Giấc Mộng Giang Sơn

Chương 2: Oan mục


Chương trước Chương tiếp

Mỹ nam tử này muốn giết nàng, chỉ cần nàng không chết chính là thắng lợi lớn nhất, nàng bây giờ hiển nhiên võ công không thể là đối thủ của đại soái ca, từ chỗ nàng mới vừa ẩn núp đi tới cửa đã bị phát hiện là có thể nhìn ra, cho nên không thể liều mạng được.

Như vậy, như thế nào mới có thể làm cho hắn buông lỏng cảnh giác đây?

Trong mắt tinh quang chợt lóe lên, Lâm Phong đột nhiên cúi người xuống, hai chân lảo đảo, quay cuồng trên mặt đất tay chân đều run run, bộ dáng nhìn qua trông thật giống bệnh nặng tái phát.

Mỹ nam tử nhướng mày rõ ràng ngẩn ra, tiếng hừ lạnh vang lên, cặp mắt hẹp dài trở nên lạnh lẽo sắc bén rất nhanh, bỗng dưng một kiếm đâm vào phía sau nàng, Lâm Phong không tránh không né, chịu đựng bị đâm một kiếm này, thậm chí cũng không rên rỉ tiếng nào liền “té xỉu” .

Mỹ nam tử thấy vậy sự lạnh lẽo âm u trong ánh mắt từ từ rút đi, thấy nàng vẫn không động đậy mới buông lỏng cảnh giác chút ít, nhát kiếm vừa rồi hoàn toàn là thử dò xét, đâm vào không sâu, không có chảy bao nhiêu máu cả, tiện tay điểm chung quanh mấy chỗ huyệt đạo liền không có gì đáng ngại. Thấy nàng ngất đi, vị nam tử khiêng nàng phi thân vọt nhanh ra ngoài cửa.

Lâm Phong đang âm thầm nguyền rủa hắn đến chết, hiện tại vẫn chưa yên tâm được, nam tử này thật là đáng sợ! Nếu không phải cảm nhận được từ nam tử này sự nguy hiểm mãnh liệt, nàng cũng không muốn tự tổn thương thân thể mình, bất quá vì tạm thời bảo toàn tánh mạng, chỉ đành phải làm như vậy.

Đánh nhau đã ngừng, mỹ nam tử khiêng nàng chạy đến một trạch viện rộng lớn, chung quanh binh khí lân lân có tiếng không ngừng, đã có nhóm lớn binh lính đi tới bên cạnh bọn họ, ngay sau đó có hai gã nam tử khác phi thân đến.

Lâm Phong lập lại chiêu cũ, hí mắt quan sát, chẳng qua là lúc này đang nằm trong tay vị nam tử nguy hiểm này nên cần phải cẩn thận một chút.

Bọn lính vây quanh ba người rồi chào theo nghi thức quân đội, sau đó lui về phía sau ba bước dừng chân bất động, nhất định là người của bọn họ rồi.

“Thiên, Thiên Thành Thái Tử Lôi Nhiên đã rời khỏi Trường Bàn Cung, thời gian ước chừng là quá trưa, chúng ta bắt được một tiểu cung nữ, nàng bị dọa cho bể mật gần chết, điên điên khùng khùng mãi, chúng ta gặng hỏi một hồi mới ra.” Nam tử bạch y phiêu phiêu nói.

Thấy mỹ nam tử đang khiêng một đại mỹ nhân là Lâm Phong, một thanh y nam tử khác ngạc nhiên nói: “Chủ thượng, nàng là?” Mọi người đều biết chủ thượng không gần nữ sắc, chẳng lẽ nhìn thấy cô nương tuyệt sắc này cũng sẽ động tâm?

“Nửa đường bắt trở lại, không biết tại sao nàng một thân một mình ở trong cung, bất quá Lôi Nhiên nếu lưu lại nàng, tin tức Lam Phượng công chúa được Lôi Nhiên sủng ái sâu sắc nhất định là giả dối, chúng ta đã xem thường thái tử này rồi!”

Mỹ nam tử một tay ném Lâm Phong xuống mặt đất, lạnh lùng nói: ” Nữ tử này một đời hồng nhan họa thủy, là Ân Tang mỹ nữ nổi danh, bất quá nàng chỉ là một nữ tử chốn thâm cung, giữ lại là dụng ý gì? Nếu như không phải là không muốn để cho mưu kế của Lôi Nhiên được như ý, mà nữ nhân này hiện tại quả là nhỏ yếu, ta vừa thấy nàng liền giết nàng!”

