Giăng Bẩy Bắt Cháu Dâu
Chương 12: Rượu vào lời ra
Bởi vì làtiệc lớn của công ty nên nó không thể không đi, tất nhiên là có cả Quốc Bảo vàNhật Nam còn lão ông thì vẫn còn trên máy bay từ Châu Phi trở về vì bị hoãn mất3 tiếng mà không thể về kịp tham gia tiệc cùng các nhân viên. Các phòng ban đượcxếp ngồi cùng nhau, phòng nào ít thì gom lại để ngồi đủ 1 bàn, chẳng biết cố ýhay vô tình mà phòng nó lại ngồi chung với phòng Quốc Bảo (đúng là oan gia ngõhẹp). Các nhân viên thi nhau mời rượu xếp, theo kiểu đầu tiên là mời xếp củaphòng mình mời chán chê thì mời sang xếp của phòng khác, nhưng xếp thì cũng chẳngcó bao nhiêu vì thế cuối cùng là tàn sát nhau bằng rượu bia hỗn tạp, tùy sởthích từng người mà uống hết mình. Bắt đầu như thế này
“Khánh BVSly này anh mời em vì khoảng thời gian khi em mới vào công ty cũng là anh đã nhậndìu dắt em, để bây giờ khi em đi sang phòng khác làm mặc dù em để lại rất nhiềuviệc mà tụi anh phải gánh nhưng tình nghĩa thì mình luôn mãi giữ. Cái đó gọi làgì nhỉ ? Gọi là keo sơn gắn bó, đúng rồi keo sơn gắn bó” tiếng trưởng phòng Lạcnói trong men rượu nồng nặc rồi đẩy cả ly bia to đùng trước mặt nó bắt uống hết.
Thôi thì vìtình nghĩ sâu nặng nó nhăn mặt uống hết, nhưng cứ nghĩ sâu tới đó thì thôi aidè tới cả thư kí Hân và song Diễm cũng ào tới đòi tình nghĩa sâu nặng với nó vìgiúp họ cải thiện được thẩm mĩ quan về thời trang thế là ba cô kia một ly mìnhnó một ly bia to đùng ngang ngửa lúc nảy. Sờ vội mặt sau hai cốc bia nó cảm thấyrất bình thường, đầu óc rất tỉnh táo chỉ có điều mặt đã nóng lên nhiều. Ngồi xuốngđịnh thần chưa được 3 phút thì ngay cả Nhật Nam lịch sự nhã nhặn nhất cũng bịép uống đến hồ đồ chạy đến đòi tình nghĩa sâu nặng với nó. Thế là ly thứ ba nócũng dốc cạn, nhưng có lẽ càng uống càng hăng nên nó cũng cầm ly chạy tán loạncung chúc đủ thứ, đến khi không còn biết mô tê chi rứa nữa thì nó nằm bệt rabàn mà thở đốc. Cho đến khi Quốc Bảo cũng nửa say nửa tỉnh đến đỡ nó dậy thì nómới bắt đầu mơ mơ tỉnh tỉnh mà nói hết bức xúc của mình với Quốc Bảo
“Anh làm gìvậy? Buông tôi ra, tôi chưa xỉn anh dìu cái gì mà dìu” nó nấc ngẹn trong tiếngbia cồn cào trong bụng
“Thôi đủ rồi,em chưa xỉn nên bây giờ đi về nhà” Quốc Bảo cố nắm lấy tay nó đang chới với nhưsắp ngã
“Sao mà vềđược chứ? Tôi đã mời rượu tất cả các xếp ở đây, duy chỉ có đại boss – tổng giámđốc Quốc Bảo anh là tôi chưa mời. Nhưng tôi quyết không mời, anh không đáng” nóvừa nói vừa mếu máo như sắp khóc tới nơi, chỉ trỏ tán loạn
