Eragon 3 (Brisingr) - Hỏa Kiếm

Chương 22: Lửa trên trời


Chương trước Chương tiếp

Khi Eragon đang nhìn Thorn và Murtagh lên cao trên bầu trời, nó nghe tiếng Narheim thì thầm:

"Barzul" và nguyền rủa Murtagh vì tội đã giết vua lùn Hrothgar.

Arya quay mặt khỏi hình ảnh đó:

- Nasuada và bệ hạ phải ngăn chặn trước khi tụi lính tới sát doanh trại. Không thể để chúng tấn công hệ thống phòng thủ của chúng ta. Nếu chúng tấn công, sẽ tràn qua lũy phòng thủ, gây thiệt hại vô cùng ngay giữa doanh trại, giữa những dãy lều, nơi chúng ta không thể xoay trở được.

Vua Orrin mỉa mai:

- Vô cùng thiệt hại? Công nương không có tí tin tưởng nào vào dũng khí của chúng tôi sao. Sứ giả? Có thể con người và người lùn không tài năng như thần tiên, nhưng chúng tôi sẽ trừ khử đám đáng khinh kia không mấy khó khăn. Trẫm đảm bảo như vậy.

Mặt Arya đanh lại:

- Dũng khí của các vị không gì so sánh được, tâu bệ hạ. Tôi không dám nghi ngờ điều đó. Nhưng xin hiểu rằng: đây là một cái bẫy giăng ra cho Eragon và Saphira. Chúng...

Cô vung tay lên phía hình ảnh Thorn và Murtagh đang lên cao, nói tiếp:

- Chúng tới đây để bắt Eragon và Saphira, đem về Uru'baen. Galbatorix sẽ không đưa đến đây một nhúm người, trừ khi lão tin là có thể cầm chân Varden đủ lâu, để Murtagh áp đảo Eragon. Chắc chắn Galbatorix đã yểm bùa những con người kia bằng bùa chú hỗ trợ cho chúng làm nhiệm vụ. Bùa chú đó như thế nào, tôi không biết, nhưng tôi tin chắc: những tên lính kia đáng ngại hơn vẻ ngoài của chúng, và chúng ta phải ngăn chúng xâm nhập vào doanh trại này.

Qua giây phút bàng hoàng, Eragon nói:

- Để Thorn bay qua chỉ một lần, nó cũng đã có thể thiêu rụi nửa doanh trại rồi.

Nắm chặt yên ngựa, Nasuada dường như quên Murtagh và Thorn chỉ còn cách không tới một dặm, nàng trầm ngâm hỏi:

- Nhưng vì sao không tấn công bất ngờ, mà lại báo cho chúng ta biết sự hiện diện của chúng chứ?

Narheim trả lời cô:

- Vì chúng không muốn Eragon và Saphira can dự vào trận đánh dưới đất. Nếu tôi không lầm thì kế hoạch của chúng là: Eragon và Saphira phải đụng độ với Thorn và Murtagh trên không, trong khi tụi lính tấn công chúng ta dưới này.

Nasuada nhướng mày hỏi:

- Vậy thì, nếu đáp ứng nguyện vọng của chúng, tự nguyện đưa Saphira và Eragon vào cái bẫy này, có là sự khôn ngoan không?

Arya quả quyết:

- Có. Vì chúng ta lợi thế hơn chúng tưởng.

Chỉ Blodgharm, cô nói tiếp:

- Lần này Eragon sẽ không gặp Murtagh một mình, mà có sự hợp lực của mười ba thần tiên hỗ trợ. Murtagh sẽ không ngờ tới điều đó. Ngăn chặn đám lính trước khi chúng tới gần chúng ta, là phá hỏng một phần ý đồ của Galbatorix. Đưa Eragon và Saphira lên không với sự hỗ trợ của những pháp sư cao thủ nhất là chặn đứng kế hoạch còn lại của lão.

- Công nương đã thuyết phục được tôi rồi. Tuy nhiên, đám lính đã tới quá gần, bộ binh không thể ngăn lại với một khoảng cách như thế. Vua Orrin...

Cô chưa dứt lời, nhà vua đã quay đầu ngựa, phóng ra hướng cổng bắc. Một tùy tùng của ông nổi hồi còi, kêu gọi toàn thể kỵ binh tập họp để tấn công.

Quay sang Garzhvog, Nasuada nói:

- Vua Orrin sẽ cần yểm trợ. Mi đưa những con đực tới giúp ông.

- Tuân lệnh.

Ngửa cái đầu đồ sộ với chiếc sừng, Garzhvog rên rỉ rống lên. Nghe tiếng rú man rợ của Urgal, tóc gáy, lông tay Eragon dựng ngược. Garzhvog khép hàm, rồi làu bàu nói:

- Chúng sẽ tới ngay.

Nói xong, nó huỳnh huỵch chạy ra cổng bắc với những bước chân làm rung rinh mặt đất.

Bốn người Varden mở cổng. Vua Orrin đưa cao thanh kiếm, thét lên, phóng ngựa ra khỏi trại, dẫn đầu người của ông tiến tới đám lính mặc áo trấn thủ thêu chỉ vàng. Đội hình hình mũi tên khuất sau đám bụi mịt mờ cuồn cuộn bốc lên từ vó ngựa.

Nasuada lên tiếng gọi:

- Jormumdur.

- Có tôi, thưa công nương.

- Ra lệnh cho hai trăm tay kiếm và một trăm tay giáo đi theo họ. Cho hai trăm cung thủ vào vị trí cách chỗ giao tranh chừng bảy, tám chục mét. Jormundur, tôi muốn đập tan, tiêu diệt hết đám lính này.

Chúng phải hiểu rằng không doanh trại nào cho không, hay chấp nhận thua trận.

Jormumdur cúi đầu.

- Hãy nói với binh sĩ của chúng ta, dù tôi không thể trực tiếp tham gia, nhưng tinh thần tôi luôn đang tiến sát bên họ.

- Rõ, thưa công nương.

Jormumdur vừa hấp tấp ra đi, Narheim thúc con ngựa nhỏ xíu lại gần Nasuada, hỏi:

- Người chúng tôi thì sao, Nasuada? Chúng tôi làm trò gì đây?

Nasuada nhăn mặt vì đám bụi thốc qua:

- Các vị giúp bảo vệ vành đai. Nếu có tên lính nào thoát ra...

Cô ngừng lại, khi bốn trăm Urgal - từ sau trận Cánh Đồng Cháy, chúng gia nhập Varden đông hơn - đang rầm rập tiến ra từ trung tâm doanh trại, qua cổng, tiến ra cánh đồng bên ngoài, miệng không ngừng hò hét. Khi chúng khuất sau đám bụi, Nasuada mới quay lại nói:

- Nếu tụi lính thoát ra khỏi binh sĩ của ta, cây rìu của các vị sẽ rất hữu hiệu trong vành đai.

Gió lồng lộng cuốn theo tiếng gào thét của người ngựa sắp chết, âm thanh rợn người của sắt thép va chạm nhau, tiếng lẻng xẻng của kiếm đập lên mũ sắt, tiếng trầm trầm của ngọn giáo đâm trúng khiên và lẫn trong tất cả những âm thanh đó là tiếng cười ghê rợn thoát ra từ nhiều cuống họng, không ngưng nghỉ trong suốt cuộc chiến tiêu diệt lẫn nhau. Đó là Eragon nghĩ, tiếng cười điên loạn.

Narhein đấm tay lên hông, la lớn:

- Nhân danh Morgothal, chúng tôi không là những kẻ vô tích sự, trong khi có một trận chiến đang diễn ra. Hãy để chúng tôi đi, Nasuada. Hãy để chúng tôi chặt mấy cái đầu cho cô.

Nasuada kêu lên:

- Không, không và không. Tôi ra lệnh rồi và tôi mong các vị hãy tuân theo. Đây là một trận chiến của ngựa, người và Urgal, và thậm chí có thể cả rồng cũng tham gia. Đây không là nơi thích hợp với các vị. Các vị sẽ bị dẫm đạp như trẻ con.

Với tiếng rủa giận dữ của Narheim, Nasuada đưa cao tay, nói:

- Tôi quá biết các vị là những chiến binh đáng nể. Từng chiến đấu bên nhau trong Farthen Dur, không ai biết rõ điều đó hơn tôi. Tuy nhiên, không thể mạo hiểm đưa chiến binh của các vị vào trận này. Vóc dáng nhỏ bé sẽ có thể gây bất lợi cho chính các vị. Tốt hơn, hãy chờ trên nền đất cao, nơi các vị đứng cao hơn bất cứ tên lính nào cố gắng leo lên bờ bao này. Tôi muốn ông và người của ông có mặt tại đây, để đẩy lùi chúng. Vì kẻ nào nhổ bật được một quả núi mới có thể đánh bại được một người lùn.

