Beta: Tiểu Tuyền
Nhưng người đang chờ ở trong phòng lại rất gấp, vội tới mức thiếu chút nữa đi ra ngoài tìm thì lúc này thấy cô mở cửa tiến vào.
Anh thấy cô cúi đầu, nhưng vẫn rất cẩn thận nhìn môi của cô một chút, có chút không giống, còn không nhìn được không giống chỗ nào, cô đã nói: “Thưa ngài, nghỉ ngơi thôi!” Sau đó đi tới phía sau rèm cửa sổ,
“Số 78, lên giường .”
“Dạ!” Ô ô ô, thật sự là phải đến sao ? Như vậy liệu anh ta có phát hiện mình là loài người hay không ? Nhưng bò lên giường rồi mới phát hiện mình là loài người cũng không tệ, dù sao Đại Thống Soái rất lợi hại, chắc sẽ không đem người phụ nữ của mình đưa ra làm vật thí nghiệm đâu.
Nhưng mà cô lại không nắm chắc lắm, bởi vì trước hay sao cô vẫn không phải là người ở nơi này.
Cũng bò lên giường giống như lần trước, sau đó biết điều một chút mà nằm xuống.
Nếu như cô nhìn về phía Đại Thống Soái thì Cesar nhất định sẽ làm chút gì đó rồi, nhưng đối phương lại đưa lưng về phía anh mà nằm xuống, tiếp theo cả người cũng co rụt lại, tư thế giống như một sủng vật lông xù nhỏ nanh.
Anh cảm thấy ấm áp ôn nhu ở trong lòng, giống như có trăm con mèo cào cào ở trong người, rất khó chịu, anh cũng nằm xuống, ở trong bóng tối đưa tay đem cô ôm vào trong ngực, ôm ngủ cũng không tệ.
Vừa kéo xuống mới phát hiện so với tưởng tượng còn tốt hơn rất nhiều.
“Sáng mai tiếp tục huấn luyện.” Đến lúc đó vẫn có thể ôm cô, cũng không tệ.
“Vâng thưa ngài.” Hân Hân uốn vào trong lồng ngực của anh mà nói, chẳng hiểu sao đầu của mình lại tựa trên cánh tay của anh, da thịt ở đó thật cứng, rất có sức co dãn, vô cùng không thoải mái.
Nhưng thật ấm áp, so sánh với nằm ở trên mặt đất không có cái gì gối lên thì tốt hơn nhiều.
Đại Thống Soái Cesar bắt đầu quan sát số ?78 từ khoảng cách gần, tay thật nhỏ, nắm ở trong tay rất thoải mái, mặt rất nhỏ, sờ lên mềm nhũn, đầu tóc cũng rất mềm, còn có mùi thơm nhàn nhạt.
Người máy bạn đời đều như vậy phải không, tại sao lúc trước mình không có phát hiện ra ?
Nhưng cô nhất định là khác biệt, không có mị thái giống như những người máy mà khi nhìn thấy đàn ông liền nhào lên, tướng mạo cùng với vẻ mặt rất tự nhiên.
Trên người có mùi thơm ngọt ngào, khiến cho anh muốn gặm một miếng, nghĩ tới đây anh liền thật sự gặm xuống, vạch tóc cô ra hôn hút lấy chiếc cổ nhỏ trắng như tuyết,
Một trận hưng phấn nổi lên, thậm chí ngay cả thời gian nghỉ ngơi bình thường đều không để ý tới.
Chơi thoải mái một trận, phát hiện đối phương cũng không nhúc nhích liền yên tĩnh lại, một lát sau mới ngủ.
Mà Hân Hân sau khi anh ta ngủ mới từ từ ngủ, ngày thứ hai cô cảm giác nhất định mắt mình biến thành mắt gấu mèo.
Ăn một bữa sáng xong Đại Thống Soái rất hưng phấn lôi kéo cô xuống phòng huấn luyện ở dưới đất, tìm kiếm nơi đặt con robot chiến đấu màu tím đã ngừng hoạt động ở chỗ nào.
Lại phải mệt mỏi, chẳng qua không biết tại sao, Hân Hân lại thấy vui vẻ, giống như đang hẹn hò cùng với bạn trai, loại cảm giác này cũng không tệ lắm.
Nhưng lúc trước nếu ở địa cầu mà cùng bạn trai ra ngoài, thì chỉ đi xem phim hay đi công viên, dắt tay nhau…. Nhưng hiện tại thì sao, chiếu bóng thì có nhìn, trước mắt chính là con robot màu rám nắng bay tới bay lui, đang bỏ chạy, căn bản chính là đang bỏ trốn.
Về phần nắm tay, hai cái tay đều đang đặt cùng một chỗ để thao tác điều khiển robot đây này.
Aizzz. . . . . .
Trong lòng thiếu nữ lại một lần nữa bị thương tổn, cô nhất thời phân tâm bị con robot màu rám nắng đánh trúng, cả người đều bay về phía trước, gục trên mặt đất, vô cùng chật vật.
Cũng may là đại thống soái lập tức đón lấy, lúc này mới nhảy lên.
Nhưng ở bên kia, Calvin vô cùng cao hứng, đã bao nhiêu năm rốt cuộc anh cũng đánh ngã được Cesar, cho dù ở trên tay thực hiện thao tác anh ta còn mang theo một người, nhưng có thể đem anh ta đánh ngã cũng có cảm giác vô cùng đắc ý,.
Lúc này Đại Thống Soái Cesar cũng đã mở miệng, trong âm thanh rất lạnh “Cảm giác đánh ngã tôi cũng không tệ phải không Calvin”.
