Gặp Em Dưới Mưa Xuân
Chương 31
Trưởng bản Tiêu Thành Phi ngồi xem Phạm Tiểu Đa làm một mục quảng cáo. Hôm nay, không hiểu sao Tiểu Đa cứ mắc sai suốt. Lúc đầu thì cầm nhầm băng quảng cáo, sau khi làm xong lại phát hiện vào thời gian này không phải là mục của quảng cáo đó. Sau đó đến máy biên tập có vấn đề, ghi xong, phát lại nghe ra mấy từ cuối cùng mất một nửa.
Phạm Tiểu Đa gần như sắp phát khóc. Làm lại không biết mấy giờ mới xong.
Tiêu Thành Phi đã biết trước nội tình sự việc, tai anh ta dường như vẫn còn vang lên tiếng hét giận dữ của Thần Quang qua điện thoại vào buổi sáng nay: “Trưởng ban Tiêu Thành Phi, mắt của anh là mắt cá chết à? Phạm Triết Thiên hiểu đạo lý, phân biệt rõ phải trái ở chỗ nào? Anh ta cười hi hi rồi ngăn cản đôi uyên ương! Đúng là tôi đã nhìn nhầm anh! Tiêu Thành Phi! Nếu tối nay Phạm Triết Thiên vẫn xử tử hình tôi, thì anh sẽ là mục tiêu đầu tiên để tôi trút cơn phẫn nộ đấy!”.
Tiêu Thành Phi thấy rất buồn cười. Anh ta an ủi Thần Quang: “Cậu yên tâm, nếu cậu thực sự không đỡ nổi, thì tôi sẽ ra mặt với tư cách là đại diện tổ chức của Tiểu Đa!”.
Nghe vậy, giọng của Thần Quang mới dịu xuống: “Tối hôm qua tôi không ngủ được, mấy khuôn mặt của anh em nhà họ Phạm và người nhà của họ cứ hiện lên trước mắt! Tôi thi lên Thạc sĩ cũng không mệt như vậy!”.
Tiêu Thành Phi cười lớn: “Tôi cho Tiểu Đa nghỉ phép, để hai người quấn quýt với nhau trước khi chết, được không?”.
Thần Quang nghĩ một chút, rồi gật đầu đồng ý.
Tiêu Thành Phi cố nén cười nhìn Tiểu Đa cuống quýt, căng thẳng làm chương trình, bèn nói với Tiểu Đa: “Hôm nay để A Phương, A Tuệ làm cho, Thần Quang sắp tới rồi đấy, cậu ấy chờ cô ở ngoài cổng”.
Phạm Tiểu Đa nhìn Trưởng ban với vẻ vui mừng ngạc nhiên, đúng là cô đang rất muốn gặp Thần Quang.
Tối hôm qua Phạm Triết Lạc về, chỉ nhìn Tiểu Đa thở dài, mặc cho cô nũng nịu đe dọa, vẫn nhất định không hé nửa lời.
Suốt đêm Tiểu Đa không ngủ được, nhưng lại không muốn gọi điện cho Thần Quang vì sợ càng khiến anh lo hơn.
Sáng hôm nay, cô vô tình nhìn thấy mấy tờ tài liệu trên bàn, lật xem, thì ra là về Thần Quang. Phạm Tiểu Đa quả thực không dám tin. Cô nghĩ, đó có lẽ do anh Sáu cố ý để lại. Căn cứ vào bản báo cáo đó, Thần Quang không thể làm vừa lòng các anh chị cô.
Tiểu Đa cầm bản báo cáo, trong lòng nghĩ rất nhiều điều. Cô nhớ lại từng li từng tí kể từ lần đầu quen Thần Quang cho đến bây giờ. Cuối cùng cô nói với bản thân, cô tin tưởng vào Thần Quang hiện tại.
Phạm Tiểu Đa chạy như bay ra cổng, xe của Thần Quang cũng vừa đến. Cô bước tới, mặc cho đó là trước cổng đài, nắm lấy vạt áo của Thần Quang không chịu buông.
