Giá Như Em Là Con Gái

Chương 32: Cuộc đua bắt đầu


Chương trước Chương tiếp

Tiếng súng đã vang. Cuộc đua đã bắt đầu. Nó và nhỏ Sasa đang chạy với tốc độ bạt mạng. Bọn nó phải đua cả thảy 20 vòng. Hiện nhỏ sasa đang dẫn trước nó và nhìn bộ dáng đua xe của nó bây giờ có vẻ nó không có ý định vượt mặt nhỏ. Phong thái của nó bây giờ rất ung dung nha! Một tay cầm lái còn tay kia thì đặt lên cửa xe và nhịp theo lời bài until you. Nhìn nó bây giờ rất hưởng thụ. Trong khi nó đang rất thoải mái như thế thì bọn hắn cứ đứng ngồi không yên. Trận đấu này không đơn giản chỉ là một trận thi đấu mà còn liên quan đến sự tồn vong của gia đình nó và Rein nữa. Ấy thế mà nó lại chẳng có tí gì coi là quan trọng. Thời gian trôi, số vòng bọn nó hoàn thành cũng ngày một tăng dần. Vậy là cả hai đã hoàn thanh 18 vòng rồi chỉ còn 2 vòng nữa thôi cuộc đua sẽ kết thúc. Nếu nó cứ đua như hiện giờ thì cầm chắc cái thua rồi.

- Chị ơi!_Rein chắp tay trước ngực và vẫn luôn hướng mắt vào màn hình cực lớn trước mặt. Dù nhỏ đã nói chỉ cần nó bình an nhưng nhỏ cũng không muốn mất tài sản gia đình mình. Nhỏ có tham lam quá không?

- Chị ấy bị con nhỏ đó bỏ một đoạn xa rồi kìa!_Rin cũng lo lắm. Một phần cậu nhóc lo cho nó nhưng phần lớn vẫn lo cho Rein hơn. Nếu nó thua thì tài sản của Rein sẽ rơi vào tay lão già đó và tệ hơn nếu nó có chuyện gì thì Rein sẽ gục ngã mất. Bọn hắn hiện cùng chung một tâm trạng riêng chỉ có John vẫn ngồi nhởn nhơ quan sát. Bọn nó đã đua được nửa vòng nữa rồi và nó vẫn bị bỏ xa. Nhìn nó chán chường, John lôi trong túi áo ra một bộ đàm và gọi cho nó. Trước khi thi đấu anh đã đưa cho nó một cái giống như vậy để liên lạc.

- Lallie!_Khi nghe John gọi tên nó thì cả đám liền hướng mắt sang anh và họ khá bất ngờ khi nghe tiếng nó vang lên

- Em nghe nè!

- Anh John liên lạc được với Lallie nè!_Alan reo lên

- Em không sao chứ?_Hắn và Jame cùng hỏi

- Không sao! Vẫn bình thường

- Chị, chị đang bị bỏ một đoạn khá xa đấy!_Rin phát biểu

- Ừm.

- Em tính tiếp tục tình trạng này đến bao giờ?_John hỏi trong sự chán chường. Anh đang chờ một sự bộc phá từ nó. Và những con người ở đây cũng thế!

- Anh chán rồi sao? Con nhỏ đó tung bay chưa đã mà

- 20 vòng mà đã trôi qua 18 vòng rồi. Em mau kết thúc đi!

- Biết làm sao được! Ông chủ đã ra lệnh thì em phải nghe theo thôi!

- Cố lên nha!_John nói rồi tắt bộ đàm.

- Hai người nói chuyện khó hiểu quá!_Sally mè nheo

- Nhưng con bé có khả năng vượt nhỏ kia không? Nó đã bị bỏ xa quá…_Jame chưa nói hết câu thì bị giật mình bởi tiếng hò hét của những con người bên trong trường đua.

- Bắt đầu rồi!

