Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm

Chương 52: Kỵ sỹ thực thụ


Chương trước Chương tiếp

"Dậy đi tiểu ca," Saphira gọi. "Mặt trời đã mọc và Rhunön đã hết kiên nhẫn nổi rồi kìa."

Eragon dựng bật dậy, quăng mền sang một bên dễ dàng như rời bỏ một giấc mơ. Tay và vai của nó đều đau nhừ sau khi dụng lực ngày hôm trước. Nó kéo ủng, háo hức mày mò buộc dây giầy, nắm lấy cái tạp dề cáu bẩn từ dưới sàn nhà rồi phóng xuống cầu thang được trạm trỗ tinh vi đi tới cổng vào ngôi nhà cong của Rhunön.

Bầu trời bên ngoài trong xanh với những tia nắng ban mai đầu tiên bắt đầu rọi sáng, cho dù bóng đen vẫn còn bao phủ cánh cửa. Eragon nhìn thấy Rhunön và Saphira đứng ở ngay lò rèn bèn phóng nhanh tới đó, vừa đi vừa lấy mấy ngón tay chải tóc.

Rhunön đứng tựa vào cạnh một chiếc ghế dài. Dưới hai mắt bà có quầng mắt đen và những nếp nhăn trên mặt đã hằn sâu hơn trước.

Trước mặt bà có một thanh kiếm được một miếng vải trắng phủ lên suốt chiều dài.

"Ta đã làm được chuyện không tưởng được," bà nói, giọng khàn khàn rời rạc. "Ta đúc ra một thanh kiếm mà ta thề sẽ không làm. Hơn thế nữa, ta chỉ tốn chưa tới một ngày lại dùng không phải chính đôi tay của mình. Nhưng thanh kiếm này lại không cùn và cũng không phải là phế phẩm. Không! Đây là thanh kiếm tốt nhất mà ta rèn từ trước tới giờ. Ta có lẽ nên dùng ít pháp thuật trong giai đoạn đúc kiếm, nhưng đó chỉ là mối lo nhỏ, rất nhỏ so với sự hoàn hảo của thành phẩm. Xem đây!"

Bà Rhunön kéo góc miếng vải ra để lộ thanh kiếm.

Eragon há hốc miệng nhìn.

Nó vốn nghĩ chỉ trong vài giờ ngắn ngủi từ lúc hắn tạm biệt bà, bà Rhunön chỉ có đủ giờ làm một cái cán đơn sơ và một thanh chắn ngang cho thanh kiếm và nếu có thể một cái vỏ kiếm gỗ bình thường. Thay vì vậy, thanh kiếm mà Eragon nhìn thấy trên ghế thật vô cùng đẹp như các thanh Zar’roc, Naegling, và Támerlein và theo ý nó, còn đẹp hơn những thanh đó nữa.

Bọc lưỡi kiếm làm một vỏ kiếm bóng lưỡng màu lục đậm như màu vảy trên lưng Saphira. Màu sắc lại điểm những đốm nhỏ như những đốm sáng ở đáy một ao nước rừng trong veo. Một miếng thép xanh sáng chạm theo hình một chiếc lá được hàn ở cuối vỏ kiếm trong lúc cổ vỏ kiếm được chạm trổ với những hình dây leo uốn lượn. Thanh ngang của kiếm được đúc thành hình cong cong cũng bằng thép xanh sáng và bốn sợi gân lớn cũng được dùng vật liệu tương tự ôm lấy một viên ngọc saphire lớn tạo thành núm chuôi kiếm. Cán kiếm dài độ một bàn tay rưỡi được làm bằng gỗ đen cứng.

Ráng nén lấy vẻ sùng kính, Eragon thò tay ra chạm thanh kiếm rồi ngừng lại, liếc nhìn bà Rhunön. "Cho phép con nha?" nó hỏi.

Bà gật đầu. "Con có thể dùng. Ta tặng nó cho con, Khắc Tinh của Tà Thần."

Eragon nâng thanh kiếm khỏi ghế. Vỏ kiếm và gỗ cán kiếm lành lạnh trong tay nó. Qua vài phút, nó vẫn còn bị ngạc nhiên vì những chi tiết chạm trổ của vỏ kiếm, đồ bảo vệ tay và chuôi kiếm. Sau đó nó xiết chặt tay quanh cán kiếm và tuốt kiếm khỏi vỏ.

