Gỗ Mục Không Thể Đẽo

Chương 20


Chương trước Chương tiếp

Một cơn mưa như trút nước tới không hế báo trước, phút trước trời còn quang đãng, giây sau liền đã Vân Phong biến sắc . Bọn Lí Mộc vẫn đang ở trong khu huấn luyện thể năng, từng tiếng hô khẩu hiệu rung trời, không ai vì trời đột nhiên mưa to mà hốt hoảng. Cho dù đội mưa, động tác vẫn tiêu chuẩn mặt không biến sắc.

Ra lệnh một tiếng, Lí Mộc nằm phục trên nước bùn bò rạp về phía trước, nhanh chóng xuyên qua lưới điện, bay qua chướng ngại, giống như một con báo nhanh nhẹn, động tác lưu loát lại đẹp mắt, về đích đầu tiên. Thời điểm đứng dậy nghiêm người ngay ngắn, hắn đột nhiên thấy hoảng hốn, thành phố A hiện tại ra sao rồi? Có phải cũng mưa? Hai nơi chỉ cách có hai đến ba giờ đi xe, nếu trời thành phố A cũng mưa, An Hảo có nghe lời mình mặc thêm quần áo không? Có mangt heo dù không?

Tập huấn bắt đầu được sáu ngày rồi, chính mình lại không có cơ hội đi ra ngoài gọi điện cho cô, cũng không biết mấy ngày nay của cô trôi qua như thế nào, buổi sang có trễ hay không, buổi tối có phải làm thêm giờ hay không.

Hôm nay huấn luyện thể năng quân sự kết thúc rất sớm, tiếp đó là khóa học lý luận quân sự, ngàn năm khó gặp cảnh Lí Mộc thất thần. Sau khi lớp Lý thuyết kết thúc, có nửa giờ nghỉ ngơi. Tô Tô tay giơ một đống đồ gõ cửa kí túc xá của Lí Mộc, cười nói: “Ngày hôm qua mua vài thứ, cũng hơi nhiều nên em ăn không hết, anh giúp em giải quyết chút nhé.”

Lí Mộc vốn không hay ăn thức ăn vặt, cũng chỉ có thời điểm An Hảo đưa hắn thì khi đó hắn mới ăn hết – vì đồ cô đưa cho hắn không nhường cho người khác được. Vì vậy, nói với Tô Tô: “Tôi không ăn, cô từ từ ăn là được thôi.”

Tô Tô làm như không nghe thấy, tự động để đồ xuống rồi ngồi xuống kế bên, cười nói: “Đúng rồi, anh biết mỗi khi trời mưa to, em nhớ đến gì không?” Thấy Lí Mộc nghi ngờ nhìn cô, cô cười nói “Em nhớ đến những khi chúng ta còn bé!”

- “Còn nhớ rõ khi chúng ta còn bé, cùng với bọn trẻ trong đại viện chơi trò Giải Phóng Quân không?”

Lí Mộc gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy.

- “Khi đó chúng ta chia nhóm, chơi kéo búa bao, thắng thì làm Giải Phóng Quân, thua thì giả thành giặc xâm lược. Em nhớ có một lần, chúng ta chơi rất vui, đột nhiên trời mưa to, Tần Túc Nguyện cùng em thi chạy, hai người đến đích cùng một lúc. Bọn em ai cũng không muốn làm kẻ về thứ hai, liền đánh nhau, cũng là anh can chúng em ra.”

- “Ừ, cô và Túc Nguyện từ nhỏ đã không hợp nhau.”

- “Hừ, em không ưa cái bộ dạng cà lơ phất phơ đó. Thật du côn.”

- “Hiện tại hắn cũng không trong bộ đội. Tính cách hắn quả thật không hợp nơi này.”

Tô Tô bĩu môi, xem thường: “Là tính tình hắn như thế, thích hợp cái gì chứ? Chỉ thích hợp làm Nhị Thế Tổ [1] lụn bại thôi!”

[1] Nhị Thế Tổ: Tần Nhị Thế (chữ Hán: 秦二世; 230 - 207 TCN), hay Nhị Thế hoàng đế (二世皇帝), tên thật là Doanh Hồ Hợi (嬴胡亥), là vị Hoàng đế thứ hai của nhà Tần trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ 210 TCN đến 207 TCN. Tần Nhị Thế là con thứ 18 trong số hơn 20 người con của Tần Thủy Hoàng. Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. [11] Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua.