Chưa hết hậm hực, nhưng câu làu bàu của Narheim bị ngắt ngang khi đoàn Varden do Nasuada triển khai đã nối nhau đi qua chỗ nứt của bờ bao. Tiếng chân bước và tiếng dụng cụ va chạm nhỏ dần khi họ xa dần doanh trại. Từ hướng chiến trường thi thoảng vọng lại tiếng cười ghê rợn.

Một lát sau, có tiếng kêu khiếp đảm, vô cùng mạnh mẽ xuyên suốt tâm trí Eragon, tràn ngập một nỗi khổ đau: "Aaaa! Không! Cứu tôi! Chúng không chết! Angvard chiếm đoạt chúng, chúng không chết!" Rồi mối liên kết tư tưởng biến mất, Eragon nuốt nước bọt ừng ực khi nhận ra người đó đã bị giết chết.

Nhấp nhổm trên yên, mặt căng thẳng, Nasuada hỏi:

- Ai vậy?

- Công nương cũng nghe thấy sao?

Arya nói:

- Hình như tất cả chúng ta đều nghe được.

- Tôi nghĩ, đó là Barden, một trong những pháp sư đi cùng vua Orrin. Nhưng...

- Eragon!

Trong khi vua Orrin và người của ông đang chiến đấu với đám lính, Thorn đã lượn vòng lên cao, nhưng lúc này con rồng đỏ bất động trên nền trời, giữa đám lính và doanh trại. Giọng Murtagh - tăng cường bằng phép thuật - vang vọng khắp mặt đất:

- Eragon! Ta thấy ngươi tại đó, đang núp sau váy Nasuada. Tới đây đấu với ta, Eragon. Đó mới là vận mạng của mi. Hay mi là một thằng hèn, Khắc-tinh-của-Tà-thần?

Trả lời thay cho Eragon, Saphira ngóc đầu rống lên, thậm chí còn lớn hơn cả tiếng nói như sấm rền của Murtagh, rồi phun một luồng lửa xanh lè dài cả mấy mét. Mấy con ngựa, cả ngựa của Nasuada - lồng lên chạy, bỏ lại Eragon và Saphira trên bờ bao với mấy thần tiên.

Arya lại gần Saphira, đặt tay lên chân trái Eragon, ngước đôi mắt xếch xanh biếc lên nhìn nó:

- Kỵ sĩ rồng, hãy nhận lấy phần này từ tôi.

Eragon cảm thấy một nguồn năng lực tràn sang nó khi Arya lẩm bẩm:

- Eka elrun ono.

Rồi cũng bằng cổ ngữ, cô nói tiếp:

- Eragon, hãy bảo trọng. Ta không muốn thấy chàng thất bại vì Murtagh. Ta...

Cô ngập ngừng rồi rời tay khỏi Eragon, lùi về đứng bên Blodhgarm.

Khi Saphira phóng khỏi bờ bao, các thần tiên đồng thanh lên tiếng:

- Bay khỏe mạnh, Bjartskula!

Trong khi Saphira lượn tới Thorn, Eragon kết nối tư tưởng nó với cô rồng, rồi tới Arya, Blodhgarm và các thần tiên. Arya có bổn phận làm trọng tâm cho các thần tiên, Eragon chỉ phải tập trung tư tưởng vào Arya và Saphira. Nó biết với tài năng của Saphira và Arya, nó không bị làm rối trí giữa cuộc đấu.

Tay trái cầm tấm khiên, Eragon rút thanh kiếm hình cong, đưa cao để không vô ý làm Saphira bị thương khi vỗ cánh, hay cứa phải cổ và vai cô ả. Nó nói với Arya và Saphira: "Mình mừng là đêm qua đã tăng lực cho thanh kiếm bằng phép thuật."

Saphira trả lời: "Hy vọng phép thuật của anh vẫn còn hiệu nghiệm."

Arya nói: "Nhớ là luôn cố gắng gần chúng tôi. Càng xa, càng khó giữ được mối liên kết giữa chàng và chúng tôi."

Thorn không phóng xuống Saphira, hay tấn công khi Saphira đã tới gần, mà lách ra xa, để Saphira lên ngang tầm với nó. Hai con rồng giữ thăng bằng trên không, đôi diện nhau giữa khoảng cách năm mươi mét. Hai chóp đuôi tua tủa gai ve vẩy, cả hai cái mõm đều nhăn lại với những tiếng gầm gừ dữ tợn.

Saphira nhận xét: "Nó đã lớn hơn.Trận đấu cuối cùng mới cách nay hai tuần, vậy mà nó đã lớn hơn đến một mét, nếu không muốn nói là hơn nữa."

Đúng vậy. Từ đầu tới đuôi, Thorn đã dài hơn, ngực nở hơn lần đụng độ đầu tiên trên Cánh Đồng Cháy. Chỉ già dặn hơn một con rồng mới nở, nhưng nó lớn gần bằng Saphira.

Eragon ngập ngừng đưa ánh mắt từ con rồng lên kỵ sĩ của nó.

Murtagh để đầu trần, mái tóc dày cuồn cuộn sau gáy như một cái bờm bóng nhẫy. Mặt hắn khắc nghiệt, khắc nghiệt hơn cả những lần Eragon từng thấy trước đây, và nó biết lần này Murtagh sẽ không, không thể, tỏ ra nhân từ với nó nữa. Giọng Murtagh đã giảm bớt âm thanh, nhưng vẫn lớn hơn bình thường:

- Eragon, mi và Saphira đã gây cho ta quá nhiều đau đớn. Galbatorix tức giận vì chúng ta đã để ngươi đi. Sau vụ hai ngươi giết Ra'zac, lão phẫn nộ tới nỗi đã giết chết năm kẻ bề tôi, rồi trút sự phẫn nộ lên ta và Thorn. Chúng ta đã phải chịu đựng bao khốn khổ vì các ngươi. Chuyện đó sẽ không tái diễn nữa đâu.

Hắn đưa tay ra sau, như Thorn sắp phóng tới và hắn sắp chém Eragon và Saphira.

Eragon vội kêu lên:

- Khoan! Tôi biết một cách cả anh và Thorn có thể tự giải thoát khỏi lời nguyền của Galbatorix.

Vẻ tuyệt vọng làm biến đổi nét mặt Murtagh, hắn ạ thanh Zar'roc xuống vài phân. Rồi nhổ bãi nước bọt, hắn bật tiếng rủa, gào lên:

- Ta không tin mi. Điều đó là không thể.

- Có thể. Hãy để tôi giải thích.

Dường như Murtagh đang phấn đấu với bản thân, và trong một thoáng Eragon đã nghĩ là hắn sẽ từ chối. Quay đầu lại, Thorn nhìn Murtagh. Cả hai trao đổi một điều gì đó.

Đặt thanh kiếm ngang yên, Murtagh nói:

- Khốn kiếp, Eragon. Khốn kiếp vì mi lôi kéo ta vào chuyện này. Chúng ta đã an phận với số kiếp của mình, bây giờ mi hành hạ ta bằng bóng ma hy vọng mà ta đã không dám tưởng tới nữa. Nếu chứng tỏ đây là một hy vọng hão huyền, thì em trai ơi, ta thề là sẽ chặt tay phải mi, trước khi trao cho Galbatorix... Vì chú em sẽ không cần đến tay làm gì trong Uru'baen.

Lời hăm dọa làm Eragon nao núng, nhưng nó vẫn hạ thấp thanh kiếm, nói:

- Galbatorix đã không nói với anh, nhưng khi sống với thần tiên, tôi...

Arya kêu lên: "Eragon, đừng tiết lộ thêm điều gì về chúng tôi nữa."

- Tôi đã được biết, nếu anh thay đổi nhân cách, thì cũng sẽ thay đổi được tên thật bằng cổ ngữ. Murtagh, anh không phải được đúc bằng khuôn sắt. Nếu anh và Thorn tự thay đổi, sẽ không còn bị lời nguyền ràng buộc nữa, và Galbatorix sẽ không còn quản thúc được anh và Thorn.

Thorn nhích lại gần Saphira mấy mét. Murtagh hỏi:

- Sao trước đây mi không đề cập đến vấn đề này?

- Lúc đó tôi quá bối rối.

Khoảng cách giữa Thorn và Saphira chỉ còn hơn mười mét. Tiếng gầm gừ đe dọa của Thorn giảm dần, môi trên chỉ hơi cong lên cảnh giác, và đôi mắt đỏ long lanh của nó thấp thoáng vẻ buồn, dường như hy vọng Eragon và Saphira có thể biết vì sao nó phải sinh ra đời chỉ để cho Galbatorix bắt làm nô lệ, hành hạ và ép buộc nó hủy diệt những sinh vật khác. Đầu mũi nó đưa đẩy khi đánh hơi Saphira. Saphira đánh hơi lại, lưỡi thè ra nếm mùi của Thorn trong không khí. Tình cảm thương xót Thorn dâng lên trong Eragon và Saphira, cả hai đứa đều muốn nói chuyện trực tiếp với con rồng đó, nhưng không dám mở tâm trí ra với nó.

