Giữ Chặt Chị Gái

Chương 8


Chương trước Chương tiếp

Editor : Pé Nấm

Thời điểm Ngọc Hàn tỉnh lại nhận ra bản thân còn sống, cô cảm thấy khó tin, bác sĩ cũng cho rằng hai người bọn họ khỏi hẳn quả thực là kỳ tích.

Cùng nhau bước ra khỏi bệnh viện, ánh mặt trời chói mắt, hai bệnh nhân vừa mới sống sót sau đại nạn nhìn nhau mỉm cười, khóe mắt đều có lệ.

Tình hình bệnh dịch cũng dần dần suy giảm, cánh cửa tử thần, rốt cục cách ly bọn họ càng xa .

Chuyện này ảnh hưởng rất sâu đến Duệ Minh, hắn bắt đầu chuyên chú bàn luận nâng cao ý thức vệ sinh trong cộng động nhằm phòng chống nguy cơ dịch bệnh tái phát , bất quá chuyện này nói sau.

Trải qua lần kiếp nạn này, bọn họ trở về ngôi nhà ấm áp của mình, quay đầu nhìn lại như đã trải qua mấy đời. Duệ Minh hướng viện lập pháp xin nghỉ bệnh một tháng, bận rộn lâu như vậy, rốt cục có thời gian ở nhà thư thả tĩnh dưỡng.

Ngọc Hàn cũng cười nói với hắn: “Rốt cục cũng có thời gian hưởng tuần trăng mật .”

Căn nhà nhỏ ở trên núi, bọn họ rốt cục có thời gian nghênh hướng ánh tịch dương xinh đẹp mỹ lệ và tận hưởng bầu không khí trong lành mát mẻ, ông chủ vườn rau phụ cận rất nhiệt tình, mỗi ngày giúp bọn họ đưa rau quả tươi mới sang , chị Chân Cầm cách vài ngày cũng tới thăm, hỏi Ngọc Hàn cần cái gì.

“Một cân thịt giò sau phải không ? Tôi nghĩ nên làm món thịt kho tàu .”

Lễ vật làm cho mọi người đều cười không khép miệng .

Bọn họ mỗi ngày rời giường, nắm tay cùng nhau leo núi, ngắm nhìn sương mù bao phủ thành phố Đài Bắc. Theo con đường mòn tản bộ, Duệ Minh họa cây cảnh, Ngọc Hàn nơi nơi tìm hoa dại cỏ dại giúp Duệ Minh vẽ tranh .

Bên ngoài lại nhấc lên một phen sự kiện sôi nổi , đều không ảnh hưởng đến bọn họ. Tin tức báo chí mấy ngày qua huyên náo ầm ĩ hai người cũng không rảnh bận tâm xem chỉ lo hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại trong thế giới riêng của họ, cho nên hai người không biết dự tính của Dương Vũ Khanh gia nhập vào giới điện ảnh, cũng không biết chuyện Dương tiên sinh cùng Dương Vũ Khanh đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Mà chuyện đó cùng bọn họ không quan hệ, biết cũng sẽ không đặt ở trong lòng .

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Khi bọn họ lạc đường phát hiện ra giáo đường nho nhỏ, thật sự là một niềm vui lớn với họ .

Hồi nhỏ giáo đường đã sớm dỡ xuống, giáo đường mang phong cách cổ xưa khéo léo xây dựng ở trong núi sâu, còn có cha sứ tóc trắng xoá từ ái mỉm cười với họ, giống như bọn họ đang quay lại hồi ức lúc nhỏ.

Lúc lâm nguy cô liên tục cầu nguyện …………………. Ngọc Hàn không có quên. Cô thành kính rửa tội, Duệ Minh không tin thuyết quỷ thần , chỉ đứng bên cạnh mỉm cười.

“……………..Anh không tin sao?” Ngọc Hàn nhìn hắn chăm chú, “Thật ra…………..”

“Em chính là tôn giáo của tôi.” Duệ Minh hôn tay cô, “Linh hồn của em chính là thần linh trong tôi, ngôn ngữ của em chính là thánh kinh của tôi. Tôi còn cần rửa tội sao? Tôi đã mỗi ngày…………….” Hắn ở bên tai Ngọc Hàn nói nhỏ, cô liền vung vẫy hai quả đấm nhỏ nện vào người hắn.

Cô lập tức đỏ mặt, nhỏ giọng trách mắng : “Không đứng đắn.”

Sau đó, cô lôi kéo hắn cùng nhau thành tâm cầu nguyện, thánh mẫu Maria từ bi đối với bọn họ mỉm cười.

