Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng
Chương 103: Nhạc đệm trước bão táp
"Cái gì?" Thủy Lạc nhìn nước thuốc mình mới vừa đút vào, toàn bộ từ khóe miệng Bát hộ pháp chảy ra, vội vàng để chén thuốc xuống, rút ra khăn tay mới của bản thân nhẹ nhàng lau đi nước thuốc.
Nàng nhíu nhíu mày, khẽ nghiêng người đến phía trên Bát hộ pháp, một tay nắm khóe miệng hắn, một tay cầm muỗng đút thuốc vào trong miệng hắn, kết quả vẫn như cũ, nước thuốc toàn bộ đều chảy ra.
Đút mấy lần, tất cả cũng không đút vào. Thủy Lạc nhìn không ít nước thuốc đã lãng phí, nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa, hít sâu một hơi, nhíu chặt mày bưng chén thuốc lên cúi đầu uống một hớp lớn, lại nhắm ngay môi Bát hộ pháp che kín, dùng môi cạy môi hắn ra, từ từ đổ thuốc trong miệng vào.
Thủy Lạc đút ăn xong nước thuốc vào trong miệng, ngẩng đầu lên hài lòng nhìn khóe miệng sạch sẽ của hắn, nhất cổ tác khí*, tiếp tục lấy miệng đút, hơn phân nửa chén nước thuốc cho ăn xong.
* NHẤT CỔ TÁC KHÍ một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm ("Tả Truyện" Trang Công thập niên: "phu chiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt". Khi đánh trận dựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếng trống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này ví với nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
Bát hộ pháp chỉ có cảm giác mình choáng váng có một giấc mộng thật dài, rất lâu hắn không nghỉ ngơi tốt, giấc ngủ này ngủ rất sâu, hắn có chút không nguyện đã tỉnh. Nhưng trong lòng ý thức trách nhiệm không cho phép hắn ‘ lười biếng ’ như vậy, cho nên, hắn vẫn rất nỗ lực mở mắt, để cho mình từ trong mộng tỉnh lại.
Bát hộ pháp hơi mở mắt lim dim buồn ngủ ra, nhìn gian phòng quen thuộc, ánh mắt dừng ở trên người Thủy Lạc gục xuống bàn ngủ. Chính mình là thế nào? Nàng tại sao lại ở chỗ này? Hắn ngọ ngoạy người một cái, chỉ cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, nên cũng không thể lăn qua lăn lại, lẳng lặng nằm nghiêng, ánh mắt không tự chủ liếc về phía Thủy Lạc.
Cô... Cô...
Bụng kêu lên ùng ục ùng ục vài tiếng, Bát hộ pháp sờ bụng một cái, chỉ cảm thấy lúc này cổ họng cũng có chút khô, vén chăn lên từ từ ngồi dậy. Nhìn y phục trên người mình hắn nhíu nhíu mày, hắn nhớ mình mặc trường bào màu xanh da trời, áo đơn màu xám tro, trên người bây giờ thế nào lại mặc áo đơn màu trắng? Hắn ngước mắt nhìn về tủ gỗ mép giường, phía trên để một trường bào màu tương gấp vuông vức, cả căn phòng căn bản cũng không có bóng dáng trường bào màu xanh dương.
Chẳng lẽ là mình nhớ nhầm? Bát hộ pháp nhẹ nhàng quăng đầu, sau khi khom lưng mang giày đứng lên, đưa tay cầm trường bào mặc lên người. Hắn rón rén đi tới trước bàn, nhắc bình trà trên bàn, âm thanh ly trà đụng chạm đánh thức Thủy Lạc dậy.
Nàng mở mí mắt chăm chú nhìn Bát hộ pháp đứng ở bên cạnh mình, ngay sau đó lại khép lại, nàng đột nhiên chợt mở hai mắt ra, vèo một cái đứng lên, không nói hai lời đưa tay đi sờ trán Bát hộ pháp.
Một lát sau, nàng thở ra một hơi thật dài: "Rốt cuộc hạ sốt."
