Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng

Chương 44: Hắn đủ tư cách để cuồng vọng


Chương trước Chương tiếp

"Khụ..." Một giây trước khi Tô Nhược Mộng không thở nổi, rốt cuộc Lôi Ngạo Thiên cũng miễn cưỡng buông lỏng nàng ra, oán giận nói: "Ngay cả hôn nàng cũng không biết?"

Tô Nhược Mộng vừa nghe câu này, lập tức dựng lông, đỏ mặt nhìn hắn chằm chằm, nói: "Ngươi có nhiều kinh nghiệm lắm sao?"

"Nàng là người đầu tiên." Lôi Ngạo Thiên nhìn ánh mắt bất thiện của nàng, lập tức khoát tay phủ quyết, lầm bầm với vẻ khổ não: "Chuyện này thì dính dáng gì đến kinh nghiệm? Đây không phải là bản năng của con người hay sao?"

Tô Nhược Mộng liếc hắn với vẻ bất nhã: "Là bản năng của ngươi thì có."

"Thực sắc tính dã." Lôi Ngạo Thiên lập tức cãi lại.

"Nam nhân quả nhiên đều là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới."

"Này, nàng đừng dùng ngôn ngữ công kích người khác nữa được không?"

"Ta làm thế lúc nào?"

"Rõ ràng là có."

"Ta không có."

"Nàng có."

"Không có."

"Có."

"..."

"Được rồi, ta có, được chưa?" Tô Nhược Mộng buồn cười nhìn dáng vẻ trẻ con của hắn, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, có lẽ cũng chỉ có lúc này hắn mới bày ra dáng vẻ trẻ con như thế?

Bộ dáng này của hắn đâu còn giống với giáo chủ Ma giáo khiến người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật cơ chứ? Giống một nam hài nhà dân chúng bình thường mới đúng.

"Không phải trong lòng nàng cũng muốn vậy hay sao." Lôi Ngạo Thiên đưa tay day trán, uể oải nói.

"Phốc..." Tô Nhược Mộng xì cười một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Như thế này." Lôi Ngạo Thiên nói xong, cong môi lên, khom lưng tiến tới trước mặt nàng.

"Nhắm mắt lại."

"Được."

Khuôn mặt Tô Nhược Mộng đầy vui vẻ, tà ác vươn tay điểm nhẹ lên môi hắn một cái.

"Cái này không tính, nàng ăn vạ." Lôi Ngạo Thiên bắt được tay nàng, bất mãn nói.

"Ách? Ngươi không nhắm mắt, ngươi mới ăn vạ." Bị người nắm được thóp, Tô Nhược Mộng chuyển hướng để tài.

Lôi Ngạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, nghiêm túc khiếu nại: "Ta không có mở mắt, là do cảm giác không đúng. Nếu ta vừa nhắm mắt liền không biết gì cả, vậy ta còn là Lôi Ngạo Thiên sao?" Nàng cũng quá khinh thường hắn rồi?

Nếu Lôi Ngạo Thiên hắn vừa nhắm mắt lại liền không thấy gì, vậy không biết hắn đã đầu thai đến lần thứ mấy rồi.

"Hắc hắc."

"Ách?"

Hai mắt trợn tròn, Tô Nhược Mộng không khỏi run rẩy cả người, chỉ cảm thấy một dòng điện chạy thẳng khắp tứ chi nàng. Nam nhân này, hắn lại dám ngậm ngón tay nàng trong miệng, còn cười nhìn nàng với vẻ vô sỉ.

"Các ngươi đủ chưa vậy?" Một giọng nói cắn răng nghiến rợi truyền đến giữa trời đêm.

"Ai?" Tô Nhược Mộng quay đầu, kinh ngạc nhìn nam tử áo đen dưới tàng cây bên cạnh, nghĩ đến ban nãy hắn vừa quan sát nàng và Lôi Ngạo Thiên hôn nhau miễn phí, nàng liền thở phì phò đi tới, chỉ vào hắn, hỏi: "Ngươi đã nhìn thấy gì rồi? Nói."

"Thị lực của ta rất tốt." Nam tử áo đen đường hoàng nói.

"Ngươi..." Tô Nhược Mộng nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên cười nói: "Mẹ ngươi không có dạy ngươi phi lễ chớ nhìn hay sao?"

"Phu tử đã dạy."

"Vậy ngươi chắc chắn không phải đệ tử tốt rồi." Tô Nhược Mộng quan sát trên dưới hắn một lượt, gật đầu một cái, lại nói: "Vậy phu tử có dạy không, không thể nhận không lễ vật của người khác hay không?"

"Có." Nam tử áo đen vẫn tích chữ như vàng.

Khóe miệng Lôi Ngạo Thiên hàm chứa ý cười, hai tay khoanh lại trước ngực, nhàn rỗi đứng một bên nhìn nàng. Hắn đột nhiên phát hiện, nương tử nhà hắn cũng rất nghịch ngợm.