Thanh y nam tử vội vàng nói: “Chủ thượng không thể, nàng tạm thời không thể giết, Bắc Thần Quốc gần đây cùng Tập Lan có giao chiến, nàng có lẽ đối với Lôi Nhiên cũng không trọng yếu, nhưng là tin Lôi Nhiên hoang dâm vô đạo, sủng hạnh Phượng Phi thiên hạ đều có nghe thấy. Lưu lại nàng, có thể kiềm chế Lôi Nhiên, dù sao, hắn bây giờ còn đang giấu tài, sẽ không hướng nước ta khai chiến.”

Mỹ nam tử gật đầu, khí phách mười phần hai mắt quét qua mọi người: “Lôi Nhiên nghĩ dùng nữ nhân này làm cớ tìm chúng ta khai chiến, đúng là giết không được. Đem Lam Phượng giam lỏng, chờ Lôi Nhiên tới để thương nghị.”

Lâm Phong nằm trên mặt đất giả chết, thuận tiện đem tổ tông mười tám đời của tên mỹ nam tử kia ra thăm hỏi. Ngươi cảm thấy ta nhỏ yếu không được việc thì dứt khoát thả ta ra để ta tự sanh tự diệt a, giam lỏng ta làm gì? Thật không đỡ được a!

Nhưng trong nội tâm nàng cũng khẽ kinh ngạc, cái tên Lôi Nhiên đó là người ra sao? Thật không vì Lam Phượng xinh đẹp thế này mà thay đổi?

Vị mỹ nam tử này có phong thái bộ dáng của bậc đế vương, là đại tướng tài tình cũng đúng thôi, dáng vẻ Lôi Nhiên kia chắc là tâm kế thâm trầm rồi. Hắn cố ý đem Lam Phượng lưu ở chỗ này, dùng nàng làm lợi thế lấy lui làm tiến. Khó trách hắn đối với sự sinh tử của Lam Phượng cũng không quan tâm, nếu như người cùng quốc giết chết Lam Phượng thì đó là do tranh đấu. Mà Lam Phượng lúc trước đã chết, cũng hoàn toàn có thể giao cho tên mỹ nam tử, đến lúc đó vẫn có thể đạt được mục đích! Cho dù Lam Phượng chưa chết, cũng sẽ phái người ẩn núp theo dõi, âm thầm khống chế Lam Phượng, hắn căn bản hoàn toàn đem phi tử này trở thành công cụ thăm dò trước khi hành động, thật là một nam nhân độc ác a!

Dưới loại tình huống này, thời đại này vốn không có chuyện tín nhiệm tuyệt đối được, bất kỳ quốc gia nào cũng trăm phần trăm là có gian tế.

Lâm Phong thầm than, đều nói hồng nhan họa thủy, thật ra thì nữ nhân xinh đẹp còn không phải như vậy nữa, những người này trước mặt chẳng qua là nói đến giá trị lợi ích, cũng chỉ là quân cờ mà thôi. Bất quá, những quân cờ này tương đối đặc thù.

Chỉ tiếc, tính kế lâu dài, trời cao lại chơi đùa Lôi Nhiên thật lớn, lúc này Lam Phượng cũng không phải là Lam phượng, mà là từ thế kỷ hai mươi mốt đi tới thời đại này là Lâm Phong ta a~~.

Lúc này Lâm Phong nghe được tiếng binh lính đông đảo rung trời hô to: ” Vâng! Chủ thượng!” Tâm như treo cao cuối cùng cũng an định lại, vô luận như thế nào mỹ nam tử này tạm thời sẽ không giết nàng, ngược lại còn có thể bảo vệ nàng, cho đến khi Lôi Nhiên xuất hiện mới thôi. Chỉ tiếc một khi lâm vào cục diện này, muốn có cơ hội thoát thân cũng khó.

Ba ngày sau, nàng rốt cục nằm trong xe ngựa tráng lệ đã mở mắt, ngoài cửa xe cảnh sắc sơn dã mĩ lệ, Lâm Phong nhìn thấy thật tiêu dao tự tại. Giả bộ bệnh nằm ba ngày, nói là thân thể suy yếu, lúc này nếu không đứng lên, sợ rằng sẽ để cho mỹ nam tử kia hoài nghi.

Vừa mở mắt, chung quanh nha đầu đều giật mình, đợi Lâm Phong ngồi dậy, hương la trướng lặng lẽ mở ra, nha đầu kia sợ hết hồn, vội vàng luôn miệng nói: “Nô tỳ đáng chết!” dập đầu ba quỳ chín lạy tạ tội nàng.

Con ngươi đảo một vòng, Lâm Phong cười lạnh một tiếng: “Ngươi thực đáng chết, dám mạo phạm bổn phi, phải bị tội gì đây?”

Nàng ba ngày nay cũng không phải là hoàn toàn hôn mê, mấy nữ nhân thị vệ đến đây nhìn nàng mấy lần, thanh y nam tử nọ cũng tới một lần, mỉm cười hướng nàng nói rõ tình huống, Lâm Phong chỉ ngắm cảnh sắc, không có để ý tới.