- Hura! Chị là giỏi nhất

Rồi lại có những tiếng đồng thanh “Nữ hoàng tốc độ”. Những tiếng hò hét làm chuyển ánh mắt của bọn hắn đến màn hình. Trên màn hình chiếc xe đỏ của nó đang di chuyển với tốc độ ánh sáng. Di chuyển nhanh đến nổi không thấy xe đâu chỉ thấy một vệt đỏ chói. Ngay cả camera cũng không thể ghi hình được toàn bộ chiếc xe. Thật bất ngờ. Bọn hắn đã được một hồi ngạc nhiên, sững sờ. Hắn không thể nhận ra cô gái sợ sệt của ngày bị mưu sát đó. Nó đã trở thành một con người khác hẳn.

- Chuyện…chuyện gì đang xảy ra vậy?_Sakia lắp bắp. Mắt nhỏ như bị hoa lên vậy

- Đó mới là tốc độ thật sự của Lallie. Mọi người gọi nó là nữ hoàng tốc độ cũng có nguyên do cả thôi!_John nhàn nhạt nói.

- Vậy mà lâu nay em không biết bên cạnh em có một cao thủ như vậy_Rin tặc lưỡi. Cậu đã hiểu vì sao lúc trước đua xe với cậu, nó lại tự tin đến như vậy. Nó đã quen với việc đua xe rồi mà

- Hay lắm em gái!_Jame tấm tắt khen nó

- Nghe chưa Lallie! Mọi người đang khen em đấy!_John nói qua bộ đàm. Anh đã bật bộ đàm từ bao giờ rồi

- Vâng!

Và với tốc độ không ai sánh bằng đó, một lúc sau nó đã đuổi kịp nhỏ Sasa. Nhỏ đó cứ ngỡ nó sẽ không đuổi kịp nhỏ nên cho xe chạy từ từ. Nhưng rồi nhỏ đã phải giật mình khi nó phóng xe tới phía sau nhỏ. Sững sờ một lúc nhỏ mới nghiến răng nghiến lợi nhìn qua gương chiếu hậu

- Mày nghĩ tao sẽ để mày vượt tao sao?_Nói rồi nhỏ Sasa tăng tốc nhanh hơn. Nó cũng đâu có thua. Cái gì chứ tốc độ thì nó không ngán đâu. Nó cho xe chạy nhanh hơn nữa và lách qua một bên để vượt xe nhỏ Sasa nhưng bất ngờ nhỏ Sasa đã lách qua và chặn đường xe nó. Nó lại lách xe qua bên ngược lại nhưng nhỏ Sasa lại chặn đường nó.

- Trò này xưa rồi._Dứt lời nó giảm tốc độ cho xe chạy chậm lại dần. Mọi người trong trường đua bắt đầu bát nháo lên vì chuyện đó. Bọn hắn cũng thế. Còn nhỏ Sasa thì ngồi trong xe cười hả hê vì tưởng đã cắt đuổi được nó nhưng nhỏ đâu ngờ được chuyện xảy đến. Chiếc xe nó đang lao như gió và chạy theo đường dích dắt. Nhỏ không thể đoán được hướng đi của nó nên không chặn xe nó được. Và nó đã vượt qua nhỏ một cách dễ dàng. Cả trường đua hò hét lớn hơn nữa.

- Em tài thật_Sally tán thưởng.

- Quá khen rồi!_Nó khẽ cười. Và ngay lúc nó phân tâm đấy thì “Rầm”

- Á!_Một tiếng rầm cùng với việc nó nhào tới trước làm nó giật mình. Đầu nó đập vào tay lái nên bây giờ đau kinh khủng. Vốn dĩ đầu nó đã đau rồi mà. Máu từ trán nó cũng bắt đầu chảy xuống. Ngồi thẳng lại, nó quay đầu lại sau để xác định chuyện gì đang xảy ra. Nhỏ Sasa đang cán vào phần sau xe của nó. Nhỏ đang giở trò chơi xấu. Mà nó cũng quên mất. Đi sau thì không sao chứ đi trước thì chuyện này không ai có thể nói sẽ không xảy đến. Nhưng trước giờ nó rất ghét kẻ giở trò chơi xấu, và nhất định nhỏ sasa sẽ trả giá vì việc này. Nhỏ Sasa chạy lên ngang bằng nó. Nhỏ ta đâu chịu thua, nhỏ lại cho xe va mạnh vào xe nó hơn và ép xe nó vào sát vách đá. Tốc độ mà nó đang đi cùng với sức ép làm xe ma sát mạnh với vách đá. Kì này anh John phải đi sửa xe nữa rồi

- Em/cậu/chị không sao chứ Lallie?_Cả bọn cùng hỏi

- …_Nó không nói gì. Là do nó đang tức giận hay do nó phải xoay sở để thoát khỏi cảnh ngộ đó nên không nói

- Lại có thêm một mạng người nữa rồi!_John thở dài. Bọn hắn hiểu John đang nói gì mà. Bọn hắn cũng đã được nghe nhiều về nữ hoàng tốc độ rồi, nhất là về sự công bằng của nó.

- Phạm Thiên Hương!_Nó gằng từng chữ. Con nhỏ đó đã chơi xấu làm nó bị thương và làm hỏng chiếc xe mà nó yêu quý nữa. An phận với nó mới lạ đấy! Nó dồn tất cả lực xe và người về bên trái và hất mạnh chiếc xe của nhỏ đó ra. Nó tiếp tục chạy xe về phía trước nhưng không chạy quá nhanh. Nhỏ sasa sau khi bị nó hất văng ra xa thì vội vàng đuổi theo nó.

- Em không sao chứ?_Hắn hỏi, hắn đang rất là lo cho nó. Hắn cứ hỏi “Không biết cô ấy có sao không? Có bị trầy xước gì không?” Hắn tự hỏi lòng nhiều lắm!

- Không sao!

- Em tính trừng phạt nhỏ thế nào?_John hỏi. Anh đã biết đáp án rồi, chỉ hỏi cho có thôi

- Anh nghĩ sẽ ra sao khi làm xe của em ra thế này?

- Ừ

- Nhỏ đó…thù mới nợ cũ em sẽ trả đủ cho nhỏ._Nó đay nghiến nói_Cũng phải để cho lão ta nếm trải nỗi đau mất người thân chứ

- Lallie! Em không được giết nhỏ đó_Jame lớn tiếng nói. Cốt yếu cũng vì anh không muốn tay nó vấy máu thôi

- Anh đừng lo quá! Em sẽ không tự tay giết nhỏ đó đâu! Từ giờ đến khi trận đấu kết thúc mọi người đừng nói thêm lời nào

- Ừm

Và rồi cả bọn lại tập trung vào hai chiếc xe trên màn hình. Nhỏ sasa đã đuổi kịp nó. Chẳng biết nó sẽ làm gì nữa.

“Rầm” Lại một tiếng động nữa vang qua bộ đàm. Trên màn hình, xe nó lại bị nhỏ Sasa đâm phải. Cả bọn ai cũng muốn hỏi thăm nó nhưng không ai nói được gì. Nó đã dặn phải im lặng mà. “Rầm” Lại một tiếng động nữa.

- Tao sẽ cho mày chết!_Nhỏ sasa cười nham hiểm rồi tăng ga thúc xe nó về phía trước. Nó cũng cứ mặc cho con nhỏ đó đẩy đi. Đường đua tuy khá rộng nhưng gồ ghề lắm. Còn có nhiều vách núi nữa. Và trước mặt nó hiện giờ là một vách đá khá cao. Xe nó bị nhỏ Sasa thúc thẳng tới đó và không có dấu hiệu dừng lại. Con nhỏ này tính đẩy nó rớt xuống vách đá đây mà. Hai chiếc xe ngày một đến gần vách đá hơn và nhỏ Sasa lại tăng tốc nhanh hơn. Hai chiếc xe lao như bay về phía vách đá. Bọn hắn quan sát mà lòng như xáo trộn cả lên. Và rồi sự lo lắng đã chiếm trọn tâm tư bọn hắn. Bọn hắn không thể im lặng mãi được. Cái chết đang ở trước mặt nó rồi

- Lallie! Cẩn thận đấy!_Hắn và Jame cùng la lên. Nó chẳng để ý gì đến lời của hai người bọn hắn. Nó đang tập trung vào vấn đề gì đó. Xe nó chỉ còn cách vách 5m nữa thôi, rồi 4m…3m

- Vĩnh biệt nhé!_Nó thầm nói rồi bẻ lái một góc 90 độ thoát khỏi sự kiểm soát của con nhỏ Sasa. Xe nó theo quán tính quay đủ một vòng rồi dừng lại. Còn nhỏ Sasa thì sao? Nhỏ cứ hướng xe mà phóng tới. Nhỏ cứ cho rằng khi xe nó có dấu hiệu rơi xuống vách thì nhỏ dừng lại nhưng ai ngờ nó đột ngột biến mất và trước mắt nhỏ là cái vách cao cheo leo đó. Nhỏ vội nhấn phanh nhưng muộn rồi, phanh không có tác dụng. Chiếc xe cùng với nhỏ Sasa chạy ra khỏi đường đua và rơi tự do xuống vách đá. Mọi người trong trường đua ai cũng ngỡ ngàng. Họ cứ ngỡ nó đã bị rơi xuống vực rồi. Ai cũng rất lo cho nó. Tất cả đều thở phào khi thấy nó vẫn bình an. Còn bọn hắn thì vẫn còn chút hoảng hốt trước tai nạn lúc nãy. Nhưng đó là do nhỏ tự nhận lấy thôi, trách ai được

- Hại người nhưng người có kết cục bi thương lại là mình!_Sakia thở dài não nề.

- Lallie! Lallie, em sao rồi?_Hắn lo lắng hỏi

- Không sao!_Nó gắng gượng nói. Trán nó vẫn còn rỉ máu. Còn phía trong đầu nó thì cứ như có ai đó đang đập mạnh vào từng dây thần kinh vậy. Nhưng nó không muốn những con người ở đây phải lo cho nó_Anh John, hãy cứ như giấy thỏa thuận mà bọn em đã kí mà làm đi. Em phải đến công ty gấp!_Nó chỉ nói có thế rồi lái xe bỏ đi.

- Ơ hay, con nhỏ này làm gì mà phải vội vậy chứ?_Layla xoa cằm khó hiểu

- Công ty xảy ra chuyện gì sao?_Rein trầm ngâm. Dù nhỏ là tổng giám đốc nhưng không rành về công ty bằng nó vì mọi chuyện trong công ty nó đều giúp nhỏ giải quyết mà. Nhỏ rất tin tưởng ở nó

- Hô, xong rồi. Chúng ta đến nhà lão già đó dùng bữa tối thôi!_John hồ hởi nói. Và cả bọn kéo đến ngôi nhà mà nó đã sống trong một thời gian dài. Hắn cũng đi cùng họ tuy rằng hắn đang rất lo cho nó. Nhưng hắn biết làm gì bây giờ? Nó đã đến công ty gấp như thế thì chắc có việc quan trọng rồi, hắn không thể làm phiền nó được

Chỉ vài phút sau, bọn hắn đã có mặt trước cổng căn biệt thự đó. Cả bọn tự tin bước vào. Sau vài hồi chuông, cánh cửa cũng mở ra. Trước mặt cả bọn bây giờ là lão già đó

- Chào ông!

- Bọn mày đến đây làm gì?

- Oh, chúng tôi đến đây vì có chuyện cần thông báo_John khinh khỉnh nói. Anh cũng chẳng muốn vào nhà lão làm gì nên đứng ngoài luôn.

- Chuyện gì?

- Kể từ bây giờ mọi tài sản cũng như cổ phần của ông thuộc quyền sở hữu của anh em Nguyễn Ngọc.

- Cái gì?_Lão hét lên_Mày có cái quyền gì hả?

