Gả Cho Lâm An Thâm
Chương 67
Peter nghĩ một lúc rồi tim trong ví của mình, lấy ra một bức ảnh. Sắc ảnh đã hơi ố, nhưng mà rất sáng lạn. Đây là một bầu trời tuyết trắng, một cậu bé đang ném cầu tuyết vào một cậu bé khác. Cậu cười một nụ cười sáng trong như mặt trời, mà cậu bé bị ném vào thì đang trừng mắt lên. Khuôn mặt bầu bĩnh tức giận thật đáng yêu, lại như đang nghĩ cách trả thù.
Peter nói: “Đã từng, tôi cũng từng là một đứa con của Lâm gia.”
Giản Lộ hiểu ra, kinh ngạc. Peter là… anh trai Lâm An Thâm.
Anh như đang ở một nơi rất xa, giọng thì thào: “Lâm An Thâm… nó có khỏe không?”
Giản Lộ còn chưa hết ngỡ ngàng: “… Tốt…”
Peter thở dài: “Tôi… rất nhớ nó… Hôm qua tôi nhìn thấy ba chữ này trong kết quả của cô, tôi thật nghĩ mình nằm mơ.”
Giản Lộ hỏi: “Anh… vì sao anh không tìm anh ấy? Tôi biết anh ấy vẫn rất nhớ anh!”
Mắt Peter sáng lên, lại lắc đầu: “Không… Nó nhớ tôi… nhưng cũng hậu tôi… Năm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện… Bây giờ lại về Trung Quốc một lần nữa, tôi vì nó mới về. Tôi sẽ tìm nó, nhưng không phải bây giờ… tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt để gặp nó.”
Giản Lộ cũng không hiểu rõ chuyện năm đó cho lắm, chỉ biết nó đã qua, nên cô cũng không hiểu tiếng hận của Peter. “Cho dù như thế nào, hai người cũng là anh em duy nhất của nhau trên thế giới này. Tất cả vấn đề đều có thể giải quyết được.”
Peter nở một nụ cười nhợt nhạt, cũng không trả lời, đôi mắt nhìn đăm chiêu ra ngoài cửa kính,
Giản Lộ đan hai bàn tay lại với nhau, cũng rơi vào trầm tư. Sự trở về của Lâm Hải Thâm… không biết có thể cởi bỏ khúc mắc trong lòng của Lâm An Thâm hay không… Dù sao thì tình trạng tâm lý hiện giờ của Lâm An Thâm… cũng bắt đầu từ chuyện năm đó của anh trai anh mà ra…
Thật lâu sau Peter mới quay đầu lại, thỉnh cầu Giản Lộ: “Giản Lộ, trước hết đừng nói với Lâm An Thâm là tôi về nước. Cho tôi một ít thời gian… tự tôi sẽ nói với nó…”
Về nhà, Lâm An Thâm còn chưa về. Giản Lộ nhẹ nhàng thở ra. Qua giữa trưa một lúc, Lâm An Thâm mới vội vàng trở về nhà. Về sau lại tiếp tục chuẩn bị cơm trưa cho Giản Lộ.
Giản Lộ đi theo anh vào phòng bếp, trán anh đổ mồ hôi, cô lau thay anh: “Công việc ở công ty nhiều lắm à?” Bình thường sợ cô bị đói, 11 giờ anh sẽ về nhà, đúng 12 giờ ăn cơm. Một giây cũng không khiến cô bị đói.
Lâm An Thâm vo gạo, lại nắm lấy tay Giản Lộ hôn lên mu bàn tay: “Hơi nhiều. Phải vội tìm vật liệu xây dựng để cung ứng. Em có đói không?”
Cô chọc chọc lưng anh, nói thầm: “Không phải trư để anh nuôi thành trư…” Nghĩ nghĩ rồi lại hỏi, “Sao lại phải tìm nguồn, không phải vẫn hợp tác bình thường với bên kia sao?”
Lâm An Thâm trả lời đúng trọng điểm: “Đã bàn giá, nhưng mà vượt quá khả năng của chúng ta.”
