Bà Thị nghe xong nửa tin nửa ngờ, nói: "Đêm Thất tịch thật tốt, khách hàng của con không qua đêm với chồng chưa cưới của mình, vậy cô ấy đã đi đâu? Chồng chưa cưới của cô ấy phát bệnh, sao con không tìm cô ấy? Người nhà anh ta đâu? Tại sao con phải đưa đi?"
"Làm sao con biết được? Điện thoại của cô ấy không gọi được, nhà chồng chưa cưới của cô ấy chỉ có mỗi anh ta ở. Ở cái nơi xa xôi quỷ quái đó ngay cả dùng súng bắn một con chim cũng không nghe tiếng." Nói đến đây, cô có chút bực bội, "Haiz, mẹ, con ở Anh mấy năm chưa từng ăn chơi lêu lỏng bao giờ, giờ ở trong nước thì có thể làm gì? Cho dù con có “đói quá ăn bừa”, cũng không cần thiết phải ăn thứ người khác ăn rồi vứt đi đúng không? Thật sự là con chỉ đi đưa áo cưới. Thiếu chút nữa đã quên việc chính, con đến nhà chồng chưa cưới của cô ấy để lấy tiền, con phải đi thu tiền, tối về con sẽ từ từ nói lại với mẹ. Vậy nhé, con cúp máy đây."
Không đợi bà Thị mở miệng hỏi thêm câu nào, Thị Y Thần nhanh chóng cúp điện thoại.
Cúp điện thoại xong, cô nhẹ nhõm thở một hơi dài, tay run run nắm chặt điện thoại. Lời cô nói với mẹ là sự thật, nhưng đây chỉ là một nửa sự thật thôi. Cô cùng chồng chưa cưới của khách hàng không đơn giản chỉ là người qua đường nào đó vô tình gặp nhau.
Thị Y Thần gõ đầu một cái, đêm qua cô ở đầu giường áy náy cả đêm. Cô áy náy không phải là bởi vì làm Lục Thần Hòa ngất xỉu phải vào viện, mà là bởi vì khách hàng của cô - Đường tiểu thư. Tối hôm qua trước lúc đưa Lục Thần hòa vào bệnh viện, trên đường đi bọn họ đã thử liên lạc với Đường tiểu thư, nhưng điện thoại di động cô ấy vẫn tắt máy, thậm chí lúc vào nhà vệ sinh cũng từng gọi vào điện thoại của Đường tiểu thư, vẫn tắt máy như trước. Vậy nên cô mới cảm thấy lo lắng, trong lòng cảm thấy rối bời, không biết việc Đường tiểu thư hủy bỏ tiệc đính hôn có phải có liên quan đến cô không. Mặc dù không có bắt được tại trận, nhưng nói không chừng bởi vì phát hiện chuyện tối hôm đó nên tiệc đính hôn mới bị hủy. Nếu là vì thế này, cô thật sự phải chết ngàn vạn lần.
Thị Y Thần cắn ngón tay, chết tiệt! Cái tên đàn ông hại người đó lại là chồng chưa cưới của khách hàng? Quy tắc đầu tiên của cô khi nói chuyện với khách hàng là không có quan hệ vượt mức công việc, mà giờ lại cùng chồng chưa cưới của khách có quan hệ thân thể. Phải làm sao đây? Tục ngữ nói thật hay “thà rằng phá hủy mười đền thờ, cũng đừng phá hỏng một đoạn nhân duyên”. Bây giờ cô thật sự phải bị thiên lôi đánh. Nhất định là ông trời đang nhìn, cho nên cô mới liên tiếp gặp chuyện không may.
Thị Y Thần dùng sức vỗ đầu, đột ngột xoay người một cái, vừa vặn chạm phải một bộ ngực rắn chắc. Cô sờ sờ cái đầu đau nhức vừa bị va chạm, liên tục nói: "Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."
Lúc ngẩn đầu lên mới phát hiện là Lục Thần Hòa, cô giật mình vài giây, đầu đột nhiên trống rỗng, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, nói: "Anh đứng sau lưng tôi làm gì?"
Lục Thần Hòa nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng trước mặt này, tối hôm qua cãi nhau cũng cô ấy, anh đột nhiên ngất đi. Tuy rằng không nhớ quá trình thế nào, nhưng lúc anh yếu ớt nhất thì cô gái này đã đưa anh vào bệnh viện. Mới vừa nãy, trong lúc cô đi nghe điện thoại, mấy bệnh nhân và người nhà của họ đều khen anh tìm được một người bạn gái tốt. Trên sổ y bạ ghi là anh bị viêm dạ dày cấp tính, anh nửa đêm phát sốt, vật lộn từng chút một. Tình hình tối qua như vậy, nếu không phải có người phụ nữ gặp nhau hai lần đều cãi nhau, gần như không quen biết này, đột nhiên lao đến, không biết anh sẽ như thế nào nữa.
Được tấm chăn nhẹ nhàng đắp lên từ tận đáy lòng có cảm giác mềm mại còn có cả xúc động, Lục Thần Hòa không nhịn được nhìn Thị Y Thần thật lâu.
Thị Y Thần bị anh nhìn cảm thấy không tự nhiên, vô thức sờ má một cái, mịn màng, trơn bóng không có gì khác thường, hung hăng nhìn anh nói: "Nhìn cái gì vậy? Chưa thấy qua người đẹp sao?"
Lục Thần Hòa nhìn mấy sợi tóc rối lòa xòa của cô, khóe miệng cong lên. Ở trong bệnh viện chịu trận cả đêm, chưa nói đến đầu tóc rối bù, vành mắt thâm quầng, nhìn không ra người đẹp so với cô có chút nào giống nhau.
