Em Là Dưa Chua, Anh Là Cá
Chương 14
Đường phố sáng sớm thứ hai cực kỳ đông đúc, đồng chí Tạ Anh Tư vẫn còn chưa bắt đầu đấu tranh cùng thế lực đáng ghét thì đã bị con Kia quật ngã. Vừa ngâm nga hát, vừa ngồi vào xe, cắm chìa khóa khởi động một hồi lâu mà con xe nát vẫn không mảy may động đậy, cô tức giận dựa vào vô lăng, vò đầu bứt tai không ngừng kêu than. Chẳng còn cách nào khác, Anh Tư đành xuống xe, đầu tóc rối bù, nhe nanh ra đường quốc lộ bắt taxi. Đợi hồi lâu, một lái xe dáng vẻ thấp bé có lẽ bị cái mặt nhăn nhó hung hãn của cô làm cho thất kinh nên đã dừng xe một cách đầy do dự.
Mặt mũi bặm trợn thúc người lái xe trườn bò trên con đường chen chúc, nhưng vẫn không địch lại được dòng xe vừa tắc vừa hỗn loạn lúc sáng sớm, Tạ Anh Tư đứng bên bờ vực muộn giờ. Vội vã dừng xe, Gia Cát đời thứ hai Tạ Anh Tư quăng cho người lái xe cả đường ngoan ngoãn, nghe lời một tờ tiền lớn hiếm thấy, chưa kịp thưởng thức phong thái một đại gia cô lại phải nhấc gót chạy luôn rồi.
Cả con đường than trời than đất, than “đứa con” Kia hư hỏng, Anh Tư phi như bay đến thang máy. Vừa may, cửa thang máy đang sắp đóng lại, Tạ Anh Tư dùng hết sức lực toàn thân, mặt mũi đỏ gay tách cánh cửa ra, đắc ý ngoác miệng cười. Không ngờ, lúc nhìn thấy người đứng trong thang máy, nụ cười đó bỗng cứng đờ lại.
Mặt đơ ra hai giây, Tạ Anh Tư lúc đầu còn mạnh mẽ như hổ, bây giờ bỗng khom lưng, quay lại với dáng vẻ nô tài: “Hê hê, xin chào tổng biên, xin chào trợ lý Ngô.” Bên trong thang máy thình lình xuất hiện công tử bột Chu Minh và anh chàng Nhật Bản Ngô Khang, ngoài ra còn có một vài nam nữ tinh anh mặc đồng phục. Tạ Anh Tư đứng chôn chân ở cửa, không dám bước vào.
“Vào đi, tốn bao công sức tách cửa ra như thế cơ mà.” Chu Minh khoác trên người bộ vest đen, lạnh lùng nói, vẻ mặt xếp ngang hàng mỹ nam tủ lạnh tầng năm. Sau đó, ngay lập tức khuôn mặt anh tuấn lại lãnh đạm, tiếp tục nói chuyện với nam nữ tinh anh bên cạnh.
“Vâng, vâng.” Cô phóng viên nhỏ Tạ Anh Tư ăn mặc như con buôn co rụt cổ lại, ngao ngán bước vào thang máy đầy những bậc tinh anh. Thu lại vào một góc và ngoan ngoãn như một đứa trẻ, Anh Tư dỏng tai theo bản năng nghe những câu chuyện từ miệng đám tinh anh. Một loạt các danh từ thương nghiệp được tuôn ra mà bản thân cô không hiểu, trong đó có lẫn cả giọng trầm đầy uy lực của Chu Minh, có lẽ đang chỉ thị cái gì đó.
Một tên tổng biên nát, chẳng phải chỉ có vài cái cổ phần nát thôi sao? Thế mà còn làm như mình ghê gớm lắm! Tạ Anh Tư nghiêng tai nghe ngóng, lòng thầm khinh miệt, cô mạnh dạn khẽ nghiêng đầu nhìn người đang chỉ huy, ra lệnh là Chu Minh. Không ngờ, vừa đúng lúc gặp ngay đôi mắt đen láy nghiêm nghị của anh, cô kinh hãi đến nỗi lập tức giả vờ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.
