Kiều Tâm Du ân cần nhìn Nhâm Mục Diệu, “Em không yếu ớt đến mức này đâu?”
“Em bây giờ là phụ nữ có thai, lỡ như bị ngã, hay đập đầu vào đâu đó...”
“Mục Diệu, anh bắt đầu nhiều lời như thế từ khi nào vậy?” Kiều Tâm Du nhạo báng hắn, sau đó chui vào cái chăn ấm áp.