Thị Y Thần bị anh cười nên không được tự nhiên, nói tiếp: "Bác sĩ nói anh có thể xuống giường sao? Anh có biết tối hôm qua anh bị viêm dạ dày cấp tính nên mới ngất xỉu không, là tôi cứu anh, đưa anh đến bệnh viện. Bác sĩ nói may là đưa đến đúng lúc, chậm một chút nữa sẽ dẫn đến loét dạ dày. Loét dạ dày đó anh biết không? Bác sĩ nói lúc anh tỉnh lại, không nên đi tới đi lui, nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Anh còn không mau trở về giường nằm? Nếu anh lại ngất xỉu, tôi cũng không có thời gian chăm sóc anh đâu."
Lời nói liên tục không ngớt của cô lọt vào tai người khác lại trở thành một loại quan tâm đặc biệt, nơi trái tim giống như được một dòng nước ấm rót vào. Lục Thần Hòa cong khóe môi, dùng giọng nói khàn khàn của mình lên tiếng: "Cám ơn cô."
Một câu "Cám ơn cô" giống như thôi miên vậy. Thị Y Thần bị lời nói của anh ta làm cho trong lòng có chút kinh ngạc, hai mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen thâm sâu như biển của Lục Thần Hòa, hai gò má giống như bị lửa đốt, đột nhiên có chút ngượng ngùng. Cô ho nhẹ hai tiếng, giả vờ bình tĩnh nói: "Đừng cảm ơn. Nhớ kỹ mang tiền trả hết cho tôi là được."
Trong đầu Lục Thần Hòa không ngừng hiện ra cảnh người nhà của bệnh nhân ở giường bên cạnh mặt mày hớn hở, nói cô tối qua đưa anh đến đây mặt mày cực kỳ hung hăng, tất cả mọi người đều cho là anh bị Thị Y Thần ngược đãi phải vào bệnh viện, bởi vì miệng của cô không ngừng tính toán chuyện ba nghìn tệ tiền lãi.
"Cho tôi mượn điện thoại của cô một chút." Anh đột nhiên lấy điện thoại của cô, bấm một dãy số, đầu dây bên kia rất nhanh nhận cuộc gọi, Lục Thần Hòa dặn dò mấy câu đơn giản rồi cúp máy, "Tôi sẽ sắp xếp người liên hệ với cô, tiền áo cưới, tiền thuốc men và tiền nằm bệnh viện đều trả lại cho cô. Cô yên tâm chỉ nhiều chứ không ít hơn."
Lục Thần Hòa đưa điện thoại di động trả lại cho Thị Y Thần, sau đó đưa tay ấn nút thang máy.
Thị Y Thần giật mình, kịp lấy lại phản ứng, nói: "Anh đi đâu? Bác sĩ nói sáng nay anh còn phải làm một cuộc kiểm tra, anh không thể xuất viện lúc này."
Anh mím chặt môi một cái, mi tâm cau lại, nói: "Cám ơn cô tối hôm qua quan tâm. Từ giờ trở đi, không cần cô bận tâm nữa."
"Anh thật sự muốn tìm chỗ chết mà. Tại sao tối hôm qua tôi lại cứu anh chứ?" Cô bực bội liếc anh một cái.
" Cứ tiếp tục làm cho xong mọi chuyện, đừng quên quay lại bệnh viện tính tiền. Hẹn gặp lại." Cửa thang máy mở ra, Lục Thần Hòa bước vào trong, thang máy đầy người chỉ có thể chứa thêm anh ta, cô đang do dự có nên theo vào không.
Anh đứng phía sau, đột nhiên lại nói: "Được rồi, mẹ cô nói nếu cô quên chuyện xem mắt vào cuối tuần, bà ấy nhất định sẽ lột da cô."
Thị Y Thần sững sờ đứng tại chỗ, đột nhiên có phản ứng trừng mắt nhìn anh, một lúc lâu không nói được lời nào, "Anh, anh, anh..."
Lục Thần Hòa cười cợt nhã.
"Anh đừng đi! Giày của tôi..." Cô đột nhiên nhớ tới đôi giày của mình, muốn chạy vào thang máy, nhưng cửa thang máy đã chậm rãi khép lại. Chỉ nhìn thấy Lục Thần Hòa hơi cong khóe môi, trong nụ cười rõ ràng mang theo ý đùa cợt, biến mất sau cánh cửa.
Cô tuyệt vọng nắm tóc, vội vã ấn nút thang máy bên cạnh. Thị Y Thần đi xuống lầu, đuổi theo ra cửa bệnh viện, Lục Thần Hòa đã biến mất từ lâu.
Thị Y Thần sốt ruột dậm chân, "Chết tiệt! Tôi sẽ vẽ một vòng tròn nguyền rủa anh*!"
* Câu nói trích từ phim hoạt hình rất nổi tiếng của Trung Quốc “Hỉ Dương Dương và Khôi Thái Lang”. Câu này là do một cái trứng gà (Tiêu sái ca) lúc gặp phải chuyện không vừa lòng hay nhìn không vừa mắt sẽ nói câu này.
Xoay người quay về tầng trên bệnh viện, hoàn thành xong sổ sách, cô lại đón xe đến Hương Khê sơn trang. Thị Y Thần ấn chuông cửa một lúc lâu cũng không có người nào lên tiếng trả lời, cô không thể làm gì khác hơn là rời đi, sau đó lái xe trở lại thành phố.