Sau khi thoáng định thần, nàng đoạt lấy bình trà và ly trà trong tay Bát hộ pháp, khẽ đặt lên bàn, xoay người đẩy hắn, thúc giục: "Nhanh, nhanh đến nằm trên giường, ngươi mới vừa tỉnh lại, còn cần nghỉ ngơi. Ngươi không biết, ngươi thiếu chút nữa làm ta sợ muốn chết, làm sao ngươi có thể không thương tiếc thân thể của mình như vậy? Ngươi lại để cho mình dính vào ôn dịch, nếu như không phải là Thất hộ pháp tới kịp thời, ngươi chuẩn bị để mình sốt cao mà chết, làm lòng ta gấp muốn chết?"
Thủy Lạc một tia ý thức nói một loạt với hắn, nhớ hắn sốt cao, bộ dáng toàn thân co giật, không khỏi hồng vành mắt, nước mắt không có báo động trước??rớt xuống. Nàng cũng không biết mình là sao? Chẳng qua là cảm thấy nhìn hắn khó chịu, lòng của nàng đau.
Nàng từ nhỏ lớn lên bên cạnh nãi nãi, không có huynh đệ, cũng không có tỷ muội, càng không có người khác quan tâm nàng như vậy. Mấy ngày nay bọn họ cùng nhau phụ trách khu cách ly, bình thường Bát hộ pháp luôn đối với nàng hỏi lạnh hỏi ấm, đối với nàng luôn nhiều hơn mấy phần chăm sóc. Nhất là mấy ngày trước, nàng bởi vì tới nghỉ lễ (kinh nguyệt) mà thân cảm giác khó chịu, hắn càng thêm ân cần, chưa bao giờ gián đoạn.
Sự quan tâm của hắn làm cho nàng sinh ra một loại cảm giác thật kỳ diệu với hắn, giống như là bằng hữu, giống như là huynh trưởng, cụ thể là cái gì, chính nàng cũng không biết. Nàng chỉ biết mình rất lo lắng hắn, nhìn hắn dính vào ôn dịch, nàng gấp đến lửa lên tim.
Bát hộ pháp nghe lời của nàng, cả người đều ngẩn ra, ngây ngốc kinh ngạc nhìn nàng. Nhìn nàng nước mắt từng giọt từng giọt rớt xuống, hắn không khỏi nhíu mày thật cao, nhấp nhanh môi, chỉ cảm thấy nội tâm rất không thoải mái, giống như là có một bàn tay vô hình dùng sức rất nhanh lại buông ra, để cho ngực hắn khó chịu.
"Cái đó... Thủy cô nương, ngươi trước đừng khóc có được hay không? Ta... Ta..." Mặc dù không là lần đầu tiên có cô nương ở trước mặt mình chảy nước mắt, nhưng hắn cũng là lần đầu tiên bởi vì cô nương chảy nước mắt mà cảm thấy đau lòng.
Thủy Lạc hít mũi một cái, qua loa dùng ống tay áo lau khô nước mắt, đưa tay lại đẩy hắn một cái, nói: "Vậy ngươi về trên giường nằm, Thất hộ pháp nói rồi, ngươi phải nghỉ ngơi mấy ngày, hơn nữa ngươi bây giờ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không thể đi ra ngoài."
"Ta nào có kém như vậy?" Bát hộ pháp có chút dở khóc dở cười nhìn nàng, thấy hốc mắt nàng lại đỏ hồng, vội vàng tựa như đầu hàng nói: "Được, được, được! Ta đi nằm, nhưng mà, ngươi trước để cho ta uống nước, có thể không?"
"Ngươi lên giường đi nằm, ta lại cho ngươi uống."
"Ta......"
"Nói ngươi đi, ngươi phải đi."
"Được rồi."
......
Bởi vì này thế ôn dịch tới ào ạt, trong Tử Long huyện khắp nơi một mảnh lạnh nhạt, trên đường phố cơ hồ không có người nào đi lại, chỉ có ở thời điểm phát cháo và phát thuốc, mọi người mới ra xếp hàng lấy cháo lấy thuốc.
Ngược lại với tiêu điều ở trong Tử Long huyện, Hoàng Thủy huyện ngoài cửa thành có vẻ náo nhiệt phồn hoa rất nhiều, trong một phòng bao ở khách sạn thị trấn, nơi đó một vị lão phu nhân, một vị nam tử thần bí ngồi, bộ dáng của bọn họ xem ra cũng không quen thuộc, ngồi chung một chỗ hồi lâu cũng không nói chuyện, cũng không động đũa.
