Lục Thần Hòa nhìn cô chạy như điên, vì thỉnh thoảng mới mang giày cao gót nên không thoải mái, cứ chạy uốn éo như rắn trườn, bất giác khóe môi nhếch lên thành một đường cong tuyệt đẹp.
Thị Y Thần vừa vào Jessie 's, Sa Sa lập tức tiến lại chào hỏi, chỉ vào phòng làm việc, vẻ mặt khẩn trương: "Jessie, bên trong có người."
"Ai?" Cô nhíu mày. Không biết gần đây cô lại đắc tội với ai nữa, thật là quái lạ?Ngoại trừ cái kẻ bệnh thần kinh là Lục Thần Hòa kia.
"Em họ của chị."
". . . "
Vừa nghe người đó là Y Vân, mi tâm của cô nhíu lại càng lúc càng sâu.
Cô bước vào phòng làm việc, Thị Y Vân đang ngồi trước bàn làm việc, xoay xoay cái ghế, trên mặt hiện lên nụ cười sung sướng, nhìn thấy cô tiến lại, ngoắc ngoắc tay với cô: "Hi, cuối cùng cũng đến rồi, tôi chờ chị đã ba tiếng đồng hồ rồi, rõ ràng chị ra khỏi nhà từ sáng sớm, vậy mà giờ này mới đến."
"Mấy giờ chị đi làm, không đến lượt em chất vấn." Thị Y Thần bỏ túi xách xuống.
"Ồ! Cũng đúng. Vất vả lắm mới tìm được tình mới mà, phải tranh thủ thời gian để vun đắp tình cảm,có vẻ như chị và người tình mới Lục Thần Hòa gắn bó như keo sơn ấy nhỉ, mới một đêm không gặp, sáng sớm đã hẹn nhau ra ngoài ăn rồi. Thật khiến người ta ghen tị muốn chết!" Giọng Thị Y Vân cố ý tăng cao thêm vài phần.
Thị Y Thần trở nên căng thẳng, không cần nói, chuyện cô và Lục Thần Hòa cùng ra ngoài ăn sáng, nhất định là do mẹ già nhà cô đi khoe khoang rồi.
Tuy là mấy năm gần đây Thị Y Vân không thường xuyên về nhà, nhưng chỉ cần cô ta có ở nhà, đều cùng bà Thị, hai người dì của cô cả nhà đều tụ họp đánh bài ở nhà 1001, bốn người vừa đủ một bàn mạt chược. Lúc không đánh bài thì cùng uống trà với người lớn, hoặc là cùng nói chuyện phiếm, đi dạo phố. Còn cô, quanh năm đều chỉ biết thiết kế mấy bộ quần áo tặng cho mấy vị trưởng bối ở nhà mong họ hài lòng. Do đó mà việc Thị Y Vân được mọi người trong nhà đều yêu mến cũng có nguyên nhân của nó. Đôi lúc Thị Y Thần có ảo giác rằng, cô là người dư thừa, vì ngày nào về đến nhà, cô cũng làm mẹ mình nỗi giận.
"Chao ôi! Nụ hôn tối qua, tôi nhìn thấy mà đỏ cả mặt. Nếu không phải Minh Dương kéo tôi rời khỏi đó, thật sự tôi muốn đứng đó xem hai người cứ ôm nhau hôn hít như chốn không người ấy cho đến bao giờ."
Nhìn bộ dạng làm quá vấn đề của Thị Y Vân khiến hai tai Thị Y Thần nóng lên.
Cô ép bản thân phải bình tĩnh lại, nghiêm mặt lại nói: "Mời em hãy đứng lên và đi ra ngoài ngay, nơi này là phòng làm việc, không phải chốn công cộng: Không phận sự miễn vào."
Thị Y Vân chẳng biểu hiện gì, ưu nhã đứng dậy, dựa nửa thân người vào bàn làm việc, nói: "Hôm nay tôi đến là muốn báo một tiếng kể từ giờ tôi sẽ đến đây làm việc."
"Chị đồng ý cho em đến Jessie’s làm việc bao giờ?"
