Mộc Như Lam làm như không thấy ánh mắt đắc ý khiêu khích của Bạch Tố Tình, “Ba mẹ, bọn con về rồi.”
Kha Uyển Tình vừa nghe đã lập tức đứng dậy đi ra đón, khóe miệng Bạch Tố Tình cứng lại. Cô ta bèn tự an ủi, cũng đúng thôi, Mộc Như Lam đứa con gái ngoan sống bên người ta mười sáu năm trời mà, người ở đây không để cho trẻ con độc lập từ nhỏ, thay vào đó lại ra sức cưng chiều bảo bọc. Yêu thương vô hạn như vậy không phải là thứ mà kẻ mới tới như cô ta có thể giành được một sớm một chiều, cứ bình tĩnh, cón rất nhiều thời gian.
Hiện giờ đã hơn mười giờ tối, mọi người ngồi lại trong phòng khách nghe Mộc Như Sâm hưng phấn kể lại ngày kỷ niệm hôm nay hoành tráng ra sao, Mộc Như Lam được những giáo sư kia gọi đi bàn chuyện như thế nào. Kha Uyển Tình và Mộc Chấn Dương hết ngạc nhiên thì lại tự hào hãnh diện, tất nhiên, trong họ cũng bắt đầu hình thành một luồng suy nghĩ: Mộc Như Lam học đại học nào mới là tốt nhất?
Mấy chiếc móng của Bạch Tố Tình đâm sâu vào lòng bàn tay, cô ta nhận ra rằng, việc đối phó với Mộc Như Lam không chỉ là đối mặt với Mộc gia và Kha gia, mà còn là động chạm vào những thế lực lớn mạnh bậc nhất. Mộc Như Lam là người đã được quốc gia này chọn lựa… có thể nói hễ là kẻ thông minh thì sẽ nịnh nọt Mộc Như Lam thay vì quyết định trở mặt. Nhưng mà, cô ta lại vô cùng thèm khát địa vị của Mộc Như Lam…
Nên làm thế nào mới phải…
Bạch Tố Tình không vui, sắc mặt dần biến xấu, một lát sau cô ta kiếm cớ lên lầu. Mộc Như Lam ở lại kể cho ba mẹ chuyện hôm nay rồi cũng đi ngủ.
Một đêm không mộng mị.
…
Hôm sau.
Ngày kỷ niệm thành lập trường đã qua, học sinh như từ thiên đường bước vào địa ngục, bởi vì chỉ một tuần nữa thôi là cả đám sẽ phải lao vào thi cử.
Mộc Như Lam như thường lệ đến trường rất sớm. Học viện Lưu Tư Lan lúc này vẫn đang phủ một màn sương mỏng, trên cành lá láp lánh từng giọt nước, u tĩnh lại tao nhã.
Cầm sách trên tay, cô chậm rãi đi dọc theo hành lang đến dãy phòng học khác để giải quyết vài chuyện. Vốn đây là việc của Trần Thanh, thế nhưng hôm qua sau khi về nhà cậu ta bất ngờ bị ốm, vì vậy Mộc Như Lam muốn Trần Thanh dưỡng bệnh cho tốt, cô làm thay cũng được, coi như một dịp rèn luyện cơ thể.
Vừa đi ngang qua toilet nam ở lầu ba dãy phòng học năm một, Mộc Như Lam đột nhiên nghe được vài tiếng vang kỳ quái. Cô dừng lại dò xét, “Ai đang ở bên trong vậy?”
Không gian lập tức im bặt đi sau câu hỏi của cô. Mộc Như Lam cau mày, cô chắc chắn bên trong có người, vừa lấy di động ra đồng thời chậm rãi bước vào. Mới sáng sớm như vậy, những thiếu niên yêu ngủ lười học đáng ra sẽ không có mặt ở đây, vậy mà lại có tiếng động kỳ quái phát ra từ toilet. Khí trời vẫn còn mang theo chút sương sớm lành lạnh ẩm ướt, không gian yên lặng như thể chỉ có một mình cô, đơn độc đối mặt với một thứ gì đó…
Thình thịch… Thình thịch…
Trái tim bắt đầu khẩn trương, Mộc Như Lam tay siết chặt di động, cần thận bấm sẵn số điện thoại, chỉ cần thấy có gì không ổn là cô sẽ gọi đi ngay. Di động của cô đã được người của quốc gia trang bị đặc biệt, một khi đã phát ra tín hiệu cầu cứu, họ sẽ dùng tốc độ nhanh nhất tới giúp cô. Ừm, coi như là đặc quyền mà cô phải cực lực cố gắng để đạt được.
“Ai đang ở bên trong? Nếu không trả lời thì tôi sẽ báo nguy!” Mộc Như Lam tiến lên cực kỳ chậm, cô cũng đã xác định được âm thanh kỳ quái đó là gì: tiếng giãy dụa đá tường.
Hai chữ “báo nguy” làm giật mình những kẻ ở trong, thế là lần lượt từng tên nam sinh dáng vẻ lưu lanh mặc đồng phục Lưu Tư Lan đi ra. Bọn họ cúi đầu bước nhanh như thể sợ bị Mộc Như Lam nhớ mặt. Mộc Như Lam một lúc sau mới nhận thấy, đây không phải là học sinh Lưu Tư Lan! Học viện Lưu Tư Lan mặc dù có rất nhiều học sinh ăn chơi trác táng, nhưng ăn chơi thì ăn chơi, làm sao có thể có cái bộ dáng lưu manh tầm thường như thế?