Qua hồi lâu, đột nhiên nam tử kia nhấc bầu rượu lên tự rót một ly rượu, ưu nhã khẽ nhấm một hớp, sau khi để ly rượu xuống, nhìn lão phu nhân ngồi đối diện hắn, thản nhiên nói: "Một chiêu này của tiền bối thật đúng là cao, không chỉ có khiến Tô Nhược Mộng và Lôi Ngạo Thiên tự mình không lo xa, còn có thể để cho bọn họ chết trong ôn dịch. Chỉ là đáng tiếc, bọn họ lại có phương thuốc trị ôn dịch, lần này để cho bọn họ cứu sống không ít người."
Lão phu nhân nhàn nhạt liếc nam tử một cái, hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi tính toán mặc dù không hợp ý người, nhưng mà, ôn dịch lần này cũng làm cho Ma Giáo tổn thương không ít lương thảo và tiền tài. Trước kia nghe nói, Lôi Ngạo Thiên là một người cuồng vọng, tự đại, lãnh huyết, coi trời bằng vung, bây giờ nhìn lại cũng không hẳn vậy, lần này Ma Giáo tận tâm tận lực đi cứu dân chúng, mà triều đình ngồi nhìn mặc kệ, chỉ sợ sẽ mất đi dân tâm."
"Tô Nhược Mộng mặc dù không chết ở trong ôn dịch, chỉ là, bây giờ đối với ta mà nói ngược lại một cơ hội tốt. Ta nhận được tin tức mới nhất, phần lớn cao thủ Ma Giáo ở bên ngoài, hơn nữa bên trong lĩnh cũng xuất hiện ôn dịch, Lôi Ngạo Thiên mỗi ngày bận tối mày tối mặt, nếu như ta hiện tại lên Tử Long Lĩnh hành thích Tô Nhược Mộng, ha ha! Nàng nhất định hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
Nàng cũng không tin, một người bụng to phề phệ còn có thể tránh thoát công kích của nàng. Lần này, nàng nhất định phải làm cho mẹ con Tô Nhược Mộng cùng chết dưới kiếm của nàng, nàng tuyệt không cho Tô Nhược Mộng trở lại Phượng tộc, càng sẽ không để Tô Nhược Mộng sinh ra nữ nhi Tô thị.
Trên mặt nam tử kia lộ ra nhàn nhạt lo lắng, nhưng đáy mắt vui mừng cũng chợt lóe lên. Hắn nhìn chằm chằm lão phu nhân đối diện, nói: "Tiền bối nhất định phải coi chừng, cơ quan trên Tử Long Lĩnh trùng điệp."
"Không có việc gì! Thiên hạ này cơ quan đối với ta mà nói đều không đáng nhắc tới. Ngươi yên lặng chờ tin tức tốt của ta đi, ta nhất định sẽ giết Tô Nhược Mộng, thuận tiện quậy Tử Long Lĩnh long trời lở đất, để cho ngươi có cơ hội có thể lợi dụng." Lão phu nhân khoát tay áo, mặt lộ vẻ khinh thường.
"Ha ha! Vậy ta trước cầu chúc tiền bối lập tức thành công, trước cạn vì kính, mời!"
"Cám ơn!"
Hai người ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, cùng nhau để ly rượu xuống, nhìn nhau cười một tiếng, tất cả âm mưu không cần nói.
Ôn dịch trên Tử Long Lĩnh có phương thuốc của Phó Linh Tử rất nhanh được khống chế, Lôi Ngạo Thiên mừng rỡ trong lòng, cũng bỏ kế hoạch muốn Thất hộ pháp trở về. Chỉ là còn có một chuyện khiến hắn không cách nào yên lòng, đó chính là bào thai trong bụng Tô Nhược Mộng tháng gia tăng, bụng của nàng cũng càng lúc càng lớn, mà sắc mặt của Tô Nhược Mộng càng ngày càng tái nhợt.
Đối với lần này hắn hết sức luống cuống, chỉ có thể để Tâm Nương mỗi ngày chuẩn bị nhiều nước canh dinh dưỡng cho nàng uống, dặn dò nàng nghỉ ngơi thật nhiều.