Trong lòng Anh Tư khó chịu thầm lẩm bẩm, nhìn cái gì mà nhìn, ta đây đâu phải gián điệp.
Đến tầng mười bảy, Tạ Anh Tư lo muộn giờ, nhưng đành bất lực bước đi chầm chậm theo sau Chu Minh, khoảng cách cũng bình thường, chỉ cần một bước là giải quyết xong, nhưng vào đúng cái sáng gặp vận đ này, cô phải dùng ba bước ngắn.
“Sức khỏe ổn rồi chứ?” Chu Minh đột nhiên quay đầu lại, mặc dù miệng thốt ra lời hỏi thăm thân mật, nhưng ánh mắt lại dửng dưng, thờ ơ theo kiểu nhà tư bản.
“Không sao ạ, ổn rồi, cảm ơn tổng biên quan tâm.” Thực ra Anh Tư không hề hi vọng tên tiện nhân nhà anh ta quan tâm đến.
Từ cầu thang máy đến văn phòng chỉ cách một đoạn ngắn nhưng Chu Minh lại vừa đi vừa nhàn nhã, thủng thẳng như đang thưởng hoa, khiến nô tài Tạ Anh Tư chẳng dám vượt lên. Sau khi đem cái lưng của Chu Minh ra ngấu nghiến mấy chục lần bằng ánh mắt, cuối cùng hai người họ cũng đến được văn phòng.
Kết quả cho việc đi bước nhỏ không nằm ngoài dự đoán, sớm tinh mơ đã thức dậy mà Tạ Anh Tư vẫn bị muộn giờ, dù chỉ có năm mươi lăm giây nhưng cũng bị tính là đi muộn.
Thấy Anh Tư mặt mũi rầu rĩ quay về bàn làm việc, đôi mắt gấu trúc của Diệp Bội Bội liếc một cái về phía cánh cửa gỗ hồ đào màu đen đang đóng kín, trông cô khá thích thú trước nỗi đau khổ của Anh Tư, tiến sát lại gần bên nói: “Ha ha, chị Anh Tư, hôm nay thất thủ rồi à, vào muộn rồi!” Nói xong, cô ta quay mông đi thẳng vào nhà vệ sinh, bởi vì trong đó có chiếc gương lớn.
Người tiếp theo là Châu Minh. Nhìn mặt tên nhóc này khá vui vẻ, có lẽ do tác dụng của việc điều hòa âm dương nên những đốm mụn trên mặt ửng lên đến tức cả mắt: “Chị Anh Tư, đồ ăn trong bữa tiệc tối qua có ngon không?” Tên nhóc này cũng đặc biệt thích ăn uống, có điều không may hôm đó là sinh nhật cô bạn gái, giữa đồ ăn và một đêm nồng nàn, cậu ta chọn việc thứ hai.
“Ngon!” Mặt Anh Tư tối sầm lại, cắn răng trả lời. Ngon thì có tác dụng khỉ gì chứ, cô đều đã nôn sạch ra rồi, tối đó cô thê thảm đến nỗi ngay một bát mỳ bò cũng chẳng được ăn.
Ánh mặt trời ngày đông chiếu rọi khắp mặt đất, cô gái Tạ Anh Tư luôn được dạy “không được kêu khổ, không được kêu mǴ” bắt đầu công việc của một tuần mới. Từ khi biết Tạ Anh Tư là một quả bóng trong tay Chu Minh, thì lão Từ đã lập tức dâng hai tay kính tặng. Ngoại trừ một số việc vụn vặt sai bảo cô ra, thì phần lớn thời gian, một khi có việc gì lớn, ông chủ lớn Chu Minh dù bận trăm công nghìn việc cũng luôn dành chút thời gian sai khiến cô, nếu dùng mỹ từ để hình dung thì đó gọi là: “bồi dưỡng nhân tài”.
