Giường Đơn Hay Giường Đôi

Chương 6: Thi Vĩnh Đạo trong ký ức - hai mươi mốt tuổi


Chương trước Chương tiếp

Năm thứ nhất đại học của Phổ Hoa ngoài chuyện tình yêu sôi nổi rầm rộ thì cái gì cũng có một chút, nhưnglại không viên mãn như người khác, thi thoảng hai chị em cùng phòng Mạch Mạch và Đường Đường hỏi cô thường bận cái gì, hàng ngày xoay vòng giống con quay, cô thực sự quay một vòng sau đó cố cười một cái.

Đến nửa năm thứ nhất, bố cô nghỉ hưu, lương chỉ cònlại một nửa, một nửa tiền sinh hoạt phí để Phổ Hoa tựmình xoay xở. Thời gian ngoài giờ, cô gần như không có một khắc rảnh rỗi, làm thêm, gia sư, phụ đạo, làmviệc cho giáo viên, thỉnh thoảng bận tới nỗi tối nằm trên giường cần phải ngủ rồi mà trong đầu vẫn lảng vảng những việc chưa làm xong, cô bắt đầu mất ngủ ở mức độ nhẹ từ khi đó, cô uống sữa, vitamin B như sáchnói, hiệu quả cũng chỉ được một hai tối.

Cuộc sống như vậy khác với điều cô tưởng tượng, không chấp nhận hồi tưởng quá khứ hoặc nghĩ về tương lai, chỉ có thể ngày nào biết ngày đó. Học kỳ đầu tiên Phổ Hoa đã biết Kỷ An Vĩnh học ở trườngBưu chính viễn thông ngay sát vách, nửa năm sau lại nhìn thấy ảnh của Ngu Thế Nam trên tập san câu lạcbộ. Nhưng ngoài Quyên Quyên và Mộc Hải Anh, cô chưa từng gặp bạn học cũ nào, càng chưa trở lại trường trung học trước đây.

Cô học cách nhìn rộng ra, ví dụ ba chữ Thi Vĩnh Đạo,cô chưa từng nhắc, không nhắc với bản thân, cũng không nói với người khác. Còn giao tiếp, với ai côcũng đều lãnh đạm, tốt thì tốt, không tốt thì không miễn cưỡng, cô không có sức đâu đi tiếp đãi ngườikhác.

Thi xong kỳ một năm thứ nhất, Phong Thanh tổ chức họp mặt các thành viên lớp 12 (6), cũng nghĩ đến người được phân đến ban xã hội, gọi điện thoại mời cô vài lần, vì nghĩ tới việc giáo viên chủ nhiệm cũng có mặt, Quyên Quyên lại khuyên nên cuối cùng Phổ Hoa đành đồng ý.

Hôm họp lớp, Phổ Hoa phải làm gia sư hai nơi, xongviệc vội đến địa điểm gặp mặt đã hơi muộn rồi. Cô tìm chỗ để xe đạp gần đó, đứng trước tủ kính của cửa hàng ven đường ngắm mình một chút. Quần áo không đẹplắm, cô đặc biệt buộc cao mái tóc dài thành đuôi ngựa, cột lại bằng dây buộc tóc Quyên Quyên tặng cô hôm sinh nhật, luyện tập mỉm cười trước tủ kính vài lần.

Phổ Hoa theo sự chỉ dẫn của cô tiếp viên lên phòng ăntầng hai, Phong Thanh là người đầu tiên nhận ra cô,kéo tới ngồi bên cạnh thầy giáo. Hai năm không cùng lớp, có vài người đã quên tên cô, vài người nhầm cô thành người khác, Phổ Hoa cũng không có ý đặc biệt muốn tự giới thiệu, cô hỏi thăm thầy giáo rồi chọn chỗ kín đáo ngồi xuống nói chuyện với mọi người.

Phổ Hoa ngồi được một lát, tìm kiếm trong đám người,không ngờ đụng phải một đôi mắt cũng đang tìm kiếm như vậy.

Hai người không hẹn mà cùng mỉm cười, đều có chút xa lạ, nếu những người ngồi bên không phải ngườiquen, cô còn cho rằng cậu ấy sẽ vẫy vẫy tay nói “hi” giống như hồi cấp ba. Cười xong cô lại cụp mi xuống,trong đầu Phổ Hoa đang nhớ lại Kỷ An Vĩnh khi nãy.

Một năm qua, cậu ấy thay đổi rất nhiều, trở nên điềm đạm hơn, thận trọng hơn, ngồi trong đám nam sinh nhưng không hề tỏ ra nổi trội, khiến người ta muốn lạigần. Cậu ấy béo hơn một chút, tóc vẫn cắt ngắn cẩnthận, mắt kính nhỏ, không còn là cậu bé non nớt, chưa trưởng thành hồi cấp ba nữa.

Tuy từng rất thất vọng và không hiểu cậu ấy, nhưnglần này gặp lại Phổ Hoa không hề oán hận gì. Ngượclại vì nụ cười nhẹ nhàng của cậu ấy đã rũ bỏ những lưutâm trong lòng vài năm gần đây. Tới khi tốt nghiệp, họ cũng không có cơ hội ngồi nói chuyện, mất liên lạc điện thoại nên hoàn toàn không có tin tức, từ lúc Quyên Quyên nói cậu ấy thi đỗ trường ngay cạnh, Phổ Hoa ít nhiều hy vọng gặp lại cậu ấy một lần nữa, cho dù chỉ để chắc chắn cậu ấy sống tốt, cô cũng cảm thấy không phụ tình bạn một thời.

Phổ Hoa thờ ơ uống nước, nói chuyện phiếm với bạn ngồi bên cạnh, vì thời gian cùng lớp không nhiều nênchuyện có thể nói cũng rất ít. Quyên Quyên đến muộn, nhưng may mà vẫn đến, để Phổ Hoa có bạn. Giữachừng Kỷ An Vĩnh tới nói chuyện, còn mượn cớ chúcmột tuần rượu, Phổ Hoa không biết uống, lấy nước hoa quả thay rượu, chạm “keng” một tiếng với cậu ấy rồilại nhìn nhau cười, trong lòng cô biết rõ, chỉ còn lại sự thoải mái và thẳng thắn. Bình tĩnh vui mừng như khi thấy những người bạn cũ Quyên Quyên và Mộc Hải Anh vậy.

Quyên Quyên rót thêm nước hoa quả cho cô, Hải Anh đang kể tình hình gần đây của cô ấy và Doãn Trình,một đôi bước vào, tuy không thân mật nhưng dáng vẻ nữ sinh cười nói khiến Phổ Hoa lập tức nghĩ tới một người.

Người bước tới quả nhiên là Cầu Nhân, khiến cô bất ngờ, người cùng đi với cô ấy là Thi Vĩnh Đạo!

Cầu Nhân thời cấp ba chỉ có thể coi là xinh xắn, bây giờ có thể nói rằng rất đẹp. Thấy Cầu Nhân trang điểmkỹ càng tinh tế còn mặc một chiếc váy màu hồng, tự đáy lòng Phổ Hoa cảm thấy rất hợp, ngược lại lộ rõ bản thân mình xấu xí.

Thay đổi lớn nhất là Thi Vĩnh Đạo, chia tay ở tầng thượng của trường, hơn ba trăm ngày không gặp, cậu ấy gần như thay đổi đến mức cô không thể nhận ra.

Cậu ấy mặc áo vest cách điệu cử chỉ nhẹ nhàng thoảimái, không còn tìm thấy bóng dáng trước kia. Sự nóngrực nồng nhiệt trước đây được thu lại sau đôi mắt, có chút kiêu ngạo, lạnh lùng, dùng ánh mắt phán đoán của đàn ông trưởng thành chăm chú đánh giá cô, ánh mắt lướt qua, giống như cố ý không thèm chú ý đến sự tồntại của cô, rồi chuyển đến chỗ khác nói chuyện với cácbạn nam sinh, gọi theo Cầu Nhân.

Thời gian thật đáng sợ, chỉ vẻn vẹn một năm, cái gì cũng đều thay đổi. Cầu Nhân trở nên đẹp hơn, Thi Vĩnh Đạo thay đổi đến mức nhìn mà coi như khôngthấy cô.

Khi ra khỏi cửa, Phổ Hoa vẫn chuẩn bị nói câu “xinlỗi”, không ngờ bây giờ gặp lời nói cất giấu trong lònglại không thốt ra nổi, tim cô đột nhiên như bị tắc nghẹn đến hoảng hốt.

Lấy cớ điều hòa quá lạnh, Phổ Hoa tới phòng rửa tay. Bước qua bàn nam sinh, nghe thấy Cầu Nhân nóichuyện về trường học, trò chơi, diễn đàn, spam và blog? Blog là cái gì? Cô chưa từng nghe đến.

Khóa cửa phòng vệ sinh, Phổ Hoa ngồi im lặng mộtchút. Bên ngoài có người bước vào, nghe giọng nói là mấy bạn nữ lớp 12 (6).

“Cô ấy và Kỷ An Vĩnh...”. A nói.

“Ối dào, đã qua rồi mà, cô ấy không nhắc đến, mình cũng không tiện hỏi”. B nói.

“Vậy không lúng túng à?”. A hỏi.

“Chuyện quá khứ không nhắc thì coi như chưa từngxảy ra đi, cũng chẳng phải chỉ có hai bọn họ, rất bình thường”. B trả lời.

“Hoàn cảnh khác chắc chắn như vậy, ban đầu nếu nhưCầu Nhân không học Đại học Bắc Kinh cũng sẽ không thân với Phong Thanh và Thi Vĩnh Đạo đến vậy, đến một môi trường mới con người đều sẽ thay đổi, đặc biệt là Đại học Bắc Kinh, không chia tay cũng phải chia tay”, C chen vào.

“Đúng rồi, chẳng phải cô ấy đăng ký Học viện Ngoại ngữ ư? Sao lại đi Đại học Bắc Kinh?”. A lại hỏi.

“Còn nói nữa, nhà người ta cơ mạnh chứ sao!”, C nói xong cười châm chọc.

Sau khi mấy bạn nữ đi ra, Phổ Hoa vẫn ngồi ngơ ngẩn. Trong một năm qua cô cũng tưởng Cầu Nhân ở Họcviện Ngoại ngữ, sau khi cô ta trở thành bạn gái của Kỷ An Vĩnh, cô hiếm khi quan tâm đến Cầu Nhân, mỗi lần nghĩ tới đều có cảm giác khó nói... không phải ghen tỵ,có thể chỉ còn lại tự ti.

Còn bây giờ, cô ta lại trở thành bạn gái của Thi Vĩnh Đạo ư? Phổ Hoa nhìn vào gương trên bồn rửa tay,hứng nước rửa tay, tâm tư có phần hốt hoảng.

Ra khỏi nhà vệ sinh, không may lại gặp Cầu Nhân ở hành lang, cô muốn cúi đầu đi qua, Cầu Nhân lại nhìn thấy cô, đặc biệt tới chào hỏi, tay đặt trên vai cô làm ra vẻ thân mật.

“Này, Diệp Phổ Hoa! Thế nào?”.

“Vẫn tốt...” Cô thoáng cười muốn đi, lại bị cô ta giữ lại.

“Ừ... cậu thon thả hơn đấy!”, Cầu Nhân giúp cô chỉnhlại dây buộc tóc trên đỉnh đầu, thắt chặt hơn, “Lát nữanói chuyện nhé!”.

Cô ta bước vào phòng rửa tay, trong không khí thoángmùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể cô ta bay ra, nhất thời chưa tan ra, Phổ Hoa ra sức kéo dây cột tóc xuống, đút vào trong túi, trở về bàn lấy cốc tự rót đầy cho mình.

Sau đó, Cầu Nhân còn tới góc bọn cô ngồi hỏi thăm,ngồi giữa mọi người, cô ta kể rất nhiều chuyện từ lớp bảy, lớp tám cho đến lớp mười hai, nói tới nhiều nhấtvẫn là Đại học Bắc Kinh, việc mới người mới, vật mới. Phổ Hoa cũng giả vờ lắng nghe, cô biết rõ Thi Vĩnh Đạo đang ngồi ở chiếc bàn xa nhất, nói chuyện cùng Kỷ An Vĩnh. Có thể nhìn thấy cậu ấy cởi mở khôngcòn u ám nữa, vốn là chuyện đáng vui, nhưng cô làm thế nào cũng không thể phấn chấn tinh thần hơn.

“Này, Diệp Phổ Hoa, nói đi, làm thế nào để giảm béo,mình béo lên hai cân rưỡi cân rồi!”, Cầu Nhân chen đến cạnh cô, bóp bóp cánh tay cô, lại giơ cổ tay mình lên, “Thật ngưỡng mộ cậu vẫn gầy như vậy!”.

Cầu Nhân đúng là béo hơn một chút, nhưng vừa đẹp, không coi là mũm mĩm, ngón tay mảnh mai phù hợpvới nước sơn móng tay màu nhạt, lộ rõ làn da trắngtrẻo, Phổ Hoa không biết làm thế nào để miêu tả cô ta,gượng cười không nói, may mà Quyên Quyên giúp cô giải vây.

Cầu Nhân ngồi một lát, không phải Thi Vĩnh Đạo gọi, cô ta vẫn còn truy hỏi chuyện gia sư và làm thêm củaPhổ Hoa. Cậu ấy nâng chén rượu lên đứng cạnh bàn các cô không biết từ lúc nào, bóng cậu ấy hắt lên gương mặt cô. Cô vô thức ngẩng đầu tưởng cậu ấy muốn nói gì, nhưng cậu ấy chỉ thấp giọng nói bên tai Cầu Nhân: “Qua đó đi, Phong Thanh muốn hỏi cậu vềchuyện trên diễn đàn”. Sau đó cùng Cầu Nhân trở vềbàn nam sinh, đến lời chào hỏi tối thiểu cũng không có.

Nửa sau bữa tiệc, cho dù người khác nói gì, Phổ Hoa cũng đều chăm chỉ gắp đầy đồ vào khay ngồi ăn.Quyên Quyên khuyên vài lần, cô vẫn muốn ăn, bị Hải Anh lấy mất thìa, cô giật thìa của Quyên Quyên tiếp tục uống canh.

Không ăn thì làm gì chứ?

Họ có cuộc sống của họ, có thể hưởng thụ cuộc sống, có thể phung phí, có diễn đàn, có câu lạc bộ, hội nhóm của bọn họ. Nhưng cô không thể, đến ăn món xào trong nhà ăn cô cũng phải tính toán. Nghe bọn họ nói những chuyện xa xôi đó, không bằng theo ý bố ăn vào bụng tiền làm thêm ba tiếng đồng hồ đó. Năm mươi tệ, tự Phổ Hoa nâng chén kính mình và bố, ai đang kể truyện cười khiến mọi người cười vang, cô cũng cười khan hai tiếng.

Tan tiệc cùng Quyên Quyên xuống tầng, Phổ Hoa đi sau cùng, lén hỏi Quyên Quyên: “Mình... có phải nhìn rất gầy không?”.

