Hà Tần Hợp Lý
Chương 10: Tôi muốn đi dạo chợ đêm
Tần Lý thấy cô bất động, lập tức cởi dây an toàn ra, dò xét thân thể, duỗi dài cánh tay trái cầm lấy cái bao lớn kia, đặt dưới chân ở băng ghế sau, nói: “Mau lên xe đi.”
Mưa vẫn lớn, Hà Đường rốt cuộc ngồi lên xe, cô thấy giày của mình giẫm lên thảm đã để lại mấy dấu đen sẫm, cảm thấy rất băn khoăn. Quần áo của cô đều bị ướt, không muốn làm bẩn ghế ngồi bằng da thật, cô nhích mông ngồi ở cạnh ghế.
Xe chạy đi, trong xe vô cùng yên lặng.
Tần Lý lần nữa cài dây an toàn, nhìn ra Hà Đường bối rối, rút mấy miếng khăn giấy đưa cho cô: “Ngồi vào trong đi, lát nữa xe thắng gấp sẽ dễ bị ngã đó. Thôi nào, đừng nhìn thảm nữa, giẫm bẩn cũng không sao đâu. Cô mau lau một chút trước đi, coi chừng bị cảm lạnh bây giờ.”
“Cảm ơn anh.” Hà Đường nhận lấy khăn giấy lau lau mặt, nghe được Tần Lý hỏi: “Cô đi đâu? Tôi đưa cô về trước.”
“Về nhà.” Hà Đường nói địa chỉ của Xuân Sơn Uyển, lại hỏi, “Có làm trễ giờ của anh không?”
“Không đâu.”
Hà Đường yên tâm, cúi người đem từng cái từng cái quần áo trong ngực bỏ ra, nhét vào chiếc bao lớn ở sàn xe, làm xong mới ngẩng đầu lên nhìn Tần Lý. Chàng trai này hôm nay mặc trang phục thoải mái, còn là màu xanh vô cùng đẹp mắt, quần jean, mang giày thể thao , cả người nhìn rất thanh thoát đẹp trai.
Lần đầu tiên không thấy anh ngồi xe lăn, Hà Đường trong lòng lặng lẽ nghĩ.
Cô không dám chăm chăm nhìn hai chân của anh, nhưng cúi đầu, tầm mắt luôn lặng lẽ liếc qua. Chân của anh vẫn không nhúc nhích, lộ ra bên ngoài ống quần có chút gầy yếu, tay phải vẫn như trước, năm ngón tay co rút, lẳng lặng đặt trên đùi phải.
Tần Lý cũng không để ý sự quan sát của cô, sự chú ý của anh đặt ở cái bao ny lon đầy nước ở sàn xe. Lúc Hà Đường bỏ quần áo vào, anh đã thấy bên trong là những túi ny lon nhỏ đựng quần áo mới, không khỏi hỏi: “Đây là cái gì? Tối như vầy rồi mà sao cô còn mang nhiều quần áo chạy trên đường vậy? Bộ bỏ nhà đi hả?”
Mấy lời anh nói chọc Hà Đường cười, cô nói: “Không phải. Bạn cùng phòng của tôi bán quần áo trên mạng, những cái áo tay ngắn này còn lại rất nhiều, tôi liền nhân dịp lễ quốc khánh ở chỗ này giúp cô ấy bày sạp bán.”
“A?” Tần Lý khó có thể tin, “Cô bày hàng vỉa hè ở đây?”
“Đúng vậy.” Hà Đường mím môi môi nhẹ nhàng cười, “Chợ đêm đường Xuân Sơn rất nổi tiếng nha, hôm qua chúng tôi bán được ba bộ đó , hôm nay tôi cũng bán được hai cái, đáng tiếc trời mưa, hy vọng ngày mai không mưa nữa.
Nói những lời này, giọng Hà Đường lộ vẻ hết sức tiếc nuối, cô vừa nói vừa nhẹ nhàng lôi kéo quần áo của mình, ướt đẫm, đều dính ở trên người, thật khó chịu.
Sau đó, cô liền chú ý tới tình huống bên trong xe. Nhìn một vòng, lấy hiểu biết có hạn của Hà Đường về xe cộ, cô chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung cảm giác mà nội thất chiếc xe này mang lại cho cô, đó chính là —— vô cùng xa hoa.
Tần Lý thấy cô không nói thêm gì nữa, một đôi mắt to đảo quanh nhìn tới nhìn lui, cười nói: “Nhìn gì vậy?”
