Em Trai Quá Kiêu Ngạo
Chương 85: Vứt bỏ
Cả buổi chiều, Lưu Hân Nam thỉnh thoảng lại hướng ánh mắt đồng tình về phía Minh Nhan, khiến Minh Nhan sợ hãi, hẳn là cô không có làm chuyện xấu gì chứ, có cần phải nhìn cô như vậy không a.
Rất nhanh đã đến giờ tan tầm, Minh Nhan lại nhận được điện thoại nội bộ từ Mạc Dịch Hiên, vừa bắt lên đã nghe được tiếng nói bên trong. “Bà xã, xe anh đậu ở chỗ cũ chờ em nga. Em xuống dưới nhanh lên.”
Minh Nhan nhỏ giọng ‘Ân’ một tiếng, định cúp máy. Trong lòng còn nói thầm. Còn chưa tới giờ tan tầm đã gọi điện thoại đến thúc giục, chưa thấy ông chủ không có trách nhiệm như thế bao giờ.
Thấy cô có ý muốn cúp điện thoại, bên trong vội vàng hô. “Bà xã em đừng vội cúp máy, anh còn có việc muốn hỏi em?”
“Việc gì?” Minh Nhan chột dạ nhìn sang bên cạnh, có chút không kiên nhẫn hỏi, có việc gì không thể về nhà hãy nói sao a, bây giờ còn chưa tan tầm nữa?
“Đêm nay em bắt nạt anh được không?”
Minh Nhan ‘ba’ một tiếng g lên, rặng mây đỏ trên mặt trải rộng, một nửa là vì xấu hổ còn một nửa là vì tức giận. Người này không có lúc nào là đứng đắn hết, trong đầu lúc nào cũng có những ý nghĩ về chuyện đó.
Mạc Dịch Hiên dù bị cúp điện thoại, cũng không giận, mà vui rạo rực nhìn chằm chằm đồng hồ, chuẩn bị vừa đến giờ tan tầm là vọt xuống chiếc xe dưới lầu, chờ bà xã đại nhân, thuận tiện nghĩ lại làm thế nào để khiến bà xã đại nhân đồng ý bắt nạt hắn tối nay.
Bất quá tình cảnh lần này ở trong mắt Lưu Hân Nam lại thành một ý nghĩa khác.
Sau khi tan tầm, Mạc Dịch Hiên bước đi ra ngoài trước tiên, còn Minh Nhan chần chừ một hồi, thấy những người khác không có ý muốn đi, liền đứng dậy đánh tiếng chào hỏi mọi người, rồi cũng bước nhanh đi ra ngoài, sợ người nào đó vì chờ quá lâu, lại muốn đòi an ủi.
Ra khỏi công ty, đi qua khỏi một ngã rẽ, từ xa cô liền thấy chỗ xe của Mạc Dịch Hiên đang đậu, Minh Nhan nhìn xung quanh xong, đang định đi qua, đã bị một người từ phía sau vội vàng chạy tới kéo cánh tay lại, miệng còn vừa thở vừa nói. “Minh Nhan tôi đuổi kịp cô rồi, tối nay cô không bận gì chứ, nếu không bận thì cùng tôi đi dạo phố đi, tôi mới đến đây nên cái gì cũng không biết.”
Minh Nhan bị hoảng sợ, thoáng phục hồi tinh thần lại, thì ra là Lưu Hân Nam, nhìn cô ấy, rồi lại nhìn về phía xe Mạc Dịch Hiên, có chút khó xử nói. “Tôi......”
“Tôi biết Minh Nhan là tốt nhất, khẳng định sẽ không để tôi cô đơn đi dạo phố một mình như vậy. Chúng ta cùng đi dạo a, đi ăn cái gì trước đã được không, tôi sắp đói chết rồi, cô bảo ăn cái gì ngon a?......” Lưu Hân Ham cắt đứt lời nói của Minh Nhan, một mình lải nhải nói, căn bản không cho Minh Nhan cơ hội cự tuyệt.
Còn cố ý kéo Minh Nhan đi qua bãi cỏ trước xe Mạc Dịch Hiên, làm cho Mạc Dịch Hiên ngồi trong xe hận nghiến răng. Người phụ nữ này không phải đầu óc không bình thường chứ, ý tứ của lão nhân không phải muốn cô ta mang hắn về sao? Vì sao không quấn quít lấy hắn mà ngược lại đi quấn quít lấy Minh Nhan?
Cô ta quấn quít lấy Minh Nhan, thực khiến hắn một chút biện pháp cũng không có, hắn rất muốn xuống xe trực tiếp đi cướp lại người, nhưng nếu làm như vậy nhất định Minh Nhan sẽ tức giận. Nói không chừng sẽ cho hắn ngủ ở phòng khách thật m
Hắn không có cách nào đành phải đi theo phía sau, hy vọng tối hôm nay bà xã đại nhân nể tình hắn đáng thương như vậy, lát nữa sẽ an ủi hắn thật nhiều một chút.
Lưu Hân Nam kéo Minh Nhan đi ăn gì đó, rồi đi dạo cửa hàng lớn, cuối cùng suốt đêm đều đi dạo, mà ở phía sau các cô luôn có một chiếc xe, khi thì dừng, khi thì đi theo.