**********

Rời nhà hàng tiệc đứng, sau khi tiễn thầy giáo về trước, có vài bạn học gọi xe đi rồi, Phổ Hoa đưa Quyên Quyên đi bộ ra bến xe. Hai đứa đứng đợi xe nói chuyện trước kia, chủ đề không thể thiếu được chuyện chia tay của Kỷ An Vĩnh và Cầu Nhân. Phổ Hoa không muốn nhắc nhiều, có những thứ nghĩ nhiều ngược lại chỉ khiến bản thân thêm phiền não, nhưng biết rõ đạo lý mà vẫn không khỏi nghĩ đến.

Quyên Quyên nhìn ra tâm trạng của cô, nói: “Được rồi, hiện thực là vậy, cậu đừng nghĩ nhiều thế. Như vậy cũng không tồi, chia tay rồi thì tốt, chia tay được thì tốt”.

Trải qua ba năm cấp ba cùng Phổ Hoa, có che giấu nữa, Quyên Quyên vẫn biết rõ tình cảm cô dành cho Kỷ An Vĩnh, hiếm khi cô kiên trì bền bỉ ba năm, đáng tiếc cuối cùng cũng không được đáp lại một chút nào.

“Đừng để ý cậu ta biết hay không, cho dù thế nào, bây giờ đã không liên quan đến cậu rồi!”.

“Mình biết”. Phổ Hoa gật đầu, thở dài sườn sượt, “Chuyện đã qua không nghĩ đến nữa từ lâu rồi. Xe đến rồi, cậu lên đi!”.

“Được, vậy mình đi nhé! Bye! Đừng nghĩ linh tinh!”.“Được”.

Hai người vẫy tay, Quyên Quyên chạy đuổi theo xe bus. Phổ Hoa tiễn Quyên Quyên lên xe cho tới khi xe chạy.

Cô quay trở lại phía nhà hàng, trên đường nghĩ kỹ lại lời Hải Anh nói.

“Thực ra tình cảm hồi cấp ba rất khó có kết quả, vừa vào đại học cái gì cũng sẽ thay đổi, lớn lên chính là như vậy. Tình cảm là thứ không qua nổi thử thách, có thể một hai câu quan tâm mới đã khiến cậu một nét bút xóa sạch quá khứ, con người mà, ôi...”.

Thật sự cực kỳ mỏng manh như vậy ư? Sự kiên định ba năm cấp ba chẳng qua chỉ là một câu trả lời, hôm nay gặp Kỷ An Vĩnh, cô lại có chút ngạc nhiên thái độ bình tĩnh của chính mình, đây nên coi là... trở nên kiên cường rồi chăng?

Phổ Hoa dừng ở giao lộ đợi đèn giao thông cho người đi bộ chuyển sang màu xanh. Một người đang đứng bên kia đường, cũng đang đợi đèn xanh, giơ tay ấn vào nút đợi sớm hơn cô. Họ lại nhìn nhau cười, đôi mắt bình lặng sau cặp kính ấm áp nhẹ nhàng.

Đèn xanh, Phổ Hoa đứng im, nhìn Kỷ An Vĩnh qua đường, tay đút túi áo bước tới trước mặt cô.

“Hi”. Cậu ấy nói.

Cô cười, cũng học cậu ấy đút tay túi áo.

“Hi”. Cô không học được giọng nói của cậu ấy, nói xong tự mình lại cười.

“Sao lại ở đây?”.

“Mình tiễn Quyên Quyên lên xe bus”.

“À, vậy cũng tiễn mình nhé”. Cậu ấy hiếm khi đùa với cô, cô liền vui vẻ đồng ý tiễn cậu ấy ra trạm xe.

“Gần đây thế nào?”. Cậu ấy tìm tuyến đường trên biển báo, quay lưng lại với cô, lại không giống như câu hỏi xã giao đơn thuần.

“Rất bận”.

“Cậu bận gì thế?”.

“Ừm...”. Cô suy nghĩ nghiêm túc một chút, “Học hành... cuộc sống... còn có...”.

Cậu ấy quay đầu, rất tò mò với từ phía sau.

“Còn có... công việc...”. Cô kéo dài âm cuối, có chút tinh nghịch.

Cậu nhún nhún vai, trở lại tìm kiếm tuyến xe bus.

“Vậy còn cậu?”. Phổ Hoa hỏi.

“Mình?”. Kỷ An Vĩnh quay người lại, đẩy đẩy kính, “Mình đang... điều chỉnh...”.

“Điều chỉnh cái gì?”.

Cậu dựa vào cột quảng cáo, ôm cánh tay xoa xoa cằm, “Nói thế nào nhỉ... hồi vừa có kết quả phải mất một quá trình tiếp nhận. Tư tưởng, quan điểm phải thay đổi, cách xử lý mọi việc phải thay đổi, mục tiêu nguyên tắc làm người phải thay đổi!”.

Trong suy nghĩ ban đầu của cô không muốn nói mấy chủ để khiến cậu suy nghĩ.

“Không sao, bây giờ mình không để ý chuyện thi đại học nữa, thi không tốt thì thi không tốt!”. Kỷ An Vĩnh thẳng thắn nhắc lại chuyện cũ, nhẹ nhõm hơn Phổ Hoa nghĩ nhiều, “Cũng tốt, trải qua chút lận đận, nói không chừng sẽ tự mở ra một con đường ấy chứ?”.

“Nguyện vọng đầu tiên bị rớt, vốn mình định thi lại, gia đình lại không muốn liều lĩnh như vậy, nên đành học Công nghệ thông tin, trường sát cạnh chỗ cậu ấy”. Kỷ An Vĩnh giải đáp nghi ngờ trong lòng Phổ Hoa, “Không cần tiếc cho mình, bây giờ xem ra cũng rất tốt, rất phong phú, rất bận rộn, mỗi ngày đều bận...”. Cậu ấy làm ra vẻ suy nghĩ, “tháo máy và lắp máy!”.

Thấy cậu ấy lạc quan hướng về phía trước như vậy, Phổ Hoa vui vẻ gật đầu, vui mừng cho Kỷ An Vĩnh tự đáy lòng.

“Như vậy thực sự rất tốt”.

“ừ”.

Xe mãi không đến, Kỷ An Vĩnh nhìn đồng hồ, đề nghị: “Mình đưa cậu về nhé?”.

“Không cần, không xa mà”. Phổ Hoa khéo léo từ chối, yên tâm về Kỷ An Vĩnh trước mặt này, cô cảm thấy bản thân cũng có phần phấn chấn theo, “Tự mình về được”.

“Vậy cậu đi nhé, lúc nữa trời tối mất”.

“Được”.

Cậu ấy đưa cô trở lại giao lộ, giúp cô ấn đèn, mắt nhìn cô an toàn qua đường, đứng ở nơi cậu ấy vừa đứng.

Họ vẫy tay từ biệt, không nói lời chào tạm biệt.

Phổ Hoa đi xa rồi, quay đầu nhìn về phía trạm xe. Kỷ An Vĩnh đứng ở đó, vẫy tay với cô. Cô không nhìn rõ biểu hiện của cậu ấy, nhưng tưởng tượng vẫn cảm thấy ấm áp như gió xuân.

Không thể quay lại quá khứ cũng tốt, nếu quay lại, cô không thể thẳng thắn đối diện với cậu ấy, đối diện với đoạn tình cảm đó như thế này.

Đèn đường dần dần sáng, Phổ Hoa men theo con đường ngắm nhìn tủ kính của từng cửa hiệu, bước thật chậm. Nhiều nhất đường này là các ảnh viện áo cưới, vài cặp vợ chồng sắp cưới đang thể hiện tư thế ngắm cảnh đêm dưới sự sắp xếp của thợ chụp ảnh, Phổ Hoa cũng đứng sau những người đi đường vây quanh để xem.

Cô chưa từng có một bộ quần áo đẹp, cũng chưa từng mặc lễ phục dạ tiệc. Thời trung học, cô và Quyên Quyên, Hải Anh chạy qua con đường này chiêm ngưỡng ma nơ canh mặc bộ váy cô dâu, tạo dáng trước tủ kính của cửa hàng nào đó, để bóng mình hợp thành một với chiếc váy cô dâu trong tủ kính, giống như hồi nhỏ chơi trò mặc lễ phục giấy các tông cho Hoa Tiên Tử, rất nhiều lần làm cô dâu trong tưởng tượng, thỏa mãn tâm nguyện trẻ con. Trước khi bố mẹ chia tay, cô giống như những đứa trẻ bình thường, thích tưởng tượng, thích đùa nghịch, vô âu vô lo. Bây giờ lớn rồi, nhiều việc phải suy nghĩ, trái lại không dám dang rộng cánh tay mình, tạo tư thế giống như cô dâu trước ống kính nữa. Cô biết rõ con đường vắng vẻ dưới ánh tà dương đằng sau mình khác xa tưởng tượng khát

khao đối với tình yêu hồi còn bé.

Cặp vợ chồng sắp cưới đó đổi sang cảnh khác, Phổ Hoa cũng tản đi theo đám người, đi bộ men theo đường, không ngờ lại trở về cửa hàng thời trang đã từng dừng lại lúc trước. Ma nơ canh đã thay áo mới, cùng với trang sức, boot, hoàn mỹ giống Cầu Nhân trong buổi họp mặt.

Phổ Hoa đứng trước cửa kính, có chút choáng váng, chớp chớp mắt, trong gương có một mình mình, mặc bộ quần áo trên người của ma nơ canh, vút cái lại trở thành Cầu Nhân.

“Diệp Phổ Hoa!”.

Trong gương có người gọi cô, còn vỗ vỗ vai cô.

“Diệp Phổ Hoa!”.

Căng thẳng, cô bước lên trước, “binh” một tiếng, đầu cô đập lên tấm kính.

Va không mạnh, nhưng rất choáng, Phổ Hoa xoa trán, bối rối chào hỏi anh em nhà họ Khổng ở phía sau. Trong lúc hoảng hốt, cô lại nhìn Khổng Khiêm thành người khác.

“Sao vẫn chưa đi?”. Trong mắt Khổng Khiêm có sự quan tâm.

“Mình...”.

“Hay là ngồi xe bọn mình nhé?”.

“Không cần... không cần...”. Đầu Phổ Hoa vẫn đang ong ong, lời nói vào tai này lại ra tai kia, gió nóng khiến cô khó chịu, khát nước, lại có chút buồn nôn.

“Vậy có cơ hội...”. Khổng Khiêm còn chưa nói xong, mặt cô đột nhiên biến sắc, không nhịn được bịt miệng chạy tới gốc cây ven đường, cúi người moi ruột móc gan ra nôn, toàn là đồ ăn trong bữa tiệc gặp mặt.

Hai anh em không kịp trở tay, Khổng Khiêm qua vỗ lưng cô, Khổng Nhượng mua giấy ăn và nước.

Phổ Hoa nôn một trận kịch liệt mới ngừng lại, Khổng Khiêm dìu cô tới phòng rửa tay công cộng gột sạch. Khi ra, cô mềm nhũn, trong lòng rất áy náy.

Hai anh em nhà họ Khổng kiên quyết đưa cô về nhà, trên xe cô xin lỗi, vò gấu áo bị bẩn trong tay.

“Thật đấy, xin lỗi nhé”.

“Không sao”. Khổng Khiêm rộng lượng an ủi cô, Khổng Nhượng quay đầu lại nói: “Đừng nói nữa, dựa vào ghế nghỉ ngơi đi”.

Thực ra Phổ Hoa không hề mệt, đặc biệt sau khi nói chuyện với Kỷ An Vĩnh. Nhưng cô thấy khó chịu, cũng không nói ra được chỗ nào khó chịu.

Xe tới khu nhà, Khổng Khiêm dìu cô xuống, Phổ Hoa kiên quyết muốn trả tiền xe, bị Khổng Nhượng từ chối.

“Nhanh về nhà đi, đầu hơi sưng rồi”. Xe khởi động, Khổng Khiêm thò đầu ra khỏi cửa xe, vẫn có phần không yên tâm.

Phổ Hoa đè lồng ngực xuống, mắt tiễn xe rời xa, một lát sau mới nhớ ra mình quên nói “cảm ơn” rồi.

Cô không đi thẳng về nhà, người mất hết sức lực, đành bước tới bàn cờ chỗ ngã ba, ngồi vào vị trí bố thường ngồi. Cô không muốn bố nhìn thấy bộ dạng này của mình.

Con ngõ nhỏ tĩnh lặng, không một âm thanh, những người hóng mát đều đã về nhà, cửa sắt cổng khu nhà đóng một cánh. Cô nhoài lên bàn gối lên cặp sách, trong đầu không còn thấy ong ong nữa, mà thay thế vào đó là cảm giác mệt mỏi muốn ngủ. Gió dần dần mát lạnh, tiếng người, còi xe trên đường hòa với tiếng ma sát của bánh xe trên mặt đất, giống như khúc hát ru dịu dàng.

Cô nhớ tới một việc nhỏ xảy ra một năm trước. Khi Thi Vĩnh Đạo đi đã dùng khóa dây khóa hai xe lại với nhau, vài ngày sau cô tới trường lấy xe, giáo viên ở phòng tiếp khách đưa cô chìa khóa. Khóa dây vẫn còn, xe của cậu ta đã được lấy đi rồi. Thế là chiếc khóa dây đó đến giờ vẫn theo cô, khóa trước xe.

Đi sáu, bảy năm, xe cũng đã cũ, bị cô để ở trong ngõ. Trên ghế xe che túi nilon, chỗ da có một đường rách sâu. Trong trái tim cô cũng vậy, có thể không sâu như vậy, nhưng cũng cất giấu rất nhiều thứ.

Việc sai, việc ngốc, việc điên rồ, việc đáng tiếc, sáu năm qua điều khiến cô khó có thể thanh thản nhất chính là khi đó không nói thật với cậu ấy.

Nếu kết cục sớm đã được định trước, cô vốn tưởng quá trình thế nào đều như nhau, bây giờ nghĩ lại, cô đã sai rồi.

***********

Phổ Hoa ngủ một giấc rất ngắn, dường như vừa nhắm mắt đã bị người ta nâng dậy.

“Diệp Phổ Hoa!”.

Có người vén tóc trên mặt cô ra, hai cánh tay mạnh mẽ khép lại sau lưng cô, để cô dựa vào.

“Diệp Phổ Hoa...”.

Cô nhớ tới tư thế dựa dẫm mà mình tạo ra trước cửa hàng váy cưới, chân tay xòe ra mỏi nhừ, cảm thấy rất an toàn, rất ấm áp.

“Diệp Phổ Hoa, đừng ngủ ở đây, tỉnh dậy đi”.

“ừ...”.

“Tỉnh dậy nào, là mình!”.

“ừ...”. Cô đáp, cảm thấy như đang ở trong vòng tay bố.

“Là mình!”.

Đôi tay siết chặt hơn, cô cũng chòng chành theo, trán chạm vào cằm cậu ta, râu cậu ta châm châm vào da cô, chạm vào chỗ cô bị cụng đầu.

Cơn đau chạm vào dây thần kinh nào đó, cô thầm ý thức được đó không phải bố, không giống bố thường gọi cô “Hoa Hoa”.

