Giang Nam Hận
Chương 21: Khói nước dằng dặc
Hách Liên Tĩnh Phong ngồi trên ghế, ngón tay nắm tấm ảnh rơi từ cuốn sách của Tịnh Vi, nhìn lạnh lùng. Chụp ảnh thân mật với gã khác còn cả gan đem về miền Bắc ngắm nghía mỗi ngày, nàng thực sự xem hắn là thứ gì? Hắn chết rồi sao? Hay bởi nàng biết hắn quá yêu thương nàng nên được lừng… coi hắn như con khỉ đùa qua nghịch lại?
Hắn quơ tay thật mạnh, toàn bộ văn kiện giấy bút trên bàn đồng loạt rơi xuống. Mặt sàn nhà trải thảm, giữa màn đêm thanh vắng vẫn phát ra những âm thanh rầu rĩ. Đám người Khổng Gia Chung đứng ngoài nghe rõ mồn một, nhưng do có lệnh trước đó nên không ai dám lỗ mãng, chỉ khẽ đẩy cửa hỏi: “Đại thiếu?” Hách Liên Tĩnh Phong im lìm, ngoái nhìn bóng đêm bên ngoài. Bọn Khổng Gia Chung chẳng dám bước vào, hồi lâu sau mới nghe tiếng Hách Liên Tĩnh Phong gọi: “Gia Chung, anh vào đây.”
Khổng Gia Chung đẩy cửa, men theo ánh sáng từ ngọn đèn hành lang tới trước bàn làm việc chờ Hách Liên Tĩnh Phong căn dặn, nhưng rất lâu sau mà hắn vẫn im lìm. Khổng Gia Chung phò trợ hắn nhiều năm, biết lúc này không nên quấy rầy. Trong phòng đặt chiếc đồng hồ quả lắc, y cứ đứng đó nghe tiếng tích tắc của nó. Khổng Gia Chung xuất thân là lính, xưa nay quân đội kỷ luật nghiêm ngặt và rất buồn tẻ, nhưng y vẫn thấy ngọt như mạch nha. Vậy mà giờ đây đếm tiếng đồng hồ gõ nhịp theo quy luật, y lại vô cùng lo lắng cùng sợ hãi.
Không biết qua bao lâu, giọng Hách Liên Tĩnh Phong lạnh lùng mạch lạc truyền tới: “Gia Chung, cuộc họp ngày mai theo lệnh của tôi, mười ngày sau sẽ xuất binh Tây bộ.” Âm thanh gằn từng chữ, uy nghiêm miễn kháng cự vang trong đêm vắng.
Khổng Gia Chung rùng mình, tuân lệnh đáp: “Vâng, Đại thiếu.” Từ ngày bình định xong cuộc nổi loạn của hai anh em Hách Liên Tĩnh Lôi, quân đội đã có cuộc điều chỉnh lớn. Sau khi Đại thiếu trở về từ Giang Nam, được Giang tư lệnh bảo đảm nguồn lương lực, cũng sắp đặt nhiều kế hoạch tác chiến, giờ miền Nam nổi loạn, các binh tướng trẻ đã sẵn sàng xuất phát.
Tịnh Vi không biết tại sao lại mơ màng khó ngủ cả đêm. Hắn đi suốt tối qua chưa về. Nàng đã thành thói quen hàng ngày tỉnh giấc trong vòng tay hắn, hấp thụ hơi thở của hắn, hôm nay thiếu hắn bỗng cảm thấy mơ hồ mất mát. Nàng rúc vào ổ chẳng chịu dậy, toàn thân biếng nhác. Hình như hắn thích dáng vẻ này của nàng, thỉnh thoảng bị bắt gặp, hắn sẽ nhéo mạnh vào chóp mũi nàng, bảo nàng trông như con mèo lười.
Hỉ Thước đẩy cửa, thấy nàng thức giấc liền kéo rèm, cười toe toét hỏi: “Tiểu thư, đã dậy được chưa?” Nàng ngước nhìn mặt trời bên ngoài, vì mùa đông nên ánh nắng yếu ớt thiếu hẳn vẻ ấm áp thường lệ. Nàng miễn cưỡng trả lời, Hỉ Thước liền giúp nàng chọn quần áo. Tuy bụng nàng chưa lộ, nhưng hắn rất gấp gáp sai người may nhiều kiểu áo bầu bằng chất liệu tốt nhất. Hỉ Thước cầm hai bộ tới cho nàng chọn, nàng ngó lơ dùng tay chỉ bừa một bộ. Vải gấm dưới ánh dương sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết hàng tốt.