Thần Quang dỗ dành: “Tiểu Đa, đang ở trên phố đấy, chẳng phải em thường sợ bị người khác bắt gặp như thế trên phố sẽ cười sao? Anh đưa em tới một nơi yên tĩnh, vắng vẻ nhé!”.
Lúc đó, Tiểu Đa mới buông tay ra. Cô luôn cảm thấy bất an.
Hai người chạy tới Starbucks, ngồi ở đó. Thần Quang gọi một đống đồ ngọt cho Tiểu Đa, còn mình cũng ăn rất nhiều: “Ăn vào mới có sức”. Anh cười, nhìn Tiểu Đa: “Không có lòng tin vào anh à?”.
Tiểu Đa lắc đầu.
“Các anh của em, bọn họ biến thái à? Không nhìn thấy em rất tốt sao?”.
Tiểu Đa trừng mắt: “Chính là vì họ quá tốt, nên em mới lo!”.
“Vì sao? Tiểu Đa? Vì sao em lại lo rằng anh không qua nổi cửa ải đó?”, Thần Quang hỏi bằng giọng rất dịu dàng.
Phạm Tiểu Đa lấy bản báo cáo từ trong túi ra để lên bàn, rồi cúi đầu ăn tiếp: “Anh hãy tự xem đi”.
Thần Quang cầm bản báo cáo lên xem. Càng đọc, mặt càng xám xịt, đọc tiếp lại chuyển sang trắng bệch: “Ai đưa ra những điều này?!”.
Tiểu Đa đưa mắt nhìn quanh, giọng của Thần Quang thu hút không ít sự chú ý của khách hàng bên cạnh, cô khẽ quát lên: “Anh nói nhỏ thôi!”.
Thần Quang thở dài, đọc kỹ bản báo cáo mấy lần rồi mới hỏi Tiểu Đa bằng giọng trầm hẳn xuống: “Em tin à? Tin anh giống như những điều đã viết trong bản báo cáo này?”.
Tiểu Đa không trả lời.
Thần Quang cáu: “Tiểu Đa! Những chuyện cũ này là của trước kia, không phải bây giờ! Những phân tích vớ vẫn, những phân tích của người khác cũng đổ lên đầu anh à?”.
Tiểu Đa từ từ ngẩng đầu lên: “Anh hãy chứng minh cho em thấy đi! Nếu như đến các anh của em, anh cũng không thuyết phục được, thì lấy cái gì ra để thuyết phục em?”.
Thần Quang chỉ mong sao bóp chết người đã viết ra bản báo cáo đó. Anh nhìn chăm chăm vào Tiểu Đa rồi nói rành mạch từng tiếng: “Phạm Tiểu Đa, em thật sự tin anh chứ?”.
Tiểu Đa cũng nhìn anh: “Tin thì sao? Mà không tin thì sao?”.
Thần Quang hằm hằm nhìn cô, Tiểu Đa tin rằng, nếu để một tờ giấy trắng dưới ánh mắt ấy, thì chỉ một lúc sau nó sẽ bốc cháy. Thần Quang bỗng nhiên cười: “Tin hay không, cũng chẳng sao. Chẳng việc gì đến em, dù sao cũng không phải do em”.
Tiểu Đa cũng phì cười: “Anh đúng là ngang ngược vô lý! Có điều, em thích điều đó!”.
Đôi mắt của Thần Quang sâu như biển cả: “Tiểu Đa, anh không biết, em thích điểm gì ở anh?”.
Tiểu Đa lắc đầu: “Em chỉ cảm thấy khi ở cùng anh, em rất vui. Anh còn muốn em thích điểm gì ở anh nữa?”.
Một thoáng hân hoan chợt hiện lên trên mặt Thần Quang, anh bất ngờ nghiêng người, hôn lên má Tiểu Đa: “Tiểu Đa, đây là câu nói thật nhất mà anh được nghe, hai người thấy vui là được rồi”.
Tiểu Đa giật mình trước hành động bất ngờ của Thần Quang, cô trừng mắt nhìn anh: “Vì thế, nếu anh làm em không vui, thì em còn ở bên anh làm gì nữa?”.