“Chúng ta kết hôn một lần nữa được không?” Ngọc Hàn nhìn hắn, “Ở trước mặt chúa lập lời thề ?”

Lão cha sứ nghe xong ý nghĩ kỳ lạ của bọn họ, cười hớn hở đáp ứng . Tiếp theo, bọn họ dưới ô cửa sổ thủy tinh bảy màu, trao đổi lời thề thần thánh ——————

“Tôi nguyện ý.” Ngọc Hàn chân thành trả lời, “Tôi thực sự nguyện ý.”

Ngày sau cùng chung hoạn nạn, giúp đỡ nhau vượt qua bệnh tật .

Không phải bởi vì tấm chân tình của Duệ Minh làm cô cảm động, mà là cô thật sự yêu người đàn ông này, nguyện ý cùng hắn cùng sinh cùng tử .

Chính diện đối mặt sóng gió so với xoay người trốn tránh tốt hơn nhiều.

Chỉ cần có thể cùng Duệ Minh nắm tay bên nhau mãi mãi .

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Trước một ngày hết phép, Duệ Minh xuống núi họp, Ngọc Hàn thì ở nhà hỗ trợ sửa sang lại tư liệu.

Nghe tiếng chuông cửa vang lên, cô cho rằng Duệ Minh quên mang chìa khóa, vừa mở cửa ———-

Cô gái đeo kính râm lạnh lùng khinh miệt đánh giá Ngọc Hàn , “Mạnh Ngọc Hàn?”

Cô nghi hoặc nhìn dung mạo cô gái có chút quen thuộc, “Phải, là tôi.”

Một đạo ngân quang sáng loáng chợt hiện ra, Ngọc Hàn theo bản năng tránh một bên, cô gái lấy ra dao cắt trái cây không lưu tình đâm về phía cô !

“Cô là ai?!” Ngọc Hàn hét ầm lên, trốn vào trong nhà đem cửa khóa lại, trong đầu linh quang chợt lóe. “Dương Vũ Khanh ?”

“Đều do cô làm hại……………. Đều là cô! Nếu không có cô………………… Chung Duệ Minh đã sớm là của tôi ! Là của tôi ! Tôi cũng sẽ không trở nên thê thảm như vậy…………….” Dương Vũ Khanh khàn giọng gào thét, cầm ghế dựa đập vỡ mặt kính, mở cửa sổ chui vào.

Ngọc Hàn vội vàng theo phòng khách chạy trốn tới phòng bếp, đem cửa khóa lại, sau đó theo cửa sau phòng bếp chạy thoát ra ngoài.

Cô chạy nhanh về hướng gara, bỗng nhiên, sau đầu căng thẳng, Dương Vũ Khanh theo phía sau bên phải nắm tóc cô kéo lại, dưới lưỡi dao sắc bén lóe lên hơi thở tử vong ngày càng cận kề, rõ ràng hướng dao rạch xuống muốn trước hủy dung cô, Ngọc Hàn quay đầu đi, mạo hiểm tránh thoát, trọng tâm mất thăng bằng, vừa khéo ngã ở trên người Dương Vũ Khanh, cùng nhau ngã xuống đất.

Dương Vũ Khanh bị ngã bất ngờ đành nới lỏng tay, Ngọc Hàn lập tức hướng ngược lại đào tẩu, phía sau Dương Vũ Khanh như kẻ điên giơ dao đuổi theo .

Cô nên chạy hướng nào ? Chỗ gara là đường sống duy nhất đã bị Dương Vũ Khanh chặn . Trong vùng núi yên lặng hẻo lánh…………………. Cho dù có gắn thêm hệ thống an ninh, chờ có người đuổi tới, chỉ sợ cô cũng biến thành một khối thi thể lạnh ngắt.

Tránh được thiên tai SARS, chẳng lẽ cô trốn không khỏi hiểm họa do người sao?

Bị vấp ngã một cái, cô tức khắc phẫn nộ đứng lên. Ngay cả bệnh dịch thế kỷ còn chưa đoạt đi sinh mệnh cô, sao cô có thể chấp nhận bị một kẻ điên giết chết không rõ nguyên nhân ?

“Tôi không muốn……………. Tôi không muốn !” Cô tát vào mặt mình lấy lại tỉnh táo , chạy vào đường mòn tản bộ quen thuộc .

Hàng xóm cách nhà bọn họ gần nhất, còn cách sơn đạo nửa km, đây là nhà cô, không ai so với cô càng hiểu biết hoàn cảnh phụ cận!

Thế nhưng, tiến trình của Dương Vũ Khanh lại so với trong tưởng tượng của cô còn nhanh hơn, cô chạy đến trái tim sắp tê liệt, vẫn bị Dương Vũ Khanh đuổi kịp ………………….

