Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu

Chương 1: Tử Vong Thánh Chỉ


Chương tiếp

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: nay bổ nhiệm Dương Túc Phong tập tước lãnh chúa thứ mười bốn tại Tử Xuyên tỉnh, phủ Lệ Xuyên, vùng Nam Hải, đồng thời tấn phong hàm thiếu tướng hải quân. Trẫm biết khanh cương nghị vững vàng, dũng cảm quyết đoán, uy vọng phục chúng, trẫm thực cảm thấy yên tâm. Khanh có tố chất thiên bẩm, mai sau tất làm nên nghiệp lớn. Trong thời buổi loạn lạc này, trẫm phó thác trọng trách cho khanh, khanh vì quốc gia phục vụ, đừng phụ lòng kỳ vọng của trẫm. Khanh nhất định phải giữ vững cương thổ, chống lại loạn dân, ổn định trị an. Buông bỏ cương thổ, quốc pháp không dung, khanh phải cảnh giác. Chính trị, quân sự trong vùng Mĩ Ni Tư, khanh tùy nghi giải quyết, cẩn trọng. Khâm thử!”

Dương Túc Phong im lặng lắng nghe, dường như nhập vào niết bàn vậy, chỉ có mí mắt khẽ giật nhẹ. Từ sau tiếng súng ngày hôm đó, hắn đã tưởng rằng mọi thứ đều kết thúc, vĩnh viễn rơi vào bóng tối, không tưởng được làm thế nào linh hồn mình lại xuất hiện trong một thế giới khác, không những thấy lại mặt trời, còn chiếm cứ thân thể một người khác, giúp hắn có thể dùng thân phận khác tiếp tục sinh tồn. Hắn trước nay không tin chuyện người chết còn có kiếp sau, nhưng đến giờ phút này, hắn không thể không tin. Hắn tận mắt chứng kiến mình ở một thế giới khác chết đi, rồi lại hồi sinh trong thế giới này. Thứ cảm giác quái dị khi kí ức bị phân liệt này lúc đầu làm hắn sởn tóc gáy, sau đó thì hí hửng như phát cuồng. Nhưng qua một năm thích nghi, hắn từ từ quen dần với thế giới này, tâm tư cũng bình tĩnh lại, địa cầu trong trí hắn mờ dần.

Thân phận hiện tại của hắn, không phải tử tù, có điều so với tử tù cũng không khác mấy. Sau khi sống lại, hắn phát hiện mình vẫn ngồi tù. Đương nhiên, không phải tội phạm bị nhốt trong ngục, mà là làm con tin cho Dương gia – lãnh chúa Tử Xuyên tỉnh, phủ Lệ Xuyên, vùng Nam Hải – bị giam tại tây nam Ni Lạc, thủ đô Đường Xuyên đế quốc trong một tiểu viện chu vi không quá ba trăm mét vuông, cuộc sống cô độc không khác tử tù là mấy. Mỗi ngày thứ hắn nhìn thấy chỉ là một khoảng trời mờ mịt không trọn vẹn, chuyện phát sinh bên ngoài toàn bộ đều cách biệt với hắn. Đến giờ này, sau một năm, đạo thánh chỉ của hoàng đế mới hủy bỏ thân phận con tin, giúp hắn lần nữa khôi phục tự do.

Nội vụ thái giám không đủ hơi, tiếng tuyên đọc thánh chỉ trong phòng khách mênh mông vọng lại yếu ớt, cơ hồ có thể biến mất bất cứ lúc nào. Song trong khung cảnh tịch mịch thế này, một tiếng thở hổn hển cũng lọt vào tai.

Phòng khách này cực kì đồ sộ và hoa lệ, trang trí xa hoa, thanh nhã cao quý. Tám trụ chống bằng đá vân chạm trổ hình hoa hồng cao tới nóc. Nóc nhà chia làm bốn tầng hình tròn, khảm rất nhiều hồng ngọc, ban ngày cũng tỏa sáng lấp lánh. Vách tường bốn phía nạm cẩm thạch màu vàng nhạt, ánh sáng dìu dịu phát ra từ hồng ngọc trên nóc chiếu lên cẩm thạch trên tường tức thì phân tán, tỏa màu sắc sặc sỡ. Một bức tượng thiếu nữ Duy Nạp Tư đặt ngay ngắn trên cửa sổ lớn. Nền nhà cẩm thạch được lau chùi, sáng lấp lóa, cơ hồ chiếu rõ bóng người. Không khí còn phảng phất cái mùi đặc trưng của phòng ốc mới xây, chầm chậm thấm vào người Dương Túc Phong, khiến mắt hắn từ từ phát ra ánh sáng màu tím nhạt.

Đây là Hội Anh điện của Đường Xuyên đế quốc, là chỗ Dương Túc Phong biết rõ nhất. Vừa vặn trong trận động đất một năm trước, cái tối mà đất rung núi chuyển, sấm sét gầm gào liên tục đó, tòa kiến trúc nguy nga lộng lẫy này đã bị phá hủy trong chốc lát. Vô số người chết trong đống hoang tàn, hắn cũng vùng vẫy khổ sở dưới đống đổ nát đó, thoi thóp, co quắp dưới lớp bùn đất ẩm ướt hôi thối. Nếu không có một tia sét mạnh đánh nát bức tượng bằng đá hoa cương đè trên người hắn, hắn đã chết từ sớm. Tia sét đó đã đoạt mất linh hồn một người, cứu thoát linh hồn một người khác từ một vũ trụ xa xôi.

Hội Anh điện, công trình hắn thề muốn hủy diệt. Nơi này bề ngoài huy hoàng hết mực, kì thật là công trình tội ác đen tối không chịu nổi, từ đó biến mất trong nhân gian. Cảnh tượng hoang tàn đổ nát đó như dự báo tiền đồ ảm đạm mờ mịt của đế quốc. Nhờ có hoàng đế tận lực chi trì, Hội Anh điện nhanh chóng được xây lại, còn lộng lẫy hơn trước, vì nó dùng hồng ngọc và cẩm thạch vận chuyển từ vùng Mĩ Ni Tư, phía trên lại dùng phỉ thúy và kim cương lớn bằng ngón tay, phát sáng rực rỡ, chỉ Mĩ Ni Tư mới sản xuất được.

Có lẽ vì để tăng thêm sự rực rỡ chưa từng có của đế quốc sắp mục nát, có người nước ngoài thuật lại, đế quốc thậm chí dùng một phần quân phí để xây lại Hội Anh điện. Vì trang trí phỉ thúy và kim cương trên điện, hoàng đế tiền nhiệm sắp hấp hối đã xuất một lượng lớn phỉ thúy, kim cương từ kho của nội vụ. Tất cả đều chuyển từ địa khu Mĩ Ni Tư về cách đây mấy chục năm, dùng vỏn vẹn một lượng rất ít cũng đủ cho Hội Anh điện tỏa ra sức quyến rũ mê người.

Mĩ Ni Tư quả thực là một cái chậu châu báu dùng hoài không hết.

Người trong đại sản rộng mênh mông này không nhiều, không khí trang nghiêm. Dọc hai bên đại sảnh, hai hàng vệ binh ăn mặc lộng lẫy cùng cấm vệ quân mặc đồ màu đỏ đứng phân biệt, mỗi hàng mười hai người, bọn họ cầm súng trường Minh Tư Khắc kiểu mới nhất đứng nghiêm chỉnh, lưỡi lê bén ngót trên súng thỉnh thoảng bật lên khiến người khiếp đảm. Giữa đại sảnh chỉ có một cái bàn dài cùng bốn cái ghế tựa. Trên bàn phủ một tấm vải nhung màu vàng kim, ghế cũng bọc nệm cùng màu. Hồng ngọc trên trần chiếu xuống nệm ghế, phát ra thứ ánh sáng dìu dịu, khiến người ta nảy sinh cảm giác nghiêm trang.

Bốn chiếc ghế kì thực chỉ có ba người ngồi, bên phải là viên thái giám nội vụ ốm yếu đã đứng lên tuyên đọc thánh chỉ, ở giữa là một cụ già mặc cẩm bào vẻ mặt u ám, hai mắt lèm nhèm, bên trái là một tướng quân trẻ tuổi dáng người cao lớn, ánh mắt như thần. Trong ba người này, chắc chắn viên tướng trẻ được người ta chú ý nhất, y tuấn tú hiên ngang, thần thái phi phàm, thân hình khôi ngô cùng y phục tướng quân màu đỏ quất cực kỳ đẹp mắt. Bên cạnh hai lão già gần như không còn sinh khí, hắn giống như hạc đứng giữa bầy gà, thắt lưng đeo bội kiếm màu tím chạm trổ ba ngôi sao nhỏ, biểu lộ thân phận tôn quý không cần che giấu.

Trước bàn chỉ có một người, chính là Dương Túc Phong. Dưới con mắt người ngoài, Dương Túc Phong là một người trẻ tuổi hết sức bình thường. Trông hắn chỉ chừng 20, nét mặt có phần non nớt, sắc mặt trắng xanh, tựa hồ là do ăn uống không tốt và thiếu sáng lâu ngày, song không ảnh hưởng tới hoạt động thường ngày của hắn. Hắn cũng giống như viên tướng, vóc dáng khôi ngô. Có hơi kì lạ là hắn đối diện với bọn họ lại tỏ ra hoang mang.

“Tạ ân điển hoàng đế bệ hạ!” Dương Túc Phong hơi gập người, cung kính nói. Hắn rời khỏi tiểu viện, nơi giam giữ hơn chín năm, hắn đã chuẩn bị buông tay rời bỏ thế giới này, nhưng hiện tại tình hình đột nhiên chuyển biến, chẳng những không bị thủ tiêu, thánh chỉ của hoàng đế rõ ràng còn bổ nhiệm hắn làm lãnh chúa thứ mười bốn của Tử Xuyên tỉnh, phủ Lệ Xuyên, địa khu Nam Hải, lại tấn phong thiếu tướng Hải quân đế quốc.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...