“Là mình... mình là Thi Vĩnh Đạo!”.

Giọng nói của cậu ấy thành công trong việc phá vỡ cơn buồn ngủ của cô. Cô động đậy lông mi, thoắt cái mở to hai mắt, ngồi thẳng người. Trước mắt thật sự là cậu ta!

“Tỉnh chưa?”.

Cậu ấy ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô, nhẹ nhàng vỗ má cô, không hề bỏ qua bất cứ dấu vết nào lưu lạitrên người cô trong mười hai tháng qua.

Cô vô thức ôm cặp sách lùi lại, người vẫn chưa ngồi vững, trượt một cái ngả lên người cậu ấy. Chất vải lạnh ở ngực cậu ấy dán lên mặt cô, chiếc áo sơ mi đen trơn,trên đó có mùi thuốc lá và rượu, mùi của cậu ấy, cũng có mùi khó chịu cô vừa nôn.

Cô có chút không dám tin, trong phút chốc cậu ấybước ra khỏi giấc mộng xuất hiện sinh động trước mắt cô. Cô ngồi đó, thuyết phục bản thân cậu không cóthật, nhưng khi giơ tay chạm lên cằm cậu, hàng râucứng châm vào đầu ngón tay.

Âm thanh ong ong trong đầu lại trở về, đánh vào lý trícủa cô. Tất cả những chuyện xảy ra trong cuộc gặpmặt lại hiện lên trong đầu cô, khiến cô bụm miệng gập xuống, thử lắng lại cơn khó chịu không ngừng dâng lên.

“Sao vậy?”. Cô tựa vào vai cậu, cậu nhẹ nhàng vuốtlưng cô, nhưng cảm nhận được cô đang run cầm cập,cô cố kiềm chế, không lâu sau cơn run lại bắt đầu.

Cậu nhặt áo khoác dưới đất lên choàng lên người cô,bị cô đẩy ra. Cô chống lên bàn chơi cờ đứng vững, lạicúi xuống chống lên tường. Cậu nghe thấy âm thanhnôn khan dữ dội, vỗ lưng cô, cô nôn tới mức toàn thân run rẩy, còn giơ một tay đẩy cậu ra xa, dường nhưkhông muốn cậu nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.

Thực ra cậu đã thấy từ lâu rồi. Cô mơ hồ va lung tungtrước cửa hàng thời trang, gặp anh em nhà họ Khổng,nói vài câu rồi bất ngờ nôn. Cô chống lên cây đứngvững xin lỗi người ta, ánh đèn chiếu lên sắc mặt trắng bệch của cô, khóe miệng run run đáng thương.

“Đỡ hơn chút nào chưa?”. Đợi cô nôn xong, cậu dìucô rời xa chỗ đó, để cô dựa lên người mình, dùng tay áo lau mồ hôi trên trán cô, “Mình đưa cậu đi dạo, đi một lúc sẽ đỡ”.

Cô lắc đầu đẩy cậu, nhưng lực đẩy không mạnh.

Tính cách của cô chính là như vậy, vừa có điểm đáng hận nhưng lại vừa khiến người ta nảy sinh thương mến.Cô gầy, cũng đen hơn, có thể còn gầy hơn cả một năm trước, xương bả vai nhọn nhọn trên lưng. Các nữ sinh trong buổi họp mặt đều trở nên xinh đẹp hơn, cô thìkhông, ngoài mái tóc dài ra, khí sắc không hề tốt, vẫngiống như khi vừa trải qua lớp mười hai, gầy yếu mệtmỏi, cười cũng uể oải.

“Thi...”. Cô yếu ớt gọi tên cậu, “Thi Vĩnh Đạo...”.

“ừ”. Cậu trả lời, vén tóc trước mắt cô ra sau tai, lộ ra cái trán bị đụng, một mảng đỏ to bằng ngón tay cái,chỗ giữa hơi sưng lên. Cậu thở dài, khẽ thổi lên chỗsưng đỏ đó.

Cô co rúm lại tránh hơi thở của cậu, ngước mặt thấtthần nhìn cậu, không nhịn được hỏi: “Cậu làm gì...”.

Cậu cười đau khổ.

“Dạ dày còn khó chịu không?”. Cậu không trả lờithẳng câu hỏi của cô, nắm chặt tay cô cùng ép xuống chỗ dạ dày, nhẹ nhàng chậm rãi xoa xoa. Mặc dù xa cách một năm, cùng với mùi lạ trên người cô sau khi nôn nhưng cậu vẫn không ngăn được khát vọng muốn lại gần cô.

Cô nhíu mày trốn tránh cậu, nhưng không vùng ra. Cậu nắm chặt quá, siết chặt tới nỗi lòng bàn tay ra đầy mồ hôi. Tay cô nằm trong tay cậu, lạnh lẽo.

Cậu dắt cô ra khỏi ngõ, đưa cô qua đường, chầm chậm đi dạo trên lề đường còn sáng đèn, qua cửa hàng ăn nhanh cậu mua chai nước nóng cho cô.

“Một năm qua cậu sống tốt không?”. Cậu nói chuyện với cô cứ như đang độc thoại, “Mình cũng ổn, chỉ là rất mệt. Khoa Sinh Hóa trường Đại học Bắc Kinh rất tốt nhưng học vô cùng vất vả, hoàn toàn không giống hồi cấp ba”.

Cô nhìn cậu, vẫn không nói năng gì.

“Những người tỉnh ngoài thi vào đều rất giỏi, muốn đứng đầu không dễ dàng như trước. Hơn nữa, có vài tiết... mình cũng bỏ”.

Cô nghe rồi nhíu chặt mày hơn.

Cậu cười, không còn lạnh lùng hờ hững như trong cuộcgặp mặt nữa, ngược lại còn có chút ngây ngô, “Mấycái như tu dưỡng lý tưởng lớn, đại cương tư tưởngMao Trạch Đông, cậu cũng biết, mình căm ghét nhất là chính trị!”.

Cô đương nhiên biết, cậu từng nhắc đến, nếu không vìchính trị, cậu đã muốn chạy theo cô học ban xã hội rồi. Cậu từng nói rất nhiều lời ngốc nghếch, làm nhiều chuyện ngốc nghếch.

Bước tới cuối đường, họ lại quay lại. Cô thật không thểcử động được nữa, đứng dưới mái hiên một hiệu thuốc không thể đi nổi nửa bước. Cô rút tay lau khóe miệng, đặt chai nước rồi ngồi xổm xuống, cuộn mình lại, cúi đầu.

Cậu cũng ngồi yên lặng chờ đợi, vỗ vỗ đầu cô. Mườihai tháng không gặp, thực ra cậu cũng không biết nênnói gì với cô.

“Chắc do ăn nhiều quá, nôn rồi sẽ ổn thôi, không sao”.

Cô cúi đầu thật thấp, giống như đứa trẻ ăn mày, chai nước trong lòng đã nguội lạnh, cũng không nhìn cậu một cái. Cậu không đành lòng bèn kéo cô ngồi lên bậcthềm của hiệu thuốc.

“Mình vào mua chút đồ, cậu đợi mình nhé”. Cậu nhìn vào mắt cô yêu cầu, cô khẽ chớp mắt, như đồng ý mà cũng như không đồng ý.

Cậu nhảy lên bậc thềm, định bước vào lại quay đầuxác nhận lần nữa: “Cậu không được đi đâu đấy”.

Cậu chạy đi mua thuốc tiêu hóa và xin một cốc nướcnóng cho cô. Khi ra cô vẫn còn ở đấy, vẽ trên hoa văn gốm sứ của bậc thềm, không lên tiếng.

Cậu quen với sự im lặng của cô, bóc vỉ thuốc lấy ra một viên, nắm trong tay đưa tới miệng cô. Cuối cùng cô vẫn hơi động đậy, quay mặt trốn tránh.

Cậu theo cô, cô lại trốn, cậu vẫn theo, theo đến khi cô không còn nơi để trốn nữa, tự cô lấy thuốc ngậm trong miệng, nhai kỹ, khẽ nói với cậu: “Cảm ơn”.

Đây là câu thứ hai cô nói với cậu, cậu còn tưởng tốinay cô sẽ không thèm để ý đến cậu nữa.

“Trước đây cũng sống như vậy à?”. Cậu ngồi xuống cùng cô, mở xem tờ hướng dẫn sử dụng trong hộp thuốc dưới ánh đèn yếu ớt, liếc trộm cô.

Cô dựa lên cánh cửa kéo, cuối cùng cũng ngẩng đầu,nhìn lên bầu trời tối đen như mực, “Không...”.

“Bây giờ đỡ hơn chưa?”. Cậu hỏi.

Cô nghiêng đầu, bên má ngậm viên thuốc phồng lên,hơi bĩu môi gật đầu.

Do dự một lúc, cậu hỏi: “Cậu... sống không tốt lắm à?”.

Cô vô thức xoa mặt, khẽ nói: “Không”.

“Thế ư?”. Cậu kéo cánh tay cô đặt trên đầu gối, mởtay ra để tự cô nhìn, “Cậu gầy hơn lớp mười hai”.

Cô giơ bàn tay kia lên không trung, ánh sáng nhưxuyên qua đó, rồi lại thu thành nắm đấm, đặt lại trong túi áo, sau đó nói với cậu: “Không”.

“Sao không?”.

Cậu đấu mắt với cô, cô trốn tránh ánh mắt của cậu rồilại nhìn lên bầu trời, trên trời chẳng có cái gì, ánh sao mờ mờ, mặt trăng cũng trốn sau đám mây, đây là một buổi tối âm u ngột ngạt.

“Diệp Phổ Hoa! Cậu nhìn mình đi!”.

Cô rõ ràng nghe thấy nhưng lại cố ý không nhìn.

Cậu đứng dậy bước tới trước mặt cô, bóng cậu bao phủ trên mặt cô. Thế là cô cúi đầu, trốn vào thế giới của mình. Cậu nâng cằm cô lên, bắt cô phải nhìn mình.

“Hôm nay có phải cậu không vui không?”. Cậu hỏithăm dò.

Cô không trả lời.

“Bây giờ có phải cậu vẫn khó chịu không?”. Cậu lạihỏi.

Cô vẫn ngồi im như vậy.

“Nói chuyện với mình!”. Cậu yêu cầu.

Cô cố ý mím chặt môi, trong mắt hiện lên vẻ bướngbỉnh thường thấy.

Cậu tức giận, thực ra cô cũng đang tức giận, giận bữatiệc gặp mặt, giận cậu và Cầu Nhân, giận chính bảnthân mình.

“Hôm nay có phải cậu không vui không?”.

“Không...”.

“Cậu hôm nay có phải vẫn khó chịu không?”.

“Không...”.

“Cậu có phải từng dối gạt mình không?”.

“Không...”.

Câu trả lời của cô khiến cậu sụp đổ.

“Có phải cậu bị bệnh không?”.

“Không...”.

“Cậu có muốn gặp mình không?”.

“Không...”.

“Có phải cậu không thích mình không?”.

“Không...”.

Cô chợt bừng tỉnh, ý thức được cậu hỏi gì, mím môi,không ngờ đã nói ra một từ.

Sự kích động cuồng nhiệt lóe lên trong mắt cậu, bàn tay nơi cằm cô buông lỏng, nâng mặt cô, lại hỏi một lần nữa.

“Cậu... có thích mình không?”.

“…”

“Có phải cậu không thích mình?”.

“…”

Cô lại trở nên im lặng, không trả lời, cậu vẫn hỏi, hỏi hết lần này đến lần khác, hỏi tới mức cô cực kỳ mệt, cực kỳ nhàm chán, cực kỳ phiền não, cuối cùng cậumới dừng lại, nản lòng ngồi trên bậc thềm, kéo cô lại gần.

Nắm tay cô, vò vò cái đầu vô cùng bướng bỉnh của cô, cậu không còn cách nào đành hỏi: “Đưa cậu về nhà nhé?”.

Cô cúi đầu nhìn chăm chú đôi tay đan vào nhau củahọ, nghĩ một lúc lâu mới gật đầu, khẽ nói “ừ”.

Nhớ đến việc cô bị nôn, cậu quyết định tha cho cô. Mười hai tháng ở giữa họ, cậu muốn vượt qua, khôngthể thực hiện trong chốc lát.

**************

Hôm sau Phổ Hoa đi đến nhà hàng lấy xe, tới cổng khunhà, nhìn thấy bác bảo vệ từ phòng tiếp khách đưa chocô một hộp nhỏ. Trong đó là một hộp thuốc tiêu hóa,còn thêm mảnh giấy nhỏ.

Một ngày hai lần, mỗi lần trước và sau bữa ăn. Ngoài ra, vấn đề kia, lần sau gặp mặt nói cho mình biết! Vĩnh Đạo.

Cô nghiêm túc làm theo mảnh giấy của cậu, uống một tuần thuốc, nhưng cô vẫn cự tuyệt nghĩ về lời đáp cho câu hỏi đó. Cô không hề chờ đợi “lần sau gặp mặt” của Vĩnh Đạo sẽ nhanh tới, sau cuộc họp lớp, cậu biến mất không chút dấu vết, giống như mười hai tháng trước, hoàn toàn không có bất cứ liên lạc nào.

Không lâu sau khai giảng, do Quyên Quyên nên Phổ Hoa gặp được Kỷ An Vĩnh.

Chiếc máy vi tính Quyên Quyên lắp giúp cho ký túc xá Phổ Hoa dùng chưa tới một tháng thì màn hình bị xanh. Trường Quyên Quyên xa, chạy một chuyến cũng vẫn chưa sửa xong, gọi người tới sửa lại chính là Kỷ An Vĩnh.

Cậu ấy vội đến lúc giữa trưa nóng nực nhất, trước khi lên tầng lầu nữ sinh, Kỷ An Vĩnh gọi điện tới. Phổ Hoa vừa nằm xuống, Đường Đường đưa cô ống nghe, cô còn tưởng là bố mình.

“A lô?”.

“Hi!”. Giọng cậu ấy, cô mãi mãi có thể nhận ra ngay từ giây đầu tiên.

“Sao lại là cậu?”.

“Mình tới sửa vi tính”.

“Hả?”.

“Xuống đi, xuống rồi nói chuyện”. Cậu ấy nói xong liền cúp máy.

Phổ Hoa mặc chỉnh tề xuống lầu đón cậu ấy, Kỷ An Vĩnh đợi ngoài cổng, trong tay là hộp đồ nghề.

“Sao lại là cậu?”.

“Doãn Trình nói với mình, nên mình tới”. Cậu ấy lắc lắc hộp đồ nghề trong tay, “Có thể lên chưa? Chiều mình còn có tiết”.

“À, được chứ”.

Phổ Hoa đưa Kỷ An Vĩnh lên ký túc, trước khi vào phòng kêu Mạch Mạch thu dọn đống đồ lót hong sau cửa. Ký túc vẫn chưa dọn dẹp, sáu cô gái sống hơi bừa bộn, cô kéo rèm trên giường mình xuống, chuyển ghế cho Kỷ An Vĩnh ngồi.