“ Đúng,đúng anh không đáng mời rượu, em đứng lên đi ra xe nổi không?, chúng ta về ”
“Anh buôngtôi ra, anh có biết anh làm tôi đau lòng đến mức nào không? Tại sao tim tôi lạiđau đến thế, tôi đã ra lệnh nó cấm đau khi nhìn thấy anh, cấm nghe những lờinói của anh và cấm tha thứ cho anh” vừa dứt lời nó liền đấm vài đấm vào tráitim nhỏ bé đáng thương (tự nhiên bị đánh) chính thức ngồi bệch xuống đất khóc nứcnở. Nhìn cảnh cô gái ngốc kia tự đánh mình mà Quốc Bảo đau sót như đứt từng đoạnruột, vội vội vàng đến ôm vội nó vào lòng rồi thổn thức nói
“Không,không đừng hành hạ mình, anh sai cứ đánh anh , được chứ?” Cứ thế mà Quốc Bảo ômnó vào trong lòng còn nó thì ra sức đánh vào lưng anh không thương tiếc (cáinày phải nói là rượu không thương tiếc chứ nó tiếc gần chết)
Nó nấc lênvài tiếng sau đó thì như có cái gì cồn cào trong bụng như sóng dâng dồn dập, nónôn thốc nôn tháo hết những thứ khó chịu kia ra khỏi miệng rồi cứ nhằm vào QuốcBảo mà tuôn trào. Kinh tởm như muốn vứt cô gái này ở lại cùng đoàn binh la liệtkia, nhưng cứ nhìn bộ dạng lúc nảy khóc lóc kể lể giờ lại cười 1 mình như chưatừng khóc kia thì Quốc Bảo chỉ biết ngán ngẩm lắc đầu lột hết áo vest bỏ lại màbê – không đúng phải gọi là kéo lê trên đất vì Quốc Bảo cũng không còn đủ tỉnh100% mà đủ sức bế nổi nó – đi ra taxi về nhà. Nhưng trên đường nó đã quậy tưngbừng đến cả bác tài xế cũng phải cầu xin Quốc Bảo giữ cho chặt để bác chuyêntâm vào lái xe. Mặc dù rất muốn thoát khỏi nó càng sớm càng tốt, nhưng nhìn bộdạng khóc cười liên tục kia thì Quốc Bảo không dám lê nó về nhà nó mà trực tiếpchỉ đến nhà mình với hy vọng làm nó tỉnh không được 100% thì cũng 50%. Mặc dùsau này nhắc lại Quốc Bảo vẫn khăng khăng việc anh đưa nó về nhà anh là đúng nhấttrong lịch sử.
Vừa vào đếnphòng của mình, Quốc Bảo đã chính thức ném cô lên chiếc giường bự chảng kia màđi thẳng vào nhà vệ sinh tẩy uế cơ thể trước, mặc kệ cô tự khóc cười chửi rủa mộtmình. Đến khi ra khỏi nhà tắm thì chẳng thấy cô ở đâu, phải công nhận thườngngày cô khá liễu yếu đào tơ nhưng khi có rượu vào thì rất hăng hoạt động mớithoắt cái chẳng biết đã trốn ở chỗ nào. Thế là anh bỏ hẳn khăn tắm trên đầu ramà chạy loạn tìm cô, đến khi đang đứng ngẩn tò te trước giường tiếp tục thắc mắccô trốn đâu mất thì bỗng có một sức nặng khinh khủng nhảy phắt trên lưng anhkhông chịu bỏ ra, trên tay còn cầm thêm 1 cái vỏ chai rượu quý của anh, miệngthì lè nhè không ra tiếng
“Bắt đượcanh rồi ! anh thấy tôi trốn có giỏi không?”
“Thôi đượcrồi, em là giỏi nhất”
“Báo choanh biết mấy chai nước trong cái tủ lạnh của anh rất là tệ, chỉ có mỗi chai nàylà uống ngon thôi” nó lắc lư cái vỏ rượu trước mặt hắn. Bỗng nhiên mặt anh xa sầmxuống, tức không nói nổi lời nào vì cô quá giỏi chọn ngay chai anh quý nhất hạxuống uống cạn không còn một giọt. Như cố tự khuyên chính mình rằng vì mình gâyhọa trước nên lãnh hậu quả lớn lao thế này, anh cố giữ lại chút bình tĩnh nói
“ Em bướcxuống khỏi lưng anh, đi ngủ mau”
“Tôi khôngxuống, anh làm gì được tôi….hahahaha”
“Em đừngtrách anh” vừa dứt lời hắn liền quay lưng lại nhè thẳng cái giường mà nằm vật xuống.Tất nhiên hắn không sao vì người dưới lưng hắn mới thấy sao đầy trời kìa. Quáđau cho mấy cái xương bé nhỏ, nó ra sức lấy chai rượu đập liên tục vào con quáivật to đùng đang đè lên nó, tiêu diệt đến khi con quái vật kia chính thức lănqua một bên ngất xỉu thì nó mới hài lòng, buông vũ khí để an tâm ngủ.
10 giờ sáng tại phòng của QuốcBảo. Thảm kịch mà có nằm mơ nó cũng không bỏ sót bất kì chi tiết nào
Sau một đêm thật sự không chỉuống rượu mà là tắm bằng rượu, thì bây giờ nó mới có chút cảm nhận về thực tạilà đầu nó thì đang đau như búa bổ tưởng chừng như có một cái máy khoan cỡ bựđang đào bới khoan cắt gì trong đó. Còn đôi mắt thì cực kì là nặng, xương cốtthì đau nhức toàn thân, nó không hiểu mình đã làm gì mà đau nhức ê ẩm như vậy.Mãi sau nó mới thực sự tỉnh nhìn xung quanh và cảm nhận thực tại, thì phát hiệnra một điều hết sức kinh ngạc. Điều ngạc nhiên đầu tiên là nó đang ở trongphòng của Quốc Bảo – phòng này nó cũng ở một lần rồi nên chắc chắn nhớ. Điều ngạcnhiên thứ hai là nó đang nằm trên giường của Quốc Bảo, ôm chặt Quốc Bảo từ đầuđến chân – cái này đã làm cho nó rất sốc, nó không nghĩ mình là người ham muốntrai đẹp đến mức cưỡng bức người ta đấy chứ?. Điều ngạc nhiên thứ ba là ngườiđang đứng nhìn hết sức là mãn nguyện đến nỗi không che giấu nụ cười là lão ông– nó chính thức mất quyền kiểm soát đầu óc, tình cảnh này chẳng khác gì nó đangcố ý chiếm đoạt bảo vật nhà ông mà bị ông bắt gặp tại trận. Nó như đơ ra chếtlâm sàn, trong não chỉ là hàng chữ hết sức sáng chói “Ngạc nhiên chưa?”chỉ muốnnhắm mắt lại tiếp không muốn nghĩ xem kết cục phía sau sẽ là cái gì, thì bỗng mộtcâu nói rất hùng dũng cất lên làm nó giật bắn mình mở mắt lại
“Dù rằng, ông biết cháu rấtthích thằng Quốc Bảo nhà ông nhưng nếu cháu muốn nằm như thế để nói chuyện vớiông thì ông cũng không ngại” lão ông cố giữ lại nụ cười khoái chí của mình đểnói cho nó nghe tình cảnh trước mắt với ý là “đừng cố mà nhắm mắt làm lơ nữa,ta thấy mi tỉnh rồi”
“Cháu…cháu” nó ấp úng rồi tungmột cước đá văng Quốc Bảo ra khỏi vòng tay của mình làm Quốc Bảo đang trong cơnbuồn ngủ cũng mệt mỏi mở mắt dậy càu nhàu
“Chuyện gì nữa vậy ? Đêm quaem quậy chưa đủ hả ?”
Nó vừa nghe Quốc Bảo càunhàu vừa cảm thấy xấu hổ vô cùng, nuốt khô mấy lần không dám tin những gì QuốcBảo vừa nói, còn lão ông thì càng cười khoái chí gấp mấy chục lần. Sau đó cũngdời gót đến cạnh Quốc Bảo vuốt vuốt đầu ra điều thông cảm
“Cả đêm qua chắc cháu vất vảlắm nhỉ ?” lão ông vừa cười vừa nói
“Hả?......... Ông làm gì ởđây?” cuối cùng Quốc Bảo cũng nhìn thấy sự hiện diện của lão ông trong phòng củamình, sau vài giây giật mình liền rời đầu khỏi bàn tay đang vuốt lấy vuốt để củaông mình
“Nếu ông không vào đây, làmsao biết được cháu ông bị ức hiếp như thế” vừa nói ông lão lại cố ý chỉ chỉ vàotrán mình như ra hiệu “Xem trán của cháu u mấy cục kìa” rồi lại nhìn nó đầythâm ý nguy hiểm. Vừa dứt câu thì Quốc Bảo cũng vô ý lấy tay sờ lên mấy cục utrên trán mình bất giác kêu “ui da” rồi liếc nhìn sang nó đầy căm tức. Nó tiếptục nhìn lão ông rồi quay sang nhìn Quốc Bảo với ánh mắt đầy bất lực, cố dùngánh mắt rưng rưng như muốn khóc tới nơi để cố giải thích tình trạng lúc này củamình thì lão lại tiếp lời
“Mặc dù không được dự tiệc ởcông ty, nhưng màn tiệc ở đây cũng không tệ, đáng để trở về. Thôi không phiềnhai đứa nữa ông chờ hai đứa ở ngoài, chúng ta sẽ vừa ăn trưa vừa nói chuyện” vừadứt câu lão ông cũng đã rảo bước ra đến cửa rồi nhẹ nhàng khép cửa lại để nó ởlại với khuôn mặt đỏ như gấc chín. Sau đó không gian trở nên im lặng nó và QuốcBảo không ai nói với ai tiếng nào mạnh việc người nào người đó làm.
Ngồi trong cái bàn ăn dàingoằn lúc này chỉ có ba người là lão ông ngồi ở đầu bàn, còn nó và Quốc Bảo mỗingười một bên tả hữu. Trước một bàn đầy cao lương mĩ vị nhưng cả nó và Quốc Bảokhông ai nói ai cứ nhè bát canh nóng hổi lỏng bọng nước múc lấy múc để. Nó nhấtquyết không lên tiếng trước nếu như không có ai có ý kiến gì thì hãy cùng nhauquên nó đi, nó thầm cầu nguyện trong lòng vì nó hiểu rằng lúc này càng giảithích càng loạn ngôn thôi. Câu nói mà nó rất tâm đắc là “Khi quá giận hoặc khiquá vui không nên nói chuyện” bây giờ nó thêm câu “ Quá mờ ám thì cũng khôngnên nói chuyện nốt”. Nhưng trời làm sao chiều lòng người, xem chừng cả nó và QuốcBảo đã nhét hết bát canh kia vào bụng thì lão ông mới chậm rãi phun châu nhả ngọc
“Ông nghĩ kĩ rồi, nếu hai đứaquý nhau như vậy thôi thì mình tổ chức đám cưới luôn đi, khỏi cần đám hỏi haychạm ngõ gì hết. Như thế vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm tiền của, khoảndư ra đó ông cho hai đứa đi nghỉ tuần trăng mật” vừa dứt câu lão ông lại từ tốncho một miếng salat vào miệng chóp chép nhai ra điều suy nghĩ. Vừa tiếp nhậnxong thông tin thì nó cũng phun thẳng hết ngụm canh trong mồm ra tứ phía, tranhthủ lúc mồm miệng còn rảnh nó nói luôn
“Hả ?................. Ôngnói cái gì ? Cháu không hiểu?”
