Giang Bắc Nữ Phỉ

Chương 98: Ý của Hạ Trạch


Chương trước Chương tiếp

Ai ngờ tay của nàng lại đột nhiên đi được nửa chừng liền đổi hướng, lanh lẹ tránh đi cánh tay hắn, người cũng trượt nghiêng sang sườn bên cạnh mấy bước, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của hắn, xông thẳng đến mở tung cửa phòng, nhanh chóng lao ra bên ngoài. Trên đùi của Phong Quân Dương bị thương nên cử động không tiện, lại hiểu rõ giờ phút này nếu để nàng chạy mất, thì hắn sẽ không bao giờ tìm thấy nàng nữa, vội vàng quát về phía ngoài cửa: “Chặn nàng ấy lại!”.

Vì trước đó đã có sự dặn dò của Phong Quân Dương, nên trong tiểu viện chỉ còn hai người canh hầu là lão Kiều và Thuận Bình. Lão Kiều nghe vậy tuy không hiểu lý do là gì, nhưng cũng lập tức phi thân tới đứng chắn trước mặt Thần Niên. Thần Niên tự biết mình không phải là đối thủ, nên không chịu giao thủ chính diện với lão, chỉ đột nhiên tấn công lúc thì bên trái khi thì bên phải, nhưng võ công của lão Kiều hơn nàng rất nhiều, bất luận là nàng xông về hướng nào, thì đều bị lão cản lại.

Sau mấy lần như vậy, Thần Niên liền hiểu rõ tình thế trước mắt, quyết định dừng lại đứng ở chính giữa tiểu viện không nhúc nhích. Lão Kiều cũng dừng lại theo, thục hai tay vào trong ống tay áo cúi đầu đứng chắn trước mặt nàng hơn một trượng. Thuận Bình thấy trên người Thần Niên có vết máu, trong lòng cả kinh, vội vàng xông vào phòng xem Phong Quân Dương, thấy bộ dạng cả người hắn đều là máu thì sợ đến thót tim, hốt hoảng hét lên thất thanh: “Thế tử gia!”.

Phong Quân Dương nhấc ngón tay điểm lên mấy huyệt đạo trên người để cầm máu, vịn vào Thuận Bình đứng dậy, chậm chạp bước ra cửa nhìn Thần Niên. Vừa đúng lúc Thần Niên cũng quay đầu lại nhìn hắn, tuy rằng chưa nói lời nào, nhưng trong đáy mắt, trên khóe miệng lại từ từ mang theo vẻ quật cường và khinh thường. Phong Quân Dương thấy vậy trái tim liền lạnh đi, nhất thời không thể nhìn thẳng vào mắt nàng, chỉ đành mệt mỏi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dặn dò lão Kiều: “Mong lão Kiều đưa nàng ấy về, trông coi nàng ấy cẩn thận, không có mệnh lệnh của ta, thì không cho phép nàng ấy ra khỏi tiểu viện.”

Lão Kiều vâng lệnh, Thần Niên cũng không có hành động phản kháng vô vị nào, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Phong Quân Dương, rồi sau đó đi theo lão Kiều thậm chí không thèm quay đầu lại.

Nhìn bóng dáng nàng đi xa dần, khí lực trên người Phong Quân Dương dường như trong thoáng chốc bị hút sạch, chỉ cảm thấy trước mặt toàn một màu đen, thân thể không cầm cự nổi loạng choạng vài cái, như muốn ngã gục. Thuận Bình vội vàng dúng sức đỡ hắn dậy, dìu hắn quay về phòng, hốc mắt đỏ hồng nói: “Trái tim Tạ cô nương cũng cứng rắn quá, sao có thể ra tay độc ác với người như vậy chứ?”.

Phong Quân Dương nghe vậy liền ngước mắt lên lạnh lùng liếc nhìn hắn, ánh mắt sắc nhọn như dao, dọa cho Thuận Bình lập tức im bặt, không dám nói nửa chữ nào về Thần Niên nữa. Một lát sau, lang trung mang đi theo từ trong phủ cõng hòm thuốc vội vội vàng vàng chạy tới, thấy vết thương trên người Phong Quân Dương cũng thầm kinh hãi, nhưng không dám hỏi, chỉ cẩn thận xử lý vết thương cho hắn, lại kê một đơn thuốc bổ máu bảo người lui xuống sắc.

