Gương Yêu

Chương 11


Chương trước

“Em ước gì có thể trở thành con người, còn kẻ ngốc như anh lại muốn biến thành yêu quái!” Anh Lạc nắm áo sơ mi của anh gào thét, “Cuối cùng là vấn đề gì, làm sao anh có thể......”

Bạch Giới Hằng nở nụ cười, anh không để ý tay trên cổ áo, dùng sức ôm chặt cô lại.

Anh Lạc chợt ngẩn ra, phát hiện mình đứng trong lòng anh, mới giật mình thấy—cô đã lao ra khỏi gương!

Sao lại xúc động như vậy...... Không, cô không thể trơ mắt nhìn Giới Hằng biến thành yêu, cô tình nguyện mãi mãi bảo vệ anh trong gương, cũng không thể ngồi nhìn anh trở thành yêu quái, cho nên mới......

Cảm thụ nhận được sức mạnh vây quanh người, Anh Lạc chỉ cảm thấy ấm áp cùng kiên định lại, cô khóc, nước mắt thổi mạnh lên da thịt Bạch Giới Hằng, máu đỏ rỉ ra.

“Anh yêu em, Anh Lạc.”

Tích tắc kia, cô căn bản chẳng nghĩ gì việc anh từng là người đàn ông đã giết cô, cũng không quan tâm đến trở ngại của giữa họ, cô chỉ thầm muốn ngăn cản anh.

Vì cô rất yêu anh.

Hôn lên tóc cô, hai má và cổ cô, cuối cùng là đôi môi mềm mại, bọn không nói chỉ hôn nhau, Anh Lạc kích động mặc cho anh ôm, chỉ khát vọng tình yêu lưu luyến hôn thật sâu.

“Chúng ta không thể ở cùng một chỗ......” Thật lâu sau, dựa vào vai anh, Anh Lạc yếu ớt nói, “Em không biết mình có thể khống chế được không.”

“Em có thể ở cùng anh ba tháng. Cũng có thể ở cùng anh ba năm, ba mươi năm......” Anh thầm nói ra, lúc này đây, anh sẽ không dễ dàng buông tay.

“Không không không...... Anh không hiểu!” Cô chống vào ngực anh, “Em phải hút sinh khí của con người mới có thể sống, nói không chừng em có thể lỡ tay hút khô anh...... Em không già không chết, sớm hay muộn cũng có người biết em là quái vật!”

“Việc này để anh lo lắng mới đúng?” Bạch Giới Hằng nhướng mày, “Người bị hút khô là anh mà, chờ ngày em không già, chúng ta sẽ về Hắc Sơn, sẽ không có ai cảm thấy kỳ quái.”

“Anh—” Cô mở miệng muốn nói, “Là anh năm đó đẩy em vào gương, hại em biến thành Gương yêu!”

Hả?! Anh mở to hai mắt nhìn. Hiểu lầm này rất lớn nhé! Anh đâu có đẩy ai vào gương!

“Anh là chuyển thế của người đó...... Oán hận với anh em không thể nào trừ tận gốc, hận ý và tức giận đang ăn mòn em…” Nói tới đây, cô bỗng hít mạnh vào, hai chân mềm xuống.

“Anh Lạc!” Bạch Giới Hằng khẩn trương ngồi xuống, nắm hai tay cô, vòng ra sau cổ mình, “Em đói bụng à? Nhanh ăn đi!”

Không không không! Cô liều mình lắc đầu. Đây không phải thiếu sinh khí, mà là độc lan ra toàn thân.

“Em không muốn làm hại anh, em rất đau...... quá khứ em rất hận anh cũng rất yêu anh, bây giờ lại yêu anh, yêu đến không hối hận… nhưng cảm xúc tiêu cực của con người lại làm hại đến em.” Cô thống khổ nhắm hai mắt lại, rút tay trở về.

Cô còn có thể sống bao lâu? Một ngày? Hai ngày? Hay một tháng? Gương không thể tẩy độc tố, có nghĩa là cô sắp đến đường chết rồi.

