Giang Sơn Như Họa [Thần Châu Kỳ Hiệp]

Chương 11: Vô Cực tiên đan


Chương trước Chương tiếp

Người bóp cổ hắn chính là Thiệu Lưu Lệ.

Hóa ra Thiệu Lưu Lệ không hề chết.

Thiệu Lưu Lệ không khóc, ngược lại còn mỉm cười nhìn hắn.

Tiêu Thu Thủy lạnh lùng nhìn lại, thậm chí còn không buông tay.

Thiệu Lưu Lệ cười hỏi:

- Ngươi ở lại nhặt xác cho ta?

Tiêu Thu Thủy bình tĩnh đáp:

- Ta không biết ông chưa chết.

Trong mắt Thiệu Lưu Lệ lóe qua một tia cảm động, gật đầu nói:

- Ta ở trong tượng Phật thấy người cố sức cứu người mà quên cả thân mình, điểm ấy ta tin ngươi.

Thiệu Lưu Lệ cười như một con cáo già giảo hoạt, nói:

- Có điều người cũng rất tinh minh, rất bình tĩnh.

Nói đoạn liền không còn nét cười.

- May mà võ công ngươi không cao... Kỳ lạ là ta không ngờ lại có chút sợ ngươi.

Thiệu Lưu Lệ lạnh lẽo hỏi:

- Ngươi biết ta khẽ dùng sức là có thể giết ngươi không?

Tiêu Thu Thủy lạnh lùng đáp:

- Ông giết đi.

Thiệu Lưu Lệ ngạc nhiên hỏi:

- Ngươi không sợ chết?

Tiêu Thu Thủy thản nhiên đáp:

- Sợ đến muốn chết.

Thiệu Lưu Lệ cười nói:

- Thật không nhìn ra được.

Tiêu Thu Thủy bình tĩnh đáp:

- Sợ thì vẫn phải chết.

Thiệu Lưu Lệ nói:

- Ta có thể để ngươi không chết.

Tiêu Thu Thủy cười lạnh:

- Đó là tùy ông.

Thiệu Lưu Lệ nheo mắt nhìn hắn:

- Khá lắm!

Nói đoạn liền buông tay ra.

Tiêu Thu Thủy cũng bỏ tay đang đỡ ra, sờ sờ cổ họng, nói:

- Ta không hiểu.

Thiệu Lưu Lệ cười đáp:

- Ngươi không hiểu tại sao ta phải giả chết?

Tiêu Thu Thủy không trả lời, dù rằng hắn cũng đang muốn hỏi câu này.

Thiệu Lưu Lệ nói tiếp:

- Bởi vì ta thật sự sắp phải chết. Nhưng ta muốn giết vài người trước khi chết.

Sắc mặt trước khi chết vụt trầm xuống, nghiên răng nói:

- Người đầu tiên chính là Chu đại thiên vương!

Tiêu Thu Thủy nghe mà giật mình kinh hãi.

Thiệu Lưu Lệ căm hận nói:

- Trong trận chiến ở núi Vũ Di mười lăm năm trước, chính lão từ sau lưng đẩy ta người Yến Cuồng Đồ, Yến Cuồng Đồ vì phải đối phó với ta nên mới trúng một chưởng của lão, nhưng cũng đánh cho ra trọng thương, thuận tiện mang theo lên xe.... Ngươi nghĩ xem, ta có hận lão hay không? Ta có nên hận Chu đại thiên vương hay không?

Tiêu Thu Thủy không nhịn được hỏi:

- Vậy ông đem Vô Cực tiên đan cho lão ta làm gì?

Thiệu Lưu Lệ cười hắc hắc, đáp:

- Đó là độc dược.

Đoạn xòe tay ra, trong lòng bàn tay không ngờ lại có năm viên thuốc hoàn toàn giống hết năm viên mà lão ta giao cho Nhu Thủy thần quân. Thiệu Lưu Lệ cười nói:

- Đây mới là hàng thật.

Tiêu Thu Thủy thất thanh:

- Ông thật sự muốn hạ độc chết Chu đại thiên vương?!

Thiệu Lưu Lệ hung ác nói:

- Bọn ta liều chết bán mạng làm việc cho lão, lão lại vì đoạt bảo vật, lấy mạng kẻ địch mà hy sinh tính mạng bọn ta! Ta sống như chó suốt mười lăm năm, nguyện vọng lớn nhất chính là giết lão!

Tiêu Thu Thủy hỏi:

- vậy thì ông cũng không sát thương Yến Cuồng Đồ?

Thiệu Lưu Lệ oán hận đáp:

- Yến Cuồng Đồ sở dĩ không giết ta, cũng là vì biết ta hận Chu đại thiên vương thấu xương, tuyệt đối không làm việc Chu đại thiên vương, mà võ công của ta, hắn cũng không để vào mắt... Vì thế hắn dùng một viên Dương Cực tiên đan bảo tồn hư nguyên của ta, giữ lại cho ta một mạng.

Sắc mặt lão ta chợt biến đổi, nói:

- Nhưng ta vẫn phải giết hắn! Hắn là người thứ hai ta muốn giết!

Tiêu Thu Thủy một lần nữa kinh ngạc, hắn không ngờ Thiệu Lưu Lệ lại là người tuyệt tình đến vậy, ngoan độc đến như vậy!

Thiệu Lưu Lệ phảng phất như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Tiêu Thu Thủy, lập tức lạnh giọng nói:

- Ta phải giết hắn! Ngươi có biết mười lăm năm nay ta sống những ngày như thế nào không?! Làm nô lệ cho hắn! Mà hắn chỉ cho ta uống có Dương Cực tiên đan!Không có Âm Cực tiên đan phối hợp, ngươi biết ta chịu đựng khổ sở đến mức nào không?! Ngươi biết khi khí thuần dương của Dương Cực tiên đan phát tác, ta làm thế nào tiêu giải không?! Ta biết làm thế nào?! Hắn vẫn không cho ta uống Âm Cực tiên đan! Chỉ điểm có mấy huyệt đạo của ta để khống chế! Ngươi biết ta phải chịu đượng đau khổ đến mức nào!

Tiêu Thu Thủy nhìn vẻ kích động của Thiệu Lưu Lệ, bất giác cảm thấy mê mang.

Một hồi lâu sau, Thiệu Lưu Lệ mới bình tĩnh lại, hỏi:

- Ngươi biết sự đau khổ đó là như thế nào không?

Lão chậm rãi đưa hai tay ra, ấn vào một thân cây đại thụ.

Đó vốn là một gốc cây xanh đang bừng bừng sức sống, hai chưởng Thiệu Lưu Lệ ấn xuống, cũng không dùng lực, gốc cây đột nhiên khô héo đi, lá khổ rụng xuống lả tả.

Thiệu Lưu Lệ cười lạnh:

- Ta vì Chu đại thiên vương mà khổ chiến Yến Cuồng Đồ, thế nhưng Chu đại thiên vương lại vì muốn giết hắn, đoạt lấy tiên đan và thiên thư mà hy sinh ta.... Mười lăm năm sau, ta tự xưng đã lấy được tiên đan, lão liền phái người tới cứu. Chờ khi ta giao hết tiên đan cho Nhu Thủy thần quân, bọn chúng liền vắt chân lên cổ mà chạy, ha ha... Cũng may ta đưa ra tiên đan giả, tiên đan có thể giúp Chu đại thiên vương thực sự vũ hóa đăng tiên... Đám người bọn chúng còn không bằng anh bạn trẻ nhà ngươi, còn thay ta đào một nấm mộ, không để chó hoang, lang sói ăn xác....

Giọng nói không giấu nổi sự thương cảm.

Tiêu Thu Thủy cười khổ:

- Ta... Ta tưởng ông thật sự đã chết...

Bỗng nhiên vài chiếc lá rơi xuống, không ngờ đã khô vàng, giống như đã héo rụng nhiều ngày, Tiêu Thu Thủy vụt ngẩng đầu lên, chỉ thấy gốc đây đã khô héo mà chết, giống như bị hạn hán lâu ngày.

Thiệu Lưu Lệ nhìn Tiêu Thu Thủy giật mình kinh hãi, cười lạnh nói:

- Ngươi nghĩ thử xem, mỗi ngày trong cơ thể ta đều có loại khí cực dương này hành hạ. Không có Âm Cực tiên đan điều hòa, Dương Cực tiên đan tuy có thể thúc đẩy ta tăng một giáp công lực, nhưng cũng khiến ta muốn sống không được, muốn chết không xong. Tinh lực, dục vọng, nóng bỏng trong cơ thể đều phải phát tiết, Yến Cuồng Đồ mỗi lần thấy ta sắp phát điên, sắp tự hủy, mất đi khống chế, hắn lại dùng thủ pháp mạnh điểm hết yếu huyệt toàn thân ta, khiến ta nằm đó chịu hết dày vò trong cơ thể...

Thiệu Lưu Lệ kể chuyện, ánh mắt oán độc khiến cho Tiêu Thu Thủy không rét mà run.

Thiệu Lưu Lệ lại nói:

- Sau khi ta ám toán hắn, đoạt được năm viên tiên đan liền bỏ chạy, ta biết không thể giết được hắn lúc đó, hắn nhật định sẽ tìm được ta, cũng không biết sẽ dùng phương pháp nào để hành hạ ta nữa... Vì thế trước tiên ta phải giết hắn, trước tiên phải trừ hết những kẻ mà ta thống hận. Do đó ta báo với Trường Giang tứ côn, để Chu đại thiên vương phái người tới tìm ta, cũng khêu lên tranh đấu giữa Quyền Lực bang và Chu đại thiên vương...

Tiêu Thu Thủy chợt hỏi:

- Ông đã lấy được tiên đan, tại sao không uống Âm Cực tiên đan để giải trừ nhiệt độc của Dương Cực tiên đan?

Thiệu Lưu Lệ lắc đầu cười khổ:

- Âm Cực tiên đan nhất định phải uống vào trong vòng ba ngày, nếu vượt quá thời hạn đó, chia ra uống vào, âm hàn và dương cương hỗn tạp sẽ càng đau khổ, chắc chắn trí mạng. Ta uống Dương Cực tiên đan đã hơn mười năm, tuy nó hành hạ ta chết đi sống lại, nhưng cũng chính nó giữ lại cho ta một hơi thở. Ta đương nhiên là phải uống, phải uống hết cả năm viên tiên đan trải hết gian nan vất vả mới đoạt được này vào... Ha ha ha....

Thiệu Lưu Lệ càng nói càng đắc ý, nhưng cười được một nửa, hai vai đau đớn, sắc mặt lập tức trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng.

- Mẹ nó... Kim châm của con yêu nữ đó... Nhận huyệt đâm vào... Thật lợi hại....

Bỗng hít sâu một hơi, trên mặt lập tức hồi phục một chút hồng nhuận, hỏi:

- Ngươi biết tại sao ta không đi chỗ khác mà lại phải tới Đan Hà?

Tiêu Thu Thủy lắc đầu, mờ mịt:

- Không biết.

Thiệu Lưu Lệ cười hắc hắc:

- Đan Hà có địa hình đặc thù, ta nghe được trong u cốc Đan Hà có sinh sản một loại thảo trùng cực kỳ âm hàn, người Trung Nguyên còn gọi là Thiên tàm. Đây không phải loại trùng thảo trong Trung dược, mà là côn trùng thật sự. Ta chỉ cần lấy được chất dịch của chúng nó uống vào là sẽ có thể giải được khí nóng bức của Dương Cực tiên đan trong cơ thể, sau đó lại uống Âm Cực tiên đan là có thể hồi phục như cũ, ha ha ha...

Thiệu Lưu Lệ ngẩng mặt lên trời cười lớn:

- Còn hai cặp Vô Cực tiên đan nữa, ta lại uống vào, công lực sẽ tăng gấp hai ba lần hiện tại, đến lúc đó còn sợ a?! Cho dù không đánh được Yến Cuồng đồ thì đối phó với Chu đại thiên vương và Lý Trầm Châu cũng không còn là vấn đề với ta nữa!

Tiêu Thu Thủy thấy lão ta điên khùng như vậy, trong lòng thật sự có chút ẹ sợ, lập tức hỏi:

- Nếu là ông dẫn mọi người tới chùa Biệt Truyện, tại sao lại bị nhốt trong tượng phật, huyệt đạo bị phong hết? Phải chăng là Yến Cuồng Đổ đuổi kịp ông...

Thiệu Lưu Lệ thoáng biến sắc:

- Nếu là Yến Cuồng Đồ đuổi kịp ta thì ta còn mạng nữa sao?! Ta để lại manh mối ở tháp cổ Nam Hoa, Lục Dung Quảng Châu là muốn hắn đuổi sai hướng! ... Huyệt đạo của ta là tự phong!

Tiêu Thu Thủy lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu.

Thiệu Lưu Lệ cười ha hả, nói:

- Ngươi đương nhiên là không hiểu rồi! Mỗi lần Dương Cực tiên đan phát tác, ta đều giống như điên cuồng, Yến Cuồng Đồ vừa không muốn giết ta, lại vừa không muốn thấy ta chết, vì thế mỗi lần đều phong bế huyệt đạo ta... Mỗi lần ta bị khóa huyệt đạo, đúng là sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng lâu dần, mỗi lần phát tác, cho dù không có người khóa huyệt đạo ta thì yếu huyệt của ta cũng sẽ tự phong lại để giảm bớt đau khổ. Nếu không có ai giúp ta giải huyệt thì sẽ phải đợi một hai ngày, thậm chí ba năm ngày không chừng, sự khổ sở đó, ngươi cứ nghĩ mà xem, đến mức... Hôm nay dược tính của ta lại phát tác, vì sợ người của Chu đại thiên vương và Quyền Lực bang tìm tới cửa chỏ nên mới trốn vào trong bụng phật. Sau khi huyệt đạo bị phong bế, ta vốn không thể động đậy nổi, may mà ngươi nhìn ra được, đá đổ tượng phật, lại đánh huyệt Bách Hội của ta, giải nguy bị khóa huyệt đạo... Chỉ không biết làm sao ngươi nhìn ra được là ta đang ở trong tượng phật?

Tiêu Thu Thủy ngượng ngập nói:

- Ta trông thấy tượng phật có hai dòng nước mắt, đúng lúc buồn bực, nghĩ tới... Đại danh của ông, vì thế liền đoán ông ở bên trong.

Thiệu Lưu Lệ cười ha hả một tràng, giống như chấn động đến vết thương bên sườn, khẽ nhíu mày, cười khổ nói:

- Trước khi ta giết người sẽ luôn rơi nước mắt. Thấy Nhu Thủy thần quân, ta lại nhớ tới thù với Chu đại thiên vương, thấy Hỏa vương, ta lại nhớ tới thù với Lý Trầm Chu... Lúc ấy khí lệ nghịch trong người ta đã nhập vào đường chính, đang muốn chém giết một phen, thì lại tới một ả Tống Minh Châu, đấu với ả ta lưỡng bại câu thương, con mụ đó... Thật lợi hại, ta uống được Dương Cực tiên đan, nếu không chưa chắc đã là đối thủ của ả. Vì thế ta cũng nổi máu lên, đuổi được Tống Minh Châu đi liền dứt khoát giả chết, để Nhu Thủy thần quân trúng kế, độc chết Chu đại thiên vương, người của Chu đại tiên vương tất cũng sẽ giết Nhu Thủy thần quân báo thù, ha ha ha! Như vậy mới là mượn đao giết người, một đá hai chim!

Tiêu Thu Thủy không nhịn được hỏi:

- Quyền Lực bang thì có thù oán gì với ông?

Thiệu Lưu Lệ trừng mắt nhìn hắn, tức giận đáp:

- Đương nhiên là có thù! Ta trước kia là người của Chu đại thiên vương, sớm đã có thù không đội trời chung với bọn chúng! Sau trong trận vây giết Yến Cuồng Đồ...

Tiêu Thu Thủy thất thanh:

- Trận vây giết Yến Cuồng Đồ, Quyền Lực bang cũng tham dự?!

Thiệu Lưu Lệ cáu kỉnh nói:

- Đương nhiên! Ngươi nghĩ Yến Cuồng Đồ dễ đối phó như vậy sao? Trận đánh hôm đó, chỉ bằng bảy trưởng lão của Chu đại thiên vương, há lại là địch thủ của hắn?! Quyền Lực bang tự nhiên là cũng xuất động toàn lực, Tứ đại hộ pháp sau trận đánh đó, Cửu Thủ thần ma Tôn Kim Viên bị đánh nát hết xương sườn, miệng phun máu tươi, Phiên thiên văn Trầm Tiềm Long đầu mình lìa nhau, máu nhuộm Vũ Di, hai người Đông nhất kiếm, Tây nhất kiếm còn sống tới giờ cũng không dám đặt chân vào giang hồ nữa. Ngươi tưởng tượng chút là biết, trận chiến Vũ Di ngày đó thảm khốc tới mức nào...

Tiêu Thu Thủy thật sự ngây ngốc rồi. Trước mắt hắn không khỏi hiện lên hình ảnh Yến Cuồng Đồ vạn người khôn địch, ngạo thị thiên hạ, trên núi Vũ Di đại chiến quần hào.

Thiệu Lưu Lệ thấy hắn ngẩn ra không nói:

- Ngươi nhất định là không biết vây giết Yến Cuồng Đồ và thù oán giữa ta với Quyền Lực bang thì có quan hệ gì với nhau? Kỳ thực quan hệ rất lớn nhé! Lần đó không chỉ là vây giết Yến Cuồng Đồ, một khi Yến Cuồng Đồ bị đánh trọng thương, mọi người đều nhất định phải... Đừng quên, trên người hắn có bảo vật nha, vì thế mọi người lại xúm vào hỗn chiến, bang chúng Quyền Lực bang đại chiến người của Quyền Lực bang, mười sáu môn phái lớn cũng đánh người người chết ta sống...

Tiêu Thu Thủy kêu lên thất thanh:

- Ngay cả mười sáu phái lớn cũng tới nữa?!

... Đối phó với một mình Yến Cuồng Đồ?

Thiệu Lưu Lệ cười khẩy nói:

- Giết người, bọn chúng chưa chắc đã tới, đoạt bảo, bọn chúng sao có thể chậm hơn người khác! Ngay cả Tam sơn Ngũ nhạc trong lục lâm cũng đều đến, Hoa Sơn, Côn Luân, Nga Mi sao có thể không tới?!

Tiêu Thu Thủy quát:

- Nói bừa! Mười sáu môn phái lớn đều là người trong chính đạo...

Thiệu Lưu Lệ cười ha hả:

- Người trong chính đạo! Ha ha! Người trong chính đạo...?!

Thiệu Lưu Lệ cười đến nghiêng nghiên ngả ngả, cười đến nước mắt chảy ra đầm đìa.

Thiệu Lưu Lệ không nhịn được phải khom người xuống, ôm bụng cười điên cuồng.

Trước mặt lão là cây cối.

Lão đột nhiên phóng tới trước như một mũi tên.

Khi lão phóng ra thì đồng thời hai tay cũng vồ tới.

Cùng lúc đó, ánh hồng chợt lóe lên.

Tay phải Thiệu Lưu Lệ nắm một hòn đá, hòn đá vỡ nát.

Tay trái Thiệu Lưu Lệ nắm một chiếc giày.

Giày thon bằng vải đen.

Chủ nghe một tiếng cười trong như chuông bạc vang lên, nũng nịu nói:

- Lão tự dưng xồ ra giật giầy của người ta, muốn làm cái gì thế!

Thiệu Lưu Lệ thậm chí không cần quay đầu lại nhìn, đã biết người tới chính là Tống Minh Châu áo hồng.

Tống Minh Châu ung dung đứng đó, đôi mắt sáng như minh châu, giống như một con búp bê, hai má trắng muốt ửng hồng, giữa đỉnh núi Đan Hà, quả thực là tuyệt sắc.

Ngay cả Tiêu Thu Thủy cũng nhìn đế có chút ngơ ngẩn.

... Cô gái này lanh lợi, đáng yêu như vậy, thế mà thủ đoạn lại vô cùng độc ác!

Cô ta vừa ra tay đã giết Lao Cửu, phế Ngô Tài, Tiêu Thu Thủy nghĩ tới điểm ấy, trong lòng liền phát lạnh.

Ánh mắt Thiệu Lưu Lệ co rút lại:

- Ngươi biết ta không chết?

Tống Minh Châu cười khanh khách, đáp:

- Lực đạo hai chưởng lão dùng để đánh ta đó, chuẩn xác vừa đủ, người sắp chết sao có thể phát ra chưởng lực như vậy được?

Thiệu Lưu Lệ nheo mắt nói:

- Ồ?

Tống Minh Châu lại cười nói:

- Cho nên ta chẳng những quay lại, hơn nữa còn.

Nàng ta cười trông thật khả ái:

- Còn nghe hết những gì lão nói, quả thực là đặc sắc.

Thiệu Lưu Lệ không rơi lệ, mà lại cười âm tà, hỏi:

- Ngươi nghe hết cả rồi?

Tống Minh Châu nghiêm túc đáp:

- Đúng.

Thiệu Lưu Lệ đưa mắt nhìn cô ta một cách kỳ lạ:

- Ngươi biết ta đã uống Dương Cực tiên đan?

Tống Minh Châu ung dung đáp:

- Ta còn biết trong tay lão còn có năm viên chưa uống.

Thiệu Lưu Lệ bật cười quái dị:

- Ngươi biết hậu quả sau khi ta uống Dương Cực tiên đan?

Sắc mắt Tống Minh Châu bắt đầu có chút mất tự nhiên:

- Lão nói cái gì?

Thiệu Lưu Lệ cười dâm đãng đáp:

- Ta nói là, ta chỉ uống có Dương Cực tiên đan, cần có âm tính điều hòa, cần phải phát tiết!

Tống Minh Châu đã dần biến sắc.

Thiệu Lưu Lệ cười hắc hắc.

Tiêu Thu Thủy thức cảm thấy không nghe lọt tai nổi, vừa muốn bỏ đi, bởi vì bản thân cũng không có bản sự hòa giải hai người, nhưng cũng lại không muốn rời đi, muốn xem kết quả thế nào.

Thiệu Lưu Lệ dương dương hỏi:

- Thế nào? Đã cân nhắc qua chưa?

Sắc mặt Tống Minh Châu trắng bệch, nàng ta cũng không trầm tĩnh được như tưởng tượng.

Thiệu Lưu Lệ cười ha ha, nói:

- Khi ngươi tức giận lại càng dễ coi, ta thật muốn...

Tống Minh Châu đột nhiên hỏi:

- Lão biết ta là ai không?

Thiệu Lưu Lệ ngẩn ra:

- Hồng phượng hoàng, hai kiếm, hai câu, hai châm, phượng hoàng giày đen áo hồng, Tống Minh Châu nha.

Tống Minh Châu lạnh lùng hỏi:

- Lão biết ta là người của ai không?

Thiệu Lưu Lệ cười lạnh:

- Ta không chê hàng qua tay.

Vẻ mặt Tống Minh Châu vụt hiện sát khí:

- Ta là người của Liễu Tùy Phong.

Thiệu Lưu Lệ hừ một tiếng, nói:

- Liễu Tùy Phong thì làm sao?!

Tống Minh Châu nói:

- Liễu Ngũ công tử là nhân kiệt, đời nay đệ nhất kiêu hùng là Lý bang chủ, nhưng đệ nhất nhân kiệt chính là Liễu Ngũ.

Tống Minh Châu giọng căm hận nói:

- Có kẻ nhìn ta nhiều một chút, Liễu công tử không thích, kẻ đó cả đời cũng không còn là đàn ông nữa. Lão đương nhiên là biết ta đang nói cái gì....

Thiệu Lưu Lệ đương nhiên là biết.

Chỉ có một loại đàn ông không phải là đàn ông.

Tống Minh Châu cười lạnh, tiếp:

- Lẻ đó là Tổng tiêu đầu Cửu Kích tướng quân Bành Trúc Thành của bảy mươi ba tiêu cục Tây Bắc, kẻ đó lão biết chứ....

Thiệu Lưu Lệ đương nhiên là biết

Hai mươi năm trước, võ công Bành Trúc Thành có cao hơn lão hay không thì không biết, nhưng thành danh thì nổi hơn lão nhiều.

Hơn nữa trong lòng Thiệu Lưu Lệ cũng thừa nhận, Liễu Ngũ quả thực là nhân kiệt.

... Nếu không phải nhân kiệt thì làm sao ngay cả một vị khinh công chi vương mà năm đó Thiệu Lưu Lệ trong lòng ngưỡng mộ nhất, tuyệt đại cao thủ khinh công Quy Phi Thảo, cũng chịu quy phục bên người.

Nghĩ tới đây, Thiệu Lưu Lệ không phải cảm thấy hơi phát lạnh.

... Trong trận đại chiến núi Vũ Di, lãnh tụ các môn các phái đều xuất động, nhưng Quyền Lực bang không những bang chủ vạn chúng chi tôn không xuất hiện, mà đến cả tổng quản trong bang, nắm đại quyền sinh sát, Liễu Ngũ công tử cũng chưa từng hiện thân.

.... Ngoài hai phái Võ Đang, Thiếu Lâm, ai có định lực, khí phái cỡ đó?

Tống Minh Châu lạnh lùng nói:

- Hôm nay lão nói những lời đó, lão sẽ phải hối hận cả đời.

Thiệu Lưu Lệ biến sắc, rồi bỗng cười lớn:

- Ta làm việc xong thì giết ngươi, không phải chẳng có ai biết sao?

Tiêu Thu Thủy thật sự không thể chịu đựng được hơn nữa, nhảy ra quát:

- Còn có ta ở đây!

Thiệu Lưu Lệ cười ha hả:

- Vậy ta giết luôn cả ngươi, lột quần áo ngươi xuống, coi như là ngươi làm!

Lần này, Tiêu Thu Thủy không thể kiềm chế được nữa, hét lên một tiếng, xông tới!

... Cho dù là thiên vương lão tử, hắn cũng phải liều một phen!

Đáng tiếc võ công của hắn so với Thiệu Lưu Lệ thì chênh lệch quá xa.

Hắn vừa tiến lên đã bị một luồng sức mạnh cực lớn, cuốn bay lên trên.

Sau đó hắn không có chỗ nào mượn lực, lại nhìn thấy bàn tay Thiệu Lưu Lệ.

Bàn tay cách ngực hắn chưa tới hai tấc.

Tiêu Thu Thủy nghĩ tới gốc cây khô héo kia.

Đúng lúc này, bỗng có thêm một bàn tay.

Một bàn tay nhỏ bé như ngọc đẽo thành, bụp một tiếng, va chạm một chưởng.

Sau đó hai bàn tay vụt biến mất, Tiêu Thu Thủy rơi bịch xuống đất.

Tiêu Thu Thủy ngã xuống đất, eo lưng tuy đau đớn nhưng ưỡn người một cái, đã lại xông lên.

Hắn thấy Tống Minh Châu áo hồng hơi hơi thở dốc, trên trán Thiệu Lưu Lệ rỉ đầy mồ hôi to như hạt đậu.

Tống Minh Châu thoáng thở dốc, mái tóc đen hơi rối, phủ xuống vầng trán thanh tú, dáng vẻ cực kỳ quyến rũ, nói:

- Lão nội thương không nhẹ, khí huyệt lại bị ta đâm trúng, không duy trì được lâu đâu.

Sắc mặt Thiệu Lưu Lệ cực kỳ khó coi, vậy mà vẫn cười nói;

- Đáng tiếc, nói về nội lực thì ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta.

Trong tay Tống Minh Châu bỗng lóe lên ánh lạnh, sử dụng hai cây dao lập lòe ánh bạc.

Hai lưỡi đao lá liễu tung bay.

Thân hình Thiệu Lưu Lệ cũng tung bay.

Sau đó chỉ thấy ánh đao, không thấy Thiệu Lưu Lệ.

Lúc này, Thiệu Lưu Lệ đã phóng lên cao.

Đôi đao của Tống Minh Châu cũng phóng lên cao.

Thân ảnh Thiệu Lưu Lệ lập tức lại biến mất.

Thân ảnh lão đã chìm vào trong một mảng ánh đao màu bạc.

Tiêu Thu Thủy chưa từng thấy qua loại võ công, đao pháp này.

Loại đao pháp này quả thực là như thủy ngân chảy xuống đất, không đâu không lọt.

Tống Minh Châu áo hồng ở giữa mai mảnh đao quang, uyển chuyển như một con chuồn chuồn ớt mang đôi cánh bạc, bay, lượn, điểm, hạ, khinh diệu vô cùng.

Nhưng Thiệu Lưu Lệ lại phá lưới đao mà ra, hạ xuống đất.

Đao như cánh bạc, thu lại rồi biến, lập tức như bay ngang, đã bổ xuống đất, đao quang một lần lữa quấn lấy Thiệu Lưu Lệ.

Thiệu Lưu Lệ lần thứ ba chìm vào trong ánh đao.

Đúng lúc đó, cát bụi bắn tung, có vẻ như Thiệu Lưu Lệ liên tục dùng nội lực đánh xuống đất.

Cát bụi bắn lên, Thiệu Lưu Lệ lại phá lưới đao mà ra.

Đây là lần thứ ba Thiệu Lưu Lệ phá đao thoát ra.

Trong lòng Tống Minh Châu thoáng trầm xuống, nàng biết song đao đã không khống chế nổi lão ta nữa.

Thiệu Lưu Lệ lập tức phản kích, chưởng phong như gió xoáy đánh ra điên cuồng.

Tống Minh Châu hạ quyết tâm, hai đao rời tay bắn ra.

Ánh sáng lấp lánh từ hai lưỡi đao trong khoảnh khắc che lấp vẻ lăng lệ trong mắt Thiệu Lưu Lệ.

Phập, phập, hai đao đâm vào hai vai Thiệu Lưu Lệ, đồng thời, hai chưởng Thiệu Lưu Lệ cũng đánh trúng Tống Minh Châu

Tống Minh Châu bay lên, rồi lại hạ xuống.

Bóng hình áo hồng xinh đẹp trong gió, không ngờ lại mang theo một vẻ mảnh mai, yếu đuối chưa từng có. Tiêu Thu Thủy chấn động, cũng không hiểu tại sao, trong lòng biết rõ cô ta là người của Quyền Lực bang, nhưng lại không muốn cô ta chết, không muốn cô ta bị giết chết.

Thiệu Lưu Lệ lảo đảo vài bước, trong mắt có lệ.

Thiệu Lưu Lệ rơi nước mắt là phải giết người.

Tiêu Thu Thủy cản lại, đánh tới một chưởng.

Thiệu Lưu Lệ hừ lên một tiếng, đưa tay đỡ lấy một chưởng, sắc mặt như tro tài, vẻ mặt dữ tợn, vung tay lên, đã bắt được Tiêu Thu Thủy.

Đúng lúc này, đột nhiên có hai luồng sáng vàng lóe lên.

Hai chiếc móc câu đã cắm vào bụng Thiệu Lưu Lệ.

Thiệu Lưu Lệ hét lớn, nước mắt đầm đìa, vung tay đánh văng Tiêu Thu Thủy ra ngoài.

Tống Minh Châu nhân khoảnh khắc Tiêu Thu Thủy ngăn cản Thiệu Lưu Lệ để ra đòn ám sát.

Nàng ta trước sau bị Thiệu Lưu Lệ đánh trúng bốn chưởng, kỳ kinh bách mạch như muốn đứt hết, đã mất năng lực chiến đấu.

Nàng biết nếu không nắm chắc thừa cơ, một đòn giết chết Thiệu Lưu Lệ thì sẽ không còn năng lực kháng cự nữa. Giờ ngay cả Tiêu Thu Thủy nàng ta cũng chưa chắc đã địch nổi, càng huống hồ là Thiệu Lưu Lệ!

Vì thế nàng bắn ra song câu.

Thiệu Lưu Lệ trúng câu, vậy mà vẫn không chết.

Một khi Tiêu Thu Thủy bị đánh ra, nàng liền phải đối thẳng mặt với Thiệu Lưu Lệ.

Nàng muốn tránh lui, nhưng chợt cảm thấy choáng váng, Thiệu Lưu Lệ đã xuất chưởng.

Thiệu Lưu Lệ bị thương nặng sáu chỗ, chưởng lực vẫn cực mạnh!

Tống Minh Châu như diều đất dây, bay ra ngoài.

Thoáng cái nàng không còn chỗ dựa, không còn sức lực, giống như một thiếu nữ bình thường, khi ngã xuống, nàng ngã xuống người một nam tử, chính là Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy đỡ được Tống Minh Châu. Lúc này mặt trời rất sáng, trên núi rất lạnh, lá khô, cây cối ở cách đó không xa, Tiêu Thu Thủy nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc, làn lông mi đen dài, đôi môi rỉ máu yếu ớt, tấm áo đỏ hồng như máu, hắn biết mình nhất định phải cứu cô ta, cô ta chỉ là một thiếu nữ yếu ớt.

Nhưng hắn vừa ngẩng đầu lên, ánh mặt trời vụt u ám, kẻ xuất hiện trước mặt hắn chính là Thiệu Lưu Lệ toàn thân đầy máu, nghiêng nghiêng ngả ngả, hung ác đáng sợ.

Thiệu Lưu Lệ bỗng cười rộ lên, cười vang trời, cười quái dị.

Tiêu Thu Thủy hỏi:

- Ngươi cười cái gì?

Thiệu Lưu Lệ máu chảy không ngừng, nước mắt rơi không ngừng:

- Ta người ngươi.

Tiêu Thu Thủy nói:

- Ta có cái gì mà buồn cười?

Thiệu Lưu Lệ nhìn Tiêu Thu Thủy vẻ kỳ lạ:

- Ngươi biết mình đang ôm ai không?

Tiêu Thu Thủy đáp:

- Hồng phượng hoàng.

Thiệu Lưu Lệ đầy hứng thú nhìn Tiêu Thu Thủy:

- Ngươi biết người tình của ả ta là ai không?

Tiêu Thu Thủy đáp:

- Liễu Tùy Phong?

Thiệu Lưu Lệ vừa cười, vừa đổ máu, vừa rơi lệ:

- Ngươi biết Liễu Ngũ là ái? Hắn là kẻ đáng sợ nhất, tàn độc nhất đương thời! Nếu là ngươi làm vấy bẩn người tình của hắn, vậy sẽ có trò hay để xem rồi, cả đời người sẽ có ý nghĩa rồi...

Tiêu Thu Thủy cả giận quát:

- Nói bừa!

Thiệu Lưu Lệ giống như cười đến đứt cả hơi:

- Không phải nói bừa, mà là thật!

Người theo tiếng mà tới, vung chưởng đánh vào Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy vội vàng đặt Tống Minh Châu, tránh nẽ đã muộn, chỉ có thể đón đỡ một chưởng.

Thiệu Lưu Lệ tuy thân bị trọng thương nhưng nội lực vẫn cực kỳ mạng mẽ, trúng phải một đòn, Tiêu Thu Thủy liên tiếp lùi lại bảy tám bước, thân hình lắc lư không ngớt. Thiệu Lưu Lệ phóng tới như tia chớp, khống chế huyệt đạo của hắn.

Tiêu Thu Thủy ngã xuống, ngã xuống cạnh Tống Minh Châu đang hôn mê.

Tiêu Thu Thủy chưa bị điểm Á huyệt, giận giữ quát:

- Ngươi...

Thiệu Lưu Lệ cười ha hả, tiếng cười đột nhiên ngừng lại, miệng phun ra máu tươi.

Tiêu Thu Thủy tức giận nói:

- Ngươi sắp chết rồi, còn không tự trọng...!

Thiệu Lưu Lệ lại rơi lệ:

- Tự trọng? Bản thân ra đã trọng thương, lại thêm lần này, không có một hơi nguyên khí của Vô Cực tiên đan, ta đã sớm chết rồi.

Tiêu Thu Thủy vội vàng nói:

- Vậy thì ngươi có thể uống hết cả năm viên tiên đan, cầu giữ mạng.

Thiệu Lưu Lệ cười đáp:

- Ta uống Dương Cực tiên đan đã lâu, đâu tiên phải có chí âm thảo trùng mới khắc chế được, sau khi áp chế mới có thể uống các đan dược khác, nếu không cực âm thịnh dương, chắc chắn phải chết.

Lại nghiêng đầu nhìn Tiêu Thu Thủy, cười cười ác độc:

- Ngươi cũng tốt bụng đấy, vậy ta cho ngươi hưởng phúc nhé, ha ha ha...

Tiêu Thu Thủy trong lòng biết có chuyện không ổn, hỏi:

- Ngươi muốn làm gì?!

Thiệu Lưu Lệ hứng thú nhìn hắn, đáp:

- Con nhóc này cũng xinh xắn, lại làm ta bị thương nặng như vậy, ta phải hủy nó đi, cho nó ở trước mặt Liễu Ngũ không thể làm người được nữa... Ta bị thương ở bụng, không làm được, ngươi làm...

Tiêu Thu Thủy lần này kinh hãi không phải là thường, vội nói:

- Ngươi... Đại trượng phu có thể chết không thể chịu....

Thiệu Lưu Lệ cười lớn:

- Ngươi muốn chết? Không dễ dàng như vậy được đâu? Ta còn muốn ả ta muốn sống không được, muốn chết không xong, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện theo ngươi... Ha ha ha, ta chỉ cần cho ngươi uống một viên Dương Cực tiên đan, cho ả ta uống một viên Âm Cực tiên đan, hai người các ngươi sẽ thành củi khô lửa nóng, chỉ có an ủi lẫn nhau mới có thể giữ được tính mạng... Xong việc tất sẽ mệt mỏi hết sức, ta lại điểm huyệt đạo các ngươi, ném các ngươi ra đường, trần trần truồng truồng, không thành chuyện mới là lạ...!

Tiêu Thu Thủy giận đến ứa gan, mặt mũi đỏ bừng:

- Ngươi...!

Thiệu Lưu Lệ rơi nước mắt, nói:

- Ngươi không thể trách ta được. Con nhóc này không tệ, nếu không bị thương thì ta cũng là cầu mà không được, cho ngươi hưởng hết diễm phúc đã là phải cảm ơn ta rồi, cũng coi như ta báo đáp ơn cứu giúp của ngươi. Tục ngữ có câu: “Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, không thể oán ta được... Ha ha ha....

Tiêu Thu Thủy bỗng nhiên bình tĩnh lại, nắm dưới đất nhìn lên, đỉnh núi Đan Hà, trời xanh mây trắng, đằng xa có một làn khói bốc lên, trên núi cô tuyệt, dưới núi mây khói nhân gian.

Trời đất phải chăng là vô tình?

Tiêu Thu Thủy lạnh lùng nói:

- Người là tiền bối võ lâm, không ngờ lại vô sỉ tới mức ấy!

Thiệu Lưu Lệ cũng thoáng ngẩn ra bì ngữ khí lạnh lẽo của Tiêu Thu Thủy, lập tức cười ha hả, đáp:

- Ta vốn kẻ dưới tay Chu đại thiên vương, ngươi có từng nghe thấy người của Chu đại thiên vương có ai không vô sỉ không?

Thiệu Lưu Lệ cười thảm nói:

- Ta cho các ngươi uống tiên đan, chính là tăng cường công lực cho các ngươi, nhưng cũng để các ngươi nếm thử nỗi khổ mà ta phải chịu suốt mười mấy năm qua... Sau lần này, nếu ta còn có thể sống sót, tìm được thảo trùng, tự có thể uống ba viên đan còn lại, tất không cần phải ngại vị Hồng phượng hoàng này nữa.... Mà lúc ấy sợ là các ngươi đã sớm phải ứng phó với việc bị Liễu Ngũ truy sát rồi.

Tiêu Thu Thủy không nói gì nữa.

Ngọn núi đằng xa dần dần hiện rõ, ánh mặt trời chắc đã chiếu sang bên đó rồi, ở bên này thì dần dần lạnh đi.

Hắn bỗng cảm thấy miệng bị mở ra, một viên thuốc tròn bắn vào bên trong, khoang miệng nóng lên, không ngờ loáng cái đã tan ra trôi xuống.

Sau đó hắn nhìn thấy Thiệu Lưu Lệ cười tà ác, vạch đôi môi đỏ của Tống Minh Châu ra.

Đúng lúc đó, hắn chỉ cảm thấy một luồng khí nóng bốc lên, tiềm lực cực lớn, hậu kình cực mạnh, không gì ngăn cả nổi, thoáng cái, toàn thân hắn đã không thể động đậy nổi.

Hắn nghiến chặt răng, không rên lên.

Thiệu Lưu Lệ cho Tống Minh Châu uống thuốc, máu trên người lão nhỏ xuống người cô ta.

Tống Minh Châu đệp như một đóa mẫu đơn, vệt máu vương trên làn gia trắng nõn lại càng diễm lệ.

Thiệu Lưu Lệ kéo mạnh hai cây đao nhỏ ra, toàn thân chấn động, vung tay ném xuống đất, nhịn đau ôm vết thương ngồi phục xuống, một hồi lâu sau mới thở dốc nói:

- Con nhóc này đẹp như vậy... Để ta tự hưởng thụ cũng được....

Lại muốn dùng sức kéo móc câu đang cắm vào bụng.

Lúc này, Tiêu Thu Thủy đang nằm dưới đất chợt cảm thấy chân khí trong cơ thể chuyển động, một luồng sức mạnh cực lớn lan tràn toàn thân, cơ hồ muốn biến thành máu tươi bắn vọt ra, huyệt đạo trên người đều được giải hết. Tiêu Thu Thủy nhảy bật dậy.

Thiệu Lưu Lệ vốn đang quay lưng về phía Tiêu Thu Thủy.

Lão không biết uy lực của Dương Cực tiên đan còn mạnh hơn lão tưởng tượng.

Năm đó sau khi lão uống Dương Cực tiên đan cũng từng bị người ta khống chế huyệt đạo, nhưng người điểm huyệt lúc ấy là võ lâm đệ nhất kỳ nhân Yến Cuồng Đồ.

Công lực của Yến Cuồng Đồ, Thiệu Lưu Lệ sao có thể so bì!

Dương Cực tiên đan đã xung phá huyệt đạo Tiêu Thu Thủy, hắn nhảy vọt lên, kỳ kinh bách mạch căng đầy máu huyết!

Tiêu Thu Thủy hét lên một tiếng, vang như sấm sét!

Hắn không thể để Thiệu Lưu Lệ làm hại Tống Minh Châu!

Nhưng hắn cũng không thể ám sát Thiệu Lưu Lệ từ sau lưng!

Vì thế hắn hét lớn một tiếng, tiếng hét vừa ra, hắn đã trở tay nhặt lấy hai cây đao dưới đất.

Thiệu Lưu Lệ cả kinh, lão lập tức quay người lại.

Lão vừa quay người, móc câu mới rút ra được một nửa, lưỡi câu liền đâm ngược lại, đau thấu tim gan. Vết thương hai bên sườn lại trào máu, toàn thân phát run, chỗ bị kim châm đâm trúng trên hai vai nhói lạnh, đầu óc tối sầm, trong khoảnh khắc đó đã chậm mất một chút.

Sau đó lão liền trông thấy hai luồng sáng trắng vọt tới trước mắt.

Đột nhiên ánh trắng biến mất.

Sau đó liền trông thấy hai chuôi đao trước ngực.

Hai tay Thiệu Lưu Lệ nắm lấy chuôi đao, hai mắt trợn trừng, không khỏi rơi lệ.

Đến chết lão vẫn không thể tin nổi, lão lại chết dưới tay một gã thanh niên xuất đạo muộn hơn mình mấy chục năm, võ công kém lão không biết tới tận mức nào.

Thiệu Lưu Lệ cứ rơi lệ mà chết.

Ngay cả bản thân Tiêu Thu Thủy cũng không tin.

Không tin rằng mình xuất đao lại nhanh như vậy, xuống tay lại mạnh mẽ như vậy, động tác lại hoàn mỹ như vậy!

Nhưng hắn đã không thể tiếp tục kinh ngạc được nữa. Hắn cảm thấy toàn bộ cơ thể đột nhiên nóng rực, một cơn bức bối trào lên từ đan điền, đầu óc choáng váng, mặt trời thật lớn, giống như trút xuống từng đợt từng đợt sáng vàng xuống đỉnh đầu.

Hắn cố sức cắn môi, hy vọng lấy đau đớn át chế dục niệm của mình, nhưng tinh thần hắn không biết đã trống rỗng tới tận đâu rồi, tâm niệm cũng không biết đã rơi rụng ở tận đâu rồi.

Nhưng hắn bỗng nhìn thấy Tống Minh Châu. Tống Minh Châu mặc áo hồng tươi.

Tống Minh Châu nằm dưới đất khe khẽ động đậy, từ từ tỉnh lại.

Nội kình Âm Cực tiên đan cũng nhập vào trong máu nàng, khiến cho nàng vừa tỉnh dậy lập tức cảm thấy lạnh lẽo, cần có hơi ấm.

Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy cổ họng khô rát, da mặt nóng rực, Tống Minh Châu đã đẹp như minh châu, giờ phút này lại càng có vẻ mĩ lệ không thể tả xiết.

Hắn không thể lảm chuyện đó vào lúc này! Hắn không thể vô liêm sỉ!

Hắn tự đánh mạnh vào đầu mình!

Hắn không thể như thế! Hắn không thể như thế!

Nhưng dục niệm trong lòng dữ dội khó kiềm!

Trời đất như một tấm lưới, xám xịt, vô tình, bóng hình hồng tươi diễm lệ đó là niềm an ủy duy nhất.

Tiêu Thu Thủy cắn môi đến bật cả máu. Hắn không biết, lần này hắn giết Thiệu Lưu Lệ, đến cả người khống chế huyệt đạo cho bọn hắn cũng không còn, nam nữ túng tình, túng dục đến cực độ, bọn hắn sẽ vui vẻ không ngớt, cho đến khi thoát tinh mà ngất.

Đổi là là người bình thường, bị tình dục xung kích như vậy đã sớm không chịu nổi, làm ra chuyện hoang đường rồi, thế nhưng định lực của Tiêu Thu Thủy lại cực kỳ kinh người. Hắn liều chết chịu đựng, nhưng kích động trong cơ thể lại như sóng triều từ bốn phương tám hướng tràn tới điên cuồng, càng lúc càng khiến hắn không thể yên ổn, không thể tránh né.

Hắn toàn lực ức chế bản thân, nhưng trong ý niệm không biết đã có bao nhiêu ảo tưởng, bao nhiêu dục vọng, mà hắn lại là người tình cảm cực kỳ phong phú, mạnh mẽ cường tráng, nên càng khiến hắn muốn chết cũng không xong!

Cùng lúc đó, khuôn mặt vì bị thương mà trắng bệch của Tống Minh Châu bỗng hiện vẻ ửng hồng, bờ tóc mây rối bù, một tay ôm sườn, “ưm” một tiếng đứng dậy, vất vả bước tới vài bước rồi chợt loạng choạng, ngã vào người Tiêu Thu Thủy,

Tiêu Thu Thủy mới bị Tống Minh Châu chạm vào vạt áo thôi đã nhảy dựng lên như dụng phải rắn rết, vội vã lùi về sau, kêu lên:

- Cô đừng có lại đây, đừng có lại đây...

Âm thanh phát ra nửa chừng liền nghẹn lại. Phải biết rằng Tống Minh Châu diễm lệ rực rỡ, trong võ lâm, trên giang hồ không biết có bao nhiêu người ngày đêm nhung nhớ, khao khát được thành khách kết duyên, nhưng cô ta võ công cao tuyệt, hơn nữa còn tính tình kiêu ngạo, lại thêm kẻ thủ đoạn độc ác, khó dây bậc nhất hắc đạo Liễu Tùy Phong trông giữ, ai mà dám trêu vào?

Tống Minh Châu tuy không phải người trong chính phái, nhưng cũng phải loại con gái dễ dãi lẳng lơ, trong hắc đạo thanh danh cực lớn, bản lĩnh lại cực cao, bình thường khó mà đánh giá cao người đàn ông nào, hôm nay gặp mặt Tiêu Thu Thủy, cũng có chút hảo cảm với gã hán tử dám nói dám làm, anh minh chân thành này, hiện tại bị nhu kình không thể kiềm chế nổi của Âm Cực tiên đan thúc đẩy, lập tức mất hết rụt rè.

Tiêu Thu Thủy lại càng là loại người phóng khoáng, bình thường hắn phong lưu đa tình, cũng quyết không câu nệ tục lễ, nhưng lúc này lửa dục thiêu đốt, chỉ cần không giữ được một chút thôi, dục vọng sẽ như sóng vỡ đê tràn ra cuồng cuộn, cho nên vẫn còn được một tia tỉnh táo, hắn cố hết sức tự khống chế, kềm nén lòng hươu dạ vượn.

Vốn người uống một trong hai loại Âm Cực tiên đan hay Dương Cực tiên đan, đều phải thông qua phương pháp túng dục mới có thể áp chế nội kình gia tăng đột ngột. Nếu không có dược lực điều hòa thì khó tránh khỏi phải dùng nhục dục, nếu không được tiết dục thì sẽ nội thương tự hại bản thân, hoặc là chân khí chạy loạn không chỗ thoát mà chết.

Nếu muốn duy trì tính mạng thì ít nhất cũng phải có công lực như Thiệu Lưu Lệ năm đó, cộng thêm có sự chỉ dẫn của Yến Cuồng Đồ, may ra mới có thể thoát được cảnh thân vong hư thoát.

Nay Tiêu Thu Thủy, Tống Minh Châu đang ở tuyệt cảnh Đan Hà, có thể nói là không còn con đường thứ hai để đi nữa!

Ta không thể làm hại cô gái này! Ta không thể làm hại cô gái này!

Nhưng lại lập tức nhớ tới lúc Tống Minh Châu chạm vào cơ thể mình, làn da mềm mại đó, thân thể nóng bỏng đó, trang phục rực rỡ đó...

Tiêu Thu Thủy càng lúc càng không thể khống chế bản thân.

Đã không thể khống chế nữa, chẳng bằng chết đi...

Tống Minh Châu giống như say rượu, loạng choạng bước tới, gió mạnh trên núi thổi tới làm quần áo nàng ta dính sát vào thân thể, lộ rõ vóc dáng động lòng người!

Tiêu Thu Thủy đang muốn lùi về nhưng lại tiến lên một bước.

Tống Minh Châu ôm chầm lấy Tiêu Thu Thủy, chúi mặt vào lòng hắn.

Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn, toàn thân nóng rực, huyết mạch dồn dập đến cực điểm. Hắn cố sức đẩy ra, nhưng lại đẩy trúng chỗ không nên đẩy nhất.

Nếu Tiêu Thu Thủy còn tiếp tục không thể khống chế được bản thân nữa thì hắn chỉ còn cách tự hủy diệt chính mình.

Hắn không đẩy Tống Minh Châu ra được. Vốn công lực của hắn hiện tại đã tăng lên tận một giáp nhưng chân lực trong người Tống Minh Châu cũng tiến nhanh, vì thế Tiêu Thu Thủy căn bản không thể giãy thoát ra nổi.

Tiêu Thu Thủy hét lớn, nhảy ngược ra sau.

Phía sau là vách đá cao vạn trượng.

Dưới vách đá không còn là nước sông cuồn cuộn nữa.

Tiêu Thu Thủy vốn muốn lấy cái chết để tránh làm bại hoại đức hạnh, nhưng không ngờ Tống Minh Châu vẫn ôm chặt lấy hắn.

Hai người cùng nhau rơi xuống vách đá...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...