"Tam muội, nhanh nhân lúc canh còn nóng uống." Tâm Nương mạnh mẽ đưa chén canh tới trước mặt Tô Nhược Mộng, tròng mắt nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, chân mày không khỏi nhíu chặt.
Nàng ấy gần đây ngày ngày nước canh không ngừng, còn mỗi ngày đều uống phương pháp bổ huyết Thất hộ pháp kê, hơn nữa nàng còn theo Thất hộ pháp giao phó mỗi bữa đều nấu nướng thức ăn đa dạng bổ huyết cho nàng ấy. Nhưng sắc mặt của nàng ấy làm thế nào vẫn tái nhợt như vậy chứ? Nhu cầu của bào thai trong bụng thật lớn như vậy? Đoạn thời gian trước sắc mặt của nàng vẫn rất hồng hào sáng bóng, nhưng mà bây giờ?
"Cảm ơn đại tỷ." Tô Nhược Mộng cật lực giơ cánh tay lên nhận lấy chén canh, không ngờ tay không nâng chén canh, chỉ nghe bịch một tiếng, ngay cả nước canh trong chén cũng rơi trên mặt đất, nước canh toàn bộ đều đổ trên hài và trên làn váy của nàng và Tâm Nương.
Tâm Nương không để ý tới nước canh trên người mình, nóng nảy vịn cánh tay Tô Nhược Mộng, hỏi: "Tam muội, ngươi không bị bỏng không? Người làm sao rồi? Khó chịu chỗ nào sao?"
"Ti..." Tô Nhược Mộng hít vào một ngụm khí lạnh, bởi vì Tâm Nương vừa lúc tóm lấy vết thương mới của nàng.
Mặc dù tiếng rút khí của nàng rất nhỏ, nhưng Tâm Nương vẫn nghe được, nàng nhíu nhíu mày, trong nghi ngờ mang theo vẻ lo lắng nhìn nàng, hỏi: "Tam muội, cánh tay của ngươi làm sao rồi?"
"Đại tỷ, ngươi đừng gấp gáp, ta không sao." Tô Nhược Mộng nâng lên vẻ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Tâm Nương căn bản cũng không tin lời của nàng, mặc kệ lỗ mãnǵ hay không, nàng vẫn mạnh mẽ ấn chặt nàng ấy, mạnh mẽ kéo ống tay áo nàng ấy lên. Khi nàng nhìn thấy vết thương cũ mới không đồng nhất trên cánh tay Tô Nhược Mộng, không khỏi hít vào một hơi, nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Đây là chuyện gì xảy ra?"
"Không có..."
"Ngươi đừng nói với ta, không có việc gì. Cũng đừng nói gì không cẩn thận quẹt, ta sẽ không tin tưởng ngươi là người không cẩn thận như vậy, hơn nữa ta cũng không tin, sẽ có đồ gì quẹt làm bị thương ngươi lại chỉnh tề như vậy."
Tâm Nương thở phì phì sa sầm mặt, nhìn chằm chằm Tô Nhược Mộng, không cho phép nàng giả bộ ngớ ngẩn để lừa.
Không trách được nàng gần đây vẫn ăn nước canh bổ huyết và thuốc cũng không trông thấy có hiệu quả, thì ra vấn đề xuất hiện tại nơi này. Nàng rốt cuộc là vì cái gì? Từ vết thương nơi này xem ra, cũng đều là chính nàng hạ đao. Vì sao trên cánh tay nàng cũng có nhiều vết thương như vậy chứ?
Nghĩ tới, nàng đưa tay đi kéo cánh tay phải của nàng ấy, thoát khỏi cố chế Tô Nhược Mộng thấy rõ ý đồ của Tâm Nương, vội vàng lắc mình né tránh, không để cho nàng đi kéo ống tay áo mình lên.
"Tam muội, ngươi rốt cuộc đang làm gì? Ngươi không phải biết tình huống chính ngươi sao? Ngươi là mang bầu hơn nữa sắp sinh, làm sao ngươi có thể lấy thân thể mình đùa giỡn? Ngươi hôm nay tốt nhất nói rõ ràng cho ta, nếu không ta không chỉ biết nói cho Lôi Ngạo Thiên, còn có thể để mẹ đến tới quản ngươi."
