Giả Yêu Làm Thật
Chương 200: Minh Tranh, tôi muốn thiết lập mối quan hệ cùng người khác
Xe chạy về phía trước, rất nhanh dừng ở cửa khách sạn.
La Văn Anh đưa tay mở cửa xe ra, lại thấy Minh Tranh vẫn đang dựa đầu vào ghế ngồi, dường như đã ngủ thiếp đi.
Cô hơi nhíu mày, tài xế quay đầu lại gọi. “ Tổng giám đốc?”
Người vẫn ngủ say không trả lời, La Văn Anh hướng tài xế nói. “Cứ để anh ấy ngủ, anh tạm thời dừng xe ở đây đi.”
“Vâng.”
Cô mở cửa xe đi xuống, tài xế mở điều hòa cao thêm một chút, ngồi trong xe cùng với Minh Tranh.
La Văn Anh trở lại khách sạn, đem lời Tống Cẩm Trác nói ném ra sau gáy, cô đi vào trong thang máy, nhìn thang máy chậm rãi đi lên,cô cầm thẻ phòng trở về phòng của mình, sau đó đi tới cửa sổ sát đất nhìn xuống, xe công ty còn dừng phía dưới, có lẽ Minh Tranh vẫn còn ngủ ở bên trong.
La Văn Anh uống hai ly nước, thân thể mệt mỏi vô cùng, cô cuộn tròn người nằm trên giường, từ từ đi vào giấc ngủ, cả người cũng dần dần dãn ra, sau cùng dứt khoát lười biếng nằm sấp xuống, không muốn nghĩ gì nữa.
Một hồi chuông điện thoại vang lên, La Văn Anh nghiêng người, lúc mở mắt theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối rồi.
Cô đưa tay lên tủ đầu giường tìm kiếm, vừa cầm đến điện thoại thì thấy là Tống Cẩm Trác gọi. Trong đầu chợt nhớ đến một vài chuyện xảy ra lúc trước,cô đưa điện thoại đến tai nghe.
“Alo, La tiểu thư?”
Nghe cách Tống Cẩm Trác xưng hô, La Văn Anh cười cười ngồi dậy. “Là tôi, Tống tiên sinh.”
Trong giọng nói Tống Cẩm Trác có thể nghe được mấy phần tiếc nuối. “Em còn chưa trở lại sao?”
La Văn Anh nhìn ngắm căn phòng trước mắt, giờ này chắc cũng tầm 8 giờ rồi, cô nói dối không giỏi, dứt khoát thẳng thắn nói thật. “Thật ngại , sau khi em trở về đã ngủ một giấc, vừa mới tỉnh dậy.”
Tống Cẩm Giác lên tiếng trả lời. “Em còn nợ anh bữa cơm tối, ra ngoài đi, anh ở đại sảnh khách sạn chờ em.”
“Oh, được.”
La Văn Anh nhanh chóng đứng dậy đi tắm, thay bộ quần áo khác rồi cầm túi xách đi xuống.
Tống Cẩm Trác ngồi trên sô pha trong đại sảnh chờ cô, cảm thấy rảnh rỗi đến vô vị, rút cuốn tạp chí bên cạnh đặt lên trên đùi xem, La Văn Anh đi đến bên cạnh anh, giọng nói mang theo vài phần nhỏ nhẹ. “Thật ngại quá.”
Tống Cẩm Trác ngẩng đầu, tầm mắt nhìn đến người trước mặt, bởi vì là ra ngoài ăn tối nên La Văn Anh ăn mặc không giống như thường ngày, phía trên là một chiếc áo cotton không tay màu trắng thuần khiết, hai bên mép vai còn thêu đường viền nhún hình lá sen, phía dưới là quần ống suông tơ tằm màu xanh da trời lửng đến đầu gối, dưới chân mang giày sandal, nhìn qua đơn giản nhưng lại thu hút ánh nhìn của nhiều người, cô thấy ngại vì đã để Tống Cẩm Trác đợi lâu, cho nên đi xuống có chút gấp gáp. Tống Cẩm Trác lộ ra vẻ hài lòng, anh cười tủm tỉm thu lại cuốn tạp chí trên tay. “Đi thôi.”
