Em Làm Ơn Im Đi, Được Không?
Chương 20
Đã hai ngày từ khi EvanHamilton bỏ thuốc, và dường như với anh trong hai ngày qua mọi điều anh nói hay suy nghĩ đều ít nhiều gợi về thuốc lá. Anh nhìn đôi tay mình dưới ánh đèn nhà bếp. Anh ngửi ngửi đốt tay và ngón tay.
“Anh ngửi thấy mùi thuốc,” anh nói.
“Em biết. Như thể nó ứa ra theo mồ hôi,” AnnHamilton nói. “Trong vòng ba ngày sau khi bỏ thuốc em có thể ngửi thấy mùi thuốc trên người em. Ngay cả khi em vừa mới tắm xong. Thật kinh tởm.” Chị đang xếp đĩa lên bàn chuẩn bị cho bữa tối. “Em chia sẻ với anh. Em biết anh phải trải qua những gì. Nhưng anh nên yên tâm rằng ngày thứ hai luôn là ngày khó khăn nhất. Ngày thứ ba dĩ nhiên cũng khó, nhưng sau ba ngày đầu, nếu anh có thể chịu đựng được từng ấy thời gian, anh đã qua đượcgiai đoạn khó khăn nhất. Nhưng em rất vui vì anh bỏ thuốc một cách nghiêm túc, vui không nói hết.” Chị chạm cánh tay anh. “Giờ, anh gọi Roger về đi để mình ăn tối.”
Hamilton mở cửa trước. Trời đã tối. Đã là đầu tháng Mười một nên ngày ngắn và lạnh. Có một thằng bé lớn hơn con trai anh đang ngồi trên một chiếc xe đạp nhỏ nhưng trang bị đầy đủ trong ngõ vào nhà. Thằng bé nhổm khỏi yên xe, nhón chân chạm vào vỉa hè và giữ nguời thẳng.
“Chú là Hamilton?” thằng bé nói.
“Đúng rồi,” Hamilton nói. “Chuyện gì thế? Liên quan đến Roger hả?”
“Chắc Roger đang ở nhà cháu nói chuyện với mẹ cháu. Kip và một thằng nữa tên GaryBerman cũng ở đó. Có chuyện liên quan đến cái xe đạp của em cháu. Cháu không biết chắc lắm,” thằng bé nói, vặn hai tay lái, “nhưng mẹ cháu bảo mời chú đến. Mời bố hoặc mẹ Roger.”
“Nhưng nó không sao chứ?” Hamilton nói. “Được, dĩ nhiên. Chú sẽ ra ngay.”
Anh vào nhà mang giày.
“Anh có thấy nó không?” AnnHamilton nói.
“Nó đang mắc mứu gì đó,” Hamilton trả lời. “Liên quan tới cái xe đạp. Có một thằng bé – anh chưa kịp hỏi tên – đang ở ngoài. Nó muốn anh hoặc em đi cùng đến nhà nó.”
“Con có sao không?” AnnHamilton hỏi và cởi tạp dề ra.
“Chắc chắn là không sao.” Hamilton nhìn vợ và lắc đầu. “Nghe có vẻ như là chuyện cãi nhau của trẻ con, và mẹ thằng bé tự dính líu vào.”
“Anh có muốn em đi không?” AnnHamilton hỏi.
Anh ngẫm nghĩ một chút. “Ừ, anh muốn để em đi hơn, nhưng thôi để anh đi. Chờ bố con anh về hãy ăn tối nhé. Chắc không lâu đâu.”
“Em không thích nó ở ngoài khi trời đã tối,” AnnHamilton nói. “Em không thích thế.”
Thằng bé kia ngồi trên xe đạp và giờ đang bóp thắng.
“Bao xa?” Hamiltonnói khi họ bắt đầu đi theo lề đường.
“Ở phía khu Arbuckle Court,” thằng bé trả lời, và khi Hamilton nhìn nó, thằng bé thêm, “Không xa đâu. Cách đây chừng hai dãy nhà.”
“Chuyện gì xảy ra vây?”
