Đó cũnglà ước nguyện của Mio. Nàng lúc nào cũng lo cho thầy Nombre.
Ở mộtmình thầy có buồn không?
Có gìbất tiện không?
Nàngtừng bảo muốn một mình đi thăm thầy nhưng sức khỏe của thầy không tốt nên kếhoạch đã đổ bể.
Trướckhi ra đi, nàng dặn tôi “Chồng thăm thầy giúp em nhé”. Bản thân tôi cũng muốngặp thầy. Có bao nhiêu chuyện tôi muốn kể với thầy, về Mio, về con Pooh, vềcuốn tiểu thuyết tôi đang viết.
Tôiquyết định sẽ đi thăm. Tuy nhiên, vừa quyết định xong thì mạch của tôi tăngthêm hai mươi.
Thậthết sảy!
Sự bồnchồn, đứng ngồi không yên của phi hành gia trước chuyến bay đến sao Diêm Vươnglà tâm trạng của tôi lúc này.
Đến gatàu điện, điều đầu tiên khiến tôi sửng sốt là cái máy bán vé tự động. Cái máynày đã tiến hóa vượt bậc trong suốt mười năm qua. Số lượng nút bấm tăng lên gấpđôi. Có một màn hình tinh thể lỏng, nếu không làm đúng theo trình tự có phầnhơi phức tạp thì khó lòng mua nổi vé cho trẻ con. Cái máy nhả ra cái vé tàumỏng dẹt như đồ chơi. Hình như tôi sẽ phải nhét vé này vào khe ở cửa soát vé tựđộng.
Tôi đãbiết đến sự tồn tại của cửa soát vé tự động qua tivi. Tuy nhiên, lúc đến đứngtrước cái cửa này, tôi trở nên căng thẳng quá mức cần thiết. Sau lần đối mặtvới cái cửa xoay của khách sạn, đây là lần đầu tiên tôi bị căng thẳng đến vậy.
Cuốicùng tôi cũng vượt được qua cửa soát vé. Tôi phải tiêu tốn khá nhiều năng lượngcho vụ này.
Tôi nóivới Yuji.
“Bố conmình sẽ đi tàu thường”.
“Đi tàunhanh sẽ nhanh hơn chứ”.
“Không,tàu nhanh không ổn. Rất lâu tàu mới dừng ở một ga”.
“Lâuthì sao ạ?”
“Chẳngsao cả. Nhưng nhỡ bị làm sao thì rất nguy hiểm”.
“Thếhả?”
“Ừ”.
Tàuthường dừng lại ở hơn bốn mươi ga.
Chạy,dừng…phù… con tàu phát ra âm thanh như tiếng thở dài rồi lại xình xịch đi tiếp.Chu trình này lặp lại bốn mươi lần.
Như cuộcđời một con người.
Phù…
Tàuđến, chúng tôi lên tàu.
Đúngnhư đã lường trước, hai chân tôi run lẩy bẩy. Tôi nắm chặt tay Yuji.
“Takkunơi!” Yuji gọi.
“Gìthế?”
“TayTakkun đầy mồ hôi”.
Chẳngcần nói tôi cũng biết đấy là mồ hôi lạnh.
Cửađóng, đoàn tàu chuyển bánh là lập tức tôi nghe thấy tiếng “cạch”. Thứ âm thanhquen thuộc. Phát ra ở giữa ngực và dạ dày.
Tôi vộilấy lọ tinh dầu đàn hương, nhỏ một giọt vào khăn mùi xoa. Tôi dưa khăn lên bịtmiệng. Mùi đàn hương ngọt ngào lan tỏa trong khoang mũi. Van đã mở nhưng chấthóa học tiết ra vẫn giữ ở mức tối thiểu.
Tôiđứng ở ngay cạnh cửa lên xuống, cố gắng tập trung nhìn cảnh vật bên ngoài.
“Ngồithôi, Takkun. Tàu vắng tanh à”.
“Không,đứng tốt hơn”.
“Thếhả?”
“Ừ.Đứng thế này thoải mái hơn”.
“Thếthì mệt lắm”.
“Ừ, mệtlắm”.
Tôiquyết định đếm số xe ô tô chạy dọc con đường men theo đường ray. Trước mắt, tôiphải làm gì đó để quên việc đang ở trên tàu.
“Một,hai, ba, bốn…”
“Gì thếạ?”
“Bốđang đếm ô tô”.
“Hayđấy. Con sẽ đếm cùng”.
“Đượcthôi”.