La Văn Anh ngồi vào trong xe, liếc mắt thấy tinh thần Tống Cẩm Trác như tràn đầy sức sống. “Em cho là anh đi về rồi.”
Tống Cẩm Trác gõ gõ tay lái, mắt chuyên chú nhìn về phía trước. “Hi vọng anh đi về?”
“Anh không phải rất bận rộn sao?”
“Hôm nay tự cho phép mình nghỉ một ngày, ngày mai lại lái xe đi, dù sao cũng không xa.”
Trong lòng La Văn Anh có chút cảm động. “Kỳ thật không cần như vậy, dù sao mấy ngày nữa em cũng sẽ trở lại Nghênh An, bữa cơm hôm nay coi như là phạt em chậm trễ, em mời.”
Tống Cẩm Trác nhìn cô. “Vậy anh phải chọn nhà hàng đắt tiền nhất.”
Điện thoại di động trong túi xách vang lên, La Văn Anh lấy ra nhìn, trên màn hình hiển thị là Minh Tranh.
La Văn Anh dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ lên màn hình vài cái nhưng không nghe, ánh mắt Tống Cẩm Trác nhìn về một bên mặt cô, thấy cô cụp mắt xuống, cứ nhìn chăm chú vào điện thoại đến ngẩn người, không nhận, cũng không tắt.
Tống Cẩm Trác nhịn không được hiếu kỳ. “Ai vậy a?”
La Văn Anh nhẹ giọng. “Là sếp của em.”
“Vậy sao cô không nghe điện thoại?” Tống Cẩm Trác dừng đèn đỏ. “Có lẽ có chuyện gì đó.”
“Anh ấy thì có thể có chuyện gì?” La Văn Anh buộc miệng nói ra, suy nghĩ một chút, cô lại nói thêm. “Kế hoạch làm việc ngày mai vẫn tiếp tục như cũ, tư liệu cũng đã làm xong…không cần phải chuẩn bị gì nữa.”
Tống Cẩm Trác đối với chuyện giữa Minh Tranh và La Văn Anh cũng không phải hoàn toàn không biết , hai người trước đã từng đính hôn, sau đó lại giải trừ hôn ước, cả thành phố Nghênh An một thời gian đều ồn ào huyên náo chuyện này.Nhìn thấy tâm tình cô suy sụp tựa như không muốn nói gì nữa, Tống Cẩm Trác lái xe đi. “Muốn ăn cái gì?”
“Anh không phải nói muốn chọn nhà hàng đắt tiền nhất sao?”
Tống Cẩm Trác không khỏi cười nói. “Bình thường cùng bạn bè ra ngoài, ăn uống chỉ cần có hương vị, còn khi đi xã giao, thì mới cần phô trương.”
Sau một lúc, Tống Cẩm Trác dừng xe trước một nhà hàng mang vẻ cổ xưa, anh cùng La Văn Anh tiến vào đại sảnh. “Món ăn Quảng Đông, có được không?”
“Có thể.”
Hai người ngồi vào bàn gần cửa sổ, điện thoại của La Văn Anh vang lên lần nữa, cô tắt chuông rồi để vào trong túi.
Tống Cẩm Trác cầm lấy bình trà sứ thanh hoa rót vào ly trà của La Văn Anh, từ thần sắc của cô có thể nhìn ra được một chút manh mối, anh không hỏi gì nữa, gọi món ăn rồi cùng La Văn Anh nói chuyện.
La Văn Anh nhìn quanh bốn phía, khung cảnh cao nhã thanh tịnh, là một chỗ tốt hiếm thấy. “Anh thường đến thành phố Đông An ?”
“Không, đây cũng là lần đầu tiên.”
“Vậy sao anh lại tìm được chỗ này?”
Tống Cẩm Trác cười dựa lưng vào ghế. “Anh tìm được trên mạng. Thật ra lúc em trở lại anh đã thấy được, nhưng không có gọi, chỉ muốn nhìn em một chút xem em có nhớ hay không đáp ứng chuyện anh đã nói, nhưng thấy em tinh thần mệt mỏi, muốn đợi em nghỉ ngơi thật tốt rồi hãy nói, sau đó ngồi trong phòng suy nghĩ một chút xem bữa tối ăn ở đâu. Không nghĩ tới em vậy mà lại ngủ quên mất, hoàn toàn không nhớ gì đến anh.”