Cậu ấy không nói nhiều, chào hỏi mọi người xong liền khiêng cây máy tính ra, tay chân nhanh nhẹn sửa lại đường dây bị đứt. Giữa chừng, ngoài để Phổ Hoa mang dụng cụ giúp, đến nước cậu ấy cũng không uống.

Cậu ấy trước nay không phải người ba hoa khoác lác, lắp máy xong ấn lên màn hình, điều chỉnh một chút, cuối cùng lên mạng cập nhật phần mềm diệt vi rút, rồi dặn dò cô: “Phần mềm thường phải cập nhật, dùng một thời gian, mình giúp các cậu cài đặt lại, hệ thống hơi cũ, rất nhiều phần mềm đều là phiên bản cũ, hôm nay không mang ổ cứng di động, lần sau nhé”.

“Không sao, ngoài bình thường viết luận văn, mình hiếm khi dùng”. Phổ Hoa ngại làm phiền cậu ấy lần nữa.

“Cuối năm các cậu thi bậc một à?”. Cậu ấy chú ý đến mấy tài liệu hướng dẫn thi vi tính bày trên giá sách, “Vần còn phải cài một chút dùng mới tiện, cũng không phiền gì”.

“Thật sự không cần đâu”.

“Không sao”.

Xử lý xong máy tính, cậu ấy thu dọn đồ nghề chuẩn bị cáo từ, chiếc áo T-shirt ướt đẫm một khoảng trên lưng, Đường Đường lấy ra lon nước từ trong rèm, đưa mắt ra hiệu với cô.

Cô tiễn Kỷ An Vĩnh xuống tầng dưới, nhất định nhét lon nước đưa cậu ấy, cậu ấy không từ chối nữa, mở nắp ngửa cổ uống một ngụm lớn.

“Sau này có vấn đề về máy tính thì tìm mình, mình đã để điện thoại ký túc trên bàn ấy”. Cậu ấy ra lán lấy xe, ném hộp đồ nghề vào giỏ xe, “Đừng khách sáo, vài bước chân thôi mà”.

“Cậu nhanh về đi, chẳng phải có tiết còn gì”. Cậu ấy càng nói vậy, cô càng cảm thấy ngại.

“ừ, đi nhé”.

“Tạm biệt”.

“Bye”.

Cậu ấy lên xe đạp mạnh vài cái, xe nhẹ nhàng lướt như bay, rất nhanh đã chìm vào dòng xe trên đường lớn.

Phổ Hoa trở về ký túc nằm xuống, cầm tờ giấy trên bàn lên, trên đó là dãy số và tên của Kỷ An Vĩnh.

Cách lần cuối nhận được đôi câu vài lời của cậu ấy, tròn chẵn bốn năm.

Sau khi sửa máy tính, Phổ Hoa vốn tưởng rằng sẽ không gặp lại, nhưng Kỷ An Vĩnh thi thoảng chủ động gọi điện hỏi thăm tình hình sử dụng máy tính. Quen nếp, dần dần cậu ấy đã trở nên thân quen với cả ký túc. Mạch Mạch và Đường Đường gặp phải vấn đề thi cử cũng trực tiếp gọi điện tìm cậu ấy, lâu dần, hai bên ký túc trở thành thân nhau.

Nữ sinh khoa văn và nam sinh khoa kỹ thuật, nhìn thế nào cũng thấy đó là tổ hợp xứng đôi.

Khi tám chuyện trong đêm, mọi người không chỉ một lần từng hỏi Phổ Hoa và Kỷ An Vĩnh có quan hệ gì, là “từng mờ ám” hay “đang mờ ám”.

Câu trả lời của Phổ Hoa là lật người vùi vào trong chăn giả vờ ngủ. Thời gian có thể thay đổi tất cả mọi thử, cô không còn là bản thân mình bốn năm trước, Kỷ An Vĩnh cũng không còn là Kỷ An Vĩnh của bốn năm trước.

Ngày xưa, họ chỉ là bạn học trung học, duy trì khoảng cách vừa phải. Sự nhã nhặn lịch sự của Kỷ An Vĩnh và kỹ thuật chuyên ngành thành thạo rất được các nữ sinh trong ký túc xem trọng, thậm chí Phổ Hoa từng nghĩ, nếu cậu ấy có cùng bất cứ cô gái nào trong ký túc phát triển thành quan hệ yêu đương, cô cũng vẫn có thể coi là một việc tốt. Cô trước nay luôn hy vọng cậu ấy sống thật tốt, thể hiện được tài năng của cậu ấy. Đối với kết quả cuối cùng trong chuyện tình cảm của cậu ấy, cô không muốn hỏi nhiều, đã không phải là Cầu Nhân, không phải cô, tự nhiên cũng có một ngày sẽ là một cô gái may mắn nào đó.

Có lẽ Kỷ An Vĩnh sống không hề vui vẻ, có lẽ sự nhiệt tình liên lạc của cậu ấy là để tìm kiếm sự thấu hiểu và kết nối với mọi người, rảnh rỗi không có việc cô mở Tập thơ Tagore cậu ấy tặng, Phổ Hoa tìm thấy bài thơ Khoảng cách xa nhất trên thế giới.

Thời gian lâu, hiểu sâu câu thơ, cô mới phát hiện rằng giữa họ không thể coi là khoảng cách giữa cá và chim, chẳng phải một con trên trời, một con lặn sâu dưới đáy biển, mà càng giống như những ngôi sao nhìn nhau, nhưng không có quỹ đạo gặp gỡ.

Mạch Mạch, Đường Đường thông qua Kỷ An Vĩnh đã quen rất nhiều nam sinh khoa công nghệ thông tin, tiếp đó là giao lưu giữa hai bên ký túc, cuối tuần tụ tập ở quán ăn Tân Cương gần trường. Phổ Hoa vẫn bận rộn với cuộc sống của mình, những hoạt động này đa phần cô thiếu mặt. Mấy lần cùng đi, cô rất tự nhiên ngồi cùng Kỷ An Vĩnh. Họ đều không nói chuyện trước kia, điều cậu ấy hỏi nhiều nhất là máy tính trong ký túc dùng có được không, cô quan tâm đến việc học của cậu ấy thế nào, nói mãi, lại có chút xa lạ khách sáo.Sau bữa cơm, cậu ấy đưa cô về trường, ngồi trên chiếc ghế dài bên sân thể thao, nói chuyện linh tinh. Giữa họ luôn có một khoảng cách, đại diện cho bốn năm quá khứ, cũng đại diện cho tình bạn họ định nghĩa về nhau trong suy nghĩ.

Đêm khuya thanh tĩnh, Phổ Hoa lấy tờ giấy ra đọc.Chẳng phải số điện thoại của Kỷ An Vĩnh mà là câu nói Thi Vĩnh Đạo để lại. “Câu hỏi đó, lần sau gặp mặt cậu hãy nói cho mình”.

Cô lặng lẽ chờ đợi “lần sau” đó đến. Cho dù xin lỗi hay cảm ơn cậu ấy, cô đều hy vọng có thể gặp lại lần nữa.

Cô im lặng ngồi trên giường, nghiêm túc lắng nghe Kỷ An Vĩnh giảng đề thi cho Mạch Mạch và Đường Đường, cô im lặng ngồi trong phòng học, nghiêm túc lắng nghe thầy giáo giảng về lịch sử phát triển của chữ Hán, cô im lặng ngồi trong phòng khách, nghiêm túc lắng nghe học sinh mà cô làm gia sư đưa ra các câu hỏi... Thời gian từ từ trôi qua, từ cuối hạ đến đầu thu, rồi lại qua trung thu.

Tiết đoàn viên tối đó, hai bên ký túc ra ngoài giao lưu, Phổ Hoa đạp xe về nhà thăm bố, hai bố con vừa ăn bánh trung thu trên ban công vừa thưởng thức ánh trăng và đánh cờ. Ánh trăng rất đẹp, cô bị bố ăn hết cờ đến nỗi chỉ còn lại quân tướng và hai ba quân cờ, xị mặt nghiên cứu nước cờ tiếp theo.

Bố đặt ấm trà xuống, thay đổi vẻ nhẹ nhõm trước đó, nghĩ rất lâu mới nói: “Hoa Hoa...”.

“Dạ?”. Cô ngẩng đầu, cười nũng nịu: “Bố đừng chiếu tướng! Để con nghĩ thêm đã”.

“Không chiếu tướng! Không chiếu tướng! Bố muốn nói với con một chuyện”.

“Dạ... cái gì ạ...”. Cô cúi đầu, loay hoay không chuyên tâm tính toán với mấy quân cờ.

“Hoa Hoa... mẹ con... sắp kết hôn rồi...”.

Cô đang bày cờ, nghe lời bố nói, tiếng “quân” rơi xuống đất lộp bộp, xoay vài vòng lăn tới chân cô.

Bố đứng lên bước tới bên cô, vỗ đầu cô nói: “Không sao... bố vẫn là bố, mẹ vẫn là mẹ con...”.

Đêm đó Phổ Hoa mất ngủ, sự tuyệt vọng của buối tối ba năm trước lại lần nữa quay về, cô lặng lẽ chịu đựng, vùi mặt sâu vào gối, không muốn khóc, cũng không muốn nghĩ.

Mẹ tìm một cán bộ về hưu có điều kiện kinh tế mạnh hơn bố nhiều, trước khi chuyển khỏi sạp thuốc lá nhỏ của ông ngoại, mẹ đưa Phổ Hoa ra ngoài ăn cơm mua quần áo, hỏi cô có muốn tới sống cùng không.

Giống như ba năm trước, Phổ Hoa từ chối. Đột nhiên cô thấy mất niềm tin với tình yêu, hôn nhân, gia đình, lại càng đau lòng vì bố.

Cô càng ra sức làm thêm kiếm tiền sinh hoạt phí, cuối tuần cố gắng về nhà sớm, giúp bố gói bánh sủi cảo.Ngày mẹ tái hôn càng gần, tâm trạng cô lên lên xuống xuống, nhưng không còn lén khóc một mình, hàng ngày gọi điện về nhà, không ngừng hỏi bố nào là bố đánh cờ có thắng không, bố có đi bộ không, bố có ăn cơm đầy đủ không, bố có ho nữa không.

Những ngày này, cũng may Kỷ An Vĩnh cũng luôn xuất hiện, họ đều không có việc gì làm, cậu ấy cùng cô đi từ Đại học Sư Phạm sang Bưu chính viễn thông, từ Bưu chính viễn thông về Đại học Sư phạm, cùng cô nói chuyện văn học, âm nhạc, lịch sử, nói những thứ có thể giúp cô trốn tránh hiện thực.

Cậu ấy nói với cô bằng quan điểm và thái độ rộng lượng, “Thất bại cũng chả là gì, từ Thanh Hoa tới Bưu chính viễn thông, mình từng trải qua một lần, đứng lên rồi bước tiếp, con người luôn có thể bước ra khỏi thung lũng cuộc đời. Cho dù xảy ra chuyện gì, cậu phải học cách nhìn rộng ra, sống cho tốt”.

Cô không nói gì, cậu ấy dường như có thể biết rõ cô đang nghĩ gì.

Khi lá trên cây gần rụng hết, ngồi ở cổng thư viện, Phổ Hoa cuối cùng cũng lấy hết dũng khí hỏi Kỷ An Vĩnh bên cạnh, “Cậu từng yêu người nào chưa?”.

Cậu ấy cúi đầu trầm tư một lúc, đẩy đẩy gọng kính, nhặt chiếc lá khô héo bên chân kẹp vào trong sách, nói: “Có lẽ từng yêu, có lẽ căn bản chưa từng yêu. Thế nào là yêu, mình không hiểu, còn cậu?”.

Phổ Hoa suy nghĩ, cuối cùng chỉ lắc lắc đầu.

Hôm đó tiễn cô về ký túc, khi chia tay Kỷ An Vĩnh nắm tay cô. Bóng họ đứng dưới tầng giống như một cặp tình nhân bình thường, nhưng trong lòng Phổ Hoa họ lại giống như hai người không hiểu tình yêu, tìm thấy tri kỷ kết thành đồng minh.

Thực sự họ đều không hiểu tình yêu, đối với người nhà, bạn bè và đối với người yêu.

Hoặc đúng như Kỷ An Vĩnh nói, thế nào là yêu, chưa từng trải qua thì mãi mãi không thể hiểu được.

**********

Dù gian khổ thế nào, ngã xuống cũng phải đứng lên.Thời gian sẽ không ngừng lại, cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Những điều Kỷ An Vĩnh từng nói, Phổ Hoa đã nhớrõ.

Phổ Hoa dường như hình thành thói quen, khi chia tay với Kỷ An Vĩnh, hai người sẽ nắm tay giống như đồngchí, lần sau gặp mặt sẽ nói một tiếng “hi”. Sau này trong ký ức của cô, tình bạn với Kỷ An Vĩnh giống nhưdòng nước tưới tắm lên mảnh đất trái tim cô.

Cô cũng chấp nhận sự lựa chọn của mẹ, thử không oán hận, không can thiệp. Bố mẹ có cuộc sống riêng của họ, ban đầu đã lựa chọn chia tay, buộc họ sống cô đơn tiếp quả thật không có lý chút nào.

Vì vậy mẹ Phổ Hoa xây dựng gia đình khác khi cô họcnăm thứ hai đại học. Vì là tái hôn, mẹ không làm lớn,gần cuối năm hai nhà ngồi ăn bữa cơm, bà dọn đồxong, kết hôn coi như đã xong.

Phổ Hoa dùng tiền làm thêm mua dây chuyền ngọc trailàm quà cho mẹ, hạt ngọc trai rất nhỏ, đó là giới hạn cô có thể đảm nhiệm, là tấm lòng hết sức cố gắng của cô.Cô lén đặt vào trong hành lý mẹ mang theo, định nóivới mẹ trước rằng hôm mời cơm khách cô có tiết dạy gia sư không thể đi.

Đêm trước khi mẹ kết hôn, Phổ Hoa và mẹ cùng nằmtrên chiếc giường ở nhà ông ngoại, lặng lẽ nghe mẹ kểchuyện hồi nhỏ, mẹ ngủ rồi, cô vẫn thức, nắm tay mẹ,chờ đợi thời khắc chia tay trong bóng tối.

Sáng sớm mẹ ra khỏi cửa, trước khi đi mẹ ôm lấy PhổHoa.

Phổ Hoa đạp xe về nhà, nghỉ dạy gia sư ở nhà với bố. Hai bố con gói một bàn bánh sủi cảo, cũng nói tới chuyện hồi nhỏ. Nhưng vì ai cũng có tâm sự trong lòng nên không hào hứng lắm. Sau bữa cơm, bố về phòng đóng cửa nghe đài. Phổ Hoa thu dọn bàn ăn, phòngbếp, đứng bên bồn rửa bát lặng lẽ lau khóe mắt.

Buổi chiều, cô đạp xe ra đường đi dạo, không biết lúc nào lại trở về gần trường.