“Có cách nào có thể giúp em?” Bạch Giới Hằng ôm chặt lấy cô. Nhiệt độ cơ thể của Anh Lạc rất thấp!

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Nào có biện pháp gì? Chính cô không giải được khúc mắc, rời khỏi Giới Hằng cô càng thêm bi thương, nhưng cam chịu...... di.

“Em không biết......” Cô yếu ớt nói, dựa vào trong ngực anh. Chỉ như vậy, đã khiến cô thoải mái rất nhiều rồi.

“Anh không hiểu cái gì gọi là chuyển thế hay thương tổn em, nhưng nếu anh từng làm thương tổn em, vậy đó không phải anh làm, em phải biết anh yêu em, thật lòng yêu em.” Bạch Giới Hằng nâng cằm cô lên, “Anh đã hạ quyết tâm muốn sống cùng em, anh có thể dùng tình yêu gấp đôi, để tẩy đi hận thù trong quá khứ của em—chỉ cần em tin anh!”

Anh Lạc khó hiểu nhìn anh. Vì sao người này lại kiên cường như thế? Không chịu bị dụ hoặc, không sợ hãi, anh mở lòng tiếp nhận cô, yêu cô, nghe thấy vài lời này, lòng của cô đã hòa tan rồi.

“Cầu hôn lại lần nữa đi.” Cô cắn môi, cầm nhẫn trong tay ra, đưa lại cho anh.

Bạch Giới Hằng nghe vậy, chỉ có mừng rỡ như điên, anh biết đây là một trong các tín hiệu Anh Lạc nguyện ý ở lại...... Anh vốn hi vọng lãng mạn một chút, quỳ gối xuống gì dó, nhưng Anh Lạc bây giờ chỉ có thể nằm trong lòng anh, cho nên ủy khuất một chút đi.

Hôn thật sâu trên trán cô, trên môi, sau đó lưu luyến không rời đi.

“Gả cho anh, Anh Lạc.” Anh nhìn đôi mắt ánh sáng ngọc kia, anh đã sớm biết, hai mắt này sáng hơn Liên Hạo Lâm nhiều.

Cô vươn tay, để anh đeo nhẫn cho cô.

Rất kỳ quái là, cô nghĩ đến oán hận sẽ lại xuất hiện, trên thực tế, bi thương và hận ý, phẫn nỗ, khi cô hận người chồng năm đó, đã mất đi rồi.

Có lẽ, là tình yêu kiếp này, đã phủ lên phẫn hận không còn nhớ rõ kia.

“Em đồng ý.” Cô ngẩng đầu, cũng hôn Bạch Giới Hằng thật sâu.

Ngay sau đó, cô bỗng quay đầu lại, nhặt lon côca đã mở trên đất kia, hung hăng ném vào gương—

Nếu sớm hay muộn cô cũng biến mất, vậy cô tình nguyện chết trong lòng Giới Hằng!

Loảng xoảng—

“Anh—Lạc—”

******

Mặt trời lên cao, trong biệt thự Hắc Sơn bận tối mày tối mặt, bóng hình nhỏ xinh ôm một thùng to, nơm nớp lo sợ đi xuống từ lầu hai, cô căn bản không nhìn thấy bậc thang, bước trượt đi, cả người ngã xuống dưới.

Thùng thùng thùng...... một lon côca trong thùng rơi ra trên cầu thang, phát ra tiếng nổ nhỏ, bóng hình nhỏ bé, cũng lăn xuống tầng một, may mà không sao, nhưng lon sắt lăn xuống lại bị đập đến choáng váng.

“Làm sao vậy, làm sao vậy?!” Bành Duệ Ân như gió cấp mười lao ra khỏi phòng. ”Em...... em đang làm gì!”

“Ư.....” Vẻ mặt cô gái vô tội. Cô không cẩn thận thôi mà!

“Nhanh nhặt lên nhanh nhặt lên!” Bành Duệ Ân nhìn đông nhìn tây, “Em phải thấy may vì người thích côca giờ không có ở đây, nhanh nhặt lại đi!”

