Giang Nam Mỹ Nương Tử
Chương 6-1
Dọc theo đường đi, Thu Nguyệt đều được Từ Thanh Vân ôm. Tuy rằng thân thể nàng đã tốt hơn nhiều, có thể tự mình đi lại, nhưng Từ Thanh Vân nói nhất định phải ôm nàng, nếu nàng kháng nghị, hắn liền mặt dày mày dạn, làm cho Thu Nguyệt không có cách nào đối phó hắn.
Đường thuỷ quả nhiên rất nhanh, ước chừng không đến hai ngày, thuyền đã đến Tô Châu. Gần tối vừa lên bờ, hơn mười chiếc xe ngựa đã đợi từ lâu, đoàn người Từ Thanh Vân liền chậm rãi trở lại cửa hàng Tô Châu.
“Cung nghênh nhị trang chủ!” Mấy trăm vị nô bộc xếp hàng chỉnh tề hai bên cửa lớn, tiếng hoan nghênh vang rung trời.
Thu Nguyệt nhìn thấy nhiều người như vậy, không muốn lại để cho Từ Thanh Vân ôm, giãy dụa muốn xuống dưới, nhưng cánh tay sắt của Từ Thanh Vân vừa dùng lực, lại đem nàng ôm chặt hơn nữa. Thu Nguyệt giãy không được, mặt đỏ bừng giống như ấm lô nhỏ mùa đông, đem mặt vùi sâu vào trong lồng ngực rắn chắc rộng lớn của Từ Thanh Vân. Từ Thanh Vân dùng cằm nhẹ vỗ về mái tóc đen nhánh, ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực làm cho hắn có cảm thụ thỏa mãn. Khóe môi mỉm cười, cũng không để ý ánh mắt kinh ngạc của quản lý nô bộc, tự tại tiêu sái.
Từ Thanh Vân đi có một lát, có thể thấy được nhiều cửa hàng của Từ gia ở Tô Châu hơn; Thu Nguyệt bối rối không chú ý điểm này.
“Nguyệt nhi, chúng ta đã đến rồi.”
Thấy Thu Nguyệt không có động tĩnh gì, Từ Thanh Vân nở nụ cười, “Nguyệt nhi, nàng mau đầu ngẩng lên, không có ai đâu.”
Lúc này Thu Nguyệt mới chậm rãi nâng đầu lên từ lồng ngực ấm áp, trước mắt sừng sững là một ngôi nhà hùng vĩ hoa lệ, trước cửa đề ba chữ "Hồng phúc cư”, vừa thấy cũng biết là chỗ ở của người phú quý.
Từ Thanh Vân ôm Thu Nguyệt tiến vào trong phòng, nhẹ nhàng buông nàng xuống.
“Cám ơn ngươi.” Thu Nguyệt nhỏ giọng nói.
“Sao phải nói lời cảm ơn với ta? Chúng ta không phải là người ngoài.” Từ Thanh Vân ôm Thu Nguyệt hôn một cái.
Thu Nguyệt bối rối đẩy lồng ngực ấm áp ra.
“A! Đã đến Tô Châu rồi, ta phải nhanh chóng đến Triệu gia hỗ trợ. Thanh Vân, ngươi có biết Triệu gia ở đâu không?” Giờ phút này Thu Nguyệt lại nghĩ tới thân phận tỳ nữ của mình, dù sao lần này nàng đến Tô Châu là vì mệnh lệnh của đại trang chủ.
Từ Thanh Vân cảm thấy không vui nói: “Nha đầu ngốc, nàng đang nói cái gì? Triệu gia kia không cần phải đi nữa, nàng chỉ cần ở lại bên cạnh ta, những chuyện khác không cần lo lắng.”
“Nhưng ta đến Tô Châu là mệnh lệnh của đại trang chủ, nếu không đi, ta sợ....”
Nàng chỉ là một nha hoàn nha! Nếu nàng vẫn ở cửa hàng Tô Châu, đại trang chủ trách tội xuống dưới, chắc chắn khiến cho đại trang chủ và Thanh Vân tranh chấp, mà nàng thực không muốn như vậy... Nàng thích Thanh Vân !
Thu Nguyệt cúi đầu, khẽ cắn môi dưới, không chú ý tới sắc mặt Từ Thanh Vân thoáng chốc trở nên cực kì khó coi.
“Chẳng lẽ lời nói của nhị trang chủ Từ gia trang không có ý nghĩa?” Từ Thanh Vân cơ hồ rống lên, vết sẹo trên lông mày phải đột nhiên đỏ ửng, đây là biểu hiện hắn đang nổi giận.
“Không... Không phải, chỉ là mệnh lệnh của đại trang chủ...” Thu Nguyệt tựa hồ đã bị dọa cho hoảng sợ. Từ khi gặp Từ Thanh Vân tới nay, hắn chưa từng lớn tiếng nói chuyện với nàng như thế.
“Không cho phép nàng nhắc đến hắn!” Từ Thanh Vân tới gần Thu Nguyệt, khuôn mặt tuấn tú nhìn chằm chằm nàng.
“Nơi này là Tô Châu, cũng không phải là Hàng Châu, lời ta nói chính là mệnh lệnh!” Từ Thanh Vân từng bước đến gần, Thu Nguyệt liền lùi một bước.
“Ở đây không được phép nhắc tới đại trang chủ!” Từ Thanh Vân rống lên, sắc mặt Thu Nguyệt tái nhợt ngã ngồi trên giường.
“Hiểu chưa?” Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Từ Thanh Vân tiến gần dung nhan trắng bệch của Thu Nguyệt.
Thân thể Thu Nguyệt run rẩy, sợ tới mức không phát ra tiếng. Nàng chưa từng thấy Từ Thanh Vân như vậy —— chưa kể đến Từ Thanh Vân, từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người nào lớn tiếng nói với nàng như vậy.
“Vì sao không trả lời?” Đáy mắt màu nâu nhạt tràn đầy ngọn lửa cuồng bạo.
“Hay là nàng thích hắn?” Mặt Từ Thanh Vân phút chốc biến thành xanh mét, như quỷ.
Tên sắc quỷ đáng chết!
“Nói mau!” Từ Thanh Vân như biến thành một người khác.
Đôi mắt đẹp của Thu Nguyệt chan chứa nước mắt, nàng sợ, run run cánh môi: “Không...Không phải.. Đại trang chủ.. Hắn...”
“Chết tiệt! Ta đã nói không được nhắc tới hắn ở đây, xem ra ta không giáo huấn nàng một chút, nàng sẽ không thể nhớ kỹ!”
Từ Thanh Vân như phát điên, đẩy Thu Nguyệt lên giường, thô bạo xé rách xiêm y trên người nàng, nháy mắt xiêm y vừa người biến thành từng mảnh vụn, lộ ra thân thể tuyết trắng không tỳ vết. Bộ ngực sữa khéo léo, nụ hoa mê người trên đỉnh núi, bụi hoa bằng phẳng như ẩn như hiện dưới bụng, tất cả phơi bày trước mặt hắn, không sót chút gì.
Từ Thanh Vân ghé bên tai nàng, mờ ám, “Tiểu mỹ nhân, ta sẽ vô cùng yêu thương nàng, làm cho nàng cả đời đều phải nhớ rõ lời nói của ta!”
Dứt lời, hắn cởi quần áo, thân hình trần trụi rắn chắc lập tức che trên thân thể nữ tử đang không ngừng run run.
Từ Thanh Vân ngậm lấy cánh môi run run của Thu Nguyệt, thô bạo vừa hút vừa cắn, cánh môi ban đầu vì kinh ngạc mà có chút tái nhợt lập tức trở thành màu đỏ. Lưỡi của hắn cũng không buông tha hương thơm trong khuôn miệng, linh hoạt,gắt gao cuốn lấy cái lưỡi thơm tho, dần dần, hô hấp hai người dồn dập, thân thể cũng nóng lên.