“Cháu không biết rõ. Cháu không rõ đầu đuôi câu chuyện. Hình như nó, Kip và thằng GaryBerman đã sử dụng chiếc xe đạp của em cháu trong lúc bọn cháu đi nghỉ, và cháu đoán là chúng làm hỏng nó. Cố tình. Nhưng cháu không biết. Dù sao thì bọn họ cũng đang nói về chuyện này. Em cháu không tìm thấy xe đạp của mình trong khi chúng, tức là Kip và Roger, sử dụng xe lần cuối. Mẹ cháu đang cố tìm xem nó ở đâu.”
“Chú biết Kip,” Hamilton nói. “Còn đứa kia là đứa nào?”
“GaryBerman. Cháu đoán nó mới đến xóm này. Bố nó sẽ tới ngay khi ông ấy về nhà.”
Họ rẽ ở một góc đường. Thằng bé chống đẩy xe đi trước anh một chút. Hamilton nhìn thấy vườn cây ăn quả, rồi họ rẽ ở một góc khác vào một con phố cụt. Anh chưa biết đến sự hiện diện của con phố này và anh chắc sẽ không nhận ra bất kỳ ai sống ở đây. Anh nhìn những căn nhà lạ lẫm quanh anh mà thấy bất ngờ về phạm vi đời sống riêng tư của con trai.
Thằng bé rẽ vào một ngõ, xuống xe và dựng tựa vào nhà. Nó mở cửa trước, Hamilton theo nó qua phòng khách vào nhà bếp, anh thấy con trai đang ngồi một bên cạnh bàn cùng với Kip Hollister và một thằng bé khác. Hamilton nhìn kỹ Roger rồi quay sang nhìn người đàn bà tóc đen tròn trịa ngồi ở đầu bàn.
“Anh là bố của Roger?” người đàn bà nói với anh.
“Vâng, tôi tên là EvanHamilton. Chào chị.”
“Tôi là Miller, mẹ của Gilbert,” cô ta nói. “Xin lỗi đã gọi anh sang đây, nhưng chúng ta đang có rắc rối.”
Hamilton ngồi xuống chiếc ghế ở đầu kia bàn và nhìn quanh. Một thằng bé chừng chín mười tuổi,Hamilton đoán là đứa mất xe đạp, ngồi cạnh người đàn bà. Một thằng bé khác, tầm mười bốn, ngồi cạnh bồn rửa bát chân đung đưa dõi nhìn theo một đứa nữa đang nói chuyện điện thoại. Ranh mãnh cười vì điều gì đó trên điện thoại, thằng bé với qua bồn rửa bát, điếu thuốc trên tay. Hamilton nghe âm thanh của điếu thuốc xèo tắt trong ly nước. Đứa dẫn anh tới đứng khoanh tay dựa vào tủ lạnh.
“Con có gặp bố hay mẹ của Kipkhông?” người đàn bà nói với thằng bé.
“Chị nó nói bọn họ đang đi mua sắm. Con đến nhà GaryBerman và bố nó sẽ tới đây trong vòng vài phút nữa. Con để lại địa chỉ mà.”
“Anh Hamilton,” người đàn bà nói, “tôi sẽ kể lại với anh chuyện gì xảy ra. Tháng vừa rồi chúng tôi đi nghỉ và Kip muốn mượn chiếc xe đạp của Gilbert để Roger giúp nó cùng đi giao báo. Tôi đoán là xe đạp của Roger bị xẹp lốp hay sao đó. Hừm, nhưng hóa ra là…”
“Gary bóp cổ con, bố.” Roger nói.
“Cái gì?” Hamilton nói, quan sát con.
“Nó bóp cổ con. Còn vết đây này.” Con trai anh kéo cổ áo thun xuống để lộ cổ.
“Bọn nó ở ngoài ga ra,” người đàn bà tiếp tục. “Tôi không biết chúng làm gì cho đến khi Curt, thằng lớn nhà tôi, ra xem.”
“Nó gây sự trước!” GaryBerman nói với Hamilton. “Nó chửi cháu là đồ ngu.” GaryBerman ngóng ra cửa trước.
“Tớ nghĩ là xe tớ giá tầm sáu mươi đô, các cậu ạ,” thằng bé tên là Gilbert nói. “Các cậu có thể đền tiền cho tớ.”
“Gilbert, đừng xía vào,” người đàn bà nói với nó.
Hamilton thở dài. “Kể tiếp đi,” anh nói.
“À, hóa ra là, Kip và Roger dùng xe của Gilbert để giúp Kip giao báo, rồi hai đứa, cả Gary nữa, bọn nó nói thế, thay phiên nhau vần xe.”
