First Love

Chương 5


Chương trước Chương tiếp

Phần 5 : Tốt nhất kh?ng y?u nhau, như thế sẽ kh?ng từ bỏ nhau

?Căn ph?ng học trống rỗng chứa đựng một kh?ng gian b? ẩn, vẫn l? ?nh nắng ch?i chang ấy, rọi l?n nụ cười của ?n Tĩnh, đ?a hướng dương dường như đ? thật sự nở rộ dưới ?nh s?ng mặt trời. V? ở giữa đ?a hướng dương, ngay g?c của ? vu?ng, Đỗ Hiểu Phong d?ng phấn m?u v?ng để lại một d?ng chữ rất nhỏ rất nhỏ: Anh xin lỗi.?

1.

Giang Quế Minh l? một người n?i được l?m được, ng?y h?m sau anh đ? mang đến cho ?n Tĩnh tất cả những quyển tạp ch? của Mạnh Ph?m m? anh c?. Qua điện thoại, Giang Quế Minh mới biết th? ra ?n Tĩnh đang thất nghiệp. Anh vốn dĩ muốn gửi tạp ch? đến đơn vị c?ng t?c của c?, tiện thể mượn cơ hội ấy mời c? ăn tối, sau đ? đưa c? về nh?, ngờ đ?u ?n Tĩnh lại bảo anh trực tiếp mang đến nh? c?.

?Nếu như kh?ng tiện, anh chuyển ph?t nhanh cũng được.? ?n Tĩnh n?i.

?Tiện th? cũng tiện, thời gian của tụi anh kh? tự do, nhưng buổi s?ng m? em cũng ở nh? sao?? Giang Quế Minh hỏi.

?Thời gian của em c?ng tự do, vừa mới nghỉ l?m.? ?n Tĩnh n?i với giọng hơi lạc l?ng.

?Ồ.? Giang Quế Minh c? hơi sững người, kh?ng thể phủ nhận, sau khi biết được th?ng tin n?y, l?ng nhiệt th?nh của anh chợt giảm đi. Kh?ng giống mối t?nh đầu tựa như ảo mộng của Mạnh Ph?m, với Giang Quế Minh, dẫu cho c? bị Mạnh Ph?m l?m cảm động, th? đ? cũng chỉ l? một t?nh y?u kh?ng c?n tồn tại, được ca tụng khi con người đ? ra đi. C?n trong đời sống hiện thực, hiện tượng xuất hiện nhiều hơn l? ngay cả mức lương của đối phương l? bao nhi?u cũng phải y?u cầu, c?i phủ ở b?n ngo?i t?nh y?u mỹ lệ ấy, l? chiếc ?o kho?c thực tế đến mức gần như xấu x?.

?Đến v?o buổi chiều đi, em sẽ mời anh uống tr?! Nh? em c? loại tr? Phổ Nhị thượng hạng!? Khoảng c?ch qua điện thoại đủ để khiến ?n Tĩnh kh?ng nh?n thấy được n?t mặt v? sự do dự của Giang Quế Minh, c? vui vẻ đưa ra lời mời. Buổi chiều mẹ c? đến nh? b? ngoại, cảm gi?c ở nh? một m?nh tựa như đ? trở về những ng?y cuối tuần của l?c nhỏ, nhất l? sự xuất hiện của Giang Quế Minh, mang đến cho c? một cảm gi?c vui vẻ nho nhỏ.

Ngờ đ?u, một ?n Tĩnh ng?y thơ lại đ? đả động một Giang Quế Minh bị hiện thực chi phối, anh bất gi?c nhoẻn miệng, cười đ?p: ?Được.?

Gi?y ph?t bước v?o ph?ng của ?n Tĩnh, Giang Quế Minh chợt mất đi kinh nghiệm ph?n đo?n thế sự, căn ph?ng nhỏ của một c? g?i trẻ mang đến cho anh một cảm gi?c đặc biệt ấm ?p. ?n Tĩnh ngồi xếp bằng tr?n giường, t?c c? được cột cao một c?ch đơn giản, mặc quần ?o ở nh? cũng đơn giản, b?n viền chiếc t?i th?u một tr?i đ?o hồng phấn.

