Giáo Viên Siêu Quậy

Chương 18


Chương trước Chương tiếp

Trên đời, đâu ai biết được hai chữ "ngờ"....

Bên trong quán bar sang trọng bậc nhất cả nước, một chàng trai với khuôn mặt mà ai nhìn vào rồi sẽ không thể dứt ra được.... Thu hút, đúng, chàng trai đó quả là mang đầy vẻ thu hút đi. Sống mũi cao, đôi mắt hai mí như có thể xoáy sâu vào tâm can người đối diện, mái tóc under cut màu nâu vàng nổi bật. Tấm lưng chàng trai đó như tỏa ra một vầng sáng trắng, thu hút đến kì lạ, kì như có một đôi cánh mọc lên từ sau lưng, một đôi cánh trắng...

1 chai....

2chai....

Và lại 3 chai....

10 giờ 30...

Chẳng ai biết anh đã nốc được bao nhiêu, người ta chỉ biết rằng, anh đã không còn đủ tỉnh táo. Cậu bartender trẻ tuổi nhìn anh, rôi lục túi quần anh. Đây rồi, điện thoại... Nhưng, điều bất ngờ rằng, trong danh bạ, chẳng có lưu đến một số. Lục tìm lịch sử cuộc gọi, anh chắc đã xóa hết rồi. Cậu bartender vẫn quyết không bỏ cuộc, ghi chú của anh, chẳng có số ai, ngoại trừ một chữ : SKELLEN_11X Paradise. Cậu bartender giật mình, người này chắc phải quan trọng với anh lắm!

11 giờ 30...

Một cô bé, nói đúng là chưa đủ tuổi, nhưng chẳng hiểu làm cách nào mà hiên ngang bước vào quán bar trong ánh mắt nể sợ của mọi người. Ai mà không biết thì lạc hậu quá rồi. Chủ quán bar này, Stephanie ( Sở Ngọc Ngân Khánh) 17 tuổi, con cháu của Sở gia lừng lẫy, mang trong mình hai dòng máu Viêtj -Đức

Stephanie vội vã bước vào, tóm ngay cổ áo cậu bartender:

- Anh ấy đâu?

Cậu bartender giật mình ngó quanh, rồi đáp:

_ Anh nào vậy cô c...

Stephanie chir nghe đến đó thì vội vàng đảo mắt . Dừng ánh mắt tại cái bàn ở góc phòng, cô túm lấy vạt áo của cậu bartender:

_ Người ngồi trong góc kia đã uống bao nhiêu rồi?

_Rât nhiều rồi ạ, tầm 5 chai;

- SAO CƠ? 5 chai????- Stephanie hét len kinh hoàng.5 chai với một người lần quá nhiều đi - Tr....rong đó có. Vodka chứ?

- Có ạ! - cậu ta khám núm

- Chiết tiệt! Ryan không uống được thứ khủng khiếp ấy!

*****

Cạch....

Stephanie ra khỏi phòng. Cô đã đưa anh đeesn một khách sạn gần đó. Chắc sáng tỉnh lại anh sẽ đi...

" Tôi tìm trong điện thoại của anh ấy. Trống trơn, ngoài mục ghi chú có cái tên nổi bật lắm : Skellen_ 11X Paradise"

Cắn môi, cô chần chậm bước tiếp. Người này, cô nhất định phải điều tra. Còn nữa, bây giờ cô sẽ phải nhập học vào Paradise thôi

*****

- Brian, sao anh lại có thể thua một lũ trẻ con mới chơi game như thế chứ? Nhục mặt tôi quá đi mất- Skellen hậm hực khi cô đang đưa anh về khách sạn

- Tôi mới là người cÀn nhục nè bà co!- Brian liếc xéo cô

- Stop! Tôi không ngồi đây để nghe anh nói nhá....Rồi đấy, anh xuống nhanh lên!

Anh cười cười:

- Âu kaay ấu kaay ! Tôi đi đây! Hẹn gặp lần sau! Hì hì, đến lúc đấy trình độ chơi game của tôi sẽ len đeesn đỉnh cao cho coi

_ Đến nơi rồi, anh xuống mau đi! Oáp, tôi buồn ngủ lắm rồi

_Được rồi, ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi hê hê!- Brian cười rồi đóng sầm cửa xe lại, trước khi đi không quên vớ lấy cái áo khoác của anh trong xe

- Đồ điên! Hứ, anh át tưởng mình ngon à?- Skellen bực bội nhấn ga quay về, gặp tên này, ai da, sẽ không ít lần tăng máu nào đây, anh át mặt dày quá chứ!

----------------------

8h sáng hôm sau....

Ryan nặng nhọc tỉnh dậy sau cơn say tối qua. Đầu vẫn còn đau như búa bổ. Lướt qua tờ giấy nhắn trên bàn "Chìa khoá em để kẹp trong này. Buổi sáng tốt lành, Ryan! " , anh biết là ai rồi, con bé Stephanie ấy, âu kây, con bé đó lắm chuyện thật, suốt ngày chạy theo bám đuôi bám đít, lại còn ..... Haizzzz, suy cho cùng cũng chỉ vì đem lòng thích anh



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...