Cô gái nghe vậy lập tức đứng dậy, vội vàng cất côca vào trong hộp giấy.

“Bành Duệ Ân, giờ cô vẫn ở đây à?” Trên lầu truyền đến tiếng nói, “Công ty của tôi không thể bỏ trống đâu!”

“Nhị thiếu gia, tôi còn cách nào nữa, người giúp việc này thành sự không có, bại sự có thừa, chỉ tốt hơn Anh Lạc một chút!” Cô hổn hển nói, ôm một chồng văn kiện đi ra ngoài, “Tự cậu làm đi!”

Dư âm chưa dứt, cô đã đi ra ngoài. Bạch Giới Đình có hai mắt cũng như mù, cô tạm thời phải ra ngoài giúp anh làm chuyện công ty, mỗi tối còn phải về Hắc Sơn trước bảy giờ, đúng là mệt chết cô!

Cô giúp việc quỳ trên cầu thang luống cuống tay chân. Sao lại gọi cô là thành sự không có, bại sự có thừa? Cô tốt xấu gì cũng chịu làm chịu học mà! Chỉ hơi mơ hồ thôi, công việc vẫn hoàn thành mà!

Lén liếc sân sau một cái. Ai, nhân lúc người đó còn chưa vào, nhanh nhặt côca đi thôi, lên xe rồi nói sau.

Sân sau một đôi tay đang giũ quần áo, phơi lên sào cao. Hôm nay mặt trời vẫn rất nể tình, tin rằng đến giữa trưa quần áo này sẽ dạt dào hương vị nắng ấm! Cô hít sâu không khí mới mẻ, dùng sức duỗi lưng một cái, gió nóng bức thổi đến, cây đại thụ khẽ lắc lư cành.

“Thật đáng tiếc, đến bây giờ em vẫn không nhìn thấy.” Anh Lạc nhìn lên đại thụ cao ngất trước mắt, cây này sớm đã chết, thân cây rỗng ruột, nhưng bên trong ẩn dấu một cây khác, chính là Sơn Tra.

“Không thấy gì?” Bạch Giới Hằng bên cạnh đang phơi chăn, bắt được đuôi câu kia của cô.

“Quỷ ma tinh quái a...... Chỉ sợ cho dù Sơn Tra thụ tinh mỉm cười với em cũng không nhìn thấy.” Cô gẩy gẩy lọn tóc xoăn dưới tai, “Vì em đã không còn là Gương yêu nữa!”

Bạch Giới Hằng liếc xéo cô một cái. Nhắc đến chuyện này, anh vẫn còn sợ hãi.

Anh không quên giây tiếp theo khi Anh Lạc chấp nhận lời cầu hôn của anh, cô lại tự tap đập nát gương, tiếng gương vỡ vụn như trái tim của anh, chấn động ào ào.

Anh ngây ngốc nhìn gương vỡ nát, Anh Lạc trong lòng khẽ rên rỉ, khuôn mặt cô thống khổ khẽ nứt như gương, giống như vô cùng đau đớn mà giãy giụa, thậm chỉ còn đẩy anh ra, đi đến góc khóc thét.

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, Duệ Ân hô to ở ngoài cửa, anh lại không thể động đậy, cho đến khi Duệ Ân đá vỡ cửa ra, ngay cả thở anh cũng không dám; Duệ Ân đi vào thấy chỉ biết là mọi chuyện không ổn, cô muốn đỡ Anh Lạc lên, lại bị anh hét lớn không cho phép.

Anh Lạc vừa mới rạn nứt, anh sợ không cẩn thận. Cô sẽ vỡ nát.

Sau đó, Anh Lạc bỗng khẽ kêu một tiếng, tay và vai co lại, gọi tên của anh, anh tiến lên, cũng không dám đụng vào cô, nhưng cô lại vịn anh đứng dậy, có được nhiệt độ cơ thể của người bình thường, hai tròng mắt nghi hoặc, còn có cánh tay chảy ra máu đỏ tươi.

