Giao Dịch Đánh Mất Trái Tim Của Trùm Xã Hội Đen

Chương 8: Nhiệm Vụ Đặc Biệt


Chương trước Chương tiếp

Bầu trời vốn sáng sủa cuối cùng cũng vì cơn mưa mà hóa thành đêm tối, mưa bụi giăng tế tế* trong không trung, trong giây lát liền bị gió nhẹ thổi đi.

Cửa sổ sát đất to chiếm phần lớn diện tích trong thư phòng, mà phong cách thiết kế bên trong cao nhã cũng nêu lên cuộc sống và phẩm chất của chủ nhân.

Thân thể Nhiếp Ngân khí thế bừng bừng ngồi ngay ngắn trên ghế da, một thân áo đen cũng không thể che đậy tư thế oai hùng trác nhĩ bất quần*. Hắn là người đàn ông ba mươi hai tuổi thành thục, sức quyến rũ trí mạng, có tiền bạc còn có quyền thế!

Hắn đốt một điếu xì gà, không biết đang đợi gì, ánh mắt thâm thúy phóng ra phía xa xa---

Đến khi, tiếng chuông điện thoại trên bàn đột nhiên cắt đứt sự yên tĩnh của màn đêm.

"Nhiếp tiên sinh, Thượng Quan tiểu thư đến!"

Mi tâm Nhiếp Ngân run lên, ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp và dễ nghe nhàn nhạt vang lên :"Cho cô ấy vào!"

"Dạ!"

Một sát lau, bóng dáng mỹ lệ của Thượng Quan Tuyền lưu loát đi vào, con ngươi lạnh lùng thấy sau khi thấy Nhiếp Ngân, trong nháy mắt lướt qua vẻ mặt khó có thể thấu hiểu.

"Anh tìm em?" Cô hé mở đôi môi anh đào.

Từ lần thành công lấy được con chip công nghệ cao, Nhiếp Ngân liền tốt bụng cho cô nghỉ ngơi một thời gian dài. Không ngờ, chỉ được vỏn vẹn mấy ngày, cô lại nhận được lệnh triệu tập của Nhiếp Ngân.

Nhiếp Ngân không nói gì, hắn chỉ nhìn Thượng Quan Tuyền một chút, sắc mặt từ từ trở nên khác thường đôi chỗ. Ngay sau đó, hắn khẽ khom người đứng lên, chậm rãi bước về phía Thượng Quan Tuyền.

Khi bóng dáng cao lớn dứng lại ở trước mặt mình thì Thượng Quan Tuyền ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ không chút để lộ chút vui vẻ và lo lắng trong lòng cô.

"Tuyền, em đi theo tôi bao lâu rồi?" Nhiếp Ngân cuối cùng mở miệng.

"Mười hai năm!" Thượng Quan Tuyền nhanh nhẹn trả lời đơn giản.

Không sai, năm sáu tuổi cô liền theo học hỏi Nhiếp Ngân, hôm nay cô đã mười tám tuổi, vừa tròn mười hai năm

Nhiếp Ngân gật đầu một cái, ngay sau đó lại nói :"Vậy thì, trong thời gian mười hai năm, có bao giờ em hận tôi?"

Thượng Quan Tuyền nghe vậy, đôi con ngươi lạnh lùng thoáng qua tia sửng sốt. Ngay sau đó, cô lập tức thu lại sự khác thường trong lòng, cung kính đáp :"Không có!"

Nhiếp Ngân dần dần nâng bàn tay to lên, nhẹ nhàng đặt trên bả vai của cô. Khi hắn rõ ràng cảm thấy thân thể của Thượng Quan Tuyền run lên thì từ từ nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên, để bên trong bàn tay to lớn của hắn.

"Anh ---"

Thượng Quan Tuyền bị hành động của Nhiếp Ngân làm cho hơi ngẩn ra, đây là cử động Nhiếp Ngân thường làm với cô khi cô còn bé. Vì vậy, bất kể huấn luyện có khổ cực đến bao nhiêu hoặc là cô gặp phải bao nhiêu bi thống, cô đều sẽ nghĩ đến đôi bàn tay này của hắn. Nhưng là, khi cô dần dần lớn lên, Niếp Ngân cũng không dắt tay mình nữa rồi.

Cô thừa nhận trong lòng mình tồn tại một loại tình cảm không biết tên đối với Nhiếp Ngân. Nhưng cô biết mình chỉ là một sát thủ đặc công mà thôi, sát thủ, thì không nên có bất kỳ tình cảm nào, huống chi là người huấn luyện sát thủ.

Điều này, Thượng Quan Tuyền biết rõ, Nhiếp Ngân còn rõ hơn!

Gian phòng im lặng vô cùng, chỉ có thể nghe âm thanh khi có khi không của giọt mưa.

Một lát sau, Nhiếp Ngân nhìn Thượng Quan Tuyền, nhẹ nhàng cười một tiếng, môi mỏng khêu gợi làm người ta bị mê hoặc ôn nhu nói :"Tôi không quên, hôm nay là sinh nhật của Tuyền!"

Trong lòng Thượng Quan Tuyền đột nhiên chấn động, hắn --- nhớ ngày sinh nhật của mình sao? Ngay cả chính cô cũng quên ngày sinh nhật, hắn nhớ sao?

Cô đứng tại chỗ sửng sờ, không hề chớp mắt nhìn Nihếp Ngân trước mặt hồi lâu, không nói gì.

Một tiếng than nhẹ từ môi Nhiếp Ngân bật ra, đáy mắt hắn cũng dần dần hiện lên một tia bi thương, sau đó, hắn nói :"Nhưng mà tôi lại nghĩ, hôm nay cũng là ngày em sẽ hận tôi!"


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...