Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 29: Đốt sông


Chương trước Chương tiếp

Phía tây Bắc Thần, trên đỉnh núi Hồng Sa nằm sau con sông, một nam tử mày kiếm mắt sáng đang đứng ngạo nghễ, toàn thân hắn tản ra một cổ hơi thở u nhã mà ôn hòa, trên người có một tia khí âm tàn khó có thể bỏ qua, trong tay là bồ câu đưa tin màu trắng đang vỗ cánh bay đi.

Đây là con sông đệ nhất Ân Tang, Hồng Sa sông, không biết có phải do nguyên nhân địa lý hay không mà mỗi ngày khi tối đến, khắp mặt sông bị mặt trời chiều ánh dương đỏ sẫm một mảnh, ngư dân ở đó còn phát hiện một số núi, đảo bỗng dưng xuất hiện. Nhưng vô luận đuổi theo thế nào cũng không thể tiến vào trong tiên cảnh, đây cũng là một trong những kỳ cảnh của Hồng Sa.

“Đại ca, người đó tột cùng là ai, vì sao muốn chúng ta nhượng xuất sơn trại?” Phía sau nam tử tuấn mỹ, có một người tuổi chừng 27-28 đi tới, trên mặt hán tử này có một vết sẹo con con nhợt nhạt, thoạt nhìn không uy vũ bất phàm thì cũng là nam nhân mãnh liệt, thật là có mấy phần tư vị của sơn tặc!

“Đó là danh tướng Dịch Bắc Phi của Tập Lan.”

Vừa nghe thấy tên này, hán tử lập tức lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói: “Dịch Bắc Phi tại sao lại tới đây? Chẳng lẽ hắn đã phát hiện ra sự an bài của Điện hạ, muốn động thủ với chúng ta?”

“Không phải vậy. Chuyện Điện hạ an bài đã là chuyện của mười năm trước, ngày đó chúng ta khi đến đây cũng không thể tin được thành tựu ngày hôm nay của ngài, huống chi kẻ biết chuyện này không quá mấy huynh đệ chúng ta, trừ một nhóm binh lính tự mình huấn luyện ra, không ai biết chúng ta có một vị chủ tử, hơn nữa cho dù bọn họ biết cũng không thể biết thân phận của Điện hạ.”

Nam tử anh tuấn chậm rãi mở miệng: “Phe ta mới nhận được truyền thư của Điện hạ, ngài muốn chúng ta triệu tập huynh đệ rời nơi đây đi trước tới Thiên Lục Phường, Điện hạ đã có sắp xếp khác. Hoàng Tiếu, trước tiên đệ báo cho tất cả mọi người âm thầm chuẩn bị, nhớ cùng Dịch Bắc Phi thương lượng nửa ngày, tận lực nâng giá tiền, cho đến khi hắn ra ngữ uy hiếp mới chịu. Nhớ lấy không nên để lộ chân tướng, ta không tiện ra mặt.”

Hoàng Tiếu nhìn giống hán tử lỗ mãng, nhưng thực tế lại thông minh tháo vát, nghe vậy miệng rộng toét ra cười khoa trương một tiếng: ” Yên tâm là không chút dấu vết, ta sẽ sắp xếp hết thảy.” Nam nhân kia anh tuấn bất phàm, vẻ bề ngoài sẽ làm người ta cảm thấy hắn không phải là sơn tặc, nếu để Dịch Bắc Phi nhìn thấy, tuyệt đối sẽ nghi ngờ.

Hoàng Tiếu sau khi rời đi, nam tử đó ngửa đầu tựa hồ nghi ngờ cái gì, cuối cùng lại không nghĩ ra.

“Điện hạ đến tột cùng là muốn làm gì… Vận chuyển dầu cải? Chính xác mà kỳ quái.”

——————————————————————

Y theo lời Thủy Vô Ngân, Hoàng Tiếu bày ra vẻ mặt thối tha cùng Dịch Bắc Phi cò kè tới trưa, rốt cục Dịch Bắc Phi gật đầu đáp ứng số lượng kim tiền, Hoàng Tiếu liền hạ lệnh cho tất cả đàn em rút tới u động phía sau Hồng Sa Sơn, cũng chính là nơi bọn họ cất thuyền. Dịch Bắc Phi cũng đồng ý, ngày mai bắt đầu bố trí sơn trại.