Tạ Anh Tư từ trước đến nay luôn tự hào là một nhân tài, nay dưới sự đích thân “bồi dưỡng” của Chu Minh cũng bắt đầu nhận thức sâu sắc rằng, bản thân cô thực ra cũng chỉ là một tên ngu xuẩn.
Tạ Anh Tư của bộ phận phóng viên trở thành “đối tượng bồi dưỡng” trọng điểm của sếp lớn, tin này được lan truyền nhanh chóng trong giới đồng nghiệp. Ý kiến của mọi người không giống nhau, kẻ buôn chuyện lắm điều thì nói Chu Minh thích Tạ Anh Tư, người đứng đắn thì nói sếp coi trong cô, người bình thường thì nói sếp đùa với cô. Tóm lại kiểu gì cũng nói được, mỗi người một ý, không khí sục sôi chờ đợi bước phát triển tiếp theo.
Được mấy hôm, chuyện chờ đợi tiếp theo cuối cùng cũng đến. Bữa trưa, Kim Quy Chu Minh đi cùng mỹ nhân hàng top của công ty – A Na. Nhìn ánh mắt dịu dàng như mùa xuân của mỹ nhân, những người được chứng kiến đều ngầm so sánh với Tạ Anh Tư, tất cả đều có một cái nhìn giống nhau.
Sếp mà, đối đãi với mỹ nhân và nô tài, luôn một bên mùa xuân, một bên mùa đông, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.
Thoắt cái lại đến thứ bảy, thành phố A bất ngờ xảy ra một tai nạn, tất cả mọi người trong tòa báo đều tăng ca để chạy tin. Nhìn trộm về phía ánh đèn sáng trưng ở phòng bên tập, không ai dám nghỉ ngơi. Nô tài số một Tạ Anh Tư sau khi đi phỏng vấn hiện trường tai nạn, lại đến bệnh viện theo sát kiểm tra tung tích, về đến tòa báo thì viết bản thảo như máy, bận bịu đúng mười hai tiếng đồng hồ, khi mang bản thảo đến phòng biên tập thì đã mệt đến rụng rời chân tay, chỉ cần dựa vào tường là có thể chợp mắt ngay được.
Đợi đến khi làm xong việc thì cũng gần mười giờ đêm, tất cả mọi người đều cạn kiệt sức lực, không khéo sẽ ngủ ngay trên đường mất thôi. Khi sắc đêm tràn ngập khắp nơi, cuộc sống hối hả vànhộn nhịp của thành phố A mới bắt đầu. Hai mí mắt Tạ Anh Tư sụp xuống, yếu ớt đứng bên đường chờ taxi, muốn ngủ đến phát điên.
Bất thình lình một chiếc xe màu đen đỗ xịch lại, đôi mắt đan phượng không có thần của Tạ Anh Tư bị lóa đi bởi sắc đen quý phái trước mắt, cô có chút choáng váng. Cửa kính xe chầm chậm hạ xuống, cô nhìn chăm chú, thì ra là chủ nhân Chu Minh.
“Xe cô đâu?” Chu Minh khẽ nghiêng đầu ra hỏi, anh cũng làm việc gần mười hai tiếng đồng hồ nhưng trên mặt không mảy may nhìn ra sự mệt mỏi nào. Anh Tư tự hỏi, có lẽ đó là kết quả của sự phối hợp âm dương nhịp nhàng chăng?