Thần Quang cười ha hả: “Thì ra em cũng chỉ là tiểu hồ ly, mượn cơ hội để ra điều kiện hả?”.
Tiểu Đa cười, hai người tiếp tục ăn trong không khí vui vẻ. Thần Quang cảm thấy, không ai có thể ngăn cản việc anh và Tiểu Đa ở bên nhau, dù là anh chị của cô cũng không thể.
Đọc xong bản báo cáo của nhà họ Phạm, Thần Quang đã có đích để nhắm tới, anh rất tin vào điều đó.
Sau một giấc ngủ trưa, tinh thần của Thần Quang vô cùng phấn chấn.
Buổi tối, Vũ Văn Thần Quang mỉm cười mở cánh cổng lớn nhà Phạm Triết Thiên.
Sáu anh em nhà họ Phạm đã tập trung đông đủ ở đó từ sớm.
Thần Quang bước vào nhà, đưa một gói quà: “Lần đầu em tới, đây là theo phép lịch sự, không phải thứ gì quý giá, vì thế rất mong các anh chị nhận cho”.
Sau đó, anh lên tiếng chào mọi người. Anh em nhà họ Phạm ngồi nhìn anh đọc tên từng người một cách rất tự nhiên, không hề sai ai, bụng nghĩ thầm, gia giáo nhà họ Vũ Văn cũng tốt, nên lời nói trở nên gần gũi hơn nhiều.
Thần Quang ngồi đối diện với anh chị em nhà họ Phạm, phía sau lưng là chiếc tivi. Hình ảnh đang dừng trên đó chính là chân dung của anh. Thần Quang nghiêng người nhìn, cảm thấy mình rất ăn hình. Anh không biết họ chụp từ khi nào, chụp để nghiêng cứu anh? Việc làm của anh em nhà họ Phạm khiến anh vừa tức lại vừa buồn cười, Thần Quang ngây người nhìn một lúc.
Phạm Triết Thiên lên tiếng: “Ngoài Phạm Triết Lạc, những người khác trong nhà chưa gặp cậu bao giờ, nên mới chụp một số ảnh”.
Phạm Triết Hòa hỏi: “Chúng tôi lấy làm lạ, vì sao cậu nhìn anh Cả tôi mà lại cười kỳ lạ như vậy?”.
Thần Quang cố nín cơn buồn cười trong lòng, cúi đầu nói: “Lúc đó, em nhìn thấy chiếc bút máy cài trên túi áo ngực của anh Cả, cảm thấy nó rất… đặc biệt”.
Mặt của Phạm Triết Thiên và Phạm Triết Nhân thoắt đỏ bừng lên, tưởng rằng Thần Quang đã nhìn thấy ống kính của máy quay giấu trong đó.
Phạm Triết Thiên ho một tiếng, nói: “Chúng tôi muốn tìm hiểu một chút về chuyện của cậu với Tiểu Đa. Tôi phản đối, nhưng cậu muốn biết lý do, bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết”.
Phạm Triết Thiên lôi bản báo cáo đó ra: “Đây là những tư liệu mà chúng tôi thu thập được về cậu, qua tư liệu thì rõ ràng là…”
Thần Quang cắt ngang: “Xin lỗi, em xin cắt ngang lời. Em đã đọc bản báo cáo đó rồi, sự thật đúng là như vậy”.
“Cậu nhận tội?”.
Thần Quang cười, đáp: “Con người, ai cũng thay đổi, có ai không phạm sai lầm không? Đó đều là những chuyện trước đây. Hơn nữa, em cảm thấy trong báo cáo vẫn có những điểm không đúng!”.
Nói rồi, Thần Quang hơi nghiêng người về phía trước: “Em rất chân thành, trước đây em không nhận ra rằng mình lại thẳng thắn như vậy, các anh chị cứ hỏi Tiểu Đa thì biết.
