Giải Mã Mê Cung

Chương 11


Chương trước Chương tiếp

Trông có vẻ như Ben chỉ khá hơn chút đỉnh so với lúc Thomas nhìn thấy trong Trang ấp. Nó mặc độc một cái quần cụt. Làn da xanh mét bọc lấy bộ xương của nó giống như một tấm vải được căng trên mấy cái que. Những mạch máu xanh trông như dây thừng nối chằng chịt trên cơ thể của thằng bé đang giật giật - chúng đã bớt đậm hơn so với hôm trước. Đôi mắt đỏ quạch của Ben chiếu vào Thomas giống như đang thèm thuồng nhìn bữa ăn sắp tới của mình.

Ben khom người chuẩn bị nhảy chồm tới tấn công một lần nữa. Lúc này không hiểu từ đâu một con dao xuất hiện trong tay thằng bé. Thomas hoảng sợ tột độ, không thể tin là chuyện này đang xảy ra.

- Ben!

Thomas nhìn về phía tiếng nói cất lên và ngạc nhiên trông thấy Alby đang đứng ở rìa của nghĩa trang, như một bóng ma trên nền ánh sáng mờ tối. Thomas cảm thấy nhẹ cả người. Trong tay Alby là một cây cung lớn, mũi tên chĩa thẳng vào Ben.

- Ben.- Alby nhắc lại. - Dừng lại ngay, nếu không cậu sẽ không còn có ngày mai đâu.

Thomas quay lại nhìn Ben, lúc này đang hằn học nhìn Alby, lưỡi thè ra liếm môi. Thằng bé này bị cái quái gì vậy nhỉ? Thomas nghĩ. Nó đã biến thành một con quái vật. Nhưng tại sao?

- Nếu giết tôi, - Ben la lên, nước bọt văng ra khỏi miệng xa đến mức trúng vào mặt Thomas, - thì cậu giết nhầm người rồi. - Thằng bé quay mặt nhìn Thomas trừng trừng. - Nó mới là thằng mà cậu cần kết liễu. - Giọng nói của Ben nghe thật điên loạn.

- Đừng có điên khùng như vậy, Ben à. - Alby nói bằng giọng điềm tĩnh trong khi vẫn giương cung. - Thomas chỉ mới đến đây, không có gì phải lo. Cậu vẫn còn đang bị Biến đổi. Đáng lẽ cậu không nên rời khỏi giường.

- Nó không giống như chúng ta! - Ben la lên. - Tôi đã thấy nó… nó xấu xa lắm. Cần phải giết nó! Hãy để tôi xử nó!

Thomas bất giác lùi lại một bước, điếng người vì những điều Ben vừa nói. Thằng bé nói đã nhìn thấy mình là có ý gì? Tại sao nó lại nghĩ mình là người xấu?

Alby không mảy may nhúc nhích mũi tên đang nhắm vào Ben.

- Này mặt dẹp, cứ để chuyện đó cho tôi với mấy Trang chủ xử lý.- Đôi tay Alby giương cung cực kỳ vững vàng, tựa như nó đã tì lên một cái nhánh cây làm điểm tựa.- Còn bây giờ cậu phải bình tĩnh lại và quay trở về Trang ấp ngay.

- Nó sẽ muốn đưa chúng ta về nhà. - Ben nói. - Nó sẽ muốn đưa chúng ta ra khỏi Mê cung. Thà chúng ta nhảy xuống Vực còn hơn! Thà chúng ta tự xâu xé lẫn nhau còn hơn!

- Cậu đang nói cái g… - Thomas lên tiếng.

- Câm cái họng mày lại! - Ben gào lên. - Đồ phản bội xấu xa!

- Ben. - Alby bình tĩnh nói. - Tôi sẽ đếm tới ba.

- Nó xấu xa, nó xấu xa, xấu xa… - Ben lẩm bẩm gần như hát. Người nó đung đưa tới lui, chuyển con dao từ tay nọ sang tay kia, mắt vẫn đóng đinh vào Thomas.

- Một.

- Xấu, xấu, xấu, xấu, … - Ben cười sằng sặc, hàm răng lấp lánh ánh xanh.

Thomas muốn nhìn đi chỗ khác, muốn rời khỏi nơi này. Nhưng nó sợ tới nỗi không thể nhúc nhích.

- Hai. - Alby cất cao giọng cảnh báo.