Phía trước, hàng cỏ cao mọc rậm rạp che khuất vách đá.

Cư dân phụ cận đều biết đến nó, Ngọc Hàn cũng biết, nhưng mà, Dương Vũ Khanh không biết.

Cô chạy đến vách đá, dừng một chút, Dương Vũ Khanh như phát điên nhào lên ———————— Ngọc Hàn khẩn cấp tránh né, số chết bắt lấy cành cây khô bên cạnh, lúc này, Dương Vũ Khanh đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, một đường lăn xuống đáy vực.

Ngọc Hàn như nhũn ra ngồi xuống, trong mắt lệ chảy dài. Xa xa nghe được còi hiệu cảnh sát , muốn kêu to lại không đủ khí lực.

Cô……………… cô giết người rồi ?

Lúc này, bụng dưới đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, dóng máu ấm áp chảy ra làm cho mặt cô trắng bệch.

Triệu chứng mấy ngày nay……………… Lẽ nào………….

Cô bất lực ôm lấy bụng, nhưng không hề khóc. Hiện tại không phải lúc khóc lóc.

Mà tiếng kêu vừa ra khỏi miệng, thanh âm khàn khàn đem chính cô sợ phát hoảng.

Nghe tiếng la nhân viên an ninh chạy nhanh đỡ lấy cô, nâng lên khuôn mặt tái nhợt, suy yếu nói: “…………….. có người té xuống vách đá………………. Còn có, đứa con của tôi…………… Mau cứu cứu đứa nhỏ.”

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Trong bệnh viện, Ngọc Hàn nằm trên giường không ngừng cầu nguyện.

Bác sĩ báo trước cô có thể sanh non, tình hình không quá tệ, nhưng cũng không nhiều lạc quan. Tâm tình của cô, cứ như vậy phập phồng không yên .

Đứa nhỏ của cô và Duệ Minh.

“………… Có bao nhiêu cơ hội bảo trụ?” Cô suy yếu hỏi.

“Thả lỏng thân thể, Chung phu nhân.” Bác sĩ an ủi cô, “Cơ hội rất lớn. Cố gắng nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng là không phải nằm không hoạt động. Trước mắt tình trạng xuất huyết đã đỡ nhiều, tình hình chưa đến mức nghiêm trọng……………..”

Nhưng mà bụng dưới của cô vẫn đau nhức, như là đứa nhỏ sợ hãi run rẩy.

Trải qua trận kinh hoảng này, làm cho thai nhi không đến bốn tuần đều lâm vào kinh hãi.

“………. cô gái kia đâu?” Cô che mặt, cổ vũ chính mình phải dũng cảm, “…….. chính là người té xuống vách đá.”

“Cô ấy ? Cô nói Dương tiểu thư? Não có hiện tượng chấn động, tay cũng gãy xương, bất quá tính mạng không đáng ngại, đang trong giai đoạn theo dõi …………………..”

Cô ấy không chết. Nhất thời cảm xúc thương hại cùng phẫn nộ ở trong ngực kích động, Dương Vũ Khanh muốn giết cô cùng đứa nhỏ, thế nhưng , trong ánh mắt điên cuồng ấy , lại không che dấu được bi thương tuyệt vọng .

Y tá dùng xe lăn đẩy cô đi kiểm tra sóng siêu âm, lúc trở về phòng bệnh , nghe được thanh âm Dương Vũ Khanh rống to kêu gào ——————-

“Vì sao chưa mất ? Nói đi ?! Tay của tôi đều gãy , nghiệt chủng chết tiệt lại còn sống ?! Lấy nó ra! Nhanh lấy ra cho tôi! Tôi không cần dã tạp chủng này! Mau mau lấy nó ra!”

“…… Tôi muốn qua đó thăm cố ấy.” Cô khẩn cầu nhìn y tá, “Dẫn tôi đi thăm Dương tiểu thư được không?”

Y tá khó xử, “Cảm xúc cô ấy không ổn định, hơn nữa bác sĩ nói rõ cô tốt nhất nằm trên giường nghỉ ngơi…………………..”

“Xem một chút thôi.” Cô thấp giọng khẩn cầu, “Tôi có vài lời muốn nói với cô ấy.”

Y tá rốt cục thỏa hiệp, đẩy cô tiến vào phòng bệnh Dương Vũ Khanh.

Vừa tiêm thuốc an thần xong Dương Vũ Khanh vừa thấy người tới, oán hận nhìn Ngọc Hàn, nhưng không có khí lực chửi bới.

“Để tôi cùng cô ấy ở một mình.” Ngọc Hàn nói.