Tâm Nương giận dễ sợ, không cần kéo ống tay áo ra kiểm tra nữa, nàng cũng đã từ trong động tác của Tô Nhược Mộng hiểu, cánh tay phải nhất định cũng giống như cánh tay trái, hiện đầy vết thương. Bây giờ nàng thật không hiểu nổi, rất rõ ràng chuyện này nàng ấy gạt mọi người, người biết chuyện chỉ có Thất hộ pháp.
Chỉ là êm đẹp, nàng vì sao phải hạ đao trên cánh tay mình chứ?
Tô Nhược Mộng bình tĩnh ngồi xuống, đưa tay chỉ ghế bên cạnh nàng, nói: "Đại tỷ, ngươi trước đừng nóng giận, để ta từ từ giải thích cho ngươi nghe."
"Nói đi." Tâm Nương hơi cáu ngồi xuống, căm tức lườm nàng một cái.
Chuyện này nàng thật sự rất tức giận, Tô Nhược Mộng lại lừa gạt nàng giấu giếm kỹ như vậy, căn bản là không xem nàng như tỷ muội. Gần đây, nàng vì để cho nàng ấy mỗi ngày uống canh khác nhau, mỗi bữa ăn món ăn khác nhau, nàng đã hao hết tâm tư, thật không nghĩ tới nàng ấy cả chuyện này cũng gạt nàng.
Tô Nhược Mộng nhìn Tâm Nương thở phì phò, vội vàng lắc lắc tay của nàng, vừa dao động vừa làm nũng, nói: "Đại tỷ, ngươi đừng tức giận, có được hay không? Ta giải thích. Ta thật sự là chỉ là không muốn để các ngươi lo lắng mà thôi, ta bây giờ lập tức một năm một mười nói rõ với ngươi có được hay không? Van ngươi không cần nói cho Nhị Lôi Tử, lại càng không phải nói cho mẹ ta biết. Ta không muốn làm bọn họ lo lắng."
"Chuyện gì không để cho ta biết?" Sau lưng vang lên âm thanh của Lôi Ngạo Thiên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Mộng không khỏi vo thành một nắm, hai tay nắm thành quyền, dùng sức làm một động tác vừa bất đắc dĩ lại gấp gáp.
Xong đời!Lại trùng hợp như thế để Lôi Ngạo Thiên nghe đượ câu nói mấu chốt nhất.
Hắn lúc này làm sao sẽ trở về phòng?
Trời ạ! Nàng hôm nay thật là gặp xui hết sức, mấy ngày nay khổ cực gạt chuyện, trong nháy mắt đã lộ hết.
Nàng nhanh chóng liếc mắt nhìn Tâm Nương, Tâm Nương lại cho nàng một đạo ánh mắt thương mà không giúp được gì, ngay sau đó đứng lên, lẳng lặng chờ đợi nàng giải thích. Tô Nhược Mộng khẽ thở dài một hơi, cúi đầu điều hoà vẻ mặt, đợi khi nàng nâng đầu lên, trên mặt nàng đã giơ lên nụ cười sáng lạn.
Nàng đứng dậy, xoay người nhìn Lôi Ngạo Thiên từ cửa phòng đi tới, cười nói: "Không có việc gì! Ta cùng đại tỷ đang nói chuyện phiếm đấy."
"Nhưng vì cái gì không thể để cho ta biết?" Lôi Ngạo Thiên vừa mới đã từ trên nét mặt Tâm Nương nhìn thấu một chút nguyên nhân, cũng không tự nhiên Tô Nhược Mộng vào lúc này lại pha trò.
Tô Nhược Mộng bị một câu làm nghẹn, trong lòng biết lần này lừa gạt không nổi nữa. Nàng hít sâu một hơi, đưa tay chỉ ghế trống bên cạnh, cười nói: "Chàng ngồi xuống đi, trước uống ngụm trà nóng, ta từ từ nói." Nói xong, nàng xoay người nhìn Tâm Nương: "Đại tỷ, ngươi cũng ngồi xuống đi."
Hai người Lôi Ngạo Thiên và Tâm Nương theo lời ngồi xuống, hai người cũng nhìn chằm chằm vào nàng, căn bản cũng không tính toán để cho nàng cơ hội qua loa qua mắt.
