Giá Như Mình Đừng Gặp Gỡ

Chương 4


Chương trước Chương tiếp

13. 

Tôi vẫn đến nơi đó. 

Trong bữa tiệc ánh đèn rực rỡ, đàn ông mặc âu phục giày da, phụ nữ trên người đầy trang sức không ngừng di chuyển trong sảnh, sang trọng đan xen, vô cùng náo nhiệt. 

Còn tôi đứng trong một góc tối, không chút phù hợp, giống như một kẻ ngoại lai xâm nhập. 

Tống Tùy rất dễ tìm. 

Tôi đuổi theo sau lưng anh ấy mười mấy năm, vô số lần tìm kiếm bóng dáng anh ấy trong đám đông. 

Thân thể anh ấy cao lớn, mặc một bộ âu phục gọn gàng. Người bên cạnh nắm tay anh mặc một bộ váy đỏ, xinh đẹp như một đóa hoa hồng. 

Đó là Tô Đường. 

Tôi nhìn họ xuyên qua đám đông, cười đùa vui vẻ. 

Giống như một cặp đôi được đất trời định sẵn. 

Cho dù đã sớm đoán được cảnh tượng này, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, tôi vẫn như cũ giống như bị người ta nặng nề tát một cái. 

Trái tim nhảy lên liên hồi, dây leo bất an gắt gao quấn lấy, lại không ngừng siết chặt, đau đến mức tim tôi như muốn nổ tung ra. 

Trong đầu tôi như chia thành hai mảnh, gân xanh trên trán từng chút một hiện lên. 

Nhưng tôi không làm gì cả, chỉ đứng đây nhìn họ nắm tay, nhìn họ mỉm cười chào hỏi mọi người. 

Tôi thấy có người đi về phía Tống Tùy vỗ bả vai anh ấy, chỉ chỉ về phía tôi. 

Tống Tùy nghiêng đầu nhìn qua. 

Tôi không mặc váy sang trọng, cũng đã rất gầy, lâu lắm rồi tôi không dám nhìn vào gương, sợ nhìn thấy xương gò má mình đang dần lộ ra, sợ nhìn thấy gương mặt mình dần hóp lại. 

Tôi biết anh ấy đã nhìn thấy tôi. 

Bởi vì sắc mặt anh ấy thoáng cái đã thay đổi, rất khó coi. 

Cách đám đông náo nhiệt, chúng tôi cứ từ xa nhìn nhau như vậy. 

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ấy, không cười cũng không khóc. 

Nhìn thấy anh ấy thay đổi sắc mặt, tránh khỏi tay Tô Đường, muốn bước đến chỗ tôi, cách một đám người, bước chân anh ấy có vẻ gian nan. 

Tôi lại đột nhiên cười với anh ấy, sau đó xoay người rời khỏi nơi này. 

14. 

Về đến nhà, tôi đi thẳng đến gian phòng cũ trước đây, trong đầu loạn thành một đoàn dây dưa lẫn nhau, có thế nào cũng không gỡ được. 

Dây leo ở trái tim càng quấn càng chặt, như thể một giây sau sẽ nổ tung lồng ngực. 

Cuối cùng tôi không giữ nổi bình tĩnh, tôi quét mọi thứ trên bàn làm việc xuống, âm thanh hỗn độn vang vọng khắp nhà. 

Không đủ. 

Những cuốn sách đặt trên kệ bị tôi điên cuồng xé rách, giấy vụn bay rải rác trên mặt đất, giống như một trận tuyết trái mùa. 

Vẫn không đủ. 

Tôi kéo đổ kệ bày đồ trang trí nhỏ, mỹ phẩm chăm sóc da, đập vỡ những đồ thủ công mỹ nghệ Tống Tùy đi công tác mua về cho tôi. 

Dục vọng phá hoại đan xen với tức giận, xúc động tình cảm như đang diễu võ dương oai(*) trong đầu tôi. 

(*) Phô trương thanh thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe dọa. 

Mặt đất là một mớ hỗn độn đến lộn xộn, giống như cuộc sống tan vỡ của tôi. 

Lúc tôi lấy lại tinh thần, trên tay đã cầm một cây kéo, mà Niên Niên cũng gào dưới chân tôi. 

Tiếng chó kêu sắc bén lại dồn dập, thấy tôi rũ mắt nhìn nó, nó chợt an tĩnh lại, há miệng le lưỡi như đang cười ngây ngô. 

Kéo trong tay tôi rơi xuống đất, Niên Niên vội vàng nhào về phía tôi, vừa chạy vừa kêu. 

Tôi đờ đẫn ôm nó vào lòng, nó liền dùng chiếc đầu xù xì lông ra sức cọ cọ tôi, thân thể nho nhỏ nhưng ấm áp. 

Tôi ôm nó, đột nhiên rơi nước mắt. 

Tất cả xúc động rút đi, phá họa không mang lại cho tôi hài lòng, mà chỉ để lại trong tim tôi một lỗ đen sâu không đáy. 

Tra tấn như vậy. 

15. 

Lúc Tống Tùy về nhà, tôi đã dọn dẹp xong phòng. 

Anh ấy muốn nói chuyện với tôi, tôi ngồi trên ghế sô pha mỉm cười nhìn anh ấy, tôi biết anh ấy muốn giải thích, nhưng không biết làm thế nào mở miệng. 

Tôi ở cạnh anh ấy bốn năm, cùng anh ấy trải qua nhiều thứ, Tống Tùy không giỏi ăn nói nhưng trật tự rõ ràng, tất cả lời nói phát ra từ miệng anh ấy đều lạnh như băng. 

Là tôi từng chút từng chút một dạy anh ấy làm sao để đối phó với khách hàng khó chiều, làm sao để tiếp chuyện bạn học cũ. 

Anh ấy hiện tại đã thành thạo những trường hợp giải thích thế này, chỉ là khi xuất hiện trên người tôi người này lại tích chữ như vàng. 

Trước kia tôi cảm thấy anh ấy có là dạng gì tôi cũng yêu, hiện tại nghĩ lại, có lẽ cũng chỉ vì không có gì để nói cùng tôi mà thôi. 

Tôi cười mở miệng, chặn tất cả lời anh ấy muốn nói: “Không sao, em biết Tô Đường vừa về nước không có bạn bè gì, anh muốn giúp chị ta nên dẫn chị ta đi dự tiệc.” 

Sắc mặt Tống Tùy thay đổi: “Ừm…” 

“Không sao” Tôi nhìn anh ấy, âm thanh dịu dàng: “Em không ngại.” 

Tống Tùy nhìn tôi, không nói lời nào. 

Bốn mắt nhìn nhau. 

Tôi vẫn luôn nhẹ nhàng nhìn anh ấy. 

Hơn nửa ngày sau, cuối cùng anh ấy cũng dời tầm mắt. 

Lại bỗng nhiên ôm lấy tôi, ôm rất chặt, giống như muốn khảm tôi vào thân thể của anh ấy, làm tôi có chút không thở nổi. 

Hơi thở ấm áp nam tính rơi vào tai tôi. 

“Niệm Niệm.” Gọi đầy thân mật. 

“Em gầy rồi.” 

Tôi chỉ cười không đáp. 

Mùi đàn hương trộn lẫn hương hoa hồng vây quanh, tôi cứng rắn khắc chế cảm giác buồn nôn của mình. 

16. 

Sáng hôm sau thức dậy, tôi vẫn tiễn anh ấy đi làm như bình thường. 

Vốn tưởng rằng anh ấy muốn đi, Tống Tùy lại đột nhiên dừng bước ở phòng khách: “Niệm Niệm.” 

Anh ấy dịu dàng nói: “Anh quên thắt cà vạt.” 

Tôi có chút bất đắc dĩ, lên lầu tiện tay chọn một cái đưa cho anh ấy. 

Tống Tùy không nhận, cuối đầu nói: “Niệm Niệm, giúp anh.” 

Tôi nghe lời thắt giúp anh ấy, Tống Tùy cúi đầu, ngoan ngoãn chờ tôi thắt xong. 

“Xong rồi.” 

Thắt lưng bỗng nhiên bị người ta kéo lại, tôi lao về phía trước dính vào thân thể người đối diện, tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Tống…” 

Mọi lời nói đều bị chặn trở về, trên môi một mảnh ấm áp. 

Tống Tùy bóp eo tôi hôn tôi, rất hung dữ. 

Như công thành cướp đất, giống như thú dữ xé rách lớp ngụy trang mang theo dục vọng hung ác. 

Lúc tách ra, đuôi mắt người kia mờ nhạt xuất hiện một màu đỏ mỏng. 

Tôi chỉ nhìn anh ấy, không nói gì. 

Tống Tùy lại hôn lên trán tôi, khóe môi khẽ nhếch: “Anh đi đây, Niệm Niệm.” 

Tôi mỉm cười nói tạm biệt. 




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...