"Ôi, YYà, chị đúng là người hay quên. Trong buổi tiệc gia đình ấy, tôi đã nói làm hết năm nay sẽ không làm tiếp viên hàng không nữa, sau đó trước mặt dì, dượng, dì hai, dượng hai, mẹ tôi, bố tôi, chị Y Nhu, anh rể, Hành Chi, còn cả Điểm Điểm nữa chị đã đồng ý nhận tôi vào làm. Haiz, mới đó đã quên rồi, tối đó còn có cả Minh Dương." Thị Y Vân mấp máy đôi môi xinh đẹp sáng bóng, “Thế nên, tôi mới cố tình đến thật sớm để tìm chị ‘nương tựa’ đó."
Huyệt thái dương của Thị Y Thần co giật dữ dội, trong đầu chợt hiện ra một đoạn hồi ức vĩnh viễn cũng không muốn nhớ lại. Hôm đó chắc chắn đầu cô bị choáng váng, nếu không phải vì Cao Minh Dương có mặt ở đó, cô vốn sẽ không bao giờ đồng ý chuyện đó.
"Tôi biết chị đang nghĩ gì, chị không cần phải nhắc nhở bản thân rằng mặt mình dày đến mức nào đâu!" Thị Y Vân nhảy đến trước mặt cô, bóng đen xinh đẹp cùng đôi mắt hung tợn nhìn cô, "Vì chuyện tốt nghiệp trung học năm đó, tôi không thể vác mặt về nhà, mọi người ai cũng biết."
"Chị tự mình hiểu lấy." Thị Y Thần hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định lại tâm trạng, "Em... tốt nhất nên tránh xa chị một chút, chị không muốn cãi nhau với em, tốt nhất là đứng xa ra. Chị đã đồng ý với người trong nhà rồi thì nhất định sẽ làm, thế nhưng chị có nguyên tắc của riêng mình, chị sẽ không vì tình thân mà đối xử đặc biệt với em đâu, chị sẽ không chấp nhận kiểu quan hệ bám váy như người khác thường nói ấy. Thử việc ba tháng, nếu trong quá trình làm việc phạm sai lầm, xử phạt như những người khác." Trong vòng ba tháng, cô nhất định phải tìm cách khiến cô ta tự mình bỏ cuộc.
Thị Y Vân mỉa mai: "Quy định của Jessie 's có nghiêm ngặt như ở công ty hàng không không? Thứ quan hệ đặc biệt ấy, tôi cũng chẳng trông mong gì, chỉ cần chị không vì chuyện cá nhân mà tránh mặt tôi, cố ý tìm cớ đuổi tôi đi là được. Ba tháng sau, cứ chuẩn bị lương cho đủ, đừng hạ thấp tiêu chuẩn quốc gia là được."
"Điều kiện của em thật nhiều quá đó, nếu cảm thấy không vui, sao còn muốn đến làm?"
"Biết làm sao bây giờ, ai bảo trả thù chị là sứ mệnh lớn lao nhất trong cuộc đời của tôi."
"Tình cảm của chị ti tiện đến mức nó trở thành lý do để chị phải tiếp nhận sự trả thù của em sao?"
"Lời này không phải tôi nói. Nhưng dì hai nói, chỉ cần nơi nào có tôi, chị nhất định sẽ nhanh chóng kết hôn, cả nhà đều đồng tình với quan điểm này."
Thị Y Thần lại cảm thấy máu trong lồng ngực như đang chạy thẳng lên yếu hầu, không thể nói thành lời. Sự ti tiện của cô đâu chỉ trong thâm tâm, mà nó ăn sâu vào tận xương tủy...
"Được rồi, nói chuyện xong rồi, tôi phải làm gì đây?"
Thị Y Thần xoa huyệt thái dương lần nữa, mở cửa gọi Sa Sa và Manh Manh đến: "Dắt cô ấy đi một vòng giới thiệu mấy mẫu áo cưới và lễ phục, bao gồm cả quy trình công việc và cách tổ chức ở Jessie’s."