Y tá nhìn sang Dương Vũ Khanh xụi lơ , gật gật đầu, đóng cửa lại.

“……………… Vì sao ?” Ngọc Hàn nhẹ nhàng hỏi, “Chúng ta không có ân oán gì.”

“Cô đoạt đi hạnh phúc của tôi.” Dương Vũ Khanh bị chọc giận, thuốc an thần lại mạnh mẽ đè nén cảm xúc kích động lại , “Nếu không phải cô, tôi sẽ không cùng Duệ Minh xảy ra mâu thuẫn , Duệ Minh sớm muộn gì sẽ yêu tôi. Tôi mới là người thích hợp sánh bước bên hắn và cũng là người yêu lý tưởng của Duệ Minh, chứ không phải là ở bên cạnh người quê mùa ngốc nghếch như cô !”

“Có lẽ vậy.” Cô dũng cảm ngẩng đầu, “Nhưng mà tôi đã tồn tại. Hơn nữa tôi cùng Duệ Minh quen biết hai mươi mấy năm. Nếu hắn thực sự yêu cô, dù tôi có tồn tại cũng không ảnh hưởng, không phải sao? Hiện tại cô muốn giết tôi, thực sự có thể đạt được thứ cô mong muốn? Hành vi của cô, rất ngu xuẩn.”

“Tôi ngu xuẩn đều do cô làm hại!” Dương Vũ Khanh thất thanh khóc lên, “Tôi bất quá chỉ phát tán ảnh chụp, Duệ Minh vì sao hận tôi như vậy? Tôi xong rồi…………… đĩa CD đã hủy cả cuộc đời tôi………….. Bọn họ đều là kẻ dối trá ! Nói cái gì tương lai đầy tốt đẹp nếu tôi đầu nhập vào giới điện ảnh, căn bản là gạt tôi !

“Bọn họ……….. Bọn họ……… Bọn họ đem tôi……… Còn lén chụp ảnh tôi ! Nghiệt chủng này căn bản không biết là của ai…………… Tôi không biết bọn họ, tôi không biết……………….. Vì sao cô có thể hạnh phúc vui vẻ gả cho Duệ Minh, còn tôi lại rơi vào cảnh ngộ khốn cùng đến thế đều do cô làm hại…………. Đều là cô , đều là cô…………………”

Vũ Khanh bi thương khóc giọng nói mơ hồ không rõ, mệt mỏi dần dần ngủ thiếp đi.

Ngọc Hàn nhìn cô, không biết nên thương hại hay vẫn là hận mới tốt. Đang suy nghĩ, có người đè lại bờ vai cô, cô nhảy dựng lên.

“Là anh.” Duệ Minh nhẹ nhàng ôm lấy cô, “Không phải sợ, đừng sợ.”

Lúc này, nước mắt của cô mới chậm rãi lăn xuống.

Ngọc Hàn cẩn thận đem chuyện phát sinh kể rõ ràng cho Duệ Minh, hắn phỏng đoán , “Cảnh sát đã tới rồi?”

“Tới rồi.” Cô tiếp nhận khăn tay, “Khi đó em lo lắng đứa nhỏ khó có khả năng giữ được, bác sĩ chờ cảm xúc em ổn định mới trở lại.”

“Chuyện đã thành ra như vậy.” Hắn thương tiếc ôm Ngọc Hàn, quyết định đem chuyện cha Dương Vũ Khanh cầu tình quăng một bên, “Cô ta đáng bị trừng phạt.”

Duệ Minh đem Ngọc Hàn đẩy trở về phòng bệnh ôm cô nằm xuống giường. Ra trải giường màu trắng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn thập phần yếu ớt của cô, không giống tiểu tỷ tỷ dũng cảm ngày đó bảo vệ hắn, lại giống như em gái nhỏ của hắn.

Nói không nên lời có bao nhiêu đau lòng cùng phẫn nộ. Có lẽ, hắn nên lo lắng chuyển đến Đài Bắc . Hắn ở chính đàn càng lâu, càng cảm thấy không an toàn.

Chẳng qua ham một ít an tĩnh, lại suýt nữa mất đi một tiểu sinh mệnh chưa thành hình. Hiện tại……………… Còn không biết đứa nhỏ có khả năng bảo trụ hay không.

Đứa nhỏ của hắn cùng Ngọc Hàn………………. Không nghĩ tới, biết chính mình sắp làm ba ba, lại trong hoàn cảnh đau lòng kịch liệt.

Đứa nhỏ này tùy thời lì xa bọn họ bất cứ lúc nào . Nghĩ tới đây, hắn liền hận không thể tự tay bóp chết Dương Vũ Khanh.

Sau một lúc lâu, cảnh sát còn chưa tới, cha Dương Vũ Khanh lại chạy đến trước. Vẻ mặt ông tiều tụy luôn miệng xin lỗi Duệ Minh cùng Ngọc Hàn . Đại lão trong giới chính đàn cùng truyền thông hô mưa gọi gió, lại ở bọn họ trước mặt hèn mọn cúi đầu.

“Dương tiên sinh, vợ tôi suýt bị giết hại, tương đương một xác hai mạng đều chết ở trong tay lệnh thiên kim.” ánh mắt Duệ Minh thập phần lạnh lẽo, “Một lời xin lỗi hữu dụng sao? Còn kém một chút nữa thì ………………………. Lệnh thiên kim là thành phần đặc biệt nguy hiểm, phải đem cô ta ngăn cách với xã hội !”

“………. Tôi hiểu rõ cảm thụ của cậu .” Ông mệt mỏi thay đổi sắc mặt, “………… Cậu cũng biết, vợ con tôi đều chết ở trong tay tên côn đồ không rõ danh tính …………….. Đến bây giờ còn chưa tìm được hung thủ, đứa nhỏ này…………………….. Là đứa nhỏ duy nhất may mắn còn sống sót, cho nên tôi cưng chiều nó hơi quá đáng………………………”

Khuôn mặt Dương tiên sinh lần đầu tiên xuất hiện vẻ mệt mỏi già nua, hắn ôm lấy đầu, “ Hành vi của Vũ Khanh trăm ngàn lần không đúng, nhưng đứa nhỏ này………………. Ai, chính đàn là con đường không có lối về . Tôi ở chính đàn cố gắng lâu như vậy, vì thực hiện lý tưởng, chỉ có thể về mặt vật chất không ngừng thỏa mãn Vũ Khanh, lại không dành thời gian nói chuyện dạy dỗ nó.

“Tôi sai lầm rồi……………….. Không nên chỉ quan tâm tiền đồ chính trị bản thân, đối với Vũ Khanh dung túng quá mức sau lại nghiêm khắc đoạn tuyệt quan hệ với nó………….. Hết thảy, đều là của tôi sai. Tôi sẽ đưa Vũ Khanh đi trị liệu, làm bạn cùng nó…………….. Van cầu các người, đừng bởi vì lỗi lầm hồ đồ nhất thời mà bắt Vũ Khanh bỏ tù , như vậy tôi không thể bù đắp cho Vũ Khanh ! Hãy cho tôi một cơ hội chăm sóc cho Vũ Khanh ……………….”

Chính đàn là con đường không có lối về……………….hai tay Ngọc Hàn nắm chặt chăn.

Đứa nhỏ trong bụng cô, có một ngày cũng biến thành một Dương Vũ Khanh khác hay không?

Hiện tại, Ngọc Hàn đã không còn là cô gái nhỏ hồn nhiên trước khi gả cho Duệ Minh. Cô nghe rất nhiều, cũng thấy rất nhiều, dần dần hiểu được nội tình chính đàn chứa đầy đen tối cùng âm mưu hiểm ác.

Cửa nát nhà tan, không chỉ một mình vị Dương tiên sinh trước mắt, chết “Ngoài ý muốn” Cùng “Tên côn đồ” trong giới chính trị mà nói chỉ là một thủ thuật để che mắt người đời bằng lớp vỏ tạo ra dưới cảnh thái bình giả tạo.

Dương Vũ Khanh điên cuồng………….. chính đàn cũng rối ren điên cuồng ………………….

Cô có nắm chắc cùng Duệ Minh cùng với bọn nhỏ, cùng một hồi lại một hồi gió lốc sao?

“Ông có thời gian đứng ở đây sám hối, không bằng thay Dương tiểu thư mời luật sư giỏi biện hộ.” Duệ Minh nắm chặt quyền, “Tôi phải có trách nhiệm bảo vệ người nhà của mình, nếu không ngày sau có hối hận cũng đã muộn ! Người nhà đều cần tôi chăm sóc ! Nếu không phải vì đây hòn đảo của gia đình tôi, tôi cần gì phải tham dự ?! Đây là điều cơ bản mà chính trị gia phải giác ngộ, có quốc gia nào không phải từ vô số gia đình tạo thành ? Người thân của mình không bảo vệ được, còn nói đến lý tưởng hoang đường gì nữa ?!”

Vừa nghe những lời này, bàn tay Ngọc Hàn nắm chặt lập tức thả lỏng. Cô có lòng tin , hai người cùng nhau đồng tâm hiệp lực, dù cửa ải khó khăn đến đâu cũng sẽ vượt qua.

Bởi vì, Duệ Minh sẽ mãi mãi ở bên cạnh cô.

Cô ngẩng đầu, “Dương tiên sinh, Dương tiểu thư cùng tôi xảy ra chút hiểu lầm, cô ấy dưới cơn thịnh nộ đánh vỡ cửa sổ nhà tôi, đến khi cô ấy muốn giải thích rõ ràng với tôi, tôi lại sợ hãi bỏ chạy. Dương tiểu thư không am hiểu đường núi, trượt chân té xuống vách đá. Tôi sẽ trình bày lời này cho cảnh sát. Hiện giờ …… ngài nên dành thời gian chiếu cố tốt Dương tiểu thư.”

“Ngọc Hàn!” Duệ Minh không vui kêu lên.

“Duệ Minh………………… Dương tiểu thư mang thai.” Cô nhẹ nhàng quay đầu dấu lệ, “………. Cô ấy không biết đứa nhỏ là của ai. Chúng ta nếu không lưu tâm, tương lai đứa nhỏ có thể trở thành một Dương tiểu thư khác ………………… Xem như vì đứa nhỏ tích thiện đi.” Cô nâng mắt lên, “Dương tiên sinh, đứa nhỏ trong bụng Dương tiểu thư là vô tội, chính nó cũng không có quyền lựa chọn cha mẹ sinh ra, nếu được………………… hãy giữ nó lại.”

“…… Là đứa nhỏ của Vũ Khanh, cũng chính là cháu trai của tôi.” Thân hình cao lớn hơi cúi xuống, “Tôi sẽ chiếu cố tốt cả hai……………………..”

Bóng lưng Dương tiên sinh, thoạt nhìn giống một ông lão tràn ngập bi thương mà cô độc.

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Không bao lâu, Dương Vũ Khanh bị khởi tố tội danh nhẹ, lấy được án hoãn thi hành hình phạt. Bởi vì Dương tiên sinh ra mặt trấn áp cùng lực ảnh hưởng Duệ Minh, truyền thông khó được từ bi nhẹ nhàng buông tha Dương Vũ Khanh .

Sau đó, Dương Vũ Khanh vào trại an dưỡng, nghe nói đứa nhỏ không giữ được, cô ấy luôn miệng nói không cần đứa nhỏ , sau đó phát sinh bệnh trầm cảm trầm trọng .

Dương tiên sinh muốn dành nhiều thời gian ở bên cạnh Dương Vũ Khanh, từ bỏ hết thảy sự nghiệp, chuyên tâm chăm sóc con gái.

Duệ Minh còn không biết , sau khi sinh Ngọc Hàn còn suy yếu, từng nhiều lần lặng lẽ đến thăm họ. Trong lúc mọi người lãng quên cha con Dương gia, chỉ còn lại cô gái nhỏ vẫn lưu ý tình hình bọn họ.

Cuối cùng chịu đủ kinh hãi đứa nhỏ được giữ lại, Ngọc Hàn nằm trên giường hơn năm tháng, mới xem như đứa nhỏ an toàn . Thời kì mang thai trải qua nhiều lần hành hạ ,quá trình sinh đẻ phi thường lâu, cô suy yếu chịu khổ, cũng không đồng ý bất luận người nào thông báo Duệ Minh đang bận rộn công tác ở nước ngoài .

Cô mặc niệm đây là số mệnh vợ của chính trị gia. Mọi thống khổ đều có thể chịu được…………… Ngẫm lại Dương Vũ Khanh kết cục bi thảm, ngay cả mặt đứa nhỏ cũng không thấy, mà cô có cơ hội nhìn thấy đứa nhỏ của mình ……………………………….

Chỉ cần cố gắng một chút………..một chút …………………

Đau nhức liên tiếp giày vò, cô cơ hồ mất hết khí lực, ngửa đầu muốn khẩn cầu thượng đế, lại không nghĩ ra được lời nào.

Em chính là tôn giáo của tôi , linh hồn của em chính là thần linh trong tôi, …………………….

Trong đầu hiện lên âm thanh Duệ Minh nói những lời này , vô cùng thành kính.

“Duệ Minh…………………….” Cô nhẹ nhàng la lên, cắn răng một cái, đem khí lực toàn thân trút ra, trong lúc mơ mơ màng màng, nghe được tiếng khóc vang dội.

“Là con gái.” Bác sĩ đem đứa nhỏ ôm đến bên cạnh cô.

Mồ hôi đầy người nhẹ nhàng ôm lấy con gái nhỏ khóc lớn không thôi, Ngọc Hàn chậm rãi lâm vào hôn mê, cảm thấy có người nhè nhẹ vỗ về mặt cô, nước mắt ấm áp chạm vào gò má cô.

Là Duệ Minh. Hắn đã trở lại? Cô đột nhiên an tĩnh lại, cảm thấy chính mình có thể yên tâm ngủ một giấc thoải mái .

“Duệ Minh, là con gái.” Cô ôn nhu mỉm cười, mệt mỏi nhắm hai mắt.

Duệ Minh không biết chính mình vội vã muốn đi đâu.

Sân bay xa lạ, vội vội vàng vàng lên máy bay, lại phát hiện khoang máy bay rộng lớn, chỉ có một mình hắn.

Đúng rồi, hắn nhận được cuộc điện thoại thần bí, muốn hắn trở về, bởi vì Ngọc Hàn sắp sinh.

Hắn khẩn trương đến ngồi không được, lướt qua dãy ghế ngồi trống trơn , thẳng tắp tiến đến gõ cửa phòng cơ trưởng .

“Tiên sinh, ngài không cần khẩn trương.” Tiếp viên hàng không không biết từ chỗ nào đứng trước mặt hắn , mỉm cười nói, “Chúng ta sẽ đúng giờ đưa ngài đến bên cạnh phu nhân .”

“Không sao, cho hắn vào đi.” Cơ trưởng ha ha cười, “Lần đầu tiên làm cha nhất định rất khẩn trương.”

Vừa vào buồng lái cơ trưởng , nhìn thấy cơ trưởng đầu tóc bạc trắng , rất giống cha sứ hóa thân thành.

“Ghế ngồi cạnh vừa đúng không có người, cậu muốn ngồi bên cạnh sao?” Cơ trưởng nhiệt tình tiếp đón hắn, “Ngồi xuống đi. Cậu rất nhanh có thể gặp gia đình .”

“…… Cơ trưởng tiên sinh…… Người có anh em song sinh không?” Duệ Minh không thể hiểu nổi nhìn hắn.

“Nha, ha ha………………………” Cơ trưởng cất tiếng cười sang sảng , “Anh em bọn ta đều rất giống nhaau, cậu hẳn đã gặp anh em trong bọn ta rồi ?”

Tiếp viên hàng không nhắc nhở hắn cài dây an toàn, hắn thoáng nhìn huy hiệu của nữ tiếp viên hàng không ………………………………….

Rất giống một con gián sống động biến thành.

Mọi chuyện đang diễn ra, có chút không chân thực.

Nhưng hắn chưa kịp suy nghĩ , Ngọc Hàn của hắn sắp sinh đứa nhỏ , chiếm cứ toàn bộ tâm tư hắn. “……………… Cơ trưởng tiên sinh, còn bao lâu mới đến Đài Bắc?”

“Nha, không phải đến rồi sao ?”

Quang cảnh Đài Bắc Quen thuộc ở trước mắt hắn bày ra ành sáng muôn màu mê ly , ban đêm đèn đuốc sáng rực như màu sắc rực rỡ lóng lánh của châu báu ngọc thạch.

Cảnh đêm chói lòa làm hắn kinh hách.

Khoảng cách, máy bay đáp xuống tầng thượng cao nhất bệnh viện , cánh buồn cười xông ra che vũ lều.

“Đi nhanh về nhanh.” Cơ trưởng cười meo meo đối với hắn vẫy vẫy tay, “Cậu không được quên, ở nước Mĩ còn có cuộc họp quan trọng. Tôi chờ cậu, nhìn vơ con cong phải trở lại.”

Hắn chạy trên hành lang dài trắng tinh, mở ra một cánh cửa, rốt cục nhìn thấy Ngọc Hàn mệt lả nằm ở trên giường sinh , đứa nhỏ của hắn còn chưa có sinh ra.

Nhìn cô thống khổ vặn vẹo khuôn mặt, hắn chỉ cảm thấy, chưa từng gặp quá như vậy xinh đẹp Ngọc Hàn, đó là một cô gái có dũng khí cực hạn.

“Chị nhỏ………………… Ngọc Hàn.” Hắn cầm chặt tay cô, “ Em chính là tôn giáo của tôi , linh hồn của em chính là thần linh trong tôi ………………..”

Ngọc Hàn mờ mịt nhìn hắn chăm chú, kêu khẽ : “Duệ Minh……………..” Dùng hết khí lực, rốt cục trong phòng sinh vang lên tiếng khóc non nớt cho thấy một sinh linh bé nhỏ chào đời

Đứa nhỏ của bọn họ.

Nước mắt của hắn không kiềm được rơi xuống, dừng ở trên mặt Ngọc Hàn, một lần lại một lần vuốt ve khuôn mặt đau đớn của cô.