Như các bộ phận khác của thanh kiếm, lưỡi kiếm màu lục nhưng lại hơi xanh nhẹ hơn một chút; màu lục này giống nhưng màu vảy trên hốc cổ của Saphira thay vì là vảy lưng của cô nàng. Và cũng giống như thanh Zar'roc, thanh kiếm phát ra ánh sáng ngũ sắc khi Eragon di động nó, màu sắt này trở nên lung linh tạo thành nhiều sắc lục như toàn thân Saphira. Nhưng dù màu sắc có ánh cỡ nào, những đường vân trên lười kiếm bằng thép sáng kia vẫn rõ mồn một.

Eragon dùng một tay múa thanh kiếm lên không, rồi nó cười khi biết được thanh kiếm này nhẹ và nhanh cỡ nào. Toàn thân kiếm như là vật sống. Nó dùng hai tay nắm lấy thanh kiếm và vô cùng mừng rỡ khi thấy cán kiếm vừa khít với vòng ôm của tay. Nó đâm kiếm tới trước như đang tấn công một kẻ thù với niềm vững tin là kẻ đó sẽ chết dưới đòn tấn công này của nó.

"Đây," bà Rhunön nói, rồi chỉ về về phía ba thanh sắc dựng ngoài lò rèn. "Thử lên thân đám đó xem sao."

Eragon dùng toàn lực để tập trung tinh thần, rồi cất một bước tiến về phía những thanh sắt đó. Nó thét lên một tiếng, chém ra một nhát, tiện đứt cả ba thanh sắt. Lưỡi kiếm phát ra một thanh âm tinh khiết duy nhất rồi từ từ tan biến đi. Khi Eragon kiểm tra lại lưỡi kiếm chỗ vừa mới chạm phải sắt thì thấy sự va chạm không hề làm hư lưỡi kiếm một chút nào.

"Con có hài lòng chưa, Kỵ Sĩ Rồng?" bà Rhunön hỏi.

"Còn hơn là hài lòng nữa tiền bối Rhunön, Eragon vừa nói vừa cúi người cảm ơn bà. "Con không biết lấy gì để cảm ơn bà đã cho một món quà như thế này."

"Con có thể giết Galbatorix để cảm ơn ta. Nếu có thanh kiếm nào được dành riêng để giết tên vua điên khùng đó thì đó chính là thanh kiếm này."

"Con sẽ cố hết sức tiền bối Rhunön.

Bà thần tiên này gật đầu, tỏ vẻ hài lòng. "Được rồi, con cuối cùng rồi cũng có một thanh kiếm của riêng mình, điều đó đương nhiên phải thế. 'Bây giờ' con đã trở thành một Kỵ Sĩ Rồng thực thụ."

"Dạ," Eragon nói, rồi chỉa kiếm lên trời, nhìn nó một cách hâm mộ. "Bây giờ con thực thụ là một Kỵ Sĩ."

"Trước khi đi, còn một việc con phải làm," bà Rhunön nói.

"Ồ?"

Bà ta búng ngón tay về phía thanh kiếm. "Con phải đặt một cái tên cho nó để ta có thể chạm lưu ký tương ứng trên lưỡi kiếm và vỏ kiếm."

Eragon tiến về phía Saphira rồi nói, "Em nghĩ sao?"

"Em không phải là người xử dụng kiếm. Anh nghĩ sao cho đúng là được rồi."

"Nhưng em cũng cho chút ý kiến đi!"

Cô nàng cúi đầu hửi hửi thanh kiếm rồi nói, "Răng ngọc xanh là tên em sẽ gọi hay là Móng Xanh Đỏ."

"Kêu vậy đối với con người thì hơi lố bịch."

"Hay gọi là Tàn Phá hay Rọc Ruột? Hay có lẽ là Móng Trận hay Gai Lộng Lẫy hay Tàn Chi Kiếm? Anh có thể gọi nó là Khủng Bố hay Đau Đớn hay Đồ Cắn Tay hay Luôn Bén hay Vảy Lăn Tăn, cái này là theo đường vân trên sắt kiếm. Lại còn có Lưỡi Tử Thần hay là Thần Tiên Thiết hay Sao Sắt hoặc nhiều tên khác nữa."

Cô nàng phun ra một tràng khiến Eragon ngạc nhiên. "Em thật có biệt tài cho cái vụ này," nó nói.

"Đặt ra mấy cái tên tào lao dễ lắm. Nhưng đặt tên cho đúng lại có thể làm khó ngay cả đối với thần tiên."

"Hay là Giết Vua đi?" Nó hỏi.

"Rồi nếu chúng ta thật giết được Galbatorix. Sau đó thì sao? Anh nghĩ thanh kiếm này không còn chỗ để dùng à?"

"Ừm," Eragon dựng thanh kiếm dọc theo chân trái của Saphira rồi nói, "nó có cùng màu như em... Anh có thể đặt tên nó theo em."

Saphira làu bàu. "Không được."

Hắn cười phản kích lại, "Em chắc không? Thử nghĩ lúc chúng ta ra trận và..."

Cô nàng cắm móng xuống đất. "Không được. Em không phải là thứ đồ mà anh vung vẩy chọc cười được."

"Không phải vậy, em nói đúng rồi. Anh xin lỗi... À, hay là gọi nó là Hy Vọng theo cổ ngữ đi? Za'roc có nghĩa là 'Khốn Cùng', vậy nếu anh đặt tên kiếm ngược lại là đúng rồi."

"Lại còn có vẻ tao nhã nữa," Saphira nói. "Nhưng anh thật có cho kẻ địch hy vọng không vậy? Anh có muống đâm Galbatorix bằng hy vọng không?"

"Chơi chữ kiểu này cũng thú đấy chứ," nó cười khúc khích.

"Một lần thôi, là đủ, nhưng không được nữa."

Cảm thấy khó xử, Eragon chỉ nhăn mặt vuốt cằm, ngồi ngắm nhìn những tia nắng loé lên trên thân kiếm lóng lánh. Khi nhìn kỹ vào thân sắt, mắt nó vô tình nhìn thấy mô hình lấm tấm nằm ngay chỗ giao điểm giữa lưỡi kiếm và thân kiếm, rồi nó nhớ lại lời ông Brom thường dùng mỗi khi mồi lửa hút thuốc, cảnh tượng đã từng được Saphira gợi nhớ lại. Rồi Eragon lại nghĩ về Yazuac, nơi mà nó lần đầu xử dụng pháp thuật, và cũng nhớ tới cuộc song đấu với Durza tại Farthen Dûr, và ngay lúc đó nó biết chắc nó đã kiếm được tên cho thanh kiếm.

Eragon bàn thảo với Saphira và khi cô nàng đồng ý với lựa chọn này, nó nâng thanh kiếm lên ngang vai và nói, "Ta đã quyết định. Kiếm kia, ta đặt tên ngươi Brisingr!"

Với tiếng gió lồng lộng thổi, lưỡi kiếm đột nhiên phụt lửa, một màng lửa màu lục saphire bao trùm quấn lấy lưỡi sắt vô cùng bén này.

Giật mình thét lên, Eragon buông thanh kiếm và nhảy về phía sau vì sợ bị phỏng. Thank kiếm rơi xuống đất rồi mà vẫn còn cháy, ngọn lửa trong mờ đốt cháy đen một khoảng cỏ xung quanh. Đến lúc đó Eragon mới nhận thức ra được chính bản thân nó đã truyền năng lực để tạo ra ngọn lửa không tự nhiên này. Nó liền lập tức ngừng pháp thuật và ngọn lửa liền biến mất khỏi thanh kiếm. Vẫn còn thắc mắc về việc tại sao pháp lực được thi triển mà không phải do cố ý, nó lại nhặt thanh kiếm lên rồi lấy ngón tay gõ gõ lên lưỡi kiếm. Lúc này lại không thấy thanh kiếm bị nóng nữa.

Bà Rhunön cau mặt đi tới, giựt lấy thanh kiếm từ tay Eragon và xem xét lại thanh kiếm kỹ lưỡng từ mũi tới chuôi kiếm. "Con may mắn là ta đã dùng pháp lực bảo bọc thanh kiếm tránh sức nóng và va chạm nặng, nếu không là con đã làm trầy kiếm và hủy đi tâm linh của nó. Đừng bao giờ làm rơi kiếm lần nữa, Khắc Tinh của Tà Thần, cho dù là ta có biến thành rắn, ta cũng sẽ lấy lại thanh kiếm và thế vào đó cho con một cây búa cùn." Eragon xin lỗi và có vẻ như mắc cỡ hẳn đi, bà Rhunön thấy vậy bèn đưa thanh kiếm lại cho nó. Bà hỏi, "con có cố ý khiến lửa bốc cháy lên thanh kiếm không vậy?"

"Dạ không," Eragon nói mà không biết làm sao để giải thích chuyện vừa xảy ra.

"Nói một lần nữa đi." Bà Rhunön ra lệnh.

"Cái gì ạ?"

"Cái tên đó, cái tên thanh kiếm đó, nói lại đi."

Vừa cầm thanh kiếm cách xa người hết cỡ, Eragon vừa hét lên, "Brisingr!"

Một cột lửa phực lên bao trùm lấy lưỡi kiếm, sức nóng của nó phà lên mặt Eragon. Lần này Eragon cảm nhận được pháp lực của mình có bị rút đi một chút. Một lúc sau, nó dập tắt ngọn lửa không khói này.

Eragon lại kêu lên một lần nữa, "Brisingr!" Và lần này cũng vậy, lưỡi kiếm sáng mờ ánh màu lục, với ngọn lửa như quyện quanh như những cái lưỡi đang thè ra.

"À đây mới là một thanh kiếm vừa cho một Kỵ Sĩ và một con rồng!" Saphira hài lòng nói. "Thanh kiếm này phóng lửa dễ dàng như ta vậy."

"Nhưng ta đâu có cố ý phóng pháp lực!" Eragon phản đối. "Ta chỉ là gọi tên Brisingr và..." Nó vừa nói tới đó thì thanh kiếm lại phóng lửa ra, rồi nó lại phải dập tắt ngọn lửa tính ra là đã lần thứ bốn.

"Cho ta thử được không?" bà Rhunön hỏi, giơ tay về phía Eragon. Nó đưa bà thanh kiếm và bà ta cũng nói, "Brisingr!" Lưỡi kiếm như rung lên nhưng ngoài chuyện đó ra, nó cứ nằm đó vô tri vô giác. Bà ta chỉ lẳng lặng đứng đó suy nghĩ, rồi trả lại thanh kiếm cho Eragon nói, "ta chỉ có thể đưa ra hai giải thích cho sự kỳ diệu này. Một là vì con có tham gia vào việc rèn kiếm, con đã thấm vào thân nó với tính chất của con vì thế nó đã hòa hợp được với nguyện vọng của con. Một giải thích khác là con đã khám phá ra được cái tên thật của thanh kiếm. Có lẽ cả hai giải thích đều đã xảy ra. Sao cũng được, con đã chọn tốt lắm, Khắc Tinh của Tà Thần. Brisingr! Đúng lắm, ta thật thích cái tên này. Đây là cái tên rất tốt cho một thanh kiếm."

"Một cái tên rất tốt," Saphira cũng đồng ý.

Sau đó bà Rhunön đặt tay lên giữa lưỡi kiếm Brisingr và lẩm bẩm một câu thần chú. Một chữ Lửa theo tiếng Thần Tiên hiện lên trên hai bên lưỡi kiếm. Bà cũng làm y như vậy cho vỏ kiếm.

Eragon lại cúi người chào vị nữ thần tiên này, cả nó và Saphira đều lộ vẻ chân thành cảm ơn với bà. Khuôn mặt già cả của bà Rhunön hiện lên một nụ cười, và bà dùng ngón cái chai sần rờ lên chân mày của mỗi đứa. "Ta rất mừng là ta có thể giúp đỡ các Kỵ Sĩ Rồng thêm một lần nữa. Đi đi, Khắc Tinh của Tà Thần. Đi đi, Vảy Sáng. Hãy quay lại nơi người Varden và khiến cho kẻ thù của các con trốn chạy trong sợ hãi khi bọ chúng nhìn thấy khả năng của thanh kiếm này."

Eragon và Saphira chào tạm biệt bà, rồi cả hai cùng nhau rời khỏi nhà bà Rhunön , Eragon ôm lấy thanh Brisingr trong tay như thể đang bế một em bé sơ sinh.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...