Em Trai Quá Kiêu Ngạo

Chương 14: Áp trại tướng công


Chương trước Chương tiếp

Cô nhịn không được kéo người hắn thấp xuống, ở trên mặt hắn in lại một cái hôn thật kêu, còn ác ý đùa giỡn. “Hiên Hiên thật đẹp trai nga. Cướp lấy về làm áp trại tướng công của tôi rất tốt. Oa ha ha......” Nói xong còn học giọng điệu người xấu trên phim truyền hình cười to.

“Được, ngày mai liền đi đăng ký.” Ánh mắt Minh Hiên tràn đầy ý cười, nữa đùa nửa thật đáp lại.

“Thiết, cổ đại làm gì có đăng ký, là bái đường biết không, không có kiến thức.” Minh Nhan cười đến không chống nổi thắt lưng, vô cùng xấu ngã đến trên người hắn, đem sức nặng toàn thân giao hết cho hắn, còn không quên cười nhạo hắn không có kiến thức.

“Phải, vậy bây giờ liền bái đường là được, tôi tự nguyện làm tướng công của cô, không cần cướp.” Minh Hiên cũng khó có lúc hứng thú cùng cô chơi, tuy nhiên lời nói ra tuyệt không giống nói giỡn.

“Vậy thật không có ý nghĩa a, một chút tính khiêu chiến cũng không có?” Minh Nhan bất mãn ở trước ngực hắn than thở, ân, hương vị trên người Hiên Hiên thật dễ chịu a, không hề có mùi hôi của nam sinh, ta ngửi ngửi, ngửi ngửi, ngửi ngửi,Minh Hiên buông cô ra, ngăn lại việc cô đang ngửi loạn ở trên người mình, nếu còn để cô tiếp tục ngửi nữa chỉ sợ sẽ khiến cho sinh lý phản ứng, dọa cô chạy mất sẽ không hay lắm.

Rồi hơi có chút đăm chiêu hỏi. “Phải không? Cô thích có tính khiêu chiến sao?”

Minh Nhan không nghi ngờ gì hắn, tiếp tục phát biểu cao kiến của mình. “Đương nhiên, những thứ dễ dàng có được thường thường sẽ không quý trọng, phải muôn đắng ngàn cay cướp được mới biết quý trọng, đây là thói hư tật xấu của nhân loại.”

“Nga.” Minh Hiên nhận được dạy bảo gật gật đầu, vừa suy tư về bước tiếp theo trong kế hoạch tác chiến của hắn, vừa xoay người sang chỗ khác tính toán nguyên liệu nấu ăn.

Minh Nhan giống một học sinh nhỏ xoay quanh ở phía sau, hồi thì giúp dọn bàn, hồi thì giúp bày bát đũa, nhưng đa số thời điểm là đứng nhìn mỹ thực trong nồi chảy nước miếng.

Minh Hiên buồn cười nhìn bộ dạng tham ăn của cô, có một khắc thậm chí hy vọng thời gian cứ như vậy yên lặng dừng lại để cô có thể luôn bên mình, dù cả đời là em trai cũng không sao.

Bữa cơm chiều hôm nay có món tôm luộc mà Minh Nhan thích ăn nhất, thực hiện vô cùng đơn giản. Đun nước sôi lên rồi thật nhanh bỏ tất cả tôm vào rồi đậy nắp năm giây.

Sau đó mở ra hớt hết bọt, đun một phút trong nước sôi là được. Làm thêm một chút đồ chấm là có thể ăn được rồi, làm nhanh lại có mỹ vị. Nhưng Tư Đồ đại tiểu thư của chúng ta, cô ấy sẽ không bóc vỏ tôm, vì bình thường bóc vỏ một con tôm cũng sẽ bị chảy máu.

Vì thế đành phải cắn đầu chiếc đũa, trông mong chờ Minh Hiên bóc xong sẽ đưa đến trong bát của cô, ngẫm lại cô thật đúng là không xứng làm chị a, còn để em trai phải bóc vỏ tôm cho mình.

Còn nhớ năm Minh Hiên mười tuổi khi lần đầu tiên hai người ở nhà ăn tôm luộc, Minh Nhan với tư thế một người chị tốt giúp Minh Hiên bóc vỏ tôm, lúc còn có ba ba thì đều là ba ba phụ trách bóc vỏ tôm đút cho cô cùng em trai cô ăn, còn có ma ma.

Ngẫm lại ba ba chỉ cần chút xíu là đã bóc được một con tôm, hẳn là rất dễ dàng, nhưng vừa mới đưa tay bóc đã bị cái vỏ cứng của nó hung hăng đâm, cô đau đến thiếu chút nữa đã khóc.

Nhưng vì phải giữ hình tượng người chị tốt ở trước mặt Minh Hiên nên phải nhịn xuống, tay vẫn tiếp tục hăng hái chiến đấu bóc vỏ tôm, sau khi cô liên tục bị đâm mười mấy lần cuối cùng vỏ của một con tôm cũng được bóc xong, nhưng thịt tôm cũng biến thành một cục, thật kinh khủng.

Bỏ thịt tôm trong tay xuống, cô xấu hổ không chịu nổi mà ngẩng đầu lên nhìn Minh Hiên thì phát hiện hắn đã sớm bóc hết một mâm tôm rất tốt rồi, còn chỉnh tề đặt ở trước mặt cô.

Từ đó về sau nhiệm vụ bóc tôm liền tự động chuyển dời đến trên đầu Minh Hiên, hơn nữa Minh Nhan cũng dần dần có thói quen ỷ lại vào hắn, không phải chỉ đơn thuần muốn đem hắn ôm vào lòng, bảo hộ thật cẩn thận như lúc ban đầu nữa.

“Cậu cũng ăn đi a, đừng chỉ lo bóc vỏ cho tôi.” Minh Nhan thấy hắn chỉ lo bóc vỏ tôm cho cô mà chưa ăn miếng nào thì lại nhanh nhảu gắp mấy con tôm đã bóc vỏ trong bát mình bỏ lại vào bát hắn một ít.

“Tôi nhìn cô ăn là được rồi, thấy cô ăn vui vẻ thì tôi cũng thấy vui.” Minh Hiên gắp lại vào bát của cô, nhìn cô ăn so với chính mình ăn còn vui vẻ hơn.

“Hiên Hiên a, sau này người phụ nữ nào mà gả được cho cậu thì cô ấy sẽ hạnh phúc chết đi được.” Minh Nhan vừa bỏ mỹ vị thịt tôm vào miệng, vừa phát biểu luận điệu vĩ đại của cô.

“Vậy phần hạnh phúc này cho cô chịu không.” Lời nói của Minh Hiên mang theo dụ dỗ.

“Ai, đáng tiếc a, tôi là chị cậu, không có cơ hội rồi. Ô ô......” Minh Nhan nháy nháy mắt nói xong, còn giả vờ khóc hai tiếng, lập tức lại nở nụ cười.

Minh Hiên nhìn cô cười đến thoải mái, cũng hơi hơi kéo kéo khóe miệng, nhưng dưới đáy lòng lại thầm nhủ: Phần hạnh phúc này tôi giữ lại cho em vô thời hạn, chờ đến một ngày em đồng ý đón nhận nó.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...