Nếu không chính mắt nhìn thấy, nhất định sẽ không ai nghĩ rằng Hồng Sa Sơn không phải là một ngọn núi bình thường, nhưng lại có đội tàu khổng lồ như thế! Đi thang dây xuống phía tây vách đá, có một u động tương đối sâu, trong đó ước chừng có ba chiếc thuyền lớn, còn có một mô hình các thương thuyền nhỏ, trận thế này dường như là lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng ra biển.

Dịch Bắc Phi hiển nhiên là không quá tin tưởng những tên đạo phỉ này, đã cố ý phái người đi dò xét, rất nhanh đã có người hồi báo:

“Tướng quân, những tên đạo phỉ ở phía sau núi tựa hồ có dấu thuyền bè, đang chuẩn bị thủy lộ rời đi.”

Đi đường thủy cũng không để ý trước sự tình bên ngoài, Dịch Bắc Phi lại hỏi: “Còn có động tĩnh gì không?”

“Cũng không có gì quá dị thường, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?”

“Chỉ là, bọn họ cũng không mang quá nhiều hành lý, nhưng cả đám người đều vận chuyển những thùng tròn, mạt tướng phái người tra xét thì là dầu cải, không biết bọn họ mang đi làm gì.”

Dịch Bắc Phi đối chuyện chiến tranh thì hiểu vô cùng rõ ràng còn đối với thương nhân lại biết rất ít, suy nghĩ một chút nói: ” Có thể là mang đi buôn bán, tây phương nhiều nước nhỏ, cũng không có gì quái lạ, ngươi tiếp tục dò xét có gì thì kịp thời báo lại ta.”

Xế chiều gió êm sóng lặng, đợi đến đêm, đội tàu cuối cùng từ trong u động lên đường, mặc dù có rất nhiều thuyền không dùng đến nhưng thanh thế vẫn đủ hù dọa người, lúc này nam tử anh tuấn thân vận áo lam đã đứng ở đầu thuyền, trong khoang thuyền một tả một hữu hai người đang đứng, thần sắc vui vẻ, phảng phất đang đợi để trình diễn một kịch bản đã được biên tập tốt.

Đột nhiên Lâm Phong vận một bộ nam trang màu đen lại ngồi xuống, tiện tay cầm trái nho ăn, cười nói: “Thần Thiên, ngày đó ngươi suy nghĩ quá thiếu sót, thuyền bè xa hoa như vậy, nghĩ một chút cũng biết chắc núi này không tầm thường.” Thì ra là hai người đã men theo một đường nhỏ đi tới phía sau núi phát hiện nơi cất giấu thuyền, thuyền bè tương đối xa hoa, căn bản chỉ có đệ tử nhà giàu mới dùng, tình trạng Hồng Sa Sơn hẻo lánh, sinh sống không phải là dễ dàng, làm sao có thể dùng thuyền tốt như vậy?

Vốn rằng chủ ý của Bắc Thần Thiên cũng là không muốn dùng thuyền lớn, thuyền nhỏ sẽ không gây sự chú ý, Lâm Phong đang nghe nói thế liền lắc đầu ngăn cản, thuyền bè có xa hoa thì vào Thiên Lục Phường mới dễ dàng, bọn họ có thể giả trang thân phận của thương nhân để vượt qua kiểm tra, không để người hoài nghi.

Làm cách nào để bỏ rơi được Dịch Bắc Phi là vấn đề trọng yếu nhất.

Hoàng Tiếu nhìn Lâm Phong, ngẫm nghĩ tâm phúc bên cạnh Bắc Thần Thiên có thể đếm được trên đầu ngón tay, trước kia chưa từng không nghe nói đến người này, chỉ biết thời điểm hắn nghe thấy Lâm Phong yêu cầu đem theo nhiều thùng dầu cải đi, ánh mắt như muốn rớt ra ngoài, điện hạ lại nghe người khác chỉ thị!?

Hơn nữa Lâm Phong tuấn tú hết mực, ngũ quan tựa như điêu khắc, lúc này cùng Bắc Thần Thiên đứng chung một chỗ, chính là hai mỹ nam tử mê mệt chết người không cần đền mạng. Bắc Thần Thiên là nam tử anh tuấn cuồng ngạo, có phong thái của một nam nhân đích thực, mà Lâm Phong tuấn mỹ tinh tế, thần sắc lạnh lùng, thanh âm cố ý áp trầm, không ai nhìn ra nàng là nữ tử.

