Sở Vân Thăng ngẩn người nhìn tấm bia lớn màu đen, nhớ lại những cảnh tượng tiên tổ, giống như trong giấc mơ.
Cảnh cuối cùng nhìn thấy là một người mặc quần áo trắng, có thể là tiền bổi trong sách cổ. đang lúc anh nhìn mình cuối cùng. Sở Vân Thăng lại có một cảm giác. tiền bối dường như hiện ở ý thức thời không.
Tiếng thở dài tiền, bối muốn gì sao?
Đáng tiếc hình ảnh lại đổi thành vũ trụ khôn cùng.
Cả quá trình. Sờ Vân Thăng giống như người xem, không thể nói gì, không thể làm gì, hơn nữa tấm bia cũng không cho cơ hội thứ hai cứ thế tiếp tục chạm vào bia đá thế nào đi nữa cũng không có chuyện gì xảy ra.
Sở Vân Thăng rất lâu không thể hồi phục lại cảm giác kỳ diệu ngược dòng này, dường như thế giới hiện thực bị dừng lại. đi theo dòng thời gian về đến cái thời tổ tông.
Giáo sư Tôn cũng không nhắc tới tấm bia đá có dị trạng gì, nói rõ trước ông không có người có được sự gặp mặt này, ít nhất là giáo sư Tôn cũng không có.
Sở Vân Thăng chưa bao giờ cho rằng mình sẽ là một nhân vật tài giòi. sờ dĩ có sự việc này. không cẩn nghĩ ngợi gì. nhất định có mối quan hệ với Tiền bổi trong sách cồ.