- Ben này, - Thomas nói, cố gắng giải thích mọi chuyện, - tôi không… Tôi thậm chí không biết cái…

Ben gào lên, giọng nghẹn uất đầy điên dại và phóng tới, lưỡi dao vung ra.

- Ba! - Alby la lớn.

Có tiếng dây phựt nhẹ. Rồi một thứ gì xé gió bay vút trong không khí. Sau cùng là một tiếng phập báo hiệu nó đã chạm đích.

Đầu Ben đột ngột ngoặt sang trái, làm cả thân mình nó vặn đi trước khi ngã sấp bụng xuống đất, chân hướng về phía Thomas. Thằng bé không kịp kêu một tiếng.

Thomas chồm dậy, luống cuống lao đến. Mũi tên đã cắm vào má của Ben. Máu chảy ít hơn Thomas tưởng, nhưng cũng rỉ ra ngoài kha khá. Trong bóng tối nó có màu đen, giống như dầu. Cử động duy nhất của Ben là co rút ngón tay phải. Thomas cố gắng chống lại cảm giác buồn nôn. Ben đã chết vì nó sao? Đó là lỗi của nó ư?

- Đi thôi. - Alby nói. - Ngày mai các Trảng binh sẽ lo liệu cho thằng bé.

Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy? Thomas nghĩ, đất trời như chao đảo xung quanh khi nó nhìn trân trối cái xác. Tôi đã làm gì với thằng bé này kia chứ?

Nó nhìn lên, chờ đợi một câu trả lời, nhưng Alby đã đi rồi. Một cái nhánh cây rung rinh là dấu hiệu duy nhất cho thấy thằng bé đã từng ở đấy.

Thomas nheo mắt vì ánh mặt trời chói chang khi nó bước ra khỏi khu rừng. Nó lê từng bước, mắt cá chân đau nhói, mặc dù không nhớ là đã bị đau chân lúc nào. Một tay nó cẩn thận bịt vết cắn, tay kia ôm chặt lấy bụng, như thể làm vậy thì sẽ không bị nôn mửa. Lởn vởn trong tâm trí Thomas là hình ảnh của Ben với cái đầu ngoẹo đi một cách kỳ lạ, máu rỉ ra theo thân của mũi tên, đọng thành vũng trên mặt đất…

Đó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly.

Nó khuỵu xuống cạnh một cái cây cằn cỗi mọc ở bìa rừng và ói đến mật xanh mật vàng. Toàn thân nó run rẩy, tưởng như cơn buồn nôn sẽ không bao giờ chấm dứt.

Và rồi, như thể bộ não cố tình chơi khăm Thomas, nó cứ quay cuồng với những suy nghĩ, điểm lại tất cả những sự kiện đã diễn ra trong vòng hai mươi tư giờ nó đặt chân tới Trảng. Tròn một ngày. Tất cả những điều kinh khủng đó.

Chắc chắn từ bây giờ mọi chuyện không thể nào tệ hơn nữa.

Đêm đó, Thomas ngắm nhìn bầu trời đầy sao, tự hỏi liệu nó còn có thể nào ngủ được nữa hay không. Cứ mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh của Ben lại lao bổ vào nó, khuôn mặt điên dại của thằng bé choán đầy tâm trí của nó. Và cho dù nhắm hay mở mắt, nó vẫn cứ tiếp tục nghe thấy tiếng phập của mũi tên cắm vào má Ben.

Thomas biết nó sẽ không bao giờ quên được những giây phút khiếp đảm trong nghĩa trang.

- Nói gì đi chứ. - Chuck nói phải tới lần thứ năm kể từ lúc tụi nó trải túi ngủ ra.

- Không. - Thomas lặp lại câu trả lời quen thuộc, như những lần trước.

- Mọi người đều biết chuyện đã xảy ra. Nó đã xảy ra một hai lần. Một vài sư huynh bị Nhím sầu chích đã chuồn ra ngoài và tấn công người khác. Đừng tự cho rằng anh là trường hợp đặc biệt.

Lần đầu tiên Thomas thấy con người của Chuck đã đi từ chỗ dễ làm người ta tức điên lên đến chỗ không thể chấp nhận được.

- Này Chuck, cậu nên mừng là bây giờ tôi không cầm cây cung của Alby đó.

- Em chỉ đùa th…

- Im đi, Chuck. Ngủ đi. - Thomas không thể chịu đựng được nữa.