?Vốn dĩ định để d?nh l?m kỷ niệm, nhưng b?y giờ cảm thấy tặng cho c? T? Viện mới l? kỷ niệm đ?ng qu? nhất.? Giang Quế Minh n?i.

?Ừm, bạn ấy sẽ giữ g?n rất cẩn thận.? ?n Tĩnh lật xem một c?ch nghi?m t?c, c? gật gật đầu: ?Nhưng m? anh vẫn c?n thiếu kh? nhiều đ?! Anh xem n?, năm 2005 chỉ c? kỳ của th?ng 11, 2006 c?n thiếu th?ng 3, 4, 7??

?Y?u cầu của em cũng nhiều thật!? Giang Quế Minh cười n?i.

?Xin lỗi.? ?n Tĩnh giờ mới phản ứng ra, n?i thế n?o cũng n?n kh?ch kh? với người ta một ch?t, thế l? gương mặt của c? bất gi?c đỏ l?n rồi vội v?ng n?i xin lỗi.

?Đ?a th?i, anh sẽ gi?p tụi em t?m. V? hoạt động c?ng ng?nh, n?n trước đ?y t?a soạn b?n anh cũng c? đặt tạp ch? của họ, nhưng chỉ đặt những kỳ của l?c trước, sau đ? th?, em cũng biết đấy, số lượng ph?t h?nh của ?Hạ Lữ? kh?ng nhiều, n?n t?a soạn b?n anh cũng kh?ng quan t?m nữa.? Giang Quế Minh cầm đại một quyển ?Hạ Lữ? l?n vừa n?i. nếu như kh?ng phải v? Mạnh Ph?m, anh chắc chắn cũng kh?ng giữ lại những quyển tạp ch? n?y, để rồi lại quen biết ?n Tĩnh th?ng qua n?, điều n?y l?m anh thấp tho?ng nảy sinh một cảm gi?c kỳ diệu của duy?n số.

?Haiz, vậy những quyển c?n lại phải l?m sao?? ?n Tĩnh chau m?y dựa ra sau gối.

?Tham lam! Em đọc hết những quyển n?y trước đi, anh sẽ nghĩ c?ch, n?i thế n?o anh cũng l? người trong ng?nh, so với c?ch em m? kim đ?y bể, hay hơn nhiều.? Giang Quế Minh lật ra một trang trong quyển tạp ch? tr?n tay, đưa cho ?n Tĩnh.

?n Tĩnh nhận lấy, c? mỉm cười, đ?i mắt cong lại, tr?n con đường t?m kiếm n?y, c? cảm thấy m?nh đ? t?m được một người bạn đ?ng tin cậy.

Trang m? Giang Quế Minh đưa cho c? ch?nh l? b?i viết của Mạnh Ph?m, t?n b?i viết l? ?Hoa hướng dương?, mở đầu l? h?nh của một đ?a hướng dương v? c?ng rựa rỡ, Mạnh Ph?m giảng thuật tỉ mỉ, đ?y l? lo?i hoa hướng dương sản xuất nhiều nhất tại Texas của Mĩ. V? ở cuối b?i viết, l? đoạn k? sự đặc biệt của anh.

?? Đ?a hoa hướng dương xuất hiện đầu ti?n trước mắt t?i, kh?ng phải l? ở th?nh phố Texas xa x?i, cũng kh?ng phải l? ở đồng cỏ nơi c? d?ng s?ng v?y quanh của Trung Quốc, m? l? tr?n tấm bảng đen của trường trung học, l? loại bảng nhỏ l?m bằng gỗ, loại m? hễ c?ch một thời gian l? phải qu?t một lớp sơn l?n.

