Giang Hồ Tam Nữ Hiệp
Chương 2: Máu nhuộm làng vắng mười năm hết hẹn cũ Đại nội kỳ án nửa đêm quất ngựa đi
Cửa lớn mở ra, đèn đuốc lại được đốt sáng trở lại, một hán tử khỏe mạnh tuổi khoảng hai mươi chậm rãi bước vào, thấy trong nhà có nhiều người cúi người nói: “Sư phụ, hôm nay là ngày vui gì thế?” Phùng Quảng Triều nói: “Con có thêm hai điệt nữ, hôm nay là ngày tròn một năm tuổi của chúng”. Vương Lăng vội vàng chúc mừng Phùng Anh Kỳ, hỏi: “Đệ muội và điệt nữ đâu? Đã ngủ cả rồi sao?” Phùng Anh Kỳ nói: “Ở bên trong, lát nữa mẹ con nàng sẽ ra gặp sư ca”. Phùng Quảng Triều dắt y đến gặp khách, y vừa nghe nói đến cái tên Phong Trần Y Ẩn Chung Vạn Đường thì thất kinh, lại nghe đến tên Châu Thanh thì vội vàng quỳ xuống bái. Châu Thanh hai mắt sáng quắc, lên tiếng hỏi: “Trên đường ngươi có gặp kẻ nào khác lạ không?” Vương Lăng nói: “Tiểu điệt đã thấy ở gần Tiết Điếm có hơn mười võ sĩ phóng ngựa chạy về phía Tây”. Tiết Điếm cách Nhữ Châu không quá trăm dặm, nếu đây là bọn Huyết Trích Tử từ kinh đô đuổi tới chắc là đến Nhữ Châu trước Vương Lăng. Phùng Quảng Triều bớt lo hơn, thầm nhủ: “Chắc bọn chúng không biết Châu lão sư ở đây, lúc này đã đi vòng qua Nhữ Châu đến phía Tây”. Sắc mặt của Châu Thanh dần dần giãn ra, lại hỏi: “Bọn chúng có hỏi ngươi điều gì không?” Vương Lăng lắc đầu: “Không có!” Châu Thanh kêu ờ một tiếng chứ không nói gì nữa.
Quảng Luyện Hà nghe giọng nói của sư ca, bế Phùng Anh và Phùng Lâm bước ra, Vương Lăng hôn hai đứa bé, hớn hở nói: “Đệ muội, xin chúc mừng! Ta chưa uống rượu mừng của đệ muội mà đã uống rượu gường trước!” Quảng Luyện Hà mỉm cười chứ không nói gì. Phùng Quảng Triều lại nói: “Công việc của con ở trong kinh đang bận rộn, sao lại trở về?” Vương Lăng nói: “Tiêu cục phái con đến Hoài Dương nhận tiêu, tiện đường ghé qua thỉnh an sư phụ”. Quảng Luyện Hà cười nói: “Công công, sư ca từ xa trở về, để huynh ấy vào trong rửa ráy trước rồi sẽ ra nói chuyện”. Phùng Quảng Triều cũng cười: “Đúng thế, ta vẫn chưa lớn tuổi mà đã hơi lẩm cẩm. Con hãy đưa sư ca vào trong, cứ để Lâm nhi và Anh nhi ở đây”.
Châu Thanh vốn đang trầm tư, thấy hai đứa bé gái xinh xắn, mắt sáng lên, bước tới nhìn kỹ một hồi, sờ vào xương đầu của cả hai rồi nói: “Hai đứa bé này khá hơn ngươi nhiều, có năng khiếu tập võ!” Chung Vạn Đường cười nói: “Lão Châu, không ngờ ông cũng biết xem tướng”. Châu Thanh nghiêm mặt nói: “Tinh tướng học vốn chẳng phải chuyện đùa, nhưng cốt cách tính tình từ nhỏ đã lộ ra. Tôi lăn lộn trên giang hồ đã lâu, chỉ thấy được ba đứa trẻ có cốt cách đặc biệt, tôi chưa biết tính tình của hai đứa trẻ này, đứa trẻ còn lại mười năm sau không phải anh hùng cũng là một kiêu hùng, lão Chung phải cẩn thận đấy!” Chung Vạn Đường thất kinh nói: “Có phải ông muốn nói đến học trò của tôi?”
Châu Thanh nói: “Đúng thế, tôi đã từng gặp đứa trẻ ấy. Chỉ vì tôi đang có việc bận, nếu không tôi đã sớm dắt nó đi!” Chung Vạn Đường ngạc nhiên: “Ông đã từng gặp nó, sao tôi lại không biết?” “Học trò của ông có e là con trai của Niên Hà Linh, tên gọi Niên Canh Nghiêu hay không?” Chung Vạn Đường khẽ gật đầu, nói: “Đứa trẻ này cũng hơi kỳ lạ!” Phùng Quảng Triều bất giác thất kinh, thầm nhủ: “Niên Hà Linh là người giàu có nổi tiếng ở Hà Nam, sao Chung Vạn Đường lại cam lòng làm kẻ tôi tớ cho y?” rồi ông ta lại nghĩ: “Nếu chỉ vì tránh mặt kẻ thù mà ẩn thân trong nhà họ Niên, đó đương nhiên cũng là một chỗ dừng chấn rất tốt. Có điều Chung Vạn Đường võ công cao thâm, thế nhưng lại phải tránh Đông né Tây, vậy kẻ thù của ông ta chắc chắn còn lợi hại hơn cả bọn Huyết Trích Tử!”