“Thứ nhất, ông không thíchcháu dâu phun mưa hết bàn ăn như thế vì làm vậy rất mất vệ sinh. Thứ hai, ôngnói tiếng Việt không nói tiếng Anh có chữ nào mà cháu không hiểu?” vừa nói xonglão ông dứt khoát bỏ đũa trước miếng cá đang tính gắp rồi nhìn nó ra điều khôngthích
“Cháu xin lỗi ông, cháu khôngcố ý. Mặc dù cháu hiểu ông nói gì, nhưng cháu không hiểu tại sao lại là đám cưới.Cháu thừa nhận việc cháu say xỉn đánh anh Quốc Bảo là cháu sai nhưng nhiều lắmcũng chỉ u vài hôm, tại sao cháu lại phải dùng cả nửa đời còn lại để bù đắp vậy?”nó nói mà cả quên thở, chỉ chăm chú vào nhìn lão ông chờ phản ứng mà không thấysắc mặt Quốc Bảo đang dần khó coi
“Cháu có biết tại sao ông lạiđặt tên Quốc Bảo cho thằng cháu nội duy nhất của ông không?” lão ông quay sangnhìn nó chờ đợi
“Dạ không” nó suy nghĩ vàigiây rồi dứt khoát đáp không biết nhưng nó thừa não để biết từ gốc việt của “QuốcBảo” chả phải vật quý sao
“ Uh, vì ông xem nó là bảo vậtcháu đích tôn trong nhà”
“Vâng”
“ Bởi vì xem nó là bảo vậtnên ông đã giữ gìn hết sức cẩn thận không sức mẻ, không cho bất kì ai đụng vàomà chưa có sự đồng ý của ông, nên nhìn nó rất sáng chói đúng không?” lão ông vừanói vừa hồi tưởng. Nhưng cách nói của ông khiến nó liên tưởng ông đang nói đếnmiếng ngọc hay cái bình cổ nào đấy chứ không phải là một người bằng da bằng thịtlà Quốc Bảo
Nhưng dù dùng từ thế nào thìnhững lời ông nói cũng chẳng phải là sai hết, nên nó miễn cưỡng gật đầu, còn QuốcBảo thì mặt càng lúc càng tối quyết giữ im lặng nghe cuộc đối thoại giữa lãoông và nó. Như chờ nó tiêu hóa hết mấy lời lúc nảy xong thì lão ông lại nói tiếp
“Nhưng giờ đây cháu nhìnxem, đầu óc nó bị đánh cho sưng đầu mẻ trán, khuôn mặt thì tối thui, ấn đường mờmịt, lúc nào cũng trong tình trạng nóng lạnh thất thường. Nên cháu nghĩ xem tacó nên giữ bảo vật này bên người nữa không, vì thế ta dứt khoát đưa nó chocháu. Mà cách duy nhất để cháu rước nó đi không phải đám cưới thì là cái gì ?”lão ông vẫn vừa nghiền ngẫm vừa cau mày suy nghĩ.
Còn nó thì chính thức bị cái lý lẽ lạ lùng củalão ông đánh bật ra khỏi trái đất. Không hiểu lão ông này có phải là ông ruột củaQuốc Bảo hay không mà cứ lấy cháu mình ra xem như món đồ thích thì cưng chiềugiữ gìn, không thích thì dứt khoát bán cho người khác. Nó vẫn còn mắt to mắt nhỏnhìn lão ông thật kĩ như thể đó là cách xét nghiệm ADN giữa hai ông cháu nhànày, rồi sau đó nó cũng chỉ ngán ngẫm lắc đầu bất lực
“Cháu lắc đầu cái gì ? Ôngchưa bao giờ bị lỗ nặng như lần này” lão ông quay sang nhìn Quốc Bảo ra điều tiếcnuối
Gần như là hết cách để nói vớilão ông, nó quyết quay sang Quốc Bảo chờ cứu viện vì chẳng ai thích bị coi là đồvật cả, nó nhìn Quốc Bảo rầu rĩ hỏi
“Anh phải nói gì đi chứ?”
“Em muốn anh nói gì ?” QuốcBảo ngẩn mặt lên nhìn nó sau một khoảng thời gian im lặng đóng vai là khán giảxem kịch
“Thì đám cưới đó, chắc chắnanh cũng phản đối mà đúng không?
“Ah….Ờ…..Thì…..Anh nghĩ em cầnphải chịu trách nhiệm” ấp úng cả nửa ngày Quốc Bảo mới chịu nói cho hết ý củamình. Nhưng sao nó nghe không hiểu rõ lắm chữ “trách nhiệm” nên nó vẫn cứ im lặngmở to đôi mắt chờ Quốc Bảo nói tiếp
“Anh nghĩ không chỉ có lãothái gia nhà anh thua lỗ mà anh cũng thiệt hại không ít. Cứ xem cái đầu của anhđi rồi sẽ thấy” vừa nói Quốc Bảo còn cố nhướn chân mày như ráng nhìn lại dungnhan nghiêng nước nghiêng thành của mình bị đập tan tành mà chớp chớp mắt đausót.
