Quả nhiên, gõ cửa nhìn thấy Lỗ Kính mặc chiếc áo lót không tai chưa tỉnh ngủ, Tô Việt trợn trừng mắt, "Tối qua ngươi lại đi nơi nào lêu lỏng đúng không? Đổ phường hay quán rượu?"
Lỗ Kính không mở miệng nói chuyện mà trước hết ngáp một cái thật to.
Tô Việt ghét bỏ vội nhảy ra ngoài thật xa, một mặt lấy tay phủi phủi mùi rượu trong không khí, một mặt nhíu mày nói, "Ngươi muốn xông chết người à? Thế nào? Lại bị Tam tiểu thư Triệu gia cự tuyệt hay là đi đổ phường thua bạc bị người ta lột quần?"
"Tô Việt! Ngươi không muốn thấy ta tốt đẹp sao?", Lỗ Kính vỗ cái đầu có hơi đau nhức thở phì phò nhìn Tô Việt bực bội lên tiếng.
"Ta đương nhiên mong ngươi tốt, nhưng mà nhìn xem chính ngươi bây giờ với đức hạnh kém cỏi này đi, may mắn là ban ngày, nếu là tối khuya, ta còn cho rằng mình gặp quỷ, đồ ma men! Thế nào, đã làm ra còn sợ người khác nói", Tô Việt không khách khí trả lời.
"Ặc. . . Thôi, tranh luận với cái miệng cay độc của ngươi có tác dụng gì", không khí lạnh bên ngoài làm hắn ta thanh tỉnh đôi chút, mới giật mình nhìn thấy bản thân chỉ mặc mỗi cái áo lót trong ra mở cửa, không thèm để ý tới Tô Việt, Lỗ Kính quay đầu đi thẳng vào nhà.
Tô Việt không để ý đi theo sau để một mình hắn ta trở lại phòng ngủ lấy một cái áo bông, thời tiết này thiệt đúng là lạnh.
Tô Việt ngược lại xem như nhà mình đổ nước ấm ra chén, sưởi ấm hai tay có chút tê cóng, nhìn Lỗ Kính vừa mặc quần áo vừa đi ra.
Giờ phút này trái lại hắn có chút hâm mộ người cô đơn như Lỗ Kính, "Lại nói tiếp, cuộc sống của ngươi quá tự tại, không có ai quản không ai trách mắng, muốn ngủ tới khi nào thì ngủ tới khi đó, còn một người ăn no cả nhà không đói".
Liếc nhìn Tô Việt, Lỗ Kính nhàn nhạt nói, "Ngươi đây là người Hán no không biết người Hán đói, đang ở trong phúc mà không biết phúc!"
Tô Việt nhớ tới hai năm trước nương Lỗ Kính vừa mới qua đời, không nói gì, ho khan hai lần, vội vàng nói sang chuyện khác, "Hôm nay ta tới tìm ngươi để hỏi thăm chút chuyện, ngươi có biết trấn Nam Đầu có một cửa hàng lương thực và dầu Vạn Lật không?"
"Cái này toàn bộ người trong thôn trấn ai cũng biết, cửa hàng này thế mà là cửa hàng lương thực dầu lớn nhất tất cả các trấn, thỉnh thoảng ta cũng đo tới chỗ bọn họ mua gạo, ngươi hỏi cái này làm gì?", vẻ mặt Lỗ Kính nghi hoặc hỏi Tô Việt.
Tô Việt nghe hắn ta nói thì ngẩn ra, tuy rằng đã chuẩn bị tư tưởng từ trước, Nhạc gia của hắn không phải là người đơn giản, nhưng mà hắn không ngờ tới Nhạc phụ thậm chí có năng lực như thế, có thể mở cửa hàng ở trấn trên đồng thời là một sản nghiệp lớn nhất trong ngành.