“Đưa đi sửa rồi!” Anh Tư mệt đến nỗi sắp nằm lăn ra đất nên chẳng nặn ra được nụ cười giả dối nữa. Cô cố gắng khiến tinh thần phấn chấn lên một chút, nhưng cái giọng khàn khàn vẫn lộ ra sự mệt mỏi. Nói đi cũng phải nói lại, đồ xuẩn ngốc như cô đây cho dù có hiểu làm thể nào để nịnh hót, nhưng lại không có sở trường làm biếng, chính vì điểm này mà tận sâu trong lòng Tạ Anh Tư vẫn bướng bỉnh tự nhận mình là một nửa nhân tài.
“Lên xe đi, tôi đưa cô về.” Đôi mắt sáng long lanh của Chu Minh nhìn Anh Tư chăm chú, trong con ngươi đen láy thật sự có chút dịu dàng.
Câu “tôi đưa cô về” ấy tức thì đánh trúng vào lòng Anh Tư, kẻ thức thời là trang hào kiệt. Cô – một “kẻ ngốc” buồn ngủ đến nỗi chỉ muốn cướp xe giữa đường, bây giờ có người tình nguyện miễn phí cho cái mông hạ giá của cô một chỗ ngỗi tốt, cô còn cự tuyệt cái gì?
“Vậy đành làm phiền tổng biên rồi!” Ngay cả sự khách sáo thông thường cũng miễn, Anh Tư lắc lư nhảy vào chỗ ghế phụ, thắt dây an toàn xong, đợi xe khởi động, không hề để ý đến hung tinh ngồi ngay bên cạnh. Vừa đặt mông xuống cái ghế da êm ái thì đã không còn chút sức đề kháng nào, cô vừa nhắm nghiền mắt lại là ngủ được luôn. Tất cả sự đấu tranh vẫn cứ phải lấy một giấc ngủ no say làm tiền đề.
Không đến ba mươi giây, trong khoang xe tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng thở nặng nề. Chu Minh quay đầu nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Tạ Anh Tư mái tóc ngắn rối bời, cặp môi đỏ khẽ mở, nụ cười đẹp đẽ của anh không ghìm lại được. Anh vừa cười vừa lắc đầu, nhấn nút máy sưởi, khởi động xe và chạy với tốc độ chậm trong đêm tối.
Tạ Anh Tư ngủ mê mệt đến nỗi quên cả bản thân mang họ tên gì. Dịch chuyển mông một cách thoải mái, cô lười biếng hé đôi mắt đan phượng liếc các cửa hàng, cửa hiệu mọc lên như rừng bên ngoài, đầu óc hỗn độn chợt lóe lên điều gì đó, nheo mắt ra lệnh: “Đến Quán ăn Hạnh Phúc thì dừng lại. Tôi muốn ăn mỳ bò.” Nói xong liền thuận miệng ngáp một cái thật lớn, “… Không ăn no thì tôi không ngủ được…” Rồi ngay sau đó cô đánh một giấc, bất tỉnh nhân sự như heo.
Dù bị ra lệnh nhưng Chu Minh không hề khó chịu, anh nhìn người con gái ngồi bên mình, mỉm cười thú vị. Cô gái này chỉ bộc lộ bản tính thật khi ở vào những thời khắc đặc biệt, nhớ lại vẻ mặt khi cô khoác lác nịnh hót, Chu Minh càng thấy buồn cười.
Dừng lại trước cột đèn giao thông, anh nhìn tấm biển rực rỡ phía trước, nó khiến anh nhớ đến mùi vị bát mỳ bò đêm đó.
Khi đang ngủ ngon giấc, Tạ Anh Tư thấy người bị lay, cô gà ngốc khó chịu mở đôi mắt nhập nhèm ra, vừa định nổi xung quát, nhưng lúc thấy khuôn mặt trắng trẻo của bề trên Chu Minh, cô liền tỉnh hẳn ngủ.
“Đến quán ăn Hạnh Phúc rồi!” Chu Minh ôn tồn nhìn Anh Tư, tay chỉ chỉ vào quán ăn bên ngoài.