Châu Thanh nói: “Từ lâu tôi đã nghe Niên Canh Nghiêu có hành vi quái dị, có người nói hắn là một thần đồng, có người bảo hắn là thiên hạ đệ nhất ngoan đồng. Năm ấy tôi đi ngang Trần Lưu, đã lén vào Niên phủ xem thử, thấy một thầy giáo già đang mắng hắn không chịu đọc sách, hắn chớp mắt nói: ‘Ông đọc lại một lần con nghe thử’ thầy giáo ấy bảo: ‘Được, ta sẽ dạy lại cho con một lần nữa, nếu đêm nay không thuộc thì đừng hỏng ngủ’. Thầy giáo ấy đọc lại một lượt, Niên Canh Nghiêu cười ha hả: ‘Hãy nghe đây!’ rồi hai tay chống nạnh, lớn giọng đọc lại đoạn văn ấy chẳng sai một chữ nào. Thầy giáo nghe xong ngẩn người ra, Niên Canh Nghiêu chợt mắng: ‘Đọc sách có gì khó, tiểu gia chẳng thèm đọc sách của ông, ông dám quản ta!’ rồi nhảy lên tung hai cú đấm, nó chỉ là đứa trẻ sáu bảy tuổi mà hai tay có khí lực đến trăm cân, đáng thương cho ông thầy già bị nó đánh ngã lăn cù, ta nghĩ lão không dám trở lại nữa. Lão Chung, ông có bị nó đánh không?”
Chung Vạn Đường nói: “Đứa trẻ này đã rất kính trọng tôi, có điều tôi phải vất vả cả năm trời mới thu phục được tên ma tinh này”. Đang định kể tiếp thì thấy sắc mặt Châu Thanh khác lạ, hỏi: “Sao thế?” Châu Thanh phục người xuống đất, lắng nghe, một hồi sau đứng dậy nói: “Ta đoán không lầm, bọn Huyết Trích Tử không đến Nhữ Châu mà quay trở lại đây!” Chung Vạn Đường nói: “Vậy hãy mau tắt hết đèn đuốc, chuẩn bị ám khí!” Châu Thanh Đảo mắt, nói: “Đừng ở trong nhà nữa. Kẻ địch từ hướng Nam đến, chúng ta xông ra hướng Bắc!” Chung Vạn Đường lắc đầu nói: “Như thế quá mạo hiểm, ông tạm thời đã được giải độc, nhưng sức khỏe vẫn chưa hồi phục!” Châu Thanh chợt nói: “Ở trong nhà càng nguy hiểm hơn!” rồi phóng vọt người ra cửa lớn, Chung Vạn Đường, Phùng Quảng Triều đều ngạc nhiên, không đoán được tại sao lúc nãy ông ta chịu ở trong nhà mà giờ đây lại vội vàng chạy ra!
Sắp đến Trung Thu, ánh trăng sáng vằng vặc, Chung Vạn Đường phóng người đuổi theo, chợt thấy ở bên ngoài xuất hiện một người, người ấy mũi ưng miệng sư tử, vẻ mặt trông rất hung dữ, y hú dài một tiếng nghe mà kinh tâm động phách. Châu Thanh quát lên: “Hỏa vân động chủ, ngươi cũng cam lòng làm nô tài cho Hồ lỗ, đáng tiếc anh danh một đời của Hải Vân trưởng lão đã bị tên phản đồ nhà ngươi bôi bẩn!” Hỏa vân động chủ vốn tên gọi Long Mộc Công, là tù trưởng của một tộc người Lê ở núi Ngũ Chỉ thuộc đảo Hải Nam. Sư phụ của y Hải Vân hòa thượng là kiếm sư lẫy lừng miền Nam cương, có điều hai mươi năm qua Long Mộc Công không bước vào Trung Nguyên nên rất ít kiếm khách Trung Nguyên biết y. Hơn mười năm trước Châu Thanh đã vượt biển đến Quỳnh Nhai, đã từng gặp mặt Long Mộc Công, không ngờ nay y đã bị triều đình mua chuộc, gặp lại đã là kẻ địch của nhau.
Hỏa vân động chủ Long Mộc Công cười hềnh hệch, Châu Thanh lách người tới, một đốm hàn tinh bay tới trước mặt, Chung Vạn Đường tiến tới một bước, vung kiếm chặn lại, keng một tiếng, một cây cương tiêu rơi xuống đất, trên cây cổ hòe trong sân chợt có một người phóng xuống, kêu lớn: “Châu Thanh, gia tộc của ngươi đời đời chịu ân vua, hãy theo ta trở về!” người này tóc đỏ như lửa, Châu Thanh vừa gặp đã nổi cáu đùng đùng, quát rằng: “Nhờ ám khí tẩm độc đả thương người khác đâu có phải là hảo hán. Hãy nhận lại ám khí!” rồi hai chưởng vung lên, một trái thiết cầu bay vù tới!