Khoảng cách quá gần, Eragon nhận thấy gân cổ và mạch máu trên trán Murtagh căng phồng.

Murtagh lên tiếng:

- Tôi không độc ác. Tôi đã cố hết sức có thể trong mọi trường hợp. Cậu cũng sẽ như tôi, nếu mẹ chúng ta để cậu lại Uru'baen và giấu tôi tại làng Carvahall.

- Có thể tôi sẽ không giống như anh đâu.

Murtagh đấm mạnh vào giáp che ngực:

- A ha! Vậy thì ta sẽ nghe theo lời khuyên của mi như thế nào đây? Nếu ta đang là người tốt rồi, nếu ta đã hoàn tất những gì như mong đợi, thì vì sao ta phải thay đổi? Ta phải trở thành một kẻ xấu hơn ta lúc này sao? Ta phải chấp nhận bóng tối của Galbatorix để giải thoát mình sao? Nếu ta thành công trong việc thay đổi địa vị như thế, mi sẽ không ưa con người mà ta trở thành, mi sẽ nguyền rủa ta như đang nguyền rủa Galbatorix.

- Đúng, nhưng anh không cần phải trở nên tốt hơn hay xấu hơn anh bây giờ. Trên đời có nhiều loại người và nhiều cách để cư xử một cách đáng tôn trọng. Hãy nhìn những người mà anh khâm phục, nhưng là người đã chọn con đường khác với anh, và hành động như họ. Có thể sẽ mất một thời gian, nhưng nếu anh có thể thay đổi cá tính một chút, và... anh và Thorn có thể tham gia cùng chúng tôi trong lực lượng Varden, nơi anh sẽ tự do làm theo ý muốn.

Saphira hỏi: "Còn lời thề phục thù cho cái chết của vua lùn Hrothgar tính sao đây?"

Eragon làm như không nghe thấy gì.

Giọng giễu cợt, Murtagh nói:

- Nghĩa là mi đòi hỏi ta trở thành những gì không phải là ta. Nếu Thorn và ta muốn tự cứu mình, chúng ta sẽ phải hủy diệt hết lý lịch hiện nay. Cách điều trị của mi còn tệ hại hơn nỗi khổ của chúng ta.

- Tôi chỉ mong anh tự thay đổi để trở thành khác với anh hiện nay. Đó là một điều khó khăn, tôi biết, nhưng con người luôn làm lại mình. Thí dụ, hãy quên thù hận, quay lưng lại Galbatorix một lần, anh có thể bỏ được lão mãi mãi.

- Bỏ qua thù hận? Ta sẽ bỏ qua thù hận khi nào mi quên mối thù triều đình đã gây ra cái chết của cậu mi và phá hủy bình địa trang trại nhà mi. Eragon, thù hận là đặc tính của chúng ta. Không có nó, ta và mi sẽ trở thành bữa tiệc cho loài giòi bọ. Tuy nhiên...

Mắt khép hờ, Murtagh gõ nhẹ lên thanh Zar'roc. Gân cổ bớt căng, nhưng nếp nhăn trên trán vẫn hằn sâu:

- Tuy nhiên, thú thật là ý kiến của mi cũng làm ta tò mò. Có thể chúng ta sẽ thử trong Uru'baen. Nghĩa là nếu nhà vua cho phép ta và mi được một mình với nhau. Tất nhiên, ông ta có thể quyết định thường trực tách rời chúng ta. Vì nếu vào địa vị nhà vua, ta cũng sẽ làm như thế.

Eragon xiết chặt chuôi kiếm:

- Có vẻ anh tin là chúng tôi sẽ theo anh tới lâu đài?

- Ồ, em trai, chú sẽ đi cùng anh mà.

Miệng cười gian xảo, Murtagh nói tiếp:

- Vả lại, dù có muốn, ta và Thorn không thể thay đổi tức thì được. Cho đến khi có được cơ may đó, thì chúng ta vẫn là những kẻ chịu ơn Galbatorix. Ông đã ra lệnh - bằng mọi giá - chúng ta phải đưa hai ngươi về triều. Chúng ta không đủ can đảm làm nhà vua bực mình lần nữa. Đánh bại các ngươi một lần rồi, lặp lại thành tích đó, đối với chúng ta là... chuyện nhỏ.

Những tia lửa phun ra từ kẽ răng Saphira. Eragon phải cố nén đáp trả Murtagh, tương tự như ả rồng, bằng lời. Lúc này không tự kiềm chế được, chắc chắn sẽ xảy ra đổ máu:

- Tôi xin anh, Murtagh. Chẳng lẽ anh và Thorn không cố thử, dù chỉ là một chút, những gì tôi đề nghị sao? Anh sẽ không bao giờ thoát khỏi vòng kiềm tỏa, nếu không chống lại lão.

Murtagh gầm lên:

- Mi đánh giá Galbatorix quá thấp rồi đó, Eragon. Lão đã tạo ra những cái tên buộc người ta thành nô lệ hơn một trăm năm rồi, từ khi lão tuyển mộ cha chúng ta. Mi tưởng lão không biết tên thật của một con người có thể thay đổi qua những giai đoạn trong đời sao? Chắc chắn lão đã đề phòng những trường hợp đó xảy ra. Nếu tên thật của ta, hay của Thorn, được đổi ngay lúc này, chẳng khác nào sẽ khơi mào câu thần chú báo động cho Galbatorix, và chúng ta sẽ bắt buộc phải trở về, để lão lại có thể trói buộc chúng ta.

- Nhưng lão chỉ có thể làm thế, nếu bói ra được tên mới của anh.

Nâng thanh Zar'roc khỏi yên, Murtagh nói:

- Lão là người tinh thông nhất trong việc bói toán này. Có thể chúng ta sẽ áp dụng đề nghị của mi trong tương lai, nhưng chỉ sau khi nghiên cứu và chuẩn bị cẩn thận, như vậy ta và Thorn sẽ không lấy lại tự do chỉ để Galbatorix chiếm đoạt lại ngay sau đó.

Murtagh nâng thanh Zar'roc, lưỡi kiếm lóng lánh nhiều màu tỏa sáng.

- Vì vậy, chúng ta sẽ chỉ còn cách là đưa hai ngươi cùng về Uru'baen. Sẽ theo chúng ta một cách... hòa bình chứ?

Không thể nhịn hơn được nữa, Eragon sẵng giọng:

- Thà tôi tự moi tim mình ra.

- Tốt hơn là moi tim ta và Thorn.

Vung thanh Zar'roc khỏi đầu, Murtagh thét lên một tiếng bạo tàn lâm trận.

Thorn rống theo, vỗ cánh hai lần, vượt lên trên Saphira. Vừa bay, nó vừa quay nửa vòng, để đầu sẽ đúng tầm cổ Saphira, hòng ngoạm một phát ngay sau gáy, làm cho cô rồng bất động đứ đừ.

Không chờ con rồng đỏ kịp hành động, Saphira lộn nhào tới trước, xoay tròn cánh, phóng thẳng xuống, rồi khép cánh phải, quay đầu sang trái, đuôi quất sang phải, quay mình ngược chiều kim đồng hồ. Ngay khi Thorn phóng xuống, nó quất cái đuôi lực lưỡng trúng sườn con rồng đỏ, làm cánh Thorn bị rách làm năm mảnh. Đầu xương cánh của Thorn lòi khỏi lớp da và những cái vảy lóe sáng. Những giọt máu rồng tưới lên Eragon và Saphira. Máu tóe lên mũ trùm đầu của Eragon, thấm qua giáp, vào tận da nó. Rát như dầu nóng. Nó vuốt gáy, cố chùi sạch máu. Tiếng gầm chuyển thành tiếng rên đau đớn, Thorn lộn qua Saphira, không thể ở trên cao được nữa.

Trong khi Saphira giữ thăng bằng lại, Eragon kêu lên: "Khá lắm!"

Nó nhìn xuống: Murtagh đang rút ra một vật hình tròn từ thắt lưng, áp lên vai Thorn. Eragon không cảm nhận một nguồn phép thuật nào từ Murtagh, nhưng vật tròn trong tay hắn sáng lên, và cánh Thorn co giật như xương đang kêu răng rắc ổn định lại, bắp thịt và gân nhẹ nhàng chuyển động, và những vết rách biến mất.

Eragon kêu lên: "Sao hắn làm được như thế?"

Arya trả lời: "Chắc hắn đã yểm bùa điều trị vào vật đó từ trước."

"Đáng lẽ chúng ta cũng phải nghĩ đến chuyện này."

Vết thương đã lành, Thorn ngừng độ rơi, bắt đầu bay lên hướng Saphira với tốc độ phi thường, xé không gian trước mặt bằng ngọn giáo lửa rực đỏ. Saphira phóng xuống, lượn vòng quanh cột lửa. Nó táp cổ Thorn - làm con rồng đỏ phải né tránh - rồi xòe móng cào từ ngực tới vai, tới tấp đập đối thủ bằng đôi cánh khổng lồ.

Vừa rít lên giận dữ, Saphira vừa đá Thorn văng ra, vừa phun lửa. Lửa lướt qua hai bên sườn Thorn nhưng con rồng đó không hề hấn gì.

Xuyên qua Saphira, Eragon cảm thấy vết thương của cô em rồng rung lên từng hồi, nhìn trừng trừng vết thương đẫm máu, nó tính toán thật nhanh. Nếu chiến đấu với những pháp sư khác ngoài mặt trận, nó sẽ không dám sử dụng phép thuật, vì họ sẽ tin là sắp bị chết, và trong cơn tuyệt vọng, họ sẽ tung tất cả phép thuật có được để tấn công lại.

Nhưng với Murtagh lại khác. Eragon biết Galbatorix đã ra lệnh cho Murtagh phải bắt sống nó và Saphira. Dù mình làm gì, Eragon tự nhủ, hắn cũng không dám giết chết mình. Vậy là an toàn. Eragon quyết định trị thương cho Saphira. Và nó chợt nhận ra, dù hơi muộn, nó có thể tấn công với bất kì câu thần chú nào, và Murtagh sẽ không đáp trả với một sức mạnh gây chết người được. Nhưng nó vẫn còn thắc mắc, vì sao Murtagh sử dụng một vật yểm bùa để chữa lành vết thương cho Thorn, thay vì niệm thần chú.

Saphira nói: "Có thể hắn muốn để dành nội lực. Hoặc có thể hắn tránh làm anh sợ. Galbatorix sẽ không hài lòng, nếu Murtagh sử dụng phép thuật có thể làm anh quá hoảng sợ mà tự tử, hay giết Thorn, hoặc Murtagh. Nên nhớ tham vọng của Galbatorix là có cả bốn đứa mình dưới trướng. Mà chỉ em và anh là ngoài tầm tay lão."

"Chắc chắn là như vậy."

Nó vừa chuẩn bị chữa thương cho Saphira, Arya lên tiếng: "Khoan. Đừng làm."

"Sao? Cái gì? Cô không thấy Saphira đang đau đớn sao?"

"Hãy để tôi và các huynh đệ của tôi chữa trị cho Saphira. Vừa để Murtagh bối rối, vừa không làm chàng mất sức."

"Có quá xa không?"

"Không, nếu tất cả chúng tôi đều chung sức. Eragon, cố tránh đấu phép với Murtagh, cho đến khi chính hắn tấn công bằng tư tưởng hay phép thuật trước. Chưa chắc hắn mạnh hơn chàng, thậm chí còn mười ba chúng tôi hỗ trợ. Tuy nhiên chúng ta chưa biết được. Vì vậy tốt nhất là, đừng thử một mình chống với hắn, trừ khi không còn cách nào khác nữa."

"Nếu tôi thất bại?"

"Thì toàn thể đất nước Alagaesia rơi vào tay Galbatorix."

Eragon cảm nhận sự tập trung của Arya rồi vết thương trên cánh Saphira bớt chảy máu và một lớp màng mỏng mới màu xanh da trời mọc ra, nối với nhau, không để lại vết thẹo nào. Saphira thoải mái ra mặt. Với một thoáng mệt mỏi, Arya nói với ả rồng: "Cố tự bảo vệ. Chuyện này không dễ đâu."

Sau khi bị Saphira đá, Thorn dãy dụa và mất độ cao. Chắc hẳn cho rằng Saphira cố tình dồn nó xuống để khó bề chống trả hơn, nên Thorn bay vòng lên, cho tới khi lên cao hơn Saphira mấy trăm mét.

Khép cánh, Thorn lao thẳng xuống Saphira, há mõm phun ra những tia lửa, móng vuốt trắng như ngà vươn ra. Thanh Zar'roc trong tay Murtagh vung lên.

- Thanh kiếm cong suýt tuột khỏi tay Eragon khi Saphira cúp một cánh, uốn mình, nhào lên lộn xuống với một tốc độ chóng mặt, rồi dang lại cánh, từ từ hạ xuống. Nếu quay đầu lại, Eragon có thể thấy mặt đất bên dưới. Hay bên trên? Nghiến răng, nó tập trung vào bàn tay nắm thành yên.

Thorn và Saphira đâm sầm vào nhau. Eragon cảm thấy như Saphira va chạm vào sườn núi. Nó dội ra trước, mũ sắt đập vào cái gai rồng trước măt, lớp thép dày bị lõm vào. Choáng váng, nó buông lỏng tay trên yên, nhìn đất trời đảo lôn. Eragon cảm thấy Saphira hoảng sợ khi bị Thorn đánh tới tấp vào bụng. Nó tiếc là đã không có thời gian để mặc cho Saphira áo giáp của người lùn cho.

Bàn chân đỏ chói liên tục cào xé quanh Saphira với những cái móng đẫm máu. Không đắn đo, Eragon chặt mạnh vào chân Thorn, làm 1 hàng vảy vỡ nát và 1 chùm gân đứt rời. 3 ngón chân con rồng đỏ rũ xuống, Eragon chặt tiếp. Gầm lên, Thorn tách khỏi Saphira, vươn cổ hít không khí đầy buồng phổi. Eragon vội cúi xuống, che mặt bằng khuỷu tay. Một ngọn lửa dữ dội nhận chìm Saphira. Hơi nóng ko gây được tác hại cho 2 đứa - nhờ vành đai phép thuật của Eragon- nhưng dòng lửa vẫn xối xả bao quanh làm chúng loá mắt.

Saphira đổi hướng sang trái, tránh ngọn lửa. Cũng lúc đó, Murtagh đã chữa thương xong cho Thorn, và con rồng lại lao tới cố ghì lấy Saphira, khi cả 2 vun vút rơi thẳng đứng xuống những cái lều xám bên dưới. Saphira cắn chặt cái sừng sau gáy con rồng đỏ, bất chấp những chóp xương nhọn châm chích vào lưỡi.Thorn rống lên, vùng vẫy như con cá mắc câu, cố thoát ra, nhưng nó ko thể đối chọi lại cái hàm cứng như thép của Saphira. 2 con rồng bồng bềnh trôi xuống như 2 chiếc lá cuốn chặt vào nhau. Eragon nhào tới trước, chém lên vai phải Murtagh, không cố tình giết người, chỉ làm hắn bị thương đủ nghiêm trọng để kết thúc cuộc chiến. Không như cuộc xung đột trên Cánh Đồng Cháy, lần này Eragon đã được nghỉ ngơi, với cánh tay nhanh nhạy như thần tiên, nó tin chắc Murtagh hết phương chống đỡ.

Murtagh đưa khiên lên đón thanh kiếm cong.

Phản ứng của hắn quá bất ngờ, làm Eragon khựng lại, chỉ kịp né tránh khi Murtagh vung thanh Zar'roc phản công. Lưỡi kiếm vù vù lướt qua không khí với 1 tốc độ lạ thường. Cú va chạm rung động lên tận vai Eragon. Tới tấp tấn công, Murtagh thúc kiếm lên cổ tay Eragon, Eragon vừa kịp gạt thanh Zar'roc, Murtagh đâm đầu kiếm xuyên qua lớp giáp, gấu áo trấn thủ, xuyên qua lưng quần, ngập thấu xương.

Sự đau đớn làm Eragon bàng hoàng như bị tạt nước lạnh, nhưng cũng làm tư tưởng nó sáng suốt lạ kỳ, & 1 nguồn sinh lực tràn ngập tứ chi nó.

Ngay khi Murtagh rút thanh Zar'roc về, Eragon thét lên 1 tiếng, nhào tới Murtagh. Chỉ lắc nhẹ cổ tay, Murtagh khóa thanh kiếm cong xuống dưới. Hắn nhe răng cười nham hiểm. Lập tức, Eragon giật lại kiếm, đánh nhử lên đầu gối trái Murtagh, rồi đổi hướng, vừa chém ngang má Murtagh, vừa nói:

- Anh nên đội mũ sắt thì hơn.

Quá gần mặt đất - chỉ còn khoảng gần trăm mét - nên Saphira phải nhả Thorn ra. 2 con rồng tách rời nhau trước khi Eragon & Murtagh kịp giao chiến tiếp.

Trong khi Thorn & Saphira bay lên theo hình xoắn ốc, đua nhau vượt lên đám mây trắng nõn như ngọc trai phía trên doanh trại, Eragon vén áo quan sát bên hông. 1 vết nhợt nhạt bằng nắm tay trên da, chính giữa có 1 đường đỏ dài chừng 5 phân, ri rỉ máu, làm ướt đẫm lưng quần.

Bị thương vì Zar'roc - thanh kiếm chưa từng bao giờ làm nó thất vọng trong những giờ phút hiểm nguy, & vẫn được coi như thuộc quyền sở hữu của nó - làm nó bứt rứt. Để vũ khí của mình chống lại mình là 1 sai lầm, ko thể nào chấp nhận được.