Lưu Hân Nam tựa hồ cũng phát hiện ra việc này, âm thầm tính toán: Như vậy không được, sớm hay muộn cô cũng phải cùng Minh Nhan ai về nhà nấy ngủ , nếu Mạc tổng tài thừa dịp trong khoảng thời gian này đi tìm Minh Nhan, như vậy chẳng phải Minh Nhan lại phải chịu khổ một mình rồi sao?
Đột nhiên trong đầu hiện lên chủ ý tốt, cô có thể hỏi Minh Nhan để cùng ở với cô ấy, như vậy không phải có thể ngày đêm bảo vệ Minh Nhan sao, hắc hắc, thật sự là một ý kiến hay a.
Vì thế kéo Minh Nhan qua hỏi. “Minh Nhan, hiện tại cô đang ở với ai vậy a?”
“Tôi cùng...... Ân, hiện tại tôi đang ở một mình, em trai tôi đang học đại học ở Mỹ, cũng lâu rồi chưa về, hắc hắc......” Hô, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa lỡ miệng. Minh Nhan vụng trộm thè lưỡi.
Lưu Hân Nam nghe vậy mắt sáng ngời, nói tiếp. “Vậy tôi qua ở chung với cô có được không, sẵn tiện hai người chúng ta có bạn, mà tôi cũng khỏi ở khách sạn, vừa đắt lại vừa không an toàn.”
“Ách, chuyện này, chuyện này.” Minh Nhan thật sự là khó xử, nếu cô đồng ý, phỏng chừng Mạc Dịch Hiên mà biết sẽ tức chết. Mà không đồng ý, lại thật sự không nỡ cự tuyệt mỹ nữ nhỏ trước mắt.
“Được không? Được không? Minh Nhan kính nhờ cô, chỉ ở một tháng thôi, chỉ một tháng thôi có được không?” Lưu Hân Nam dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Minh Nhan, còn túm tay Minh Nhan lắc lắc cầu xin.
Cô chỉ ở một tháng là được rồi, dù sao cô chỉ đồng ý với ba tới nơi này thực tập một tháng, một tháng sau là cô có thể tiếp tục đi làm tiếp viên hàng không của cô, về phần Minh Nhan, đến lúc đó, các cô thân thiết rồi, có thể nhờ ba sắp xếp cho cô ấy một công việc, để có thể hoàn toàn thoát ly ma chưởng của Lưu Hân Nam ngây thơ nghĩ.
Minh Nhan thật sự không đành lòng cự tuyệt cô ấy, đành gật gật đầu đồng ý, còn về phần Mạc Dịch Hiên kia, đành phải bỏ thật nhiều thời gian năn nỉ hắn vậy.
Lưu Hân Nam vừa thấy Minh Nhan đồng ý, liền cao hứng hôn hai má Minh Nhan một cái. “Thật tốt quá, vậy giờ chúng ta cùng đến khách sạn thu dọn hành lý của tôi, rồi sẽ lập tức đi qua đó.”
Minh Nhan ngây người mặc cô ấy kéo đi, cách đó không xa Mạc Dịch Hiên đã sớm tức giận đến sôi người, nghiến răng nghiến lợi nhắc đi nhắc lại. “Lão nhân chết tiệt, thù oán của hai ta ngày càng lớn rồi, hãy xem cô gái mà ông đưa đến đi, chẳng những cướp đi bà xã của tôi từ trong tay tôi, mà còn dám công khai chiếm tiện nghi của cô ấy.”
Khi hai cô đón xe đi vào một khách sạn năm sao, Mạc Dịch Hiên bắt đầu cảm thấy không ổn, hai cô gái cùng nhau đi dạo phố hắn còn có thể hiểu, nhưng là đi vào khách sạn để làm gì chứ?
Luống cuống tay chân lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi đi.
Minh Nhan thừa dịp Lưu Hân Nam đang thu dọn đồ đạc không để ý, liền chạy đến nhà vệ sinh nghe điện thoại, vừa uy một tiếng. Giọng Mạc Dịch Hiên đã như pháo liên thanh mà truyền tới.
“Bà xã, em cùng cô ta đến khách sạn để làm gì? Nhanh chóng xuống dưới đi, đừng điên cùng cô ta nữa, anh còn đang đói bụng đây.”
“Ân, cái kia, cô ấy nói muốn tới nhà em ở.” Minh Nhan nuốt nuốt nước miếng, không dám nói thẳng, hy vọng hắn đừng phát hỏa quá lớn.
“Không được, nhà chúng ta không còn chỗ cho cô ta ở.” Mạc Dịch Hiên không chút nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
“A, không phải nhà chúng ta, mà là nhà em, nhà em còn chỗ.” Minh Nhan thấy hắn nghe chưa hiểu, liền giải thích cho rõ hơn.
“Nga, vậy nhanh chóng đưa cô ta qua đó đi, anh chờ em ở ngoài cửa, em ra đây nhanh lên a.” Mạc Dịch Hiên vừa nghe thấy là không phải muốn tới quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, khẩu khí cũng thoáng dịu đi
“Không phải, cô ấy ở cùng với em.” Minh Nhan vừa nghe hắn vẫn chưa hiểu, nhanh nhảu giải thích.
“Cái gì? Em nói cái gì? Vậy anh phải làm sao bây giờ?” Mạc Dịch Hiên không thể tin được vào những gì tai mình đang nghe, bà xã đại nhân nhanh như vậy đã vứt bỏ hắn rồi sao.