Thanh y nam tử phân phó, cuộc sống hàng ngày của Lam Phượng hết thảy theo như cấp bậc của phi tử, nếu có chậm trễ, tùy thời giáng tội.

Tiểu nha đầu thực bị dọa cho sợ, liên tục run rẩy: “Nô tỳ là nhìn thấy ngài thật đẹp, nô tỳ biết sai lầm rồi, Phượng Phi nương nương tha mạng.”

Gật đầu, Lâm Phong cười ấm áp nói: “Việc rất nhỏ đúng là không cần bị mất mạng.” Tiểu cung nữ mừng rỡ, đang muốn tạ ơn, lại nghe nàng thanh âm lạnh lùng nói: “Bất quá, ngươi gây chuyện thị phi, giữ lại có ích lợi gì?”

Tiểu nha đầu nghe ra trong đó sâu xa khó hiểu, quá sợ hãi khóc rống nói: “Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng a…”

Lâm Phong hừ lạnh nói: “Nha đầu này có một đôi con mắt thô tục quá mức khó coi, bổn phi không thích, người đâu, ở chỗ này khoét cặp mắt kia ra! Bổn phi cũng muốn biết, nàng như nào lại dùng cặp mắt kia để nhìn ta!”

Thì ra là thiếu nữ này tuy là thấy vẻ đẹp nàng liền ngây người, nhưng lại là một bộ dáng khinh bỉ, Lâm Phong đời này không thích nhất nhìn thấy loại ánh mắt này, nhất là ánh mắt của nàng lại còn có ý ghen tỵ.

Thấy mọi người lo lắng đề phòng, đối mặt nhìn nhau mà không người nào đáp ứng, Lâm Phong lại cười lạnh: ” Thanh sứ giả Dư Quang không phải là cũng đã nói, bổn phi ra lệnh như hoàng phi, các ngươi muốn làm tập thể tạo phản sao, thế là thế nào? Nếu như hiện tại không khoét mắt, đợi một chút bổn phi có thể tự mình nói với Dư đại nhân, các ngươi cũng đồng tội!”

Cũng bị khoét mắt a! Cái này không ai dám không nghe rồi, bởi vì Phượng Phi này thủ đoạn thực âm trầm, không có nửa người dám vì nha đầu kia cầu xin tha thứ. Tiểu nha đầu bị làm cho sợ đến nói gì cũng không dám nói, chẳng qua là không thể ngừng khóc, Lâm Phong nhàn nhã đem tay để ở đầu giường, vị tuyệt thế mỹ nhân này có thể nói là phong tình vạn chủng, bất quá lúc này nào ai dám trực tiếp nhìn nàng?

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, đôi mắt máu chảy đầm đìa hiện lên trước mặt Lâm Phong.

Lâm Phong lúc này cực kỳ giống ác ma, hài lòng mỉm cười dùng tiểu đao lật lật con ngươi dính đầy máu đỏ lòm. Binh sĩ cầm khay đựng đôi mắt đó và tất cả các binh lính khác đều nhắm hai mắt lại, bọn thị nữ nơm nớp lo sợ, không dám nhìn Lâm Phong, sợ người tiếp theo sẽ là mình. Im lặng một chút, tựa hồ nhìn đủ rồi, Lâm Phong lười nhác phất tay một cái rồi ra lệnh: “Đi xuống đi, đem đi xử lý.”

Tiểu nha đầu đã sớm đau đớn đến hôn mê, thị vệ đem nàng ném xuống bãi cỏ để nàng tự sanh tự diệt, các binh sĩ ở bên cạnh không dám nói gì, vị Phượng Phi của Thiên Thành Quốc này hạ thủ thực tàn nhẫn, khó bảo toàn rằng mục tiêu kế tiếp của nàng sẽ không phải là mình.

Đám thị vệ trong lòng rét lạnh đem việc xử lý đôi mắt kia ném cho binh lính, gọi hắn đi xử lý, binh lính nhìn lên thấy cặp mắt kia thật giống như sống sờ sờ đang nhìn mình lom lom suýt nữa thì buồn nôn, vội vội vàng vàng đem đôi mắt từ trong khay ném ra ngoài, tiểu nha đầu bên cạnh thì rửa sạch cái khay đem trở về. Bởi vì Phượng Phi muốn mọi vật phải thật sạch sẽ ngăn nắp, không muốn dính khí ẩm mốc bẩn thỉu của tiểu nha đầu kia .

Dưới sự kích thích cực độ của mùi máu tanh không ai phát hiện ra, loan đao ngắn nhỏ ban nãy dùng để khoét mắt trong lúc vô tình đã không biết biến mất ở đâu…


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...