Hà Đường nhìn bóng lưng của lái xe, hướng người gần Tần Lý một chút, hạ thấp giọng nói: “Xe này thật là cao cấp a.”
Tần Lý ha ha cười lớn: “Xe của Tần đổng, dĩ nhiên là cao cấp rồi.”
Hà Đường chớp chớp mắt, có chút bất an: “Làm dơ sẽ không sao chứ?”
“Không sao, lau chùi một chút là được rồi.” Tần Lý nhìn về phía trước, dòng xe lại bị kẹt, anh nghiêng đầu nhìn Hà Đường, mái tóc ngang vai của cô vốn xõa tung lúc này đều ướt nhẹp dính trên trán, tóc vẫn còn nhỏ nước, trên người cũng ướt, thân thể khẽ phát run.
“Chú Tống, phiền chú tắt điều hòa giùm đi, lạnh quá.” Tần Lý nói với lão Tống xong, lại nhìn xung quanh một chút, vươn tay trái đến ngăn ghế phía trước, lấy ra một tấm mền đưa cho Hà Đường, chậm rãi nói, “Đúng ra, tôi phải ga lăng một chút cởi áo khoác cho cô khoác, nhưng không gian chỗ này chật hẹp, tôi một tay cởi áo thật bất tiện, cũng chỉ có thể để cô khoác đỡ tấm mền chống lạnh thôi.”
Hà Đường nhận lấy tấm mền, co ro nói: “Tôi không lạnh.”
“Tấm mền này sạch sẽ, tôi thường dùng để đắp khi ngủ trên xe.” Lông mày Tần Lý giương lên: “Đắp lên đi, đừng mạnh miệng, người cô đều phát run rồi kìa.”
Hà Đường không khách sáo với anh nữa, cô đúng là có chút lạnh, nói cám ơn rồi đem tấm mền phủ trên vai.
Tấm mền nhẹ lại mềm, nhưng không ngờ lại rất ấm, Hà Đường cảm thấy thoải mái rất nhiều, ngẩng đầu lên nhìn Tần Lý, chỉ thấy ánh mắt anh cong cong, cười đến rất đẹp mắt.
Hà Đường không khỏi đỏ mặt, lặng yên trong chốc lát lại hỏi: “Tần Lý, anh là muốn đi đâu vậy?”
“Về Cẩm Hoành Quốc Tế.” Ánh mắt Tần Lý chuyển động, “Cô quên rồi sao, tôi ở ký túc xá chỗ đó mà.”
“Không quên.” Hà Đường cười lên, “Hôm nay cám ơn anh đưa tôi về nhà, bằng không tôi không biết sẽ bị kẹt ở đây tới khi nào nữa.”
Tần Lý khoát tay: “Chuyện nhỏ thôi mà.”
Xuân Sơn Uyển cách đường Xuân Sơn rất gần, hai người mới nói mấy câu, xe đã đến nơi. Trong cư xá đường rất hẹp, Hà Đường nói lão Tống không cần lái xe vào, để mình cô đi về nhà là được rồi, Tần Lý nhất định không chịu.
Anh nói: “Mưa lớn như vậy, cũng đã đưa cô đến đây rồi, đi thêm một đoạn nữa có sao đâu.”
Hà Đường giải thích: “Thật sự rất chật, ven đường xe cũng đậu nhiều, rất khó đi, xe của anh lại lớn, đi vào rồi rất khó trở ra.”
Tần Lý nheo mắt nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên nói: “Hà Đường, có người nào từng nói với cô chưa, cô mọi chuyện đều vì người khác mà cân nhắc như vậy, thật ra cũng không tốt.”
“……” Hà Đường ngây dại.
Tần Lý còn nói: “Cô đụng phải mọi người hay mọi chuyện đều lo lắng mình làm phiền người khác, lo lắng mình phạm sai lầm, cô hy vọng có thể làm được chu đáo. Bộ dáng như vậy không cảm thấy mệt lắm sao? Hơn nữa, cô thật nghĩ là cô làm như vậy, tất cả mọi người sẽ thích cô sao?”
Hà Đường không trả lời, cô cũng trả lời không được. Trên thực tế, cô biết vấn đề của mình ở chỗ nào.