Giản Lộ vừa định hỏi vì sao giá lại có vấn đề, cũng không phải lần hợp tác đầu tiên…
Lâm An Thâm dùng một câu đơn giản bóp chết vấn đề của Giản Lộ: “Lấy rau cần trong tủ lạnh ra cho anh.”
“A! Không ăn rau cần đâu!”
“Em không ăn không liên quan.”
Giản Lộ vừa định thở ra một hơi, Lâm An Thâm còn nói: “Nhưng mà con của anh muốn ăn.”
Vậy không phải là cô ăn à?! “Không cần, con anh cũng không thích ăn!”
“Giản Lộ.” Anh lại bắt đầu cái giọng nghiêm trọng này.
“… Gì?”
“Trẻ con không thể ăn uống tùy tiện.”
“… Để nó sinh ra rồi cho nó ăn….”
“Dưỡng thai là chuyện rất quan trọng.”
“… Nó sẽ di truyền chỉ số thông minh của anh, đại khái không cần dưỡng thai nữa…”
“Nhưng thiếu chất sơ, vitamin, vitamin cần cung cấp, nếu không nó sẽ không thuận lợi di truyền chỉ số thông minh của anh. Cho nên nó phải ăn nhiều rau cần, cà rốt, đồ ăn giàu nguyên tố vi lượng.”
“…” Còn cà rốt? Còn cà rốt? Trả lại cuộc sống cho cô…
Ăn cơm xong, Lâm An Thâm lại vội vàng về công ty.
Buổi tối anh về muộn hơn bình thường 1 tiếng. Lúc ăn cơm còn có liên tục 3, 4 cuộc điện thoại gọi đến, xem ra là vì chuyện cung ứng vật tư chưa giải quyết được. Sau khi ăn tối, Lâm An Thâm vẫn vội vàng nhận điện thoại. Giản Lộ tắm rửa xong, anh vẫn đang nghe điện thoại, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng.
Giản Lộ vừa định ngồi xuống bên cạnh, xoa xoa lông mày cho anh thì bỗng nghe thấy tiến di động của mình vang lên. Nhìn số máy là của bác sĩ Lí. Giản Lộ trốn vào phòng ngủ nghe điện. Bác sĩ Lí thông báo ngày mai cô đến bệnh viện làm giải phẫu. Tim Giản Lộ thắt lại, sau đó hoãn giải phẫu, nói gần đây mình có việc.
Nói lời xin lỗi với bác sĩ Lí xong, trong lòng vẫn khó chịu. Nhớ tới vừa rồi nghe thấy hai chữ giải phẫu, Giản Lộ lại càng hi vọng ở mấy vị chuyên gia quốc tế mà Peter nói. Nhìn màn hình di động, hy vọng Peter nó thể sớm liên lạc với mình.
Vừa vặn, 5 phút sau Peter gọi điện đến, nói cho cô ngày mai có thể gặp mấy vị chuyên gia kia.
Cúp máy, Giản Lộ vừa mừng lại vừa bất an.
“Sao mặt lại như vậy?” Lâm An Thâm ôm lấy cô từ phía sau, “Vừa rồi ai gọi đến?”
Giản Lộ bị dọa: “Không… là bác sĩ Lí, bà ấy gọi cho em… ngày mai đến bệnh viện làm kiểm tra định kỳ…”
Lâm An Thâm tự nhiên nói tiếp: “Ừ. Để ngày mai anh đến bệnh viện với em.”
Giản Lộ vội vàng: “Không cần… em có thể tự đi. Hơn nữa việc công ty nhiều, anh cứ giải quyết chuyện công ty trước đi. Em có thể tự chăm sóc mình được.”
Lâm An Thâm suy nghĩ một lúc.
Giản Lộ nắm chặt cơ hội: “Được rồi, chồng à, anh cho em một chút cảm giác thành tựu được không? Bị anh chăm sóc tốt như vậy, em cảm thấy mình không phải vợ anh mà là con gái anh mới đúng.”