"Đưa đây." Tô Nhược Mộng mỉm cười xòe tay, chìa ra trước mặt nam tử áo đen.

Nam tử áo đen nhìn nàng, không hiểu ra sao: "Cái gì?"

"Bổ sung vé vào cửa." Nói xong, nàng liếc mắt nhìn ngọc bội bên hông hắn, lại nói: "Bạc, ngân phiếu, hoàng kim, ngọc,.. gì cũng được."

"Tại sao ta phải đưa ngươi những thứ đó?" Nam tử áo đen lạnh mặt, mày kiếm vặn chặt, nhìn nàng với vẻ nguy hiểm.

Tô Nhược Mộng cũng cảm thấy trên ngươi hắn tản ra hơi thở nguy hiểm, không nhịn được mà dò xét hắn lần nữa, trên người nam nhân này mặc toàn vải vóc thượng đẳng, ngọc bội dương chi bên hông hắn lại càng là hàng thượng phẩm. Toàn thân hắn không hề giống với sát thủ, mà ngược lại còn mang đến cho người khác cảm giác cao quý, uy nghiêm.

Hẳn là hắn không đặc biệt tới để dòm ngó bọn họ, nhưng sao hắn lại trùng hợp xuất hiện ở đây?

Kệ đi, dù hắn cố ý hay vô ý thì cũng đã nhìn rồi, không thể để hắn nhìn không được.

"Cái này mà ngươi cũng không hiểu hay sao? Phi lễ chớ nhìn ngươi hiểu, nhưng ngươi vẫn nhìn, cho nên, ngươi phải bồi thường chi phí tổn thương tinh thần cho ta. Ta không thích bị người khác dòm ngó, cho nên, ngươi phải đền bù tổn thất tinh thần cho ta."

Nghe vậy, nam tử áo đen khinh miệt liếc Tô Nhược Mộng một cái, cả giận nói: "Cưỡng từ đoạt lý."

Phản rồi, nữ nhân vô sỉ này, tự mình không để ý hoàn cảnh thân thiết với nam nhân không nói, còn đổ hết trách nhiệm lên người hắn.

Nói đến cùng, người vô tội nhất phải là hắn mới đúng chứ?

Hắn chỉ là vội vã lên đường, tình cờ đi vào một con đường nhỏ, nào biết sẽ xui xẻo gặp phải hai người này? Xui xẻo hơn là, hắn còn bị người ta cách không điểm huyệt. Nghĩ đến chuyện hắn sắp phải xử lý, hắn liền thấy một bụng tức giận, vậy mà nữ nhân này còn lớn tiếng nói muốn hắn bồi thường tổn thất tinh thần cho nàng.

Quả nhiên lúc gặp xui xẻo, ngay cả uống nước cũng bị sặc.

"Có sao? Giáo chủ, hắn nói ngươi cưỡng từ đoạt lý." Tô Nhược Mộng dời tầm mắt, nhìn Lôi Ngạo Thiên với vẻ cợt nhả.

Lôi Ngạo Thiên lắc đầu một cái, nói: "Hắn nói nàng, không có nói ta."

"À." Tô Nhược Mộng uể oải à một tiếng, thở dài nói: "Ta cho là, ta đã trở thành chúng ta, thì ra ta là ta, ngươi là ngươi. Quả nhiên, nam nhân không đáng tin, nếu đáng tin thì heo..."

"Ngừng lại!" Tô Nhược Mộng tiến lên mấy bước, đưa tay kéo hông nàng, tròng mắt đen phát sáng nhìn chằm chằm vào nàng, nói: "Chúng ta."

Nói xong, hắn cao ngạo nhìn nam tử áo đen đang đứng yên không nhúc nhích, mỉm cười gằng từng chữ một: "Cõi đời này người dám nói Lôi Ngạo Thiên ta cưỡng từ đoạt lý còn chưa thế xuất thế đâu."

Nam tử áo đen chấn động cả người, kinh ngạc nhìn hắn, nhìn nụ cười còn lạnh hơn cả gió đông của hắn, cố gắng che giấu tâm tình của mình: "Thì ra ngươi chính là Lôi Ngạo Thiên, giáo chủ Ma giáo."

Thì ra hắn chính là Lôi Ngạo Thiên, khó trách vô luận là danh môn chính phái trên giang hồ hay quân đội của triều đình đều không có biện pháp nào với hắn. Quả thật hắn có tư cách để cuồng vọng, chiêu cách không điểm huyệt hồi nãy, cộng với hơi thở tản ra từ người hắn, không thể không thừa nhận, hắn có đủ tư cách để cuồng vọng.

Chỉ không ngờ, hắn cũng có một mặt dịu dàng như vậy, không phải trên giang hồ đều đồn đãi hắn không gần nữ sắc, còn mẫn cảm với nữ nhân hay sao?

Nhưng vừa nãy rõ ràng hắn thấy hắn ta và nữ nhân mặt dày này...

Lời đồn trên giang hồ quả nhiên không đáng tin.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...