Con đường xưa cuối tuần im lìm lạ thường, trước cửaquán Kiến Nhất không có chiếc xe đạp nào. Cô mua phô mai lạnh ngồi bên cửa sổ chậm rãi ăn, đã ăn xong hai cốc mà vẫn không gặp khách quen, đành lên đường. Lúc này, không biết tiệc cưới của mẹ đã xongchưa, có nên gọi điện thoại qua hỏi thăm không.

Suy nghĩ gọi điện rất nhanh bị xua tan, cô đạp xe men theo đường đi rồi dừng lại, tâm trạng hồi phục, quyết định về nhà. Con người đều sự cô đơn, đặc biệt trong ngày này. Cô rất cô đơn, bố chắc còn cô đơn hơn.

Phổ Hoa tới nhà đã tối mịt, đến cổng khu nhà đangchuẩn bị vào, có người bên đường gọi cô.

“Diệp Phổ Hoa!”.

Cô quay đầu, hoảng hốt. Người đó đang đứng dưới đèn đường, đèn chưa sáng, cậu cũng chìm trong hoàng hôn mịt mờ, giống như ảo ảnh trong sương chiều.

Cô có chút không tin, đã qua gần nửa năm, thời gian của lần sau, lần sau nữa, lần sau nữa nữa đều có, cậubặt vô âm tín, nhưng vào lúc cô không muốn gặp cậunhất thì cậu lại xuất hiện trước mặt cô.

Cô lặng lẽ dắt xe đi về phía trước coi như không nhìn thấy cậu ta. Cậu bước lên theo, cùng cô vào lán xe, đứng bên không nói gì.

Cô lấy khóa trong giỏ xe, tay bị cậu chặn lại giữakhông trung. Cậu cũng không đeo găng tay, tay cậu ấm áp, còn tay cô thì rất lạnh.

“Cậu muốn làm gì?”.

“Đến cái khóa dây này cậu cũng chưa vứt đi?”. Cậu nhìn chăm chú vào chiếc khóa dây trong tay cô.

Chính xác là chiếc khóa dây hồi lớp mười hai cậu đểlại, đến mặt dây đeo của chìa khóa cô cũng chưa đổi.

“Vì sao vẫn giữ?”.

Cô bực mình với câu chất vấn của cậu, cố ý nói: “Không có thời gian vứt!”.

Cậu lấy khóa dây khóa cho cô, đút chìa khóa vào trongtúi áo mình, đứng gần hơn, bóng cậu đổ dài dưới đất, vừa vặn bao phủ cả cô trong đó.

Cậu hỏi: “Vậy cậu muốn vứt à?”.

“Có thời gian thì vứt”. Cô cố chấp hếch cằm lên, đưatay ra trước mặt cậu, “Thực ra bây giờ cũng được, cậu trả chìa khóa cho mình, mình đi vứt”.

Trong đôi mắt sâu thẳm của cậu lóe lên ánh nghi ngờ,sau đó nghi ngờ dần dần trở thành phẫn nộ. Cậu không cạo râu, cả người hiện rõ vẻ mệt mỏi. Gần nửa nămkhông gặp, tinh thần cậu sa sút rất nhiều, còn cô sốngcũng chẳng hề vui vẻ hơn cậu. Lúc này, điều cô nghĩ tới là sự giải thoát, khóa dây, chìa khóa, việc tái hôn của mẹ, sự cô đơn của bố, cô bị bao quanh lớp lớp những gánh nặng kinh khủng, chỉ muốn thoát khỏi tất cả.

“Cậu đưa mình!”. Cô giơ cao tay cố đòi. Cậu thực sự lấy ra chìa khóa, nắm chặt trong tay đưa tới trước mặt cô, gắt gao nhìn cô chằm chằm.

“Cậu nghĩ kỹ đi”.

Sau khi nghiến răng cảnh cáo cô, cậu mở nắm tay ra, chìa khóa lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay cậu, đè lên đường chỉ tay. Cô phát hiện, trên đường tình cảm của cậu có nét đứt, rẽ nhánh, nhưng lại rất dài, thậm chícòn dài hơn cả đường sinh mệnh. Cô thì khác, đườngchỉ tay nhỏ vụn, định sẵn một đời lo lắng.

Họ vốn là hai người khác nhau, qua bao nhiêu nămchắc cũng là trên trời và dưới đáy biển, nhưng vẫn cử gặp gỡ.

Cô giơ tay ra dưới cái nhìn chăm chú của cậu, dũngcảm, xem nhẹ nỗi sợ trong tim.

Cô chạm vào chìa khóa, nhưng đột nhiên cậu từ nhìnchuyển sang phẫn nộ, hung hăng túm chặt tay cô kéovào góc, điên cuồng lắc người cô.

“Diệp Phổ Hoa! Đồ đã vứt thì không nhặt lại được đâu, cậu biết không!”. Cậu rống tên cô, khàn khàn từlồng ngực, “Sao cậu có thể nhẫn tâm như vậy! Hả?! Đây là năm thứ năm rồi, năm thứ năm! Cậu dám vứt!Cậu dám!”.

Cậu giơ tay hung hăng ném chìa khóa vào chỗ tối nhấttrong lán xe, không quan tâm mọi thứ kéo cô vào lòng,siết chặt cơ thể cô, không cho cô cử động.

“Cậu làm gì...”.

Cô bị ép trước ngực cậu, nhịp tim đập nhanh hơn theo sự hít thở phập phồng của cậu, cô đẩy lồng ngực nặng nề của cậu ra thử vùng ra, nhưng cậu lại ép cô trở lại, chặt tới nỗi hai cơ thể trẻ gần như khảm vào nhau.

“Diệp Phổ Hoa! Cậu dám vứt!”.

“Mình vứt đấy!”. Cô gàn bướng ra sức kháng cự lạicậu, nắm được mu bàn tay cậu giành lấy tự do tronggiây lát.

Hai người tách ra, thở hổn hển trừng mắt nhìn đối phương, cô do dự muốn rời đi, trước khi hành động,cậu lại bước lên tóm lấy cổ tay cô.

“Không được đi!”. Cậu nhìn ra suy nghĩ của cô, việc cô cứ vùng vẫy khiến cậu cuối cùng mất đi sự kiênnhẫn.

“Cậu buông ra...”. Cô càng kêu gào, cậu càng ngoancố thử chế ngự cô, khi cô vặn vẹo một cách hoảng loạn, cậu dùng toàn bộ sức lực cơ thể giữ chặt cổ tay mảnh khảnh của cô, mấy ngón tay siết chặt hết mức toàn thân run rẩy.

Cô chính là người mãi mãi không hiểu, mãi mãi trốnchạy.

Cô đau đến mức răng va vào nhau lập cập, những giọtmồ hôi lớn đọng trên trán. Nước mắt không theo sự khống chế của cô rơi xuống, hoảng loạn, sợ sệt, đau khổ, buồn bã, nhưng chỉ cắn chặt môi không chịu cầuxin cậu.

“Nói! Nói cậu không vứt!”.

“Nói! Nói! Nói!...”.

Cơn đau lan từ cổ tay sang cánh tay, vai và cả cơ thể,tinh thần và trí tuệ cô trở nên hỗn loạn, cúi xuống vai cậu, nghe cậu ấy gầm gừ như dã thú bên tai.

“Không được phép vứt! Nghe thấy không!”.

“Diệp Phổ Hoa! Cậu không được vứt!”.

Cô không lên tiếng, cắn nát cả môi, lưỡi nếm được vịmáu tanh nồng, tầm nhìn bị che bởi nước mắt, giống như đặt mình trong bóng tối. Vô số những đêm tối tăm, cô cũng lặng lẽ rơi nước mắt như vậy, vì bố, vì mẹ, vì bản thân, cũng... vì cậu.

Tâm trạng như vậy, cậu có thể hiểu, có thể thông cảm không?

Sự ngấm ngầm chịu đựng phút chốc thất vọng mà sụp đổ, những uất ức, mệt mỏi, nhụt chí nản lòng tích tụ mấy năm trút xuống từ kẽ hở trái tim.

“Buông ra...”. Cô ngước mặt lên lẩm bẩm cầu xin cậu, “Mình đau...”.

Cậu tưởng cô vẫn muốn đi, túm đến nỗi cô khóc rưngrức, đột nhiên nghe thấy tiếng rắc rắc ở vị trí khớp xương cổ tay.

Tiếng khóc của cô ngừng lại, lặng lẽ nói: “Thi Vĩnh Đạo... Mình đau...”. Cơ thể trượt xuống ngồi phịch trên nền đất.

Cô vẫn mở mắt, ngoài đôi môi không còn chút máu, da mặt trắng như tờ giấy, nén chịu cơn đau dữ dội truyền đến từ cổ tay, lẩm bẩm nói: “Thi Vĩnh Đạo... Mình đau...”.

Cuối cùng cậu cũng buông lỏng vòng kìm hãm đối với cô, gạt mái tóc ướt đẫm nước mắt, ôm cô vào lòng, thì thầm đủ hai người nghe thấy: “Diệp Phổ Hoa, mình nhớ cậu. Cậu biết không?”.

Cô ngẩng mặt lên nhìn cậu, lắc đầu khóc thành tiếng.

“Mình đau...”. Cô nói.

“Mình nhớ cậu!”. Cậu nói.

“Mình đau...”.

“Mình cũng đau, cậu biết không?”. Cậu hỏi cô.

Cô lắc đầu, cô thực sự không biết.

Mười hai tháng xa cách tróc ra từng mảng từng mảng,giọng nói cậu khàn khàn, kề sát đôi má ướt đẫm củacô.

“Mình nhớ cậu, cậu biết không?”.

“Mình đợi cậu ở đây từ lâu rồi, cậu biết không?”.

“Đã hơn năm năm rồi, cậu biết không?”.

Cô không biết, rất nhiều chuyện cô thà giả vờ hồ đồchứ không muốn sống một cách tỉnh táo như thế, vì tỉnh táo có nghĩa là càng mệt mỏi.

“Cậu nhớ mình không?”. Cậu lắc lắc cô.

Cô khóc, nước mắt giống như những hạt trân châu bịvỡ.

“Có phải cậu không thích mình không?”.

Cậu ôm cô, nghe tiếng nức nở như đửa trẻ bị mắng oancủa cô, đau lòng như cắt.

“Vậy có phải cậu thích mình không?”.

Cô vẫn không nói, chỉ cúi đầu khóc, khóc tới khi tráitim cậu mềm nhũn.

“Vậy bây giờ mình đi!”.

Cậu vờ định đi, cô không lên tiếng, đứng lên vòng tay quanh cổ cậu, vùi mặt lên vai cậu.

Cậu đẩy cô ra, lắc cô, lắc ra càng nhiều nước mắt.

“Vậy nói cậu thích mình đi!”. Cậu ra lệnh, “Nói cậuthích mình!”.

Cô lắc đầu, bị cậu ôm lại, chóp mũi chạm chóp mũi, trán tựa vào trán.

“Nói...”.

Cô không nói, túm lấy cậu xoa dịu đi nỗi đau khổkhông cách nào đè nén trong tim. Cô mệt rồi, không kiên cường nổi nữa.

“Vậy cậu nói cho mình biết, để mình thích cậu nhé? Có cho không?”. Cậu vẫn khư khư cố chấp, tranh thủ lúc cô yếu đuối.

“Có cho không!”.

“Có cho không!”.

Cô nghẹn ngào, lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Không cho...”, giây tiếp theo bị cậu bịt miệng bằng nụ hôn.

Thi Vĩnh Đạo của tuổi mười sáu năm năm trước và Thi Vĩnh Đạo của tuổi hai mươi mốt vào năm năm sau đều kiên trì đạt được thứ mình muốn. Cho dù cô nói gì, cô nói thế nào, cậu đều tiếp tục tình cảm này, cho tới khi cô rung động mới thôi.

Chà lên hai cánh môi ngày đêm vẫn hằng mong nhớ, nghĩ tới câu “Không cho” của cô, cậu không cam lòng, hung hăng hôn tiếp.

***********

Tối đó, Thi Vĩnh Đạo ngồi mấy tiếng đồng hồ trên bậc thềm đầy bụi trong lán xe, bậc thềm rất lạnh, ngồi đến nỗi chân tê rần, chỉ còn lại lồng ngực ấm áp. Phổ Hoa tựa ở đó, cuộn tròn. Trong năm năm, họ chưa bao giờ ở bên nhau lâu như vậy, đắp cùng tấm áo khoác ngoài, nói chuyện không chút gò ép.

Trước sau cô đều rất buồn, gần như khóc ướt cả vạt áo trước của cậu, cô chưa bao giờ khóc thảm thiết thế, lấy áo khoác của cậu bịt mũi, miệng, khóc nức nở, nghẹn ngào.

Cứ qua một lúc cậu lại kéo áo khoác nhìn xem có phải cô vẫn chưa ngừng không, rầu rĩ, nghe thấy cô vẫn đang nghẹn ngào lại đắp áo lên, thở dài yên tâm. Cậu không chỉ một lần hỏi cô xảy ra chuyện gì, lại không nhẫn tâm cắt ngang khoảnh khắc ấm áp ngọt ngào hiếm hoi bên cô, hận không thể để cô dựa vào mình tiếp tục khóc, vĩnh viễn không cần đối diện với vấn đề của hiện thực. Trong vài giờ, cô chỉ nói vài lời không hoàn chỉnh, đứt quãng nhắc tới “bố, mẹ, ly hôn, tái hôn”, đại khái cậu có thể đoán được xảy ra chuyện gì, bắt đầu hối hận vì đã thô lỗ với cô như thế.

Chỗ cổ tay cô không chỉ đỏ mà còn tím xanh, cậu muốn xoa cho cô, đau đến nỗi cô không chịu được, lại cảm thấy cực kỳ tủi thân. Cậu không ngăn được bản thân kề sát khóe mắt cô, đón nhận những giọt nước mắt còn chưa chảy xuống, vị mằn mặn cả hai người đều nếm được.

Cô ngừng khóc, cùng cậu đứng trong gió lạnh, che đôi mắt sưng vì khóc hỏi: “Chìa khóa đâu?”.

Lúc này cậu mới nhớ ra chuyện chìa khóa, tìm xung quanh không thấy, sự cô tức giận, cậu giống như đứa trẻ bị kìm nén đến phát điên, ngồi xổm ở góc tường nhà xe đổ cả thùng rác ra tìm, cuối cùng vẫn không thấy.

“Vậy làm thế nào?”. Cậu túm tóc e dè hỏi cô.

Cô thở dài “Ôi” một tiếng, nói: “Bỏ đi”.

Khóa mười hai tháng cũng đủ lâu rồi, mất thì mất vậy.

Dù sao cũng khóc đã đời rồi, cô và cậu cùng vào quán ăn nhanh bên đường.

Cậu mua rất nhiều bánh nhân trứng, hai cốc sữa, trên người chỉ còn lại vài đồng đủ ngồi xe trở về. Ngồi đối diện với cô, cậu bưng sữa lên để cô sưởi ấm tay, hỏi cô qua làn khói lãng đãng: “Cậu... thích... mình không?”.

Cô bẻ đôi cái bánh, đưa cậu một nửa, dài mặt ra nhìn các em nhỏ chơi cầu trượt trong công viên thiếu nhi. Những cặp bố mẹ đi kèm chăm sóc tỉ mỉ khiến cô rất xúc động, mỏi mắt cô mới quay đầu nhìn cậu, nói rất nghiêm túc: “Thi Vĩnh Đạo...”.

“Hả?”.

“Mẹ mình và người khác kết hôn rồi”.

“Mình biết rồi, đừng quá đau lòng”. Cậu úp tay lên mu bàn tay cô, vuốt nhẹ đầu ngón tay nhỏ nhắn.

“Mình muốn bà có thể hạnh phúc”. Cô nghiêng đầu, giống như đang thận trọng ra một quyết định.

“Đương nhiên... mẹ cậu cũng không dễ dàng gì...”.Cậu gật đầu.

“Mình hy vọng bố cũng hạnh phúc, ông quá khổ rồi”.Cô nói, mắt lại đỏ lên.

Cậu đứng dậy tới ngồi cạnh cô, ôm vai cô, kéo cô dựa vào.

“Đều sẽ ổn cả... đừng khóc nữa...”.

“ừ...”. Cô chớp đi ánh lệ mỏng dưới đáy mắt, ngẩng đầu nhìn vùng râu mới mọc của cậu, không nén được muốn sờ vào đó “Sau này... đừng hỏi mình cái đó... được không...”.

“Mình... không ghét cậu....”. Đè nén cảm giác thôi thúc muốn giơ tay, cô cụp mắt bưng cốc sữa kề sát lên mặt.

Hiểu được mấy từ đó, cậu cũng tạm thời mãn nguyện với tình trạng hiện tại.

“ừ... sau này không hỏi nữa...”. Cậu trịnh trọng bảo đảm, “Mình thích cậu là được rồi!”.

Những ngày tháng sau đó, hai người cũng không chính thức yêu nhau, nhưng hàng tuần Thi Vĩnh Đạo vài lần đạp xe từ Đại học Bắc Kinh đến Đại học Sư phạm, cậu nói có vài vấn đề quan trọng trên phương diện “học thuật” nhất định phải thỉnh giáo Phổ Hoa.

Cái gọi là nghiên cứu thảo luận “học thuật” của cậu chẳng qua là tu dưỡng tư tưởng lớn, triết học Mác, đại cương tư tưởng Mao Trạch Đông, những môn học từ thời trung học cậu đã ghét cay ghét đắng. Cách thức nghiên cứu thảo luận chính là cậu bỏ tiết bên trường Đại học Bắc Kinh, chạy tới Đại học Sư phạm cùng cô nghe tiết học cậu còn ghét cay ghét đắng hơn, ví dụ “chi, hồ, giả, dã” trong tiếng Hán cổ hoặc âm bật, âm sát, âm bật sát trong tiếng Hán hiện đại. ["Chi, hồ, giả, dã" là trợ từ thường dùng trong cổ văn.]

Sự chênh lệch chuyên ngành rất lớn, ngoài hai, ba môn học chung, thứ họ học đều không có bất cứ liên quan gì với nhau. Lên lớp, Phổ Hoa trước nay đều ngồi cùng bạn trên hàng trước nghiêm túc nghe giảng, Thi Vĩnh Đạo ngồi xa xa ở hàng cuối, làm bài tập hoặc đọc sách.Gặp phải tiết học cậu đặc biệt không thích, mỗi khi giáo viên thao thao bất tuyệt trên bục giảng, cậu liền đeo tai nghe nhoài lên bàn ngủ.

Khi học ở phòng nhỏ, cậu không dám vào lớp học, nghìn nhờ vạn nhờ để lấy được thẻ thư viện của Đại học Sư phạm, lên mạng, tới phòng đọc đọc sách, làm bài tập. Sắp tới giờ tan học lại chạy tới cổng khoa văn đợi cô, ít nhiều có thể ì ra đến khi ăn xong bữa tối mới đi.

Tóm lại, trải qua một thời gian Thi Vĩnh Đạo vẫn dùng cách của cậu thâm nhập vào cuộc sống của Phổ Hoa.Cô không vạch rõ quan hệ, cậu liền mập mờ theo, “mờ ám luôn mạnh hơn không mờ ám” đã trở thành phương châm của cậu.

Phổ Hoa vẫn như cũ, xoay quanh học hành, làm gia sư, bận bài vở và bài tập, Thi Vĩnh Đạo cũng vậy, một tuần xuất hiện vài lần, ăn bữa cơm, xoay quanh cô, cũng không đưa ra yêu cầu gì bất hợp lý. Họ giống như trở về thời trung học, có điều khoảng cách lớp học xa hơn một chút.

Sau khi có số điện thoại ở ký túc cô, cậu gọi điện hàng ngày, từ gọi một cuộc, tới hai cuộc, rồi rất nhiều cuộc. Có lúc cậu bận, ký túc tắt đèn rồi, cậu cũng vẫn gọi đến, hỏi cả ngày cô ăn gì, mệt không, nói hai câu rồi cúp máy, để cô ngủ ngon.

Khác nhau ở chỗ Kỷ An Vĩnh để lại ấn tượng tốt đẹp trong ký túc, Đường Đường, Mạch Mạch và vài bạn cùng phòng lại không thích Thi Vĩnh Đạo. Một là cậu ta thường gọi điện đến sau khi đã tắt đèn, hai là người khác nhận điện, cậu ta vĩnh viễn chỉ có một câu “Diệp Phổ Hoa đâu!”, ba là cậu ta quả thật bám quá chặt như âm hồn không tan.

Thái Hồng gặp qua hai lần cũng nói với Phổ Hoa: “Người đàn ông này muốn làm gì, dứt khoát nhốt cậu vào lồng luôn đi! Cậu chẳng phải của nhà họ!”.

Thái Hồng đã cường điệu hóa, nhưng cũng là sự thật.Thi Vĩnh Đạo một khi đã thích ai thì người đó trở thành tài sản thuộc sở hữu của cậu, ai nhìn nhiều hơn một cái đều là đang ngấp nghé có ý đồ không tốt. Suy nghĩ này của cậu giống một đửa trẻ, Phổ Hoa biết không tốt, nhưng không tiện nói cậu, thỉnh thoảng cũng không cách nào.

Cô không cho cậu một danh phận, khi hai người bên nhau hết thảy hành động thân mật quá mức đều không có. Sau buổi tối đó, đừng nói là hôn, đến ôm, cô cũng từ chối. Thi Vĩnh Đạo giống con dã thú bị nhốt sau song sắt, rất nhiều lúc cậu muốn biểu hiện như một con mèo ngoan ngoãn nhưng nhất định phải được cô khen thưởng, ví dụ cô cho cầm tay, cô đưa cho món cậu thích ăn nhất, cô đứng trong gió đợi cậu tới đón, trước khi lên giảng đường, cô giữ cho cậu một chỗ ở hàng sau. Một khi mất cân bằng, cậu liền hung hăng như một con sư tử bờm dựng đứng, ở dưới ký túc cô đợi cả tối không đi, đạp xe từ cuối ký túc tới phòng học, hận không thể theo cô vào nhà vệ sinh.

Cậu đã hai mươi mốt tuổi rồi, còn có thể tức giận đến mức ăn không ngon, ngủ không yên chỉ vì một cái ôm tình mẫu tử của cô và một cậu nam sinh trong vở kịch nói của trường. Cô hai mươi tuổi rồi, vẫn tưởng rằng tình cảm là việc xa xỉ, không dám hoàn toàn tiếp nhận cậu, dồn hết tinh thần và sức lực cho bố và học tập.

Quyên Quyên từng hỏi, “Phổ Hoa, sao mình cảm thấy cậu hơi lạ nhỉ?”.

Hải Anh nhắc, “Gần đây Doãn Trình thường không tìm thấy Thi Vĩnh Đạo, sợ xảy ra chuyện?”.

Mạch Mạch bàn bạc, “Sau mười hai giờ không cho cậu ta gọi điện đến, có được không?”.

Đường Đường tò mò, “Kỷ An Vĩnh sao không đến nhỉ?”.

Thái Hồng trêu chọc, “Cái người gì gì Đạo ấy hôm nay đã khẳng định chủ quyền với cậu chưa?”.

Tiểu Quỷ phẫn nộ, “Đầu mình ngắn chút nữa cũng không sai mà, cậu ta luôn trợn mắt nhìn mình làm gì?”.

Vài tháng sau, Phổ Hoa gặp Ngu Thế Nam trong tiết âm nhạc của trường. Bốn, năm năm không gặp, Ngu Thế Nam đã khác xa hồi đó, nhưng vẫn thích đùa. Cậu ta lùi lại một bước lớn, xoa cằm đánh giá Phổ Hoa một lúc lâu, sau đó chợt như tỉnh ngộ, chỉ vào cô nói: “Diệp Phổ Hoa, cậu trở nên xinh đẹp rồi!”.

***********

Mùa xuân năm sau, Thi Vĩnh Đạo cùng với giáo viên trong khoa đi tới một trường đại học anh em ở phía nam, hai đứa trẻ Phổ Hoa phụ đạo sắp tham gia kỳ thi thử vào cấp ba, không may ông ngoại tái phát bệnh cũ,việc nhà việc học đến cùng lúc, mọi người chỉ có thể aibận việc người đó, rảnh thì gọi điện nói vài câu. Thi Vĩnh Đạo trước khi đi đặc biệt chạy tới Đại học Sư phạm, mang theo ít hoa quả và các đồ dinh dưỡng, dặn dò Phổ Hoa mang về nhà biếu người lớn.

Vội vàng gặp mặt, cậu xách đồ đưa cô về ký túc, kéo tay cô ở chỗ vắng người, cúi đầu cọ cọ vào Thái Dương của cô.

Cô quay mặt đi, tránh hàm râu vừa như cố tình vừa như vô ý cọ lên má, dặn dò cậu: “Ở ngoài chú ý antoàn nhé”.

“Mình biết rồi”.

Cậu không nỡ nhưng vẫn phải đi, trước khi lên tàu còngọi điện đến ký túc chỗ cô. Cậu xuất phát lúc chiều, cô đi làm gia sư, đương nhiên không gặp. Đến nơi cậu gọi lần nữa nhưng cô lại đi nhà ăn ăn cơm rồi.

Ngoài những tối phải đi học, hàng ngày Phổ Hoa đều đạp xe về nhà ông ngoại, làm bữa cơm giúp ông, sắc thuốc bắc cho ông, mệt thì ngủ lại bên đó, sáng sớm lại vội đến trường cho kịp giờ lên lớp. Cuối tuần về nhà,bố nói cô hơi gầy, bản thân Phổ Hoa lại không nhận ra.

Gần một tuần không có tin của Thi Vĩnh Đạo, cô muốngọi điện qua đó hỏi thăm, nhưng cậu lại không để lại cách thức liên lạc. Gọi tới ký túc cậu một lần, không ai nhấc máy, cô cũng bỏ ý nghĩ tìm cậu. Chẳng qua đi vài tuần, có gì đâu.

Vài ngày sau, kết quả thi CET cuối năm trước đã có,toàn bộ các bạn trong ký túc Phổ Hoa đều qua, cô vàThái Hồng còn đạt điểm ưu tú cấp sáu. Mọi người ra ngoài chúc mừng, cô lại bị sắp xếp ngồi bên cạnh Kỷ An Vĩnh, đưa tay gắp thức ăn, thế nào cũng đụng phảicậu ấy. Cậu ấy không để bụng, những món để xa còn gắp vào bát giúp cô. [CET (Colleage English Test) là một kỳ thi tiếng Anh của Trung Quốc.]

Những người thi đỗ vô cùng vui mừng, những người thì trượt thất vọng vì không được như ý, nam sinh gọi rấtnhiều bia, Đường Đường, Mạch Mạch cùng uống, Phổ Hoa cũng không ngoại lệ.

“Nào, chúc mừng những người chiến thắng trong kỳthi CET, các đồng chí tử trận càng đánh càng hăng!

“Nào, cạn ly!”.

Nam sinh khoa Tin cùng “cạn ly”, Phổ Hoa cũng đànhuống cạn, bất đắc dĩ cười với Kỷ An Vĩnh. Cậu ấy lắc đầu cũng cạn một chén, rất nhanh lại bị rót đầy chén nữa.

Sau vài tuần rượu, ngoài Tiểu Quỷ, các nữ sinh khác ít nhiều đều hơi say say. Chén cuối cùng có một namsinh đưa cho Phổ Hoa, cô vừa nói cảm ơn, chén rượu đã bị Kỷ An Vĩnh cầm lấy, “Đưa mình, mình uống thay cậu!”.

Kỷ An Vĩnh khá say, hơi thở của cậu ấy cũng đầy mùirượu, đôi mắt trước giờ luôn trầm lắng, minh mẫn sau cặp kính lộ ra vẻ nhiệt tình xúc động không giống cậu ấy chút nào, hai người giành nhau chiếc cốc, rượu sánhra. Phổ Hoa buông tay trước, mắt nhìn Kỷ An Vĩnh ngửa cổ uống nửa chén rượu, một chút rượu chảy từkhóe miệng xuống quai hàm.

Sau bữa cơm, mọi người xiêu vẹo trở về ký túc, trên đường không thể tránh được nói ra những lời say rượu.Mạch Mạch ra sức đẩy Phổ Hoa tới cạnh Kỷ An Vĩnh, Đường Đường tiến sát lại hỏi cậu ấy: “Kỷ An Vĩnh, sao cậu không đến ký túc bọn mình nữa?”.

Cậu ấy đang dìu cánh tay Phổ Hoa, đột nhiên quay ngược lại túm tay cô, nửa tỉnh nửa say hỏi: “Cậu chomình đến chứ?”.

Toàn thân Phổ Hoa nóng ran, đối diện với đôi mắt say đỏ ngầu của Kỷ An Vĩnh, nhất thời không phân biệt nổi cậu ấy đang đùa hay thật. Cô giật tay ra đuổi theo Thái Hồng, trốn trong đám nữ sinh. Nhìn lướt phía sau,Kỷ An Vĩnh vẫn đứng ở đó, bàn tay trống không dường như đang nắm cái gì đó.

Trở về ký túc mọi người đều lên giường đi ngủ, khichuông điện thoại reo Phổ Hoa đang say giấc nồng, xoa huyệt Thái Dương miễn cưỡng ngồi dậy, đầuchoáng váng vì dư vị của rượu.

“Alô...”.

“Là mình!”.

“Hả?”. Phổ Hoa nhận ra đó là Kỷ An Vĩnh.

“Uống nhiều nhỉ?!”.

“Ừ”. Cô cảm thấy Kỷ An Vĩnh bên kia đầu dây điệnthoại chưa từng thân mật như vậy bao giờ, “Còn cậu?”.

“Mình tỉnh rồi”.

“Có chuyện gì à?”.

Cũng không có gì...”.

“Lúc chiều... lời nói của mình... cậu đừng coi là thậtnhé...”.

“À...”. Cô nghĩ lại một chút, nhớ ra cậu ấy đã nói gì. “Không giận chứ?”.