” Ám, ta không rõ, nàng mang đi nhiều vậy, thuyền ra không được ba bước thì sẽ bị Dịch Bắc Phi đuổi tới rồi, nàng thật có phương pháp thoát khỏi bọn họ?” Lâm Phong lúc này dùng cái tên Ám, không lộ ra mình chính là mỹ nhân nổi danh ở Phàn thành.

Thủy Vô Ngân ở đầu thuyền nhìn nàng một cái, hắn vẫn như trước mang theo kinh ngạc, bất quá hắn cũng không hỏi, bởi vì Thủy Vô Ngân biết Bắc Thần Thiên không thích người khác hoài nghi mình, Lâm Phong do hắn mang đến, nếu dám hoài nghi Lâm Phong tức là hoài nghi chính Điện hạ.

Bất quá hán tử Hoàng Tiếu kia, thoạt nhìn giống như người không có tâm cơ, nhưng cũng không đến nỗi để Điện hạ ghét, hỏi một câu rồi thôi.

Lúc này, phía ngoài có người báo lại: “Đại ca, những người đó cũng khó hiểu chuyện thuyền bè rời sông, sợ là muốn đuổi theo.”

Bắc Thần Thiên bí hiểm nhìn nàng: “Chú ý là của nàng, nàng nói làm sao?”

Lông mày Lâm Phong nhảy lên, Bắc Thần Thiên dùng loại thần sắc này nhìn nàng khiến nàng có chút cảm giác sợ hãi sau lưng. Nàng lạnh lùng phát hiệu lệnh: “Ra lệnh tất cả mọi người đổ dầu cải xuống sông.”

Đổ dầu cải xuống sông? Đây là trò đùa gì a~~? Hoàng Tiếu giật mình nhìn nàng, từ trên khuôn mặt lạnh lùng của nàng cảm nhận được một cỗ áp lực khó tả, ánh mắt kia như lóe hàn quang, dường như tùy thời cũng sẽ “làm thịt” mình!

Nhất thời giật mình mới hiểu được, bên cạnh Điện hạ sao lại có người tầm thường? Vội vàng chiếu theo lời của nàng đi làm.

Thuyền xuất phát cũng đã chạy quá sông, hơn phân nửa sông cũng đã có một tầng dầu cải thật dầy, đợi thuyền đi thêm một đoạn nữa, Lâm Phong mới phát lệnh: “Bắn hỏa tiễn, đốt sông!”

Không chỉ là những người trên thuyền, ngay cả tay Bắc Thần Thiên cũng bỗng nhiên dừng chén ở không trung.

” Ám, ngươi có chủ ý gì? Mặt sông rộng lớn như thế, nước sẽ dập tắt lửa, cho dù dầu cải có thể đốt nhưng không bao lâu nữa cũng sẽ bị dập tắt, chúng ta vẫn bị bọn họ đuổi theo…” Mấy bộ hạ không kiềm chế được, lại bị ánh mắt Bắc Thần Thiên sắc bén làm cho im lặng.

“Theo lời nàng nói mà làm!” Thanh âm bá đạo, không để một ai sinh ra dị nghị! Thời điểm Bắc Thần Thiên phát lệnh cho bọn thuộc hạ không thích người khác nói nhảm, nhiều lời.

Thanh âm nghi ngờ nhỏ dần, rối rít đi xuống theo lệnh hành động, Lâm Phong có chút có tự tin cười cười: “Thần Thiên, có ra ngoài cùng ta nhìn náo nhiệt một chút?”

Bắc Thần Thiên cười nhạt lên tiếng: “Vì sao không đi, cùng nàng ra nhìn, nhất định là náo nhiệt không tầm thường.”

Hai người mới bước ra khoang thuyền liền nghe phía sau có người hưng phấn hô to: “Thiêu cháy rồi! Lửa thật lớn!”

Hoàng Tiếu quay đầu lại nhìn, chỉ thấy dưới trời chiều, một mảnh màu đỏ của ánh lửa, trên sông nhiệt độ dâng cao, không khí xoay chuyển, thuyền bè ở phía sau đã gặp một trận đại hỏa nhìn không thấy rõ. Cả mặt sông dưới chiếu xạ của trời chiều, ánh lửa bừng lên ngất trời, một mảnh kỳ cảnh! Rõ ràng lửa cũng không lớn như vậy, nhưng thoạt nhìn lại như ‘liệt hỏa luyện ngục’, ai cũng không rõ là vì sao.

