Giáo Sư Quá Dùng Sức

Chương 39


Chương trước Chương tiếp

Tôi cứng người tại chỗ không dám cử động, vội vàng cúp điện thoại, âm thanh nhỏ như mèo kêu gọi anh: “…Tô Tín.”

Anh nhìn tôi sâu sắc nhưng không đi tới, khom lưng nhặt túi lên rồi xoay người bước đi khỏi tầm mắt tôi.

Trong lòng cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, ngồi trên sàn nhà một lúc lâu mới đứng lên đi ra phòng khách.

Đoạn đường này, tôi suy nghĩ rất nhiều.

Tôi biết Tô tín rất tức giận, tôi cũng biết lời nói của mình rất quá đáng.

Giống như trước kia Tân Hân từng nói, Kỳ Nguyệt, cậu đừng làm cho mình thành một khối ngọc thô chưa được mài giũa. Nói chuyện mà không suy nghĩ, không lựa lời mà nói, không lựa những lời hoa mỹ mà có gì nói nấy đi thẳng vào vấn đề, vĩnh viễn không biết họa là từ trong miệng mà ra.

Nếu như tôi là Tô Tín, nghe vợ mình dễ dàng nói “Phá bỏ đứa bé đi” mà không hề ngượng miệng, thì cảm nhận của tôi là gì?

---------

Tôi càng suy nghĩ đáy mắt càng nóng bỏng, chẳng biết tại sao bước chân lại nặng nề, giơ lên cũng không được.

Đến phòng khách, Tô Tín đứng bên giường, giữa hai ngón tay lóe lên ánh lửa, rất cô

Tôi không chịu nổi, không để ý tới nước mắt trên mặt, bước nhanh tới bên anh, giựt lấy điếu thuốc trong tay anh ném lên mặt đất chà đạp nó, quát to: “Ai cho anh hút thuốc!”

Tô Tín thấy hành động của tôi mà sửng sốt, lạnh giọng nói: “Kỳ Nguyệt, anh không quản em được nữa, cho nên bây giờ tới em quản anh à?”

Nghe lời của anh mà tôi nghẹn không nói được gì, thật lâu sau mới lẩm bẩm: “Đúng vậy, nếu em thật mang thai con của anh mà phá nó đi là em có lỗi với anh, đúng không? Lỗi của em, hoàn toàn là lỗi của em, trời đánh em cũng không nên có cái suy nghĩ đó, cho dù em mới học năm hai đại học chưa học xong cái gì cả. Em nên Sinh! Đứa bé! Ra phải không?”

Thật ra thì lời này một câu tôi cũng không muốn nói, nhưng tôi bị đè nén, tôi không biết anh đang tức cái gì, nếu vì những lời lúc nãy tôi nói với Tân Hân thì tôi rất đau lòng.

Tô Tín nặng nề thở ra, trầm giọng nói: “Anh không muốn cãi nhau với em.”

Anh không nhìn tôi, chắc là cũng không muốn nhìn nữa nên đi ra ngoài.

---------------------

Trong lòng như có ngọn lửa thêu đốt rất khó chịu, chỉ cảm thấy nếu anh đi sẽ không về nữa. Bước thật nhanh ôm lấy anh từ phía sau, nước mắt thấm ướt áo anh, cơ thể anh dần cứng lại, nhưng cũng không sai, đó là do tôi ôm anh thật chặt.

Tôi bắt chéo tay ôm chặt lấy vòng ngực anh, bởi vì khóc nên giọng nói rất khó nghe nhưng vẫn muốn nói: “Anh đừng tức giận, ngày mai sẽ đi kiểm tra, nếu có thật em sẽ không phá bỏ nó, không đi học nữa dù sao học cũng không tốt, sinh con ra em sẽ chăm sóc nó thật tốt, ở nhà giúp chồng dạy con, em sợ nếu làm không tốt sẽ để anh bị bẽ mặt, chỉ là nhất thời em không tiếp nhận được việc này, là do em sai anh đừng giận được không?”

Tôi nói một hơi những lời tôi đã suy nghĩ kỹ ra, nói xong cũng khóc không thành tiếng, chỉ cảm thấy cơ thể trở nên hư không, tôi chưa từng để bản thân cao quý quá mức nhưng cũng không ăn nói khép nép, mà hôm nay tôi trở nên nhỏ bé trước Tô Tín.

Tôi yêu anh, đó chính là lý do.

-----------------

Tô Tín chuẩn bị kéo tay tôi ra, tôi càng liều mạng siết tay không buông, nước mắt nước mũi dính hết lên áo anh, một lát sau nghe được giọng nói rất bất đắc dĩ của anh: “Kỳ Nguyệt, em buông ra trước đi.”

Lòng tôi mềm nhũn, từ từ buông tay, Tô Tín quay người lại lập tức ôm tôi vào trong ngực, anh ôm tôi mà tức giận: “Có đứa bé thì sao? Phá bỏ thì như thế nào? Đứa bé là gì? Căn bản anh không để ý, anh chỉ tức giận rõ ràng cơ thể em không khỏe lại ngồi trên mặt đất, Kỳ Nguyệt, bây giờ là mùa đông, em thật không thể đối xử tốt với bản thân mình được sao?”

Tôi nghe anh nói mà nước mắt càng tuôn nhanh hơn không ngừng lại được, anh nâng cằm tôi lên nặng nề hôn xuống, hơi thở ấm áp bao trùm lấy tôi, tôi nắm chặt bả vai anh hôn trả lại anh, nghênh đón đầu lưỡi ướt át của anh…

---------

Sau cùng lại là củi khô không tránh được lửa lăn lộn trên giường vài vòng, các bạn tự hiểu đi, không thể nói tỉ mỉ được ==.

Mãi cho đến khi bao tử tôi đói không nhịn được nữa mới chịu ra khỏi giường, nồi thịt ba chỉ cũng đã nhừ cả ra, ăn không được nữa. Không thể làm gì khác hơn là xuống lầu mua hai tô mì Dương Xuân.

Tô Tín đi vào bếp lấy hai đôi đũa ra đưa cho tôi một đôi rồi nghiêm mặt nói: “Kỳ Nguyệt, ngày mai phải đi bệnh viện kiểm tra.”

“Oh.” Tôi cầm đôi đũa gật đầu, chỉ cảm thấy vấn đề áp lực lúc nãy nhanh chóng được tháo xuống.

----------

Sáng hôm sau, Tô Tín xin nghỉ đưa tôi đi bệnh viện, bác sĩ phụ khoa xem bảng đăng ký của tôi xong thì dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi rồi kêu y tá đưa tôi đi xét nghiệm.

Trái tim tôi nhảy lên phịch phịch, Tô Tín vỗ bàn tay tôi trấn an không để cho tôi khẩn trương…

………

Xét nghiệm kết thúc, tôi mờ mịt đi ra ngoài, tôi ngồi ở phóng chờ nghỉ ngơi một lát, cố gắng bình tĩnh trấn an lòng mình, gọi điện thoại Tô Tín.

Tôi nghĩ còn chưa kết nối được thì Tô Tín đã nhận, tôi đè thấp giọng nói với anh: “Em đang đợi kết quả.”

“Ừ.”

“Em hát cho anh nghe một đoạn.”

“Được.”

Tôi chậm rãi hát bài “Tin tưởng”, không biết tại sao tôi lại nghĩ đến bài hát này.

“Em sẽ vĩnh viễn tin tưởng, cho dù chỉ còn một chiếc lá, cho dù Thế giới này là gì, em vẫn sẽ tin tưởng, giọt nước mưa đâm vào tim , tại Thế giới kia, bầu trời trong đang kéo tới…”

Tô Tín yên lặng nghe không cắt ngang tôi.

Lúc này một cô gái tóc dài ngồi bên cạnh chợt che mặt khóc lên, tôi bị phản ứng của người ta dọa sợ nhanh chóng im lặng, vội vàng lấy khăn giấy đưa cho cô ấy, an ủi: “Sao vậy? Cô đừng khóc.”

Cô ấy lau nước mắt, mái tóc đen thui che đi gương mặt cô ta: “Không sao, không sao, cô hát tiếp đi đừng quan tâm tôi.”

Tôi nói với Tô Tín cúp điện thoại, nghiêng đầu hỏi cô gái ấy: “Cô không khỏe thì cứ nói ra một chút đi.”

Cô ta xoắn vạt áo, lên tiếng: “Cô chắc là giống tôi, đang chờ kết quả?”

Tôi thở dài: “Ừ, đúng vậy.”

“Tôi chỉ hy vọng kết quả nói tôi không mang thai, cho dù có cũng chỉ là nghiệt chủng, không có ba thì phá là tốt nhất, nhưng tôi không có tiền phá, làm sao đây, tôi chỉ muốn chết.”

Cô ta mang theo tiếng khóc mà giọng nói rất hung ác.

Tôi nghe cô ta nói mà lòng tôi lạnh băng, tối hôm qua Tô Tín cũng là nghe tôi nói những điều này. Tôi không xứng với an ủi anh, không biết nên nói gì, tôi lấy hết tiền trong túi đưa cho cô ta, “Dù sao đó cũng là quyết định của cô, không vì người khác chỉ vì mình, mình vui hay không là quan trọng nhất.”

Cô ta kinh ngạc trả tiền lại cho tôi, bây giờ tôi mới nhìn rõ mặt cô ta, một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, chỉ là đôi mắt không có cảm xúc.

“Giữ lấy đi, con đưởng của cô còn dài mà.”

Tôi nhịn đau thương trong lòng khuyên cô ta, nhìn cô ta tôi không khỏi nghĩ đến mình.

Nhưng khi nghĩ đến Tô Tín, ít nhất tôi còn có người ủng hộ, tốt hơn cô ta nhiều lắm không phải sao?

Lúc này y tá gọi tôi, tôi theo y tá đi, trong lúc đó còn quay đầu làm tư thế cố lên với cô gái ấy.

Dù kết quả như thế nào thì tôi cũng đã biết được suy nghĩ của mình.

Trở lại văn phòng bác sĩ, bác sĩ trung niên đã thay đổi thành vẻ mặt hiền lành, Tô Tín ngồi đối diện bác sĩ, cười ôn hòa chờ tôi đi tới.

Anh muốn nghe kết quả chung với tôi? Vậy là anh đã biết kết quả rồi sao?

Tôi vỗ vỗ ngực, ngồi vào bên cạnh anh, vừa mới ngồi xuống Tô Tín đã nắm tay tôi, mười ngón tay đan vào nhau.

“Khụ khụ.” Vị bác sĩ nhấp một ngụm trà, tư thế nghiêm nghị: “Tôi đã xem qua kết quả rồi.”

Tôi máy móc gật đầu, chờ ông nói tiếp.

Ông khụ khụ cố làm ra vẻ huyền bí, tôi choáng váng muốn đột tử, hận không thể đi lên đấm một đấm bên trái, một đấm bên phải và một cái dưới cằm cho xong!

Tô Tín chắc đã biết tôi đang tức giận, cộng thêm anh cũng đang nóng lòng bình tĩnh mở miệng uy hiếp: “Bác sĩ, tôi không có đủ kiên nhẫn để cho ông thừa nước đục thả câu, đây không phải là bệnh cảm thường đâu.”

Bác sĩ cười lên ha ha ha.

Ông nghiêng đầu nhìn tôi, đưa ra vẻ mặt buồn cười: “Cậu nói đúng rồi, đúng là bị cảm, cô gái này, có nghe qua bệnh gọi là “cảm dạ dày” chưa?”

-------------

Ra khỏi bệnh viện, tâm tình tôi chưa bao giờ thoải mái như vậy, trên đường đi đèn đỏ kẹt xe vẫn làm tôi vui vẻ, tôi vui sướng quá an tâm an tâm!

Quả nhiên chỉ là bệnh dạ dày! Hoan hô! Còn hại tôi lo lắng nhiều như vậy! (>.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...