C? g?i đầu ti?n m? t?i th?ch đ? từng vẽ một đ?a hướng dương rất đẹp ở ph?a sau tấm bảng ấy. T?i đ? kh?ng c?n nhớ đ? l? b?o bảng về chủ đề g?, hội nghệ thuật? Hội họa? Hay chỉ l? một bảng b?o người tốt việc tốt b?nh thường?

Đến khi muốn hồi ức, mới ph?t hiện th? ra k? ức kh?ng đ?ng tin. Song những thước phim c?n lưu lại ấy, nhất định sẽ l? vi?n sỏi đẹp nhất, s?ng nhất tr?n con s?ng d?i của thời gian.

Vi?n sỏi của t?i đ? được thả xuống nước v?o buổi trưa của m?a h? đ?, dưới b?n tay của c?, vi?n phấn v?ng từ từ ảo h?a th?nh từng đ?a hướng dương xinh xắn. Trước ti?n sẽ vẽ một v?ng tr?n, ch?nh giữa vẽ th?nh ? caro, sau đ? điểm nhẹ l?n đ? từng nh?nh hoa. Đến nay t?i vẫn c?n nhớ, nắng trưa ngo?i cửa sổ rọi v?o, c? ấy v? hoa, đều h?a th?nh m?u v?ng kim.

Đ? l? đ?a hoa hướng dương đẹp nhất m? t?i từng tr?ng thấy.?

?n Tĩnh đọc xong đoạn văn, hơi sụt sịt mũi, Giang Quế Minh muốn h?a giải kh?ng kh? bi thương n?y, anh mỉm cười cầm lấy tạp ch? v? n?i: ?Em xem đ?, nếu l? ở t?a soạn chỗ anh l?m, chắc chắn sẽ kh?ng cho n? viết bừa như vậy. Một cơ hội quảng c?o tốt thế cơ m?, c?u cuối c?ng chủ bi?n tập tuyệt đối sẽ sửa th?nh: Muốn xem hoa hướng dương đẹp nhất thế giới, nhất định phải đến Texas.?

?A, cuối c?ng em cũng biết tại sao rồi.? ?n Tĩnh ngước đầu l?n, n?i như bừng tỉnh ngộ.

?Tại sao g??? Giang Quế Minh chẳng hiểu g?, dường như c? chẳng hề nghe thấy lời n?i đ?a của anh, m? đang n?i đến một chuyện kh?c.

?Tại sao l?c đ? Mạnh Ph?m lại kh?ng vui.?

?n Tĩnh mỉm cười nh?n Giang Quế Minh c?n đang mơ hồ, rồi quay ra cửa sổ, nắng trưa ng?y h? l?m người ta kh?ng thể mở mắt, giống y như l?c đ? vậy?

2.

?Đỗ Hiểu Phong! K?o r?m cửa lại! Ch?i mắt!? ?n Tĩnh n?i với Đỗ Hiểu Phong đang ngồi b?n cửa sổ một c?ch kh?ng c? cảm t?nh.

R? r?ng l? c? gi?o ph?n c?ng cho mỗi tổ vẽ một c?i b?o bảng, nhưng tr?n thực tế lại chỉ c? c?c bạn nữ l?m. Nam sinh đều ngồi tụm lại b?n chuyện b?ng đ? với nhau, h?m qua Liverpool đ? thắng MU, Đỗ Hiểu Phong đang v? c?ng hứng khởi, anh kể cho bạn b? nghe Owen đ? xoay người truyền b?ng như thế n?o.

??n Tĩnh nh? m?y gọi k?a, mau l?n, k?o r?m cửa!? Một bạn nam tr?u chọc.

?N?i ai vậy! Ai l? của nh? họ.? ?n Tĩnh ngượng ng?ng quăng vi?n phấn về ph?a đ?.

?Ồ, lẹ đi! Giận rồi k?a!? Cả đ?m c?ng bật cười.

