Giang Sơn Chiến Đồ

Chương 2: Lòng người khó dò


Chương trước Chương tiếp

Trương Huyễn ôm lấy mấy cây mâu chạy nhanh về hướng đông, ước chừng chạy hơn trăm bước, phía trước là sườn đồi triền núi. Hắn núp sau một tảng đá lớn.

Phía dưới là một đường nhỏ hẻo lánh, xa xa có một gã nam tử đang phóng ngựa vội vàng chạy đến, gã thỉnh thoảng nhìn xung quanh, trên mặt vạn phần hoảng sợ, liều mạng quất chiến mã.

Phía sau hơn trăm bước, hơn mười kỵ binh quân Tùy đang gắt gao đuổi theo. Bọn họ mặc Minh Quang giáp, tay cầm trường mâu và trường đao sáng như tuyết, sau lưng đeo cung tiễn, cưỡi chiến mã lướt nhanh như gió đuổi theo nam tử phía trước.

Con đường nhỏ hẹp, một bên là thung lũng sâu tầm hơn mười trượng, bên còn lại là vùng đồi núi liên miên không ngừng, trên đồi núi bị rừng rậm bao trùm.

- Cứu, cứu ta!

Nam tử liều mạng dùng roi quất chiến mã, mắt thấy kỵ binh quân Tùy đuổi đến càng gần, gã tuyệt vọng hét to lên.

Cứu hay là không cứu?

Trương Huyễn do dự, chỉ có điều vừa nghĩ lại, hắn liền đưa ra quyết định.

Lúc này, hơn mười kỵ binh quân Tùy dùng hai chân điều khiển ngựa, đồng thời ngồi trên ngựa rút cung bắn tên. Hơn mười mũi tên bay trên không phóng về hướng tên tội phạm đang bỏ trốn phía trước. Chiến mã ở phía trước liền trúng tên, rốt cuộc không duy trì được, rên lên một tiếng, ngã mạnh xuống lùm cây trên đường núi bên cạnh. Lập tức nam tử kia văng ra xa hai trượng, nhưng dường như gã không bị thương, vừa lăn vừa bò chạy lên sườn núi.

Hơn mười con ngựa hung dữ cuốn theo bụi vàng cuồn cuộn chạy nhanh tới, Trương Huyễn bỗng nhiên đứng lên, giơ một cây thổ mâu ra, dùng sức phóng xuống sườn núi.

Thổ mâu phóng nhanh tới, sức lực mạnh mẽ, tên kỵ binh dẫn đầu không tránh kịp, trường mâu “phập” một tiếng bắn thủng bụng chiến mã dưới thân y. Chiến mã thét lên một tiếng kinh hoàng, mang theo kỵ binh ngã xuống một bên triền núi khác.

Vài tên kỵ binh phía sau khẩn cấp ghìm chặt chiến mã, chiến mã giơ cao vó lên, phát ra những tiếng kêu dữ dội thưa thớt.

Lúc này, có kỵ binh hô to:
- Mau lùi về phía sau!

Hơn mười kỵ binh đều lui về phía sau, chỉ thấy một tảng đá lớn nặng mấy trăm cân mang theo cát vàng ầm ầm lăn xuống, vượt qua chướng ngại trên đường núi.

Bọn kỵ binh nhanh chóng nhìn lên sườn núi, lập tức phát hiện một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục cổ quái đứng ở bìa rừng trên núi. Tóc hắn rất ngắn, mặc một bộ quần áo làm bằng sợi đay cũ nát, trong tay ôm mấy trường mâu.

Sau khi Trương Huyễn ném tảng đá lớn xuống sườn núi, lại liên tục phóng mấy cây thổ mâu xuống mấy người cưỡi ngựa bắn cung phía dưới. Thế tới của mấy cây trường mâu rất mạnh, bọn kỵ binh vội vàng lui về phía sau tránh thoát, mấy cây trường mâu cắm mạnh lên mặt đất.

Lúc này bọn họ mới phát hiện đó cũng không phải là trường mâu, mà là một cây côn gỗ vót nhọn, tuy rằng chế tác thô lậu, nhưng lực lại cực lớn, dường như có thể đâm thủng thân thể bọn họ.

Bọn kỵ binh giận dữ, đều giương cung lắp tên, khi bọn họ ngẩng đầu tìm kiếm mục tiêu, lại phát hiện mục tiêu đã mất tăm mất tích, lại tìm nam tử bọn họ đuổi theo, cũng không thấy bóng dáng.

Bọn kỵ binh bây giờ mới biết bị mắc lừa, nam tử trên sườn núi hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, thành công yểm hộ người chạy trốn mà bọn họ đuổi theo.

Hơn mười kỵ binh quân Tùy tức giận chửi ầm lên, tướng quân có lệnh, nhất định phải bắt người đào vong kia, nhưng nhân số bọn họ không nhiều, đối phương lại có tiếp ứng, bọn họ sợ trong rừng cây có mai phục, chỉ đành lớn tiếng chửi bậy, chờ chi viện phía sau đến.

Trương Huyễn dẫn theo nam tử vừa cứu được chạy ra ngoài vài dặm, người nam tử này đã rơi vào tình trạng kiệt sức. Phía trước là một cây đại thụ che trời, hình dáng lắm cành nhiều lá, giống như một cái ô khổng lồ đứng sừng sững trong rừng rậm. Rễ cây tráng kiện giống như mãng xà quấn lấy nhau, nó là Thụ Vương trong cánh rừng rậm này, trong rừng rậm cực kỳ bắt mắt.

Nam tử miễn cưỡng chạy vội tới trước cây đại thụ, xoay người há mồm thở dốc, gã xua tay một cái nói:
- Trước tiên nghỉ ngơi một chút đã, ta…ta thật sự chạy không nổi nữa.

Gã đặt mông ngồi xuống dưới đại thụ, dựa lưng vào rễ cây lớn như con trăn mà thở hổn hển, nhìn trái nhìn phải xung quanh, dường như vẫn chưa hoàn hồn.

Trương Huyễn tựa vào một cái rễ cây khác, tay phải cảnh giác nắm dao găm ở phía sau, đánh giá nam tử trước mắt này.

Súng lục của hắn chỉ có ba viên đạn, không đến lúc nguy cấp hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng sử dụng. Đối phó với tên nam tử này, hắn dùng dao găm là đủ rồi.

Người nam tử chừng ba mươi tuổi này ngẩng đầu, dưới hàm có râu ngắn, dáng người bậc trung, hai mắt dài nhỏ, mũi cao thẳng, trong oai hùng lại lộ ra hơi hướng của người đọc sách, dáng vẻ không tầm thường.

Chân trái gã sau khi bị ngã xuống lùm cây đã bị gãy, máu tươi đầm đìa. Trương Huyễn lấy từ trong ngực ra một nắm thuốc cầm máu tự chế bằng hàm tu thảo (cỏ xấu hổ) ném cho gã:
- Mớm thoa trên vết thương, có thể ngừa nhiễm trùng.

Nam tử cũng không vội bôi thuốc, đứng lên thi lễ thật sâu với Trương Huyễn:
- Đa tạ đại ân cứu mạng của ân công, xin hỏi tôn tính đại danh của ân công, ta nguyện khắc trong tâm khảm, sau này sẽ hậu báo.

Trương Huyễn thấy gã dáng vẻ bất phàm, hơn nữa lại hiểu lễ phép, trong lòng không khỏi sinh ra một chút hảo cảm. Hắn là người Tây An, cũng chính là Trường An vào thời này, liền cười nói:
- Ta họ Trương tên Huyễn, người Trường An, vậy các hạ là ai, vì sao lại bị kỵ binh đuổi theo?

- Ô! Hóa ra ân công và ta là đồng hương.

Người nam tử này lại thi lễ:
- Tại hạ Trường An Lý Mật.

- Ngươi chính là Lý Mật, Bồ Sơn quận công?

Trương Huyễn kinh ngạc nhìn nam tử được mình cứu này, hóa ra gã chính là Lý Mật kiêu hùng tiếng tăm lừng lẫy Tùy Mạt.

- Chính là tại hạ!

Trương Huyễn tiến vào thời đại này mới được bảy ngày, người đã gặp được cũng chỉ có hai ông cháu, mà người thứ ba hắn gặp được chính là Lý Mật nổi danh lừng lẫy trong lịch sử, điều này làm cho hắn vừa cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng cực kỳ hưng phấn.