Lí Mộc biết cô lâu nay vốn không vừa mắt Tần Túc Nguyện, cũng không nói tiếp.

Tô Tô đột nhiên thở dài, giọng nói có chút phiền muộn: “Nghĩ khi đó, chúng ta còn nhỏ thế, giờ cũng đã hơn hai mươi năm.”

Lí Mộc cúi đầu không nói, giống như đã đắm chìm vào trong trí nhớ.

Tô Tô hơi hé mắt, nhìn gò má Lí Mộc đến ngẩn người.

Chớp mặt một cái đã hơn hai mươi năm, chuyện lúc bé như đang sờ sờ trước mắt.

Ông nội của Tô Tô là một Tướng quân, thời Kiến Quốc lập công lớn, chân chính trải qua mưa bom bão đan, là người trốn từ Quỷ Môn quan trở về. Nhà cô mấy đời đều sinh con một, đến cô tuy là con gái, nhưng chũng được hưởng hết sủng ái. Chân chính là hòn ngọc quý trên tay, là cháu gái bảo bối trong tâm can của ông cụ. Vì thế từ nhỏ Tô Tô đã được dưỡng thành tính khí điêu ngoa bốc đồng.

Lúc cô còn bi bô tập nói đã ôm cô đi vào quân đội chơi, cô có món đồ chơi đầu tiên là một thanh sung thật. Ông cụ cũng chẳng hâm mộ người ta có cháu đích tôn, vẫn nói, con gái thì sao chứ, vẫn có khả năng thành nữ tướng quân như thường! Vì vậy từ nhỏ cô đã được nuôi dạy như một bé trai.

Thật ra lúc bắt đầu cô cũng chán ghét Lí Mộc, vì hắn từ nhỏ vốn đã kiệm lời ít nói, người chất phác thật thà như khúc gỗ. Không phải là Tần Túc Nguyện kéo hắn cùng đến đại viện chơi, đoán chừng hắn cũng sẽ không chủ động tìm đến bọn họ. Tô Tô là con gái duy nhất trong đại viện, tuy nhiên so với đám con trai còn lợi hại hơn. Người nào chọc phải cô, không nói hai lời liền đánh người ta một trận, đánh nhau còn hung ác hơn bọn con trai.

Lần đó bọn họ cùng nhau chơi đùa, bời vì cùng Tần Túc Nguyện tranh nhau nhất nhì, hai người lao đến lăn lộn đánh nhau, kéo mãi không ra. Đang lúc một đám trẻ bó tay hết cách, Lí Mộc đột nhiên xông lại, hai – ba phát khiến Tần Túc Nguyện uốn éo té xuống đất. Thời điểm Tô Tô nghĩ xông lên đánh tiếp, hắn lại xoay người lưu loát vật cô xuống đất.

Đứa trẻ bé tí, động tác lại lưu loát xinh đẹp đến kinh người.

Tô Tô ngồi dưới đất, bị vật cả người đều đau, lại nhìn hắn ngẩn người. Trên mặt hắn như cũ không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói thật đáng nghi ngờ: “Tất cả đứng lên, về nhà!”

Ngày thường trầm mặc yên tĩnh giống như là người không có cảm giác, ‘bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân’ [2]

[2] Bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân: xuất phát từ câu: ‘Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phỉ xung thiên; bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân’ – Chim này bình thường không bay nhưng khi đã bay lại bay đến tận trời cao; bình thường không hót, nhưng vửa hót đã khiến người ta chấn kinh

Đây là lần đầu Tô Tô gặp một tên con trai, còn lợi hại hơn cô.

Khi cô phục hồi lại tinh thần, thời điểm nhếch nhác từ đất đứng lên, lại phát hiện mình bị trặc chân. Cho tới bây giờ luôn cho rằng mình là người mạnh, nên cũng không rên tiếng kêu đau nào khẽ đi về nhà. Ai ngờ vừa đi hai bước, Lí mộc đột nhiên đến trước người cô ngồi xổm xuống, nói: “Lên đi.”

Ngày đó mưa rất lớn, quất vào mặt phát đau. Hắn rất gầy, cõng cô đi trong mưa gió rất khó khăn, bước chân lại vững vàng, khiến người khác không khỏi an tâm.

Nhiều năm về sau, tô Tô thường xuyen mơ thấy buổi trưa ấy, trận mưa to đột nhiên kia, cùng với tấm lưng gầy yếu nhưng lại ôn hòa ấy.

Có lẽ, thời khắc kia, đã bắt đầu động lòng rồi.

***

- “Tô Tô? Cô có nghe tôi đang nói gì không?”

“Hả? Cái gì?” Từ trong hồi ức lấy lại tinh thần, Tô Tô nhìn Lí mộc có chút mờ mịt.

Hắn mấp máy môi, làm như có chút khó xử, có chút do dự, nhưng vẫn thử hỏi: “Bây giờ có có mang theo di động không?”

- “Có chứ. Sao vậy?”

“Có thể cho tôi mượn dung một chút được không?” Lúc nhóm người Lí Mộc tập huấn, bộ đợi có quy định không được dùng di động. Tô Tô lại khác, cô là một trong các lãnh đạo được mời tới, đượng nhiên được phép mang theo di động để dễ dàng lien lạc.

“Anh phải gọi điện thoại cho bác gái sao? Cũng được, huấn luyện nghiêm cấm một tuần, bác gái cũng rất nhớ anh.” Tô Tô lấy điện thoại đưa cho hắn.

Lí mộc sững sờ, nhận lấy rồi gật đầu một cái: “Tôi gọi cho mẹ tôi một chút thôi.” Rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Tô đột nhiên hiểu được hắn vốn muốn gọi cho ai, nhìn bong lưng hắn biến mất, ánh mắt từ từ tối xuống.

***

Chung Tình lo lắng nhìn người đang ngủ say trên giường, hỏi Chung Ý: “Anh, chị An không sao chứ? Bác sĩ nói thế nào?”

Chung Ý đắp chăn cho An Hảo, nhỏ giọng nói: “Không sao, bị sốt lại cả ngày chưa ăn uống gì, hạ huyết áp nên mới bị ngất.”

“Ôi, lúc ấy làm em sợ muốn chết, cứ tưởng cảnh thế này mới thấy trên ti vi, ai biết chị An đang đứng trước mặt nói chuyện đột nhiên té xuống. Thật may lúc đó anh vẫn còn ở công ty, nếu không em không biết phài làm sao đây nữa.” Gương mặt Chung Tình hoảng sợ vỗ vỗ ngực.

Đang lúc ấy thì , Tiếu Tiếu tay cầm ít thức ăn đầy cửa bước vào, nhỏ giọng nói: “Tôi mua một ít thức ăn, mọi người có muốn lấp đầy bụng trước không?”

Chung Tình lập tức cười híp mắt nhận lấy: “Cảm ơn chị Tiếu Tiếu!”

Lưu Mỹ đi theo Tiếu Tiếu vào phòng bệnh, đôi mắt chăm chú nhìn Chung Ý, hai tay nắm chặt quả đấm, không che giấu địch ý chút nào.

Tiếu Tiếu kéo hắn, nhỏ giọng nói: “Anh làm cái gì vậy? Con ngươi muốn trợn lồi ra rồi kìa!”

Lưu Mỹ cắn răng trả lời: “Cái tên đàn ông ngang tàng này ở đâu lòi ra vậy ?! Hắn rõ ràng không phải bạn trai của An Hảo! Còn chạy đến xen vào việc của người khác!”

- “A, Anh gặp qua người đàn ông nhà An Hảo rồi à?”

- “Ừ, gặp một lần.”

- “Như thế nào? Có đẹp trai không?!” Tiếu Tiếu hưng phấn nhiều chuyện.

Lư Mỹ đuối lý nửa ngày, cuối cùng không có ý muốn trái lương tâm mà chửi bới tình địch, nên đành đau lòng gật đầu.

Tiếu Tiếu nhất thời hưng phấn, chỉ chỉ Chung Ý, len lén hỏi Lưu Mỹ: “Đẹp trai hơn người này luôn sao?”

Lưu Mỹ hừ hừ âm mũi, biểu đạt sư khi dễ vô hạn: “Người này đẹp trai cái nỗi gì? Mặt trắng nhỏ mà thôi!”

Tiếu Tiếu ngó ngó hắn, từ từ nói: “Nói người ta mặt trắng nhỏ như đúng rồi vậy? Người ta có bao nhiêu khí thế….”