Anh véo véo cái mũi cô: “Có khác gì? Vợ, con gái anh đều muốn.”
Giản Lộ hùa theo anh: “Em làm con gái anh thì tốt rồi! Đỡ phải dưỡng thai cho con anh.”
Lâm An Thâm không nhịn được gõ đầu cô một cái: “Nói cái gì!”
Giản Lộ cười, nhanh nhảu nắm lấy tay anh ra chiêu làm nũng: “Tốt rồi… Chồng à, mai anh để em tự đi kiểm tra đi. Tin em, em có thể tự chăm sóc mình! Tương lai em còn phải chăm sóc con anh, đừng để đánh mất khả năng này của em…”
Anh hơi do dự.
Giản Lộ lấy lùi để tiến: “Nhiều lắm ngày mai anh đưa em đến bệnh viện rồi lại về công ty, làm xong kiểm tra rồi em tự gọi xe về nhà.”
Lâm An Thâm không ngăn được, đồng ý rồi.
Giản Lộ nhẹ nhàng thở ra ở trong lòng.
Ngày hôm sau, Lâm An Thâm như lời Giản Lộ, đưa cô đến bệnh viện phụ sản rồi mới về công ty.
Giản Lộ đi vào trong bệnh viện, ở trong ngồi 15 phút lại ra khỏi bệnh viện, gọi xe đến địa chỉ Peter nói. Cô gặp vị chuyên gia đầu tiên, câu trả lời thật đáng tiếc, loại trường hợp này tốt nhất là bỏ đứa bé đi. Giản Lộ lập tức bị hắt gáo nước lạnh. Peter an ủi cô, còn hai người nữa chưa gặp.
Cách hai ngày, Giản Lộ lại gặp vị chuyên gia thứ hai. Câu trả lời giống người đầu tiên.
Lại qua một ngày, gặp vị chuyên gia thứ 3. Giản Lộ chờ ở quán cà phê trong khách sạn từ sớm, bất an chờ đợi. Chuyên gia này vẫn đang ở trong phòng hội nghị tham gia trao đổi nghiên cứu, còn 1 tiếng nữa mới kết thúc.
Peter cùng Giản Lộ: “Giản Lộ, đừng căng thẳng.”
Giản Lộ gật đầu, nhưng tay vẫn không ngừng run.
Nửa giờ sau, Lâm An Thâm gọi điện.
“Giản Lộ?”
“Dạ.”
“Ở đâu?”
“Em ở chỗ bác sĩ Lí. Bụng không thoải mái, em tới hỏi bà ấy một chút.”
“Sao ngày hôm qua không nói với anh? Anh tới đón em.”
“Em vừa mới thấy vậy thôi. Không cần đến, em đi một lúc rồi về.”
“Em cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi cho anh.”
“Được.”
Cúp máy, Giản Lộ cùng Peter đều liếc qua, không nói gì.
Lại nửa giờ nữa. Cuối cùng cũng gặp được người giỏi nhất. Vị chuyên gia này có đôi mắt màu xanh, râu xám trắng, rất có phong thái của học giả, nói chuyện nhịp nhàng, từ ngữ chuyên nghiệp thật sâu sắc.
Peter dịch lại ý của ông.
Anh nói, hiện tại trường hợp của Giản Lộ vẫn có thể phẫu thuật để giúp.
Mắt Giản Lộ thoáng chớp, đây là lại cảm giác đêm đen qua đi cuối cùng cũng nhìn thấy ánh bình minh.
Anh nói, giải phẫu này dùng tia phóng xạ để trị liệu cho gien, có thể bổ sung vào chỗ thiếu hụt trong đó.
Giản Lộ kích động, mắt đỏ lên.
Nhưng mà, ông ấy lại tiếp tục phân tích khách quan: Tuy giải phẫu này có thể làm, nhưng mà tỷ lệ thành công có thể lấp vào chỗ thiếu không cao, chỉ có 10%.
Bởi vậy, chuyên gia cũng đề nghị luôn, nên bỏ đứa bé đi.
Giản Lộ suy sụp ở trên ghế.
