Gả Cho Viên Lãng
Chương 50: Vì anh mà sống
“Anh lục cái gì vậy? Đã làm lộn xộn rồi.” Tôi dọn dẹp sàn nhà, cần phải đánh sáp rồi.
“Kim chỉ vá mền. Trước khi quay về anh đem mền ra giặt rồi, trở về phải vá lại.” Viên Lãng nói.
“Ở chỗ này nè.” Tôi tìm ra cho anh ấy. “Không phải các anh có ban cần vụ sao?”
“Lúc bận rộn không làm được thì có thể tìm người ta, bình thường tự mình làm là được, cũng không phải là tướng quân, có cái gì mà ra oai.” Viên Lãng bỏ đồ vật vào trong túi xách.
“Sao anh không cầm về? Em làm cho anh.”
“Em đã mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Ai, Viên Lãng, em còn không biết, thì ra anh còn có thể vá mền.”
“Có chứ, người nào làm lính cũng biết. Vá quần áo, đơm nút áo, đều có thể.”
Tôi kích động nhìn Viên Lãng: “Chồng, anh thật là một ốc đồng cô nương.” (một câu truyện cổ tích nói về tiên ốc tương tự như truyện cô Tấm của VN)
“Chưa từng thấy các mặt của xã hội, chồng em còn có thể cấp cứu trân địa, lấy trái dừa làm nước biển truyền dịch cho người khác; còn có thể tiếp viện cho chiến trường, trong vòng nửa giờ nấu thức ăn cho 200 người; còn có thể sửa xe, sửa chữa các loại xe quân dụng…” Viên Lãng đắc chí.
“Xe dân dụng thì sao?” Tôi bới móc.
“Hẳn là biết, cấu tạo sẽ không phức tạp như xe quân dụng.”
“Về điểm này không phải anh cùng học với Nghênh Lam chứ?” Tôi nhìn phản ứng của anh ấy.
“Bội Bội, em lại nhắc chuyện trước kia là anh tức giận.” Viên Lãng hơi mất hứng.
“Hì hì, vợ sai rồi, em hối hận, em hối hận.” Tôi bắt chước dáng dấp Vương Bảo nói giọng Tứ Xuyên.
“Cút!” Viên Lãng lời ít mà ý nhiều.
Vì thế tôi cút ngay đến bên hộc tủ, mở cửa tủ ra xem một chút: “Chồng, ngày mai em đi siêu thị mua cho anh một ít cháo Bát Bảo, anh mang về buổi tối đói bụng có thể ăn.”
“Không cần đâu, quầy bán đồ lặt vặt ở trụ sở cũng có.”
“Vậy không giống nhau, em xem trên quảng cáo vừa ra mùi vị mới.”
Viên Lãng cười bất đắc dĩ: “Anh thấy quảng cáo trên thế giới đều là làm cho phụ nữ xem, sau đó các em mua về đem đàn ông trong nhà làm vật thí nghiệm.”
Tôi đứng chống nạnh: “Không chịu à?”
Viên Lãng gật đầu: “Chịu thua, chịu thua, em thích mua cái gì thì mua cái đó, anh không có ý kiến.”
Tôi dọn dẹp xong việc nhà, vào thư phòng mở máy tính viết tài liệu. Viên Lãng đi vào nhìn một chút: “Cái gì vậy?”
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình: “Bài tập lớp nghiên cứu sinh.”
“Em thi nghiên cứu sinh lúc nào vậy?” Viên Lãng khó hiểu.
“Thi cái gì? Em đâu có thời gian và tinh lực (tinh thần và sức lực). Chỉ là lớp hàm thụ (học tập thông qua thư từ email với giáo viên), mỗi tuần học hai ngày.”
“Vậy em có bằng cấp … Quốc gia công nhận quá trình học này sao?” Viên Lãng có lúc rất thực tế.
“Cũng không phải ở đơn vị của chính phủ, công nhận hay không công nhận cũng không quan trọng. Trong chương trình học này có một số thứ rất hay, học có phần sử dụng được.” Tay tôi đánh chữ lạch cạch.
Viên Lãng đi ra ngoài xách ghế vào, ngồi bên cạnh tôi.
Tôi nhìn anh ấy một chút: “Làm gì? Không xem tivi à?”
Viên Lãng lấy quyển sách trên giá sách ra ngoài, ngồi lại trên ghế, trong tay cầm sách, chân gác lên đống sách trên mặt đất.
“Không đi, dựa vào bên cạnh em, thoải mái.” Lật sách.
Tôi vui cười ha hả, cùi chỏ chọc anh ấy một cái.
Viên Lãng nhìn sách một chút, tay cũng không đàng hoàng. Từ từ sờ lên.
“Ai,ai, nam không rõ tình hình, nữ không sờ thắt lưng.” Tôi không xoay đầu lại, tiếp tục gõ tài liệu của mình.
“Vợ em mập, xem vòng eo bằng nắm tay này, vẫn là tự mình đề phòng.” Viên Lãng xoa bóp thịt trên eo tôi.
“Ghét bỏ? Vậy em giảm cân.”
“Không chê, nhiều ngày như vậy, vẫn còn co dãn. Ai, anh phát hiện em thích ngồi xếp bằng.” Viên Lãng giống như phát hiện đại lục mới.
“Anh mới vừa phát hiện ra? Đây là hậu quả để lại do em luyện khí công lúc còn bé, ngồi gác chân lại rất thoải mái, có linh cảm.”