Saphira lảo đảo khi bay qua 1 vùng gió xoáy. Eragon nhăn mặt vì vết thương đau nhói, nhưng nó cho rằng vẫn còn may, vì nếu phải đứng để chiến đấu, chắc nó sẽ ko thể nào đứng nổi.

Eragon phóng tư tưởng xuống Arya: "Arya, chữa thương cho tôi, hay để tôi tự chữa, & để Murtagh làm thịt tôi luôn?"

"Chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này cho chàng. Như vậy chàng có thể hạ Murtagh 1 cách bất ngờ, nếu hắn nghĩ là chàng vẫn còn đang bị thương."

"Ôi! Khoan."

"Sao vậy?"

"Chờ tôi cho phép, nếu ko vòng đai phép thuật của tôi sẽ ngăn chặn thần chú."

Từ từ nhớ lại cấu trúc câu thần chú tự bảo vệ, Eragon đọc bằng cổ ngữ: "Ta đồng ý để Arya, con gái của Islanzadi, niệm chú trị thương."

"Khi nào ko quá bận rộn, chúng ta phải bàn về vành đai bảo vệ của chàng. Lỡ chàng bị ngất thình lình, lúc đó chúng tôi làm sao cứu kịp?"

"Sau trận Cánh Đồng Cháy, tôi phải tự bảo vệ. Vì Murtagh đã làm tôi & Saphira tê liệt bằng ma thuật. Tôi ko muốn bị hắn hay bất kì ai có thể niệm chú xâm nhập vào chúng tôi mà chưa được phép."

"Đúng thế. Nhưng có nhiều giải pháp lịch sự hơn cách của chàng nhiều."

Eragon vặn người trên yên khi phép thuật của các thần tiên đạt hiệu quả & bên hông nó rần rần, ngứa ngáy như rận cắn. Khi giảm ngứa ngáy, nó lần tay vào trong áo, mừng rỡ vì cảm thấy làn da đã nhẵn nhụi lại.

Nhún vai, Eragon hớn hở nói: " Tốt rồi. Để tôi bắt chúng phải nể mặt chúng mình."

Đám mây trắng mênh mông phía trước, Saphira bẻ sang trái & trong khi Thorn đang cố gắng rẽ theo, nó phóng thẳng vào giữa đám mây. Tất cả trở nên lạnh lẽo, ẩm ướt & trắng xóa. Saphira lách sang 1 bên, hồi hộp bám theo & bay cao trên Thorn chỉ 1 mét.

Gầm lên đắc thắng, Saphira nhào xuống tóm 2 bên hông, cắm phập những cái móng vào đùi & sống lưng của con rồng đỏ. Nó vươn đầu tới trước, ngoạm cánh trái của Thorn, ghì xuống, cắn bằng những cái răng sắc như dao cạo, thấu sâu tới thịt.

Thorn quằn quại rống lên. Một âm thanh khủng khiếp mà Eragon ko bao giờ ngờ rồng có khả năng phát ra được.

Saphira nói: "Em tóm được rồi. có thể xé cánh nó ra, nhưng tốt hơn là em ko làm, anh muốn làm gì thì làm lẹ lên, trước khi chúng ta rơi xuống quá xa."

Mặt tái nhợt, Murtagh chỉ thanh Zar'roc vào Eragon - thanh kiếm run rẩy trong không khí - và 1 tia sáng tinh thần tràn ngập quyền uy xâm nhập vào tư tưởng Eragon. Hiện tượng xa lạ đó lần mò, nắm bắt những ý nghĩ nó, để khuất phục & điều khiển chúng theo ý muốn của Murtagh. Như trên Cánh Đồng Cháy, Eragon nhận thấy, tâm trí Murtagh dường như ẩn chứa quá nhiều điều, cứ như 1 dàn đồng ca nhiều giọng bối rối, thì thầm bên dưới tâm trạng đầy lo lắng của Murtagh.

Eragon tự hỏi liệu Murtagh có 1 nhóm pháp sư hỗ trợ, như các thần tiên đang hỗ trợ nó ko. Eragon cố gắng để tâm trống rỗng, ko nghĩ tới bất kì điều gì, ngoài hình ảnh thanh Zar'roc. Nó tập trung tư tưởng vào thanh kiếm. Buông xả ý thức vào sự thư thái của thiền, để Murtagh ko có điểm tựa tìm kiếm tiềm thức nó. Khi Thorn đang dãy dụa & trong 1 thoáng Murtagh hơi mất tập trung, Eragon phóng 1 luồng tư tưởng phản công dữ dội, kiểm soát lại ý thức Murtagh.

Cả 2 âm thầm căng thẳng cố xuyên thủng vào tư tưởng nhau trong suốt thời gian rơi xuống. Có khi là Eragon, có lúc là Murtagh chiếm thế thượng phong. Nhìn xuống mặt đất đang vùn vụt dâng lên, Eragon thấy cuộc đấu này sẽ phải kết thúc bằng cách khác.

Nâng kiếm lên ngan tầm Murtagh, Eragon thét lên:

-Letta!

Câu thần chú giống như Murtagh đã sử dụng trong lần giao tranh trước. Đó là 1 câu đơn giản - chỉ để giữ cánh tay & thân trên của Murtagh bất động - nhưng nó cũng sẽ là sự thử thách quyết định kẻ nào dồi dào nội lực hơn.

Murtagh lẩm nhẩm câu thần chú phản công, nhưng âm thanh chìm trong tiếng gầm gừ của Thorn & tiếng gió gào rít. Nhịp thở Eragon rộn ràng khi nội lực tứ chi suy giảm. Đúng lúc gần như sắp ngất đi vì kiệt sức, nó được Saphira & các thần tiên tiếp năng lực vào cơ thể. Murtagh vẫn tỏ ra tự tin & ngạo nghễ, nhưng khi Eragon tiếp tục kiềm chế hắn, Murtagh rủa thầm, nhếch môi, nhe hàm răng trắng nhởn. Suốt thời gian đó, cả 2 vẫn bao vây tâm trí nhau.

Eragon cảm thấy năng lượng từ Arya đang tuôn vào nó giảm 1 lần, rồi 2 lần, và nó đoán 2 thần tiên dưới quyền Blodhgarm đã bị ngất đi. Nó thầm nghĩ:"Murtagh ko thể chịu đựng lâu hơn nữa."

Eragon cố kiểm soát tư tưởng, vì chỉ 1 thoáng thiếu tập trung, là sẽ bị Murtagh xâm nhập ngay. Sức mạnh từ Arya & các thần tiên giảm 1 nửa. Cả Saphira cũng đã bắt đầu run lên vì kiệt sức. Đúng lúc Eragon tin là Murtagh sẽ thắng thế, Murtagh bật lên 1 tiếng kêu thống khổ & 1 trọng lực lớn như rút khỏi Eragon, khi sự kiềm chế của Murtagh biến mất. Hắn bàng hoàng vì sự thành công của Eragon.

Eragon hỏi Arya & Saphira: " Sao? Bắt chúng làm con tin được ko?"

"Bây giờ em phải bay."

Nó buông Thorn, lùi lại, nặng nề vỗ cánh, ráng sức bay lên. Eragon ngoái lại nhìn, thấp thoáng những con ngựa, những vạch cỏ dưới mặt trời, rồi như bị 1 người khổng lồ đánh từ bên trong, thị giác nó tối sầm lại.

Sau đó, điều Eragon nhìn thấy là 1 vạch cổ của Saphira cách mũi nó chừng một hai phân. Những cái vẩy sáng như nước đá màu xanh ngọc. Eragon lờ mờ nhận thấy có ai đó từ rất xa đang vươn tới tâm trí nó, ý thức họ biểu lộ 1 cảm giác căng thẳng khẩn cấp. Khi lý trí trở lại, nó nhận ra đó chính là Arya. Cô bảo nó: " Kết thúc thần chú đi, Eragon! Cứ giữ như thế, chúng tôi sẽ bị giết chết hết. Kết thúc ngay đi.

Murtagh đi xa rồi! Tỉnh dậy đi, Eragon, nếu ko chúng ta sẽ bị chìm vào hư ko mãi mãi."

Giật mình, Eragon ngồi thẳng lại trên yên, để thấy Saphira đang phủ phục giữa 1 vòng kỵ binh của vua Orrin. Không thấy Arya đâu. Bây giờ Eragon lại lo lắng, vì cảm thấy những câu thần chú vẫn đang vắt cạn sinh lực nó. Nếu ko có sự hỗ trợ của Arya & các thần tiên, nó đã chết rồi.

Eragon phóng xả phép thuật, rồi nhìn xuống đất, tìm Thorn & Murtagh.

Saphira chỉ bằng mõm, nói: "Kìa."

Dưới bầu trời tây bắc, hình dạng Thorn lóng lánh bay ngược dòng sông Jiet, chạy trốn về hướng quân đội của Galbatorix, cách xa mấy dặm.

"Chuyện gì vậy?"

"Murtagh lại chữa lành cho Thorn, Thorn may mắn đáp xuống sườn dốc của 1 ngọn đồi. Nó chạy xuống, rồi cất cánh trước khi anh hồi tỉnh."

Giọng khuyếch âm của Murtagh vang vang vọng lại:

-Eragon, Saphira...Đừng nghĩ là đã thắng chúng ta. Ta thề là sẽ gặp lại. Thorn & ta sẽ hạ 2 người, vì lúc đó chúng ta sẽ mạnh hơn 2 ngươi lúc này nhiều.

Những móng tay toé máu khi Eragon xiết chặt khiên và kiếm, nó hỏi Saphira: "Em có thể đuổi kịp chúng ko?"

"Được, nhưng thần tiên sẽ ko thể giúp với khoảng cách quá xa như thế. Em tin, ko có họ hỗ trợ, chúng ta sẽ thất bại."

"Chúng ta có thể..."

Ngừng nói, Eragon giận dữ đấm mạnh lên đùi:

"Khốn kiếp! Anh ngu thật! Quên khuấy Aren. Đáng lẽ chúng ta đã có thể sử dụng năng lực nhẫn của ông Brom để hạ chúng."

"Bận tâm đủ thứ chuyện, ai mà tránh khỏi sai lầm."

"Có thể, nhưng anh vẫn ước sao đã nghĩ tới Aren sớm hơn. Chúng ta đã có thể bắt được Murtagh & Thorn."

"Rồi sao? Giữ chúng làm tù nhân bằng cách nào? Anh sẽ đầu độc chúng như tà thần Durza đã đầu độc chúng ta trong Gil'ead? Hay giết chúng?"

"Anh ko biết. Chúng ta có thể giúp chúng thay đổi tên thật, giải lời nguyền của Galbatorix. Để chúng đi thoải mái thế này, quá nguy hiểm."

Arya góp ý:" Eragon, theo lý thuyết thì chàng đúng. Nhưng cả chàng & Saphira đều đã mệt rồi, thà để chúng thoát thân còn hơn mất cả 2, vì chàng & Saphira lúc này đều ko đủ sức khoẻ."

"Nhưng...."

"Nhưng vì chúng tôi ko đủ khả năng kéo dài sự an toàn cho 1 con rồng & 1 kỵ sĩ & tôi nghĩ việc giết Thorn & Murtagh ko dễ như chàng tưởng đâu, Eragon. Hãy mừng vì chúng ta đã đuổi được chúng đi, & hãy nhớ rằng, lần tới nếu chúng còn dám đối đầu với chúng ta, chúng tôi lại sẽ làm như thế."

Dứt lời, Arya rút khỏi tâm trí nó.

Eragon nhìn cho tới khi Thorn & Murtagh khuất bóng, rồi thở dài, xoa cổ Saphira: "Anh có thể ngủ suốt 2 tuần"

"Em cũng thế"

"Em nên hãnh diện vì đã bay tuyệt hơn Thorn nhiều."

Cô ả õng eo: "Tuyệt thật sao? Đâu phải đối thủ xứng tầm, Thorn ko có kinh nghiệm như em..."

"Cả tài năng nữa chứ."

Quay lại, ả liếm cánh tay ông anh làm bộ giáp kêu leng keng, rồi cúi nhìn Eragon với 2 con mắt long lanh.

Eragon gượng cười: "Dù đoán trước, nhưng anh vẫn bị bất ngờ vì Murtagh nhanh nhẹn như anh. Chắc chắn có thêm phần phép thuật của Galbatorix."

"Sao thần chú của anh ko hoá giải được Zar'roc? Khi đấu với Ra'zac vành đai phép thuật đã cứu chúng ta khỏi những chiêu thức nguy hiểm hơn nhiều"

"Anh ko biết. Có thể Murtagh hoặc Galbatorix đã luyện được 1 câu chú mà anh chưa nghĩ ra. Cũng có thể, Zar'roc là kiếm của kỵ sĩ rồng như Glaedr đã nói...

"...những kiếm do Rhunon tôi luyện...

"...cắt đứt hết mọi thứ đã đc yểm bùa...

"...hiếm khi bị...

"...ảnh hưởng vì phép thuật."

Eragon nhìn những vệt máu rồng trên lưỡi kiếm cong, mệt mỏi: "Bao giờ chúng ta mới tự mình hạ được kẻ thù? Anh đã ko thể giết tà thần Durza, nếu ko có Arya phá vỡ ngôi sao ngọc. Và chúng ta chỉ chiếm thế thượng phong với Murtagh và Thorn vì được Arya và các thần tiên tiếp sức."

"Chúng ta cần phải mạnh hơn"

"Đúng. Nhưng bằng cách nào? Galbatorix đã tích luỹ nội lực bằng cách nào? Lão đã tìm ra cách ăn thây nô lệ của lão, dù cách xa hàng trăm dặm sao? Thật ko hiểu nổi."

Mồ hôi chảy dài từ trán xuống khoé mắt phải, Eragon đưa lưng bàn tay lên chùi, và nó lại chú ý tới những kỵ binh tụ tập quanh nó & Saphira. Họ làm gì tại đây? Nhìn qua đầu họ, Eragon nhận ra Saphira đã hạ cánh xuống gần nơi vua Orrin vừa chặn bắt đám lính từ các thuyền lên bờ. Bên trái, ko xa Saphira bao nhiêu, hàng trăm người, Urgal, và ngựa đi lại, đầy vẻ hoang mang, lo sợ. Thỉnh thoảng trong tiếng huyên náo lại vang lên tiếng kiếm chạm nhau, hay tiếng kêu gào của người bị thương, cùng với những tràng cười điên loạn.

Saphira nói: "Em nghĩ họ có mặt tại đây để bảo vệ chúng ta."

"Chúng ta? Bảo vệ vì chuyện gì? Sao họ chưa giết đám lính? Còn..."

Eragon ngừng lại khi thấy Arya, Blodhgarm, & 4 thần tiên mặt mày phờ phạc đang phóng ra từ doanh trại. Đưa tay lên chào, Eragon gọi:

-Arya, chuyện gì vậy? Hình như ko có ai chỉ huy cả.

Arya thở gấp 1 hồi mới nói được:

-Tụi lính tỏ ra nguy hiểm hơn chúng ta dự kiến. Không hiểu sao Con Đường Lãng Du ko nghe được gì ngoài những lời nói tầm phào của những pháp sư dưới trướng Orrin.

Thở đều lại, Arya bắt đầu quan sát những vết cắt bị bầm tím của Saphira.

Chưa kịp hỏi gì thêm, Eragon nghe những tiếng kêu thất thanh từ đám chiến binh & tiếng vua Orrin kêu lên:

-Trở lại! Tất cả trở lại! Cung thủ giữ hàng ngũ. Khốn kiếp, ko tên nào được di động. Chúng ta bắt được nó rồi.

Cùng ý nghĩ với Eragon, Saphira chụm chân, nhảy qua những con ngựa - chúng hốt hoảng bỏ chạy tán loạn - phóng qua những xác chết rải rác trên chiến trường, tiến tới phía có tiếng kêu của vua Orrin. Người & Urgal bị gạt sang 2 bên như đống cỏ. Các thần tiên vội vã đuổi theo, tay lăm lăm kiếm & cung tên.

Vua Orrin đang ngồi trên chiến mã, dẫn đầu 1 đám chiến binh chen chúc sát nhau, trừng trừng nhìn 1 người đứng lẻ loi, cách xa chừng hơn 10 mét. Nhà vua mặt đỏ bừng, mắt long sòng sọc, giáp bào lấm lem bụi đất chiến trường. Ông bị thương dưới cánh tay trái & 1 khúc giáo dài mấy phân lòi ra từ bắp vế. Mặt ông dịu xuống khi thấy Saphira tiến lại gần. Khi Saphira song hàng với con chiến mã, ông lẩm bẩm:

- Tốt, tốt rồi. Chúng ta cần mi, Saphira, cả ngươi nữa, Khắc-tinh-của-tà-thần.

1 cung thủ mon men nhích lên vài phân, nhà vua chỉ mũi kiếm vào hắn, hét lên:

- Lùi lại ngay. Thề trên vương miện của Angvard, ta chặt đầu ngay kẻ nào ko giữ yên vị trí.

Ông lại hướng mắt về con người đang đứng 1 mình.

Eragon nhìn theo. Đó là 1 người lính vóc dáng trung bình, trên cổ có 1 vết chàm màu đỏ, mái tóc nâu xẹp lép vì từng đội nón sắt. Tấm khiên rách tả tơi. Thanh kiếm vừa mẻ, vừa cong, mũi kiếm đã bị gãy. Áo giáp phủ toàn bùn. Máu ròng ròng chảy từ vết rách sâu bên sườn. 1 mũi tên gắn lông thiên nga cắm ngập bàn chân phải, ghim hắn xuống mặt đất, tới 3 phần 4 thân tên. Từ trong cuống họng người đó, òng ọc bật ra tiếng cười quái dị. Tiếng cười lên cao dần như sắp oà thành 1 tiếng thét khiếp đảm.

Vua Orrin la lớn:

- Mi là gì?

Người lính ko đáp trả ngay. Nhà vua rủa rồi nói:

- Trả lời ta, nếu ko ta sẽ cho các pháp sư ra tay. Là người, hay quái vật, hay do ma quỉ sinh ra? Từ cái hố hôi hám nào mà Galbatorix đã tìm ra mi & anh em của mi? Mi có cùng dòng dõi với Ra'zac ko?

Câu hỏi cuối cùng của ông như mũi kim xuyên vào Eragon, nó ngồi thẳng dậy, mọi giác quan đều rần rần ngứa ngáy.

Tiếng cười ngừng lại:

- Người. Ta là người.

- Mi ko giống loài người mà ta biết.

- Ta muốn bảo đảm tương lai cho gia đình. Điều đó lạ lùng với mi lắm sao, hả tên Surda kia?

- Tên khốn kiếp xảo ngôn, đừng giở giọng đánh đố ta. Hãy thành thật cho ta biết, vì sao mi trở thành mi thế này, đừng để ta phải ra lệnh đổ chì nấu sôi qua họng mi.

Tiếng cười điên loạn càng cao hơn, rồi người lính nói:

- Mi ko làm ta đau đớn được đâu, gã Surda. Ko kẻ nào có thể làm được điều đó. Đích thân đức vua đã làm chúng ta miễn nhiễm với sự đau đớn. Đáp lại, gia đình chúng ta sẽ được sống thoải mái suốt đời. Các ngươi có thể lẩn trốn chúng ta, nhưng chúng ta sẽ ko bao giờ ngừng truy lùng các ngươi. Các ngươi có thể chống lại chúng ta, nhưng chúng ta vẫn sẽ tiếp tục giết các người khi nào còn 1 tay để sử dụng vũ khí. Thậm chí các người ko thể đầu hàng, vì chúng ta ko giữ tù binh. Các người ko thể làm gì, chỉ có cách chết & trả lại hoà bình cho đất nước này.

Nhăn rúm mặt, người lính nắm mũi tên, và cùng tiếng thịt rách, nhổ bật thân tên khỏi bàn chân. Những mảnh thịt đỏ lòm còn lằng nhằng dính trên đầu mũi tên. Người lính rung rung mũi tên, rồi phóng trúng tay 1 cung thủ. Tiếng cười lớn hơn bao giờ hết, người lính loạng choạng tiến tới, kéo lê cái chân bị thương. Hắn nâng kiếm như sắp tần công. Vua Orrin thét lên:

- Bắn nó!

Tiếng căng dây cung như tiếng sáo ảm đạm, hàng loạt mũi tên vun vút bay tới người lính. 2 mũi tên bật khỏi bật khỏi áo jáp, những mũi tên còn lại xuyên thấu tới xương sườn.Tiếng cười giảm dần thành tiếng khò khè khi máu trào vào phổi, người lính vẫn tiếp tục tiến bước, vạch 1 đường đỏ lòm trên cỏ dưới chân. Các cung thủ lại bắn, tên ghim tua tủa trên ngực & vai người lính, nhưng hắn vẫn ko ngừng lại. 1 loạt tên vun vút bắn tiếp ngay. Người lính lảo đảo, đổ xuống khi bị trúng tên vào đầu gối, 2 đùi & 1 mũi tên xuyên qua cổ, ngay vết chàm. Hắn cố lăn lộn qua khỏi bãi cỏ, máu fun thành 1 đường dài. Vậy mà người lính vẫn chưa chịu chết. Hắn bắt đầu bò, lết tời bằng 2 cánh tay, cười hì hì cứ như cả thế giới là 1 trò đùa bẩn thỉu, chỉ có hắn mới nhận ra.

1 cái rùng mình ớn lạnh chạy suốt cột sống Eragon.

Nó phát hiện trong tiếng rủa của vua Orrin có chút hoảng loạn. Nhảy khỏi lưng chiến mã, nhà vua quăng kiếm & khiên xuống đất, chỉ 1 Urgal đứng gần nhất, nói:

- Đưa rìu của mi cho ta.

Giật mình, Urgal da xám bối rối, nhưng rồi cũng trao vũ khí cho ông.

Khập khiễng tiến gần người lính, nhà vua nâng cao cây rìu nặng nề bằng cả 2 tay, chặt đầu người lính.

Tiếng cười im bặt.

Mắt đảo ngược, miệng mấp máy, rồi người lính bất động.

Orrin nắm tóc, đưa cao thủ cấp người lính để tất cả cùng thấy, rồi tuyên bố:

- Có thể giết chúng được. Hãy loan tin cho mọi người bằng cách duy nhất để kết thúc sự ghê tởm của chúng là chặt đầu, hoặc đập vỡ sọ bằng 1 cây chuỳ, hay bắn tên xuyên qua mắt chúng....Răng Xám, mi đâu rồi.

1 kỵ binh trung niên, phục phịch, thúc ngựa tiến lại. Nhà vua ném cái đầu cho anh ta, ra lệnh:

- Treo lên cột bên cổng bắc doanh trại. Treo tất cả đầu của chúng lên. Đây sẽ là 1 thông điệp gửi Galbatorix. Cho lão biết, chúng ta ko sợ những trò quỉ quyệt lén lút của lão & chúng ta sẽ chiến thắng, bất chấp những trò đó.

Bước nhanh trở lại bên con chiến mã, nhà vua trả cây rìu cho Urgal, rồi nhặt lại vũ khí của ông lên.

Cách đó mấy mét, Eragon thấy Nar Garzhvog đang đứng cùng 1 nhóm Kull. Nó nói mấy câu với Saphira. Saphira tiến lại gần đám Urgal. Sau khi 2 bên gật đầu chào nhau. Eragon chỉ tay về những cái xác, hỏi Garzhvog:

- Tất cả lính triều đình đều giống thế sao?

Garzhvog cau mày:

- Tất cả đều là những kẻ ko biết đau đớn là gì. Mình đâm chúng, tưởng chúng đã chết, vừa quay đi là bị chúng cắt gân chân liền. Hôm qua tôi mất rất nhiều con đực. Thưa Hoả Kiếm, chúng tôi từng chiến đấu để xua đuổi con người, nhưng chưa bao giờ gặp lũ ma cà rồng cười sằng sặc như thế này. Thật trái tự nhiên. Chuyện này làm chúng tôi nghĩ, chúng bị những hồn ma không sừng nhập vào. Có lẽ thần linh đã chống lại chúng ta.

- Vớ vẩn. Chỉ là thần chú của Galbatorix thôi. Chúng ta sẽ sớm có cách chống lại, để tự bảo vệ.

Với vẻ ngoài tự tin, nhưng ý nghĩ phải chiến đấu với những kẻ thù ko cảm thấy đau đớn, làm Eragon lo lắng còn nhiều hơn trước kia chiến đấu với Urgal. Hơn nữa, theo những gì Garzhvog nói, Eragon đoán tinh thần trong Varden sẽ trở nên khó khăn cho Nasuada, nếu mọi người biết về chuyện đám lính của Galbatorix.

Trong khi Varden & Urgal thu dọn chiến trường gồm: thi thể đồng đội, quân dụng còn dùng được & kéo những xác ko đầu của tụi lính, chất thành đống để thiêu, thì Eragon, Saphira & vua Orrin trở lại doanh trại cùng Arya & các thần tiên.

Dọc đường, Eragon đề nghị trị vết thương chân cho vua Orrin, nhưng ông từ chối, nói:

- Trẫm có thầy thuốc riêng rồi, Khắc-tinh-của-tà-thân.

Nasuada & Jormundur đang đứng chờ tại cổng bắc. Tới gần vua Orrin, cô hỏi:

- Chuyện gì vậy? Eragon nhắm mắt khi nhà vua kể lại, lúc đầu việc tấn công tụi lính có vẻ thuận lợi. Kỵ binh tràn vào hàng ngũ chúng, tả xung hữu đột, mà chỉ bị thương 1 người. Tuy nhiên khi đang tiếp tục đánh với nhứng tên còn lại thì những tên bị giết chết trước đó đứng dậy, tham gia lại trận đánh.

Ông rùng mình:

- Lúc đó, bên ta bị mất tinh thần. Bất cứ ai trong trường hợp đó cũng bị vậy thôi. Ko thể biết chúng là những kẻ bất khả chiến bại, hay chúng có phải là người không. Khi thấy kẻ thù xông tới, với xương lòi ra khỏi bắp chân, bụng còn ghim cây giáo, mặt chỉ còn một nửa, & cười sằng sặc thì ko ai có thể đứng vững nổi. Chiến binh của trẫm khiếp đảm. Hàng ngũ tan rã. Vô cùng hỗn loạn. Khi Urgal & chiến binh của tiểu thư tới, họ cũng lại bị cuốn vào cơn điên khùng đó.

Nhà vua lắc đầu, tiếp:

- Chưa bao giờ trẫm thấy cảnh đó, kể cả trên Cánh Đồng Cháy.

Dù với nước da đen, mặt Nasuada tái nhợt. Cô nhìn Eragon & Arya:

- Làm sao Galbatorix làm được chuyện này?

Arya trả lời:

- Phong toả hầu hết - nhưng ko phải là tất cả - khả năng cảm nhận sự đau đớn của con người. Chỉ để lại cảm tưởng để biết đang ở đâu, đang làm gì, nhưng ko cảm nhận được quá nhiều. Câu thần chú chỉ cần 1 lượng nội lực nhỏ. Liếm môi, Nasuada hỏi vua Orrin:

- Bệ hạ biết bên ta tổn thất bao nhiêu ko?

Nhà vua rùng mình, gập người, chống tay lên gối, lẩm bẩm:

- 300 chống lại...Tiểu thư đã gửi lực lượng bao nhiêu?

- 200 tay kiếm, 100 tay giáo & 50 cung thủ.

- Cộng thêm với Urgal & kỵ binh của trẫm...Cứ cho là khoảng một ngàn chống lại 300 lính bộ binh. Chúng ta đã giết sạch chúng. Tuy nhiên cái giá chúng ta phải trả là...

Ông lắc đầu nói:

- Chưa biết chắc, cho đến khi chúng ta tổng kết là bao nhiêu xác, nhưng theo ý trẫm thì khoảng 3 phần 4 tay kiếm của tiểu thư đã mất rồi. Các tay giáo còn mất nhiều hơn. Và 1 vài cung thủ. Đoàn kỵ binh của trẫm còn lại chừng 50, 70. Nhiều người là bạn trẫm. Urgal có lẽ chết độ 100, 1 trăm rưỡi. Tổng cộng? Năm, sáu trăm người phải chôn cất, người bị thương nhiều hơn. Trẫm ko biết....ko biết...ko biết....

Hàm xệ xuống, vua Orrin ngả người sang 1 bên, nếu Arya ko kịp nhào lên, níu lại, nhà vua đã bị ngã khỏi ngựa rồi.

Nasuada búng tay, gọi 2 người của Varden, ra lệnh đưa ông về lều, & mời thầy thuốc.

Cô lẩm bẩm:

- Chúng ta đã gánh chịu 1 thất bại quá nặng nề, cho dù đã tiêu diệt lính triều đình.

Môi mím chặt, vừa buồn rầu vừa thất vọng, cô nhìn Eragon & Saphira:

- Còn 2 người có khá hơn ko?

Cô lẳng lặng nghe Eragon kể lại cuộc đụng độ với Thorn & Murtagh. Sau đó, cô gật đầu nói:

- Chúng tôi chỉ mong anh & Saphira trốn thoát khỏi móng vuốt chúng. Tuy nhiên cả 2 đã hoàn thành công việc tốt hơn mong đợi. Cả 2 đã chứng tỏ: Galbatorix đã ko thể làm cho Murtagh quá mạnh, đến nỗi chúng ta ko còn hy vọng hạ hắn. Với 1 vài pháp sư nữa hỗ trợ, Murtagh sẽ khó thoát khỏi tay anh & Saphira. Vì lý do đó, theo tôi, hắn sẽ ko dám đối đầu với quân lực của nữ hoàng Islanzadí. Eragon, nếu chúng ta có thể qui tụ đủ pháp sư quanh anh, tôi tin, lần tới chúng đến bắt anh & Saphira, chúng ta sẽ giết được Murtagh & Thorn.

- Công nương ko muốn bắt chúng sống sao?

- Tôi muốn rất nhiều thứ, nhưng tôi ko tin là sẽ nhận được nhiều. Có thể Murtagh & Thorn ko được phép giết anh, nhưng nếu có cơ hội, chúng ta phải giết chúng, ko chút do dự. Hay...anh có ý kiến khác?

-....Không.

Quay qua Arya, Nasuada hỏi:

- Có pháp sư nào của công nương bị chết trong cuộc đấu này ko?

- Đa tạ, chỉ vài người bị ngất, nhưng đã hồi tỉnh rồi.

Hít sâu 1 hơi, Nasuada nhìn mông lung về phương bắc.

- Eragon, làm ơn báo cho Trianna, tôi muốn Con Đường Lãng Du tính toán cách nào mô phỏng thần chú của Galbatorix. Dù là 1 việc làm hèn hạ, chúng ta vẫn phải bắt chước Galbatorix. Chúng ta ko thể dừng được. Tất cả chúng ta đều sẽ ko cảm thấy đau đớn là điều ko thực tế, nhưng cần phải có mấy trăm kiếm sĩ tình nguyện trở thành miễn nhiễm với những đau đớn thể xác.

- Rõ, thưa công nương.

- Xoắn vặn dây cương trong tay, Nasuada nói tiếp:

- Quá nhiều người chết. Chúng ta đã đóng quân 1 nơi quá lâu. Đã tới lúc chúng ta phải đẩy triều đình vào thế phòng thủ.

Cô quay đầu ngựa khỏi cảnh chếm giết trước doanh trại:

- Eragon, anh họ của anh đã xin được tham gia trận chiến hôm nay. Tôi từ chối, vì anh ta sắp làm lễ cưới. Điều này làm anh ta ko vui, tuy nhiên tôi nghĩ, vị hôn thê của anh ta sẽ rất mừng. Làm ơn cho tôi biết, họ có còn ý định tổ chức lễ cưới hôm nay ko? Sau quá nhiều chém giết, giết chóc, Varden sẽ hồ hởi đi dự 1 đám cưới.

- Tôi sẽ báo ngay khi biết rõ.

- Cám ơn. Anh có thể đi bây giờ, Eragon.

Việc đầu tiên sau khi Eragon & Saphira làm sau đó, là tới thăm các thần tiên bị ngất trong trận đánh với Murtagh & Thorn, để cám ơn sự hỗ trợ của họ. Rồi Eragon, Arya và Blodhgarm săn sóc những vết cắt, trầy và bầm dập do Thorn gây ra cho Saphira. Cuối cùng, Eragon liên lạc bằng tư tưởng với Trianna, chuyển chỉ thị của Nasuada tới cô ta.

Xong xuôi, Eragon và Saphira mới đi tìm Roran. Blodhgarm và các thần tiên của ông tháp tùng theo. Arya trở lại để tự săn sóc những vết thâm tím trên người.

Eragon thấy Roran và Katrina đang đứng bàn cãi sôi nổi và căng thẳng bên góc lều của chú Horst. Họ im lặng khi nhận ra Eragon và Saphira đang lại gần. Katrina khoanh tay quay mặt khỏi trán Roran. Roran cầm chuôi búa nhét vào thắt lưng, gót ủng di di trên một tảng đá.

Đứng trước hai người, Eragon chờ họ phân trần lý do cãi nhau, nhưng trái lại, Katrina hết nhìn Eragon lại nhin Saphira hỏi:

- Có ai bị thương không?

- Chúng em đều bị, nhưng hết rồi.

- Thật quá kì lạ. Khi còn ở trong làng, vẫn nghe kể về phép thuật, nhưng chưa bao giờ chị tin. Có vẻ vô lý quá. Nhưng ở đây, chỗ nào cũng có pháp sư... Hai em làm Thorn và Murtagh bị thương nặng lắm hả? Chắc vì vậy chúng mới bỏ chạy?

- Chúng em trội hơn, nhưng không làm chúng bị thương tật suốt đời được.

Ngừng lại, nhưng cả Roran và Katrina đều không nói gì nữa, Eragon hỏi hai người vẫn muốn làm đám cưới hôm nay chứ, rồi nói thêm:

- Nasuada đề nghị cứ tiến hành, nhưng có lẽ tốt hơn là nên hoãn lại. Người chết chưa kịp chôn, và còn quá nhiều việc phải làm. Ngày mai sẽ tiện và... hợp lý hơn.

Ấn mũi ủng lên tảng đá, Roran bật nói:

- Không. Quân triều đình có thể tấn công lại bất cứ lúc nào. Ngày mai có thể là quá muộn nếu... Nếu chẳng may anh chết trước khi cưới, Katrina sẽ ra sao, và con...

Bỏ lửng câu nói, hai má anh ửng đỏ.

Mặt dịu lại, Katrina quay sang Roran, nắm tay anh, nói:

- Ngoài ra món ăn đã nấu nướng rồi, trang trí đã treo lên, và bạn bè đã tụ tập chờ đám cưới chúng mình. Nếu tất cả những chuẩn bị đó đều bỏ hết thì... tội quá.

Cô đưa tay lên, vò râu Roran, và anh chàng mủm mỉm cười, vòng một tay quanh cô.

Eragon càm ràm với Saphira: "Hiểu được phân nửa chuyện gì xảy ra giữa hai người này, anh chết liền."

Roran tuyên bố:

- Một tiếng nữa đám cưới.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...