Hắn biết Lý Mật đi theo Dương Huyền Cảm tạo phản. Sau khi Dương Huyền Cảm binh bại, Lý Mật cũng bị bức bách đào vong, đúng lúc này, mình cứu gã một mạng.

Nhưng Lý Mật lại không cảm thấy kỳ quái, gia thế gã hiển hách, đại bộ phận người Trường An đều nghe nói đến gã. Có điều người trẻ tuổi trước mắt này khiến gã hơi tò mò, mặc một bộ quần áo rách nát, tóc dài không đến nửa tấc, bộ dạng lại rất cao lớn khôi ngô, tuấn tú lịch sự.

Tuy nhiên lúc này vẫn chưa hoàn hồn, dường như còn chưa nghĩ đến chuyện hỏi lai lịch của đối phương. Đúng lúc này, Trương Huyễn bỗng nhiên khẽ quát một tiếng, chạy nhanh vài bước, dao găm trong tay nhanh như chớp đâm về phía một lùm cây tươi tốt. Chỉ nghe trong bụi cỏ vang lên một tiếng hét thảm, một gã nam tử tay cầm trường đao che ngực đổ gục ra.

Tình thế biến đổi bất ngờ, bảy tám tên phục binh từ bên trên, trong bụi cỏ, từ sau cây đại thụ nhảy ra, cùng đánh tới bọn họ.

Trương Huyễn phản ứng cực kỳ nhạy bén, thân hình hắn chợt lóe lên, tránh thoát một đao chém từ sau gáy, chân trái quét ngang ra, đánh trúng đầu đối phương. Một cước này đủ đánh nát ba khối gạch, đầu đối phương lập tức vỡ vụn.

Không đợi thân thể đứng vững, hắn nghiêng người, đánh gục một tên khác, “rắc!” một tiếng, cánh tay cứng rắn như thép đã bẻ gãy cổ đối phương.

Đối phương có tám người, chỉ trong chớp mắt Trương Huyễn đã giết chết ba người, nhưng tình thế Lý Mật lại nguy cấp. Gã đánh nhau với người nhảy xuống từ bên trên, mà người còn lại từ trong khe hở rễ cây chui ra, nâng cao trường mâu, không một tiếng động đâm về sau lưng Lý Mật.

Trương Huyễn nhảy lên một cái, đang muốn nhào tới, cổ lại căng cứng, có người ghìm chặt hắn từ phía sau, một con dao găm sáng như tuyết cắt đến cổ họng hắn. Trương Huyễn đột ngột nện khuỷu tay một cái thật mạnh, đối phương kêu lên một tiếng, đã gãy năm sáu cái xương sườn.

Hắn lập tức nắm tay đối phương, một chiêu vật ngã, hai chân người phía sau bay lên trời, hung hăng đánh tới chỗ tên binh lính đang cầm mâu, binh lính cầm mâu không kịp trốn tránh, bị nện cho ngã gục.

Trương Huyễn đưa mắt nhìn qua, trái phải đều có người đánh về phía hắn, thân mình hắn chợt lóe, tránh thoát một đao, dao găm trong tay hung ác chém ra, dao găm lợi hại đâm vào cằm tên lính kia, xuyên qua đỉnh đầu.

Người còn lại sợ tới mức xoay người chạy trốn, Trương Huyễn vứt bỏ dao găm, nhảy tới đánh, hai tay bắt lấy một rễ cây trên đỉnh đầu, hai chân bay lên trời, kẹp lấy cổ gã từ phía sau, dùng sức vặn một cái, xương cổ cứng rắn bị vặn gãy thành ba đoạn, cái đầu mềm nhũn rơi xuống, chết ngay tại chỗ.

Trương Huyễn nhặt dao găm trên mặt đất lên, bước lên trước, không chút thương hại đâm chết hai tên lính đang bị thương.

Lúc này, Lý Mật rốt cuộc đã giết chết tên lính đang đánh với gã, gã thở hồng hộc đứng lên, lập tức ngây dại. Trương Huyễn dựa lưng vào một thân cây, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã, trên tay còn nhỏ xuống vài giọt máu tươi.

Bảy cỗ thi thể nằm bốn phía, mỗi cỗ thi thể đều chết thảm thiết vô cùng.

Lý Mật cuống quít giơ tay lên, giải thích:
- Những người này không phải ta an bài, ta thật sự không biết!

Chỉ là nơi Lý Mật nghỉ ngơi thật trùng hợp, mới khiến cho Trương Huyễn sinh lòng hoài nghi. Hắn nhìn chằm chằm Lý Mật một lát, thấy trong mắt gã không có sự kinh hoàng, lại hỏi:
- Những người này ít nhất phải là đồng lõa của ngươi phải không?

Lý Mật cười khổ một tiếng:
- Đồng lõa cái gì, hơn mười vạn người, ai có thể biết ai?

Gã nhìn phục sức những binh lính này, lại lấy ra một khối đồng bài, kinh ngạc nói:
- Bọn họ đều là Hổ Bí Vệ của Dương Huyền Cảm, tên nào cũng cùng hung cực ác, không ngờ huynh có thể…

Lý Mật giơ ngón tay cái lên, khen:
- Lợi hại, một người có thể đối phó bảy tên Hổ Bí vệ, mãnh tướng cũng thường thôi!

- Không có gì, bảy tiểu mao tặc, thắng chẳng có gì vẻ vang.

Trương Huyễn vểnh tai nghe trong chốc lát, lập tức nhặt lên một cây đao, nói với Lý Mật:
- Đi thôi! Kỵ binh quân Tùy sắp đuổi kịp rồi.

Lý Mật hoảng sợ, gã cũng mơ hồ nghe thấy có tiếng chửi bậy ở phía xa, cuống quýt nhặt hai cây đoản mâu lên:
- Đợi ta với!
Gã sải bước chạy theo Trương Huyễn ở phía xa.

***

Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, bọn họ mới hoàn toàn thoát khỏi truy binh, chạy đến đường lớn hoang vu về phía bắc. Trương Huyễn đâm mấy con cá trong dòng suối nhỏ, Lý Mật có đá lửa, lấy ra đánh lửa, rất nhanh bọn họ đã châm một đống lửa trong khu rừng nhỏ, nướng cá ăn cho đỡ đói.

Lý Mật đã nướng chín một con cá chép lớn, cười đưa cho Trương Huyễn:
- Cá chép là thức ăn gây dị ứng, thân thể ta có bệnh kín không tiện nói ra, không ăn được, huynh ăn trước đi, ta đi nướng cá trích.

Trương Huyễn lấy dao găm có găm một con cá trích, đưa cả dao găm và cá cho Lý Mật, nhận lấy con cá chép đã nướng chín, cười nói:
- Vậy ta không khách khí nữa!

Lý Mật nhận lấy dao găm, vừa hết sức chuyên chú nướng cá trên lửa, vừa làm như không có việc gì hỏi:
- Nghe khẩu âm của Trương hiền đệ, không giống của người Trường An!

- Ta là người Trường An, tuy nhiên từ nhỏ đã xuất gia ở Hà Nội.

Lý Mật giật mình cười nói:
- Ta đã nói mà! Khẩu âm của Trương hiền đệ rất giống người ở vùng Hà Nội, hóa ra là xuất gia ở Hà Nội, có điều nhiều chùa chiền đều bị thiêu hủy trong nạn binh hỏa lần này. Tăng nhân hoàn tục giống như Trương hiền đệ có rất nhiều, không biết Trương hiền đệ xuất gia chùa nào ở Hà Nội?

Trương Huyễn cười cười, cúi đầu há to miệng ăn cá, cũng không trả lời gã. Giọng nói của Lý Mật tuy rằng nhẹ nhàng, vừa nói vừa cười, nhưng rõ ràng là đang thăm dò lai lịch của hắn.

Lý Mật là loại người có tiềm chất kiêu hùng, mới quen đã thân chỉ có trong truyền thuyết, nếu gã không thăm dò rõ ràng lai lịch của Trương Huyễn, làm sao gã có thể an tâm cùng nhau đào vong với Trương Huyễn.

Lý Mật không chút để ý đến cá đang nướng trên lửa, liếc nhanh qua Trương Huyễn một cái, thấy hắn đã nhanh chóng ăn xong con cá, ánh mắt Lý Mật lại hiện lên một tia cười lạnh khó có thể phát hiện.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...