Người này tên gọi Lôi Hải Âm, là môn khách của Tứ bối lạc Dận Trinh (tức là Hoàng đế Ung Chính sau này). Khang Hy có mười sáu người con trai và bảy con gái, trong đó người y yêu mến nhất là bối lạc thứ mười bốn. Bối lạc thứ tư thông minh khôn khéo nhất nhưng lại không được lòng vua cha. Số là ngày nọ Khang Hy đem hai lồng chuột bạch Tây Tạng ban cho bối lạc thứ tư và bối lạc thứ mười bốn, mười ngày sau hỏi lại thì bối lạc thứ mười bốn trả lời: “Hoàng nhi thấy đám chuộc bạch bị nhốt trong lồng rất đáng thương nên đánh liều thả chúng ra. Mong phụ hoàng thứ tội!” bối lạc thứ tư thì chia bầy chuột bạch thành hai nhóm, huấn luyện cho chúng cắn xé lẫn nhau, chưa đầy mười ngày thì đã chết ráo cả. Y thấy phụ hoàng hỏi đến thì hớn hở trả lời. Khang Hy một đời chinh chiến, đến lúc tuổi già có ý bỏ võ sửa văn, chẳng hạn như bộ Khang Hy tự điển chính là do ông ta sai các quan biên soạn. Nghe Tứ bối lạc nói như thế thì nghĩ thầm: “Nếu hắn nối ngôi chắc chắn sẽ là một bạo quân”. Vì thế không thích y nữa. Việc truyền ngôi vua trong hoàng tộc nhà Thanh không theo thứ tự lớn nhỏ, nhà vua để lại di chiếu chỉ định một người nào đó rồi đặt trên cây lương ở điện Chính đại quang minh, sau khi vua băng hà cố mệnh đại thần cùng hoàng thất mở ra xem. Bởi vậy các bối lạc ganh đua nhau rất kịch liệt, Tứ bối lạc biết vua cha không ưa mình, vậy là càng nôn nóng đoạt vị, một mặc cấu kết với Quốc cựu Khoa Long Đa, một mặt nuôi dưỡng tử sĩ. Huyết Trích Tử là tổ chức do một lạt ma Hồng giáo Tây Tạng sáng lập, Lạt ma này làm việc cho Tứ bối lạc, nên đã truyền Huyết Trích Tử cho võ sĩ dưới trướng của Tứ bối lạc. Lôi Hải Âm là một trong tứ bá của Dận Trinh, còn Long Mộc Công thì mới được Tứ bối lạc mời về gần đây. Lần này Châu Thanh bị trúng Huyết Trích Tử là do Lôi Hải Âm phóng ra.
Châu Thanh vừa gặp Lôi Hải Âm thì bất đồ lửa giận nổi dậy, đoạt ngay trái Huyết Trích Tử trong tay y lập tức phóng ngược trở về.
Lôi Hải Âm vừa nghe tiếng gió rít thì biết kình lực rất lớn nên không dám tiếp. Long Mộc Công phóng người vọt lên, cây gậy đầu rồng điểm vào trái cầu đánh keng một tiếng trên không trung, Huyết Trích Tử bay xéo ra. Lôi Hải Âm cười hền hệt nói: “Châu Thanh, ngươi cũng là đại hành gia trên giang hồ, ngươi bị thương bởi Huyết Trích Tử, dù có thể tạm thời giữ được chân khí, trong vòng mười hai canh giờ chắc chắn sẽ độc phát thân vong, ngươi còn muốn liều mạng với ta làm gì? Chi bằng theo ta về kinh, ta sẽ cho thuốc giải” Châu Thanh mắng: “Nếu muốn quay trở về ba mươi năm trước ta đã không ra đi. Ngươi tưởng bán mạng cho Hoàng đế thì có thể kiếm được vinh hoa phú quý sao? Ta đã từng là người trong cuộc, hiểu rõ hơn ngươi rất nhiều, ta khuyên ngươi hãy mau buông đao đồ tể, để lại chút hậu phước cho con cháu!” ông ta tưởng rằng Lôi Hải Âm là thị vệ đại nội, nên lấy thân phận “người trong cuộc” để khuyên y mà không biết rằng Lôi Hải Âm một lòng muốn giúp Tứ bối lạc lên ngôi, bởi vậy y làm sao nghe lọt tai những lời như thế? Không đợi Châu Thanh nói xong, y đã bước tới quát rằng: “Không cần nhiều lời, nếu đã không chịu về kinh thì mau chịu chết!” rồi tung người vung cây Quỷ Đầu đao chém xuống đầu Châu Thanh.
Châu Thanh hạ thấp người, tránh được thế đao, cây gậy sắt của Long Mộc Công đã quét vù tới! Châu Thanh quát lớn một tiếng, chân phải đá quét ra, nhân lúc chồm người về phía trước đã né tránh cây gậy, chưởng trái đánh ra một chiêu Lực phách Hoa Sơn chém xuống mặt, công lực nội gia ba mươi năm của Châu Thanh đâu phải tầm thường, nếu bị chém trúng chưởng ấy cánh tay của Long Mộc Công sẽ bị gãy! Nhưng chiêu số của Long Mộc Công cũng thực sự tinh kỳ, y đột nhiên xoay người, cánh tay vung xéo ra, cây gậy sắt điểm vào huyệt thiên trì của Châu Thanh. Đây chính là chiêu vây Ngụy cứu Triệu, Châu Thanh thấy y quả là một cao thủ, thầm kêu đáng tiếc, thế là thu người ra sau nửa thước, trở tay chụp vào cánh tay của Lôi Hải Âm, quát lớn: “Cút đi!” rồi dùng lực đẩy một cái, Lôi Hải Âm té ra phía sau. Trong khoảnh khắc ấy, cây gậy sắt của Long Mộc Công lại quét tới, Châu Thanh vội vàng nghiêng người, cây gậy sắt điểm vào trước ngực, chợt chệch qua một bên đánh keng một tiếng, ánh lửa bắn ra tung tóe, té ra Chung Vạn Đường đã vung kiếm chặn cây gậy.
Châu Thanh thừa thế nhảy ra, Lôi Hải Âm cũng đứng dậy, giơ cây Quỷ Đầu đao ngang ngực chờ địch chứ không dám tấn công. Châu Thanh đã bị trúng độc trong Huyết Trích Tử, Lôi Hải Âm liệu rằng ông ta không chết cũng bị thương, nay thấy ông ta vẫn còn uy mãnh như thế thì kinh hãi. Châu Thanh đang định tiến tới tấn công, tiếng ngựa hí càng lúc càng gần, người nhà họ Phùng cũng đã đuổi ra, Châu Thanh thầm kêu: “Không xong!” nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ thấy Huyết Trích Tử xuất hiện từ bốn bên, bao vây người nhà họ Phùng vào ở giữa. Phùng Anh Kỳ bế Phùng Lâm, đang định cùng phụ thân xông ra ngoài, chợt nghe tiếng kêu quái dị trên đỉnh đầu, có mấy vật đen thui từ trên chụp xuống đầu, chàng ta vội vàng ôm chặt Phùng Lâm, co người lại né tránh, bên tai đã nghe tiếng cha kêu lớn, ở nơi cổ mát rượi, một trái Huyết Trích Tử đã chụp vào. Chung Vạn Đường đánh hờ một kiếm, gạt được Long Mộc Công, lướt ra mấy trượng, vung kiếm đánh rơi một trái Huyết Trích Tử, tuy nhanh hơn Phùng Quảng Triều nửa bước, lại giật được Phùng Lâm, nhưng đáng thương thay Phùng Anh Kỳ đã đầu một nơi thân một ngả.