Bóng dáng mê người của Thị Y Vân đong đưa ra khỏi phòng làm việc.
Thị Y Thần lại dặn riêng Sa Sa: "Mọi người muốn cô ấy làm việc gì, cứ bảo cô ấy làm, việc mọi người không muốn làm cũng có thể sai cô ấy làm. Cứ khiến cô ấy cả tháng cũng không có thời gian rảnh rỗi đến làm phiền chị, không, tốt nhất là ba tháng càng hay. Nói chung, em và Manh Manh lo liệu việc này, đừng để mẹ chị nhúng tay vào việc này là được."
Sa Sa lo sợ nhìn cô: "Chị... Chị chắc chứ?"
Cô lập tức an ủi Sa Sa: "Chiến sĩ phải có ý chí kiên định, cho dù khó khăn cũng phải cố sức hoàn thành. Em gái, dũng cảm mà tiến về phía trước, đừng quay đầu lại."
Chị càng không muốn tôi xuất hiện, tôi sẽ càng xuất hiện trước mặt chị nhiều hơn.
Ý trời đã bảo rằng cô không thể nào thoát khỏi gông cùm.
Đã định trước vậy rồi thì cứ mặc nó đi vậy.
Thị Y Vân là một người khéo léo, Thị Y Thần không thể phủ nhận. Từ lúc cô ta đến, Jessie 's không khác gì một quán cà phê đặc sắc. Không phải Thị Y Vân rảnh rỗi biến Jessie’s thành một quán cà phê, mà là miệng lưỡi cô ta khéo léo, rất nhiều khách hàng chọn xong trang phục quyến luyến không nỡ rời đi, rảnh rỗi thì ngồi ở chỗ nghỉ ngơi dành cho khách vừa uống cà phê vừa nói chuyện gia đình. Thị Y Vân dùng hết kỹ năng cùng kinh nghiệm khi cô nàng làm việc ở công ty hàng không chia sẻ với mọi người, dù là ngôi sao, doanh nhân, chỉ cần là phụ nữ, tất cả mọi người đều thích nói chuyện phiếm.
Thị Y Thần tuy không muốn gặp cô ta, nhưng cũng không phản đối việc cô ấy làm, dù gì thì khách hàng cũng là thượng đế, chỉ cần doanh số tăng thì một chút mánh khóe giao tiếp cũng là cần thiết. Thậm chí còn nghe cô phàn nàn với một nhà thiết kế rằng gần đây đơn đặt hàng nhiều quá, bận rộn đến mức không có thời gian, cô cũng vui vẻ cho qua. Năng lực của Thị Y Vân, cô chưa từng nghi ngờ.
Ngày nào Thị Y Vân cũng xuất hiện với dáng vẻ xinh đẹp chào hỏi cô, cô đều vờ như không thấy, thỉnh thoảng những lúc tâm trạng vui vẻ, sẽ liếc nhìn cô ta một cái,những lúc không vui, thì sẽ bày ra bộ mặt gặp thần giết thần gặp phật giết phật. Một thời gian sau đó, khoảng cách giữa hai người cũng hòa dịu hơn một chút.
Nếu nói biểu hiện của Thị Y Vân có thân thiện hơn, đó là ý nghĩ sai lầm, bởi vì có cơ hội cô ta sẽ không quên đâm cô vài nhát: "Hôm nay nhân vật tình nghi X chưa tặng hoa cho chị à?"
Chuyện “nhân vật tình nghi X” phải nhắc lại mấy ngày trước đó, cô bất ngờ nhận được một bó hoa cúc màu cam,loại hoa cúc cô chưa bao giờ gặp, màu cam rạng rỡ khiến mắt cô sáng ngời. Trên tấm thiệp tinh xảo có viết: Nhớ ăn cơm trưa. trên thiệp không có ghi tên. Hôm nay cũng không biết ngày đặc biệt gì, sáng sớm lại có một bó hoa y hệt bó hôm trước, trên tấm thiệp vẫn là dòng chữ đó: Nhớ ăn cơm trưa. Trên tấm thiệp vẫn không có đề tên.