Cuối cùng… cô vẫn không thể bảo vệ nó….?
Sau khi Peter tiễn vị chuyên gia đi, trở lại sảnh quán cà phê thấy mặt Giản Lộ tái nhợt, tương phản hoàn toàn với màu gỗ đen của chiếc ghế mà làm cho người ta sợ hãi: “Giản Lộ, không có chuyện gì chứ?”
Giản Lộ lắc đầu: “Mấy hôm nay làm phiền anh rồi, cám ơn. Em muốn về nhà…”
Peter lo lắng cho cô: “Anh đưa em về.”
Giản Lộ từ chối, không nhiều lời, cô đứng dậy rời đi. Bước chân xiêu vẹo, tầm mắt xám trắng. Trạng thái của cô như là vừa phục hồi lại nhận được loại kết quả tuyệt vọng này. Trước đó chờ mong bao nhiêu, bây giờ toàn bộ hy vọng đều hết, cảm giác tuyệt vọng càng thêm mãnh liệt.
Một bước ngã xuống đáy vực vô vọng.
Ra đến cửa khách sạn có vài bậc thang, mắt Giản Lộ trống rỗng nên không chú ý tới bất cứ cái gì, chân bước vào không khí, thiếu chút nữa là cả người ngã gục. May mắn Peter ở phía sau tay mắt nhanh nhẹn, chạy tới đỡ lấy cơ thể cô. Vừa chạm vào người Giản Lộ, lập tức bị sửng sốt, người Giản Lộ lạnh như băng.
Peter ôm cô đi hết vài bậc cầu thang, đứng trên đất bằng đỡ lấy cô: “Đi, để anh đưa em đi bệnh viện sau đó đưa em về nhà.”
Giản Lộ lập tức tỉnh lại, hoảng sợ giãy dụa: “Không cần đến bệnh viện! Em không đi bệnh viện! Đứa bé… Em không thể mất đứa bé này được!”
Peter cố gắng giữ lại tay chân đang khua loạn của cô: “Giản Lộ, bình tĩnh, bình tĩnh lại đã!”
Giản Lộ mặc kệ, dùng hết sức mình đẩy Peter ra, xua đuổi hết mọi kẻ muốn đưa cô đến bệnh viện, tất cả những kẻ muốn cô bỏ đứa bé này!
Peter không còn cách nào, đành phải ôm lấy cả người cô, khóa lại tứ chi cô rồi lớn tiếng quát: “Giản Lộ! Kiên cường lên! Đứa bé đó không phải là duy nhất, phía sau em còn có Lâm An Thâm! So với đứa bé thì cậu ta lại càng cần em hơn!”
Nghe được ba chữ Lâm An Thâm xong, ý thức của Giản Lộ cũng tỉnh táo thêm hai phần. Đúng vậy… cô không thể gục ngã… cô cần kiên cường lên… còn Lâm An Thâm, cô còn có Lâm An Thâm…! Tay chân bắt đầu hạ xuống, không còn khua loạn… Giản Lộ ngã vào trong lòng Peter khóc lớn.
Lâm An Thâm… Xin lỗi… rốt cuộc cô không có cách nào để giữ lại đứa bé…
Peter vỗ nhẹ sau lưng Giản Lộ, giọng an ủi: “Khóc được là tốt rồi… khóc được là tốt rồi… Giản Lộ kiên cường, em còn phải chăm sóc Lâm An Thâm… Kiên cường lên…”
Cuối cùng, Giản Lộ đã khống chế tốt cảm xúc. Peter nói muốn đưa cô về nhà nhưng Giản Lộ vẫn từ chối. Anh đành phải đưa Giản Lộ đến bên taxi, Giản Lộ nói lời cảm ơn. Lúc xe sắp chạy, Peter đuổi theo nói: “Giản Lộ… Ngày mai anh cùng em đến bệnh viện…”
Giản Lộ im lặng hai giây, ánh sáng bên ngoài làm cô đau mắt. Cô gật đầu: “Được…”
Xe taxi đạp bụi mà đi.
