Giang Sơn Mỹ Sắc

Chương 10: La Mã dã thị nhất chủng mã (La Mã cũng là một loại mã)


Chương trước Chương tiếp

Những dãy núi nguy nga xa xa, nối nhau liên miên, bao la hùng vĩ, rặng mây đỏ phía chân trời cuối ngày, phủ lên những dãy núi xanh rì một lớp xiêm y màu hồng.
Tiêu Bố Y nhìn lại phía sau, trong lòng tán thưởng không thôi, đột nhiên cảm thấy trời đất bao la, con người quá nhỏ bé, đám người tranh đấu thật sự không có ý nghĩa gì.
Hắn đối với địa thế nơi này cũng không quen thuộc, rốt cuộc ghìm cương cho ngựa chạy chậm lại, đưa mắt nhìn về phía hai người Mạc Phong cùng Hòe mập, có chút chờmong hỏi, "Các ngươi đã đến nơi này chưa?"
Thấy ánh mắt của hai người nhìn về phía mình, Tiêu Bố Y liền biết đã hỏi vô ích, không ngờ Hòe mập lại lớn tiếng nói: "Ta biết đây là nơi nào!"
"Đây là nơi nào?" Tiêu Bố Y cũng có chút ngoài ý muốn.
"Nơi này nhất định là Vu Đô Kim Sơn thuộc đông Đột Quyết" Hòe mập dương dương tự đắc.
"Thối lắm, nơi này còn chưa tới trường thành, như thế nào mà đã tới Vu Đô Kim Sơn?" Mạc Phong tràn đầy khinh thường nói.
Tiêu Bố Y cũng muốn lấy roi quất hắn, "Nơi này nếu là Vu Đô Kim Sơn, chúng ta chiều nay không bằng đi tới nha trướng Đột Quyết mà xin gặp Thủy Tất Khả Hãn?"
Tất cả mọi người đều cười rộ lên, Đột Quyết có hai Đại nha trướng, đều là nơi ở của Đại Hãn, cũng giống với nơi hiện nay Hoàng thượng ở là Đông Đô Lạc Dương hoặc Tây kinh Trường An.
Tây Đột Quyết lúc này nha trướng là Quy Tư, phía trước Hà Bắc, Đông Đột Quyết nha trướng của Đại hãn chính là ở phụ cận Vu Đô Kim Sơn.
Mọi người tuy đã phóng ngựa đi hơn hai trăm dặm, nhưng dù sao vẫn chưa đến Hoàng Hà, còn chưa thấy Trường thành ở biên cương xa xôi, cách Vu Đô Kim Sơn hiển nhiên là còn rất xa.
Nơi đây Trường thành tiền tuyến là từ Du Lâm đến Tử Hà, bọn họ lúc này đi về phía tây, không có khả năng đến được cái nơi xa xôi ngoài Trường thành là Vu Đô Kim Sơn.
Hòe mập chính là nói đùa, Tiêu Bố Y cũng như thế.
Hòe mập gãi đầu cười, "Thiếu đương gia, người hỏi chúng ta chẳng khác nào hỏi cái đầu gối, nếu ở Trung Nguyên có lẽ chúng ta còn biết một chút, những năm gần đây, đây chính là nơi chúng ta đi xa nhất về phía Tây rồi".
"Trời đã về chiều" Mạc Phong ngẩng đầu nhìn bầu trời, "Bố Y, đêm nay chỉ sợ không kịp quay lại".
"Cứ đi tới phía trước một chút nữa" Tiêu Bố Y không muốn bỏ qua, nếu giờ phút này mà trở về, hiển nhiên bỏ dở giữa chừng, phạm vi trăm dặm chung quanh hắn đã tìm nhiều lần, cũng không có nơi nào mà hắn cho là đồng cỏ lý tưởng.
Tiêu Bố Y cố chấp đi về phía trước, tất cả mọi người đều lắc đầu, biết Thiếu đương gia này tuy hay đùa, nhưng tính tình bướng bỉnh, hắn đã nhận định chuyện gì, người khác cũng rất khó thay đổi.
Mọi người lại tiếp tục thúc ngựa, làm kinh động không ít gà lôi thỏ hoang, Tiêu Bố Y đưa tay rút cung, "băng" một tiếng, một con gà lôi mới nhảy lên đã bị bắn xuyên qua cổ, rớt xuống trên mặt đất.
Mọi người ngẩn ra, trong giây lát đã hiểu được dụng ý của Tiêu Bố Y, hắn lúc này săn thú, dụng ý chính là chuẩn bị cơm chiều, để qua đêm tại đây.
Không đợi Hòe mập ca ngợi Tiêu Bố Y, mọi người cung tên đã "vèo vèo" bắn ra.
Trong giây lát, cả đám đã bắn chết ba bốn con thỏ, bảy tám con gà rừng.
Trừ Hòe mập cùng Mạc Phong ra, Tiêu Bố Y còn dẫn theo bốn huynh đệ trong sơn trại, đều là người trẻ tuổi, tiễn pháp cũng không kém.
Một người mắt to mày rậm tên là Chu Mộ Nho, tứ chi phát triển, cơ ngực tráng kiện vô cùng, thường thường bị Mạc Phong xuyên tạc là mẫu nhũ. Một người khác gầy như mũi tên, đầu cũng nhỏ thật giống y như mũi tên vậy, mọi người vì vậy gọi hắn là Tiễn Đầu, cho đến bây giờ Tiêu Bố Y cũng không biết tên thật của hắn là gì.
Hai người còn lại diện mạo bình thường, thuộc loại người lẫn vào trong đám đông là không thể tìm ra được, một người tên là Dương Đắc Chí, bộ dáng lúc nào cũng có vẻ buồn bực bất đắc chí, nhĩ lực lại rất tốt, lần trước khi đi đánh cướp, là người đầu tiên nghe được hành tung của dê béo. Người kia tên là A Tú, thoạt nhìn giống như là người bị thiếu ăn vậy, sắc mặt giống như là rỉ sắt.
Hoa có nhiều loại, người với người cũng bất đồng, bảy người diện mạo khác nhau, nhưng đều là hảo thủ sử dụng cung tiễn, tuy cũng chưa được chuẩn xác tùy ý như Tiêu Bố Y, hình như nhắm mắt lại cũng có thể bắn trúng con mồi, nhưng giết vài con gà thỏ hoang thì không cần phải nói.
Mọi người nhảy xuống ngựa, đem con mồi nhặt lên giắt vào yên ngựa, tiếp tục hành trình.
Khi mặt trời đã bị ngọn núi che khuất, mọi người đã đi tới chân núi. Nhìn ngọn núi nguy nga, tất cả mọi người đều nhìn nhau, thầm nghĩ chẳng lẽ phải trèo qua ngọn núi này để tìm xem có đồng cỏ thích hợp hay không sao? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Tiêu Bố Y ánh mắt như điện, chăm chú quan sát tìm kiếm, đã phát hiện một con đường nhỏ hướng vào trong núi, lập tức thúc ngựa đi vào.
Địa thế bắt đầu biến hóa, đồng cỏ xanh đã biến thành đá núi đen đúa, ngoằn ngoèo như là vô cùng vô tận.
Tuy đã đi khá xa, nhưng địa thế cũng không phải là cao, điều này làm cho Tiêu Bố Y nhiều ít có chút tin tưởng.
Dọc theo đường đi những mũi nham thạch như những mũi kiếm đâm thẳng lên trời, điêu luyện sắc sảo. Mọi người chậm rãi tiến vào trong một khe núi, chỉ có thể một người một ngựa đi qua.
Người khác thì không có gì, Hòe mập lại nhịn không được nói thầm, "Mạc Phong, con đường này rốt cuộc thông tới nơi nào?"
Mạc Phong cũng lo sợ, "Có quỷ mới biết được".
Mạc Phong mới nói có quỷ, trong khe núi đột nhiên gió thổi lên ù ù, như là nức nở, sắc trời dần tối, trong sơn cốc lại càng mông lung, nhìn lại có chút thê lương.
Tiêu Bố Y đột nhiên ghìm ngựa dừng lại, tất cả mọi người đều rùng mình, thấp giọng hỏi: "Thiếu đương gia, sao vậy?"
Tiêu Bố Y sắc mặt lại có vẻ vui mừng, "Các ngươi có nghe thấy không?"
"Nghe cái gì?" Tất cả mọi người đều hỏi.
Tiêu Bố Y thở dài, "Thật ra các ngươi nên dùng lổ tai nhiều hơn nữa, ít dùng miệng đi mới đúng, Thượng đế cho chúng ta hai lỗ tai, một cái miệng, chính là bảo chúng ta nói ít nghe nhiều".