“Không”.

“Cậu có đau đầu không?”.

“Mình vẫn ổn”.

“Vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé”.

“Ừ”.

Cô nhoài người ra định cúp máy, bên kia lại nói.

“Diệp Phổ Hoa!”.

Đặt ống nghe trở lại bên tai, cậu ấy không nói nữa.“Sao vậy?”.

“Ừm... hôm khác nói sau...”.

“Được”.

“Vậy... chúc ngủ ngon”.

“Ngủ ngon”.

Đặt điện thoại xuống, chuông lại reo. cầm ống nghe lên, bên trong chỉ toàn tạp âm lạo xạo, Phổ Hoa nhoàingười lên gối nắm ống nghe, cố gắng ngăn cơn choáng váng đầu óc do âm thanh đó gây ra.

“A lô?”.

Không ai trả lời.

“A lô?” Cô lờ mờ nghĩ đến lời Kỷ An Vĩnh vẫn chưanói xong trước khi cúp máy.

“A lô, Kỷ An Vĩnh?”.

Bên kia vẫn không ai trả lời.

“Kỷ An Vĩnh”.

Giống như đường dây có vấn đề, cô nói xong, tạp âm tiếp tục một lúc, điện thoại liền ngắt.

Hôm sau khi đi học, dạy gia sư, một bên mí mắt của Phổ Hoa nháy liên tục, ăn cơm xong, vội chạy về ký túc đợi điện thoại, cứ như vậy đợi mười lăm ngày,không hề có cuộc điện thoại nào tìm cô, cô bắt đầucảm thấy bất an.

Tối thứ sáu, làm xong bài tập, thu dọn đồ về nhà, cô vừa ra khỏi ký túc chuẩn bị lấy xe, nhà xe phía đốidiện có người nhảy qua thanh ngang bước dài về phíacô.

Cô giật nảy mình, ba tuần không gặp, Thi Vĩnh Đạomang hai quầng mắt đen đứng trước mặt cô, râu mọclởm chởm cả nửa gương mặt, dưới ánh đèn đườngtrông càng giống hung thần.

“Cậu.... về rồi...”. Cô tiến lên phía trước.

Cậu không nói một lời kéo cô về rừng cây phía sau kýtúc.

“Cậu làm gì...”.

“Hỏi chuyện cậu!”. Cậu nói rành mạch đâu ra đó xong vẫn trừng mắt nhìn cô, kéo cô vào sâu trong rừng cây đến khi không còn ánh đèn chiếu đến mới buông tay.

“Cậu...”.

Cậu nắm cổ tay cô kéo thẳng vào lòng, nâng mặt cô,bức thiết tìm kiếm dấu vết khả nghi trên gương mặt cô,bừng bừng giận dữ hỏi: “Sao không nhận điện thoạicủa mình?”.

“Điện thoại nào?”.

“Cậu nói điện thoại nào! Sáng sớm gọi không có mặt,chiều gọi không có mặt, tối gọi cũng không có mặt! Hàng ngày gọi đều không có mặt, cậu đã đi đâu!”. Cậu hận không thể cắn cô một cái.

“Không đi đâu cả”. Cô quay đầu đi lại bị cậu vặn lại.

“Không đi?”. Cậu nhíu mày nổi cả nếp nhăn, “Vậy saokhông tìm được cậu?”.

“Mình... phải về nhà ông ngoại, ông bị bệnh... dạy gia sư rồi tiết học cũng nhiều”. Cô nói thật, cậu vẫn không yên tâm, nheo mắt kề sát mặt cô ngửi ngửi, cứ như trênngười cô có mùi đặc biệt có thể phân biệt được sự thành thật và dối trá.

Cô vốn muốn đẩy ra, nhưng bị cậu ngửi khiến cô bật cười.

“Làm gì...”.

“Ngửi chút!”. Cậu vô cùng tức giận, lại không có cách nào với cô, “Lâu như vậy không gặp mình, cũng khônggọi điện, cậu không lo à?”.

“Đi cùng trường, không cần quá lo lắng chứ?”. Cô nói mập mờ như tìm lý do cho bản thân, cằm vẫn bị cậuquay trái quay phải nhìn ngó, “Hơn nữa, mình gọi điện một lần”.

“Thật hay giả?”. Cậu càng nghi ngờ hơn nữa.

“Thật”. Cô gật đầu, nhưng không thể thoát ra khỏi haicánh tay siết chặt trên lưng.

Cậu nghĩ một chút, đột nhiên hỏi không đầu không đuôi: “Thứ tư tuần trước cậu đã đi đâu?”.

“Thứ tư tuần trước?”. Cô nhớ kỹ lại, nhớ ra là tối uống say, “Sao vậy...”.

“Chẳng sao!”. Giọng cậu hơi tức giận, cậu siết chặt cánh tay, “Buổi tối gọi đến ký túc cậu, đường dây không tốt, mãi mới được, có người nhận rồi cố ý khôngnói!”.

“Mình không có”. Cô vội biện bạch, ngược lại cậucười xảo quyệt, nhân cơ hội cắn lên khóe miệng cô, “Mình nói là cậu à?!”.

Cô nhất thời bối rối, đồng nghĩa với việc không đánhmà khai. Không sợ cậu giận vì thế, chỉ sợ cậu hiểu nhầm.

“Hôm đó...”.

Trái lại cậu không hỏi, kề sát miệng cô một lúc lâu. “Vậy mình hỏi cậu, nhớ mình không?”. Cậu hồn nhiên hỏi xong, cô mới cảm thấy kỳ cục, hai người áp sát vàonhau thân mật, động đậy cũng khó.

“Cậu... khỏe không...”. Cô không còn lời nào để đáp đành hỏi vậy.

“Không khỏe!”. Cậu giả vờ vẫn còn tức giận, giữ chặt gương mặt cô, véo véo má, “Vậy còn cậu...”.

“Mình khỏe”. Cô liên tục gật đầu.

“Thế ư?”. Cậu nhướng mày, mặt sa sầm, đôi mắt đen lại sáng rực, tay ôm eo cô, biếng nhác thổi tung mái tóc đen tuột ra khỏi cái kẹp tóc trước trán, thổi cho cô phải nhắm mắt, nhột đến nỗi hơi run run.

“Cậu khỏe không?”. Cậu hỏi rồi kề sát miệng cô nhẫnnại dụ dỗ, mấy năm qua cô luôn không chống lại được sự kiên nhẫn của cậu, đợi khi cô hơi buông lơi cậu liền chiếm lấy môi cô. Toàn bộ quy tắc cấm đoán mấy tháng đều được vứt qua một bên, rừng cây tối om và những đôi tình nhân mờ ám trợ giúp cho sự dũng cảmcủa cậu. Môi cậu mút nhẹ, trượt xuống vành tai rồi chu du ở cổ, cô run rẩy say mê.

“Khỏe không?”.

Tay cậu quanh quẩn bên mép áo, khi cô không để ý đãlén luồn vào trong. Cô giãy giụa càng dữ dội, ngược lại cậu trói buộc càng thô bạo, nhớ tới cách cô gọi “Kỷ An Vĩnh”, trong lòng lửa cháy càng khủng khiếp.

“Không...”.

Nghe thấy sự kháng cự của cô, cậu xoa nhẹ bờ vai gầygò thanh mảnh của cô, quyết chí luồn tay ra đằngtrước.

“Thi Vĩnh Đạo! Không được...”. Cô tức giận đấm cậu,cắn chặt môi, giọng cũng đang run rẩy.

Trái lại cậu không thèm để ý, dừng lại mép dưới áo lót,nhìn thẳng cô. Giọng nói khản tiếng mềm mại tối đó thân mật, nhưng lại gọi người khác, hơn nữa là Kỷ AnVĩnh.

“Thi...”. Cô thở hổn hển, liếc thấy sự kiên định lộ ra trong ánh mắt cậu. Nhân lúc cô sơ ý, cậu khống chế cơ thể cô, đột ngột vén lớp áo lót mỏng manh ra, hạ môi xuống chặn đứng tất cả sự chống đối của cô, phủ lên phần ngực mềm mại.

“Cậu nói dối!”.

Cậu kề sát tai cô khàn khàn nói ra mấy chữ, con dã thú bị cầm tù trong lòng cuối cùng cũng thoát khỏi lồng, quyết định sẽ không tiếp tục làm theo cách của cô nữa.

*************

Phổ Hoa lạnh nhạt với Thi Vĩnh Đạo rất lâu, ngoài một lần nói “Xin lỗi, sau này mình sẽ chú ý” ra, thời gian rảnh cậu vẫn như cũ, trâng tráo xuất hiện trước mặt cô, hơn nữa không chỉ không có bất cứ chút nản lòng vì thái độ của cô, ngược lại lần nào cũng đều rất vui vẻ, giống như trở về thời kỳ đặc biệt nào đó hồi trung học. Cậu khi đó cũng bướng bỉnh cố chấp đến mức làm cô đau đầu.

Cô không nhận điện thoại cậu gọi đến ký túc, không đọc thư của cậu, bị cậu chặn lại trong trường thì mặc kệ, cậu theo cả đoạn đường cũng không có kết quả đành trở về. Cô tưởng lạnh lùng sẽ khiến cậu chùn bước nhưng cậu không hề như vậy.

Thi Vĩnh Đạo rất nhiều lần nói “Mình đợi cậu”, lần này không cần cô đồng ý, cũng không còn nhất nhất dựa vào suy nghĩ của cô nữa. Cuối tuần cậu bám đuôi theo cô về nhà, đợi mấy tiếng đồng hồ dưới nhà, tới khi gặp người đàn ông trung tuổi nào liền đi lên hỏi: “Chú ạ, chú có phải là bố của Diệp Phổ Hoa không ạ?”, cuối cùng quả nhiên đụng phải bố cô ở tầng dưới đánh cờ, toại nguyện gặp được cô.

Bố cô chắp tay sau lưng lên lầu chưa đầy năm phút, Phổ Hoa đi dép, đến tóc cũng không kịp buộc chạy xuống, việc đầu tiên là đuổi cậu đi.

“Cậu đi đi!”.

“Vậy thế nào cậu mới không giận?”.

“Thế nào cũng không được!”.

“Vì sao?”.

“Không vì sao, cậu đi đi!”. Cô đầy một bụng tức nói không ra lý do.

“Vậy tối chủ nhật cùng về trường nhé?”. Cậu nhượng bộ một bước.

Cô lại từ chối, “Không!”.

Cậu cũng bực, nghiến răng giận dữ, nhấc một túi thuốc bổ trong giỏ xe đặt xuống đất, “Biếu ông ngoại cậu, không được nói không với mình! Mình về!”.

Cậu đạp xe trong sân nhỏ vài vòng vờ định đi, thấy cô đứng ở dưới lầu thực sự bực mình, cuối cùng mới chịu đi về.

Đuổi được cậu về, Phổ Hoa vừa vào đến cửa liền bị bố gọi vào phòng, trực tiếp hỏi cô có phải là đã yêu rồi không, đó có phải là bạn trai cô không. Cho dù cô thề thốt không chịu nhận, người lớn rốt cuộc vẫn là người từng trải liếc một cái là có thể nhìn ra bí mật trong đó.

Chủ nhật Phổ Hoa về trường, bố cô lấy ra bức ảnh chụp hồi tốt nghiệp cấp hai, cấp ba của con gái dưới tấm kính, tìm kiếm gương mặt cậu con trai mới gặp mặt một lần trong số hàng trăm người. Đeo kính lão tìm tỉ mỉ trước sau trên dưới, cuối cùng cũng tìm được Thi Vĩnh Đạo trong hai bức ảnh.

Cách vài hôm, buổi tối hai bố con gọi điện nói chuyện như thường lệ, bố cô thử thăm dò: “Người đó... Thi Vĩnh Đạo... học trường nào?”.

Phổ Hoa bặm môi do dự hồi lâu mới nói: “Đại học Bắc Kinh ạ...”.

“Học gì?”.

“Sinh hóa...”.

“Ừ, bao nhiêu tuổi rồi?”.

“Dạ... hơn con một tuổi...”.

“Nhà nó có ai?”.

“Có một anh trai ạ”.

Hỏi bảy tám câu là rõ nội tình, bố nói sang chuyện khác, không còn liên quan đến Thi Vĩnh Đạo nữa. Từ đó về sau, bố cô không trực diện nghe ngóng những chuyện của chính Thi Vĩnh Đạo hoặc liên quan đến cậu từ Phổ Hoa nữa, nhưng hàng tuần khi Phổ Hoa về nhà bước vào cửa, bố đều ngồi trên ban công hút thuốc, nhìn xuống tầng dưới một lúc.

Hai bố con đều là những người cẩn thận, trong việc này lòng đã hiểu nên lựa chọn cách đi đường vòng. Phổ Hoa sắp hai mươi mốt tuổi rồi, có thế giới của riêng mình, sau khi mẹ tái hôn bố không còn đối xử với cô như trẻ con nữa. Mọi việc đều tôn trọng ý kiến, lựa chọn của bản thân cô.

Tuy bố chưa từng khiến Phổ Hoa quá khó xử vì chuyện của Thi Vĩnh Đạo nhưng giữa họ đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Thái độ của cô đối với cậu vẫn lạnh nhạt xa cách, thậm chí việc hiến máu cũng không nói cho cậu biết.

Sau khi kiểm tra sức khỏe đạt tiêu chuẩn, Phổ Hoa đưa toàn bộ ba trăm tệ tiền trự cấp khoa phát cho bố, bố hỏi, cô chỉ nói là tiền lương dạy gia sư, để bố giữ lại mua thuốc lá.

Trước khi hiến máu, Kỷ An Vĩnh đến ký túc cài lại máy tính. Sau đó, ký túc lần lượt có thêm rất nhiều táo đỏ, nhãn và sô cô la, thường bày trên bàn Phổ Hoa, hỏi ai mua, Mạch Mạch nói là ký túc Kỷ An Vĩnh đưa cho, ai cũng có. Tối hôm trước, Kỷ An Vĩnh còn đặc biệt gọi điện tới, dặn dò cô cẩn thận sức khỏe, nghỉ ngơi cho tốt.

Cúp máy nằm xuống, Phổ Hoa trằn trọc không yên, mở quyển Tập thơ Tagore Kỷ An Vĩnh tặng, tìm tới bài thơ Khoảng cách xa nhất trên thế giới.

Xuất phát từ góc độ lòng tham, cô hy vọng có được tình bạn của cậu ấy, thậm chí nhiều hơn, nhưng có một giọng nói khác lại quấy nhiễu đến mức cô không thể yên lòng.

Cậu nhiều lần nói trong điện thoại “Mình sai rồi! Diệp Phổ Hoa!”, “Cậu vẫn tức giận à? Diệp Phổ Hoa!”, “Mình bị bỏng vì axít rồi! Diệp Phổ Hoa!”, “Cuối tuần cùng về nhà nhé? Diệp Phổ Hoa!”. Cậu biến tên cô thành ma chú, đọc tới nỗi cô không thể nào xem nhẹ sự tồn tại của cậu nữa, thậm chí xuất hiện cả trong mơ, cậu tức giận, cậu bướng bỉnh, ngang ngạnh, cậu trêu đùa, và cả nụ hôn tối đó của cậu...