- Xin lỗi, nhưng cháu gái ông đã thỏa thuận với bọn tôi rồi_John đưa tờ giấy lên cho lão xem. Lão mở to mắt mà đọc những chữ trên tờ giấy đó. Lão chết cứng. Mọi tài sản của lão đều đã thuộc về anh em nó rồi.

- Tao không tin. Sasa đâu?_Lão lấy lại tinh thần rồi hét lên

- Con nhỏ đó giờ chắc đã đoàn tụ với ba mẹ cô ta rồi

- Mày…Bọn mày đã làm gì nó. Nói mau Sasa đang ở đâu?_Lão túm lấy cổ áo John

- Là do nhỏ đó rãnh rỗi quá nên mới thách đấu đua xe với bọn tôi thôi_John hất lão ra rồi nói_Nhỏ đã cam kết chịu mọi thiệt hại kể cả tính mạng trước khi thi đấu rồi. Chúng tôi không có lỗi gì cả. Bọn tôi đến đây chỉ nói có vậy thôi._John quay lưng toan đi nhưng sựt nhớ ra cái gì đó nên quay lại_5 ngày sau, cuộc họp cổ đông sẽ diễn ra, mong ông hãy đến tham dự. Chúng tôi có điều bất ngờ cho ông đấy!_Nói rồi John dẫn cả bọn rời khỏi. Lão Thịnh thì khụy xuống. Không biết lão cảm thấy như thế nào khi mất người thân nhỉ? Lão phải nếm trải thử cảm giác của anh em nó đi chứ. Mất người thân đâu dễ chịu gì? Ấy thế mà lão còn hại chết đến 3 người thân của nó chứ chẳng ít (Là ông nội và ba mẹ nó ấy nha. Bà nội nó đang sống ở Mĩ với ông bà ngoại nó. Ba người đó là bạn thân của nhau)

Còn nó thì sao nhỉ? Nó đã đến công ty chưa?

Bệnh viện trung ương

- Cháu còn có thể cầm cự trong bao lâu ạ?_Nó hỏi viện trưởng

- Bệnh của cháu đã trở nặng rồi! Cháu phải phẫu thuật gấp thôi!

- Lúc trước nếu cháu phẫu thuật thì cơ hội thành công là 60% còn bây giờ thì sao ạ?_Nó cười chua chát

- Với tình trạng của cháu hiện giờ chỉ còn 40% thôi! Nhưng cháu cũng phải phẫu thuật đi. Có thể thành công thì sao?

- Không! Cháu còn việc phải làm. Nếu lỡ phẫu thuật mà không thành công thì có chết cháu cũng không nhắm mắt mất. Chúng ta không thể nói trước được gì. Cháu thà chết mà an lòng còn hơn. 5 ngày sau…nếu cháu có thể gắng gượng đến lúc đó thì cháu sẽ phẫu thuật

- Lallie, cháu bướng quá đấy!_Viện trưởng lắc đầu vì nó. Ông là bạn thân của ba nuôi nó và năm xưa cũng được ba nó giúp đỡ rất nhiều nên ông cũng biết nó và rất thương cho tình cảnh của nó.

- Bác tuyệt đối đừng nói bệnh tình của cháu cho ai nha! Nếu mọi người mà biết họ chỉ thêm lo lắng cho cháu thôi. Bác cũng biết cháu sẽ không nghe lời ai mà._Nó đứng dậy cúi chào viện trưởng rồi trở về. Đầu nó bây giờ lại có thêm một vết băng nữa rồi. Lúc đứng lên nó loạng choạng như sắp ngã. Mắt nó đã nhòe hơn rất nhiều so với lúc trước rồi. Liệu nó có cầm cự được không? Sao nó lại trở nên như vậy?

có một vài chỗ lầm lỗi trong truyện nha!

Năm nó 11 tuổi. Sau khi điều tra thông tin về lão Thịnh, nó biết lão Phạm có một đứa cháu trai là Mars, cậu ta đã chết vào vài tháng trước đó. Và trước ngày đó 1 năm, sự bất hạnh đã ập xuống với gia đình Laysi


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...