“À. . . . . . Không dám không dám.” Calvin cứng nhắc nói tới chỗ này thì liền thấy con robot màu tím kia bằng tốc độ nhanh nhất vòng trở lại, cước uất ức tung ra đã đạp bay anh.
Không nghĩ tới Cesar dùng con robot màu tím này mà thao tác còn có tốc độ nhanh như vậy, nhưng nếu thật sự muốn đánh nhau thì mình chưa chắc không phải là địch thủ của anh ta.
Cho nên thiếu nữ Hân Hân bỗng trở thành nhân bánh bích quy, nhìn hai đàn ông lao vào đánh nhau, lòng tự hào bành trướng.
Cô yên lặng đau lòng nhìn hai cái tay của mình bị nắm, nhưng bọn họ đang đánh nhau đỏ mắt, tin tưởng là sẽ không dễ dàng ngừng lại.
Cho nên có đánh thì đánh, cô chờ tới thời điểm Calvin rốt cục bị Đại Thống Soái Cesar đá tới mức thiếu nữa dính ở trên tường thì mới bỏ qua.
Kết quả huấn luyện của cô bỗng biến thành việc anh dạy dỗ thuộc hạ, cuối cùng cô còn nhắm mắt dưỡng thần nữa, nhìn mọi người đánh xong cô mới ngốc nghếch hỏi một câu: “Có thể đi xuống chưa?”
Đại Thống Soái Cesar bị bộ dạng mơ mơ màng màng của cô làm cho tâm tình chuyển biến rất tốt, cúi đầu khé hôn lên môi của cô một cái nói: “Có thể.”
Robot mở ra, cô từ bộ dáng chột dạ tiêu sái nhảy xuống, vốn đang cảm thấy mất thể diện, nhưng khi nhìn thấy một đại đàn ông bị đánh ngục trên mặt đất thì tâm tình cũng tốt hơn nhiều, quả nhiên người không thể so sánh với người, so sánh ra thì trong lòng rất dễ lấy lại được thăng bằng a.
“Nghỉ ngơi một chút, sau đó một mình cô đi tới thử một lần, nhìn xem có khá hơn chút nào hay không?” Nhìn Calvin bắt đầu đứng dậy, Cesar thò tay đem người nhấc lên, giống như bắt một con gà nhỏ rồi ném vào trong thang máy.
Hân Hân cũng đi theo, lần này người ta thế nhưng biết chân của cô chậm nên tốt bụng ngừng một chút, cô lập tức cảm thấy thái độ của Đại Thống Soái đối với mình không giống với lúc trước, ít nhất so với lúc trước thì tốt hơn nhiều lắm.
Hai người bọn họ quả nhiên là phát triển theo phương hướng yêu đương? Tim cô bắt đầu đập rộn lên, có thể có được bạn trai như Đại Thống Soái Cesar này, trước kia dù có nằm mơ cũng không mơ tới được.
Ai da, lại bắt đầu xuân tâm nhộn nhạo rồi.
Cô nâng mặt mình lên, hung hăng bấm một cái, tiếp tục duy trì thái độ bình tĩnh đi theo Đại Thống Soái Cesar. Bối cảnh của anh ta tốt, coi như lớn lên đẹp trai, đáng tiếc anh lại chỉ cho rằng mình là người máy.
“Cô ấy là người máy không cần nghỉ ngơi.” Calvin bị để xuống sau nói.
“Tôi nói nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi.” Cesar không có để ý tới lời nói của Calvin.
Mà Hân Hân cũng lại một lần nữa bỏ đi ý nghĩa vừa rồi, anh không có xem cô là người máy, mà xem như loài người, người đàn ông này cho dù người khác nói anh bạo lực thế nào hoặc trước đây dù mình tận mắt nhìn thấy, tất cả cũng không còn quan hệ gì, đối với cô mà nói anh là một người đàn ông tốt.
Đàn ông tốt cần được quý trọng, sau này nhất định phải làm nhiều món ăn ngon hơn để lấp đầy cái dạ dày của anh ta.
Trong mắt thoáng lên một chút ôn nhu, kết quả còn chưa kịp thu hồi đã nghe thấy phía sau lưng có một âm thanh nói
“Thưa ngài, quốc hội phái người hỏi ngài vì sao phải trì hoãn thêm hai ngày?” Raymond đặc biệt nhìn thoáng qua số 78, ngày đó không có hôn được thật là đáng tiếc.
Ánh mắt của anh vừa mới chạm tới thì Hân Hân cũng cảm giác được, lập tức liền đem ánh mắt dời đi, đáng tiếc nếu như gặp phải nguy hiểm gì, theo bản năng cô luôn đặt hi vọng của mình vào người kia, người kia chính là Đại Thống Soái Cesar.
Còn đối phương cũng không có làm cho cô thất vọng, trực tiếp đưa tay nắm lấy cằm của cô kéo lại, Hân Hân đã bị lực kéo cúi nửa người xuống, hai người liền lần nữa hôn nhau.
Hai môi tiếp xúc còn nghe được tiếng hút không khí, bọn họ rõ ràng là đang giật mình, mà Hân Hân cũng không nói gì, đây là đang biểu thị quyền sở hữu công khai hay là đang ghen a, tại sao hôn tới quang minh chính đại như vậy chứ?Nói thế nào thì cô cũng là một cô bé biết xấu hổ, còn may là đối phương chỉ hôn nhẹ, sau đó còn đặc biệt khiêu khích nhìn Raymond một cái, giống như đứa trẻ đang nói “của ta”. Nói xong còn dùng tay ở trên môi của Hân Hân vẽ lên một cái.