Lập tức giơ ngón tay cái lên với Mộc hoàng.
Sau đó không nói hai lời, túm lấy Mộc Hoàng hướng về phía vách núi nơi có những hình ảnh màu trắng mà đi đến.
Một đường ngắn ngủi, nhanh chóng tiếp cận đỉnh của vách núi.
Cuối cùng Phong Vân lựa chọn một chỗ rậm rạp hoàn toàn có thể che giấu hai người bọn họ, hơn nữa vẫn có thể xem được trận giao thủ của song phương mà không sợ bị phát hiện.Lúc này, Phong Vân thấy rõ ràng tình huống giao chiến của song phương.
Trên bầu trời một người mặc áo màu xanh, quanh thân hắn lưu động một lượng lớn linh lực màu xanh, khuôn mặt loáng thoáng lúc ẩn lúc hiện không quá rõ ràng.Bất quá nhìn qua tuổi tác không quá lớn, chính diện ở phía xa vách núi là một một màu trắng toát.
Mà màu trắng dưới vách núi, là miệng của huyệt động,vô cùng to lớn.
Chính giữa là Lưu Vân Báo cả người hắn được bao phủ bởi một màu tím, hắn uy vũ đứng sừng sững ở cửa của hang động.
Đỉnh đầu là đôi sừng dài , có hai cánh, lòng bàn chân bước trên mây, vô cùng uy phong lẫm lẫm.
Linh lực màu tím của báo vương cũng lưu chuyển khắp vách núi, thế nên càng phân không rõ là báo vương ở trên vách núi,hay vách núi ở dưới báo vương.
“Cái gì thế này , đây là trời sinh thiên trường đã như vậy sao ?” Phong Vân thực kinh ngạc.
Cho tới bây giờ chưa thấy qua , làm sao có thể hợp lực của ma thú , cùng địa hình để tăng thêm sức mạnh cho ma thú như thế chứ .
“Không, đó là bởi vì bên trong kia nó đang thủ hộ cái gì đó, cho nên mới có thể hòa hợp nhất thể.” Mộc Hoàng thanh âm lãnh đạm.
Tử quang kia chính là lực lượng vách núi , nó như là cái bảo hộ, giao lực lượng cho nơi này.Mà Lưu Vân Báo mới chính là kẻ thủ hộ, tự nhiên có thể có được lực lượng này.