“Hì hì. Lại làm phiền tổng biên rồi, trí nhớ của tổng biên tốt thật, mới đến có một lần mà đã nhớ như vậy.” Mẹ kiếp, đã tan giờ, vậy mà ta đây vẫn phải tăng ca nịnh hót.
“Cô cho rằng tôi là cô sao?” Lúc sắp xuống xe, Chu Minh liếc nhìn nụ cười xu nịnh của Anh Tư, nói như tạt một chậu nước lạnh.
Hít một hơi thật sâu, cô gà ngốc Tạ Anh Tư ghìm cơn giận đang bốc lên ngùn ngụt, trợn mắt đầy phẫn nộ nhìn Chu Minh xuống xe. Sau cơn phẫn nộ và buồn bã, Anh Tư mới đột nhiên phát hiện, tên tiện nhân này sao lại cũng xuống xe, người muốn ăn mỳ bò là cô mà.
Con sâu buồn ngủ đã bị cơn phẫn nộ xóa sạch, Tạ Anh Tư cầm túi, lại một lần nữa theo đuổi Kim Quy đẹp trai – Chu Minh bước vào quán.
Dưới sự ân cần phục vụ của cô chủ quán, Tạ Anh Tư sau khi ngủ một giấc đã hồi phục bảy phần sức chiến đấu. Cười hi hi nhìn vẻ mặt thoải mái của Chu Minh ngồi ngay đối diện, không ngờ Anh Tư lại bắt gặp ánh mắt anh, dưới ánh đèn chiếu rọi, khuôn mặt anh tuấn bừng lên chói lóa. Tâm can cô gà ngốc run lên, lập tức cúi gầm xuống giả bộ nghiên cứu thực đơn, tự hỏi, tên tiện nhân này thật sự có vài phần anh tú.
“Hì hì, tổng biên muốn ăn gì?”
“Mỳ bò đi.”
“Tổng biên, tôi nói không sai chứ, mỳ bò ở đây rất ngon.”
Chu Minh uể oải gật đầu, nhìn Anh Tư chăm chú nhưng không nói gì. Tạ Anh Tư bị nhìn như vậy, toàn thân nổi da gà, thầm cân nhắc, lần trước ăn nhiều gây ra chuyện đáng xấu hổ, dù gì cũng bị tên tiện nhân này nhìn thấy rồi, hôm nay mệt mỏi quá, có lẽ đã hỏng thì cho hỏng luôn.
“Cô chủ quán.”
“Cô Tạ muốn gì?” Cô chủ quán vội vã chạy đến, đầy vẻ lấy lòng khi đối diện với khách quen.
“Cho hai bát mỳ bò.” Ngữ khí chắc nịch, Anh Tư chột dạ nhìn Chu Minh một cái. Không được, cô phải ăn bù, “Thêm bát cá dưa chua và một bát thịt luộc.” Nói xong cô lại giật mình nhìn Chu Minh lần nữa, tự hỏi, toàn ăn thịt, có khi sẽ bị Chu Minh cười chê cô thô lỗ, đôi mắt đan phượng nhanh chóng quét một lượt danh sách thực đơn, chính là nó: “Thêm bát dưa chuột thái miếng.” Dưa chuột thì cũng chỉ là dưa chuột, cắt với thái thì cũng như nhau cả thôi, trong lòng cô thầm chê những món ăn này.
Cô chủ quán vừa rời đi, đối diện với sự trầm mặc không nói một lời của Chu Minh, lúc đầu Tạ Anh Tư thấy có chút nặng nề, hai tay xoa đi xoa lại, ngữ khí có chút ngượng ngùng: “Ha ha, tổng biên có đói không, tôi thực sự hơi đói rồi!”
“Nhớ chuẩn bị trước một cái túi.” Chu Minh thoải mái dựa vào lưng ghế, cuối cùng cũng mở miệng, tay chỉ vào chiếc túi bên cạnh Anh Tư, “Nếu dùng cái này thì xa xỉ quá.”