“Sao có thể chứ.” La Văn Anh đem tóc vén ra sau tai. “Lúc ấy em thật sự buồn ngủ, anh xem bây giờ tinh thần em rất rốt, có thể ăn nhiều một chút.”
Thức ăn rất nhanh được bưng lên, bên trong phòng nhiệt độ vừa đủ, từng món ăn đầy đủ màu sắc hương vị khiến người ta cảm thấy hứng thú, Tống Cẩm Trác dùng muỗng múc một ít thức ăn vào chén La Văn anh. “Nghe nói mùi vị không tệ.”
La Văn Anh ngủ một buổi chiều, sớm đã đói đến ngực dán vào lưng, cô đưa vào trong miệng cắn một cái, ra sức gật đầu.
“Đừng vội.” Tống Cẩm Trác buồn cười, nâng ly trà lên hớp một ngụm, La Văn Anh mặc dù rất đói, nhưng từ nhỏ đã được giáo dục tốt nên cũng không đến mức ăn ngốn nghiến. Tống Cẩm Trác nhìn cô, trong mắt ẩn hiện nét cười. “Thích thì cứ há miệng ăn, không cần phải để ý người khác.”
“Miệng không mở to được.” La Văn Anh cầm lấy khăn tay nhẹ lau khóe miệng. “Có chút thói quen nhất thời không thể thay đổi được.”
Tống Cẩm Trác ra hiệu người phục vụ đem món tráng miệng sữa hai lớp đưa cho La Văn Anh, đợi người đi rồi,anh tự tay gấp thức ăn cho cô. “Anh nghe nói từ sau khi em cùng Minh gia giải trừ hôn ước, cũng không có tính đến chuyện yêu đương nữa, tại sao vậy? Cũng là bởi vì vấn đề thói quen sao?”
La Văn Anh cắn một miếng tôm, hương vị thơm ngon tỏa ra trong miệng, cô ngẩng đầu nhìn Tống Cẩm Trác đang nhìn mình chằm chằm. “Không phải.”
Nói ra hai chữ này, ngữ điệu cũng nhỏ dần, La Văn Anh uống chút nước rồi mới lên tiếng. “Chỉ là không gặp được đối tượng thích hợp mà thôi, em cũng từng xem mắt vài người nhưng sau đó không có gặp lại.”
Tống Cẩm Trác nghe vậy còn cười lên. “Xem ra vẫn là thời cơ chưa đến, vậy em nói một chút, anh thế nào?”
La Văn Anh lúc trước đi xem mắt, đa số đều chỉ dừng lại ở việc lưu lại số điện thoại, trở về cũng không có suy nghĩ hay mơ tưởng gì khác, không điện thoại cũng không nhắn tin, đừng nói đến việc gặp lại lần thứ hai. Trường hợp giống như Tống Cẩm Trác bây giờ, thật sự là lầu tiên.
Tống Cẩm Trác nâng đũa. “Chúng ta sao không thử xem, giống như những người yêu nhau bình thường, gọi điện thoại hẹn nhau ăn cơm, nói chuyện tình cảm yêu đương một chút, suy cho cùng cũng không thể đứng bất động tại chỗ mãi được.”
Lời này của Tống Cẩm Trác không phải cô chưa từng nghĩ qua, nhưng Minh Tranh vẫn luôn đứng ở nơi đó không động, cho nên cô cũng chỉ có thể cố gắng theo cùng, nhưng thật ra người anh chờ không phải là mình, cô hao tổn chừng đó thời gian cùng tuổi thanh xuân, đến tột cùng có xứng đáng hay không?
La Văn Anh nghiêm túc cẩn trọng đối diện Tống Cẩm Trác. “Anh sẽ cùng em kết hôn sao?”
Tống Cẩm Trác đặt hai tay xuống mép bàn, ăn ngay nói thật. “ Không biết, anh hiện tại không thể cho em hứa hẹn gì, thích hợp hay không thích hợp phải qua lại một thời gian mới có thể biết rõ.”
La Văn Anh cười gật đầu. “Nếu anh nói đồng ý, em nghĩ không chừng đã sớm bị anh dọa bỏ chạy.”
Ít ra cô cùng Tống Cẩm Trác là hai người giống nhau, cùng đứng ở điểm xuất phát, không có chuyện ai chờ đợi ai.
Ăn cơm xong, Tống Cẩm Trác sáng sớm ngày mai còn phải quay về thành phố cho nên cũng không đi đến nơi khác, La Văn Anh nhìn ra ngoài cửa xe, tay đang để trên đầu gối bỗng nhiên bị kéo qua. Lòng bàn tay Tống Cẩm Trác hơi mát lạnh, La Văn Anh cũng không thấy có gì ác cảm, suy nghĩ vẫn còn ở nơi nào đó xa xăm.
Trở lại khách sạn, La Văn Anh đứng ở cửa đại sảnh chờ hắn, Tống Cẩm Trác đưa chìa khóa xe cho nhân viên đậu xe rồi xoay người đi về phía cô.
La Văn Anh mở điện thoại lên, nhìn thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ của Minh Tranh.
Tống Cẩm Trác thấy cô xuất thần, cũng không hỏi kỹ. “Đi thôi, anh đưa em lên lầu.”
“Không cần.” La Văn Anh cùng hắn bước vào trong thang máy. “Em đã hẹn với mẹ sẽ cùng bà nói chuyện qua webcam, nếu để bà đợi lâu sẽ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của bà, có anh ở đây nói chuyện không tiện cho lắm.”
“Có cái gì không tiện?” Tống Cẩm Trác cười tựa vào thang máy. “Nói không chừng mẹ em nhìn thấy anh và em trễ thế này còn ở chung một chỗ, ngày mài sẽ bắt chúng ta đi đến cục dân chính đăng ký.”
La Văn Anh sao lại có thể nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Tống Cẩm Trác, cô ngẩng đầu vờ như đang nhìn phím số, cửa thang máy đing một tiếng mở ra. La Văn Anh vô thức nhìn về phía Tống Cẩm Trác.
Nam nhân cười làm động tác mời. “Hôm khác anh sẽ gọi cho em, thay anh gửi lời hỏi thăm đến bác gái.”
“Được.” La Văn Anh đi ra thang máy, trong lòng thấy nhẹ nhõm.
Phòng của Tống Cẩm Trác ở tầng phía trên, đợi cửa thang máy đóng lại, La Văn Anh xoay người đi về phía phòng mình.
Lơ đãng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Minh Tranh một thân lẻ loi đứng ở trước cửa phòng cô, bóng người kéo dài trên mặt đất, trong lòng La Văn Anh không nhịn được cảm thấy chua xót, cô đi về phía trước, bước chân càng lúc càng nặng nề. Minh Tranh nghe được tiếng động, đôi mắt âm u thâm trầm nhìn thẳng về phía La Văn Anh. “Tại sao không nhận điện thoại của anh?”
La Văn Anh lấy chìa khóa phòng ra, cửa bị Minh Tranh chặn phía trước không biết làm sao, cô đứng trước mặt anh. “Có chuyện gì sao?”
Minh Tranh hòa hoãn nói. “Ăn cơm chưa?”
La Văn Anh gật đầu. “Mới ăn bên ngoài về.”
Minh Tranh lúc này đang đói bụng, buổi chiều ngủ mơ mơ màng màng, lúc thức dậy nhớ đến La Văn Anh, điện thoại lại gọi không được, gõ cửa phòng cũng không ai trả lời. “Là đi ra ngoài cùng anh ta sao?”
La Văn Anh đưa tay đẩy Minh Tranh qua một bên, lấy chìa khóa ra muốn mở cửa đi vào, cô cúi thấp đầu, cũng không nhìn đến anh một lần, La Văn Anh nghe được trong giọng nói của mình mang theo tuyệt vọng cùng đau đớn, vốn chỉ là những từ ngữ mờ nhạt, nhưng khi nói ra lại ẩn chứa sức mạnh rõ ràng.
“Minh Tranh, tôi quyết định kết giao cùng Tống Cẩm Trác, vừa rồi chúng tôi đã xác định quan hệ.”