?Kệ! Cho n? tự k?o!? Đỗ Hiểu Phong cảm thấy nghe lời như vậy sẽ rất l? mất mặt trước mặt bọn con trai.

?n Tĩnh tức giận lườm Đỗ Hiểu Phong một c?i, rồi quay lại qu?t th?m một lớp m?u đen l?n mặt bảng. Tuy biết rằng Đỗ Hiểu Phong cự tuyệt c? như vậy trong l?ng anh cũng kh?ng rất chắc ăn, nhưng khi nghe những lời n?i lạnh l?ng của anh, như tr?ng mong c? thể mau ch?ng ph?n vạch r? r?ng quan hệ với c?, ?n Tĩnh vẫn đ? kh?ng k?m được nỗi kh? chịu trong l?ng.

?Đỗ Hiểu Phong, cậu c?n kh?ng k?o r?m lại l? b?o bảng của lớp m?nh l?m kh?ng kịp đ?u đ?.? Nh?n n?t mặt c?ng ng?y c?ng tối lại c?ng m?u với tấm bảng của ?n Tĩnh, T? T? b?nh vực c? bạn th?n của m?nh.

?Kệ!? Đỗ Hiểu Phong vẫn ngoan cố, nhưng ?nh mắt đ? len l?n nh?n sang ?n Tĩnh đang ngồi xổm v? tr?t bực dọc với bảng đen.

?Soẹt? một tiếng, ph?ng học chợt tối lại, mọi người đều c?ng quay đầu lại nh?n, Mạnh Ph?m đang đứng b?n cửa sổ, anh đ? k?o một b?n r?m cửa lại, v? đang định k?o lu?n b?n kia.

?Kh?ng cần đ?u!? T? T? vội v?ng k?u cậu lại, ?Chừa một ch?t ?nh s?ng.?

?Ừm.? Mạnh Ph?m gật gật đầu, thắt lại r?m cửa.

Tất cả đều đ? diễn ra qu? đỗi tự nhi?n, m?i cho đến khi T? T? cầm phấn l?n vẽ hoa hướng dương, nh?m nam sinh mới lại bắt đầu tr?u chọc Mạnh Ph?m.

?Mạnh Ph?m nghe lời T? T? nhất rồi!?

Mạnh Ph?m c?i đầu, kh?ng ra oai cũng kh?ng phản b?c lại họ. Cậu chỉ lẳng lặng, ở b?n cạnh phụ gi?p, kh?ng nhiều nhưng vừa đủ. Dưới ?nh nắng len lỏi qua r?m cửa sổ, gương mặt của T? T? được nhuộm l?n một m?u hồng phấn. Hai con người c?ch nhau trong một bầu kh?ng kh? to lớn, lại li?n hệ mật thiết với nhau bởi sợi tơ t?nh cảm đặc biệt, một ?nh mắt, một c?u n?i, thậm ch? chỉ l? một m?u xanh tung bay của r?m cửa bị gi? trưa thoảng qua.

?n Tĩnh ngồi vẽ b?n cạnh T? T?, bất chợt c? hơi ngưỡng mộ bạn m?nh, bởi thế cũng c?ng giận Đỗ Hiểu Phong. Canh l?c mọi người kh?ng ch? ?, T? T? n?i nhỏ với Mạnh Ph?m hai tiếng c?m ơn, ?n Tĩnh nh?n họ m? cười, giờ đ?y nghĩ lại, hoa hướng dương của gi?y ph?t đ?, h?nh như đ?ng thật c? m?u v?ng kim.

B?o bảng đ? vẽ xong, nhưng Đỗ Hiểu Phong lại buồn b? kh?ng vui.

Từ sau h?m đ?, ?n Tĩnh kh?ng n?i chuyện với anh nữa. Mặc d? Đỗ Hiểu Phong cũng kh?ng hiểu, tại sao con g?i lại c? thể v? một chuyện nhỏ x?u v? l?ng xẹt như thế nổi giận, nhưng anh vẫn kh?ng thể bỏ ?n Tĩnh qua một b?n, kh?ng n?i chuyện với c?.