Bình thường nàng ít quan tâm đến cách ăn mặc, chỉ cần thoải mái vừa vặn, dù nàng là phu nhân Đốc quân miền Bắc. Thế nhưng hắn rất thích nhìn, dăm ba hôm lại gọi quản lý cửa hàng này, hiệu buôn nọ mang quần áo và trang sức đến để nàng chọn lựa. Vài hôm trước cũng vậy, nàng biết mình rất nhanh sẽ không mặc những thứ này, vừa tức giận vừa vui sướng khó nén, chậc lưỡi bảo hắn: “Em bây giờ đang có thai đâu dùng tới, chờ sau này hẵng mua.” Hắn ngồi cười như gió xuân, làm trò cầu xin trước mặt mọi người: “Hôm nay có chiếc áo lông cừu rất đẹp, em chọn tạm một cái đi rồi anh nghe lời, mai mốt gọi họ sau.” Hắn tỉnh bơ nhưng nàng đỏ mặt. Cả đám kẻ hầu người hạ, còn có các quản lý cửa hàng, hiệu buôn đứng đó mà hắn nói chẳng kiêng dè gì. Người trong phủ thì miễn bàn, nhưng những người cửa hàng, hiệu buôn là kẻ lạ, sao có thể nói vậy, ngay cả thân phận Đốc quân của mình cũng làm lơ. Nhìn biểu hiện vô cùng kinh ngạc của họ, khiến Tịnh Vi càng thêm ngại ngùng.
Đến giờ lên đèn mà Hách Liên Tĩnh Phong vẫn chưa về, nàng cảm giác thật bất an, luôn dỏng tai ngóng tiếng động cơ ô tô, tiếng bước chân ngoài hành lang. Trong khi chờ đợi, Hỉ Thước đã đưa bữa tối lên. Ngày thứ hai rồi sang thứ ba vẫn thế, nàng bắt đầu đứng ngồi không yên, sai người đi hỏi thì người hầu trả lời Đại thiếu mấy ngày nay ở suốt trong doanh trại. Từ sau khi nàng mang thai, hắn chưa bao giờ đi cả đêm, cho dù quân đội có việc cũng chắc chắn sẽ về. Nàng lờ mờ thấy có gì đó bất ổn, nhưng bất ổn chỗ nào nàng khó xác định.
Sang ngày thứ năm, rốt cuộc nàng nhớ nhung chịu hết nổi, sáng sớm đã kêu Hỉ Thước gọi điện thoại, chỉ có Trương Lập tiếp và trả lời: “Đại thiếu đang họp.” Buổi chiều gọi qua, vẫn là Trương Lập nói Đại thiếu đang bận. Thậm chí cả điện thoại hắn không nghe, cũng chẳng nhắn gởi gì. Đến ngày thứ sáu, ngày thứ bảy vẫn như thế. Hỉ Thước cũng thấy bất thường, tìm cơ hội hỏi nàng. Nàng chẳng biết thực sự đã xảy ra chuyện gì, lòng man mác buồn, khó chịu khôn tả, giảm luôn cảm giác thèm ăn. Hỉ Thước đứng bên cạnh cũng không tìm ra lí do để khuyên nàng, điều duy nhất có thể làm là dặn dò nhà bếp cố sức nấu những món mà nàng thích ăn nhất.
Hỉ Thước thấy tiểu thư nằm trong chăn, vẻ xinh đẹp nay bị nhiều ngày mất ăn mất ngủ mà dường như gầy hẳn. Nàng nhìn bóng đêm, biết chắc Đại thiếu hôm nay cũng không về, nói: “Tiểu thư, chị ngủ sớm đi. Quân đội có việc nên Đại thiếu khó về vài ngày. Tiểu thư hiểu rõ Đại thiếu nhất, nếu không có gì sao lại chẳng về?”
Hỉ Thước càng khuyên, Tịnh Vi càng cảm thấy có chuyện. Dựa theo tính cách đối với người khác lạnh lùng, đối với nàng như nảy lửa muốn đốt tan nàng của hắn, thì dẫu quân đội có việc níu kéo và bám trụ, hắn cũng nhất định xử lý nhanh quay về. Cho dù một – hai ngày không thể, thì sẽ trái gọi người, phải gọi điện thông báo, sao chẳng đoái hoài như bây giờ.
Nàng thở dài, hỏi: “Hỉ Thước, em nghĩ kĩ xem bữa đó anh ấy về có điều gì khác lạ không?”
Hỉ Thước cúi đầu suy nghĩ hồi lâu, chẳng mần mò được gì, đành đáp: “Không có! Hôm đó Đại thiếu về rất vui, còn kêu em dặn nhà bếp nội trong hai mươi bốn giờ phải chuẩn bị đủ bữa sáng, bữa trưa, bữa tối. Sau đó em chạy vào bếp, Đại thiếu lên lầu… lúc em quay lại, Đại thiếu đã về doanh trại.”
Hắn vào phòng nàng vẫn còn ngủ, chắc chắn chẳng làm ra chuyện gì! Nàng nhất định đang ngủ, nếu không sao cả việc hắn vào phòng cũng không hay? Nàng rõ ràng nhớ bữa đó đọc sách đến mệt mỏi mới ngủ… Nàng sực nhớ tới một việc, vội vàng ngồi bật dậy. Thấy mấy quyển sách tiếng Anh Sơ Hương tặng để trên bàn, nàng để chân trần xuống giường chạy tới. Nàng nhớ tấm ảnh mình chụp cùng Sơ Hương và Tiêu Dương, hôm đó nàng nhét bừa vào quyển sách rồi quên bẵng. Vì thế, phản ứng đầu tiên của nàng là muốn thấy tấm ảnh đó. Đừng tưởng Hách Liên Tĩnh Phong thường ngày lạnh lùng dửng dưng, thật ra hắn rất để ý chuyện nàng với Tiêu Dương, bữa ấy còn ném cả túi hạt dẻ Tiêu Dương tặng ra ngoài cửa tàu! Lòng nàng suy nghĩ, lúc đó nhét vào quyển sách tiếng Anh nhưng là quyển nào thì quên mất. Bởi vậy nàng đem từng quyển sách trên bàn tẻ đến tận gốc, mong tìm ra nó. Ấy thế mà tẻ xong hết sách, tấm ảnh vẫn bặt tăm. Bữa đó rõ ràng nàng kẹp vào sách, sao giờ tìm không thấy?
Hỉ Thước thấy nàng bối rối càng thêm lo âu, hỏi: “Đại tiểu thư của tôi ơi, rốt cuộc chị đang tìm gì? Chị bảo em một tiếng là xong, sao lại đi chân đất? Coi chừng cảm lạnh!”
Tịnh Vi chẳng lọt tai một chữ, sao không có trong sách? Hôm ấy nàng nhét bừa, dù quên bẵng nhưng giờ hoảng hốt nàng vẫn nhớ rõ kẹp vào đấy, sao giờ chẳng thấy? Nàng ngồi thất thần trên sofa, Hỉ Thước xỏ giúp đôi dép lê mà nàng cũng không hay, chỉ nghĩ đến việc cuối cùng là nó ở đâu? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn xác định kẹp vào mấy quyển sách tiếng Anh, vì thế lại cầm sách lên tẻ tiếp… Vẫn bặt tăm! Nàng thở dài ngồi sụp xuống như bị rút mất toàn bộ sức lực. Bỗng một giọng nói lạnh tanh vang lên: “Cô đang tìm tấm ảnh này?”
Tịnh Vi ngẩn ngơ theo bản năng ngoái đầu lại, chỉ thấy hình bóng quen thuộc bặt tăm mấy ngày nay đang đứng trước cửa, mặt lạnh như tiền nhìn nàng, chỉ là lạnh lẽo và đờ đẫn, không còn vẻ dịu dàng vốn có. Trong tay hắn đưa lên đúng là tấm ảnh nàng muốn tìm… tấm ảnh nàng chụp cùng Sơ Hương và Tiêu Dương. Hắn hiểu lầm, nhất định hiểu lầm! Nàng cần giải thích với hắn, nói…
Hách Liên Tĩnh Phong tuyệt vọng nhìn nàng, trước ngày xuất binh hắn vốn chẳng muốn gặp nàng, nhưng nhịn không được vẫn sai người chuẩn bị xe về phủ. Vừa vào phòng đã thấy nàng chân trần, lo lắng tìm tấm ảnh, thậm chí lờ luôn cả đứa con trong bụng… Chẳng lẽ Tiêu Dương quan trọng với nàng như thế sao? Hắn thấy máu dồn hết lên tim, đau đớn và phẫn nộ. Hắn ném tấm ảnh xuống đất, lạnh lẽo liếc nàng rồi xông thẳng ra ngoài.
Tịnh Vi lắc đầu nhìn hắn ném tấm ảnh, nhìn hắn xông ra ngoài, nàng chạy theo gọi: “Tĩnh Phong…” Nàng chưa từng gọi tên của hắn, lúc này mới biết thật dễ gọi làm sao. Nàng muốn giải thích nàng và Tiêu Dương chẳng liên quan gì, hoàn toàn không như hắn nghĩ.