Rốt cuộc, “cậu bạn” cũng ngủ, và căn cứ vào tiếng ngáy râm ran khắp Trảng, những đứa trẻ khác cũng vậy. Một giờ sau, giữa đêm tối, Thomas là đứa duy nhất vẫn còn thức chong mắt. Nó muốn khóc, nhưng không được. Nó muốn đi tìm Alby và đấm vào mặt thằng bé chẳng vì lý do cụ thể nào, nhưng cũng không làm được. Nó muốn hét lên, đấm đá, phỉ nhổ, và mở Hộp ra rồi nhảy vào cái lỗ đen bên dưới. Nhưng nó không làm được.

Nó nhắm mắt lại, cố xua đuổi những ý nghĩ và hình ảnh u ám, rồi cũng đến một lúc nó ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, Chuck phải kéo Thomas ra khỏi cái túi ngủ, lôi nó vào buồng tắm, rồi đẩy nó vào trong phòng thay đồ. Suốt trong thời gian đó, Thomas chỉ buông xuôi thẫn thờ, đầu nó đau nhức, cơ thể nó đòi được ngủ thêm. Bữa sáng trôi qua như một vệt mờ, một giờ sau đó nó đã quên mất mình vừa ăn gì. Nó quá mệt mỏi và có cảm giác như bị ai lẻn vào trong hộp sọ đóng đinh khắp nơi. Tim nó nhói đau trong lồng ngực.

Nhưng theo những gì nó có thể khẳng định, giấc ngủ trưa không được tán thành trong cái nông trường rộng lớn mang tên Trảng.

Nó thấy mình đứng cạnh Newt trước nhà kho của Trang trại, chuẩn bị sẵn sang cho buổi huấn luyện với Trang chủ đầu tiên. Mặc cho buổi sáng khốn khổ, nó vẫn cảm thấy hào hứng muốn được học hỏi thêm và có cơ hội để gạt ra kỏi đầu hình ảnh Ben cùng với nghĩa trang. Bò rống, cừu kêu be be, lợn ủn ỉn liên hồi xung quanh nó.

- Tommy, liệu cậu có nghe tôi nói không đấy?

Thomas giật mình bừng tỉnh và tập trung vào Newt, vẫn đang nói thao thao không biết từ lúc nào. Nó chẳng hề nghe lấy một chữ.

- À, xin lỗi. Đêm qua tôi không ngủ được.

Newt cố nặn một nụ cười thông cảm.

- Chẳng trách cậu được. Cậu vừa bị chơi cho một vố sợ chết khiếp mà. Chắc cậu nghĩ tôi là một sư huynh chết bằm vì đã bắt cậu đi làm việc hôm nay, sau vụ hôm qua chứ gì.

Thomas nhún vai.

- Lao động có lẽ là thứ tốt nhất mà tôi có thể làm. Miễn là xua được cái đó ra khỏi đầu.

Newt gật đầu, nụ cười trở nên thoải mái hơn.

- Cậu đúng đấy, Tommy à. Đó là một trong những lý do chúng tôi giữ cho chỗ này vận hành một cách bận rộn như vậy. Khi cậu ăn không ngồi rồi, cậu sẽ buồn nản và bắt đầu buông xuôi. Đơn giản là thế.

Thomas gật đầu, lơ đãng đá một cục đá lăn lông lốc trên mặt sân bụi bặm.

- Thế đã có tin tức gì mới của nhỏ con gái hôm qua chưa? - Nếu có điều gì xâm nhập được vào đám sương mù trong đầu óc nó lúc bây giờ, thì đó là ý nghĩ về đứa con gái. Nó muốn biết nhiều hơn, muốn hiểu rõ hơn về mối liên hệ kỳ lạ mà nó cảm thấy đối với con bé.

- Vẫn đang chìm trong hôn mê. Mấy cậu Y-tờ đang đút cho con bé mọi loại súp mà Chảo chiên có thể biến ra, liên tục kiểm tra các dấu hiệu sống còn và đại loại như thế. Nó có vẻ ổn, chỉ có điều là chẳng biết trời trăng mây gió gì hết.

- Chuyện này thật quái dị. - Nếu không phải vì biến cố với Ben trong nghĩa trang, thì tất cả những suy nghĩ của Thomas tối hôm qua chắc chắn đã xoay quanh con bé đó. Vậy nên có lẽ đằng nào nó cũng sẽ chẳng ngủ được. Thomas rất muốn biết con bé là ai, và liệu nó có thật sự biết con bé hay không.