C?i v?, chiến tranh lạnh, xin lỗi l? v?ng tuần ho?n bắt buộc phải trải qua của t?nh y?u thời ni?n thiếu, v? khi v?ng tuần ho?n n?y chấm dứt, tuổi thanh xu?n cũng sắp sửa c?o biệt. Ngỡ rằng người m? m?nh đ? ngẫu nhi?n lỡ qua đ?, cuối c?ng lại h?a th?nh một h?nh b?ng m?i kh?ng nh?a đi trong đ?y l?ng. Khi ấy, thật ra đ?ch thật l?, quay lưng đi sẽ l? một đời.

Trong ph?ng học ?m nhạc, gi?o vi?n bật thiết bị l?n, cho học sinh nghe những đoạn kinh điển trong ?Wal-tawa River? của Smetana.

?Hai con k?nh nhỏ chảy qua khu rừng lạnh lẽo hoang vu, hợp lại th?nh d?ng s?ng Wal-tawa, tiếp tục chảy d?i đến phương xa. N? chảy qua khu rừng nơi văng vẳng tiếng gọi của thợ săn, xuy?n qua những mẫu đất ph? nhiễu. ?m thanh hoan hỉ của buổi h?n lễ trong th?n l?ng truyền đến b?n bờ của n?. Dưới ?nh trăng, ch?ng ti?n nữ h?t vang kh?c nhạc m? hoặc l?ng người, đ?a giỡn tr?n d?ng chảy m?t rượi??

Học sinh ngồi trong ph?ng học đ?y, chưa ai từng tr?ng thấy ti?n nữ, họ lờ đờ ngủ gật trong tiếng h?a ?m đẹp đẽ của violin v? k?n Clar, chỉ c? ?n Tĩnh l? ngồi thẳng người, bởi v? từ n?y đến giờ, c? vẫn đang cảm nhận một tiết tấu kh?c.

Đỗ Hiểu Phong ngoan cố g?c ch?n l?n th?nh ghế của c?, đung đưa lắc lư, ph?t ra một ?m thanh ?tung tung? rất nhỏ. ?n Tĩnh r?ng k?m n?n kh?ng th?m quay qua n?i anh, nhưng nhạc chương trước mắt c? lại đ? v? h?nh trung c? th?m những dấu vạch hỏng bằng mực xanh.

?N?y, kh?ng quay đầu lại l? lắc tiếp đ? nha!? Đỗ Hiểu Phong nhướn người về trước, cơ hồ l? gần s?t v?o cổ của ?n Tĩnh, n?i như đang uy hiếp, v? ch?n của cậu lại giang ra trước. ?n Tĩnh nh?n xuống, c? quơ cục g?m của m?nh xuống đất, sau đ? giả vờ khom người xuống nhặt l?n, nhưng tr?n thật tế lại l? thừa l?c Đỗ Hiểu Phong kh?ng ph?t hiện, c? nhanh ch?ng th?o d?y gi?y của anh ra thắt v?o ch?n ghế của m?nh.

?N?y n?y n?y!? Đỗ Hiểu Phong hoảng l?n, nhưng lại kh?ng d?m l?m động t?c qu? lớn ở trong lớp, thế l? đ?nh trưng mắt ngồi nh?n m?nh bị rơi v?o một t?nh cảnh xấu hổ.

?n Tĩnh cười một c?ch đắc ?, cuối c?ng cũng quay đầu ra sau, n?i rất nhỏ, nhưng xảo quyệt: ?Đ?ng đời!?

Thế nhưng, Đỗ Hiểu Phong lại kh?ng lộ ra n?t mặt tức đến đỏ mặt của ng?y thường, anh nh?t cho ?n Tĩnh một mẫu giấy nhỏ, n?i một c?ch khẩn thiết: ?Hết tiết đi xem đi.?