Nhưng Phong Quân Dương chỉ dửng dưng nói: “Quá nửa đêm rồi còn sắc thuốc gì nữa, đợi ngày mai rồi tính.”

Thuận Bình ra hiệu bằng mắt với vị lang trung, ông ta liền vội vàng cung kinh lui ra. Thuận Bình hầu hạ Phong Quân Dương thay một bộ y phục sạch sẽ khác, dìu hắn đi ngủ, rồi mới mang số y phục dính máu ra ngoài xử lý. Vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy Trịnh Luân đi tới, vội vàng kéo hắn sang một bên thì thầm dặn dò: “Tâm tình Thế tử gia đang không vui, ngươi đứng canh ở bên ngoài phải cẩn thận đấy, đừng có nhiều lời.”

Trịnh Luân sửng sốt nhìn đống y phục dính máu trong tay Thuận Bình, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sao Thế tử gia lại bị thương?”.

Thuận Bình hất hất cằm về hướng tiểu viện Thần Niên đang ở, “Ngoại trừ vị cô nương đó ra, thì ai dám ra tay tàn nhẫn với Thế tử gia như vậy? Ngươi không thấy sao, y phục của Thế tử gia ướt đẫm toàn là máu tươi đây này, vậy mà cô nương ấy cũng thật sự xuống tay được.”

Trịnh Luận nghe vậy đầu mày liền cau lại, không vui hỏi “Thế tử gia vì nàng ta mà đại khai sát giới, vậy mà nàng ta lại ra tay với Thế tử gia. Theo ta thấy là do nuông chiều quá mà ra! Cứ phải để mặc nàng ta vài ngày thì mới vào nề nếp được.”

Thuận Bình thấy hắn ăn nói bạt mạng không nể nang gì, sợ hãi vội vàng giơ tay bịt miệng hắn lại, “Trịnh đại gia ơi là Trịnh đại gia, sớm muộn gì ngươi cũng mang vạ vào thân vì cái miệng của mình thôi.”

Trịnh Luân né sáng bên cạnh tránh đi, hừ lạnh một tiếng khe khẽ, nói: “Ta chỉ bất bình cho tiểu thư Vân Sinh thôi, bất luận là về tướng mạo, tính cách hay gia thế, tiểu thư Vân Sinh có chỗ nào không tốt hơn trăm lần con nha đầu hoang dã kia, vậy mà Thế tử gia lại bị nàng ta mê hoặc, ngay cả tình cảm từ thưở nhỏ với tiểu thư Vân Sinh cũng không màng đến.”

Từ nhỏ Thuận Bình và Trịnh Luân đã đi theo Phong Quân Dương, đương nhiên quan hệ so với những người khác thì thân thiết hơn nhiều, thấy Trịnh Luân như vậy, Thuận Bình chỉ biết nhỏ giọng khuyên: “Đây là chuyện riêng của Thế tử gia, không đến lượt hai người ta và ngươi lo, đừng có nói xen vào.”

Trịnh Luân cũng hiểu rõ đạo lý này, tuy trong lòng cực kỳ coi thường Thần Niên, nhưng nghe vậy cũng đành gật đầu. Mặc dù Thuận Bình khuyên nhủ Trịnh Luân là vậy, nhưng bản thân hắn cũng không kìm được thở dài lắc lắc đầu, rồi sau đó mới mang đống y phục dính đầy máu đi.

Khi trời hửng sáng, Phong Quân Dương ở trong phòng gọi Thuận Bình. Thuận Bình vội đẩy cửa bước vào, thấy thần sắc Phong Quân Dương đã bình thường lại, chỉ là sắc mặt vẫn còn trắng nhợt nhạt, rõ ràng là do đêm qua mất máu quá nhiều, bèn cẩn thận hỏi “Thế tử gia, canh thuốc đã sắc xong từ lâu rồi, giờ mang vào được chưa?”.

Phong Quân Dương hơi gật đầu, Thuận Bình liền nhanh chóng mở cửa bưng bát thuốc đi vào. Phong Quân Dương cau mày nhìn bát thuốc đen sì kia hồi lâu, rồi mới bưng lên uống cạn sạch, sau khi bỏ bát thuốc xống, hắn lại ngồi ngây người ra một lúc, rồi đột nhiên hỏi Thuận Bình: “Nàng ấy thế nào rồi?”.