Lưu Mỹ nhất thời buồn bã, hung hăng trừng Tiếu Tiếu một cái: “Phụ nữ nông cạn, cũng chỉ biết nhìn bề ngoài! Cô mới quen hắn bao lâu mà đã giúp hắn nói chuyện rồi!”

Thật ra thì bề ngoài của Chung Ý tương đối xuất sắc, chỉ là hôm nay hắn đạp đau chân của Lưu mỹ nhân, cho nên Lưu mỹ nhân đối với hắn đầy bất mãn. Thời điểm An Hảo ngả xuống, Tiếu Tiếu cùng Chung Ý vẫn còn ở phòng làm việc làm thêm giờ cũng bị dọa sợ, Tiếu Tiếu vội chạy đi gọi hắn tới giúp. Nhìn người yêu của hắn té xuống đất, nhất thời sợ hết hồn hết vía. Nuốt nước bọt nửa ngày, đem tay lau lau chà chà trên người, run run rẩy rầy vừa định vươn tay ôm người yêu, lại đột nhiên bị một người khác dung lục đẩy sang một bên, ‘Bẹp’ té nhào xuống đất. Bi phẫn quay đầu, chỉ thấy một than người cao lớn cúi xuống ôm lấy An Hảo, lưu loát đứng dậy bước nhanhg đi.

Lưu Mỹ nhìn hai tay của mình trống trơn, xấu hổ đến muốn cầm Hoành Đao tự vận cho xong.

Rõ rang đều không phải bạn trai của An Hảo, tại sao ngươi có thể ôm mỹ nhân còn ta thì không thể! Lưu Mỹ đã bị đoạt mất cơ hội anh hung cứu mỹ nhân, hận ý đới với Chung Ý cuồn cuộn như nước sông.

“Hắn không phải bạn trai cảu An Hảo, còn dám công khai ăn đậu hũ của An Hảo, thật là quá đáng! Không được, tôi muốn thay An Hảo lấy lại công đạo!” Lưu Mỷ suy nghĩ hồi lâu, phát tức.

Tiếu Tiếu kéo hắn lại, liếc mắt xem thường: “Anh thần kinh quá! Còn chưa cảm ơn người ta đưa An Hảo đến bệnh viện!” Quát Lưu mỹ nhân xong, Tiếu Tiếu quay đầu lại cười hỏi với Chung Ý: “Hôm nay cảm ơn anh đưa An Hảo tới bệnh viện.”

Chung Ý sớm nghe hai người bọn họ ở một bên nói lầm bầm, song nước chẳng xao trả lòi: “Không có gì, đều là đồng nghiệp với nhau.”

“À? Anh cũng làm ở công ty của chúng tôi sao? Sao tôi chưa bao giờ gặp anh! Anh ở ngành nào?” Tiếu Tiếu cười như mở cờ trong bụng, trong công ty vẫn còn người đẹp trai như thế này lại không bị tiểu lôi* của nàng bắn đến!

*súng tiểu lôi

Cũng là Chung Ý ngày thường thật quá vô danh, các nhân viên tầng dưới chưa từng thấy qua mặt hắn. Hắn hắng giọng, không trả lời, hỏi ngược lại: “Các người có muốn về trước không? Ngày mai không phải còn đi làm sao?”

Tiếu Tiếu vừa định lắc đầu nói không cần, một đôi mắt lạnh của Chung Ý chống lại, không tự chủ đem tất cả lời nói nuốt vào trong, lắp bắp: “À… Được, chúng tôi đi! Đi đây!” Nói xong cười nhạt với Chung Tình đang vừa ăn vừa khoát tay, kéo Lưu Mỹ bỏ chạy.

Lưu Mỹ tức giận: “Cô kéo tôi làm gì? Tôi còn chưa cùng hắn tính sổ!”

- “Tính cái rắm í! Anh không thấy mặt hắn sát khí nặng nề à! Thiếu chút nữa tôi đã không trụ nổi! Chúa ơi, đẹp trai thì đẹp trai thật, nhưng làm gì mà sát khí nặng quá, cách xa là tốt nhất!”

Bọn Tiếu Tiếu vừa đi, trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh, đột nhiên điện thoại di động vang lên cực kì chói tai. Chung Ý nhìn Anh Hảo đang ngủ say, nhanh chóng cầm điện thoại ra khỏi phòng.

Không lưu tên, Chung Ý nhận, trầm giọng nói: “Xin chào.”

Hết chương 20.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...