Hồi học đại học, chỉ mới ở chung phòng được hai tuần lễ, Ngô Tuệ Nghiêu đã đặt cho cô biệt danh —— Hà mẹ. Nguyên do là Hà Đường mới 19 tuổi nhưng biểu hiện thật giống như một người phụ nữ cao tuổi vậy.
Cô được mọi người bầu làm trưởng phòng ở trong kí túc xá, sắp xếp lịch quét dọn vệ sinh cho mọi người trong phòng, nhưng 3 nữ sinh khác không thể trăm phần trăm tuân thủ. Hà Đường cũng không tức giận, liền một mình quét dọn vệ sinh phòng ngủ.
Cô không hề ca thán hay cằn nhằn ,khi giúp bạn cùng phòng mang cơm, giữ chỗ ngồi để nghe giảng, chạy mua trà sữa… giống như tất cả đều là chuyện đương nhiên. Có một lần, thấy bạn cùng phòng để cả một thau quần áo bẩn mà không giặt, cô thậm chí đã giặt sạch cho bạn đó.
Thế nhưng, giặt giúp quần áo cho bạn, cô lại không nhận được lời tử tế. Cô bạn kia còn nói cô nhiều chuyện, xen vào việc của người khác, nói cô là đang dùng hành động để châm chọc người khác quá lười.
Vì chuyện này, Ngô Tuệ Nghiêu nhịn không được, đã cùng cô bạn chung phòng kia ầm ỹ một trận.
Sau đó, Hà Đường với Ngô Tuệ Nghiêu trở thành chị em tốt. Ngô Tuệ Nghiêu cảnh cáo Hà Đường không được làm giúp người khác nữa, không được tự mình mình gánh tất cả mọi chuyện.
Cô nói: “Hà mẹ, cậu tỉnh lại đi, cho dù cậu có giặt quần áo cho cô ta suốt bốn năm, cô ta cũng không cảm kích mà nghĩ sẽ làm bạn với cậu đâu!”
Lúc này, nghe được Tần Lý thẳng thắn đánh giá cách sống của cô như thế, Hà Đường không phản bác được.
Cô hơi có chút luống cuống, mặc cho lão Tống lái xe vào cư xá, cho đến khi xe dừng trước dãy nhà cô ở.
Hà Đường lại một lần nữa hướng Tần Lý nói cám ơn, cô không có tâm tình nói những lời khác, trên mặt cũng mất đi nụ cười, ôm quần áo bước xuống xe.
Đi về phía trước mấy bước, đột nhiên nghe được Tần Lý ở phía sau kêu cô.
“Hà Đường!”
Hà Đường quay đầu lại nhìn anh.
Cửa xe đã hạ xuống, Tần Lý nhàn nhã tựa trên cửa xe, nói: “Về nhà mau tắm rửa đi, nếu không sẽ ngã bệnh đấy.”
“Biết.” Cô nói xong, xoay người lại muốn đi.
Anh lại gọi cô: “Hà Đường!”
Hà Đường lại một lần nữa xoay người, trên mặt cũng không biểu lộ vẻ bực mình, một đôi mắt bình tĩnh trong suốt, lặng lẽ nhìn chăm chú vào anh.
Giọt mưa tí tách rơi trên người cô.
Khóe miệng Tần Lý nhếch lên, nở nụ cười.
“Cô tức giận.”
Câu trần thuật.
Trên mặt Hà Đường như bị đun nóng, trong lòng giống như bị ai động trúng tim đen vậy. Cô cắn cắn môi, nói: “Không có.”
Anh không tin, cười chế nhạo: “Rõ ràng đang tức giận, bị tôi nói trúng tâm sự rồi?”
“……” Hà Đường nắm tay thật chặt, “Không có gì nữa, tôi về nhà, cám ơn anh đã đưa tôi về, gặp lại sau.”
Thừa dịp anh không có lên tiếng, cô lập tức xoay người.
Đi chưa được hai bước, không ngờ anh lại kêu cô: “Hà Đường!”
Lần này, xoay người lại, tâm tình Hà Đường có chút bực bội.
Cô cứng rắn hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”
“Cô biết không, cô nói cám ơn với tôi đến bốn lần rồi.” Tần Lý ngẹo đầu, tay trái làm cử chỉ “bốn”, còn nói, “Tôi chỉ là muốn hỏi cô một chút, ngày mai, cô vẫn đi bán hàng sao?”
Hà Đường sửng sốt, gật đầu một cái: “Thế nào?”