Thuận Bình biết người hắn hỏi là Thần Niên, không kìm được thầm thở dài một cái, rồi mới trả lời hắn: “Đêm qua tiểu nhân xem qua hai ba lượt, đều không thấy có động tĩnh gì, lão Kiều nói Tạ cô nương từ lúc quay về vẫn luôn rất bình tĩnh, ngoại trừ quát đuổi hai nàng thị nữ bên cạnh ra ngoài, thì không có gì khác so với thường ngày cả.”

Phong Quân Dương hơi rũ mi mắt xuống, Thuận Bình không thấy được thần sắc trong mắt hắn, nhưng lại nghe hắn thản nhiên hỏi: “Tại sao đêm qua đột nhiên nàng ấy lại tới tìm ta?”.

Từ khi Thần Niên biết được tình hình trong trại Thanh Phong từ miệng Khâu Tam, tâm tình mấy ngày này của nàng đều không vui, lại thêm việc da mặt bị phơi đen, nên càng không muốn ra khỏi cửa. Hắn đã báo trước với nàng rằng buổi tối phải thiết yến tiếp đãi khách khứa, nếu như không có việc gì xảy ra, thì nàng sẽ không vô duyên vô cớ tới tìm hắn, mà lại vừa khéo nghe được những lời ấy.

Thuận Bình đã điều tra chuyện này rồi, lúc nói đến chuyện nàng thị nữ đánh đổ lọ thuốc khiến Thần Niên không vui, thì trông thấy khóe miệng Phong Quân Dương nhếch lên, cười lạnh bảo: “Khá khen cho tên Hạ Trạch này, cài người vào sâu lắm, ta đúng là đã quá coi thường hắn rồi.”

Thuận Bình thả tay đứng im, không dám lên tiếng trả lời.

Phong Quân Dương cúi đầu, trầm mặc mãi không nói năng gì, cứ như vậy hồi lâu, khóe môi mới cong lên nở nụ cười mỉa mai, dặn dò Thuận Bình: “Chuyện đêm qua cứ để như vậy đi, không cần phải điều tra tiếp nữa.”

Thuận Bình thoáng ngẩn người, nhìn Phong Quân Dương với ánh mắt bối rối, “Thế tử gia?”.

Nhưng Phong Quân Dương lại cười khẽ bảo: “Nếu chúng ta tiếp tục điều tra mới là trúng kế của kẻ khác. Không điều tra nữa, coi như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ cần đổi hai nàng thị nữ ở bên cạnh Thần Niên đi thôi, những việc khác tạm thời cứ án binh bất động đã.”

Thuận Bình không hiểu gì gãi gãi đầu, lại nghe Phong Quân Dương nhẹ nhàng nói tiếp: “Ngươi tới Thủ phủ thành đón Vân Sinh về đây, nói rằng ta bị thương. Nếu Hạ Trạch có hỏi, thì cũng nói như vậy với hắn.”

Thuận Bình tuy khó hiểu, nhưng cũng chỉ đành nhanh chóng chạy đi làm theo lời hắn.

Trong Thủ phủ thành Thanh Châu, Vân Sinh nghe Thuận Bình bẩm báo sợ hãi mặt tái nhợt, “Tên thích khách này lại dám quay lại, còn làm bị thương biểu ca nữa sao?”.

Thuận Bình làm theo lời dặn dò của Phong Quân Dương, nghe vậy chỉ gật đầu, “Tâm tình của Thế tử gia không tốt, không chịu nghe lời mọi người xung quanh, xin biểu tiểu thư quay về khuyên nhủ cậu ấy.”

Hạ Trạch ở bên cạnh nghe vậy chỉ cười nhạo một tiếng rất khẽ, nói với Thuận Bình: “Ngươi cứ quay về trước đi, ta có vài lời muốn nói với Vân Sinh, lát nữa đích thân ta sẽ đưa muội ấy về, cũng nhân tiện đi thăm chủ tử nhà ngươi một lát.”

Thuận Bình không tiện nói gì thêm nữa, đành cung kính lui ra ngoài.

Vân Sinh cúi đầu ngồi yên lặng hồi lâu, rồi mới ngẩng đầu lên nhìn Hạ Trạch, trong đáy mắt khó giấu nổi vẻ bi thương, hỏi hắn: “Thập nhị ca, tại sao lại như vậy? Trước đây biểu ca không như vậy, sao đột nhiên lại thành ra thế này? Huynh ấy thật sự thích Tạ cô nương đến thế sao?”.