Mùa hè này đến. Ưu thương mà tàn nhẫn. Giản Lộ quyết định họi đứa bé là Lâm Hạ Thiên. Lâm Hạ Thiên xuất hiện mang đến hạnh phúc cùng vui vẻ đến với Giản Lộ và Lâm An Thâm. Nó hẳn sẽ là trung tâm của mọi sự chú ý. Nhưng ngày mai, nó sẽ chết…
Sau khi về nhà đã muộn 2 giờ.
Rốt cục Lâm An Thâm ở nhà chờ đến khi Giản Lộ về. Cửa vừa mở, anh đã lập tức chào: “Về rồi?”
“Ừ.” Giản Lộ đáp.
“Có biết tại sao bụng không thoải mái không?” Lâm An Thâm cầm lấy túi xách cho cô, cất gọn.
“Ừ. Đã hỏi.” Giản Lộ tiếp tục đáp lời.
“Là chuyện gì?” Anh cẩn thận đỡ cô ngồi xuống.
“Không có gì, đó là phản ứng bình thường.” Mắt Giản Lộ không nháy.
Anh gật đầu: “A, tốt.” Ôm chầm lấy vai Giản Lộ, “Vất vả cho em. Đói không? Anh làm sườn xào chua ngọt.”
Giản Lộ lắc đầu: “Không đói. Em vừa ăn rồi.”
Anh hôn lên trán cô, nói: “Được.” Sau đó dang rộng cánh tay ôm lấy cô, “Giản Lộ, có con có phải vất vả lắm hay không?”
Giản Lộ thoát khỏi cái ôm của Lâm An Thâm: “Không đâu.”
Anh hôn lên môi cô một cách trìu mến.
Giản Lộ nói: “Em mệt, em muốn đi ngủ.”
Lâm An Thâm không cản, đưa cô vào phòng ngủ. Thay Giản Lộ đắp chăn, anh nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô: “Giản Lộ, anh nghĩ rồi, con chúng mình gọi là Lâm Hạ Thiên được không? Nó sinh ra vào mùa hè, hy vọng nó cũng có thể mạnh mẽ, vui vẻ như mùa hè.”
Giản Lộ đưa lưng về phía Lâm An Thâm, cắn chặt môi: “Được…”
Lâm An Thâm vui vẻ ôm lấy vai Giản Lộ, hôn lên gáy cô: “… Vợ à, cám ơn em đã tặng mùa hè cho anh…”
Giản Lộ nhắm mắt lại, nước mắt chảy tràn khóe mi. Không phát ra một tiếng, cô cố nén cơ thể run run.
Lâm An Thâm hỏi: “Vừa rồi em ăn cái gì ở quán gần bệnh viện?”
Giản Lộ đè lại nghẹn ngào: “Ừ.”
Mặt anh chôn trong những lọn tóc trên gáy cô: “Tốt.”
Cách một lớp chăn, anh nhẹ nhàng vuốt bụng cô: “Anh yêu hai người.”
Sau cả buổi chiều, Lâm An Thâm cũng không về công ty đi làm. Giản Lộ ngủ ở trong phòng, Lâm An Thâm tiếp điện thoại ở ban công.
“Lâm tiên sinh, tôi mang phim ảnh mấy ngày nay cho anh?”
“Không cần.”
“Tôi rửa anh rồi sẽ đưa cho anh.”
“Không cần. Đốt hết đi, không cần để lại gì cả.”
“A…?”
“Tiền tôi sẽ sai người đưa qua cho anh.”
Dứt lời, cúp máy luôn.
Lâm An Thâm phóng tầm mắt ra vườn cây phía xa. Ánh mắt trời thật sáng lạn cây cối xanh tươi, um tùm, hoa cỏ nở rộ. Đó là hơi thở của mùa hè, là hơi thở của con trai anh.
Anh tin tưởng cô, cô nói đi bệnh viện là đi bệnh viện…
Anh yêu cô.
Cô, cô cũng yêu anh.
Lâm An Thâm nói: Con của anh… đâu?
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp