***
Ánh đèn ne-ong chiếu sáng càng làm thành phố phồn hoa hiện ra chân thực và rõ nét hơn. Bon bon xuyên qua những khu phố sầm uất, chiếc xe chậm rãi mà vững vàng lao về phía trước trong đêm đen tĩnh mịch.
Khi Lãnh Thiên Hi dừng xe trước cổng cô nhi viện, anh mới phát hiện Thượng Quan Tuyền ở bên cạnh đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Anh chỉnh lại ánh sáng trong xe, không vội đánh thức cô mà cẩn thận cúi người xuống, nhẹ nhàng tháo dây an toàn ra.
Lãnh Thiên Hi lẳng lặng nhìn dáng vẻ ngủ say của Thượng Quan Tuyền. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào cái trán trơn bóng, hàng lông mi hơi rung động, dưới sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mềm mại như cánh hoa hơi mím lại.
Trên người Thượng Quan Tuyền tỏa ra một mùi thơm, Lãnh Thiên Hi phát hiện đây là hương thơm tự nhiên của cơ thể cô.
Cô gái này rốt cuộc là đã bị tổn thương đến mức nào, vết thương kia là sao, còn có những vết hôn mờ ám nữa, rốt cuộc điều gì đã khiến cô phải tủi thân đến vậy. Cô nhất định là vừa sợ hãi vừa mệt mỏi nên mới không ngại ngần gì mà ngủ trên xe anh, hay là cô thấy an toàn khi ở cùng anh đây?
Nghĩ tới đây, Lãnh Thiên Hi cảm thấy ấm áp, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thượng Quan Tuyền, đôi mắt thâm thúy giờ tràn ngập vẻ thương tiếc và cưng chiều. Anh không kìm lòng được cúi đầu xuống, khẽ hôn lên trán cô.
- Cám ơn em đã tin tưởng tôi như vậy, thiên thần xinh đẹp ạ!
Anh ngồi thẳng người lên rồi nhẹ nhàng khoác áo của mình lên người cô, sau đó nhìn ra ngoài cửa xe.
Cô nhi viện Mary!
Lãnh Thiên Hi nhìn mấy chữ này rồi lại nhìn về phía Thượng Quan Tuyền, ánh mắt toát ra sự thương xót.
Nhà của cô là ở đây sao? Chẳng lẽ cô là trẻ mồ côi?
Anh thở dài một hơi, ngồi im trong xe.
Đúng lúc này, cổng cô nhi viện mở ra...
Một cô gái mặc váy trắng xuất hiện ở cổng. Dáng vẻ cô rất xinh xắn và lanh lợi, là mẫu con gái phương Đông điển hình. Gương mặt cô hết sức kinh ngạc khi nhìn vào trong xe.
Cô gái nhanh chóng tiến lại gần, đi tới trước cửa sổ xe.
Khi cô nhìn thấy một người đàn ông anh tuấn sau kính chắn gió, đôi mắt sáng lập tức mở to, cái miệng nhỏ nhắn cũng vì kinh ngạc mà há to ra, sau đó cô lập tức dùng tay che miệng lại.
Đôi mắt thâm thúy của Lãnh Thiên Hi nhìn chăm chú vào cô gái đứng trước cửa xe. Cô trạc tuổi Thượng Quan Tuyền, dáng vẻ dù không được tính là mỹ nhân nhưng lại hết sức dịu dàng, giống như một con búp bê tuyệt đẹp bằng thủy tinh đứng dưới bầu trời sao, tạo ra một cảm giác tươi mát.
Lãnh Thiên Hi thu hết vào tầm mắt dáng vẻ khả ái của cô, đôi môi cong lên ý cười.
Khi cô gái nhìn thấy Thượng Quan Tuyền đang ngủ say bên ghế lái phụ thì vẻ kinh ngạc trong mắt biến thành khó hiểu, nhưng khi cô thấy người đàn ông đang nhìn mình thì vẫn lịch sự khẽ mỉm cười.
Lãnh Thiên Hi hơi gật đầu, nét quyến rũ đặc biệt chỉ có ở người đàn ông thành công tản ra. Anh mở cửa xe đi xuống.
Cô gái không chờ anh đi tới...
- Anh này... Tiểu Tuyền... cô ấy không sao chứ?
Cô gái lo lắng hỏi, đôi mắt thanh tú và dịu dàng nhìn về phía khuôn mặt nhỏ nhắn hơi tái nhợt của Thượng Quan Tuyền, thanh âm dịu dàng như nước.
Lãnh Thiên Hi không vội trả lời cô mà chỉ hỏi một câu: “Cô là bạn của cô ấy?”
- Vâng!
Cô gái dịu dàng gật đầu: “Có lẽ cũng là người bạn duy nhất của cô ấy trên thế giới này”. Nói xong câu đó, cô nhìn về phía Thượng Quan Tuyền, ánh mắt tràn ngập sự đau lòng.
Thân hình cao lớn của Lãnh Thiên Hi hơi ngẩn ra, hiển nhiên những lời của cô gái này đã khiến anh rung động. Trên đời này có người chỉ có một người bạn thôi ư? Mà người đó lại đang ở trên xe của anh!
Anh lặng lẽ đi về phía cửa phụ, nhẹ nhàng mở cửa xe, sau đó bàn tay vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền, bế lên...
- Ưm… – Thượng Quan Tuyền bị Lãnh Thiên Hi ôm lấy vô thức kêu lên một tiếng. Có lẽ là quá mệt mỏi nên cô không tỉnh lại, vô thức dựa đầu vào ngực anh ta.
Nhìn dáng vẻ ngủ say của cô gái trước ngực, trong lòng Lãnh Thiên Hi nảy sinh cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
- Cô ấy bị thương, tôi muốn xử lý một chút! – Anh nhẹ giọng nói nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Thượng Quan Tuyền chưa từng rời đi.
- Sao? Bị thương?
Cô gái vừa nghe vậy liền biến sắc, cố gắng đè nén cảm giác sợ hãi, lập tức nói với Lãnh Thiên Hi: “Mau vào đây”.
Nói xong, cô bước đến trước cổng, bàn tay nhỏ bé run lên đẩy cổng ra.
Xuyên qua con đường nhỏ rải đầy đá, một tòa nhà theo lối kiến trúc La Mã cổ hiện ra trước mắt Lãnh Thiên Hi, cây cối hai bên đường cao lớn xanh um chứng tỏ tòa nhà này đã có từ rất lâu rồi.
Tòa nhà đắm chìm trong bóng tối, chỉ có một ánh đèn sáng ấm áp tản ra giống như đang đợi người thân về nhà, dưới bóng đêm đen càng làm người ta thấy ấm áp.