Chỗ này là Thái Khang trấn - hết thảy là thôn trấn lớn nhất của huyện, năm năm trước sau khi thị trấn bị chìm lụt, huyện nha liền chuyển đến nơi này, tiếp đó đợi cho đến khi thị trấn lại được xây dựng trở lại, vẫn không chuyển về, cũng là bởi vì nơi này được quan đạo* Nam Bắc vây quanh, nhân khẩu đông đúc, chô nên huyện quan quyết định không về, cũng được Châu Phủ phê duyệt.
*Quan đạo: bộ máy (hệ thống) quan chức của triều đình.
Cho nên, tuy rằng mọi người vẫn dựa theo thói quen goi là thôn trấn nhưng kỳ thực nơi này đã phát triển trở thành một cái huyện nhỏ, Tô Việt đã từng đi theo Lỗ Kính ra huyện bên cạnh, bởi vì nguyên do nơi đó cách quan đạo khá xa, cho nên so với trấn Thái Khang này thì kém hơn nhiều.
Vì vậy, hiện tại trong lòng Tô Việt đối với Nhạc gia ngoài kinh ngạc ra, hơn nữa còn có một hoài nghi khác, nhớ tới Lô gia bọn họ là hơn mười năm trước mới chuyển tới, xem ra trước khi chuyển tới nhất định là có rất nhiều chuyện đây.
Nhìn thấy hai vợ chồng Lô dũng giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ từng trãi, tuy rằng không có phong thái ung dung như nhà giàu nên có, nhưng mà trên người bọn họ toát ra dáng vẻ chỉnh tề mà ở nông thôn rất ít thấy.
Nhìn Tô Việt chau mày cúi đầu suy tư về chuyện gì đó, Lỗ Kính buồn bực hỏi, "Ngươi hỏi cửa hàng Vạn Lật này làm gì?"
Lắc đầu, Tô Việt đáp, "Tạm thời không có gì, có khả năng là sau này sẽ có, sự việc còn chưa xác định nên trước hết không nói cho ngươi biết được".
Lỗ Kính nhìn dáng vẻ mặt ủ mày ê của hắn cũng không hỏi nhiều, biết hắn là người có chủ kiến, chỉ nói là nếu hắn có chỗ nào cần hắn ta giúp đỡ thì cứ việc mở miệng.
Tô Việt tạ ơn hắn ta rồi hỏi Lưu Tứ và a Phúc trong khoảng thời gian này như thế nào, từ lúc hắn thành thân bọn họ có tới uống rượu mừng, tới giờ còn chưa gặp mặt.
"Bọn họ cũng như vậy thôi, nhưng mà a Phúc đã được mười lăm tuổi, khảo thí thi Hương hắn cũng chưa từng tham gia, gần đây nhất hắn gây ầm ĩ với ông già nhà hắn vì không muốn đi thư viện, muốn mở cửa hàng buôn bán nhỏ mà làm, ông già hắn còn là một lão già có tư tưởng cổ hủ, trong mắt ông ta tất cả đều là hạng thấp kém, chỉ có đọc sách mới là cao phẩm, bắt buộc hắn tới thư viện, còn nói có rất nhiều người tới tám mươi tuổi đi thi đạt Trạng Nguyên, hắn mới mười lăm tuổi, không vội. Hai người trong nhà đối mặt là làm ầm ĩ cả lên, đúng dịp Năm mới cũng náo nhiệt", Lỗ Kính giải thích hoàn toàn là kiểu vui sướng khi người gặp họa cười vài tiếng.
"Ta từ sớm đã đoán trước được tên tiểu tử này không phải là dạng đọc sách, giống như ta nhìn thấy mấy chữ lít nhít này tới chữ líu nhíu khác, kêu ngươi như thế nào phân biệt được, kịp thời nhận ra chân tướng cũng không tệ, nhanh chân tìm việc làm mới là việc quan trọng, cũng nên đính hôn thôi", Tô Việt lộ ra vẻ mặt như đã lường trước sự việc từ trước nói.
Đột nhiên nhớ tới việc hôn sự của Lỗ Kính, hắn không nhịn được hỏi, "Ngươi thời gian gần đây với Tam tiểu thư Triệu gia như thế nào rồi?"