Đó là bị mảnh vụn của gương xẹt qua, cô lại chảy máu, yêu… sẽ không chảy máu!

“Anh không muốn nhớ lại chuyện ngày đó, em không hiểu cái sợ hãi đó đâu.” Bạch Giới Hằng tức giận nói, đem chăn trải ra.

“Tốt thôi!” Anh Lạc làm nũng ôm tay anh, “Nhưng nếu em không làm, sao có thể có ngày hôm nay?”

Yêu đúng là không chịu nổi độc tố của tình cảm con người, nhưng con người thì có thể! Loài người có thể chịu áp lực kinh người, có thể chịu được đủ loại cảm xúc tiêu cực và vui vẻ—đương nhiên, chủ yếu vẫn vì cô nguyện ý phá hủy việc ký sinh của mình.

Anh Lạc ngủ một ngày một đêm mới tỉnh, mà vừa tỉnh đã la hét đói bụng, cô giống người bình thường có thể ăn có thể uống có thể ngủ, hơn nữa cuối cùng không nhìn thấy quỷ ma nữa, cũng không cần hấp thu sinh khí của con người, bọn họ hồ nghi lại đi xem quyển trục, cô liếc mắt một cái liền nhận ra văn tự bằng máu đến từ người yêu từ ngàn năm trước.

Trên đó tràn ngập hối hận, năm đó anh chỉ hi vọng Anh Lạc có thể bình tĩnh một chút, muốn cô ở trong gương, có thể suy nghĩ thông suốt, nhưng anh không biết sau khi phong ấn vào gương, vợ sẽ không còn tồn tại trên thế gian này nữa, cho nên anh khắc lên quyển trục lần nữa, tiêu đề đổi thành “cách nguyền rủa Gương yêu”, hơn nữa còn dùng một quyển trục khác viết rõ di chứng sau khi trở thành Gương yêu, cùng với cách phá giải.

Nguyên nhân vì sao mà thành yêu, nguyên nhân vì sao mà thành người.

Ngàn năm trước người đàn ông đó không thể gọi vợ mình lại, dùng mọi cách phong ấn ký ức của Gương yêu, hi vọng cô có thể khi tái sinh lại, sẽ không vì uất ức mà chết. Một khắc cuối cùng trước khi chết, chính là trước quyển trục này.

Anh Lạc xem hết quyển trục thì khóc không thành tiếng, nước mắt rơi xuống quyển trục, không bao giờ là gương nữa. Năm đó là vì quá yêu đối phương mà bắt đầu sinh ra ghen tuông và mất đi lý trí, cho nên nguyên nhân chính là ở chỗ “Yêu”.

Cô phải thừa nhận tình yêu và đi không lùi bước lần nữa, mới có thể được tái sinh.

Cô lấy thân phận Gương yêu yêu Bạch Giới Hằng, cũng giống như yêu anh, cái gọi là độc tố cảm xúc tích lũy không thể trừ hết, là vì cô là yêu lại đi trên đường của loài người, cho đến khi cô nguyện ý biến mất, phá hủy đi cái gương ký sinh kia, cô được tái sinh.

Từ Gương yêu thành người, rõ ràng, là con người sẽ già sẽ chết vì bệnh.

Anh Lạc cười hạnh phúc. Cô tình nguyện!

“Nói cách khác, anh phải cảm ơn người họ Bạch từ ngàn năm trước kia?” Bạch Giới Hằng rất có ý kiến với việc mình là chuyển thế của người kia. Sao lại có thể làm đến mức độ này? Đẩy người vào gương mà còn có thể sống?

“Anh không phải anh ta!” Cô nghẹn ngào mà cười, “Linh quang giống nhau, nhưng tính kém rất nhiều!”

“Kém rất nhiều? Anh ta tốt hơn hay anh tốt hơn?” Anh nhíu mày hỏi.

