Gặp Phải Anh Chàng Cực Phẩm
Chương 8
Ước hẹn xong xuôi buổi xem mặt cuối tuần, tinh thần chiến đấu sục sôi, ngọn lửa chiến tranh của Tô Tố lại được thắp lên.
“Tô Tố, vị này là Minh Cung, anh ta là một nhà doanh nghiệp nông nghiệp nổi danh, giá trị hàng vạn đấy” người giới thiệu mặt mày rạng rỡ nói.
Quả là doanh nghiệp nông nghiệp, trên người là bộ âu phục nâu đen nhăn nhúm đến mức có thể làm giẻ lau được. Trong khi đó cúc áo thì mở toang, trên chiếc áo sơ mi trắng thắt cà vạt màu đỏ tươi, chiếc quần tây cùng màu dài chạm gót, đi đôi giầy đá bóng màu trắng. Tô Tố dụi dụi mắt, ừm, đúng là một đôi giầy đá bóng trắng.
Cô lễ phép cười cười.
Đồng chí Minh Cung cũng lễ phép cười đáp lại.
Tô Tố buồn bực hít khí lạnh, thật chấn động, mái tóc đó chính là trung tâm sân trượt băng (1), hai bên là mạng lưới thép. Anh ta cười như thế này có thể đếm được cứ cách ba cái răng vàng chắc chắn có 1 cái răng đen, màu sắc được phối hợp cực kì tuyệt vời, nếu như không có lá rau chân vịt màu xanh này, nhất định không thể tôn lên sự hài hòa của cả hàm răng.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, ngượng ngùng đến nỗi không có gì để nói!
Đột nhiên, đồng chí Minh Cung chỉ ra phía ngoài cửa sổ nói to “Rất tốt, không tệ, quả là rất lớn mạnh.”
Tô Tố nhìn theo phía ngón tay anh ta, ngay tức khắc cảm thấy buồn bực, ngân hàng nhân dân Trung Quốc? Có gì tốt? Có gì mạnh chứ?
“ Nhân-dân-Trung-Quốc-rất được” (*) âm thanh du dương trầm bổng, đồng chí Minh Cung lắc đầu sầu não.
(*) biểu ngữ đó là “Ngân hàng nhân dân Trung Hoa” nhưng do vốn kiến thức tệ hại của anh nên đã nhìn nhầm thành “Nhân dân Trung Quốc rất được” vì 银行 (ngân hàng) nhìn gần giống chữ 很行 (rất được).
Cười ngượng, Tô Tố lau lau mồ hôi lạnh trên mặt, cười đến vô cùng gian nan, rất tốt, quả nhiên rất lớn mạnh!
Lúc này người giới thiệu bắt đầu lau mồ hôi, gượng cười nói: “Minh tiên sinh thật hài hước.”
Minh Cung tiên sinh nhăn nhăn hàng lông mày sắc bén hình chữ bát ngắn ngủn “Một biểu ngữ nghiêm túc như thế này sao lại có thể nói là hài hước, không được, tuyệt đối là không được.”
Rầm, Tô Tố và người giới thiệu cùng nhau rạn vỡ như đá nứt.
Người giới thiệu lần này bắt đầu tự trách, Tô Tố chỉ có thể an ủi cô ta, đành coi như đang xem kịch vậy.
Kịch đương nhiên phải xem hết toàn tập. Ngày thứ tư quen nhau, đồng chí Minh Cung gọi điện thoại đến.
“Cô Tô, tôi có vé nghe nhạc, là chuyên đề về cổ tranh (2), có… có… có thể mời cô đi xem không?”
Cổ tranh cũng hay, bồi dưỡng tình cảm sâu đậm, bác Hồ (*) còn khởi xướng xã hội bậc trung phải phát triển toàn diện, do vậy nhất định phải đi xem.
(*) ở đây chỉ bác Hồ Cẩm Đào.
“Được được, tôi đi.”
Tô Tố đặc biệt chọn mặc quần dài lụa khảm, soi gương thấy dáng người mình cũng có mấy phần thanh nhã.
Nhìn thấy Minh Cung mới biết bản thân chuyện bé xé ra to rồi, anh ta lại mặc áo phông hồng phấn, trên chiếc áo màu hồng phấn còn thêu hình một con cá sấu con. Thấy Tô Tố nhìn chằm chằm vào hình thêu, Minh Cung nhếch mép cười: “ Đây là do tôi tự thêu đó, trên áo có một lỗ nhỏ, tôi liền thêu một cái theo những mẫu của cửa hàng, cô Tô nếu thích ngày khác tôi thêu 1 cái tặng cô.”
Tô Tố gật đầu, gật đầu, ngày nào đó phải để anh ta thêu cái biểu tượng Mystére (*) lên áo jacket nam mà mình mua mới được, không phải Mystére cũng sản xuất quần áo nam sao. Rất tốt, rất mạnh mẽ.
(*) tên 1 hãng mĩ phẩm nữ
Buổi ca nhạc diễn ra cực kì thành công, rất nhiều người đã bị ru ngủ, ngay cả cái người ngồi cạnh đã đưa Tô Tố đến đây, cũng ngáy đến mức áp đảo toàn hội trường. Vất vả lắm mới chuyển bài, âm nhạc nhỏ dần, anh chàng Minh Cung mạnh mẽ lập tức tỉnh lại, nhảy dựng như lò xo, bốp bốp bốp, tiếng vỗ tay làm toàn hội trường chấn động, ngay cả người đang đàn trên sân khấu cũng phải rơi lệ, Tô Tố khóe miệng co rút, kéo kéo góc áo Minh Cung tiên sinh, “ Ngồi xuống!”
“Mẹ ơi! Ngay cả chỗ ngồi dưới mông cũng ươn ướt rồi” than thở 1 tiếng, Minh Cung tiên sinh xoa xoa mông, tiếp tục mộng Chu Công (*).