Tô Nhược Mộng nâng chung trà lên, khẽ nhấm một hớp, thắm giọng cổ họng, âm thầm sửa sang lại suy nghĩ: "Nhị Lôi Tử, chàng còn nhớ rõ tuyệt tử hoàn trong cơ thể ta không?"
"Nhớ!" Lôi Ngạo Thiên không biết nàng muốn nói gì? Chỉ là, nàng hỏi, hắn đáp.
"Lão Thất nói, không có thuốc nào chữa được, nhưng chẳng biết tại sao nó lại biến mất trong thân thể ta, cho nên, ta mới có con của chúng ta." Tô Nhược Mộng nói xong, mặt dịu dàng và thỏa mãn vuốt ve bụng cao cao nổi lên của nàng.
"Không sai!" Chuyện này Lôi Ngạo Thiên cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng mà, chuyện này cả lão Thất cũng không biện pháp giải thích, hơn nữa đối mặt vui mừng mình được làm cha, hắn cũng không đi sâu tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân trong này.
Tâm Nương gật đầu một cái, nói: "Không thuốc mà khỏi, lúc ấy các ngươi bị vây ở trong thạch động sụp đổ, sau khi chúng ta cứu bọn ngươi ra, Lôi Giáo chủ tỉnh dậy toàn bộ đã tốt hơn."
"Đúng vậy." Khẽ gật đầu, Tô Nhược Mộng nhìn bọn họ, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thật ra thì, lão Thất vẫn hoài nghi máu trong cơ thể ta có chức năng đặc biệt, lần trước Tử Long huyện không có dược thảo, hắn tìm tới ta. Ta cho?? hắn một chút máu đi làm thí nghiệm, kết quả chứng minh, máu của ta xen lẫn ở bên trong nước thuốc, hiệu quả rất tốt."
"Cho nên, vết thương trên cánh tay tay ngươi chính là chỗ này mấy ngày này chảy máu lúc ngươi cắt?" Tâm Nương tất cả đều hiểu, vết thương trên cánh tay của nàng cũng có được giải thích hợp lý, chỉ là, đối với chuyện này vẫn cảm thấy rất khiếp sợ, máu của nàng lại còn có thể trị bách bệnh đứng đầu —— ôn dịch.
Lôi Ngạo Thiên vốn chỉ nghe được câu nói sau cùng, nghe Tâm Nương nói vết thương trên cánh tay Tô Nhược Mộng, lập tức đưa cánh tay hắn qua, kéo ống tay áo Tô Nhược Mộng ra, nhìn vết thương phía trên, trong mắt thoáng qua lửa giận hừng hực.
Nữ nhân này, nàng lại cắt nhiều vết thương như vậy trên cánh tay mình, không trách được sắc mặt nàng gần đây luôn tái nhợt, ăn nhiều thức ăn bổ huyết hơn nữa đều không hữu dụng. Nàng đây là lấy bao nhiêu máu? Đáng giận nhất là, nàng và lão Thất lại gạt mình. Nàng cũng không lo lắng đứa nhỏ trong bụng sao?
"Mộng nhi, nàng thiên tính thiện lương, ta biết. Nhưng mà, nàng không thể không để ý sức khỏe của mình và hài nhi trong bụng, nàng lấy máu, thân thể tại sao có thể chịu được? Mà tại sao nàng không nói cho ta, chẳng lẽ ở trong mắt nàng, ta chính là một người chỉ lo chính mình sao? Nếu nàng xảy ra chuyện, nàng để lại ta một mình làm thế nào?"
Tô Nhược Mộng lắc đầu một cái, chỉ cảm thấy cổ họng phát trướng, một câu cũng nói không nên lời.
Tâm Nương liếc mắt nhìn thức ăn trên bàn đã sớm lạnh, thức thời đứng dậy rời đi, chuẩn bị lại đi phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn cho nàng, cũng thuận tiện để lại thời gian và không gian cũng cho phu thê bọn họ.
Lôi Ngạo Thiên nghe tiếng đóng cửa, cũng không nhịn được nữa ôm chầm Tô Nhược Mộng, âm thanh khẽ run hỏi: "Mộng nhi, chuyện này làm sao nàng có thể gạt ta? Chẳng lẽ nàng sẽ không sợ ta lo lắng sao?"
