Mộc Như Lam ngẩn người một lúc để tiêu hóa lời của Lam Nhất Dương, cô bật cười, “Hải thúc, đến Lâu Lan các.”
“Lại đi đưa cơm cho vị thiếu gia kia nữa à?” Trần Hải thản nhiên hỏi.
Lần đầu tiên chở Mộc Như Lam đến bệnh viện, ông đã báo cáo mọi chuyện với Kha lão gia. Lão gia xót Mộc Như Lam vô cùng, ông hiểu rằng cháu gái cưng lương thiện như thế nào nên đã lập tức điều tra Lam Nhất Dương, khi phát hiện ra hắn là con cháu Lam gia thì đành phải chép miệng cho qua: người thừa kế duy nhất của Lam gia, nhiêu đây thôi cũng đã đủ tư cách để tạo dựng quan hệ với Mộc Như Lam.
Không hiểu Kha lão gia nghĩ gì mà lại có ý định để lại một phần ba tài sản cho cháu gái mình, may là ông chưa tiết lộ chuyện này với ai, nếu không thì Mộc Như Lam cũng khó mà yên ổn qua ngày.
Mộc Như Lam cười cười gật đầu, tất nhiên cô sẽ không đem qua một đống đồ ăn như Lam Nhất Dương nói, mà phải xem xét giá trị dinh dưỡng trước rồi mới quyết định mua.
Đến bệnh viện, cô bước đến cửa thang máy lúc này đang chứa không ít người, bệnh nhân, người nhà, y tá, khi thấy Mộc Như Lam thì tất cả đều tự giác nhường chỗ. Cô mỉm cười nói cám ơn, cả người như đang tỏa ra một vầng sáng mờ ảo, thu hút tất cả mọi người nhưng lại không có ai dám tới gần.
Kẻ phàm trần thô tục sẽ khiến thiên sứ sợ hãi bay đi mất.
Khi còn cách khu phòng bệnh VIP một tầng, trong thang máy chỉ còn Mộc Như Lam, vách tường xám bạc phản chiếu bóng hình một cô gái xinh đẹp tinh tế.
“Đinh!” Cửa thang máy mở ra, một thân hình bất ngờ ngã về phía Mộc Như Lam.
Cô vội vàng đỡ lại nhưng vì đối phương nặng hơn dự đoán nên không kịp phản ứng, cuối cùng bị đẩy ngã theo. Ngay khi sắp đụng phải mặt đất, cô nhanh như chớp vươn tay ra…
“Phịch!” Hai người cùng bị ngã vào trong thang máy, nhưng bởi vì chân người kia vẫn còn thò ra ngoài nên cửa không đóng lại được.
Mộc Như Lam nhíu mày ê ẩm, đầu người đàn ông này đè nặng lên cánh tay cô, chưa kể đến những hạt cát trên sàn thang máy đang găm vào da thịt.
“A… Chết tiệt…” Lục Tử Mạnh đau đến nhe răng trợn mắt, khó khăn chống người ngồi dậy nhưng chậm chạp mãi vẫn không xong. Đến khi được một đôi bàn tay nâng lên thì hắn mới hoàn hồn, chẳng trách cái bi kịch đập đầu chấn thương não không xảy đến, hóa ra là vì có người cứu hắn.
“Cảm ơn…” Lục Tử Mạnh chỉnh lại băng quấn trên đầu, quay sang nhìn người vừa bị hắn liên lụy thì sửng sốt không nói nên lời, đây, đây, đây chẳng phải là…
“Anh ổn chứ?” Mộc Như Lam giúp hắn nhặt cái nạng lên.
Lục Tử Mạnh lúng túng nhận lấy nạng từ tay cô, không hiểu sao lại cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Tuy rằng trước đây từng nghe nói về Mộc Như Lam nhưng vì hắn không mấy có hứng thú với các bé gái miệng còn hôi sữa nên cũng chẳng để ý nhiều. Những hôm cùng Mặc Khiêm Nhân theo dõi Mộc Như Lam, hắn chỉ cảm thấy rằng cô gái này quả thực không hợp với thế giới của bọn họ, cô được bảo vệ quá kỹ, quá lương thiện.
Mộc Như Lam nghĩ có thể người này bị thương khá nặng, “Phòng bệnh của anh ở đâu? Tôi đưa anh trở về?”
“Không cần,” Lục Tử Mạnh chưa kịp gật đầu thì một giọng nói xa cách đã truyền tới, ngẩng lên liền thấy Mặc Khiêm Nhân đứng gần đó, sắc mặt hắn nhợt nhạt, lạnh lùng thanh tao tựa ánh trăng.
Mộc Như Lam nhìn Mặc Khiêm Nhân, Mặc Khiêm Nhân nhìn Mộc Như Lam.
Lục Tử Mạnh dò xét nhìn hai người, nếu nói Khiêm Nhân giống như con suối mát thì Mộc Như Lam chính là dòng nước ấm. Ai, giả sử không phải lúc nào hắn cũng gắt gao truy cứu cô thì có lẽ Lục Tử Mạnh đã cho rằng họ là một cặp trời sinh.
Giày da chậm rãi ma sát mặt đất, Mặc Khiêm Nhân đi đến đỡ lấy Lục Tử Mạnh đang tựa vào Mộc Như Lam, liếc nhìn cánh tay trái của cô một cái rồi im lặng đỡ Lục Tử Mạnh rời đi.
Mộc Như Lam cúi người nhặt đồ rơi trên đất lên, tay trái vừa mới dùng sức một chút đã đau nhức không thôi, đành phải đổi sang tay phải.
Chậc, lại bất cẩn làm người tốt rồi…
…
Hôm đó Lục Tử Mạnh gọi điện cầu cứu Mặc Khiêm Nhân là bởi vì xui xẻo gặp phải một gã điên say xỉn tại quán bar. Hắn ta đi loạng choạng va vào Lục Tử Mạnh nhưng lại bảo Lục Tử Mạnh cố tình đụng hắn, thế là cãi nhau ầm ĩ dẫn đến ẩu đả, cuối cùng hai nhân vật chính đều phải vào bệnh viện.
Lục Tử Mạnh bị chấn thương nhẹ ở não, gãy xương chân trái. Hắn nằm trong phòng chán quá nên chống nạng ra ngoài tản bộ mà không biết việc này bất tiện và mất sức như thế nào. Đến lúc không còn cố được nữa, hắn đành dựa vào cửa thang máy nghỉ một chút, khi thang máy báo đến cũng không mấy để ý, hậu quả là bị ngã vào trong, liên lụy đến cả Mộc Như Lam.
“Mẹ nó, đau chết ông rồi,” Lục Tử Mạnh khoác vai Mặc Khiêm Nhân, bực mình chửi thề. Thấy Mặc Khiêm Nhân chẳng thèm phản ứng, hắn nghiêng đầu nhìn Mặc Khiêm Nhân đang ngẩn người, “Cậu lại nghĩ đến mấy thứ đáng sợ đấy à?”
Lục Tử Mạnh vốn không tin Mộc Như Lam là tội phạm giết người, qua chuyện vừa rồi lại càng không tin.
Mặc Khiêm Nhân im lặng không đáp, lúc nãy hắn chưa kịp ra tay nhưng đã nhìn thấy toàn bộ quá trình, bao gồm việc Mộc Như Lam đỡ lấy Lục Tử Mạnh, và cả việc cô để cho đầu của Lục Tử Mạnh nện lên cánh tay mình.
Là vì không muốn Lục Tử Mạnh bị thương?
Kỳ quái, thật sự quá kỳ quái, nếu Mộc Như Lam đúng là một tên cuồng sát biến thái lại giỏi ngụy trang thì lòng phòng bị của cô ta hẳn cũng phải cực kỳ cao. Gặp tình huống như thế, theo tiềm thức phòng bị và phản xạ có điều kiện, người bình thường ai cũng sẽ nhanh chóng lùi khỏi phạm vi nguy hiểm, huống gì là một tên tội phạm. Đằng này, cô ta lại tiến tới đỡ lấy, thậm chí còn vì bảo vệ người khác mà làm bản thân bị thương…