Khuôn mặt Lỗ Kính đang yên lặng bình tĩnh nghe đến câu hỏi của hắn nhất thời có chút méo mó, đứng dậy uống một ngụm nước mới chậm rãi nói, "Ngươi cũng biết đó, ta hiện giờ côi cút chỉ một mình, không nơi nương tựa, nhà nàng là gia tộc lớn như vậy có thể nào để ý tới ta, lần trước nghe đề nghị của ngươi mặt dày thỉnh bà mối tới cửa xin cưới, kết quả bà mối trở về dứt khoát lắc đầu", nói xong không nói gì thêm thở dài.
"Vậy ngươi chuẩn bị làm gì? Dù sao cũng không thể tận mắt nhìn thấy người trong lòng gả cho người khác chứ?", Tô Việt không cam lòng hỏi.
Lỗ Kính không nói chuyện, chỉ thong thả đi tới đi lui trong phòng, khuôn mặt Đại Hồ tử theo mỗi bước đi của hắn cũng rung động theo.
Đợi qua một lúc sau, hắn ta mới đứng lại nhìn Tô Việt cười khổ nói, "Ta không làm được chuyện như thế, kể ra trước đó ta còn chê cười ngươi là tên si tình, nam tử hán đại trượng phu sao lại lo không có được vợ. Bây giờ mới hiểu được tư vị trong đó, thật là vừa đắng vừa chát".
Không đợi Tô Việt mở lời an ủi, Lỗ Kính đã kéo vạt áo xuống, "Mấy ngày nay ta đều do dự, ngươi cũng biết hiện tại chiến sự phương Bắc đã bắt đầu, công văn trưng binh (gọi nhập ngũ) của triều đình đã đến trên huyện, chỉ là Huyện lão gia nghĩ hiện thời đúng dịp mừng Năm mới, nên dằn lại, muốn đợi qua đợt Tết mới phát xuống, ta đang nghĩ có đi hay không đây, dù sao ta cũng có một thân công phu tốt, ở đây thỉnh thoảng mới bắt được mấy tên tặc nhỏ trong lòng có chút không thoải mái. Hôm nay ngươi vừa hỏi câu đó, đến lượt ta quyết định, ta thật sự không đành lòng nhìn nàng lập gia đình, quyết định đi tòng quân, nếu trong nháy mắt dù việc của nàng có xảy ra thì 'mắt không thấy, tâm sẽ không phiền'".
Không nghĩ tới thế mà còn có chuyện trưng binh, trong lòng Tô Việt 'lộp bộp' một chút, có chút kinh ngạc hỏi, "Trưng binh lần này số lượng có lớn không?"
Triều đình trưng binh lần trước đã là chuyện mười năm trước, phàm là nam nhân tròn mười sáu tuổi đến ba mươi tuổi, chỉ cần cơ thể khỏa mạnh, không có tật xấu là có thể bị yêu cầu phải đi. Lần trưng binh trước lúc đó hắn hơn bảy tuổi, hình ảnh vợ chồng chia ly con cái chia lìa đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ rõ ràng trước mắt, trong thôn hễ nhà nào có hai nhi tử trong nhà thì một trong hai phải đi. Mà lúc đó đi chừng ba mươi người, trở về chỉ có hơn mười người, tất cả những người còn lại bị thiệt mạng nơi sa trường.
Mà trong nhà hắn có hai huynh đệ, đại ca Tô Sở mười tám tuổi, bản thân hắn mười bảy tuổi, nếu số lượng trưng binh xấp xỉ như lần trước, vậy thì nhà hắn phải có một người ra trận.
Mà lấy tính tình của đại ca lẫn đại tẩu tuyệt đối sẽ không tình nguyện đi, còn chính hắn thì sao? Hắn vừa mới thành thân, làm thế nào có thể rời bỏ người vợ như hoa như ngọc dịu dàng xinh đẹp mới qua cửa đây!
"Nghe nói trưng binh lần này số lượng không nhiều lắm, chỉ lấy những tráng niên* có thân thủ nhanh nhẹn, yên tâm đi, nhìn cái thân thể nhỏ bé của ngươi, ngươi có muốn đi triều đình cũng thấy chướng mắt", Lỗ Kính nhìn Tô Việt lo lắng nhịn không được mở miệng châm chọc.
*Tráng niên: là trung niên
Thở ra một hơi, Tô Việt khẽ cười nói, "Ngược lại, ta không phải vì cơ thể bản thân mà tự ti, ngươi đừng thấy ta gầy thật ra rất có sức lực, đặc biệt gần đây khi đi xách bùn, trái lại cảm thấy tinh thần sảng khoái không ít. Còn không phải luyến tiếc đệ muội của ngươi sao, ngươi cũng biết nàng là một người yếu đuối, nếu như không có ta theo sẽ dễ dàng bị người ta khi dễ biết làm thế nào đây? Hơn nữa, ngay cả con trai ta còn chưa có sinh, cứ như vậy mà đi chiến trường, nếu không thể trở về chẳng phải là có lỗi với liệt tổ liệt tông hay sao".
Kỳ thật, chỉ có trong lòng Tô Việt rõ nhất, chính hắn lo lắng nhất là Lô Uyển Chi sẽ đau lòng, hắn sợ nàng đau khổ, chỉ cần nghĩ đến nàng đau lòng thì trong lòng hắn tựa như có tảng đá lớn đè xuống.
"Ta còn không biết ngươi lại là đứa con có hiếu đấy!", Lỗ Kính cười châm chọc nói.
Tô Việt không để ý trò đùa của hắn, chỉ nghiêm túc hỏi, "Ngươi có thể tưởng tượng được, chuyện này mà mở ra sẽ giống như mũi tên đã bắn đi không thể quay đầu, trên chiến trường khác xa với công việc trong nha môn, lúc nào cũng có nguy cơ bị giết".
Lỗ Kính không gật đầu mà cũng chẳng lắc, chỉ nói còn chưa ra quyết định cuối cùng, đến lúc đó xem sau.
Nhìn thấy sắc trời không còn sớm, Lỗ Kính liền mở miệng bảo Tô Việt ở lại nhà đợi thêm lát nữa, tự hắn ta đi tìm Lưu Tứ và A Phúc, mấy người bọn họ lâu lắm rồi chưa tụ tập cùng nhau.
Tô Việt vội vàng từ chối, nói bản thân hắn hôm nay đến trấn trên là mang theo nhiệm vụ, để lúc nữa còn đi mua mấy việc để dùng cho mấy ngày Tết, liền đứng dậy muốn chào về, đi tới cửa nhịn không được dặn dò thêm, "Ngươi đừng để bị say rượu nữa, cơ thể tường đồng vách sắt cũng không chịu được bị giày vò như thế, ta còn muốn con ta nhận ngươi làm sư phụ truyền thụ võ công đấy, ngươi đừng có mà đi tây thiên sớm, làm hại ta phải tiêu tiền đi mời sư phụ".
"Ngươi. . .", Lỗ Kính quơ lấy cái ly trà quăng tới, may mà Tô Việt kịp thời tránh đi.
Nhìn bóng lưng hốt hoảng rời đi của Tô Việt, Lỗ Kính nở nụ cười, người này miệng thiệt là độc, nhưng mà hắn ta vẫn cảm thấy được sự quan tâm sâu sắc trong lời nói của hắn, đây là tác phong quan tâm trước sau như một của hắn, thật sự không biết nàng dâu nũng nịu làm thế nào mà chịu được hắn nữa.
Nếu Lỗ Kính biết Tô Việt đối với nàng dâu luôn luôn lời ngon tiếng ngọt nịnh bợ ton hót, hai tròng mắt của hắn ta trợn to muốn lòi ra ngoài cũng không chừng.