Hạ Trạch đi tới gần nàng ta, duỗi tay xoa xoa đầu nàng, dịu dàng nói: “Hắn chỉ nhất thời bị nữ sắc mê hoặc tâm trí thôi, vì thế chúng ta phải làm cho hắn tỉnh ra. Vừa hay, hắn lại bảo Thuận Bình đến đón muội. Đợi đến lúc về bên đó, muội cứ giả vờ như không biết gì cả, giống như trước đó.”

Vân Sinh từ nhỏ đến lớn được mọi người yêu thương chiều chuộng, tuy rằng chưa đến mức ngạo mạn, nhưng tính tình cũng kiêu ngạo vô cùng, nghe vậy khuôn mặt liền mang theo một thoáng quật cường, nói: “Thập nhị ca, biểu ca đã không thích muội, thì muội không gả cho huynh ấy đâu, muội không muốn tranh tâm đấu kế với người ta, giống như những người phụ nữ trong hậu viện của cha muội.”

Thấy nàng vẫn là cô bé tính tình trẻ con như vậy, Hạ Trạch không nhịn được bật cười, lựa lời khuyên bảo: “Con bé ngốc này, hắn cũng thích muội, chỉ là hiện giờ bản thân vẫn chưa nhận ra thôi. Sớm muộn gì muội cũng phải gả chồng, so với việc gả cho người ngoài, thì chi bằng gả cho hắn, chí ít còn biết rõ nguồn gốc lai lịch. Huống hồ, có Thập nhị ca ở đây, không cần muội phải đi tranh tâm đấu kế với người ta, tự Thập nhị ca sẽ quét sạch mọi chướng ngại vật cho muội.”

Vân Sinh toan mở miệng muốn nói tiếp, nhưng Hạ Trạch đã chặn nàng lại, nghiêm sắc mặt nói: “Vân Sinh, nếu có thể, Thập nhị ca muốn cả đời này muội luôn được hồn nhiên vui vẻ, để muội không bao giờ biết đến những âm mưu tính toán kia. Nhưng không thể được, Phong Quân Dương thực sự rung động với Tạ Thần Niên, còn muội thì không tránh được việc phải gả cho hắn, vì vậy tuyệt đối không thể để cô gái đó ở bên cạnh hắn được, nếu không, nhất định sẽ có hậu họa khôn lường. Con người Phong Quân Dương giỏi dùng mưu, mà những kẻ giỏi dùng mưu tất sẽ đa nghi, toan tính đêm qua của ta, hắn nhất định đã suy nghĩ rất xa rồi.”

Hắn nói đến đây bất giác nhếch khóe miệng lên, lộ ra vẻ đắc ý, “Bên trong Phong gia của hắn đấu đá đã lâu, hắn sẽ suy bụng ta ra bụng người, thậm chí còn nghĩ Hạ gia chúng ta cùng không màng gì đến tình thân giống như Phong gia bọn hắn, đoán rằng ta cố ý phá hỏng hôn sự của muội và hắn. Tính khí của tên này, ta đã nhìn thấu từ hồi còn nhỏ, chỉ cần xác định được điểm này, thì ngược lại sẽ càng hạ quyết tâm lấy muội.”

Vân Sinh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng hốc mắt không kìm được ửng đỏ: “Tính kế để gả cho biểu ca như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày huynh ấy hiểu ra, đến lúc đó sẽ lại càng không thích muội.”

Hạ Trạch cười đáp: “Lại nói vớ vẩn rồi! Hắn lấy muội rồi thì sẽ đối xử tốt với muội, tuy hiện giờ không thích muội bằng thích Thần Niên, nhưng lâu dần, tình cảm vợ chồng người khác sẽ không thể bì được. Muội cứ yên tâm quay về đi, giả vờ như không biết gì cả, vẫn là Vân Sinh của trước đêm hôm qua.”

Trong lòng Vân Sinh hỗn loạn lắm, nàng nghĩ biểu ca đã thích Tạ cô nương kia như vậy, thì nàng sẽ giúp hắn giữ cô nương ấy lại, sau đó đỗi đãi với Tạ cô nương ấy thật tốt, để hắn nhìn thử xem nàng có phải người không chịu bao dung với người khác không. Nhưng rồi lại nghĩ, nếu giữ cô nương ấy lại, một đại tiểu thư dòng chính của Hạ gia như nàng, lại tranh sủng với một cô gái chốn sơn dã, thì còn gì là thể diện của nàng nữa?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...