"Ta chính là sợ chàng lo lắng, cho nên mới không để cho lão Thất nói cho chàng biết. Chàng cũng biết, ta gần đây một mực không ngừng bổ huyết, ta sẽ không làm tổn hại sức khỏe của đứa bé. Lần này ôn dịch tới quá hung mãnh, hơn nữa, dược liệu của chúng ta lại cung không đủ, máu của ta có thể cứu người, ta thật sự vô cùng vui vẻ. Chàng yên tâm! Trong lòng ta có chừng mực, ta sẽ không làm loạn."
Tô Nhược Mộng vùi ở trong lòng hắn bảo đảm đi bảo đảm lại.
"Mộng nhi, về sau nàng không cần lừa gạt ta bất cứ chuyện gì nữa, có chuyện phải nói ra, chúng ta cùng nhau đối mặt, cùng nhau chia sẻ. Nàng không nói, ta chỉ biết càng thêm lo lắng. Tựa như hiện tại mặc dù nàng là lú do tốt, không nói cho ta, nhưng mà, ta nhìn vào sắc mặt nàng tái nhợt, ta cũng lo lắng như thế, cũng sẽ suy nghĩ lung tung. Cho nên, về sau nàng ngàn vạn lần không được lừa gạt nữa ta, biết không?"
"Được! Ta bảo đảm sẽ không làm chuyện giống vậy nữa, về sau, mặc kệ gặp phải chuyện gì, mặc kệ muốn quyết định cái gì, ta đều nhất định trước tiên nói cho chàng biết."
"Ừ. Đi, ta giúp nàng lấy một chút thuốc." Lôi Ngạo Thiên buông nàng ra, dắt tay nàng, cất bước đi vào bên trong.
Tô Nhược Mộng khe khẽ gật đầu.
Lôi Ngạo Thiên kéo ống tay áo Tô Nhược Mộng ra, nhìn những vết thương lớn nhỏ không đều, cũ mới không đồng nhất, trong lòng không khỏi đau xót. Động tác cầm thuốc mỡ lên nhẹ nhàng thay nàng bôi vết thương, hắn vừa bôi thuốc, vừa đau lòng nói: "Mộng nhi, nàng đối với mình thật là ngoan độc quyết tâm. Nàng cũng không sợ lưu lại vết sẹo, nếu như lưu lại vết sẹo, ta sẽ không phát hiện sao?"
"Ta không nghĩ nhiều như vậy, ta biết rõ chàng sẽ không ghét bỏ trên người ta có sẹo." Tô Nhược Mộng khẳng định trả lời, đối với lòng của Lôi Ngạo Thiên, nàng chưa bao giờ hoài nghi.
"Thuốc mỡ này vừa hoạt huyết lại tẩy sẹo, sáng chiều bôi một lần." Lôi Ngạo Thiên đối với nàng hoàn toàn tin tưởng có chút hài lòng, chỉ là nhìn vết thương của nàng, trong lòng rất khó vui vẻ.
Tô Nhược Mộng nhìn chân mày nhíu chặt, nhẹ giọng nói: "Nhị Lôi Tử, chàng cười một cái, có được hay không? Về chút máu này, ta ăn nhiều cơm, rất nhanh sẽ có thể bù lại. Chẳng lẽ chàng không cảm thấy có thể cứu nhiều người như vậy là một chuyện tốt sao? Chàng đừng nhíu lông mày nữa, có được hay không?"
"Vậy nàng ăn bao nhiêu cơm?"
"Một chén cơm, một chén canh, lại ăn rất nhiều món ăn, có được hay không?"
Lôi Ngạo Thiên lắc đầu một cái, nói: "Quá ít."
"À?" Tô Nhược Mộng sững sờ, nói: "Vậy thì hai chén cơm, một chén canh."
"Hai chén cơm, hai chén canh."
"Nhiều như vậy? Ta..." Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn hắn, có thể thấy được vẻ mặt không thương lượng của hắn, thường phục mềm xuống, gật đầu một cái, nói: "Được rồi! Tất cả đều nghe lời chàng."
------ lời ngoài mặt ------
truyen hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp