Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc
Chương 36: Vừa thương vừa hận
Trong lúc đợi bác sĩ đến, cậu cần phải trông chừng Mịch Nhi, để cho tình trạng của em ấy không thể tiếp tục chuyển biến xấu hơn.
Tiểu Bạch đưa tay ra cởi bỏ nút áo của Mịch Nhi, sau đó đặt đầu em ấy lệch sang một bên, để em ấy có thể thở đều hơn. Đối với người bị hôn mê mà nói, giữ vững hô hấp bình thường, bảo đảm không khí lưu thông là rất quan trọng.
Nhiệt độ trên người Mịch Nhi khiến Tiểu Bạch lo lắng không ngừng, cậu thử thấm ướt khăn lông, lau chùi trán và cổ cho Mịch Nhi, rồi nói với cô bé: "Mịch Nhi, em có thể nghe thấy không?"
"Hu. . . . . ." Nước mát thấm vào da thịt giống như hạn hán gặp phải trời mưa, khiến Mịch Nhi thở ra một tiếng, cô bé nhíu mày, nức nở lầm bầm, "Uh`m . . . . . . Mẹ. . . . . ."
"Mịch Nhi, anh là anh Tiểu Bạch, anh đang ở đây, em không cần sợ!" Tiểu Bạch cảm thấy hữu hiệu, lập tức lấy khăn lông ướt, nhanh chóng lau hết cổ tay cổ chân để lộ ra ngoài của Mịch Nhi.
Làm xong tất cả, bàn tay không ngừng chạm vào cảm nhận nhiệt độ thân thể Mịch Nhi, trong lòng Tiểu Bạch dâng lên cảm giác vừa thương vừa hận, cậu mạnh mẽ cắn răng.
Bây giờ Mịch Nhi không còn giương nanh múa vuốt hay nhanh mồm nhanh miệng nữa, mà yếu ớt giống như thủy tinh dễ vỡ, thân thể bé nhỏ vô lực đang co quắp nằm sõng xoài trên mặt đất, chống lại sự hành hạ ốm đau. Thể chất của cô bé vốn hết sức nhạy cảm, biểu hiện bây giờ càng thêm đau đớn không thể nhẫn nại, khiến trong lòng Tiểu Bạch đau nhói!
Rõ ràng cậu đã nói qua là sẽ phụ trách đối với cuộc sống của Mịch Nhi, rõ ràng đã quyết định để cô bé làm vợ của mình, nhưng bởi vì không có hứng thú với y học, cho nên ít qua lại với phòng thí nghiệm này, nên không quan tâm tới Mịch Nhi, khiến Mịch Nhi lại phải chịu đựng sự ốm đau, mà cậu không có cách nào chịu thay em ấy!
Tiểu Bạch cúi thấp đầu xuống, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương giúp cô bé, trong miệng nhỏ giọng thì thầm : "Mịch Nhi, em phải tốt lên, chờ em khỏe rồi, anh sẽ không để em phải chịu đựng đau đớn này nữa. . . . . . Em phải chịu đựng, bác sĩ sẽ tới ngay thôi!"
Tiểu Bạch nóng nảy chờ đợi, thời gian mới qua năm phút, Liên Hoa và Triển Thiếu Khuynh đã mang theo ba bác sĩ, chạy tới phòng thí nghiệm.
Tiểu Bạch như gặp cứu tinh, gần như muốn bật khóc ra tiếng: "Cha, mẹ, Mịch Nhi ở đây!"
Triển Thiếu Khuyh ra lệnh cho bác sĩ nói: "Mau! Mấy người mau khám bệnh cho Mịch Nhi! Nếu như điều kiện ở đây không đủ, thì xe cứu thương đang chờ bên ngoài, chúng ta lập tức đưa tới bệnh viện!"
"Đừng nóng vội, đừng nóng vội đi tới bệnh viện!" Liên Hoa lên tiếng ngăn cản, "Trước tiên cứ cấp cứu ở đây đi, chờ Tố Tâm đã--"
"Mịch Nhi!" Ngay lúc này, Tố Tâm vẫn mặc áo trắng bác sĩ chạy tới, cô đẩy bác sĩ đang giúp Mịch Nhi đeo ống thở, vẻ mặt tái nhợt kêu lên, "Mịch Nhi!"