Em không hề có chút khuynh hướng biến thái nào, em rất tự hào nói cho mọi người biết, theo báo cáo chẩn đoán của chuyên gia có tiếng nhất thành phố chúng ta, thần kinh của em không chỉ bình thường, mà chỉ số IQ cũng rất cao.
Em không phải là học sinh cá biệt, năm mười tám tuổi, tốt nghiệp xong phổ thông trung học em không học đại học không phải vì thi trượt, mà trong hai năm ở nhà em đã có được tấm bằng chuyên ngành qua tự học, còn thi đỗ lớp Kế toán cao cấp, hai năm sau đó em xin học Thạc sĩ ở nước ngoài. Bằng của em không phải mua bằng tiền, là em thi đỗ bằng sức mình.
Em không phải kẻ chơi bời lêu lỏng, trong thời gian ở nước ngoài em không tiêu một xu nào của nhà, mọi chi phí bằng tiền học bỗng, ba năm sau vừa đi làm thêm vừa đi du lịch. Không đi làm, không có nghĩa em là đồ phá gia chi tử.
Em thích Tiểu Đa, không phải vì cô ấy hợp với khẩu vị của em, không phải vì cô ấy xinh đẹp như tiên, cũng không phải vì cô ấy rất xuất sắc, điều này không thể nào nói cho rõ được”.
Anh em nhà họ Phạm cứ ngây người ngồi nghe như gà gỗ. Bản báo cáo mà Phạm Triết Nhân có được bằng việc sử dụng biện pháp trinh sát, trong chốc chát trở thành đám giấy lộn. Bằng sự đĩnh đạc của mình, Vũ Văn Thần Quang trình bày rất rõ ràng, rành mạch, không có kẽ hở nào. Mấy anh chị em đều nhìn sang Phạm Triết Thiên.
Phạm Triết Thiên im lặng một lúc: “Cứ cho cậu là người tốt, mọi mặt đều ổn, cũng không có nghĩa là chúng tôi yên tâm. Trên đời này, đàn ông tốt rất nhiều, Tiểu Đa không nhất thiết cứ phải theo cậu!”.
Thần Quang ngây người ra, anh đã tưởng rằng, những lời lẽ chuẩn bị kỹ càng vừa rồi hoàn toàn có thể đánh tan bản báo cáo chết tiệt ấy, ai ngờ anh Cả của nhà họ Phạm chẳng khác gì đậu cô ve không ăn dầu muối! Nghĩ, mình cũng thuộc loại danh giá, hào hoa phong nhã, nhiều tài và nhiều tiền, mà sao trong con mắt của người nhà họ Phạm lại chẳng khác gì một nốt mụn cơm thế?
Phạm Triết Thiên chậm rãi nói: “Chúng tôi có tiêu chuẩn đối với bạn trai, chồng tương lai của Tiểu Đa. Không cần người ấy nhất định phải đẹp trai, cũng không cần người ấy nhất định phải giàu có, cũng không cần người ấy nhất định phải là kẻ có tài”.
Đầu Thần Quang như căng ra, nói một hồi, cuối cùng cũng vào vấn đề chính, lại còn chú thêm một câu: Người nhà họ Phạm có toàn quyền giải thích đối với quy tắc trò chơi.
Thế thì còn gì để nói nữa, anh nói được là được, anh nói không được thì dù tôi ra tòa cũng không kiện được anh! Nghĩ đến đây, Thần Quang cảm thấy không nhịn được nữa. Lúc đó anh chỉ muốn nói toạc ra trước mặt các anh chị của Tiểu Đa rằng, không đồng ý cũng được, tôi sẽ cướp người.Phạm Triết Thiên nhìn thấy trong mắt của Thần Quang như có lửa, trong lòng thấy cân bằng hơn, để cho cậu chàng này dắt đi lâu như vậy rồi, bây giờ đến lúc phải lấy lại quyền chủ động.
Triết Thiên cười mỉm, nói với Thần Quang: “Tiêu chuẩn của chúng tôi cũng rất đơn giản, kiểu cũ thôi mà, chúng tôi muốn hỏi cậu một số vấn đề”.