Người giao hoa ở cửa hàng nói rằng người đặt hoa là một người đàn ông dáng vẻ ưa nhìn, nhưng không để lại tên và số điện thoại. Lúc đầu cô còn tưởng Lục Thần Hòa nổi hứng muốn trêu ghẹo cô, ngoại trừ anh ta thì còn ai đi tặng hoa cúc?Đây không phải là hoa dùng để viếng mộ sao?Nhưng lúc lên mạng tra hóa ra loại hoa cúc này gọi là Mạch Cản Cúc (tên khoa học là Helichrysum bracteatum), trong tiếng Trung có nghĩa là vĩnh hằng, khắc sâu trong tim. Thoáng chốc, cô liền biết là ai đã tặng bó hoa này.
Ký ức vĩnh hằng, mãi khắc trong tim.
Chỉ có người đã từng trải qua tình yêu, mới cần khắc ghi ký ức vào tim.
Cao Minh Dương, đã đồng ý không tìm cô nữa, nhưng lại dùng cách này để nhắc nhở cô, anh vẫn ở nơi đó lặng lẽ đợi cô.
Lẽ nào chỉ là ăn thôi sao?Cô muốn vứt cả hoa và thiệp vào thùng rác, nhưng lý trí nhắc nhở cô rằng, cô cầm lên được nhất định sẽ buông xuống được. Vậy nên, cô bảo Manh Manh mang bó hoa cắm vào lọ đặt trong cửa hàng.
Thị Y Vân liếc mắt cũng đoán ra hoa là do ai tặng, cô không vạch trần, cũng không xuyên tạc, nhưng dùng "Nhân vật đáng nghi X" này để đả kích Thị Y Thần. Đương nhiên muốn khiến cho Thị Y Thần khó chịu thì đả kích này chẳng đáng là bao, muốn thấy trong lòng Thị Y Thần hoảng hốt, đó mới là sở trường của Thị Y Vân.
Thị Y Vân hầu như ngày nào cũng hỏi: "Lục Thần Hòa gần đây không có điện thoại cho chị à? "
Đương nhiên cô cũng sẽ không ngồi chờ chết, tìm một cái cớ thích hợp để phản kích: "Điện thoại đến nhất định phải báo cho em biết à?"
"Lục Thần Hòa không đến đón chị tan làm à?"
"Có đón hay không có liên quan gì đến em?"
"Thị Y Thần, tôi còn chưa ra tay, chị đừng nói là Lục Thần Hòa đã bị người khác nhanh chân cướp trước đấy nhé?"
". . ."
Lục Thần Hòa, Lục Thần Hòa, Lục Thần Hòa, ba chữ này cứ như quảng cáo Hằng Nguyên Tường ngày nào cũng xoay vòng trong đầu cô.
Sau khi hoàn thành cái giao dịch hoang đường đó, cô có cảm giác như mây mù đang kéo đến vây quanh mình, thậm chí ngày nào cũng ngồi trong cửa hàng lo lắng phải làm sao để đối mặt với “Vị hôn phu” của cô - Lục Thần Hòa . Thực tế là từ sau buổi sáng hôm đó anh đưa cô đi làm, cô chưa gặp được anh thêm lần nào nữa, cái nóng gay gắt ngày hè dường như đã thay thế hẳn bằng cái vẻ mát mẻ dễ chịu ngày thu.
Nguyên nhân có lẽ là vì tính chất công việc của Lục Thần Hòa không thể ngày nào cũng đi về giữa thành phố N và nơi anh làm, vậy mới không thể cùng cô tìm hiểu nhau nhiều hơn. Vì thế một tháng “yêu xa” không gặp mặt nhau cũng để cô có thời gian hít thở. Thậm chí cô còn cho rằng anh chỉ là vui đùa, không cần tin là thật, nhưng khi nhận được điện thoại của Lục Thần Hòa lần thứ hai, thứ ba cô bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, cô nhận máy một cách chậm chạp, hóa ra đây không phải là đang nằm mơ, đây là thật.
Tuy không gặp mặt, nhưng Lục Thần Hòa ngày nào cũng gọi điện cho cô ít nhất một lần. Trong đầu cô lúc nào cũng chỉ hiện lên hai chữ “quấy rối” để hình dung?Vì lần nào nhận điện thoại, anh ta nếu không trầm mặc im lặng thì cũng chỉ nói mấy chữ, sau đó nhanh chóng nói "Tạm biệt" rồi ngắt máy. Loại quấy rối kinh điển này, giống như đang nhắc nhở cô rằng: Cô còn có một “vị hôn phu” mà cái tên hôn phu này vẫn đang tận sức hoàn thành trách nhiệm của mình. Thế nên mỗi lần nghe máy xong, Thị Y Thần đều có cảm giác muốn mang anh ta ra dần một trận tơi tả, vị hôn thê xinh đẹp là cô đâu có dễ đùa đến vậy...
Hôm đó là cuối tuần, cô vội vàng thiết kế điên cuồng, sau đó bị Chu Kiều Na cùng mấy người bạn kéo ra ngoại thành chơi, thật ra chỉ là mấy cô gái cùng bạn bè của họ theo cùng nhau ra ngoại ô để xả stress.
Khi còn đi học Chu Kiều Na từng làm cộng tác viên cho ban tuyên truyền, ở đây ngoại trừ cô ấy năm sau kết hôn, đa số đều là người đã kết hôn sinh con. Lúc đầu cô hơi do dự, nhưng gần đây cô vùi đầu vào mấy bản thiết kế sắp phát điên rồi, hơn nữa Thị Y Vân cứ ở bên cạnh đâm chọt khiêu khích, cô cũng muốn ra ngoại ô cho khuây khỏa một phen, phải đi tận hưởng không khí tươi mát mới có linh cảm sáng tác.
Đi cùng còn có mấy bạn nhỏ, nên cô quyết định dắt theo đứa cháu cùng đi.
Trên đường đi, Điểm Điểm rất vui vẻ, líu lo không ngừng. Chu Kiều Na đột nhiên cũng như trẻ hơn mười tuổi, dọc đường cứ đùa giỡn không ngớt. Thị Y Thần nhìn hai người một lớn một nhỏ, liên tục lắc đầu như không quen họ.
Bỗng nhiên, di động của cô lại reo lên, trên màn hình lại xuất hiện ba chữ "Bệnh thần kinh". Khi thấy số điện thoại này, cô như đã tập thành thói quen, không hề sợ hãi, mặt không biến sắc nhận điện thoại, hùng hồn phun ra một chữ: "Nói."
Điện thoại truyền đến một tiếng cười trầm thấp mê người của Lục Thần Hòa.
Thật ra đối với kiểu quấy rối nhàm chán thế này, cô hoàn toàn có thể không để ý tới, nhưng không biết từ bao giờ, trong tiềm thức, cô lại mê đắm giọng nói này. Cô cứ lẳng lặng ngồi nghe tiếng người mang nhiều từ tính này cho đến khi nó biến mất.
"Đang làm gì thế?"
"Không làm gì cả."
Đây là kiểu đối thoại nghìn lần như một của hai người, là bắt đầu cũng là kết thúc.
Cô vừa ngã vào người Chu Kiều Na đang cười như điên, vừa nói “Tạm biệt” với người trong điện thoại.
Anh bỗng hỏi một câu: "Có bạn đang ở đó sao?"
Cô ngẩn ra, hơi bất ngờ, thậm chí quên trả lời. Lần đầu tiên anh hỏi nhiều hơn một câu. Chu Kiều Na ngồi bên cạnh đang chơi với Điểm Điểm, tiếng cười vui vẻ vang lên không ngớt, nếu cô không phải đang nghe cuộc điện thoại này, trong tiếng cười ấy sẽ có thêm giọng của cô.
Cô khẽ “Ừm” một tiếng.
"Tạm biệt." Ngay khi cô tưởng rằng cuộc điện thoại vẫn còn tiếp tục, kết cục như mọi lần lại xuất hiện một lần nữa.