“’Vần xe’ là sao?” Hamilton nói.
“Vần xe,” người đàn bà nói. “Đẩy xuống đường cho chạy và mặc cho đổ kềnh ra. Rồi, mong anh không phiền lòng – chúng mới thú nhận cách đây vài phút – Kip và Rogermang đến trường và quẳng ở một trụ gôn.”
“Đúng không, Roger?” Hamilton nói, lại nhìn con trai.
“Đúng một phần, bố ạ,” Roger nói, nhìn xuống và di ngón tay lên bàn. “Nhưng bọn con chỉ vần có một lần. Kip làm, rồi Gary, rồi đến con.”
“Một lần là quá lắm,” Hamilton nói. “Một lần đã là quá lắm, Roger. Bố ngạc nhiên và thất vọng về con. Và cả cháu nữa, Kip,”Hamilton nói.
“Nhưng anh thấy đấy,” người đàn bà nói, “ai đó vẫn còn nói dối hoặc chưa nói hết sự thật, vì thực tế là cái xe đạp vẫn còn mất tích.”
Mấy thằng bé lớn tuổi hơn trong bếp cười đùa với thằng bé đang nói chuyện điện thoại.
“Bọn cháu không biết cái xe đạp ở đâu, cô Miller ạ,” thằng bé tên Kip nói. “Bọn cháu đã kể rồi. Lần cuối cùng bọn cháu thấy là lúc Roger và cháu đem về nhà cháu sau khi mang xe đến trường. Ý cháu đó là lần trước lần cuối cùng. Lần cuối cùng thực sự là khi cháu mang nó lại đây vào sáng hôm sau và dựng nó đằng sau nhà.” Nó lắc đầu. “Bọn cháu không biết nó ở đâu,” thằng bé nói.
“Sáu mươi đô,” thằng bé tên Gilbert nói với thằng bé tên Kip. “Cậu có thể trả tớ năm đô một tuần cho đến hết.”
“Gilbert, mẹ cảnh cáo con,” người đàn bà nói. “Anh thấy chưa, chúng nói rằng,” người đàn bà tiếp, giờ thì cau mày, “nó biến mất từ đây, từ phía đằng sau nhà. Nhưng làm sao có thể tin chúng một khi chúng đã không thành thật suốt cả buổi tối.”
“Bọn cháu nói thật,” Roger nói. “Tất tần tật.”
Gilbert ngả người ra sau ghế lắc đầu nhìn con trai của Hamilton.
Chuông cửa reo và thằng bé ngồi trên bếp nhảy xuống đi vào phòng khách.
Một người đàn ông vai u tóc cắt kiểu thủy thủ có cặp mắt sắc màu xám bước vào nhà bếp mà không nói năng gì. Anh ta liếc qua người đàn bà rồi đi tới đứng sau lưng GaryBerman.
“Anh chắc là Berman?” người đàn bà hỏi. “Rất vui được gặp anh. Tôi là mẹ Gilbert, và anh Hamilton đây là bố của Roger.”
Người đàn ông gật đầu với Hamilton nhưngkhông chìa tay.
“Chuyện gì đây?” Berman nói với con.
Mấy thằng bé đang ngồi ở bàn cùng lúc lên tiếng.
“Im lặng!” Berman nói. “Tao đang nói chuyện với Gary. Sẽ tới lượt chúng mày.”
Thằng bé bắt đầu kể. Cha nó lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng nheo mắt nhìn hai đứa kia.
Khi GaryBerman kể xong, người đàn bà nói, “Tôi muốn biết ngọn ngành câu chuyện này. Tôi không quy tội cho đứa nào, các anh hiểu chứ, anh Hamilton và anh Berman – tôi chỉ muốn biết ngọn ngành chuyện này.” Cô ta nhìn Roger và Kipkhông rời mắt, trong khi hai đứa lắc đầu nhìn GaryBerman.
“Không đúng vậy, Gary,” Roger nói.
“Bố, con nói chuyện riêng với bố tí?” GaryBerman nói.
“Đi nào,” người đàn ông nói, và họ đi ra phòng khách.
Hamilton nhìn họ đi. Anh có cảm giác rằng anh nên chặn họ lại, cái sự bí mật này. Lòng bàn tay anh ướt nhem, và anh thò tay vào trong túi áo tìm điếu thuốc. Rồi, hít thở thật sâu, anh quệt mũi nói, “Roger, ngoài những chuyện đã kể con biết gì thêm về chuyện này không? Con có biết xe đạp của Gilbert ở đâu không?”
“Không ạ,” thằng bé nói. “Con thề.”
“Lần chót con thấy chiếc xe đạp là khi nào?” Hamilton nói.
“Lúc bọn con đem từ trường về để ở nhà Kip.”
“Kip,” Hamilton nói, “cháu có biết xe đạp của Gilbert ở đâu không?”
“Cháu thề cháu cũng không biết,” thằng bé trả lời. “Cháu mang nó về sau buổi sáng, chúng cháu đem đến trường và cháu để nó đằng sau ga ra.”
“Cô tưởng cháu nói cháu để đằng sau nhà chứ,” người đàn bà nói ngay.
“Ý cháu là nhà! Cháu định nói như vậy,” thằng bé nói.
“Mấy hôm sau cháu có quay lại đây chạy xe không?” cô ta nói, nghiêng người về phía trước.
“Không ạ,” Kip trả lời.
“Kìa Kip,” cô ta nói.
“Cháu không mà! Cháu không biết nó ở đâu,” thằng bé hét lên.
Người đàn bà nhún vai. “Biết tin ai và tin gì?” cô ta nói với Hamilton. “Tôi chỉ biết là Gilbert mất một cái xe đạp.”
GaryBerman và bố quay lại nhà bếp.
“Roger là đứa nghĩ ra trò vần xe,” GaryBerman nói.
“Cậu nghĩ ra thì có!” Roger nói, bật dậy khỏi ghế. “Cậu muốn làm chuyện đó! Rồi cậu muốn đem đến vườn cây và tháo đồ ra!”
“Mày câm mồm đi!” Berman nói với Roger. “Chừng nào người ta chưa nói chuyện với mày thì đừng nói, oắt con ạ. Gary, để bố lo chuyện này – đêm hôm mà bị mấy thằng vô lại lôi ra khỏi nhà! Giờ nếu một trong hai đứa mày,” Berman nói, nhìn Kip trước rồi nhìn Roger, “biết cái xe đạp của thằng nhóc này ở đâu thì tao khuyên chúng mày mở mồm đi.”
“Tôi nghĩ anh mất bình tĩnh rồi,” Hamilton nói.
“Gì?” Berman nói, sầm mặt lại. “Còn tôi thì nghĩ là anh lo chuyện của anh đi!”
“Đi nào Roger,” Hamilton nói, đứng dậy. “Kip, cháu muốn đi cùng hay ở lại.” Anh quay sang người đàn bà. “Tôi không biết tối nay chúng ta còn làm được gì nữa. Tôi dự định nói chuyện thêm với Roger về chuyện này, nhưng nếu phải bồi thường thì tôi nghĩ là, vì Roger có tham gia đập phá cái xe, nên nó có thể trả một phần ba nếu chuyện phải đến mức đó.”
“Tôi không biết nói gì,” người đàn bà trả lời, theo Hamilton ra phòng khách. “Tôi sẽ nói chuyện lại với bố của Gilbert – anh ấy đi vắng. Chúng tôi sẽ tính xem. Rốt cuộc thì chắc cũng đâu đó thôi, nhưng cứ để tôi nói chuyện với bố nó.”
Hamilton tránh ra một bên để mấy thằng bé có thể qua mặt anh đi ra cổng, anh nghe tiếng GaryBerman nói từ phía sau, “Nó nói con là đồ ngu, bố.”
“Nó dám nói như vậy hả?” Hamilton nghe Berman nói. “Hừ, nó là đồ ngu. Nhìn nó giống như thằng ngu.”
Hamilton ngoảnh lại nói, “Tôi nghĩ tối nay anh thực sự mất bình tĩnh rồi đó, anh Berman. Sao anh không tự kiềm chế mình?”
“Còn tôi đã bảo tôi nghĩ anh nên tránh khỏi chuyện này!” Berman nói.
“Con về nhà đi Roger,” Hamilton nói, liếm môi. “Bố ra lệnh đấy,” anh nói, “đi đi.” Roger và Kip bước ra lối đi trên hè. Hamilton đứng án ngay cửa nhìn Berman đang cùng con trai đi qua phòng khách.
“Anh Hamilton,” người đàn bà bắt đầu lo lắng nhưng không nói hết câu.
“Anh muốn gì?” Berman nói. “Coi chừng đó, tránh đường ra.” Berman huých vai Hamilton khiến Hamilton loạng choạng văng ra khỏi cổng vào bụi cây gai nhọn. Anh không tin nổi chuyện ấy đã xảy ra. Anh lồm cồm ra khỏi bụi cây và lao vào người đàn ông đang đứng ngay cổng. Họ ngã uỳnh ra bãi cỏ. Họ lăn trên bãi cỏ, Hamilton vật ngửa Berman ra và dằn đầu gối hai bên bắp tay của Berman. Anh nắm cổ Berman và bắt đầu giộng đầu Berman xuống bãi cỏ thì người đàn bà la, “Ôi Chúa ơi, ai đó can họ ra. Lạy Chúa, ai đó gọi cảnh sát đi!”
Hamilton dừng lại.
Berman nhìn lên nói, “Bỏ tao ra.”
“Các anh có sao không?” người đàn bà hỏi hai người đàn ông khi họ buông nhau ra. “Lạy chúa,” cô ta nói. Cô nhìn hai người đàn ông đang đứng cách cô mấy thước, quay lưng vào nhau thở hổn hển. Mấy đứa trẻ lớn hơn bâu lại quanh cổng xem; giờ chuyện đã xong, chúng chờ đợi, nhìn hai người đàn ông, và chúng bắt đầu vờ đấm lên cánh tay và mạn sườn của nhau.
“Mấy đứa vào nhà ngay,” người đàn bà nói. “Tôi chưa bao giờ nghĩ tôi sẽ thấy chuyện như thế này,” cô ta nói và đặt tay lên ngực.
Hamilton toát mồ hôi, phổi anh nóng rát khi anh cố hít hơi dài. Có một cục gì đó trong cổ họng nên anh không thể nuốt. Anh bắt đầu đi bộ, con trai anh và thằng bé tên Kip đi hai bên. Anh nghe thấy tiếng cửa xe đóng sầm, tiếng máy nổ. Đèn xe quét qua người anh trong khi anh đi.
Roger thút thít, còn Hamilton khoác tay qua vai con trai.
“Cháu phải về nhà,” Kip nói và bắt đầu khóc. “Bố cháu sẽ đi tìm,” và thằng bé chạy đi.
“Bố xin lỗi,” Hamilton nói. “Bố xin lỗi vì đã để con phải nhìn thấy những chuyện như vậy,” Hamilton nói với con.
Họ tiếp tục đi và khi về đến dãy nhà của họ, Hamilton bỏ tay ra.
“Nếu hắn giơ dao lên thì sao bố? Hay giơ gậy lên?”
“Hắn sẽ không làm như vậy đâu,” Hamilton nói.
“Nhưng nếu hắn làm?” con anh nói.
“Khó mà biết người ta sẽ làm gì khi giận dữ,” Hamilton nói.
Họ bắt đầu đi về cửa nhà. Tim anh xao động khi nhìn thấy ô cửa sổ sáng đèn.
“Cho con xem cơ bắp của bố,” con anh nói.
“Không phải bây giờ,” Hamilton nói. “Con vào ăn tối rồi đi ngủ đi nhé. Nói mẹ bố không sao, chỉ ngồi ở cổng một lát thôi.”
Thằng bé nhảy cẫng lên ngắm bố, rồi phóng ào vào nhà gọi, “Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Anh ngồi ở cổng tựa vào tường ga ra duỗi chân ra. Mồ hôi trên trán anh đã khô. Anh cảm thấy nhơm nhớp dưới lớp quần áo.
Có lần anh từng nhìn thấy bố anh – một người vai còng, nói chậm, xanh tái – rơi vào tình huống giống như thế này. Đó là một kỷ niệm tồi tệ - cả hai người đều bị thương. Chuyện xảy ra trong một quán cà phê. Người kia là một công nhân đồn điền. Hamilton rất yêu bố và còn nhớ nhiều điều về ông. Nhưng bây giờ anh chỉ nhớ nắm đấm của bố như thể đó là mọi thứ của bố anh.
Khi vợ anh ra anh vẫn còn ngồi bên cổng.
“Chúa ơi,” chị vợ nói và ôm lấy đầu anh. “Vào nhà tắm, rồi mình ăn tối và anh kể lại chuyện nhé. Đồ ăn vẫn còn ấm. Roger đi ngủ rồi.”
Nhưng anh nghe tiếng con gọi anh.
“Nó vẫn còn thức,” chị nói.
“Chốc anh vào ngay,” Hamilton nói. “Rồi có lẽ mình uống chút gì nhé.”
Chị lắc đầu. “Thực sự em không tin nổi chuyện này.”
Anh vào phòng con trai và ngồi ở chân giường.
“Muộn lắm rồi mà con vẫn còn thức, nên bố vào nói chúc con ngủ ngon thôi,” Hamilton nói.
“Chúc bố ngủ ngon,” cậu bé nói, hai tay gác sau cổ, cùi chỏ khuỳnh ra.
Nó mặc pyjama và nó tỏa ra mùi sạch nồng khiến Hamilton hít mạnh. Anh vỗ con trai qua lớp chăn.
“Từ giờ trở đi coi như xong xuôi rồi nhé. Tránh xa cái khu đó, và bố không muốn nghe thấy con làm hư xe đạp hay bất cứ đồ đạc gì của ai khác. Rõ chưa?” Hamilton nói.
Cậu bé gật đầu. Anh cầm lấy hai tay nó gối xuống dưới cổ và nhặt một cái gì đó trên khăn trải giường.
“Ok, thôi,” Hamilton nói, “chúc con ngủ ngon.”
Anh định nghiêng người hôn con thì cậu bé lên tiếng.
“Bố, ông nội có mạnh như bố không? Ý con là khi ông nội bằng tuổi bố, và bố…”
“Và bố chín tuổi chứ gì? Ý con nói vậy đúng không? Có, bố nghĩ ông nội cũng mạnh như vậy,” Hamilton nói.
“Đôi khi con hầu như không thể nhớ ông,” cậu bé nói. “Con không muốn quên gì về ông hết, bố biết không? Bố biết con muốn nói gì không, bố?
Khi Hamiltonkhông trả lời ngay, cậu bé tiếp. “Hồi bố còn bé, ông nội với bố có giống bố với con không? Bố có yêu ông nhiều hơn con không? Hay bằng nhau?” Cậu bé đột ngột nói. Nó ngọ nguậychân dưới chăn và nhìn lảng đi. Khi thấy Hamilton vẫn không trả lời, nó nói, “Ông nội có hút thuốc không? Con nhớ ông có một cái tẩu hay sao ấy.”
“Trước khi mất ít lâu ông nội có bắt đầu hút tẩu, đúng vậy,” Hamilton nói. “Ông từng hút thuốc từ lâu sau rồi đó ông bất mãn với chuyện gì đó nên ông bỏ, nhưng rồi ông đổi sang hiệu khác và hút trở lại. Bố cho con xem cái này,” Hamilton nói. “Ngửi mu bàn tay bố đi.”
Cậu bé cầm lấy tay anh, ngửi, và nói, “Con không ngửi thấy mùi gì hết, bố ạ. Gì thế?”
Hamilton ngửi bàn tay rồi ngón tay mình. “Giờ thì bố cũng không ngửi thấy mùi gì,” anh nói. “Nó từng có mùi, nhưng giờ thì hết rồi.” Chắc nó sợ mình, anh nghĩ. “Bố muốn cho con xem một thứ. Nhưng thôi, muộn rồi. Con ngủ đi,” Hamilton nói.
Cậu bé lăn người nằm nghiêng dõi theo bố đi ra cửa và nhìn bố đặt tay lên công tắc điện. Và rồi cậu nói, “Bố? Bố sẽ nghĩ là con điên điên, nhưng con ước gì con quen biết bố khi bố còn bé. Ý con là bằng tuổi con bây giờ. Con không biết nói thế nào, nhưng nghĩ tới đó con thấy cô đơn. Như thể là… như là con đã nhớ bố rồi nếu con nghĩ về chuyện đó bây giờ. Chuyện này hơi điên phải không bố? Dù sao, bố cứ để cửa mở cho con.”
Hamilton để cửa mở, rồi anh đổi ý và khép lại nửa chừng.