Nghĩ ra chuyện gì, cô vội vàng đi vào trong, bắt gặp một cô gái đang run rẩy dựa vào tường tại bồn vệ sinh trong cùng. Quần áo của cô ta đã bị xé rách gần hết, tóc tai rối bù hỗn độn, trên người có không ít vết bầm xanh tím. Lúc này cô ta chẳng khác gì một chú thỏ yếu đuối, hoảng sợ ôm ngực, nửa kinh hoảng nửa mừng rỡ nhìn Mộc Như Lam, nước mắt lăn dài trên má, không hề còn dáng vẻ lạnh lùng xinh đẹp như thương ngày.
Đúng vậy, người này chính là thiên kim tiểu thư kiêu ngạo của thị trưởng thành phố K, Chu Nhã Nhã.
Mộc Như Lam chạy tới ngồi xổm trước mặt Chu Nhã Nhã, ngây ra nhìn đống áo váy rách nát, hồi lâu sau mới cởi áo khoác của mình phủ lên người cô ta. Ánh mắt dịu dàng của cô làm Chu Nhã Nhã rơi nước mắt nhiều hơn, đột nhiên nhào vào lòng cô khóc òa lên, đại tiểu thư lớn lên trong sự nuông chiều chưa từng gặp phải chuyện gì nguy hiểm nay đã kinh hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu.
Mộc Như Lam ân cần vỗ lưng an ủi Chu Nhã Nhã rồi gọi cho lực lượng an ninh của học viện Lưu Tư Lan, “Ngăn lại tất cả những người muốn đi ra ngoài, cho dù là học sinh, giáo viên hay bất kỳ ai cũng phải ngăn lại. Mau đem băng ghi hình tới đây cho tôi xem, tôi muốn xem thử ai dám xông vào Lưu Tư Lan mà uy hiếp học sinh của chúng ta!”
Trong giọng nói của cô chứa một cơn tức giận mãnh liệt, mọi người ai cũng biết Mộc Như Lam bình thường dịu dàng rất hiếm khi nóng giận, nhưng cô cũng cực kỳ có nguyên tắc, thưởng phạt công bằng. Chạm vào những nguyên tắc đó đồng nghĩa với việc làm bùng lửa giận của cô. Thực tế, việc Chu Nhã Nhã suýt bị cưõng hiếp, thậm chí là cưỡng hiếp luân phiên, đã chọc giận Mộc Như Lam, đội an ninh bên kia đầu dây liên lục gật đầu, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Mộc Như Lam đưa Chu Nhã Nhã đang hoảng sợ vào phòng hội trưởng, pha cho cô ta một ly trà sữa ấm, hương vị ngọt ngào theo đầu lưỡi lan khắp khoang họng, nhẹ nhàng bình ổn tâm trạng của Chu Nhã Nhã.
“Sao rồi, em thấy đỡ hơn chưa?” Mộc Như Lam lo lắng cầm tay cô ta, cảm nhận được một chút độ ấm thì mới yên lòng.
Khóe mắt Chu Nhã Nhã đỏ lên, bàn tay kia thật ấm áp nhu thuận, sống mũi không khỏi cay cay. Cô ta cũng nắm chặt tay Mộc Như Lam, lắc đầu không nói.
Chu Nhã Nhã thật sự rất sợ hãi, tối qua cô ta phát hiện đồ vật quan trọng của mình bị rơi mất, lo lắng nó sẽ bị nhân viên vệ sinh vứt đi nên mới tờ mờ sáng cô ta đã vội đến trường tìm, không ngờ lại bị mấy tên con trai lưu manh kéo vào toilet, hung hăng chà đạp tự tôn. Nếu Mộc Như Lam không tới kịp lúc, nhất định là cô ta đã…
Nghĩ thế, thân mình Chu Nhã Nhã lại run rẩy. Mộc Như Lam an ủi cô ta rồi gọi điện bảo người của Chu gia đến đón. Lúc rời đi, Chu Nhã Nhã ngoái đầu phức tạp nhìn Mộc Như Lam vài lần, có hối hận, có cảm kích, nhưng ánh nhìn căm ghét vì ghen tị thì đã không còn.
Con người ấy mà, cũng chỉ đến thế thôi, lúc còn sống thì không biết “cảm ơn” là cái gì, trải qua vài lần khổ sở thì mới bắt đầu quý trọng. Khi ngươi rơi vào cảnh tuyệt vọng, sắp mất hết tất cả, hễ là người chìa tay cứu giúp ngươi, cho dù đó có là ma quỷ hay kẻ mà ngươi căm ghét nhất, hẳn là địa vị của người kia trong lòng ngươi cũng sẽ thay đổi một trời một vực.
Mộc Như Lam thản nhiên cười nhìn cửa phòng hội trưởng từ từ khép lại, tấm rèm nơi cửa sổ khẽ lay động, gió thu nhẹ thổi mái tóc đen của cô, xinh đẹp động lòng người.