"Thượng đế là ai, sao lợi hại như vậy? Ta chỉ biết lỗ tai và miệng là do ba mẹ cho" Hòe mập nghi vấn liền hỏi.
Tiêu Bố Y dở khóc dở cười, "Thượng đế chính là cha ngươi đó".
"Thì ra là như thế" Hòe mập giật mình hiểu ra.
Dương Đắc Chí uất ức không nói gì, Tiễn Đầu ánh mắt chợt động, "Có tiếng nước".
Mọi người tập trung tinh thần, đồng cỏ tốt không thể thiếu nguồn nước, tiếng nước cũng không đại biểu có đồng cỏ, nhưng ít nhất cũng có hy vọng. Tuy sắc trời đã tối, nhưng tất cả vẫn đi theo Tiêu Bố Y tiến về phía trước.
Khe núi đã hết, tiếng nước càng lúc càng gần.
Đợi đến khi mọi người ra khỏi khe núi, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy ầm ầm, khi nhìn về phía trước, không khỏi đều đứng ngẩn ra, trong ánh mắt tràn đầy vẻ phấn khích.
Cho dù là Hòe Mập cũng phải há hốc miệng, không thể ngậm lại.
Phía trước đã trở nên sáng sủa, trên vách núi không xa có một thác nước cuồn cuộn đổ xuống, như là bạch long nhập hải, tạo nên vố số sóng nước, hơi nước tràn ngập.
Gió núi thổi qua, đưa hơi nước đi khắp nơi làm cho toàn thân sảng khoái.
Thác nước như bạch long đổ xuống, tạo thành một cái hồ lớn xanh biếc, phạm vi rộng lớn, mực nước không thay đổi, nói vậy cũng có chỗ để thoát nước.
Ngoại trừ phạm vi mấy trượng ở dưới thác nước là vậy sóng ra, thì những chỗ xa mặt nước bình lặng như gương đồng, sơn trại cũng có một cái hồ lớn, nhưng lại không có thác nước làm động lòng người như thế!
"Thế ngoại đào nguyên chẳng qua là như thế này" Tiêu Bố Y sau khi nhìn quanh xong, cảm thấy nơi đây không nên nuôi ngựa, mà thích hợp đểẩn cư.
Quanh hồ mọc đầy hoa dại không biết tên, lục thảo thanh u, trách không được hơi nước ngoài vị mát lạnh còn ẩn chứa mùi thơm.
Tiêu Bố Y xuống ngựa, dắt đến bên hồ uống nước, người thì đi vòng quang, thấy ngoại trừ khe núi khi nãy, thì xung quanh đều là vách núi cao vút, cũng không có đường ra nào khác.
Khoanh chân tìm một chỗ ngồi xuống, Tiêu Bố Y cười nói: "Tuy không tìm được đồng cỏ, nơi này còn hơn cả thế ngoại đào nguyên, nghỉ ngơi một đêm rồi hãy tính, mọi người bôn ba lao lực cả ngày, quá mức vất vả rồi".
Mọi người thấy hắn có chút thất vọng, mà vẫn nghĩ đến mọi người, đều cảm động, nhao nhao an ủi: "Thiếu đương gia không cần gấp, mọi người cũng đã trải qua mấy năm, cũng không vội gì mấy ngày, cứ từ từ rồi cũng sẽ tìm được chỗ thích hợp".
"Thiếu đương gia, người không phải đã nói qua, La Mã không phải một ngày mà xây dựng nên, nơi nuội ngựa của chúng ta khẳng định cũng không phải vài ngày là có thể tìm được" Hòe mập cũng trấn an Tiêu Bố Y.
A Tú hỏi gấp: "La Mã là cái giống ngựa gì? Sao lại xây mà không nuôi?"
Hòe mập gãi gãi đầu, "Thiếu đương gia nói là một giống ngựa rất lớn, so với Đông Đô cũng không sai biệt lắm".
"Thối lắm" Mạc Phong mắng: "Thiên hạ làm gì có con ngựa nào lớn đến như vậy" Trong giây lát lại cảm thấy có chút không ổn, nhìn về phía Tiêu Bố Y nói: "Thiếu đương gia, ta không phải nói người thối, ta nói là nói Hòe mập".


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...