- Phải, quái dị là một từ chính xác. - Newt nói. - Có lẽ vậy.

Thomas nhìn qua vai Newt về phía cái nhà kho lớn mái đỏ đã bạc màu, gạt ý nghĩ về đứa con gái qua một bên.

- Vậy bây giờ làm gì trước? Vắt sữa bò hay là chọc tiết một con heo tội nghiệp nào đó?

Newt bật cười, âm thanh mà Thomas nhận ra mình chưa nghe thấy nhiều kể từ khi đến đây.

- Chúng tôi luôn luôn bắt các Đầu xanh mở hàng cùng với đám Thợ cứa. Đừng lo, cắt cho Chảo chiên ít thịt chỉ là một phần của công việc thôi. Thợ cứa làm mọi thứ có liên quan đến gia súc.

- Tiếc là tôi không thể nhớ lại cuộc sống trước đây của mình. Biết đâu tôi thích nghề giết mổ thì sao. - Thomas đùa, nhưng có vẻ như Newt không thấy hài hước.

Newt hất đầu về phía nhà kho.

- Ồ, rồi cậu sẽ tường tận mọi thứ khi mặt trời lặn tối nay thôi. Ta hãy đi gặp Winston. Cậu ấy là Trang chủ.

Winston là một thằng bé mặt đầy mụn trứng cá, thấp lùn nhưng đậm người. Thomas thấy Trang chủ này có vẻ rất yêu công việc của mình. Chắc là nó bị gửi đến đây vì phạm tội giết người hàng loạt, Thomas nghĩ bụng.

Winston đưa Thomas đi tham quan một vòng trong một giờ đồng hồ đầu tiên, chỉ cho nó thấy bãi quây nào nhốt con vật nào, chuồng gà và gà tây nằm ở đâu, cách sắp xếp mọi thứ trong nhà kho. Con chó bắng nhắng lông đen có tên là Gâu nhanh chóng gắn bó với Thomas và quấn lấy chân nó suốt. Thomas tò mò hỏi Winston con chó ở đâu ra. Thằng bé cho biết con chó đã có mặt ở đó từ xưa tới giờ. Thật may là cái tên Gâu chỉ là giỡn thôi, vì con chó khá yên ắng.

Giờ thứ hai trôi qua trong lao động thật sự với các loại gia súc - cho ăn, cọ rửa, sửa hàng rào, hót những đống tởm lợm. Tởm, Thomas nhận ra mình sử dụng trảng ngữ ngày càng nhiều.

Giờ thứ ba là khó khăn nhất đối với Thomas. Nó phải quan sát Winston chọc tiết một con heo bị thiến, rồi bắt đầu pha thịt. Thomas tự thề với mình hai điều khi đi ăn trưa. Một, sự nghiệp của nó sẽ không dính tới súc vật, và hai, nó sẽ không bao giờ ăn thứ gì có nguồn gốc từ thịt heo.

Winston nói Thomas tiếp tục làm một mình và tự do đi lại trong Trang trại, khiến nó như mở cờ trong bụng. Trong lúc Thomas đi về phía Cửa Đông, nó cứ mường tượng ra cảnh Winston đang ở trong một góc nhà kho tối tăm, gặm một cái chân lợn. Thằng bé làm nó phát sợ.

Thomas chỉ vừa mới đi qua chỗ chiếc Hộp thì ngạc nhiên trông thấy một người nào đó từ Mê cung chạy vào Trảng qua Cửa Tây, bên trái của Thomas. Đó là một thằng bé người châu Á, với đôi tay khỏe mạnh và mái tóc đen ngắn, trông hơi lớn hơn Thomas một chút. Thằng bé Tầm đạo sinh chạy vào trong được ba bước thì ngừng lại, gập người xuống, chống tay vào đầu gối mà thở hồng hộc. Trông thằng bé như vừa chạy hai chục dặm. Mặt nó đỏ au, người đầm đìa mồ hôi, áo quần ướt sũng.

Thomas tò mò quan sát - nó chưa có dịp nhìn một Tầm đạo sinh ở gần đến thế. Hơn nữa, căn cứ vào hai ngày qua, thì thằng bé này quay về sớm trước hàng tiếng đồng hồ. Thomas bước tới, hăm hở muốn gặp thằng bé để hỏi chuyện vài câu.

Nhưng trước khi Thomas kịp nói ra lời thì thằng bé đã ngã quỵ xuống đất.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...