Hắc Nho

Chương 8: Cổ mộ quái khách


Chương trước Chương tiếp

Đinh Hạo nghĩ thầm, người đẹp này thật cao ngạo, mình vì chủ tớ nàng mà phải giết người, thế mà một lời làm ơn cũng chẳng có.

Đinh Hạo vốn cũng lạnh lùng ngạo nghễ không kém, hắn xoay người bước đi trong hờn trách không một lời từ biệt.

- Công tử! Xin dừng bước.

Tỳ nữ Tiểu Hương bước tới, dịu dàng nói :

- Tiểu thư nhà tôi thỉnh giáo công tử tôn tánh đại danh?

Đinh Hạo lạnh lùng nói :

- Tại hạ họ Đinh, đơn tự là Hạo.

- Đinh thiếu hiệp, tiểu thư nhà tôi bảo tiểu tỳ cảm ta ơn tình cứu giúp.

- Việc không đáng xin đừng bận tâm.

Nói xong, hắn toan cất bước...

Tiểu Hương cười lợt lả lơi nói :

- Thiếu hiệp, sao người không hỏi thăm phương danh tiểu thư nhà tôi?

- Có cần thiết lắm không?

Tiểu Hương chớp mắt lia lịa, không mấy vui hờn dỗi nói :

- Sao thiếu hiệp cao ngạo thế?

Đinh Hạo nào không muốn hỏi danh họ của thiếu nữ đâu. Nhưng nhờ sự huấn luyện hun đúc của sư phụ Hắc Nho hai năm ròng, hắn đã được trình độ tự khắc chế mình.

Đây là phong cách Hắc Nho mà sư phụ từng lập lại nhiều lần, hắn bèn lạnh lùng nói :

- Cô nương bằng lòng cho biết phương danh thì tại hạ sẵn lòng nghe vậy.

Thiếu nữ áo trắng giọng nói càng lạnh nhưng băng tuyết vang lại :

- Tiểu Hương, mi thật oái ăm, sao chưa chịu đi ư?

Tiểu Hương le lưỡi làm mặt hề, chăm chăm nhìn Đinh Hạo giây lát đoạn chuyển mình bỏ đi.

Đinh Hạo cất bước đi, mà hình ảnh người đẹp lảng vảng trước mặt, bên tai văng vẳng âm thanh lạnh lùng nhưng rất dễ mến, hắn muốn quay đầu lại nhìn một lần, nhưng tánh khí bướng không cho phép làm theo ý thích, nhưng thâm tâm hắn cảm thấy buồn bã như mất mát một thứ gì vậy.

Hắn tự trách mình không nên có thái độ như lúc nãy đối với nữ phái nhất là một cô gái xinh đẹp như vậy, nhưng hắn vẫn bướng bỉnh không chịu quay đầu tạ lễ.

Trên đường đi hắn thoáng nghĩ đến tên hòa thượng bên bối ấy đây là lần đầu tiên trong đời hắn đã thương người, nội tâm cảm thấy áy náy khó chịu bất an.

Bỗng hắn thấy có một ngôi cổ mộ nằm ngang phía trước, hắn thả chân bước lại, xung quanh ngôi cổ mộ rừng cỏ dại mọc um tùm, bia mộ thì tan nát, không chừng nơi đây là nơi chôn cất hài cốt của hoàng đế thời đại trước hoặc là dòng dõi quý tộc, những thạch tượng như sư tử, ngựa, voi mất đầu, cụt chân chỗ còn khuyết lăn ra tứ tán vô trật tự, hắn quét dọn bàn thạch trước mộ sạch sẽ, rồi thong thả ngồi xuống nghỉ ngơi.

Hắn lặng lẳng nhìn cỏ dại gò hoang, mộ bia đổ nát, không khỏi cảm khái thở dài, nhưng người nằm sâu dưới vùng đất lạnh thiên thu vĩnh việt tại đây đa phần là đế vương, công hầu, hiển nhiên Cự Hương, lúc sanh tiền oanh liệt một thời, thế mà ngày nay làm bạn cùng với kiến, chuột, hồ ly thật ra vinh hoa phú quí trên đời như mây bay gió thoảng. Công danh lợi lộc cũng chỉ như một giấc chiêm bao, võ lâm hưng thịnh một thời thì cũng đến thế mà thôi.

Gió bắc thổi càng mạnh càng lạnh buốt, trời đất phủ mịt một màu xám đục.

Bây giờ hắn lại nghĩ đến hai chữ từ lúc nãy lai lịch như thế nào? Nếu là quan thần thiên kim, phù thất bích ngọc. Chắc chắn không thể đến chốn Cổ Linh rừng hoang vắng vẻ này.

Bỗng nhiên hắn tỉnh ngộ ra là mình đã làm một việc thật buồn cười, chỉ trông dáng vẻ ung dung của Tiểu Hương nữ tỳ áo xanh đối với gã hòa thượng, rõ ràng là có hậu thuẫn, chủ tớ họ chắc là hạng cao thủ giang hồ dấu nghề bất lộ, mình làm việc ấy thật là bằng thừa.

Liền hồi tưởng lại lời dạy dỗ căn dặn nhiều lần lặp đi lặp lại của sư phụ, không khỏi cảm thấy thẹn thùng, rốt cuộc rồi mình vẫn còn non nớt, yếu lòng nhẹ dạ trước ngoại cảnh.

Để xua đuổi hình ảnh thiếu nữ đang làm xáo trộn trong tâm não, hắn lấy ra tập danh đơn mà sư phụ đã liệt khai, cẩn thận xem từng tên một từ đầu đến cuối bỗng nhiên hùng khí phát sanh. Hắc Nho âm thầm cảnh giác cao độ bây giờ mình là đệ nhị Hắc Nho không được tự tiện đi sai nước cờ làm băng hoại thanh danh, như thế cả cõi đời phải ân hận...

Bỗng nhiên bên tai văng vẳng vọng vào âm thanh dây xích kéo lê sột soạt phía dưới.

Đinh Hạo cả kinh bật ngồi dậy đảo mắt dòm ra xung quanh, chẳng phát hiện được gì cả, nghĩ thầm: Lạ thay tiếng dây xích kéo ngày từ đâu phát ra?

Hắn lắng tai nghe ngóng lần nữa, nhưng lại lặng im không nghe thấy gì nữa.

Hắn quả quyết đây không phải là ảo giác, tự tin là mình không nghe lầm, rõ ràng mình nghe rõ từng tiếng một.

Chốc lát âm thanh ấy lại vang lên, hình như xa mà lại như gần, không làm sao biết được từ đâu vang tới.

Do tánh hiếu kỳ tò mò, hắn liền phi thân đến đỉnh mộ đứng xem, ngoại trừ cỏ dại mênh mông chẳng thấy bóng ma nào khác hơn, vậy thì lạ lắm rồi.

Hắn lại trở về bên cạnh bàn thạch, chăm chú lắng tai nghe ngóng.

- Sột soạt! Sột soạt!

Âm thanh bỗng vang lên, lần này hắn chú tâm nghe thật rõ ràng, âm thanh từ trong ngôi mộ cổ này vang tới.

Chẳng lẽ có người bị khóa nhốt trong ngôi mộ? Hay là... nghĩ đến ma, hắn không khỏi rùng mình. Cổ Linh là nơi quỷ địa có tiếng, nhiều sự quái lạ vô cùng, thuở còn bé đã nghe nói không ít những câu chuyện ma như vậy. Giữa thanh thiên bạch nhật như thế, chẳng lẽ hồn ma như bóng quỷ xuất hiện thật sao?

Một tiếng thở dài dường như từ phía dưới bàn thạch phát ra.

Tóc gáy Đinh Hạo dựng đứng, bất kể công lực hắn cao siêu thế nào, về phương diện kinh nghiệm giang hồ vẫn còn yếu kém, hắn không tin thuyết quỷ thần, nhưng những truyền thuyết hoang đường cổ quái đó ăn sâu vào tâm não hắn.

Hắn rùng mình hét to :

- Người hay ma vậy?

Lạ thật, có tiếng người đáp lại :

- Ta là người mà.

Đinh Hạo thở phào, nhưng vẫn còn hoảng hốt không kém giọng nói run run :

- Ngươi ở đâu?

- Ở trong mộ!

- Cái gì, ở trong mộ?

- Không sai, ta bị người ta nhốt trong huyệt mộ.

- Ngươi là ai?

- Khoan hỏi đã, ngươi nhấc nổi bàn thạch đó, sẽ thấy cửa vào, gặp lão phu sau mọi việc sẽ sáng tỏ.

Đinh Hạo yên tâm, nghe nói vậy, chứng tỏ đối phương là người chứ không phải là ma quỉ.

Hắn đưa mắt nhìn bàn thạch rộng chừng bốn thước, dày nửa thước, dài sáu thước, có bốn chân bàn ước lượng phải trên cả ngàn cân.

Đinh Hạo vận khởi nội lực hét to một tiếng “Lên” cả một cái bàn thạch bay bổng rớt sang một bên, lộ ra một cửa huyệt bên trong huyệt có một hành lang làm bằng gạch nghiêng nghiêng từng nấc đi xuống.

Hắn không dám mạo muội tiến vào đối diện với cửa huyệt nói :

- Người ở chỗ nào?

- A! Ta đã nhín thấy ánh sáng mặt trời rồi. Lão phu ở dưới này, mời ngươi cứ vào đây.

Đinh Hạo chấn tĩnh tinh thần lại, mạnh dạn bước xuống bực thang đá, xuống tới bực thang cuối cùng, hắn trông thấy một quái nhân tóc dài phủ lưng ở trần, Đinh Hạo ớn lạnh không im lặng được nữa, hỏi.

- Các hạ là người?

Quái nhân thở dài một cái nói :

- Đúng, nhưng cũng gần giống như mà rồi.

Đinh Hạo không dám sơ ý, song chưởng vận công để phòng bất trắc từ từ tiến tới.

Quái nhân lùi ra sau một bước, phát ra tiếng sột soạt của dây xích kéo lê trên mặt đất. Đinh Hạo mới để ý một bên chân của quái nhân có buộc một dây xích sắt nối dài sâu vào bên trong mộ.

Lão quái nhân mình trần, xương xẩu gầy guộc râu tóc xám tro, niên kỷ vào khoảng năm mươi.

Đường bên trong mộ dài độ năm trượng tận cùng một gian thạch thất rất sáng sủa. Quái nhân chăm chú nhìn Đinh Hạo hồi lâu, nói :

- Trông ngươi có vẻ là người chánh đạo?

Đinh Hạo lạnh lùng nói :

- Các hạ vì sao bị nhốt trong mộ này?

- Mời vào bên trong hãy nói, thế nào?

- Được!

Sột soạt. Sột soạt. Quái nhân kéo sợi dây xích lết đi vào bên trong thạch thất, chỉ thấy ánh sáng lờ mờ lấp lánh chiếu soi, năm cỗ quan tài bằng đồng để xếp hàng dọc bên cạnh quan tài rải rác vài đống xương trắng sọ người, khiến ai trông thấy phải kinh tâm táng đởm, chắc đó là những kẻ hy sinh chết theo.

Quái nhân ngồi trên cái u đất có lót gấm, trỏ về một bên nói :

- Mời ngồi!

Đinh Hạo đảo mắt quan sát chung quanh một lúc rồi thủng thẳng ngồi xuống nói :

- Các hạ là ai?

Quái nhân cười nhạt nói :

- Lão phu danh xưng là Toàn Tri Tử.

Đinh Hạo rùng mình, lúc sư phụ kể chuyện các nhân vật võ lầm cho mình nghe, từng đề cập đến danh hiệu Toàn Tri Tử này, đối phương không phải hạng người tầm thường, hắn ạ một tiếng nói :

- Các hạ có phải là Toàn Tri Tử mà lại có cái biệt hiệu võ lâm là Võ Lâm Vạn Sự Thông ư?

- Đúng vậy, không ngờ ngươi cũng đã nghe nói danh hiệu của lão phu.

- Các hạ tại sao bị nhốt tại đây?

- Vì cái mồm này.

- Ý các hạ thế nào?

- Mười năm trước, lão phu sơ ý tiết lộ bí mật của một người, kết quả là bị nhốt ở trong cổ mộ này...

Đinh Hạo thất thanh kêu lên :

- Các hạ bị nhốt đã mười năm?

- Đúng mười năm tròn.

- Người đó là ai?

- Lãnh Diện thần ni đó là một người nhân vật trong giới võ lâm không ai dám đụng độ.

Trong đầu óc Đinh Hạo thoáng hiện cái cảnh Lãnh Diện thần ni với Trường Miên Khách, hắn buột miệng nói :

- Chính lão!

- Ngươi!... từng gặp quái vật ấy?

- Gặp lão một lần.

- Mụ làm cho lão phu thê thảm những mười năm.

- Các hạ sao không chặt đứt dây xích để thoát thân.

- Chặt đứt dây xích? Há há há, ngươi nói quá dễ dàng, loại dây xích này không phải sắt thường, dây xích này rèn đúc bằng loại sắt có tuổi độ ngàn năm, bất cứ loại binh đao cổ quí này cũng chẳng chặt đứt đặng, một đầu dây xích buộc trên cột sắt cổ mộ này, đầu kia buộc vào chân lão, dùng khóa sắt khóa chặt lại, ổ khóa lại dùng chấm hàn dính chặt, ngoại trừ chặt đứt mắt cá chân, ngoài ra không còn cách nào khác hơn.

Đinh Hạo cau mày nói :

- Lãnh Diện thần ni quả thật độc ác.

Chỉ trách mồm miệng lão phu không khéo nên gây ra tai họa.

- Các hạ không căm thù lão ư?

- Căm hận thì làm gì lão?

- Các hạ làm thế nào sống qua đặng những chuỗi ngày tháng mười năm ròng rã này?

- Phía sau mật thất có nguồn nước, bên cạnh nguồn nước có nấm sữa mọc quanh năm, nhờ vậy lão phu sống đến hôm nay.

- Lãnh Diện thần ni có ý nhốt các hạ tại đây suốt đời ư?

- Không phải thế, trước kia mụ nói kỳ hạn tám năm, bảo lão phu tự kiểm điểm hối cải, đến kỳ hạ mụ đích thân tới phóng thích, không ngờ mụ đã trái hẹn quá hạn hai năm không hề có tin tức.

- Lão thần ni có thể chặt đứt dây xích này?

- Đương nhiên!

Đinh Hạo nghĩa khi hiển lộ trên mặt nói :

- Tốt lắm, tại hạ nếu gặp Lãnh Diện thần ni sẽ nhắc lão một lời.

Toàn Tri Tử nói :

- Thành kính cảm tạ.

Đinh Hạo cúi người bấu chặt dây xích lên, hai tay vận chân khí xiết mạnh một cái, dây xích chẳng hề đứt, cười gượng buông dây xích xuống lắc đầu nói :

- Quả thật như vậy.

Toàn Tri Tử buồn bã, nói :

- Nếu chặt đứt dễ dàng, lão phu sớm đã thoát khỏi nơi này rồi.

Đinh Hạo nhìn thân hình trần truồng của đối phương, cau mày nói :

- Các hạ không có y áo che thân ư?

- Có chứ để dành khi gặp người mời mặc, Đinh Hạo chợt nghĩ ra điều gì nói :

- Các hạ danh kêu Toàn Tri Tử chắc vạn sự đểu hay?

Bộ mặt xương xẩu của Toàn Tri Tử co rút lại một lúc rồi nói :

- Chẳng phải lão phu tự phụ, sự kiện võ lâm mười phần lão phu biết được tám chín phần.

- Tại hạ muốn hỏi thăm một người.

- Ai?

- Trúc Lâm Khách.

- Trúc Lâm Khách?

- Không sai, các hạ biết người này không?

- Biết chứ.

- Thế nào mới tìm được?

Toàn Tri Tử bỗng trầm ngâm không nói năng gì gì cả. Đinh Hạo chờ đợi trong giây lát không nghe lão nói năng gì, không chịu được cất tiếng nói :

- Các hạ có điều gì cố kỵ ư?

Toàn Tri Tử đắn đo nói.

- Năm xưa lão phu do ngôn tứ bất cẩn, đến nỗi nhốt trong mộ mười năm, há không lấy đó làm gương.

- Các hạ nói phải lắm, nhưng việc này không quan hệ lợi hại gì cả.

- Điều đó khó nói lắm.

- Các hạ từ chối nói ra ư?

- À, đúng rồi, lão phu chưa hỏi lai lịch ngươi...

- Tại hạ họ Đinh tên Hạo.

- Thân thế?

- Cô nhi.

- Sư môn?

- Điều này...

Đinh Hạo thật khó xử, hắn không thể nói ra tên Hắc Nho đó vì bản thân hắn phải dùng danh hiệu Hắc Nho xuất hiện nhưng cũng không thể nói rằng chẳng có sư môn, liền cứng miệng chẳng biết đáp sao.

Toàn Tri Tử lạnh lùng nói :

-Thế nào? Lão phu đâu có làm dáng làm điệu, quỷ ma giang hồ không thể chẳng ngừa.

Đinh Hạo đỏ mặt ấp úng nói :

- Các hạ đừng hiểu lầm, quả thật sứ mệnh nan vi tại hạ không thể phụng cáo.

- Lão phu cũng không thể phụng cáo.

Đinh Hạo nóng ruột không kém, nếu chàng tìm được Trúc Lâm Khách thì không rõ ràng thân thế bản thân thì cũng có thể liên quan đến cái chết mẫu thân, mà luật sư môn quyết không thể tiết lộ được, bây giờ lam thế náo thuyết phục đối phương? Không làm sao hơn được phải nói thật.

- Tại hạ nói thật, lúc tiên mẫu lâm chung, trăn trối lại tìm kiếm Trúc Lân Khách để đặng rõ thân thế của mình, Toàn Tri Tử gật đầu nói :

- Ta xem qua biết ngươi nói lời thật, nhưng lão phu vẫn không thể phụng cáo.

- Tại sao vậy?

- Đây là bí mật của người khác, không thể tiết lộ.

- Các hạ không còn muốn dùng danh hiệu Toàn Tri Tử nữa ư?

- Có thể vậy.

Đinh Hạo muốn phát điên lên, buột miệng nói :

- Nếu hôm nay tại hạ nhất định muốn biết thì lão nghĩ thế nào?

Toàn Tri Tử cau mày nói :

- Tiểu tử ngươi chả lẽ dùng võ lực ư?

Đinh Hạo bắt chước giọng nói đối phương.

- Có thể vậy.

- Ngươi chuẩn bị đối phó lão phu như thế nào?

Đinh Hạo đánh liều nói :

- Bằng mọi giá buộc lão phu phải nói ra sự thật.

Toàn Tri Tử tằng hắng một tiếng nói.

- Ngươi tưởng lão phu dễ dọa nạt ư?

- Tiểu tử, ngươi có thủ đoạn gì cứ thi thố ra? Đinh Hạo cúi nhìn cái u đất, phía trên được phủ bởi tấm thạch bạch ngọc, thạch chất bạch ngọc rắn chắc vô cùng, hắn vận công vào mười ngón tay ghim vào ngọc thạch tứ thì mười ngón tay lún sâu vào tận bên trong ngọc thạch.

Toàn Tri Tử liền biến sắc, hoảng hốt nói :

- Quả thật ngươi có chút nghề, nhưng chẳng dọa được lão phu.

Đinh Hạo rút mười ngón tay lên một cách nhẹ nhàng nói :

-Tại hạ không muốn dọa người, chỉ mong rằng biết được tin tức Trúc Lâm Khách nếu được như vậy thì hai bên không mất tình hòa khí.

Toàn Tri Tử giọng nói dịu lại :

- Nếu ngươi tìm người để phục thù, thì lão phu há chẳng phải hại một mạng của bạn già ư?

Đinh Hạo nghe nói động lòng vội hỏi :

- Các hạ là lão bằng hữu của Trúc Lâm Khách ư?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...