Long Mộc Công và Lôi Hải Âm đã vây Châu Thanh, lúc này trên không trung vang lên những tiếng rít quái dị, Châu Thanh kêu lớn: “Mặc ta, chạy mau!” Chung Vạn Đường tay trái kẹp Phùng Lâm, tay phải vung kiếm mở đường, dặn Quảng Liên: “Theo tôi, đừng chạy bừa!” Quảng Liên là người chất phác, Chung Vạn Đường lại rất hợp với ông ta, biết ông ta võ công hơi kém nên cố gắng bảo vệ. Quảng Luyện Hà bế Phùng Anh thấy phu quân bị giết thì lòng dạ đau như xé, khóc chẳng thành tiếng. Vương Lăng và Đường Hiểu Lan, một người dùng Lục Hợp thương, một người cầm Du Long kiếm bảo vệ hai bên Quảng Luyện Hà. Một trái Huyết Trích Tử bay tới, Đường Hiểu Lan phóng vọt lên chém Huyết Trích Tử làm đôi. Du Long kiếm sắc bén lạ thường, ngày đó Châu Thanh bị hơn mười tên Huyết Trích Tử đuổi theo, bao vây mấy lần, nhờ có thanh kiếm mày mà Châu Thanh có thể thoát chết. Nay người nhà họ Phùng thì đông, Huyết Trích Tử không thể chỉ chuyên tấn công một người nên võ công của Đường Hiểu Lan tuy kém Châu Thanh nhưng vẫn có thể bảo vệ được cho Quảng Luyện Hà.
Vài tên võ sĩ bị mất Huyết Trích Tử, vừa thấy Đường Hiểu Lan sử dụng Du Long kiếm thì chạy đến quát tháo chặn lại. Đường Hiểu Lan nắm vững kiếm quyết, múa kiếm loang loáng, đâm được một tên võ sĩ, bên tai đã nghe tiếng kêu kỳ lạ của Vương Lăng. Chàng ta cũng không kịp quay đầu lại, chỉ múa tít cây Du Long kiếm đánh về phía trước. Nào ngờ trong số kẻ địch có hai tên là cao thủ, một tên sử dụng cây roi bảy đốt, loại binh khí này chẳng hề sợ Du Long bảo kiếm. Cây roi bảy đốt kêu lên vù vù, toàn là những chiêu số tấn công. Tên kia sử dụng cái hỗn nguyên bài, xem khí thế rất mạnh mẽ. Đường Hiểu Lan lần đầu tiên xuất đạo mà đã gặp cường địch nên luống cuống chân tay!
Vương Lăng lo bảo vệ cho Quảng Luyện Hà, không rảnh phụ cho Đường Hiểu Lan. Phùng Quảng Triều quát lớn một tiếng, triển khai Truy Phong kiếm pháp vù vù, đâm bị thương hai kẻ địch phía trước mặt, mở ra một đường máu, đang định cứu con dâu chợt thấy có hai bóng người phóng vọt người lên, Phùng Quảng Triều cúi đầu xuống, Châu Thanh đã lướt qua đầu ông ta, ông ta vừa vươn người lên, người ở phía sau đã từ trên không đâm một trượng xuống, ông ta vung kiếm lên gạt thì đã bị đánh lùi đến mấy bước. Người này chính là Hỏa vân động chủ Long Mộc Công!
Châu Thanh đến rất đúng lúc, kẻ sử dụng roi bảy đốt đang quét mạnh vào eo phải của Đường Hiểu Lan, kiếm của Đường Hiểu Lan thì bị thiết bài đè lại không rút ra được, tưởng rằng khó thoát, kẻ sử dụng roi bảy đốt đang đắc ý không ngờ Châu Thanh đột nhiên từ trên phóng vọt xuống như quân nhà trời, tay phải đè vào roi, đột nhiên xoay người chân bước vào trung cung lướt người tiến lên. Thân pháp của Châu Thanh rất nhanh nhẹn, kẻ ấy không kịp rút roi chống trả, năm ngón tay của Châu Thanh đã bóp vào vai của y ném ra sau, kẻ ấy kêu thảm một tiếng, xương tì bà đã bị bóp vỡ. Người sử dụng hỗn nguyên bài đột nhiên giật mình, thủ kình nới lỏng ra, Đường Hiểu Lan rút phắt cây Du Long kiếm trở mũi lại đánh ra một chiêu Bàn trửu kích tra đâm vào ngực của kẻ ấy, kẻ ấy vội giơ thuẫn bài đánh ra chiêu Hoành giá kim lương chặn lại ở phía trên. Nào ngờ Đường Hiểu Lan trở hướng chém xuống hạ bàn của y. tên võ sĩ sử dụng thiết bài không kịp rút về chặn lại, hai chân đã bị chém đứt từ đầu gối trở xuống! Lúc này Vương Lăng và Quảng Luyện Hà vẫn còn cách đó mười mấy trượng, ác đấu với hai tên võ sĩ. Đường Hiểu Lan đang định chạy đến cứu viện thì Châu Thanh đã kéo chàng lại!