Thần Quang cố gắng kìm nén cơn giận dữ chực trút ra, miệng cố nặn nụ cười trông rất khó coi. Anh cởi áo com lê ra, ngồi trong tư thế sẵn sàng: “Hãy thả ngựa ra đi!”.
Không khí lập tức sôi động hẳn lên. Sáu người, ai cũng lôi từ trong túi ra một tập giấy dày cộm, tất cả đều là câu hỏi.
Thần Quang nhất thời run rẩy. Anh biết, mình đã quên một vật, lẽ ra anh nên mang theo vở ghi chép, không biết như thế có phải gian lận không!
Anh em nhà họ Phạm lôi ra những tập giấy rất dày, Phạm Triết Lạc lấy giấy bút đảm nhiệm chức thư ký.
Thần Kinh Thần Quang căng lên. Anh chửi thầm trong lòng, không phải chửi người khác, anh đang chửi chính mình. Sao lại tìm đến Tiểu Đa phiền phức, hơn nữa lại còn phải ngoan ngoãn đối diện với một đống phiền phức do cô mang tới chứ? Anh định thần lại, giơ tay đề nghị: “Thưa các vị, câu hỏi của mọi người rất nhiều, nếu tôi trả lời hết có lẽ hết đêm cũng chẳng xong. Liệu có thể rút thăm để trả lời được không?”.
Phạm Triết Thiên muốn cười, nhưng vẫn nghiêm mặt nói: “Vậy mỗi người một câu, năm chúng tôi năm câu và phải trả lời đúng tất cả. Nếu trả lời sai thì cuộc sát hạch của cậu phải xếp lại”.
Thần Quang nghĩ, Phạm Triết Thiên, anh đúng là một con cáo già, cứ lần lượt thể hiện đi! Nhưng trên mặt Thần Quang vẫn nở nụ cười nhẹ nhõm: “Anh Cả, bắt đầu từ anh ạ?’.
Phạm Triết Thiên lắc đầu: “Bắt đầu từ Triết Hòa”.
Phạm Triết Hòa hắng giọng: “Câu hỏi thứ nhất, làm một bài thơ thất ngôn tuyệt cú. Phải bao gồm tên của bảy anh chị em tôi, đó là Thiên, Địa, Nhân, Hòa, Lạc, Cầm, Đa. Yêu cầu, đi bảy bước thành bài thơ”.
Thần Quang trợn tròn mắt. Bảo anh đọc mấy bài thơ Đường, Tống hay mấy bài thơ hiện đại anh có thể cố gắng, còn việc này, anh đâu phải thi Trạng Nguyên! Thần Quang lại giơ tay: “Liệu có thể xin sự trợ giúp từ bên ngoài không ạ?’.
Phạm Triết Hòa nói với vẻ đắc ý: “Có thể”.
Thần Quang đứng dậy đi tới bên cửa sổ, vừa bước một bước đã nghe thấy Phạm Triết Hòa nói to: “Một bước!”.
Anh vẫn không phản ứng, tiếp tục bước thêm bước nữa. Phạm Triết Hòa lại đếm: “Hai bước!”.
Thần Quang dừng bước, quay đầu lại nhìn Triết Lạc, rồi nhìn xuống chân mình, anh không đứng im, gọi điện thoại cho Thần Hy đang đứng đợi bên ngoài, mắt quan sát anh chị em nhà họ Phạm chăm chú dõi theo mình, anh hạ giọng, nói: “Chị, nhà họ Phạm bắt em phải làm thơ ngay tại chỗ! Khốn kiếp, là loại thất ngôn tuyệt cú! Bảy bước thành bài! Em đã đi mất hai bước rồi!”.
Thần Hy nhận được điện thoại, đưa mắt sang nhìn Lý Hoan, buồn cười nhưng không dám cười: “Bài thơ như thế nào, về nội dung gì?”.
Thần Quang nói: “Dùng tên của anh chị em nhà Họ Phạm, Thiên Địa Nhân Hòa Lạc Cầm Đa!”.
Thần Hy nói: “Em chờ nhé!”.