“Bội Bội em từng luyện khí công?” Viên Lãng hứng thú.
“Lúc học trung học cơ sở từng luyện, học với ông cố nội. Ông cố nội em là thầy thuốc đông y già dặn kinh nghiệm và nổi tiếng nhất ở chỗ chúng em.” Tôi đánh một dàn ý trước.
Viên Lãng như có điều suy nghĩ nhìn lên nhìn xuống đánh giá tôi: “Khí công dưỡng sinh? Sau khi luyện có cảm giác gì?”
“Anh không phát hiện ra em không sợ lạnh sao?” Tôi vừa đánh chữ vừa cười vui.
“Anh phát hiện thì ra em gạt anh. Lúc trước em nói tay của em đông ấm hạ mát, anh lại tin, kết quả là em mùa đông ấm áp, mùa hạ cũng ấm áp, càng nóng càng dán sát vào người anh. Đây là nói rằng quân nhân xảo quyệt, em học được rất tốt.”
“Đây không phải là trên người anh có vẻ mát hơn sao, anh nói anh cầm tinh con thỏ, em còn nghĩ anh cầm tinh con rắn đấy.” Tôi cười anh ấy là động vật máu lạnh.
Viên Lãng cũng không nói nhiều, hai tay bóp eo tôi: “Ai là động vật máu lạnh?”
Tôi cười né tránh: “Em, là em, được chưa?”
“Bội Bội, em không thành thật. Trừ chuyện này, còn có bao nhiêu chuyện anh không biết?”
“Rất nhiều, năm tháng huy hoàng của vợ anh, anh phải dùng thời gian cả đời để từ từ hiểu rõ.” Tôi nhìn chằm chằm màn hình biên soạn giai đoạn.
Viên Lãng xem một chút đồ do tôi viết, chỉ vào một câu hỏi trong đó: “Những lời này có thể dùng ở chỗ này sao?”
Tôi nhìn một chút, nghiên đầu nghĩ: “Có thể chứ? Đây không phải học theo anh sao?”
“Anh dạy em cái này lúc nào?” Viên Lãng rất oan uổng.
“Chuyện tùy tiện dùng tính từ, đội trưởng Viên anh không phải dùng rất quen thuộc sao.”
“Khi nào thì anh dùng tính từ lung tung, anh nói chuyện đều là nghĩ qua cặn kẽ.” Viên Lãng nói dối lần đầu tiên trong đời.
Tôi ngừng công việc trong tay, trong mắt không nhịn được vui vẻ: “Phải không? Vậy năm đó tình cảm nồng nàn chân thành nói với đội trưởng Thiết ‘sơn thị mi phong tụ, thủy thị nhãn ba hoành’ (bài thơ của Vương Quan thời Tống “Bặc Toán Tử- đưa Tống Hạo Nhiên tới Chiết Đông) người đó không phải là anh à?”
Viên Lãng thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống: “Làm sao em biết?!”
Tất nhiên là chị Tiểu Dao nói cho em biết. Viên Lãng, anh không có bí mật gì để nói rồi.
Viên Lãng là một người vô cùng thông minh, đảo mắt một cái đã biết: “Miêu tả rất thích đáng chứ, đội trưởng Thiết là như vậy mà, chọc anh ấy chơi đấy.”
Tôi gõ lưu trữ, xoay qua đối mặt với Viên Lãng, nghiêm trang nói: “Biết em ở trước mặt đội trưởng Thiết hình dung anh như thế nào không?”
Viên Lãng làm ra vẻ rất tùy ý hỏi: “Hình dung như thế nào?”
Tôi nhìn chăm chú anh ấy, không nói.
Viên Lãng không nén được tức giận (tại sao người này tự xưng đội trưởng A già dặn kinh nghiệm không lo lắng, chịu được nhàm chán luôn thiếu kiên nhẫn ở trước mặt tôi đây?): “Nói một chút đi chứ, anh là dạng gì trong mắt em?” Hỏi xong lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Tôi nhìn dáng vẻ bị chọc ghẹo của anh ấy, thở dài: “Một cái cúi đầu dịu dàng đầu tiên, giống như hoa sen trong nước chịu không nổi thẹn thùng trước gió mát…”
Viên Lãng nổi nóng.
Tôi cười đến mức tắt thở ở trong thư phòng.
Viên Lãng, Viên Lãng, tôi cuối cùng hiểu được ý nghĩa của sinh mạng. Tôi chính là vì để cho anh ấy vui vẻ mà tới trên đời này. Có người đã từng nói, một người sỡ dĩ sẽ yêu một người khác, là vì gặp được người chưa bao giờ để người khác thấy qua yếu đuối của mình. Năm đó trong lúc tôi vô tình nhìn lướt qua, nhìn thấy ánh mắt tịch mịch của anh mà người khác chưa từng chú ý, từ đó trong lòng tôi trĩu nặng tất cả đều là bóng dáng của anh. Bóng dáng cười thoải mái của anh, bóng dáng suy nghĩ nghiêm túc của anh, bóng dáng kín đáo dịu dàng của anh, bóng dáng tự tin nghịch ngợm của anh … Tôi tự nhủ, người này sẽ không bao giờ … phải tịch mịch nữa, bởi vì tôi tới. Bất luận sau này anh vui vẻ, thương cảm, hay tức giận, đều có tôi ở bên cạnh anh, vì anh truyền lại vui vẻ, vì anh giấu đi đau khổ. Anh bảo vệ sinh mạng người khác, tôi bảo vệ trái tim của anh.