Nó còn biết nói gì thêm đượcnữa, mặc dù không nói trực tiếp nhưng đích thị Quốc Bảo cũng tự xem mình là bảovật cần phải đưa cho nó rước về. Nó cố lắc đầu như không tin đây là sự thật, rồicố giữ bình tĩnh nói tiếp
“Đám cưới không phải là chuyệncủa một nhà, nên con sẽ đi về nhà mình” nó vừa nói vừa quay đầu nhìn sang lãoông bắn ra ý nghĩ rằng “Gia đình con sẽ đứng về phía con, giúp con từ chối mónbảo vật quá ư là quý hiếm kia”. Như hiểu được tâm ý của cô cháu dâu tương lai củamình lão ông ra điều vui vẻ nói
“Nếu ông trình bày sự việcnày cho ông nội cháu nghe, chắc rằng ông ấy cũng sẽ đồng ý với suy nghĩ của ông.Hơn nữa xét về tình hình khi đêm qua ông gọi điện về nhà cháu báo rằng cháu ngủở đây mà ông nội cháu cũng đồng ý chứng tỏ ông nội cháu tin tưởng ta và Quốc Bảo.Vì thế ta tin rằng việc cháu phải chịu trách nhiệm với Quốc Bảo nhà ta là điềuchắc chắn phải thực hiện” lão ông đang rất chắc chắn trình bày lý luận của mình
Nó im lặng và bắt đầu rơivào trạng thái phân tích vấn đề: Thứ nhất nếu chạy về nhà kể hết việc nó say xỉn,rồi đến nhà Quốc Bảo hành hung sau đó lại ôm nạn nhân của mình ngủ ngon lành mộtđêm thì chắc xác nó tan như xác pháo chứ không ít. Lần trước chỉ đơn thuần làngủ qua đêm có 1 hôm mà bị xem như tội nhân lần này tội chứng hơi nhiều chưa chắcnó đã toàn thây huống chi còn ôm mộng ước mọi người sẽ giúp nó trả lại bảo vật.Thứ hai nếu im lặng không nói gì thì tất cả các tội kia sẽ được xóa và khi giađình Quốc Bảo đến đòi cưới thì nó cứ dứt khoát nói không thích thế thì cơ hộithoát sẽ cao hơn, nhưng vấn đề là làm sao để cả lão ông và Quốc Bảo không bépxép kể chuyện đêm qua với gia đình nó.
“Cháu suy nghĩ xong chưa?”tiếng lão ông cắt hết cả dòng suy nghĩ và cân nhắc của nó
“Chưa…cháu chưa suy nghĩxong, để vài ngày nữa cháu sẽ trả lời ông” nó nhanh ý như muốn kéo được baonhiêu ngày thì cứ kéo
“Không được, quyết định xongmới được đi”
5 phút…………10 phút……………30 phút…………….. 1 tiếng
“Cháu có cần suy nghĩ lâunhư thế không?” lão ông bắt đầu hơi bực
“Thôi được rồi, cháu sẽ nhậnnhưng với điều kiện cả ông và Quốc Bảo đều không được kể bất cứ điều gì tối hômqua cho gia đình cháu biết dù chỉ là một chút” nó như khẳng định điều kiện củamình
“Thôi được, chúng ta đồng ý”lão ông bắt đầu vui vẻ trở lại sau đó còn nháy mắt tinh nghịch với Quốc Bảo,còn Quốc Bảo thì lại chẳng tỏ vẻ thất vọng buồn bực hay gì hết mà nó còn nhìnthấy cả ánh cười trong đôi mắt đó, nó lắc đầu tin rằng mình nhìn sai. Thế là buổiăn trưa đó kéo dài gần 3 tiếng kia cũng có kết quả cuối cùng