Ai nói đàn ông tiến vào phòng sinh đều ngất ? Khi vợ mình chịu thống khổ , hận không thể thay cô ấy nhận hết đau đớn, chẳng lẽ ngay cả bồi ở bên người cô ấy cũng không làm được?

Cô gái nhỏ vì đứa nhỏ của bọn họ, mới chịu loại đau khổ này.

“Duệ Minh,” Trải qua một hồi đau nhức , Ngọc Hàn vẫn mỉm cười vui vẻ, “Là con gái.” Lúc này mới mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Ấn một nụ hôn xuống trán cô, hắn làm sao cũng không nghĩ rời đi.

“Tiên sinh, đã đến giờ.” tiếp viên hàng không lúc này xuất quỷ nhập thần xuất hiện mỉm cười, “Mời ngài lên máy bay, chờ ngài hoàn thành xong mọi thứ bên đó, còn có 52 năm chung sống bên người nhà.”

“……………….. Cô là ai?” Ánh mắt của hắn không rời được huy hiệu khắc hình con gián kia.

“Tôi họ Trương.” Cô cười đến vui vẻ, “Nhận được ơn cứu giúp của ngài, thật cao hứng vì ngài phục vụ.”

Nháy mắt hắn trở lại khoang máy bay , ở giữa đặt ông già Noel cất tiếng cười sang sảng , cơ trưởng lái máy bay chao liệng vào đám mây, cách thành phố Đài Bắc xinh đẹp càng ngày càng xa.

“Đừng quên cảnh tượng này.” Cơ trưởng cười meo meo nói, “Làm cho nơi này trở nên phồn hoa thịnh vượng, là mục tiêu cả đời của cậu .”

Máy bay kề sát cửa sổ khách sạn ở nước Mĩ ,chậm rãi mở cửa , tiếp viên hàng không ở một bên vì hắn thả thang dây .

“Hoan nghênh lên tàu hàng không Chương Lang. Mong ngài đừng quên, ngài đã từng nói , chúng sinh đều có quyền sinh tồn trên địa cầu, đừng quên hòa đồng chung sống.” Tiếp viên hàng không ngọt ngào mỉm cười.

“…… ……..Tôi không nghĩ mình có bản lĩnh thực hiện được lý tưởng vĩ đại đến vậy.” Hắn như là có chút giật mình, lại hồ đồ.

“……………… Hết thảy mọi thứ thế giới , cùng một nhịp thở, không có một sinh vật nào là không quan trọng .” Mặc đồng phục màu hổ phách, nam tiếp viên hàng không được chào hắn, “Chỉ cần ngài nhớ kỹ ước nguyện ban đầu.”

fmxfmxfmxfmxfmxfmxfmxfmx

Duệ Minh đột nhiên tỉnh lại, một lúc lâu mới phát hiện là giấc mộng.

Cảnh tượng chân thật, là giấc mộng vượt quá phạm vi hiểu biết của hắn .

Lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, truyền đến thanh âm Chân Cầm, “Chung lập ủy, phu nhân vừa mới………………….”

“Sinh. Tôi biết, là con gái.” Hắn khẳng định đáp án.

“A?” Chân Cầm rất là kinh ngạc, “Chung lập ủy, là ai báo cho cậu ? Tôi vừa mới nhận được thông báo ………………”

“Không quan trọng, chính là tôi đã biết.” Bởi vì, hắn vừa mới đáp máy bay trở về thăm hai mẹ con .

Mặc dù ở trong mộng.

Gác điện thoại, hắn hồi tưởng cảnh trong mơ, nghĩ đến con gián kia làm cho Ngọc Hàn sợ tới mức nhảy dựng lên, nghĩ đến giáo đường yên tĩnh……………. Có lẽ, ở trong tiềm thức của hắn, có suy xét qua mấy vấn đề này đi ?!

Xuất hiện bệnh dịch thế kỷ, có phải do chính nhân loại quá tự đại kiêu ngạo mang thiên tai đến trừng phạt con người ? Tầm mắt của hắn, có phải nên theo tình cảm chân thành đặt trên người nhà mở rộng đến đảo quốc, thậm chí cho cả tinh cầu sinh tồn ?

Lực lượng của hắn thực nhỏ bé, nhưng mà thế giới này lại luôn chuyển dời từng chút một. Hòn đá nhỏ bé khi rơi vào mặt hồ sâu cũng có thể tạo ra những làn sóng nhỏ giao thoa vào những vồng sóng lớn, thậm chí còn có thể lan mãi không ngừng . Hắn nở nụ cười.

Từ ngày này trở đi, hắn quyết tâm theo chính khách, lột xác trên con đường hoạt động chính trị gia, chân chính mạnh mẽ tiến lên.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...