Thu Nguyệt đã ngừng khóc. Cảm giác kinh ngạc vẫn chưa tan, thân thể bên ngoài có phản ứng kích thích mãnh liệt, mới tạm thời áp chế kinh ngạc.
Từ Thanh Vân lùi xuống, đôi môi tập kích trên ngực nàng, vừa liếm vừa mút, da thịt tuyết trắng lập tức xuất hiện những vết đỏ lớn nhỏ không đều. Ngón tay thon dài của hắn nắm hai đóa hồng mai trên ngực, không ngừng dùng lực xoa bóp.
“A! Đau!” Thu Nguyệt rên nhỏ.
Nam nhân đang phát cuồng không để ý tiếng kêu của mỹ nhân dưới thân, vẫn tiếp tục xâm chiếm, bàn tay ma mị xoa bụng bằng phẳng, ngón tay thô ráp kích thích mãnh liệt da thịt non mịn, thân thể nàng càng nóng lên, da thịt đỏ ửng.
Môi nam nhân di chuyển dần xuống dưới, hôn lên bụng nàng, bàn tay sớm đẩy đùi ngọc đang đóng chặt ra, cơ ngực to lớn ma sát bụi hoa, khiến cho Thu Nguyệt kêu như chim hoàng oanh.
“A...... Mau dừng tay! A......”
Tiếng kêu của mỹ nhân chưa ngừng lại, Từ Thanh Vân liền giơ cao đùi trắng nõn của nàng, áp vào bụng bằng phẳng, nơi riêng tư nữ tính hoàn toàn bộc lộ.
Từ Thanh Vân nhìn hoa huy*t đỏ tươi bị tầng tầng đóa hoa ôm trọn, dục vọng ở đáy mắt càng sâu hơn.
“A.... Không cần! Van cầu ngươi... Không cần vậy!” mắt Thu Nguyệt ngập nước, mình bị người khác dùng tư thế hổ thẹn như thế nhìn, lại giãy không được. Nàng lắc đầu thật mạnh, muốn nam nhân dời tầm mắt tham lam của hắn.
“Chúng ta cũng không phải là lần đầu tiên, nàng cần gì phải làm bộ làm tịch?” Miệng Từ Thanh Vân nói xong, con ngươi màu nâu nhạt kia một khắc cũng không rời khỏi nơi riêng tư của Thu Nguyệt.
“A! Không... Xin ngươi... Lần thứ nhất ta một chút ấn tượng cũng không có! Ngươi không cần như vậy...” Thu Nguyệt nói thật, không nghĩ đến lại chọc giận nam nhân phía trên.
“Lần trước chúng ta tình cảm mãnh liệt mây mưa, nàng một chút ấn tượng cũng không có? Chết tiệt!” Nam nhân mắng, tay càng dùng sức.
“A!” Đùi bị đẩy ra, Thu Nguyệt bị đau kinh hoảng nói: “Không... Ta không phải ý này...” Lời nói chưa xong, phần dưới bụng lại truyền đến cảm giác khác thường.
“A! Ngươi... Làm sao ngươi...” Đã bị kích thích mãnh liệt, Thu Nguyệt nhịn không được ngửa đầu, cằm dưới duyên dáng nâng cao.
Đầu lưỡi nam nhân dùng lực đẩy ra tầng tầng đóa hoa, hướng thật sâu vào trong hoa huy*t. Lưỡi thấm ướt ma sát bên trong, khiến hoa huy*t chảy ra chất lỏng trong suốt, làm bàn tay của Từ Thanh Vân đang đặt trên mông nàng cũng bị thấm ướt.
Chịu không nổi kích thích như vậy, mắt của Thu Nguyệt mơ màng, môi đỏ mọng run rẩy, mơ hồ còn có thể nhìn thấy cái lưỡi màu hồng.
Hạ thể bị lưỡi nam nhân kích thích cực kỳ hưng phấn, Thu Nguyệt đổ mồ hôi đầm đìa, đắm chìm giữa bể dục vọng. Lúc này lưỡi linh hoạt rời khỏi hoa huy*t ướt đẫm, ngón tay thon dài của Từ Thanh Vân đẩy ra tầng tầng cánh hoa, chui vào trong, hoa huy*t của nàng cũng phối hợp, ngậm chặt ngón tay hắn.
“A!” Thu Nguyệt hét lên, nhắm chặt hai mắt, lông mi dài nhỏ hơi run rẩy, giống như chịu không nổi kích thích đột nhiên đánh úp.
Ngón tay thon dài lập tức co rúm.
“... A..” Thu Nguyệt yêu kiều kêu.
Ngón tay dài co rúm, trong hoa huy*t chảy ra dịch nhẵn mịn, Từ Thanh Vân lại đưa thêm một ngón tay vào, di chuyển bên trong. hoa huy*t dưới tác động của ngón tay và lưỡi tiết ra ái dịch, chất lỏng trong suốt thấm ướt bụi hoa, bên đùi cũng ướt đẫm.
Cả người Thu Nguyệt lâm vào mê loạn, thân thể mềm mại nổi lên ánh sáng màu phấn hồng, da thịt trong trắng mềm mại càng lộ vẻ mê người. Từ Thanh Vân nhìn thân thể như nhuyễn ngọc của Thu Nguyệt, vật nam tính đã sớm hưng phấn càng khó nhẫn nại, dục vọng phấn chấn bừng bừng không ngừng đánh vào hắn.
Khó nhẫn nại hơn nữa Từ Thanh Vân đem mũi nhọn nam tính của mình nhắm ngay hoa huy*t nhi thấm ướt, thẳng lưng, tiến quân thần tốc vào trong hoa huy*t, da thịt căng lên lập tức hút chặt phân thân đang tiến vào, cảm giác ấm áp thoải mái làm cổ họng hắn phát ra tiếng rên rỉ.
“A...” Thu Nguyệt cắn chặt môi dưới, chân mày cau lại, không chấp nhận nổi công kích dưới thân.
Bởi vì Từ Thanh Vân áp bắp đùi Thu Nguyệt trên bụng, vật nam tính có thể cắm từ trên xuống, hơi dùng chút sức, phân thân liền tiến sâu trong hoa tâm, kích thích mỵ thanh Thu Nguyệt rên rỉ liên tục.
“A... Không...” Thu Nguyệt đổ mồ hôi đầm đìa mãnh liệt lắc đầu.
“Như vậy nàng có nhớ được chút nào không?” Từ Thanh Vân tà mị nở nụ cười, hắn thích ngắm khuôn mặt tiểu mỹ nhân đắm chìm trong dục vọng, do hắn tạo ra.
“Không... Không cần như vậy... Xin ngươi...” Tay nhỏ bé của Thu Nguyệt nắm chặt lấy chăn gấm phủ dưới thân.
“Như vậy nàng sẽ nhớ kỹ sao?” Mãnh liệt cắm rút, mồ hôi trên khuôn mặt tuấn tú của Từ Thanh Vân rơi trên thân thể tuyết trắng.
“A... Không... Không nên tiếp tục nữa... Ta chịu không nổi! Vân... Xin ngươi...” Thu Nguyệt lắc đầu, nước mắt trào ra.
“Có muốn ta thêm chút lực không? Tiểu mỹ nhân!” Bàn tay của Từ Thanh Vân vuốt ve hai ngực nàng vì hưng phấn mà cao ngất.
“Uh... Tha cho ta đi... Xin ngươi...” Toàn thân Thu Nguyệt như muốn thiêu cháy, nàng đã sắp đạt tới đỉnh.
Từ Thanh Vân vẫn không buông tha nàng, hai ngón tay thon dài vân vê ngực nàng, dùng sức xoa nắn. Toàn thân Thu Nguyệt run run không thôi, nàng không thể nhận nhiều hơn nữa !
“A ——” Sau một tiếng thét chói tai, Thu Nguyệt ngất đi.