Vẻ kinh ngạc hiện ra trên mặt mỗi người, trong miệng Hoàng Tiếu không ngừng lẩm bẩm: “Quá kỳ diệu, quá kỳ diệu rồi!”

Lâm Phong cũng không phải là muốn dùng lửa để ngăn trở thuyền bè đối phương, lúc này đột nhiên xuất hiện hình ảnh một đội tàu đang hướng bên này chạy tới.

Hoàng Tiếu đứng bên cạnh một nam nhân “Ai nha!” một tiếng, thần sắc mặt ngưng trọng: “Đây không phải là thuyền bè của Dịch Bắc Phi sao? Bọn họ đã mọc cánh bay qua? Tại sao lại ở nơi đó?”

Lâm Phong khẽ mỉm cười: “Không cần để ý, cứ hướng bên kia mà chạy, đây là ảo ảnh, bọn họ thực ra đang cách chúng ta càng ngày càng xa.”

Bắc Thần Thiên cũng không khỏi tò mò: “Như vậy đi qua được cũng không phải không thể a? Thế sẽ càng ngày càng gần bọn họ?”

“Là càng ngày càng xa, bọn họ nhất định cũng nhìn thấy huyễn ảnh của chúng ta đuổi theo, ảo ảnh này là cùng phương ngược hướng, nếu bọn họ chạy càng xa, chính là cách chúng ta càng ngày càng gần, những đạo lý khoa học có nói ngươi cũng không hiểu, các ngươi chỉ cần để ý chạy nhanh thuyền là được, đợi đến khi ảo ảnh biến mất, chúng ta đã sớm cách xa bọn họ.”

Mê hoặc người ta không chỉ là do ảo ảnh, con sông này nằm trong vùng lãnh thổ mưa rất nhiều, không khí gặp lạnh bốc hơi, ban tối do sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày, ánh mặt trời xuất hiện sẽ làm mật độ tầng không khí bất đồng nên gặp cảnh vật do chiết xạ mà xuất hiện, cũng chính là ảo ảnh mà bình thường hay nói đến, bất quá cảnh vật chiết xạ là cùng phương ngược hướng, thời đại này cùng cổ đại không sai biệt lắm, không có ai biết những thứ này.

Lâm Phong dùng một mồi lửa, để cho mật độ tầng không khí tăng cao, tạo ảo ảnh, khu vực này gần đây vốn liên tiếp xuất hiện hiện tượng ảo ảnh tự nhiên, lúc này nàng chỉ cần hơi chút làm mờ ám là có thể thành công, lửa này làm người khác không giải thích được, càng làm người bội phục bản lãnh của nàng.

Chung quanh thanh âm dồn dập, tiếng nước chảy, tiếng thán phục hòa thành một mảnh, Lâm Phong không thưởng thức quang cảnh khó gặp phía sau Bắc Thần Thiên, đối với sự rối rít tới sợ hãi, nàng làm như không thấy.

Đột nhiên có cánh tay đặt lên bả vai mình, Lâm Phong quay đầu lại, hồng quang ánh lên người nam nhân này, gương mặt anh tuấn có một loại tư vị nói không ra lời.

“Vào trong khoang thuyền đi, gió bắt đầu thổi rồi.” Nàng lơ đãng nghe thấy thanh âm ôn nhu cực điểm, làm trái tim bỗng dưng nhảy chậm một nhịp.

“Ừ.” Hàm hồ đáp một tiếng, trong lòng vì tín nhiệm của hắn mà thấy vui mừng, thật ra nàng không ghét bị tín nhiệm hay tín nhiệm người khác, bất quá đúng như lời Bắc Thần Thiên, điều kiện tiên quyết phải là lý trí.

Ở nơi này là một mảnh kỳ cảnh, Lâm Phong cùng Bắc Thần Thiên thành công bỏ rơi Dịch Bắc Phi, rời đi.

(Táo không hiểu cái khúc xạ với chiết xạ gì đó nên có đoạn edit không được chuẩn. T__T Mọi người bỏ qua cho!!)



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...