Đường Hiểu Lan đang ngạc nhiên Châu Thanh đã khẽ nói bên tai: “Coi chừng Vương Lăng!” rồi ông ta buông tay quát lớn một tiếng, tung người nhảy vọt ra phía sau. Đường Hiểu Lan ngạc nhiên nhìn lại, chỉ thấy bộ pháp của Phùng Quảng Triều đã rối loạn, người đã từ từ đổ xuống, Châu Thanh quay ngược trở lại là để cứu ông ta. Đường Hiểu Lan đau nhói trong lòng, bởi vì ngay trong lúc nguy cấp mà chàng không thể cứu được sư phụ của mình. Bởi vì võ công của sư huynh và sư tẩu kém hơn, tình thế đáng lo hơn nên chỉ đành vung kiếm phóng người tới cứu họ trước. Chàng cũng không có thời gian suy xét câu nói của Châu Thanh lúc nãy.
Té ra Châu Thanh lăn lộn trên giang hồ, bản lĩnh phục địa thính thanh của ông ta trăm lần không sai một, té ra lần đầu tiên ông ta nghe được không chỉ một người, nhưng sau đó chỉ có một mình Vương Lăng đến trước cửa nên thấy nghi hoặc. Bởi vậy ông ta mới không dám ở nhà họ Phùng. Sau đó vừa mở cửa ra đã thấy Long Mộc Công và Lôi Hải Âm nên càng nghi hơn. Ông ta nghĩ hai người này khinh công cao cường, chắc chắn là đi cùng một lúc với Vương Lăng. Chỉ là tuy hoài nghi nhưng không có chứng cứ cụ thể, sợ rằng nghi oan cho người tốt nếu không ông ta đã giết Vương Lăng ngay từ ban đầu!
Lại nói Phùng Quảng Triều đột nhiên gặp cường địch, thế là triển khai Truy Phong kiếm pháp đã khổ luyện mấy mươi năm, kết quả là hạ được hai tên Huyết Trích Tử, đang định xông ra nào ngờ gặp phải Hỏa vân động chủ Long Mộc Công, vừa tiếp một chiêu đã bị đánh lùi. Long Mộc Công múa tít cây gậy sắt, chợt nghe tiếng leng keng vang lên bên tai, Long Mộc Công chợt thấy vai hơi tê nhói, tựa như bị kiến cắn. Trong lòng chấn động, nghĩ bụng chắc là bị loại ám khí nhỏ bé như Mai Hoa châm đả thương, ỷ có nội công tinh thâm nên vận khí đóng lại những yếu huyệt còn cây gậy trong tay thì quét một chiêu Quái mãng phiên thân đến cát chạy đá bay, hung mãnh lạ thường. Phùng Quảng Triều tay trái phóng ra một nắm phi mãng, lúc này cây gậy của kẻ địch đã quét tới trước mặt. Phùng Quảng Triều biết không thể đánh liều nên chân trái giở lên, hộ ở trước bẹn, người xoay nửa vòng, mặt nhìn nghiêng qua, cây kiếm không đỡ chiêu mà chém ngược vào cổ tay của kẻ địch.
Đây là tuyệt chiêu cứu nguy trong Truy Phong kiếm pháp, lập tức phá được chiêu thế của kẻ địch. Nhưng Long Mộc Công cũng rất lợi hại, y quát lớn: “Truy Phong kiếm pháp quả nhiên bất phàm!” y vừa tránh chiêu đã tấn công, cây gậy quét ngang một chiêu Uyển để phiên vân vào thân kiếm của Phùng Quảng Triều, Phùng Quảng Triều tiếp chiêu trả chiêu, ông ta hạ eo xuống, cây kiếm chém tròn trở ra, chém ra một chiêu Xung vân tạc triển, đâm thẳng vào be sườn phải của kẻ địch. Long Mộc Công đột nhiên đảo người ra sau, cây gậy sắt phóng vút ra, gậy và kiếm giao nhau, dĩ nhiên kiếm nhẹ gậy nặng, cây kiếm của Phùng Quảng Triều bị đánh bật lên không trung, hổ khẩu đổ máu. Long Mộc Công phóng vọt người lên, vung bàn tay to bè chụp tới, dưới ánh trăng, chỉ thấy lòng bàn tay của y đỏ như son, Phùng Quảng Triều kinh hãi thối lui ra sau, thế nhưng vai tựa như bị một vật nặng ngàn cân đè xuống, ông ta vội vàng trầm vai thu chỏ lách ra phía sau thì vai đã chảy máu đầm đìa, té ra đã bị Long Mộc Công xé mất một mảng thịt!
Cả bốn động tác né kiếm, ném gậy, phát chưởng, vung trảo thh liền một mạch nhanh như điện chớp lửa xẹt! Đó là tuyệt chiêu sát thủ tìm thắng trong bại của Long Mộc Công! Châu Thanh cả kinh, vội vàng nhảy vọt ra sau, Phùng Quảng Triều cũng đã không đứng vững. Lúc này Quảng Liên đã theo Chung Vạn Đường xông ra, nghe tiếng kêu, quay lại định cứu thân gia, cây Quỷ Đầu đao của Lôi Hải Âm đã chém xuống một chiêu Thái sơn áp đỉnh, cả người lẫn đao từ trên hạ xuống bổ thẳng vào đỉnh đầu của Quảng Liên. Quảng Liên vội vàng lách người ra, cố gắng chống trả nhưng chẳng đủ sức. Lôi Hải Âm tung ra một cú đá trúng vào xương ống quyển của ông ta, Quảng Liên loạng choạng thối lui, va phải một tên Huyết Trích Tử, Chung Vạn Đường vội vàng phóng vọt người ra, tung cước đá tên Huyết Trích Tử té liểng xiểng, tay trái kéo Quảng Liên bước theo Đảo thái tinh bộ thối lui ra sau. Ngay lúc này chợt nghe Phùng Quảng Triều kêu lớn: “Chạy mau, chạy được người nào hay người đó!” dưới ánh trăng, chỉ thấy ông ta loạng choạng đi mấy bước, hai trái Huyết Trích Tử đã bay tới, Phùng Quảng Triều kêu rú lên, đầu đã bị Huyết Trích Tử hớt mất! Hai người Chung, Quảng vừa kinh vừa giận. Cô bé Phùng Lâm nằm trong tay Chung Vạn Đường chợt khóc òa lên.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt bầu bĩnh của Phùng Lâm trông càng đáng yêu hơn. Chung Vạn Đường thở dài nghiến răng nói: “Cứu con trẻ trước!” rồi trao Phùng Lâm cho Quảng Liên, tay trái cầm một cây đao quát: “Theo ta xông ra ngoài!” Lôi Hải Âm phóng vọt tới chém một đao, Chung Vạn Đường đột nhiên hạ người, tựa như muốn né chiêu nhưng lại xoay người tựa như muốn đâm ra một đao, Lôi Hải Âm cũng là tay già dặn, thấy ông ta xuất chiêu hư thực khó lường, không dám liều tiến tới, hai tên võ sĩ bên cạnh y lại sánh vai xông lên. Cây kiếm thép trong tay Chung Vạn Đường múa ra loang loáng, một tên võ sĩ kêu hoảng, đã bị đâm trúng, may mà y lanh lẹ bổ nhào xuống đất lộn người ra mấy trượng! Tên còn lại thất kinh thối lui ra sau hai bước, đang định thu roi chặn kiếm, Chung Vạn Đường đã xoay người cùng kiếm, mấy cây Đoạt Mệnh thần đao trong tay trái phóng vút ra, miệng thì quát: “Ngã!” tên võ sĩ ấy quả nhiên ngã xuống đất, kêu lên: “Ám khí có độc!” Chung Vạn Đường lại vung tay lên, ba mũi phi đao liên tiếp bay ra. Lôi Hải Âm giơ ngang đao chặn lại, đánh rơi một mũi phi đao xuống đất, còn hai tên võ sĩ bên cạnh liên tục kêu lên ối chao rồi ngã xuống. Lôi Hải Âm thấy thế chẳng dám đuổi theo nữa. Y vội vàng quát: “Mau phóng Huyết Trích Tử!”
Huyết Trích Tử đánh xa chứ không đánh gần, trong lúc hỗn chiến không thể nào thi triển được. Chung Vạn Đường vừa thoát ra, Huyết Trích Tử đã bay tới, ông ta nghe trên đỉnh đầu có tiếng gió rít, vừa nhìn lại thì thấy năm sáu trái Huyết Trích Tử xé gió bay tới, Chung Vạn Đường tra kiếm vào bao, hai tay cầm sáu cây phi đao quát lớn: “Huyết Trích Tử có thể làm gì được ta!” cây phi đao bắn ra như điện chớp, tiếng leng keng vang lên trên không trung, Huyết Trích Tử bị phi đao đánh bật ra, mười hai mũi trủy thủ bắn ra ngoài! Trong đó có một trái Huyết Trích Tử có lẽ là do cao thủ phóng ra, lực cũng còn rất mạnh, bị phi đao chạm vào mà vẫn cứ xé gió lao tới. Chung Vạn Đường vội vàng phóng vọt lên, vung kiếm hất trái Huyết Trích Tử bay ra xa. Chung Vạn Đường cũng thất kinh, thầm nhủ: “Nếu bị mười mấy trái Huyết Trích Tử vây công thì quả thật khó chống trả”.
Lúc này ông ta đã đỡ Quảng Liên thoát ra khỏi phạm vi của Huyết Trích Tử, khi quay đầu nhìn lại chỉ thấy Châu Thanh tả xung hữu đột dưới ánh trăng. Chung Vạn Đường thầm nhủ: “Công phu của Châu Thanh chỉ trên mình, tuy ông ta đã bị thương nhưng Huyết Trích Tử cũng đã thương vong quá nửa. Ám khí phi mãng của ông ta chẳng kém gì phi đao của mình, chắc có thể thoát hiểm”.
Chung Vạn Đường đang trầm ngâm, Phùng Lâm lại khóc òa lên, Chung Vạn Đường mỉm cười, hôn cô bé một cái. Từ xa Châu Thanh kêu lớn: “Đưa bọn trẻ chạy mau! Còn tên đồ đệ họ Niên của huynh, nếu phát giác y tâm thuật bất chính thì nên phế võ công, đừng chần chừ! Sau khi thoát hiểm tôi sẽ đến Trần Lưu tìm huynh, chạy mau!”
Chung Vạn Đường giật mình: “Trong lúc nguy cấp mà Châu Thanh vẫn không quên nhắc nhở mình, chả lẽ Niên Canh Nghiêu sẽ trở thành một kiêu hùng!” nhưng lúc này ông ta không kịp suy nghĩ nhiều, đáp rằng: “Châu huynh hãy bảo trọng, gặp lại ở Trần Lưu!” rồi bế Phùng Lâm cùng Quảng Liên phóng vọt đi như bay!
Châu Thanh thấy Chung Vạn Đường đã thoát hiểm thì thở phào, khi quay lại nhìn Đường Hiểu Lan thì thấy chàng ta cùng Vương Lăng, Quảng Luyện Hà đang đánh nhau rất kịch liệt với kẻ địch. Cây Du Long kiếm của Đường Hiểu Lan phát ánh sáng loang loáng, chuyên chặt vào binh khí của kẻ địch, cây Lục Hợp thương của Vương Lăng đỡ trên gạt dưới, hất trong đâm ngoài trông rất hăng say. Ba tên võ sĩ đối địch tuy chẳng phải hạng tầm thường nhưng so với Long Mộc Công và Lôi Hải Âm thì còn kém rất xa, bọn ba người Đường Hiểu Lan vẫn có thể chống trả nổi. Châu Thanh thở phào, chưởng trái đẩy lên, tay phải kéo ra sau kêu rắc một tiếng, bẻ gãy cánh tay phải của một tên võ sĩ. Long Mộc Công đùng đùng nổi cáu, chưởng thế đánh ngược lại nhanh như điện xẹt, bổ vào mặt của Châu Thanh, chiêu này rất hung hiểm, Châu Thanh né tránh không kịp, thế là vận nội lực vung tay lên, chịu một gậy của Long Mộc Công, người mượn lực phản chấn nhảy vọt ra ba trượng.
Long Mộc Công cũng thấy như đánh gậy vào sắt đá, y cũng thối lui mấy bước, hổ khẩu đau nhói, trong lòng bất giác kinh hãi. Y không biết Châu Thanh bị thương càng nặng hơn! Nội công của Châu Thanh tuy cao nhưng đã bị trúng độc, thế mà lại dám lấy tay tiếp một gậy, bởi vậy lục phủ ngũ tạng đều chấn động, hai mắt tối sầm, đau nhói đến tận tim, biết khó giữ được mạng. Đường Hiểu Lan kêu lên: “Châu bá bá, tới đây mau! Chúng ta cùng xông ra ngoài!”
Châu Thanh vung tay, phóng ra bảy cây phi mãng, đả thương bọn võ sĩ bao vây Đường Hiểu Lan và Quảng Luyện Hà, kêu lên: “Chạy mau! Đừng đợi ta!” Đường Hiểu Lan hơi chần chừ, Châu Thanh đã quát: “Ngươi có nghe lời không?” rồi nghe vù một tiếng, một trái thiết cầu lại bay lên đỉnh đầu, Đường Hiểu Lan hất kiếm lên, gạt được một trái Huyết Trích Tử, sau lưng đã nghe Châu Thanh kêu: “Chạy mau, dùng phi mãng đả thương bọn chúng!” Đường Hiểu Lan và Vương Lăng cùng Quảng Luyện Hà xông ra ngoài, sau lưng chỉ có vài tên võ sĩ đuổi theo.
Châu Thanh thấy bọn Đường Hiểu Lan đã thoát hiểm, tinh thần phấn chấn, ông ta biết khó giữ được mạng nên giành hơi cuối cùng để đoạn hậu cho họ. Lôi Hải Âm đuổi theo, Châu Thanh trợn hai mắt quát lớn một tiếng, trở tay đánh lại một chưởng nhanh như sấm sét, Lôi Hải Âm hoảng hồn thối lui ra sau nhưng đã không kịp nữa, xương vai đã bị vỡ nát, cây Quỷ Đầu đao vuột khỏi tay bay ra, ngã xuống đất bất tỉnh. Châu Thanh đứng sừng sững ở giữa đường, một tên Huyết Trích Tử nói: “Chúng ta đi thôi, cứ mặc y!” trong cuộc chiến này tuy cha con Phùng Quảng Triều bị giết nhưng bọn Huyết Trích Tử cũng thương vong quá nửa, Lôi Hải Âm lại bị trọng thương, ngoại trừ ba bốn người đuổi theo Đường Hiểu Lan, tính cả Long Mộc Công chỉ còn lại năm người. Long Mộc Công lạnh mình, nhưng vừa nhìn thì chợt mắng: “Đồ vô dụng! Theo ta, y không thoát được đâu!” cây gậy đầu rồng lại đâm về phía trước. Té ra y thấy khi Châu Thanh né Huyết Trích Tử, tuy lanh lẹ nhưng thân pháp không còn linh hoạt như trước, những kẻ kém cỏi không nhận ra nhưng Long Mộc Công là kẻ già dặn, vừa nhìn thì đã đoán Châu Thanh đã đuối sức.
Bọn Huyết Trích Tử đều là tử sĩ của Tứ bối lạc, bị Long Mộc Công mắng thì rất ấm ức, bởi vậy cố ý chậm trễ để cho y chạy lên phía trước. Châu Thanh vung hai tay vãi ra một nắm phi mãng, Long Mộc Công bay bổng người lên múa tít cây gậy nhưng vẫn bị một cây phi mãng đâm trúng mắt. Y chưa bao giờ thê thảm như lần này, thế là hung tính phát tác, đang ở trên không trung đã lộn người một vòng, cả người lẫn gậy từ trên đâm xuống, Châu Thanh đại triển thần oai, hai tay chụp lấy gậy quát lớn một tiếng, cả hai người đều dùng lực, cây gậy được đánh bằng thép gãy làm hai đoạn.
Long Mộc Công cầm nửa đoạn gậy ném tới, Châu Thanh tung cước đá cây gậy bay xa đến ba trượng nhưng ngực cũng đã bị đâm trúng, vết thương vỡ ra, chân khí tản mát, thế là người đệ tử ký danh của Lăng Vị Phong, vị hiệp sĩ duy nhất ở Trung Nguyên tinh thông Truy Phong kiếm pháp đã chết ở nơi làng vắng.
Long Mộc Công thấy ngực đau nhói, phun ra từng ngụm máu, y vội vàng đề khí hộ thương, chợt nghe một tên Huyết Trích Tử bên cạnh nói: “Xin chúc mừng, ngài đã đánh chết khâm phạm!” Long Mộc Công tức giận nói: “Hừ, bọn vô dụng các người, kẻ địch đã chết mới dám xông lên”. Bọn Huyết Trích Tử không dám lên tiếng, một hồi sau có một tên mới bảo: “Chúng tôi đúng là vô dụng! Chúng tôi cũng không muốn giành công, vậy ngài hãy cắt đầu Châu Thanh trở về bẩm báo với bối lạc”. Long Mộc Công đang bị trọng thương, nếu không có người bảo vệ chắc chắn sẽ chết ở nơi hoang vắng, nghe tên Huyết Trích Tử nói thế có vẻ như không thèm màng đến mình, cười hề hề rằng: “Chúng ta đều có công cả, không cần phải nổi cáu như thế!” tên Huyết Trích Tử ấy chỉ hừ một tiếng, rồi đỡ Long Mộc Công cùng Lôi Hải Âm lên. Từ đó giữa Long Mộc Công và Huyết Trích Tử đã có xích mích, sau này truyện sẽ kể.
Lôi Hải Âm dần dần tỉnh lại, chợt hỏi: “Thiếu niên sử dụng kiếm đâu?” tên võ sĩ bên cạnh đáp rằng: “Đã có mấy người đuổi theo y, chắc y không chạy thoát nổi!” Lôi Hải Âm hừm một tiếng, nói: “Chưa chắc đã kịp!” một tên võ sĩ trả lời: “Y chạy cùng Vương Lăng”. Lúc này vẻ mặt của Lôi Hải Âm mới đỡ hơn, y khẽ gật đầu nói: “Vậy thì còn có hy vọng. Các ngươi hãy chia hai người thông báo cho Huyết Trích Tử ở phía sau bao vây các ngã đường!”
Tứ bối lạc Dận Trinh lần này ngầm sai người truy bắt Châu Thanh có hai mục đích, té ra Khang Hy căm ghét những người phản bội mình, sợ rằng chuyện này đồn ra sẽ tạo thành tiền lệ không tốt cho đám võ sĩ bảo vệ mình, Châu Thanh là đại nội vệ sĩ duy nhất phản bội, Khang Hy rất bực mình, muốn bắt sống ông ta về băm vằm cho hả giận. Tứ bối lạc biết tâm ý của vua cha vì vậy hạ lệnh cho võ sĩ dưới trướng truy bắt gắt gao, mục địch là muốn trổ tài trước mặt Khang Hy, từ đó trấn áp các bối lạc khác. Mục địch khác là y muốn đoạt Du Long bảo kiếm và Truy phong kiếm quyết của Châu Thanh. Dã tâm của y rất lớn, vì tranh quyền đoạt vị nên đã dốc hết toàn lực. Một mặt cấu kết quyền thần trong triều, một mặt lấy lòng vua cha, mục địch của y là đến lúc cuối cùng sẽ dùng võ lực đoạt lấy ngôi vua, rưới máu cung đình. Bởi vậy y là kẻ nuôi võ sĩ nhiều nhất, vả lại bản thân y cũng tinh thông võ nghệ, có điều chỉ thiếu một cây bảo kiếm. Các giáo đầu cấm vệ quân và võ sĩ trong cung đều tấm tắc khen ngợi cây Du Long kiếm của Sở Chiêu Nam, bởi vậy y muốn chiếm làm của riêng. Lôi Hải Âm là một trong tứ bá của vương phủ, rất được Dận Trinh tin tưởng, y hiểu rõ tâm ý của bối lạc. Nay y biết Châu Thanh đã chết, tuy có thể dùng rượu thuốc ngâm đầu của Châu Thanh để đem về dâng cho Tứ bối lạc nhưng dẫu sao cũng không bằng bắt sống. Bởi vậy mục địch đầu tiên của Tứ bối lạc chỉ có nói chỉ đạt được một nửa. Mục đích còn lại không có hy vọng hoàn thành bởi vậy y rất không vui. Long Mộc Công thì càng bực tức hơn, y đã mù một mắt, mang trọng thương, y giết được Châu Thanh tưởng rằng có thể lập được công to nhưng nào ngờ bị đồng liêu mỉa mai.
Lại nói Đường Hiểu Lan cầm một nắm phi mãng trong bàn tay, ba bốn tên võ sĩ không còn Huyết Trích Tử trong tay không biết lợi hại tiếp tục đuổi theo. Đường Hiểu Lan nói: “Sư huynh, huynh hãy bảo vệ tẩu tẩu chạy trước một bước. Để đệ chặn bọn này!” Vương Lăng cả mừng, nói với Quảng Luyện Hà: “Được, chúng ta chạy trước!” Quảng Luyện Hà vẫn đứng yên, nói: “Có nạn cùng chịu, đại sư huynh, huynh hãy bế Anh nhi!” rồi giơ ngang kiếm định giúp Đường Hiểu Lan. Vương Lăng rất ngượng ngùng, nhận không được mà không nhận cũng không xong. Ngay lúc này chợt nghe Đường Hiểu Lan kêu lớn: “Ngã này!” hai tay vung lên, bốn kẻ địch ngã mất hai, còn hai tên đã bị trúng phi mãng, bước chân chậm chạp, Đường Hiểu Lan vung kiếm phóng lên phía trước, cây bảo kiếm Du Long đâm ra như gió liên tục mấy nhát kiếm, khiến cho hai tên võ sĩ luống cuống chân tay. Vương Lăng vội vàng chạy lên, vung cây Lục Hợp thương ra nói: “Sư đệ, ta giúp đệ!” nhưng y vẫn chưa tiến về phía trước, cây kiếm của Đường Hiểu Lan đã chặn trái quét phải, giết chết cả hai tên võ sĩ! Vương Lăng khen: “Kiếm pháp hay!” rồi y đảo mắt tựa như suy nghĩ điều gì. Đường Hiểu Lan quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Quảng Luyện Hà đang khóc thút thít.
Chính là:
Thương thay nhà tan lại cửa nát, từ đây gặp bao cảnh hiểm nguy.
Muốn biết sau đó thế nào, mời xem hồi sau sẽ rõ.