“Không có gì.” Tần Lý lộ ra một khuôn mặt tươi cười thật lớn, phất tay một cái, “Gặp lại sau, Hà Đường.”
Đợi Hà Đường khuất sau cánh cửa, Tần Lý ngồi thẳng người. Lão Tống lái xe ra khỏi khu dân cư mới thấy thật là khó trở ra.
“Khu dân cư xây vào những năm 80, xe ngày càng nhiều, thật sự là quá mức.” Lão Tống nói xong, từ kính chiếu hậu liếc nhìn Tần Lý, thần tình anh lạnh nhạt, không biết đang suy nghĩ gì. Lão Tống hỏi, “A Lý, cậu quen biết cô gái kia khi nào vậy?”
Tần Lý phục hồi lại tinh thần, trả lời: “Không bao lâu, gặp nhau hai lần, tán gẫu qua mấy câu.”
“Cô ấy không biết cậu là ai?”
Tần Lý gật đầu: “Ừm, hình như là không biết.”
Lão Tống lắc đầu cười không ngừng: “Cậu đó, đúng là kẻ dở hơi, muốn theo đuổi con gái người ta, cũng không nên bộ dáng trêu chọc người ta như vậy chứ, làm cho con gái người ta mất hứng.”
Tần Lý vui vẻ: “Ha ha! Tôi sao lại muốn theo đuổi cô ấy?”
“Không có sao?” lão Tống cũng vui vẻ, “Tôi thấy cậu với cô ấy cùng một chỗ rất vui vẻ đó.”
“Đó là bởi vì cô ấy quá không vui.” Tần Lý xoay thắt lưng và cổ, nói: “Cô ấy chất chứa đầy tâm sự, thật, tôi cảm thấy cô ấy sống quá mệt mỏi, so với tôi thì thực sự mệt mỏi hơn rất nhiều.”
******
Ngày hôm sau, trời quang mây tạnh
5 giờ chiều, Tần Miễn mặt vẫn đen như cũ, lại chuẩn bị ra cửa.
Tần Lý lắc đầu than thở: “Tiểu Tần tiên sinh, em là đi hẹn hò, không phải là vội về chịu tang, phiền em làm ơn cười nhiều nhiều một chút có được không? Hiện giờ đã không còn thịnh hành mẫu đàn ông mặt lạnh nữa đâu.”
Tần Miễn trừng anh: “Sao anh không đi đi.”
Tần Lý giả mặt khổ: “Anh cũng muốn đi lắm chứ, nhưng anh xác định cô ấy không có hứng thú với anh, cho nên đành cực khổ cho em rồi. Cũng nhân ngày nghỉ quốc khánh, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạo phố, cùng nhau xem phim, nhưng đừng cùng nhau lên giường là được rồi. Kiều Y Viện rất xinh đẹp nha, em phải biết enjoy, enjoy ( thưởng thức í ạ). Em có hiểu không? Này ……”
Tần Miễn đã ra cửa.
Tần Lý nhún nhún vai, điều khiển xe lăn đến phòng khách, anh coi tin tức một lúc, chị Kim - người phụ trách quét dọn nấu cơm, tới gọi anh ăn cơm.
Quách Kiến Vân không có ở đây, nên hôm nay người chăm sóc Tần Lý sinh hoạt hàng ngày chính là Quan Kính 35 tuổi. Quan Kính không cùng ngồi ăn với Tần Lý, tuân thủ nghiêm ngặt chức trách hộ công của mình.
Tần Lý một mình ăn cơm, ăn xong, anh điều khiển xe lăn vòng tới vòng lui, đột nhiên cảm thấy căn nhà lớn như vậy lại dị thường vắng lạnh.
Anh rung chuông gọi Quan Kính tới, hỏi: “Quan Kính, anh biết chợ đêm đường Xuân Sơn không?”
Quan Kính gật đầu: “Biết.”
“Rất nổi tiếng sao?”
“Ở D thị coi như là nổi tiếng, tuy là bày bán trên đường, nhưng mười mấy năm qua đã tạo thành bản sắc, buổi tối rất náo nhiệt.”
Tần Lý cau mày: “Sao tôi lại chưa nghe nói qua bao giờ nhỉ.”
Quan Kính không lên tiếng.
Tần Lý nhìn đồng hồ treo trên tường, 6 giờ 5 phút anh cười rộ lên: “Quan Kính, chuẩn bị xe, tôi muốn đi dạo chợ đêm.”
Quan Kính sợ ngây người.