“Anh ẩy rất hay xúc động, rất nóng nảy...... Em cũng vậy a, cho nên mới hay cãi nhau!” Anh Lạc cười giải thích, “Vì đều rất xúc động, mới có thể nói gì cũng không suy nghĩ, mới có thể hiểu lầm lẫn nhau.”

Ngàn năm trước, cô gái xinh đẹp kia sớm đã có nơi thuộc về, cũng đã đính hôn, cô là muốn làm cho mình đồ cưới hoàn mỹ nên mới tự đến trông coi, người chồng có áp lực quá lớn lại không chia sẻ với người vợ, vì yêu vì cô đơn nên người vợ ghen tuông, mới đưa đến vòng tròn luẩn quẩn như thế.

Không ai muốn giải thích, mọi người thầm oán giận, sau đó dùng chú ngữ đọc loạn, thành cục diện ngày hôm nay.

Hắc Sơn không làm hại chủ nhân, chỉ có người làm hại lẫn nhau.

Bạch Giới Hằng thầm nhíu mày. Anh là người bình tĩnh sâu sắc, không có khả năng quá xúc động. Về phần Anh Lạc, ở trong mắt anh cô chỉ là một cô gái đơn thuần, chẳng qua...... Ở trong gương sau khi khôi phục trí nhớ, không biết có thay đổi gì hay không?

“Thời gian không sớm nữa, chúng ta phải đi thôi.” Anh nhìn đồng hồ, “Chiều nay còn có cuộc hẹn thử áo cưới.” Nhưng trước đó, phải mang đồ đạc đến nhà mới đã.

Sau khi kết hôn, thông qua quan hệ anh lấy được giấy chứng minh thân phận cho Anh Lạc, có thể chính thức thành vợ anh, mở ra cuộc sống hạnh phúc cả đời của hai người!

“A ~ áo cưới!” Nhắc đến chuyện kết hôn, toàn bộ hỏa lực của cô khai hỏa. “Em có thể mặc mấy bộ? Có thể mỗi bộ một màu được không?”

“Không được, chúng ta đơn giản một chút thôi, “ Bạch Giới Hằng tức giận, “Em đừng quên, anh mất sáu trăm ngàn mới mua được em trở về!”

“Ha!” Anh Lạc ha thật lớn tiếng, lại cười đến toe toét, “Bỏ sáu trăm ngàn mua gương à, đại ngốc!”

Anh lắc lắc đầu. Cô bé này còn dám lấy điểm ấy trêu anh!

“Em biết rồi, là anh mua tình yêu duy nhất cuộc đời này!” Ha ha ha, ông chủ nói với cô rồi, đúng là vô cùng thẹn thùng!

Anh Lạc vừa nói lại vừa đỏ mặt, nhảy chân sáo trên hành lang, bước đi nhẹ nhàng như bay.

Bạch Giới Hằng không nhịn được cũng đỏ mặt. Có vài lời yêu thương bọn họ nói riêng với nhau là được rồi, cần gì cô phải hét lớn lên như thế? Giới Đình còn ở tầng trên mà!

Cô gái giúp việc thay thế Bành Duệ Ân đi vào từ cửa, cô do Bạch Giới Đình tuyển, khi đó hai người họ ở trong nội thành, bỏ lỡ màn ‘phỏng vấn đặc sắc’, cho nên cũng không biết nữ giúp việc này đến thế nào, như là không có mắt, chạy đến Hắc Sơn làm nữ giúp việc.

Nữ giúp việc vừa nhìn thấy Anh Lạc thì cười xấu hổ. Côca không có chuyện gì, chỉ hi vọng đợi lát nữa cô lên xe rồi đừng lập tức mở ra uống thì tốt rồi, hắc......

“Em nghĩ...... bảy bộ là được!” Anh Lạc còn ảo tưởng tại chỗ, “Hơn nữa em muốn đến hòn đảo nhỏ ở Nam Thái Bình Dương kết hôn, trời xanh thẳm, biển xanh thẳm…” cô xoay người, bỗng đi đến cạnh anh, thình lình nhào đến, cái miệng nhỏ cong ra hôn lên anh, mắt mày đều cười thành trăng rằm, tay ôm chặt lấy anh, “Em rất yêu anh, em thích làm con người, em muốn nhanh kết hôn!”

Bạch Giới Hằng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, trong lòng thu hoạch mật đường, nồng đậm không hết.

“Hai người không phải đi à? Làm ơn lăn xa ra một chút?” Trên lầu truyền đến tiếng không khách khí, “Đi khỏi phòng khách nhé, đi đến đâu làm người ta mù đến đấy!”

A a! Anh Lạc ngẩng đầu, Bạch Giới Đình liền cúi đầu. Giọng tuyệt không tốt.

“Nhưng...... cậu cũng vốn mù mà!” Cô chớp mắt đương nhiên mấy cái. Theo chân họ thì cũng có sao đâu.

“Hư!” Bạch Giới Hằng không kịp ngăn cản. Trời ạ, chẳng lẽ ngàn năm trước anh và Anh Lạc, đúng là một đôi vợ chồng sao? “Sao em lại tự vạch áo cho người xem lưng thế?”

“Đúng là cậu ấy mù mà!” Cô thật vô tội nha!

Bạch Giới Đình vừa tức vừa giận, ngay cả mắng cũng mắng không được, chỉ rống to với nữ giúp việc tầng dưới, anh khát lắm rồi, muốn uống nước!

“Tôi đưa họ ra ngoài trước!” Nữ giúp việc nhìn nơi rống to, không nhịn được liếc Anh Lạc một cái. Đi rồi còn làm tên kia tức giận làm gì!

Cô dâu mới lên xe, đồ mang từ nhà cũng không nhiều lắm, trước khi lên xe, Anh Lạc không quên cầm bình côca trong tay, điều này làm nữ giúp việc nhìn mà thở hốc vì kinh ngạc.

Ai da!

“Nhớ chăm sóc Giới Đình cho tốt, tiền lương sẽ không tệ.” Trước khi đi, Bạch Giới Hằng khách khí nói với nữ giúp việc.

Cô gật đầu. Bây giờ cô có cơm ăn cũng cám ơn trời đất rồi, dù người trên lầu kia tính tình thối nát, cô cũng sẽ… nhịn!

Khi xe xuất phát, gió bỗng thổi mạnh đến, tất cả cây con đều hướng đến chỗ xe, lá cây và hoa nhỏ đều rối rít rơi trên mui xe, cành cây đong đưa như chào từ biệt họ.

Sau khi họ sinh con ra, bọn họ mới có thể trở lại Hắc Sơn!

“Em nói với anh trước a, về sau em sẽ là vợ hiền.” Anh Lạc vui vẻ nhướng mày, ngồi cạnh ghế điều khiển nghẹn cười.

“Ừ...... Có một số việc không thể miễn cưỡng.” Trên cơ bản, Anh Lạc sau khi khôi phục trí nhớ, cũng không có vẻ trưởng thành. “Anh cũng không mong nhiều, em chỉ cần thế này là được rồi.”

“Em sẽ hiền, nội, trợ!” Anh Lạc nhếch mày, hai mắt phát sáng nhìn gương mặt nghiêng của anh.

Bạch Giới Hằng nghiêng mắt, chỉ nhìn thấy côca trong tay cô, không nghe cô nói chuyện.

“Bây giờ em đã là con người, đừng nói với anh là uống côca sẽ không thủng dạ dày nữa, một tuần hai lon.”

“Hôm nay thưởng cho em, một lon nhé! Vợ như em rất tốt nhé, làm việc nặng như thế, chỉ muốn của anh một lon côca, không phải muốn anh vàng bạc châu báu mà.” Cô ngẩng cao đầu, kể công.

Tim anh chậm đi nửa nhịp, “Em có nên giải thích trước, em đã làm chuyện gì rất tuyệt sao?”

“Sáu trăm ngàn!” Anh Lạc cầm tiền bên tay trái, mắt sáng ngời, “Em giúp anh lấy lại sáu trăm ngàn...... ừ, chính xác là năm ngàn chín trăm chín mươi chín.”

Con số quen thuộc này, là giá ở tiệm đồ cổ. “Anh đã nói với ông ấy, muốn dùng sáu trăm ngàn đưa em về.”

“Không phải em, là gương.” Cô nghiêm túc nhìn anh, “Em nhớ thư ký Hứa đưa gương gắn lại, trả về hàng đồ cổ.”

Bạch Giới Hằng không nhịn được phanh gấp, hai tay anh nắm chặt bánh lái, hai mắt mở lớn. Từ từ nhìn qua Anh Lạc vui vẻ đã bay lên tận trời bên cạnh.

“Đó có thể trả sao? Em biết là hàng đồ cổ kia không tầm thường—” Anh chẳng vui vẻ chút nào, lập tức cầm lấy di động ném cho cô, “Gọi điện thoại đi, nói đây là hiểu lầm!”

“Vì sao không thể trả?” Cô còn thả lại di động về đằng trước, “Bảy ngày giám định, đây là phù hợp với luật quốc gia, không hài lòng, có thể trả lại!”

A? Trái tim của anh như ngừng đập, “Thật hay giả? Nhưng lúc trước......”

“Ông ấy còn chưa viết hóa đơn cho anh, anh mua gương, chứ không phải gương yêu.” Anh Lạc đắc ý nở nụ cười, “Muốn Gương yêu cũng không có. Em đã là một con người rồi!”

Bạch Giới Hằng bỗng cảm thấy máu toàn thân đều vọt đến não, tay chân khẽ rét run. Mãi cho đến khi xác định, cô đảm bảo không thể có sơ hở, anh mới nhấn chân ga lần nữa.

“Cười một cái thôi, em giúp anh lấy lại sáu trăm ngàn mà!” Cô lắc lắc côca trên tay, “Có thể thưởng cho em không?”

Anh vẫn không thể thả lỏng, nhưng cô là Gương yêu nên không thể hiểu điều này, chỉ đành tạm thời tin tưởng.

“Được, vợ hiền, cám ơn em!” Anh vươn tay phải, xoa mặt cô.

Anh Lạc đắc ý cực kỳ, kéo kéo, lại có tiếng đồ rơi ra…

Xít—xe lại dừng lại lần nữa.

“Anh Lạc!”

“Không phải lỗi của em!”

“Trong xe đều là côca, vậy là lỗi của ai?”

“Em không động vào nó!”

“Cấm tất cả đồ uống axit, đồ ngọt cũng cấm!”

“Em dùng nơi có xác của La Nhã Văn đổi lại với anh!”

“...... còn James!”

“Đồng ý!”

******

New York, hàng đồ cổ.

Cổ kính, đồ cổ khắp nơi trên thế giới bày trong cửa hàng, từng bị khách bước vào, một đôi vợ chồng đến trước gương, hợp ý dáng vẻ tao nhã giản dị của nó.

“A, đây đẹp quá, đây là gương thời đại nào?”

“Một ngàn năm.” Ông chủ xuất hiện sau gương, từ từ đi ra.

“Một ngàn năm...... Oa, thật quý quá!”

“Không, nó chỉ bán cho người có duyên—” Một giây sau, ông chủ tiến lên nói: “Hai người chính là người có duyên! Mười đô la Mỹ!”

“Hả? Mười đô?”

“Kẻ vô duyên mười vạn, người có duyên mười đô.” Ông chủ thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói.

Đôi vợ chồng vui vẻ, cho dù là giả cũng nguyện ý, lập tức gật đầu ưng thuận.

Ông chủ liền giơ tay xé tờ giấy phía sau ra, lại đi đến quầy tính tiền, vứt trang giấy đi, chuẩn bị tính tiền cho đôi vợ chồng Mỹ.

Trang giấy bay vào trong thùng rác, rõ ràng có ba chữ to - “Tử gian thương”.

Hết.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...