Việc hiến máu tiến hành rất thuận lợi, Phổ Hoa đã hiến hai trăm CC máu, hơi choáng váng, ra khỏi điểm hiến máu tại hội trường cô cảm thấy rã rời. Thái Hồng đưa cô về ký túc, vốn nên đi ngay lên tầng nghỉ ngơi, nhưng có hai người đang đợi cô ở cổng ký túc.

“Diệp Phổ Hoa!”.

Nhận ra Cầu Nhân bước tới nở nụ cười toe toét, Phổ Hoa vô cùng bất ngờ.

“Sao lại... là cậu?”.

“Hiếm khi nhỉ!”, Cầu Nhân nhiệt tình kéo tay cô, giới thiệu cho cô, cô mới biết cô gái đi cùng Cầu Nhân là bạn học khoa Truyền thông trường Đại học Bắc Kinh.

“Có việc à?”.

“Ừ, định nhờ cậu giúp!”, Cầu Nhân kéo Phổ Hoa đến quán cà phê trong trường, nhất định mời cô uống cà phê mới nói rõ ý định đến đây.

Cà phê vừa đắng vừa chát, thêm bao nhiêu đường cũng vẫn không có vị ngọt, Phổ Hoa từ bỏ không thử nữa.

“Có chuyện gì thế?”.

“Bọn mình muốn tới thư viện trường Đại học Sư phạm tìm quyển sách, định mượn thẻ mượn sách”

“Sách gì?”.

“Dần luận phân tích tinh thần - bản tiếng Anh của Sigmund Freud”.

“Đại học Bắc Kinh... không có à?”.

“Ừ... không tìm thấy”. Lời của Cầu Nhân khiến Phổ Hoa sinh nghi, cô thoáng chạm vào ánh mắt cô gái ngồi bên Cầu Nhân.

Đưa họ đi mượn sách, tiễn họ về, Phổ Hoa trở lại thư viện tìm trong hệ thống tìm kiếm. Sách của Sigmund Freud có rất nhiều, Dần luận phân tích tinh thần - bản tiếng Anh có ba cuốn. Đường đường thư viện Đại học Bắc Kinh lại không có quyển này, thực không hợp lý.

Trở về ký túc, để nguyên quần áo nằm trên giường, cô cuộn tròn trong chăn, nhớ lại lời Cầu Nhân nói, còn có cô gái đi cùng cô ta, càng nghĩ trong lòng càng có cảm giác khó chịu.

Gọi điện cho bố, trong nhà không có ai, bạn cùng ký túc đều đi học, chỉ còn lại mỗi Phổ Hoa. Cô mệt mỏi nhìn ra bầu trời ngoài rèm cửa sổ, muốn tìm ai đó nói điều gì đó để dẹp yên những bất an trong lòng, lại sợ là suy nghĩ nhiều. Đợi mọi người về, đợi đến khi quả thật mệt tới nỗi không thể mở mắt ra, Phổ Hoa vẫn rất mâu thuẫn, nghĩ có nên nói cho Thi Vĩnh Đạo biết Cầu Nhân tới tìm không.

***********

Tối hôm hiến máu, Phổ Hoa đã có một giấc mộng dài.

Trong mơ như đang vào xuân, Kỷ An Vĩnh mặc áo sơ mi màu trắng đứng bên ngoài ký túc, dựa vào xe đạp đọc một cuốn sách. Cô chạy xuống tầng, ngồi ở ghế sau, để cậu ấy đưa ra ngoài trường hóng gió. Họ đi dạoqua sạp sách nhỏ dưới cầu vượt, xếp hàng bên đườngmua sô cô la hình con cá loại một đồng một cặp, vừa ăn vừa đi bộ men theo bức tường thấp ngoài trường...

Nửa đêm, cô tỉnh dậy, ngồi trong bóng tối, lau mồ hôitrên trán, bên cạnh không có Kỷ An Vĩnh. Cô chưa bao giờ mệt mỏi như vậy, cứ như toàn thân bị rút sạchsức lực, cô chỉ là một cái xác không hồn. xắn tay áo lên xem vết chích lấy máu, có một vết thâm tím lại to bằng đầu ngón tay cái.

Sáng hôm sau vào nhà vệ sinh cô nhìn thấy vết máutrên quần lót, Phổ Hoa bỗng choáng váng, cô chốngtay lên tấm ngăn để giữ vững đôi chân mềm nhũn, tim đập gấp gáp. cắn răng thay rửa xong, lưng áo ướt đẫm một khoảng. Mới mặc quần áo xong liền bị mọi người khuyên trở lại giường nằm.

Cả buổi sáng, Phổ Hoa mê man ngủ vài lần, trưa, mọi người trở về, Thái Hồng đặt cơm trên bàn, Phổ Hoa không ăn, chỉ nói mệt quá. Chiều, hành lang yên tĩnhmột cách khác thường. Cô ôm bụng đau âm ỉ, ngủ không yên, vén rèm nhìn điện thoại trên bàn. Gọi vềnhà, ấn số mấy lần đều ấn sai. Cuối cùng điện thoạicũng kết nối thì bố lại không ở nhà, cô thất vọng nằmxuống.

Sau đó làm thế nào? Gọi cho ai?

Mẹ?

Hay Quyên Quyên?

Cô cố gắng nhớ lại số điện thoại trong đầu, ấn một dãysố.

Chuông kêu hơn chục tiếng, điện thoại đã có ngườinhận.

“A lô?”.

“Thi Vĩnh Đạo...”. Cô chỉ muốn khi nói ra tên cậu, cậu sẽ đến ngay.

“Gọi nhầm rồi!”.

Người đàn ông thiếu kiên nhẫn nói xong, liền lập tứccúp máy cái “rụp”.

Cô lại thử một lần nữa, người nhận điện thoại là người khác.

“Thi Vĩnh Đạo...”.

“Gọi nhầm rồi, cậu ta không ở phòng này!”.

Phổ Hoa buông ống nghe nằm xuống, rút khăn phủ gốiche lên mắt.

Chạng vạng tối mọi người tan học trở về, Phổ Hoa lại uống thuốc giảm đau. Tiểu Quỷ ngồi bên giường nói chuyện với cô, lau mồ hôi cho cô, cô rõ ràng nhìn thấy Tiểu Quỷ đang mấp máy môi, nhưng bên tai ong ong không nghe thấy gì. Thái Hồng bóp bóp tay cô, lau mồ hôi sau gáy, lập tức đỡ cô lên choàng thêm quần áo, kêu Tiểu Quỷ đi gọi điện.

Phổ Hoa khép mắt lặng lẽ chờ đợi, cô muốn bố tới,hay cô giáo? Bạn học khác? Hoặc là bác sĩ. Đợi người đó đến gần giường, thử nhiệt độ trên trán cô, cô hé mắtra nhìn, bất ngờ thấy Kỷ An Vĩnh ở bên giường.

Cô không dám tin đôi mắt khó hiểu sau cặp kính, cậu ấy không phải người trong mơ đó, cậu ấy chưa bao giờ thể hiện điều gì. Cậu ấy không nên là người đầu tiênxuất hiện khi cô yếu đuối, thực không nên!

“Cậu...”. Cô không nghe rõ mình nói gì, cô muốn hỏi “Vì sao cậu đến? Vì sao không phải cậu ấy?” thì đã bịKỷ An Vĩnh nâng người dậy.

Gương mặt cậu ấy phóng to trước mắt cô, ánh mắtchăm chú khiến cô không quen. Họ chưa bao giờ có sự tiếp xúc thân thể gần gũi đến thế, cậu ấy đưa cô xuốngtầng, trên bậc thềm hơi chao đảo, cô bám vào cánh tay cậu ấy, chạm vào vai cậu ấy, cơ thể cậu ấy rõ ràng hơi khựng lại.

Ánh mắt của họ bất ngờ chạm nhau, cô tìm thấy chínhmình trong đồng tử cậu ấy, trắng bệch, mồ hôi ướt đẫm, hơn nữa còn mơ màng, câu hỏi quấy rầy cô bao năm đó sắp trào ra khỏi đáy tim, chính thời khắc này,một giọng nói khác vang lên trước.

“Để mình!”.

Cô mở to mắt tìm kiếm nơi phát ra giọng nói đó, ảo ảnh trước mắt dần dần chân thật rõ nét, là Thi Vĩnh Đạo thở hổn hển vứt xe đạp chạy lên bậc thềm, cậuchạy rất nhanh, đến nỗi cô tưởng cậu sẽ ngã.

Cô lại qua cơn chao đảo ngắn ngủi một lần nữa, rời xa một vòng tay lại được đón nhận bởi một vòng tay ấm áp hơn. Không cần bám vào cậu, Thi Vĩnh Đạo đã đặtcô vững chắc ở vị trí an toàn nhất trước ngực, tự nhiên đến mức không thể tự nhiên hơn nữa cậu lau mồ hồi bên tóc mai giúp cô, nơm nớp lo sợ hỏi cô: “Cậu sao rồi?”.

Cả buổi chiều, nỗi sợ hãi bất an gạt không đi đó dầndần được xua tan, cô rất muốn nói cho cậu ấy biếtkhông sao, muốn nói cảm ơn Kỷ An Vĩnh, nhưng cốgắng mấp máy môi vài cái, một từ cũng không thốt ra nổi, bóng người trước mắt dần mơ hồ, chỉ còn lại một khoảng trắng.

Khi Phổ Hoa ý thức được mình đang ở bệnh viện thì đã là chạng vạng ngày hôm sau.

Nghiêng đầu trên chiếc gối nhìn giá truyền treo cạnh giường. Cô phát hiện một người đang ngồi trên chiếcghế dài nơi xa, ôm vai dựa nghiêng vào tường, kính đặttrên đầu gối, gương mặt mệt mỏi tiều tụy, đôi mắt khéphờ.

Kỷ An Vĩnh tĩnh lặng, xa xôi như vậy khiến cô không kiềm chế được muốn giơ tay ra lay cậu ấy tỉnh để cậu ấy về nghỉ ngơi, nhưng hơi động một chút lại chạm vào người bên cạnh.

Thi Vĩnh Đạo gối lên cánh tay ngủ một cách nặng nề,râu mọc đầy má cậu, hơi châm vào mu bàn tay cô. Trong chăn, cậu dang cánh tay ôm eo cô, giống như cô ngủ bên cạnh cậu, cũng bị cậu dựa dẫm. Hưởng thụhơi ấm trên cơ thể nhau, cô không nỡ đánh thức cậulúc này, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi cô mở mắt lần nữa, vị trí xa xa kia đã không cònngười, chỉ còn một túi hoa quả. Thi Vĩnh Đạo đang lười nhác dựa bên gối, mân mê mười ngón tay cô. Ánh mắt cậu có thứ nhiệt có thể thiêu đốt tâm hồn ngườikhác, cho dù cô quay đầu vùi xuống gối giả vờ ngủ. Cậu nhận ra cô đã tỉnh, dần dần kề sát, hôn dịu dàng lên trán cô.

“Tỉnh rồi à?”.

Cô sợ sệt nhìn cậu.

“Đỡ hơn chút nào không?”.

“ừ”.

“Làm mình lo chết...”. Cậu cắn ngón tay cô, từng đốttừng đoạn, “Chảy nhiều máu đến thế!”.

Cô vẫn còn rất yếu, nói không lên lời.

“Lần sau không cho nữa...”.

Môi cậu lại đặt lên trán cô, trượt một đường ấm áp xuống chóp mũi. Cô nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ lồng ngực cậu.

Sau khi hồi phục, Phổ Hoa không còn gặp lại Kỷ An Vĩnh nữa. Hỏi mọi người, mấy người đều nói tự cônghĩ xem.

Cũng phải, những ngày đó, cuộc sống của cô tràn ngập Thi Vĩnh Đạo, không còn quan tâm những thứ khác.

Đầu hạ dịch “SARS” cuốn sạch cả thủ đô, hàng ngày Thi Vĩnh Đạo mạo hiểm tới thăm cô, ngoài những việc liên quan đến họ, cậu hiếm khi đề cập đến chuyệnkhác. Mỗi lần nhìn nhau qua hàng rào, cô không thể quên được cậu đã vì cô trèo tường lén chạy khỏi Đạihọc Bắc Kinh đến đây, hơn nửa đêm không có xe bus nên phải đi bộ từ Đại học Sư phạm về trường, cậu không biết mua đâu ra chiếc đầu đĩa cho cô, tặng cô mấy bộ phim Mỹ sợ cô buồn rầu vì bị nhốt trong ký túc, mỗi lần trước khi rời đi, cậu đều dặn dò cô “Đừngbị cảm nhé! Rửa tay nhiều vào! Uống nước nhiều!”,cậu còn bắt nam sinh cúp điện thoại của cô hôm đó xin lỗi cô...

Thi Vĩnh Đạo bằng mọi cách thể hiện tâm ý của mình,mấy tuần tình hình bệnh dịch trở nên nghiêm trọng,Phổ Hoa cũng cố gắng hết sức có thể gửi cho Thi Vĩnh Đạo mấy thứ cần thiết như khẩu trang, thuốc tiêu độc, nhưng những thứ đưa cho Kỷ An Vĩnh như một viên đá chìm sâu trong đại dương, không hề có bất cứ hồi âm nào.

Thi cuối kỳ xong, qua điện thoại của Quyên Quyên,Phổ Hoa được biết khoảng thời gian nghỉ học do dịch “SARS”, Kỷ An Vĩnh lặng lẽ làm thủ tục, theo chương trình trao đổi sinh viên đi Canada. Ngoài sự chấn động,chỉ còn lại nỗi buồn sâu sắc trong lòng cô.

Vào học năm thứ ba, Phổ Hoa nhận được một thùng bưu phẩm từ bưu điện gửi đến, có sách của Tagore, tự điển vi tính, một chiếc bút máy đã dùng, cũng có cảkhẩu trang và thuốc tiêu độc chưa mở nắp mà cô mua cho Kỷ An Vĩnh.

Tháng chín năm đó, ra khỏi cổng ký túc, cô bướcxuống bậc thềm, từng bước đi về phía người đang đợi trước nhà xe.

Cậu nghiêng người dựa lên xe đạp, trong tay không có sách, vẫn nụ cười lười nhác quen thuộc trên gương mặt, thong dong dang rộng cánh tay chờ đợi cô.

Cậu ôm cô, cô dựa vào cậu. Gió mùa thu ấm áp thổitung tóc cậu. Cô nhắm mắt, hoàn toàn quên đi giấcmộng đó.

“Gọi mình đi!” Cậu nói.

“Thi Vĩnh Đạo...”.

“Gọi lại lần nữa!”.

‘Thi Vĩnh Đạo...”.

“Diệp Phổ Hoa!”. Cậu nghiến răng nói, nhưng lạikhông thể che giấu được mãn nguyện vui sướng củamình, cậu hôn cô, không cần che giấu.

Từ bây giờ, cô là người yêu của cậu rồi.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...