Thần Quang đứng ở phòng khách, tay cầm chiếc điện thoại. Không cần nhìn anh cũng biết trong phòng có người đang cười thầm.
Triết Hòa nghĩ, nếu cậu thực sự làm được việc đi bảy bước làm xong bài thơ thì chứng tỏ cậu là người có học vấn đấy, còn nếu nhờ sự hỗ trợ của bên ngoài, có thể sáng tác xong trong một thời gian ngắn cũng rất đáng phục!
Thần Hy cũng cuống lên, cô chỉ biết có một bài Mua dầu, bèn đọc cho Thần Quang nghe: “Chị chỉ biết bài này!”.
Anh không cần biết đến điều này, cứ đọc đã rồi nói: “Thiên thượng nhất lung thống. Địa thượng hắc quật long[1]”.
[1] Nghĩa là: Trên trời một đám chung chung. Dưới đất một hang đen ngòm.
Triết Hòa cười thành tiếng, đây là bài thơ của một người đàn ông viết về cảnh mua dầu trong tuyết đời nhà Đường, hai câu dưới là: Hắc cẩu thượng thân bạch. Bạch cẩu thân thượng thũng[2]. Anh ta cười, nói: “Tiếp tục đi, còn năm câu nữa”.
[2] Nghĩa là: Con chó đen trên mình có đóm trắng. Con chó trắng trên mình sưng vù.
Thần Quang chẳng biết làm thế nào, lại giục Thần Hy. Chị cũng hết cách: “Chị hoàn thành hai mươi lăm phần trăm, còn lại em tự mình nghĩ cách đi!”. Nói xong liền cúp máy.
Thần Quang trừng mắt nhìn điện thoại, đúng là thiếu văn hóa! Anh quay đầu lại, nhận ra mình vẫn đang trong tư thế bước chân, trông khó coi, bèn bước dứt khoát hai bước quay trở về vị trí cũ.
Triết Hòa cười, nói: “Không cần, cậu không cần sải bước như vậy, vẫn còn ba bước để nghĩ!”.
Trong cơn tức giận, Thần Quang bèn đọc tiếp theo mạch bài Mua dầu: Triết Địa thân thượng bạch. Triết Hòa thân thượng thũng”. Phạm Triết Nhân cười phì một tiếng. Trong năm anh em họ, Phạm Triết Hòa là người béo nhất, anh ta tức giận tới mức quay mặt sang bên. Nghe xong bốn câu đó, những người khác cũng cười ồ lên.
Phạm Triết Thiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thần Quang, nghĩ làm gì có chuyện dễ dàng trao Tiểu Đa cho cậu như vậy, làm khó cậu là để cậu nhớ, Tiểu Đa nhà tôi, trong con mắt của chúng tôi là cành vàng lá ngọc. Mặt của Phạm Triết Thiên sầm lại: “Nghiêm túc đi! Hai câu sau không cần đọc nữa. Nội dung này cũng không thi nữa. Miễn cưỡng coi như đạt yêu cầu. Đề tiếp theo, Triết Nhân!”.
Thần Quang thở phào, anh nghĩ, những người trong nhà họ Phạm thật biến thái, lúc này anh thật sự muốn có một chiếc camera ghi lại cảnh tượng này, để về sau đưa cho họ xem, khiến họ xấu hổ chết thì thôi.
Phạm Triết Nhân nói với Thần Quang bằng vẻ mặt rất buồn cười: “Vấn đề của tôi rất đơn giản, hãy làm năm mươi lần chống đẩy”.
Vũ Văn Thần Quang nhìn Triết Nhân: “Ở đây? Bây giờ?”.
Phạm Triết Nhân gật đầu.
Thần Quang nghĩ, đã ngần này tuổi rồi chưa bao giờ muốn làm khỉ cho người khác chọc ghẹo, vậy mà đành phải muối mặt thế này, sau này nhất định sẽ trả lại cho nhà họ Phạm. Anh mỉm cười, vẻ không quan tâm, xắn tay áo lên, nằm sấp xuống phòng khách nhà họ Phạm.