?n Tĩnh c? hơi kh?ng hiểu, c? ngồi ngay ngắn lại, mở mảnh giấy ra xem, tr?n đ? chỉ viết ba chữ đơn giản: Hoa hướng dương.

Sau giờ ?m nhạc l? tiết thể dục, khi tất cả mọi người chạy xuống b?i tập thể thao th? ?n Tĩnh đ? một m?nh trở về lớp học. Hoa hướng dương tr?n tấm bảng đen nhỏ vẫn l? h?nh d?ng của h?m đ?, chỉ l? phấn đ? mờ đi, kh?ng c?n l? m?u v?ng như ban đầu. Nh?n từ xa cũng kh?ng c? g? đặc biệt, ?n Tĩnh ho?n to?n kh?ng hiểu ? của Đỗ Hiểu Phong.

C? nghi hoặc, tiến tới những d?y b?n cuối lớp, cho đến khi chỉ c?n c?ch h?nh vẽ v?i centimet, c? mới dừng lại. Đ?i ch?n m?y dần dần giản ra, ?n Tĩnh h?p mắt lại. Căn ph?ng học trống rỗng chứa đựng một kh?ng gian b? ẩn, vẫn l? ?nh nắng ch?i chang ấy, rọi l?n nụ cười của ?n Tĩnh, đ?a hướng dương dường như đ? thật sự nở rộ dưới ?nh s?ng mặt trời. V? ở giữa đ?a hướng dương, ngay g?c của ? vu?ng, Đỗ Hiểu Phong d?ng phấn m?u v?ng để lại một d?ng chữ rất nhỏ rất nhỏ: Anh xin lỗi.

3.

?n Tĩnh hơi ngước đầu l?n, mỉm cười nh?n chi?u thức m? Đỗ Hiểu Phong nghĩ ra.

Kỷ niệm trong k? ức vẫn v? c?ng r? n?t, ng?y h? năm đ?, khi đứng trước tấm bảng nhỏ ấy, c? l? nhập t?m đến mức n?o khi th?ch ch?ng trai đ?, l? m?n nguyện đến mức n?o khi hưởng thụ bất ngờ do anh mang đến, l? nghi?m t?c đến mức n?o khi cất giữ đ?a hoa đ? v?o l?ng m?nh.

C? đ? từng cho rằng, ch?ng sẽ m?i m?i nở rộ.

Song dẫu l? đ?a hoa kh?ng c? sinh mạng, đ?a hoa vẽ bằng phấn bảng, n? vẫn sẽ h?o t?n.

L?c đ? c? chỉ muốn hồi đ?p lại Đỗ Hiểu Phong, c? cũng đ? chọn một đ?a hướng dương, cẩn thận viết một d?ng chữ ở trong ?: Kh?ng c? g?.

Bởi v? qu? ch? t?m, do đ? khi Mạnh Ph?m bước v?o lớp, ?n Tĩnh cũng kh?ng hề ph?t gi?c. Cho đến khi c? đứng l?n, nh?n t?c phẩm của m?nh với vẻ rất h?i l?ng, mới tr?ng thấy ch?ng trai đang lẳng lặng đứng ở cửa ra v?o.

?A!? ?n Tĩnh giật m?nh, lui ra sau một bước.

Mạnh Ph?m đi đến b?n c?, k?o r?m cửa lại, bảng nhỏ mất đi ?nh s?ng, hoa hướng dương trở n?n ảm đạm. ?n Tĩnh chột dạ, c? ?m thầm d?ng người m?nh che tấm bảng lại, miễn cưỡng nở nụ cười rồi kiếm g? đ? n?i cho c?: ?Mạnh Ph?m, sao bạn kh?ng đi học thể dục??

?Xin lỗi?? Mạnh Ph?m đứng ở đối diện c?, nhưng lại nh?n ra ngo?i cửa n?i, ?Kh?ng c? g? Những lời n?y n?i trực tiếp với nhau sẽ hay hơn chăng.?

B? mật bị lộ, ?n Tĩnh chợt xấu hổ, c? run rẩy c?i đầu xuống, kh?ng biết phải ứng ph? với ch?ng trai l?nh đạm n?y như thế n?o. Mạnh Ph?m cũng kh?ng c? ? tr?u cười c?, anh chỉ đi đến cửa sổ, k?o từng r?m cửa lại.

Khi Đỗ Hiểu Phong chạy v?o th? ?n Tĩnh đang đứng ở ph?a cuối lớp với tư thế ngượng ngạo. Nh?n thấy anh, ?n Tĩnh thở ph?o.

Đỗ Hiểu Phong đi đến b?n họ, thấy ngay d?ng chữ b?n hoa hướng dương, anh vui mừng nh?n ?n Tĩnh cười, ?n Tĩnh chỉ chỉ về ph?a Mạnh Ph?m, Đỗ Hiểu Phong gật gật đầu, tỏ ? giao cho anh l? được.

?Mạnh Ph?m, về đ?y k?o r?m cửa ?? N?y, tiện thể mang quả b?ng rổ xuống dưới nha! Ở chỗ ngồi của Ti?u Lỗi đ?!? Đỗ Hiểu Phong n?i.

Mạnh Ph?m gật đầu, sau đ? đi đến chỗ ngồi của Ti?u Lỗi.

Đỗ Hiểu Phong le lưỡi với ?n Tĩnh, vội v?ng b?i đi ba chữ tr?n nhụy hoa.

Mạnh Ph?m vừa lấy b?ng rổ l?n từ dưới ghế của Ti?u Lỗi th? nh?n thấy ng?n tay Đỗ Hiểu Phong chạm v?o mặt bản, vội v?ng k?u l?n: ?Đừng động đậy!?

Nhưng giọng n?i kh?ng nhanh bằng động t?c, nhụy hoa của hai đ?a hướng dương đ? bị b?i mất ti?u rồi, chỉ c?n lại dấu ấn đặc trưng của phấn bảng, tr?n chất liệu gỗ ấy, vẩn đục th?nh một khối m?u v?ng.

?Kh?ng sao đ?u, c? L? kh?ng nh?n thấy đ?u m?, chỉ bị nh?e một ch?t th?i, lần sau vẽ b?o kh?c l? xong. Mạnh Ph?m, chuyện h?m nay đừng n?i cho người kh?c nghe nha, coi như kh?ng thấy g? hết, tao đ?i m?y uống nước ngọt!? Đỗ Hiểu Phong qu?ng qua vai Mạnh Ph?m, n?i với vẻ kh?ng hề xem đ? l? g?.

Nhưng Mạnh Ph?m lại đờ đẫn nh?n dấu t?ch dơ bẩn tr?n bảng, kh?ng n?i một lời n?o.

?Tụi n?y xuống dưới trước nha, m?y kh?a cửa ha!? Đỗ Hiểu Phong ngoắc ngoắc ?n Tĩnh, c? nh?n Mạnh Ph?m một c?i, tr?ng anh kh?ng giống dạng người sẽ n?i ra, nhưng thần t?nh tr?n mặt lại như c? hơi đau l?ng.

?n Tĩnh n?i một c?i ngượng ng?ng: ?Sao giờ n?y mới xuống tới? Em c?n tưởng anh sẽ l?n đi theo sau em chứ!?

Đỗ Hiểu Phong khổ n?o ph?n trần: ?Anh cũng định như vậy ấy chứ, nhưng m? em thắt một c?i r?t chết tr?n d?y gi?y của anh?.?

Cả hai đều bật cười, ?n Tĩnh v? t?nh quay đầu lại nh?n, Mạnh Ph?m vẫn ở trong lớp, anh đứng trước tấm bảng ấy, cầm phấn vẽ lại đ?a hướng dương bị ph? hoại. Lặng lẽ, trầm tĩnh, chuy?n ch?.

Giờ thể dục h?m ấy, Mạnh Ph?m đến trễ mười ph?t.

V? những đ?a hướng dương tr?n b?o bảng, lại đ? trở về h?nh d?ng ban đầu, m?u v?ng kim, sạch sẽ, phảng phất như ?Anh xin lỗi? v? ?Kh?ng c? g? đều chưa từng tồn tại qua.

4.

?Em kh?ng biết đ?a hoa đ? lại c? kỷ niệm đẹp như vậy trong l?ng Mạnh Ph?m.? ?n Tĩnh thở d?i, ?Bạn ấy đ? nh?n T? T? vẽ những đ?a hoa đ? từng n?t một, nhưng lại bị tụi em t?y tiện l?m hỏng? Anh biết kh?ng, l?c ấy T? T? v? ?t?c cầu tiểu tướng? đ? quen nhau rồi, đại kh?i l? Mạnh Ph?m đ? biết m?nh kh?ng c?n cơ hội g? nữa, nhất định l? bạn ấy rất tr?n trọng lần tiếp x?c nhỏ nhoi với T? T? h?m đ?.?

?Th? ra em l? người chung cuộc của hoa hướng dương.? Giang Quế Minh cười n?i, ?Nhưng m? n?i chứ, sao em v? người bạn đ? của em lại viết chữ l?n hoa hướng dương??

?n Tĩnh khựng người, c? kh?ng c? kể chi tiết cho Giang Quế Minh nghe, c? đ? lướt qua mối quan hệ của c? v? Đỗ Hiểu Phong, chỉ n?i l? một bạn học.

?L? v셔

?V? em th?ch người đ??? Giang Quế Minh chớp chớp mắt n?i.

?n Tĩnh nh?n Giang Quế Minh kinh ngạc, tr?ng thấy n?t mặt nghi?n cứu của anh, c? lại c?i đầu, thở d?i, sau đ? cười nhạt v? n?i: ?Phải, người bạn học đ? l? mối t?nh đầu của em, nhưng cũng đ? l? th? qu? khứ rồi.?

?Nhưng h?nh như đau khổ vẫn c?n rất mới mẻ nhỉ.?

?G? chứ?? ?n Tĩnh nh?n tr?i nh?n phải muốn n?i qua chuyện kh?c.

?Thứ được cất giữ v? m?i m?i tr?n trọng m? em đang t?m kiếm, c? thật l? mối t?nh đầu của Mạnh Ph?m kh?ng?? Sự th?ng minh v? nhạy cảm của Giang Quế Minh giờ đ?y lại đ? trở th?nh khuyết điểm trong mắt ?n Tĩnh.

C? bặm m?i, kh?ng trả lời, lẳng lặng thu xếp lại những quyển ?Hạ Lữ? tr?n giường.

Kiểu d?ng chủ nh?n tiễn kh?ch thế n?y, Giang Quế Minh đương nhi?n biết điều đứng dậy. Anh nh?n quanh, căn ph?ng ấm ?p n?y, vẫn đ? để anh ph?t hiện ra sự vắng vẻ th? lương b?n trong. ?nh mắt của anh cuối c?ng dừng lại ở ?n Tĩnh, anh dịu d?ng n?i: ?C? lẽ Mạnh Ph?m chưa từng vui vẻ, sự gi? cỗi sớm nhất của tuổi xu?n ch?nh l? chờ đợi, ?n Tĩnh, đừng khờ nữa.?

Cho đến khi Giang Quế Minh đ? rời khỏi, ?n Tĩnh mới ngẩng đầu l?n, c? nh?n đ?a hướng dương rực rỡ trong tạp ch?, d?ng một nỗ lực rất lớn, vẫn kh?ng thể nở được nụ cười.




Bình luận
Sắp xếp
    Loading...