Giáo Sư Quá Dùng Sức

Chương 32


Chương trước Chương tiếp

Buổi chiều ở nông thôn khá lạnh, tôi và Tô Tín cất đồ trong tiệm của ông vào nhà rồi ra sau nhà, ấm áp lên rất nhiều. Ông ngoại rót chúng tôi hai chén trà nóng, tôi nhận lấy bằng hai tay đưa lên mũi ngửi, tán gẫu với ông: “Ông ngoại, đây không phải là Thiết Như Lai ở núi Dứa Xuân chứ?”

Ông nhướng lông mày: “Ta thật không có phúc, đó là thôn cùng ngõ hẻm nào? Đây là cậu con mang từ Chiết Giang về.”

Tô Tín bưng chén sứ lên nhấp một ngụm: “Uhm, không tệ.”

“Nhìn đi, vẫn là tiểu Tín phân biệt được tốt xấu, chỉ có đứa cháu ngoại có lòng tiểu nhân như con không biết.”

Tôi liếc hai ông cháu: “Được rồi, bây giờ quen rồi thì hợp tác nhau khi dễ con chứ gì.”

Đôi mắt ông híp lại nhìn tôi, không lên tiếng bưng bình trà đi đến sân nhỏ, ngồi trên ghế mây một mình uống trà.

--------

Đêm khuya ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, thay đồ chạy ra cửa ngồi, cảm giác ở miền quê thật rất tốt, buổi tối chỉ đóng cửa ngoài còn cửa trong nhà đều mở toang, không khí lùa vào rất mát mẻ cũng thổi bay bức bối trong người.

Tôi ngồi một hồi, gió ùa vào không nhịn được khụt khịt cái mũi.

Một bóng phía sau che lấy tôi, tôi ngửa đầu nhìn ra sau, Tô Tín đang cúi đầu nhìn tôi, gương mặt anh tuấn chìm trong bóng đêm, chỉ nhìn thấy được khóe môi cong lên rất đẹp.

“Sao vậy, anh không ngủ được hả?”

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, không trả lời vấn đề của tôi mà hỏi: “Lạnh không?”

Tôi ôm đầu gối nói: “Tạm được.”

Anh thở nhẹ một hơi, chậm rãi nói: “Bầu trời ở đây thật đẹp.”

Tôi đưa mắt nhìn, tầm mắt trống trãi, bầu trời trong suốt, mỗi ngôi sao đều có độ sáng của nó tựa như con ngươi trong đôi mắt, màn sương không có trong thành phố bắt đầu trải xuống những đồng trống mênh mông.

Tôi nhìn một hồi, tinh thần đột nhiên hoảng hốt khi Tô Tín đặt tay tôi trong lòng bàn tay anh.

Tôi quay đầu nhìn anh nhưng anh không nhìn tôi chỉ ngửa đầu nhìn trời sao, trong đôi mắt đen tích tụ ánh sáng chói lóa.

Có lẽ là tâm ý tương thông nên tôi cũng không nói nữa, cứ như vậy mặc cho anh ôm vào trong ngực.

Bình thường xem TV hay tiểu thuyết, ngắm sao là một trong những cảnh lặp đi lặp lại khá nhiều, động một chút là ngắm sao, còn tìm kiếm sao băng, vẫn chưa thỏa mãn muốn thấy mưa sao băng.

Thế nhưng cảnh đó lại xảy ra với mình bây giờ, dù vậy nó vẫn khiến tôi cảm động rất nhiều.

Phần lớn người yêu biểu đạt cách yêu là chuyện bình thường, cũng như Tân Hân năm đó tuyên bố nói muốn tìm một người đàn ông chạy xe thể thao có treo băng rôn theo đuổi cô, thế mà hiện tại lại mỗi ngày ăn ba bữa cơm, đi dạo dưới sân trường cùng Ninh Tiểu Bạch.

Tôi lại không như thế, rất dễ dàng biết đủ, đi đâu cũng được, làm gì cũng được miễn có anh bên cạnh là được.

Những lời này chỉ là lúc chơi đùa với các chị tôi nói mà bây giờ lại áp dụng lên Tô Tín

Tô Tín nhẹ giọng nói: “Cứ như vậy cả đời thật là tốt.”

“Hả?” Tôi phục hồi tinh thần lại.

Anh cười cười rồi cau mày vỗ ót tôi: “Đang suy nghĩ cái gì mà thất thần thế?”

Tôi im lặng không trả lời anh, đương nhiên lời anh nói tôi nghe được nhưng mà trong đầu tôi đang nghĩ tới một câu trong bài hát《 Trốn tới mặt trăng 》, lần đầu tiên nghe nó tôi rất cảm động….

《Ở tinh cầu này, ngày ngày có năm mươi triệu người bỏ qua nhau, nhưng em gặp may mắn có anh cùng em ngắm những vì sao, cùng em xây dựng tình cảm…..》

-------------

Hôm sau tôi đi theo Tô Tín trở về, ông ngoại ghét bỏ chúng tôi quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của ông, sáng sớm đang quét lá cây trong sân thấy chúng tôi thì cầm cây chổi đuổi bọn tôi đi, còn kêu la: “Trở về nhanh đi, thấy bọn trẻ thanh niên thật phiền lòng.”

==” Có ai như ông ngoại này.

Tôi muốn quay lại trường nên để cho Tô Tín ở bên ngoài chờ vợ con mình, tiện đường chở tôi đến trường.

Thím Trương bán bánh tiêu mở to mắt nhìn mẹ đưa tôi lên xe, lúc đó Tô Tín đang xuống xe xách hành lý cho tôi, nửa ngày cũng không nói được gì.

Lúc chuẩn bị lái xe đi, mẹ gõ cửa xe đưa cho tôi hai bịch sữa đậu nành và một túi bánh tiêu, cười nói: “Thím Trương cho, nói là đặc biệt cho con rể của mẹ ăn, coi như chịu phạt thua cuộc.”

Tô Tín rất vui vẻ, tôi còn chưa kịp nhận, anh đã vượt lên nhận lấy nói: “Cám ơn mẹ.”

Nghe anh gọi “mẹ” làm mặt tôi rất nóng, mẹ tôi thì khỏi nói, cười tươi như hoa mới nở.

Trên đường đi Tô Tín thích thú hỏi tôi: “Mẹ em và thím Trương đánh cuộc gì?”

Tôi thì một tay cầm bánh tiêu một tay cầm bịch sữa, không để ý nhiều nói: “Còn có thể đánh cuộc gì nữa, đánh cuộc con gái bà có câu được con rể rùa vàng hay không chứ sao.”

Tô Tín không nói gì, tôi quay qua nhìn anh, anh mím môi, mặt mũi lạnh tanh không có biểu hiện gì.

Tâm tình tôi vốn đang mang màu hồng bỗng chốc xám xịt, vội vàng uống hết sữa còn lại.

Tới trường học, qua một tuần nghỉ học thời gian đã khôi phục lại ban đầu, tôi phát hiện sau khi quen biết với Tô Tín cuộc sống rất có quy luật, buổi sáng lúc nhận được tin nhắn của anh là giờ ăn sáng, anh mua tôi cây xương rồng đặt bên cạnh máy vi tính để chống bức xạ, mỗi tối mười giờ rưỡi sẽ gọi điện kêu tôi đi ngủ và uống sữa =.= tôi phát hiện đồng chí Tô Tín rất yêu thích sữa tươi.

Hành động mỗi ngày của Tô Tín khiến Tân Hân và Lâm Tĩnh vừa đố kị vừa hận, mỗi lần thấy tôi nhận điện thoại thì nghiến răng nghiến lợi…..

Trường học bắt đầu thực hiện quyên góp quần áo của nhân dân, ban đầu chuyện này do bên đoàn thể làm nhưng mà số lượng lại quá nhiều. Bên này hội trưởng đang quyến rũ hội học sinh chúng tôi dạo gần đây khá là an nhàn, hội trưởng quá là nóng vội, nói một tiếng là đồng ý liền, mặc cho oán khí của mọi người có bao nhiêu đi nữa thì vẫn phải bắt tay vào làm.

Tối hôm nay, hội phó là tôi đây rất có hứng thú với công việc đi thu gom các quần áo không mặc nữa từ các ký túc xá, xách đống đồ đến nỗi hai tay mỏi nhừ.

Đến phòng cuối cùng tôi thảy đống đồ xuống đất, vẫy vẫy hai tay cho giãn cơ rồi gõ cửa.

Có người mở cửa ra, tôi sửng sốt mà người mở cũng không khác gì tôi. Ngay sau đó ầm một cái cửa bị đóng lại.

Tôi: ==|||

Là anh chàng lớp trưởng đeo mắt kiếng lần trước gặp ở đại hội thể dục thể thao, đứa nhỏ này bây giờ chỉ mặc có cái quần tà lỏn, quá gầy quá gầy rồi.

Không lâu sau cửa lại được mở ra, cậu đã mặc quần áo đàng hoàng, xấu hổ nói: “Ngại quá, không làm sư mẫu sợ chứ?”

Tôi nghe cách xưng hô này mà tự động miễn dịch, lắc đầu nói: “Không có, tôi tới nhận quần áo quyên góp cho đồng bào miền núi, các cậu có muốn tham gia không?”

Cậu chàng vô cùng nhiệt tình hô to vào trong phòng: “Sư mẫu tới lấy quần áo, mau lấy quần áo trên người ra đi! Một đám như thế sao không hợp tác với sư mẫu một chút chứ!”

Bên trong có người rống to: “Mình xem cậu mới là người không hợp tác đó, sư mẫu vừa tới người đầu tiên thay quần áo là cậu!”

Lớp trưởng mắt kiếng cười cười ngại ngùng vò tóc.

Tôi vội vàng nói: “Không sao, không sao tôi chờ được.”

Cậu đi vào trong lục lọi cái tủ một hồi rồi sắp xếp quần áo đưa cho tôi, lúc này cậu thấy bên cạnh tôi có hai cái túi, đẩy đẩy mắt kiếng kinh ngạc nói: “Woa, nhiều vậy sao, không thể nhìn ra trường chúng ta có nhiều đồng chí tốt quá!”

Tôi cười khổ….tôi cũng không ngờ tới…..

Lúc này cửa phòng mở toang ra Cố Hành Chỉ lọt vào tầm mắt tôi, cậu ta liếc nhìn quần áo trên đất, sắc mặt không tốt cau mày hỏi tôi: “Sao không gọi tôi?”

Tôi sợ run lên, đoán chắc là cậu ta muốn hỏi sao không mấy người cán sự như cậu ta, tôi giải thích: “Nhắn tin từng người rất mệt, đi có một chút không cần lãng phí tiền bạc.”

Cậu ta nhìn tôi hai giây rồi khom người cầm đống đồ lên: “Còn có mấy ký túc xá nữa?”

“Không còn.”

“Vậy tôi xách cái này về giúp cậu.”

Tôi kinh ngạc vì muốn xác định tính chân thật của việc này nên mới “A” một tiếng.

Cố Hành Chỉ đi ra cửa nói: “Đi nhanh lên, cũng đã trễ rồi.”

Tôi gật đầu chạy nhanh theo cậu ta.

Hôm nay cậu ta mặc bộ đồ màu trắng nhìn rất giống với lần đầu tiên tôi gặp Tô Tín ở buổi quan hệ hữu nghị.

Nhớ lại chuyện đó trong lòng tôi rất vui vẻ, có thể dùng một câu để nói: duyên phân là điều không thể tả.

Đèn đường kéo dài hai cái bóng của chúng tôi, Cố Hành Chỉ im lặng đi không nói chuyện, trời sinh tôi nói nhiều không thích cảm giác một mình nên tôi nói: “Cố Hành Chỉ cậu còn nhớ tôi không?”

“………..”

“Chắc là không nhớ rồi.”

“………..”

“Thật may quá, quả nhiên cậu không nhớ tôi, may quá ~~”

“Tôi chỉ nhớ bà lão ngồi cùng bàn chép bài tôi lúc tiểu học.”

“……” nhắc tới chuyện này tôi rất phẫn nộ: “Cậu cố ý.”

Cố Hành Chỉ không để ý tới tôi chỉ lững thững bước đi, tôi ở phía sau đưa ra nắm đấm, điện thoại trong túi reo vang, tôi đứng lại lấy điện thoại ra.

“Alo?”

“Kỳ Nguyệt, còn trên mạng? Bây giờ mười giờ rưỡi rồi, có thể đi ngủ được rồi.” Giọng nói Tô Tín gnhe có vẻ lười biếng.

“Được được, em lập tức đi ngủ, nhưng mà bây giờ em còn đang ở ngoài.”

Tôi đưa mắt nhìn Cố Hành Chỉ đi càng ngày càng xa, vội vàng để điện thoại xuống hét lớn với cậu ta: “Này này! Cố Hành Chỉ! Quay lại quay lại! Ký túc xá tôi ở bên kia! Mẹ, cậu đi nhanh như vậy làm gì.”

Hét xong tôi lại đưa điện thoại lên nghe: “Alo?”

Đầu bên kia rất im lặng, ngay lập tức lòng tôi như treo trên vách đá, Tô Tín im lặng một lúc mới nói: “Kỳ Nguyệt, hỏi em một chuyện.”

Tôi tùy tiện nói: “Hỏi đi.”

“Em yêu anh không?” Từng câu từng chữ anh nghiêm túc hỏi.

Tôi không ngờ anh lại hỏi chuyện này, đáy lòng như có xe giẫm qua, trả lời mơ hồ: “Tại sao lại hỏi cái này?”

“Anh muốn hỏi một chút.”

Tôi chết đứng tại chỗ, trong lòng như gào thét em thích anh em thích anh em thích em thích anh chẳng lẽ anh không phát hiện ra, tuy nhiên làm thế nào tôi cũng nói ra miệng được. Tôi không biết tại sao anh lại hỏi tôi vấn đề này, có lẽ là anh nghi ngờ khi tôi hét tên Cố Hành Chỉ ra, anh nghi ngờ tôi, thì ra là anh nghi ngờ tôi, tại sao anh có thể nghi ngờ tôi như vậy?

Anh không tin tôi…trong nháy mắt những chữ em thích anh như vỡ tan tành, trong lòng tôi rất chua xót.

Nếu anh cũng nghi ngờ em thì em còn gì để nói? Em chỉ muốn được tin tưởng, tựa như em tin anh vậy thôi.

Nhưng là anh không dành cho em sự tin tưởng đó thì sao em có thể giao hết cho anh được?

Đầu bên kia Tô Tín nói, giọng nói rất lạnh lẽo thấm vào ruột gan tôi: “Khó trả lời đến vậy?”

Tô Tín nặng nề thở dài rồi tiếp đó là “tút tút tút”.

Anh cúp điện thoại.

Tôi đứng đó cầm điện thoại ngẩn người, hơi sức bước đi cũng không còn, bóng lưng Cố Hành Chỉ đang mờ dần, đèn đường cũng mờ dần, trời đất đều mờ dần giống như toàn bộ chìm vào màn hơi nước.

Từ trong mông lung Cố Hành Chỉ bước đến gần tôi, cậu ta tức giận nói: “Không phải không đợi cậu, cậu khóc cái gì?”

-------------

Màn ngược mà các bạn mong đợi xin phép được bắt đầu.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...