Phạm Triết Nhân đếm. Thần Quang vừa làm vừa nghĩ, coi như đang ở phòng tập thể hình. May mà mình thích thể thao, nếu không, không mệt đứt hơi thì cũng xước da trầy vẩy.
Thần Quang nghe thấy Phạm Triết Nhân đếm đến năm mươi, bèn phủi tay đứng dậy: “Qua rồi chứ?”.
Phạm Triết Thiên gật đầu, anh Cả cảm thấy khá hài lòng trước việc Thần Quang nhẹ nhàng làm xong năm mươi lần chống đẩy.
Đến lượt Phạm Triết Địa đưa ra vấn đề. Triết Địa nói: “Nếu nhà Vũ Văn phá sản, cậu sẽ làm gì?”.
Thần Quang cười: “Không có nếu như, đó là việc không thể xảy ra”.
Triết Địa nhấn mạnh: “Nếu chẳng mai như thế, cậu sẽ làm gì?”.
Thần Quang cười rất vui vẻ: “Tôi đã nói không có là không có. Đáp án là như vậy!”.
Triết Địa nhìn về phía anh Cả. Phạm Triết Thiên suy nghĩ một lát rồi nói: “Coi như qua”.
Nụ cười trên mặt Thần Quang càng rạng rỡ, đã qua được ba người, anh cảm thấy cũng không phải là việc quá khó khăn.
Phạm Triết Cầm đợi mãi, cuối cùng cũng đến lượt. Triết Cầm hỏi Thần Quang: “Cậu có biết giá thịt lợn trên thị trường hiện nay là bao nhiêu không?”.
Thần Quang há hốc miệng rồi ngậm lại. Anh đã đi chợ mua thức ăn bao giờ đâu, vì thế đành nói bừa: “Tám đồng?”.
Triết Cầm lắc đầu.
“Mười đồng?”
Vẫn không đúng.
“Không quá mười lăm đồng!” Thần Quang hết cách.
Triết Cầm nói: “Tôi thấy cậu thực sự không phải là con người của gia đình. Cậu chưa mua thức ăn bao giờ à?”.
Thần Quang cảm thấy câu hỏi này không phù hợp với mình. Anh nói: “Đã có người giúp việc rồi, vì sao tôi lại phải đi chợ? Nếu thực sự không được nữa thì ra nhà hàng ăn”.
Phạm Triết Thiên lắc đầu: “Vũ Văn Thần Quang, cậu không hiểu niềm vui của cuộc sống. Cậu không qua được vấn đề này”.
Thần Quang vẫn định đấu lý. Triết Cầm bèn nói: “Có tiền là một chuyện, còn cuộc sống lại là một chuyện khác, không phải tất cả mọi thứ đều có thể dùng tiền mua được”.
Phạm Triết Thiên nói: “Hôm nay tạm thời thế đã, chờ đến khi cậu học được cách mua thức ăn thì lại đến”.
Thần Quang nghĩ một hồi lâu, rồi sau đó nói với Phạm Triết Thiên: “Vậy thì có thể đưa vấn đề của anh ra không, đến lúc đó em chỉ phải trả lời vấn đề của chị Hai thôi?”.
Cả nhà họ Phạm đều cười. Phạm Triết Lạc vừa ghi chép vừa quan sát, cậu cảm thấy mọi người trong nhà bắt đầu thích Thần Quang.
Phạm Triết Thiên hỏi Thần Quang: “Cậu thực sự muốn trả lời vấn đề của tôi, qua cửa ải của tôi?”.
Thần Quang gật đầu.
Phạm Triết Thiên gọi với vào trong: “Tiểu Thiên! Con ra đây!”.
Phạm Tiểu Thiên đã muốn ra xem từ sớm, nên khi vừa nghe thấy bố gọi, liền lập tức nhảy ra ngay. Phạm Triết Thiên nhìn con trai, cười, nói: “Người này muốn làm bạn trai của cô con. Con hãy ra một đề thi để thử chú ấy”.
Thần Quang nhìn Tiểu Thiên mười tuồi mà dở khóc dỡ cười, không biết Phạm Triết Thiên nghĩ gì mà lại để cho một đứa trẻ ranh thử thách anh? Trong đầu anh lập tức cố nhớ lại những cuốn truyện và những bộ phim hoạt hình đã từng xem, chỉ sợ Tiểu Thiên hỏi đến một nhân vật hoạt hình nào đó mà anh không biết.
Phạm Tiểu Thiên làm ra vẻ một người đã lớn, nghiêng đầu nghĩ một lát, rồi hỏi lại bố: “Bố, với câu hỏi của con, đáp án mà chú ấy đưa ra, đúng hay sai thì chỉ cần con nói được là được phải không?”.
Phạm Triết Thiên xoa đầu con trai, đáp: “Được, chỉ cần con nói là được”.
Mặt của Tiểu Thiên ánh lên vẻ ranh mãnh, cậu lên tiếng hỏi Thần Quang: “Nếu trên mâm cơm có món gà rán do mẹ cháu làm, một con gà có hai chiếc cánh, trong khi ấy cả cháu và cô đều muốn ăn, hơn nữa muốn ăn cả hai cánh. Chú sẽ làm thế nào?’.
Thần Quang cảm thấy Tiểu Thiên rất đáng yêu. Câu hỏi này có gì là khó, chẳng qua không thể để cho Tiểu Đa tranh ăn với cháu trai được rồi? Anh nói: “Chú sẽ gắp cả hai cánh gà cho cháu ăn”.
Tiểu Thiên vỗ tay vui mừng. Nó nói với Thần Quang: “Trả lời đúng! Cháu thích chú làm bạn trai của cô!”.
Thần Quang mỉm cười, đang định đùa với Tiểu Thiên, thì phát hiện vẻ mặt của anh em nhà họ Phạm ai cũng rất khó coi. Anh nghĩ, mình có nói sai điều gì đâu nhỉ?
Phạm Triết Thiên nhìn con trai rồi lại nhìn Thần Quang. Thấy vẻ mặt hớn hở của con trai, còn Thần Quang thì ngơ ngác, bèn nói: “Câu này, Tiểu Thiên nói được là được. Có điều, ngày mai cậu đến trả lời vấn đề của Triết Cầm. Tự đi mua thức ăn, sau đó mang về nhà, buổi tối chúng tôi sẽ ăn đồ ăn do cậu mua. Nhớ là nhất định phải mua một con gà, món gà rán vợ tôi làm rất ngon!”.
Thần Quang ra khỏi nhà họ Phạm, nhìn lên bầu trời đầy sao bên ngoài, nghĩ, đúng là không dễ dàng gì.
Thần Hy, Lý Hoan và cả Tiểu Đa đang chờ đến sốt ruột. Nhìn thấy Thần Quang về, vội quay lấy hỏi xem tình hình thế nào. Thần Quang nhìn mọi người, rồi đột nhiên ôm lấy Tiểu Đa, cười lớn, nói: “Chỉ cần học cách mua thức ăn là được!”.
Mấy người ai nấy đều thở phào.
Lý Hoan hỏi Thần Quang: “Thế nào gọi là học cách mua thức ăn?”.
Thần Quang đáp: “Anh chị của Tiểu Đa nói, đến mua thức ăn mà tôi cũng không biết, vì thế không phải típ người của gia đình”.
Tiểu Đa cười ha hả: “Ngày mai em đưa anh đi mua!”.
“Ừ, mua xong thì xách đến nhà anh trai em, tối mai ăn cơm ở nhà anh Cả!”.
Mặt Tiểu Đa lộ vẻ vui mừng và ngạc nhiên: “Xem ra anh Cả và mọi người chấp nhận anh rồi!”.
Thần Quang ôm Tiểu Đa ngồi trên ghế, nói với Thần Hy và Lý Hoan: “Em mệt rồi. Em còn phải làm năm mươi cái chống đẩy nữa”. Nói rồi kéo Tiểu Đa ngả vào lòng: “Phạm Tiểu Đa, anh phải trả thù, nhất định phải trả thù!”.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp